Tình yêu đich thực

115 lượt xem
Tình yêu đich thực,Đọc truyện Tình yêu đich thực,Truyện ngắn Tình yêu đich thực,Truyện ngắn,truyện ngắn hay,truyện ngắn đặc sắc,truyện ngắn ý nghĩa,tuyển tập truyện ngắn

Năm cô 28 tuổi, anh 32 tuổi, anh cầu hôn cô trong không gian vô cùng lãng mạn. Cô bẽn lẽn gật đầu đồng ý.

Cô có sắc đẹp, có cá tính, có lập trường riêng, có việc làm ổn định nhưng lại vô cùng nóng tính. Bởi tính chất của công việc và do một phần sâu bên trong cô hay nổi loạn ngầm nên cô chưa có người yêu.

Nói chưa có người yêu thì cũng đúng nhưng nói cô có nhiều người yêu lại chẳng sai bởi cô trải qua rất nhiều mối tình. Ngắn thì một tuần, dài thì bốn tháng. Trong lòng cô, cô thực sự rất mong có người hiểu cô, luôn bao dung, dịu dàng với cô và hơn cả là chịu đựng tính cách nổi loạn của cô, yêu thương cô vô điều kiện.

Cô từng gặp qua không ít đối tượng, cô thường dùng ánh mắt để dò xét họ, và thường đưa ra câu hỏi : Anh có thể yêu em vô điểu kiện được không ? Có thể chịu đựng em, dỗ dành em lúc em nóng giận được không ?

Ai nấy đều gật đầu nói ngọt, hứa hẹn đủ điều nhưng rất tiếc chưa có ai làm được. Những loại ấy, cô 'đá' không thương tiếc.

Cô còn định ở giá cho đến già thì một hôm mẹ cô đến nhà, buộc cô phải tham gia chương trình hẹn hò qua mạng. Cô ậm ừ đồng ý tham gia cho qua chuyện nhưng không ngờ rằng đối tượng xem mắt với cô là một kỹ sư người nước ngoài.

Anh là Kevin, chàng kỹ sư hơn cô bốn tuổi, thành đạt trong công việc.

Vẫn câu hỏi trước, cô hỏi anh ta liệu có yêu thương, chăm sóc cô được không, có chịu được sự ''ẩm ương'' của cô hay không ? Anh ta nhỏ nhẹ nói với cô rằng anh sẽ cố gắng. Cô cho anh ba tháng, nếu anh không chịu đựng được cô, cô có quyền chia tay anh ta, còn nếu anh ta chịu được cô, hãy chính thức yêu nhau thực lòng, anh làm nội trợ, việc của cô là đến giờ ăn cơm thì về nhà ăn cơm.

Họ bắt đầu yêu thử, trong thời gian này họ gặp nhau mỗi ngày, nói với nhau những lời yêu thương nhưng anh là người nước ngoài nên họ giao tiếp bằng tiếng anh. Anh hứa với cô rằng sẽ cố gắng học tiếng việt để về Việt Nam sống cùng cô.

Thời gian ba tháng không phải quá ngắn cũng chẳng phải quá dài nhưng đủ để cô bộc lộ hết tính cách của bản thân trước mặt anh. Những lúc ấy, anh chỉ mỉm cười bảo cô hạ hỏa rồi đưa cô đi chơi.

Ba tháng yêu thử kết thúc, họ bắt đầu yêu đương chính thức. Nhưng trong thời gian này anh lại phải quay về nước để hoàn thành nốt dự án. Họ yêu xa, chỉ nhìn nhau qua màn ảnh nhỏ.

Mỗi lần cô tức giận, anh không còn bên cạnh nhưng bao nhiêu lời dỗ dành, yêu thương cô vẫn được nghe. Sáu tháng sau khi yêu xa, anh về nước bảo sẽ định cư ở đây cùng cô.

Cô nhớ ngày đầu về ra mắt bố mẹ chồng tương lai, sau bữa ăn, bố của anh hỏi cô :

-" Do you know how to cook?" ( "Cháu có biết nấu ăn không? ")

Cô ngơ ngác, tự nhiên bố chồng hỏi câu này, chẳng nhẽ con gái biết nấu ăn quan trọng đến thế sao ? Bỏ mẹ, sống 28 nồi bánh chưng, đối với cô chưa nấu mì bằng nước lạnh đã được mẹ cô khen là kì tích chứ chưa nói đến chuyện nấu với chả ăn. Nuốt nước bọt, cô khẽ khàng trả lời :

-" No, I don't know how to cook, Sir. I am sorry." (" Không, cháu không biết nấu ăn, thưa bác. Cháu xin lỗi." )

Bố chồng tương lai cười khà khà, cô cúi đầu xuống vì xấu hổ, bác hỏi :

-" Do you know how to do housework ?" ( "Cháu biết làm việc nhà chứ ?" )

Cô lại càng xấu hổ, đáp :

-" I don't even know how to housework." (" Cháu cũng không biết là việc nhà.")

-" Do you know how to do laundry ?" ( "Cháu biết giặt giũ chứ ?")

Thôi toang, lần này toang thật rồi bu của con ạ. 28 nồi bánh chưng mẹ cô làm hết việc trong nhà, đói vào tủ lạnh là sẽ có đồ ăn, quần áo bẩn vứt vào máy giặt, nhà bẩn thuê giúp việc. Lúc đầu cô cứ tưởng thế là ngầu, lần này thì xác định " Mai này em sẽ nấu cơm, học kho cá với thơm. Mình quây quần bên nhau mỗi bữa cơm, chào nhau bằng những cái thơm."

Mẹ anh lúc ấy đi ra, bảo:

-" You don't know how to cook, do laundry, do housework, right ? It's okay, just let your son take care of it." ( "Cháu không biết nấu ăn, giặt giũ, làm việc nhà, đúng không? Không sao, cứ để con trai bác lo.")

Bác trai nghe bác gái nói xong liền giơ ngón cái lên tỏ vẻ đồng tình.

Trời, sốc vãi 28 nồi bánh chưng, làm cô lo nãy giờ. Anh bên cạnh, bàn tay vẫn nắm lấy tay cô, bây giờ mới lên tiếng :

-" We want to get married. " ( "Chúng con muốn kết hôn." ). Ba mẹ anh gật đầu đồng ý.

Hai tháng sau, trong căn phòng được làm bằng thủy tinh, đầy nến và hoa, khúc nhạc du dương vang lên trong nắng chiều ngọt ngào, Kevin quỳ xuống cầu hôn cô :

-" Will you marry me?" ("Em sẽ lấy anh chứ?")

-"Absolutely, Kevin" ( "Chắc chắn rồi, Kevin")

Anh cười tươi trao cho cô chiếc nhẫn đính kim cương lấp lánh rồi tiến đến ôm lấy cô trong niềm hạnh phúc ngọt ngào. Một tháng sau họ tổ chức kết hôn. Hôn lễ tổ chức trong không gian sang trọng, trong sự hạnh phúc của cô dâu chú rể, sự chúc phúc của người thân, bạn bè.

Sau khi kết hôn, anh xung phong làm nội trợ như trước đây anh đã nói. Đúng mười một rưỡi trưa luôn có người đưa cơm cho cô với lời chúc ăn cơm ngon miệng, lời dặn dò ngọt ngào không được bỏ bữa. Cứ đúng sáu giờ chiều anh lại gọi cô về ăn cơm. Cô bạn đồng nghiệp ngày nào cũng thấy anh gọi cho cô về ăn cơm thì tấm tắc khen cô :

- "Nhất cậu đấy nhé, chẳng có ai lấy chồng mà sướng như cậu. Chồng ở nhà làm nội trợ, ngày nào cũng gọi cậu về ăn cơm. Có chồng hiền lành, chịu được cậu như thế đừng để mất nhé !"

Cô không nói gì, chỉ cười ngọt ngào chào đồng nghiệp rồi về nhà. Đã có lần cô hỏi anh tại sao không đi làm mà lại ở nhà làm nội trợ. Anh dịu dàng trả lời cô rằng công việc của anh chỉ cần giấy, bút, thước thì ở đâu cũng làm việc được. Anh muốn nấu ăn cho người anh yêu nên việc nội trợ chính là cách để anh thể hiện tình yêu mà anh dành cho cô.

Đã có lần cô hỏi anh :

-"Why do you love me when i'm a girl with many flaws ?" ( Tại sao anh lại yêu em trong khi em là một cô gái có nhiều khuyết điểm ?"

-"Because hating someone has a lot of reasons but loving someone can't, honey" ( Bởi vì ghét ai đó có rất nhiều lí do nhưng yêu ai đó thì lại không thể, em yêu")

Họ có với nhau hai đứa con đáng yêu, mỗi lần cô tức giận, anh dỗ cho con vào phòng để con không nghe những lời chửi mắng của mẹ, nhẫn nhịn cơn giận của cô, sau đó thì dịu dàng ôm cô vào lòng, thủ thỉ những lời yêu thương. Trong suốt thời gian kể từ lúc yêu thử đến lúc cuối đời, anh luôn nhẫn nhịn cơn giận của cô, chưa bao giờ lớn tiếng với cô.

Trong công việc, cô luôn nở nụ cười miễn cưỡng nhất có thể, nụ cười mà cô gọi là nụ cười " rập khuôn", chỉ khi về nhà cô mới xả hết những bực bội trong người. Có nhiều lần bởi stress nặng do công việc nên cô chửi vô tội vạ, đến lúc hạ hỏa thì mới thấy hối hận. Đêm nằm cùng anh, cô nép vào lồng ngực ấm áp của anh mà thủ thỉ :

-"Darling,.. i'm sorry ...for being angry..." (" Anh yêu, em xin lỗi vì đã nóng giận...")

-"It's ok my love" ("Không sao đâu em yêu"), anh hôn nhẹ lên trán cô.

Sự thắc mắc của cô không ngừng lại, cô hỏi:

-"Why can't you stand me for so long ?" (" Tại sao anh có thể chịu đựng em lâu như vậy?")

Anh cười, nói với cô rằng :

-" Did you forget I don't understand Vietnamese, honey ? So no matter how much you scold me, I can't understand. Be yourself, honey, be angry according to your mood, don't limit yourself" ( " Em quên rằng anh không hiểu Tiếng việt à, em yêu ? Vậy nên em có mắng chửi như nào thì anh cũng không thể hiểu được. Em hãy là chính em, em yêu, hãy bực tức theo tâm trạng của em, đừng gò bó bản thân")

Lúc ấy, cô cười ngọt ngào, nụ cười ấy thật dịu dàng, nụ cười của hạnh phúc mà bên anh cô mới có được. Cô thấy mình thật may mắn khi lấy được một người nước ngoài,nếu không vì cái chữ 'vô điều kiện', 'nhẫn nhịn' thì cả đời này cô ở giá mất.

. . .

-'' Chàng trai, cậu nói Tiếng việt giỏi quá !"_ Ông lão bán hàng rong khen Kevin.

-" Cảm ơn ông đã có lời khen, vợ tôi là người Việt Nam"

-" Vợ cậu dạy cậu nói Tiếng việt à ?"_ Ông lão bán rong hỏi.

-"Không, tôi biết Tiếng việt trước khi quen cô ấy, mẹ tôi là người Việt Nam"

Nghe đoạn đối thoại ngắn ấy mà cô chết sững, tay run run làm rơi bịch rau, cô không ngờ rằng có ngày cô nghe được những câu nói này từ anh. Anh bước tới, cô xoay người đi để che những giọt nước mắt đang rơi. Anh lau đi những giọt nước mắt, ôm lấy eo cô, cả thân hình to lớn của anh bao lấy con người cô.

Cô không ngờ rằng, bao năm qua chỉ mình cô không hề hay biết rằng anh biết nói Tiếng việt. Cô cũng không hề hay biết trong ngày ra mắt gia đình anh, anh đã nhờ ba mẹ giữ kín chuyện anh biết nói Tiếng việt. Vậy nên hôm ấy gia đình anh phải sử dụng Tiếng anh.

Bao nhiêu từ ngữ dơ bẩn nhất, tục tĩu nhất, xúc phạm nhất anh đều hiểu hết. Chính những từ ngữ đó là công cụ để cô xả giận, mắng chửi.... Giờ thì hay rồi, bao nhiêu uất ức, cái xấu xa của cô lại được vạch trần trước mặt chồng mà cô không hề hay biết. Nào là "Tiên sư chúng mày", "Tổ cha bọn mày", "Tổ tông dòng họ nhà chúng bay", "ĐCM chúng mày",... Cô thực sự xấu hổ, xấu hổ đến mức không có chỗ chui, giá như cô đào được hố thì giờ cô đã chui vào trong hố để che đi sự xấu hổ trong cô rồi.

Cô ngượng ngùng hỏi anh, một câu hỏi bằng Tiếng việt :

-" Những lần đó,...anh hiểu hết sao ?"

-" Ừ "_ Anh trả lời

Trời ơi, ghê chưa? Chỉ một tiếng "Ừ" thôi mà cô say sẩm, anh cười, tiếp tục nói :

-" Anh hiểu cảm giác của em nên anh để em xả giận. Anh thương vợ anh đau họng, thương vợ anh đi làm mệt. Tiên sư tổ cha bọn ranh con làm vợ anh giận. Phải anh anh đấm cho vài đấm cho bõ tức."

Cô vừa buồn cười, vừa thẹn, kiễng chân hôn lên môi anh một cái. Ngày hôm ấy, cô thấy mình thật may mắn, không phải là cô lấy được một anh chồng nước ngoài mà là cô lấy được anh chồng thương cô vô điều kiện, may mắn là cô lấy được anh - tình yêu đích thực của đời cô.

Cuộc sống của họ không có gì thay đổi, cô đi làm, anh ở nhà nội trợ, cứ đúng sáu giờ chiều anh gọi cô về ăn cơm. Cô bắt đầu biết kìm chế cảm xúc của mình hơn. Cuộc sống của họ cứ thế mà hạnh phúc hơn.

Anh cùng cô trải qua những cung bậc cảm xúc, cùng nhau trải qua những thăng trầm của cuộc đời.

........Rất nhiều năm sau đó........

Một ông cụ tóc bạc phơ đang thực hiện một cuộc gọi, tiếng đổ chuông khiến ông hồi hộp nhưng khi nhận ra đó là số máy của người khác ông lại luống cuống xin lỗi. Thằng cháu đứng bên cạnh ông thấy thế liền hỏi :

-" Ông ơi, sao ngày nào ông cũng gọi cho bà thế ? Bà mất được ba năm rồi mà ông ?"

Ông giật mình, chợt nhận ra mình đã già, mỉm cười nói với thằng bé :

- " Thói quen rồi cháu ạ. Ngày xưa, cứ đến sáu giờ chiều ông lại gọi bà về ăn cơm. Hôm nào mà quên không gọi hay có việc chưa kịp gọi là bà lại dỗi ông. Giờ bà đi rồi, ông hay theo thói quen mà nhấn vào số của bà mà gọi bà về ăn cơm... đó là số của bà nhưng không phải bà..." _ông khóc thút thít.

Thằng cháu chui vào lòng ông ngồi, 'dỗ' ông :

-" Thôi ông đừng khóc nữa, ông khóc là bà buồn đấy. Ông nín đi, ông chơi với cháu nhé ! Từ nay ông đừng gọi bà nữa, phiền lắm. Ông cứ gặp thẳng bà ấy, hỏi bà là sao bà không về ăn cơm, lần sau tôi không gọi cho bà nữa đâu.

Ông ừ thằng bé một tiếng, và ngày sau ông qua đời. Con của ông thấy tờ giấy ông để trên bàn, loằng ngoằng ghi vài chữ :

-" Ông đi tìm bà về ăn cơm, không gọi cho bà nữa kẻo lại làm phiền người khác. Ông đi với bà để bà trút giận lên người ông không bà xả giận lên người khác thì khổ."

Ông đi rồi, ông đi với bà rồi, đi đến nơi chỉ có ông và bà, nơi bà không còn trút giận nữa, nơi đó hạnh phúc và yên bình lắm. Nơi đó ông gọi bà về ăn cơm, nơi đó tràn đầy tình yêu thương mà ông bà dành cho nhau. Nơi đó bà không còn cô đơn, nơi đó ông không còn hoài niệm - 'Thiên đường'

Con gái à, cho dù bạn là ai, cho dù bạn thế nào thì vẫn sẽ có người yêu thương bạn vô điều kiện. Người đó có thể ở rất xa, cũng có thể rất gần gũi với bạn, người ấy có thể xuất hiện ở hiện tại hoặc tương lai. Chỉ cần bạn biết nắm bắt cơ hội, chờ đợi thì tình yêu sẽ đến với bạn. Hãy chọn người biết yêu thương bạn, bỏ qua những thói xấu của bạn để yêu bạn, đó mới chính là người mà bạn nên nguyện dành cả đời để yêu thương.

~~~ Wait for him to come ~~~

~ Nguyễn Hoàn~

 

3
3 sao / 1 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 1 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 3 SAO trên tổng số 1 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo