Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày - Chương 267

101 lượt xem

Sự cố ngoài ý muốn
Nam Cung Nghiêu bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới vườn trẻ, vừa mới bước xuống xe đã nhìn thấy Uất Noãn Tâm cầm tay bé Thiên đợi ở cửa ra vào. Mặt của cô lạnh lùng, nhìn thấy anh cũng không khỏi giật mình một cái, anh mở miệng vừa muốn giải thích liền bị Uất Noãn Tâm chận họng.
“Anh nói muốn đích thân đi họp phụ huynh giờ lại tới trễ 20′, trong lòng anh rốt cuộc có bé Thiên hay không chứ!”
Bé Thiên cũng rất uất ức, “Đúng a! Papa ơi! Phụ huynh của các bạn khác đều đi vào rồi, đến muộn không phải thói quen tốt.”
“Thật xin lỗi bé Thiên à, papa bận rộn quá.”
“Bận?” Uất Noãn Tâm bật cười, “Bận rộn cùng Hướng Vi uống rượu à?”
“Vì sao anh tới muộn chút nữa sẽ giải thích với em, bây giờ họp phụ huynh là quan trọng nhất.” Anh dắt bé Thiên đi vào bên trong quay lại thấy Uất Noãn Tâm còn đứng tại chỗ.”Đi thôi!”
“Chúng ta đã ly hôn, em không tham gia với anh để tránh gây ra phiền toái. Anh cứ đi đi, em ở bên ngoài chờ hai bố con!”
Nam Cung Nghiêu còn muốn khuyên cô, nhưng thấy cô đã quay lưng đi, chủ ý đã quyết, không thể làm gì khác hơn là bỏ qua cái ý nghĩ này, liền cùng bé Thiên vào hội trường.
Đi vào chỗ ngồi nhưng cuộc họp còn chưa bắt đầu liền chạy ra. Cô vẫn hay dùng tư thế đứng đưa lưng về phía anh. Anh tự tay kéo tay cô, bị cô hất ra, “Đừng chạm vào tôi!” Quay đầu lại hung hăng trừng mắt lườm anh một cái, “Tôi ghét anh!”



Nam Cung Nghiêu lạnh người, nhưng vẫn là nhịn được, giải thích: “ Ngày hôm qua quả thật anh uống say quá, nhưng không phải là uống chung với Hướng Vi đâu! Cô ấy lúc sau mới tới đón anh, đưa anh về nhà. Anh uống say rồi, giữa anh và cô ấy không có gì xảy ra cả! Em phải tin tưởng anh!”
“Tin tưởng anh thế nào đây? Em thật sự là không biết, lần này hòa hảo rồi, lần sau lại vì chuyện gì mà cãi vã. Em rất mệt mỏi, em hiểu anh cũng đã mệt mỏi rồi. Có lẽ, có lẽ chúng ta ngay từ đầu đã không thích hợp ở cùng nhau, giữa chúng ta ngày càng không ngừng xuất hiện thêm nhiều mâu thuẫn mới.”
Nam Cung Nghiêu tức giận vì sao cô lại nói ra lời như thế, “Cái gì gọi là không thích hợp ở với nhau? Chẳng lẽ tất cả những truyện đã qua đối với em, cái gì cũng không còn sao?” Bởi vì vô cùng lo sợ mất đi cô, anh cầm hai bả vai của cô, để cho cô nhìn mình, hết sức tranh thủ.
“Chúng ta lúc ở Hà Lan ngọt ngào như thế nào, em đã quên hết sao? Nếu như mà chúng ta thật không thích hợp ở cùng nhau, vậy những phút giây hạnh phúc đó đều là giả sao? Em không thể vì mâu thuẫn nhất thời mà phủ nhận việc chúng ta thật sự yêu nhau được!”
“Anh nói đó là khi ở Hà Lan! Trở lại Đài Loan tất cả đều đã thay đổi !”
“Anh đã nói rồi, anh có thể quay lại Hà Lan với em! Vì em mà cái gì anh cũng không để ý! Nếu như em cảm thấy ở nơi này làm em cảm thấy rất buồn phiền, rất đau khổ, vậy chúng ta có thể quay lại đó ngay bây giờ. Anh bất kỳ là cái gì cũng không cần, chỉ cần em! Được không? Chúng ta quay lại đó!”
Ánh mắt của anh, cùng với những lời này, rung chuyển quyết tâm Uất Noãn Tâm. Cô đang do dự có nên bỏ qua lần nữa, cùng anh quay lại Hà Lan. Một chiếc xe MiniBus gào thét mà đến, cũng may Nam Cung Nghiêu phản ứng nhanh, ôm lấy Uất Noãn Tâm nhảy xượt qua.
Từ cửa lao ra mấy tên cao to che mặt, không đợi bọn họ kịp phản ứng, liền nện hai que sắt xuống, đập ngất hai người sau đó bê lên xe.
Không biết bao lâu sau, Uất Noãn Tâm mơ mơ màng màng khôi phục được ý thức thì trước mắt tối đen như mực, mắt bị miếng vải đen che lại. Tay chân bị trói chặt ở phía sau, không thể động đậy.
Cô nhớ lúc trước đang gây gổ với Nam Cung Nghiêu, sau đó một chiếc xe MiniBus lao tới chỗ bọn họ, anh kịp thời ôm lấy cô nhảy tránh ra, tiếp theo thì bị đập một cái hôn mê bất tỉnh tới bây giờ.
Là ai lại muốn hại anh sao?
Cô không cách nào thoát ra được, trong miệng chỉ có thể phát ra một chút tiếng động, “Ưm ưm. . . . . .”
“Jame, cô ta tỉnh rồi.” Có người nói bằng Anh ngữ, nhưng giọng nói này cô chưa phát hiện ra là ai.
Ngay sau đó, miếng vải đen được tụt xuống, ánh sáng đột ngột chiếu vào làm mắt cô đau, một lúc lâu mới cố gắng mở ra, đập vào trong mắt chính là một người cao to khoảng 1m90 , “Jame?”
“Luật sư Su­san, ngươi còn nhớ ra ta sao, ta chính là người bị ngươi làm cho rất thảm đây!” Nói qua một cái tát mạnh lên mặt cô, mặt của cô sưng lên thật to, chảy ra chút máu.”Ngươi không phải là đã bị giam ở trong ngục sao?”


“Nói đến truyện này, còn phải cám ơn ngươi. Ta muốn không ngồi tù đã phải đem toàn bộ gia sản cầm đi hối lộ ngục trưởng, hiện tại thành nghèo rớt mồng tơi! Là ngươi, hại ta trong một đêm, táng gia bại sản, thành ra nghèo túng như này!”
“Ngươi chỉ vì kiếm tiền, động tới thổ địa, còn hại chết mấy người dân, tất cả là vì ngươi gieo gió gặt bão.”
“Ta nhổ vào! Nếu như không phải là ngươi can thiệp vào thì việc của ta đã không lên tòa, đều là ngươi tự tìm đường chết!”
Trong mắt của hắn đầy các vằn máu, hết sức kinh sợ, Uất Noãn Tâm tự biết chạy trời không khỏi nắng (ý là không thể thoát khỏi tay tên này), liếc nhìn sau lưng bị che vải, đôi tay trói sau lưng, Nam Cung Nghiêu đang liều mạng giãy giụa.”Tất cả đều là do ta, thả anh ấy ra đi!”
“Ngươi có tư cách gì ra lệnh cho ta! Ta trước muốn lấy mạng của ngươi, sau đó sẽ chôn hắn theo ngươi.”
Jame ra lệnh cho thủ hạ cầm thanh Trường Đao tới, dữ tợn cười nhạt, một đao bổ về phía Uất Noãn Tâm. Cô hoảng sợ hai mắt nhắm lại, nghĩ là chắc chắn phải chết, nhưng đúng lúc này, Nam Cung Nghiêu đột nhiên bổ nhào về phía cô, một đao kia chém vào lưng anh, bị một vết thương sâu, máu tươi chảy ròng.
“Đừng mà ” Uất Noãn Tâm thét khàn cả giọng gọi.
“Đáng chết!” Jame một cước đá cho văng Nam Cung Nghiêu ra, một đao tiếp theo chuản bị chém tới thì một chiếc Land Rover đột nhiên xuất hiện, đi theo ở đằng sau là mấy chiếc xe cảnh sát.
Jame cùng thủ hạ của hắn muốn chạy trốn nhưng đã không kịp nữa rồi.
Lúc Ngũ Liên chạy đến, Uất Noãn Tâm đang gục bên cạnh Nam Cung Nghiêu, kêu gào .”Không cần. . . . . . Không cần a. . . . . .” Toàn thân anh là máu, vẫn chảy mạnh từ miệng vết thương, hình ảnh nhìn thấy mà ghê, thê thảm không nỡ nhìn.
Ngũ Liên hít một hơi cởi trói cho hai người.
“Nam Cung Nghiêu. . . . . . Anh tỉnh tỉnh lại. . . . . . Anh không được chết. . . . . . Không được chết. . . . . . Anh. . . . . .”
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư