Chương 1 : Sự ra đi đau đớn [Fanfic Tokyo revengers] [AllTake] Không bỏ cuộc

402 lượt xem
Chương 1 : Sự ra đi đau đớn [Fanfic Tokyo revengers] [AllTake] Không bỏ cuộc,Đọc truyện Chương 1 : Sự ra đi đau đớn [Fanfic Tokyo revengers] [AllTake] Không bỏ cuộc,Truyện Đam mỹ Chương 1 : Sự ra đi đau đớn [Fanfic Tokyo revengers] [AllTake] Không bỏ cuộc,Truyện đam mỹ,đam mỹ,truyện đồng tính luyến ái nam,truyện đồng tính luyến ái

Writer: Happy_ending_2

 Các bạn cứ bình luận thoải mái nhé, tác giả sẽ ghé trả lời (Không block hay xóa nhé)

Takemichi chết rồi em chết rồi, cuối cùng khát vọng cứu Mikey đã bị chôn vùi, khi nghe xong

Shinichirou là người xuyên không thứ hai , cậu dường như rơi vào tình trạng hoảng loạn, nhưng vẫn giữ mãi tinh thần đánh nhau với Mikey, tuy nhiên việc ngoài ý muốn đã xảy ra, Sanzu và Manjirou đã ra hai đòn cùng một lúc . Chỉ vì năng lực còn hạn cộng thêm việc cơ thể đau rứt một cơn tê nhói truyền từ bụng đến. Em đã bị thanh Kanata của Sanzu đâm qua bụng. Không bỏ cuộc, Take dùng hết sức gắng gượng của mình đẩy thật mạnh hắn ra, cái cơn đau kinh khủng khiếp như tra tấn Takemichi máu từ bụng thì cứ phun ra như thác nước. Ngước mắt lên Mikey, hắn đang nhìn mình ,như một nguyện vọng cuối cùng cậu gào lên:

" Mikey à, tao xin mày đấy, mày không cô đơn đâu"

" Im đi, Hanagaki mày gần chết rồi đấy"

Phải mình Take hiện tại toàn thân bê bết máu, cùng vết thương đủ chỗ và nơi bụng bây giờ cậu chỉ có thể nhìn bằng nửa con mắt, tai bên đã ù ù nghe chữ được chữ không, cơn đau như con dao trá hình, tóm lại Takemichi cảm thấy dường như mình sắp đi luôn cái thân xác này rồi, nhưng khát vọng cứu người này cậu làm sao có thể bỏ nổi. Có chết cậu cũng phải nhìn thấy mọi người hạnh phúc

" Mikey_kun, nghe tao đi bản năng hắc ám sinh ra từ tình thương "

" Mày chưa bao giờ cô độc cả, hãy quay về đi, bọn tao luôn luôn bê-b-bên..."

Chưa nói hết câu Mikey đã dùng chân đá văng Takemichi ra xa, cái cơn đau chết tiệt này đừng hành hạ em nữa, em mệt rồi mà. Dường như phải đối mặt với ranh giới sinh tử Take nhìn lên bầu trời. Khả năng nhìn trước tương lai của em có vẻ như HẾT HẠN rồi nhỉ. Vừa rồi cậu có thể nhìn thấy cú đá của Manjirou nhưng nó lại mờ mờ ảo ảo 

Cậu nhìn thành hai chân đá liên tiếp khi nhìn lại thì đã quá muôn, lồm cồm bò dậy, máu mũi tèm lem, mắt cũng chảy máu, mặt cũng chảy máu, và bụng thì có thể là cái bình nước di động rồi.

" Mikey à! tao xin mày ..."

Vẫn như thế Mikey liên tiếp đánh Takemichi như muốn hạ sát thiên thần này, những tiếng đánh chói chang vang lên như ở trận chiến tam thiên

Nhưng sao nó lạ quá, mọi người trong Touman sao không ai nói gì vậy, do ù tai hay do cậu không nghe được hay do cậu chưa từng xứng đáng được quan tâm. Em đau quá!

Những cú đánh như làm nát xương mặt, máu me bắn tùm lum mãi mới có giọng nói lướn phát lên

" DỪNG LẠI MANJIROU TAKEMICHI CHẾT MẤT "Chifuyu nhưng cộng sự ơi sao lời nói đến muộn thế

À đúng rồi tất cả là tại tớ mà, cậu đã nói thế mà, từng dòng suy nghĩ hiện lên là những con dao xé nát thịt cốt của Take, nó buốt lắm lạnh giá đến lạ

" DỪNG LẠI ĐI , TAO XIN MÀY ĐẤY " -Chifuyu

" Không..kho..không cần ..xin đâu "giọng nói thều thào của người bị đánh tưởng chừng đã chết lại vang lên một cách khổ sở

" Là..do..t..tao mà..ra ...nhỉ..do t..tao...nên Draken_kun ...mới chết ..nhỉ Sano.._kun" Takemichi cố gặng từng chữ , những chữ cái cuối đời

" Tại..sao..vậy..mọi..người "-Takemichi

" À ..nó..là...cõi..a..tu...la..nhỉ...cho...dù..ra...sao...thì..tao..vẫn..sẽ..bị..khiển trách và chết thôi...phải..không " Sự sống và cái chết như càng gần nhau hơn, Take thều thào

" Vậy có nghĩa...là..chỉ..cần///tao ...chết....thì...mọi..người..sẽ...hạnh...phúc..nhỉ "-Takemichi

" Ta,,tao...xin...lỗi...xin...lỗi...mày...nhiều..,xin...lỗi...Touman..tất cả là lỗi của tao "-Takemichi

" Tao sẽ bù đắp..cho..bọn..mày..mà "-Take nói trong sự im bặt của nhưng người xung quanh

"KHÔNG KHÔNG CÓ MÀ TAKEMICHI MÀY KHÔNG CÓ LỖI " -Mistuya gào lên nhưng muộn rồi

Cậu cầm lấy tay Mikey đang định đấm mình

" Mikey à, tay mày ấm lắm, nó nặc mùi máu tao luôn, mày hận tao lắm nhỉ "Khi nghe xong cả người Mikey như khựng lại, giọng nói khàn đặc của cậu không ngắt quãng mà đã vang lên dễ dàng

" Có vẻ như tao đã sai, xin lỗi mày Mikey, tao sẽ bù đắp co mày mà, tao khi trả ơn xong sẽ chết đi để không gây nên lỗi lầm nữa nhé " Cậu ân hận lắm, ân hận vì không cứu được người này, ân hận vì mình mà người này phải chịu khổ

" Hẹn gặp lại ở tương lai hạnh phúc nhé "-Takemichi nói rồi buông thõng tay xuống nền đất, gió mùa đông se lạnh, cậu mất rồi

" TRẬN CHIẾN KẾT THÚC KANTOU MANJI THẮNG " -Sanzu gào lên tuy hắn bị Mikey đánh nhưng mà dù sao thì thắng thứ cản đường hắn rồi vui lắm chớ nhỉ

Ngược lại bầu không khí Touman như chết ngạt, người tổng trưởng đã nằm im bất động , máu không ngừng chảy ra, một cái màu nền mà cả đời có thể bọn hắn mãi không quên Draken, Baji, Izana , giờ là Takemichi

" Take ....à "-Senju cố bò đến chỗ cậu, nước mắt lăn dài khẽ gọi tên như thể cậu chỉ đang ngủ quên thôi .....ha!!

" Đừng mà, làm ơn đấy tỉnh lại đi " _Hakkai đứng lên còn không nổi chỉ có thể nức nở nằm khóc, nền đất lạnh tanh cái chết của cậu đau xót quá

" Cộng sự à, cộng sự à, Take, TAKE...TAKEMICHIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII "-Chifuyu gào lớn trong nước mắt của sự hận thù, phải Takemichi tắt thở rồi nhưng cậu lại....... cười

" Nó đáng chết " Một câu nói của Mikey làm cả đám như đứng hình trở lại, hàng nghìn con mắt nhìn người đang đứng và lành lặn nhất mà không khỏi hận thù

" Đáng chết, hờ đáng chết sao "- Chifuyu dồn người cộng sự của mình lên Inui lao thẳng đến chỗ Mikey,nắm lấy cổ áo hắn mà gào lớn

" Mày nghe đây Sano, mày có biết lí do Takemichi về đây là vì cứu mày không hả " -Chifuyu bức xúc gào lớn

" Tao chưa bao giờ bắt ép nó làm thế cả "-Mikey vẫn vô cảm nói, có lẽ hắn còn chả để mắt đên cái chết người này cứ cho rằng nghười này chết là do nghĩa vụ, do tạo nghiệp chứ chả phải do hắn

" Haa haha mày không cầu cứu nó ở tương lai thì nhờ cái M* gì nó phk về, mắc c*t gì nó phải bỏ cả đám cười mà về cứu mày hả, Hả HẢ TRẢ LỜI TAO ĐI MANJIROU TẠI SAO MÀY LẠI KHỐN NẠN NHƯ VẬY ! "-Chifuyu như mất bình tĩnh lao vào định đấm Mikey nhưng Mistuya đã cản lại nói

" Thôi chúng ta thua rồi lo hậu sự cho Take thôi "- Mistuya nãy giờ ngồi trầm ngâm nhìn người đang nằm trước mặt, máu chảy nhanh như nhịp đập tim của hắn, đau đến không thể khóc nổi

" Cái gì mà lo hậu sự, Takemichi chết bất công như vậy mà coi được hả " – Inui đang ôm vị tổng trưởng của mình, mà nói. Dây tơ chằng chịt trên trán Mitsuya câu nói hắn ấp ủ mãi cũng đã được thốt lên

" THÔI ĐI BỌN MÀY NHÌN THẤY CẬU ẤY BỊ ĐÁNH BÁN SỐNG BÁN CHẾT THÌ CŨNG CÓ LÀM GÌ ĐÂU HẢ"-Mistuya gào lớn bởi vì bản thân hắn cũng đã không lên , dường như hắn sợ, hắn sợ phải mất Takemichi như Draken nhưng lại không đủ can đảm như người ấy

" Dù gì thì nó chỉ là một cái xác, quăng bãi rác cũng được chả quan trọng "-Sanzu nãy giờ im thin thít giờ cũng cất tiếng, một câu nói nhục mạ và lấm lem ô uế lên chính linh hồn của cậu làm cho mọi người trong Touman càng thêm ngơ ngác. Hắn vẫn nhìn trời còn đung đưa hai mắt nhưu đang hạnh phcus ngập tràn

" m* MÀY ,MUỐN.."-Taiju

" Cái xác ư, ồ cái xác này có vứt ngoài hố rác thì tôi cũng muốn lượm về lắm đấy "-Một giọng nói trong trẻo mà thanh cao vang lên, người này mang mái tóc trắng xám khói cực đẹp cùng đôi đồng tử màu xanh dương đậm như Take nhưng lại mang sự sâu thẳm mà ranh ma hơn. Người này đứng trên một đống thùng container tuy mồm mở không to nhưng giọng nói lại vang vọng vô cùng xa

" Cô là ai "-Takuya

" Suỵt hãy im lặng mà cảm nhận đi những chàng trai, cái xác mà mấy người đang nói đang làm những điều mà đến người anh của cậu đấy vị tổng trưởng của Kantou Manji cũng chả làm gì được "-???

" Bọn tao không có thời gian ,rút thôi cẩn thận cảnh sát "- Kokonoi

" Mấy cậu ở lại đây đi mà~, đừng có lo, chỉ còn một chút nữa thôi, 5 phút nữa để tôi cho mấy cậu thấy rác của mấy cậu là thứ gì nhé , cảnh sát không đến được đâu đừng lo ~" -???

Chuyển cảnh nè

" Hả ..Haaaaaaaaaa" Takemichi bật dậy trên căn giường trống vắng, đây là đâu thế, cậu đang ở nhà mà, chả lẽ lại nữa rồi hả....Nghĩ rồi Take lao thằng xuống nhà tắm và sự thật như trớ trêu cậu nhìn thấy khuôn mặt trong gương Takemichi như đau hơn lùi lại phái sau, bả vai không ngừng run rẩy mội giật giật một tay thì ôm lấy phần bụng của mình , cậu quay lại quá khứ rồi, năm cậu 13 tuổi cách một tuần trước khi gặp Mikey

Thay vì niềm vui sướng Takemichi lại hốc hác lo lắng đến lạ. Sự kinh hoàng của quá khứ cứ xen nhau như hàng nghìn cái mặt mạ vô danh, những lời nói rạch mạ những sự chỉ trích và lời chửi rủa cứ vang vang trong đầu

Ngồi sụp xuống bên cạnh bồn rửa cậu run rẩy

" Haahaha, không sao..haha..không sao đâu nhỉ.....mình về rồi mà, vậy thì mình sẽ cứu được mà phải

...... không "

"HaHHHA TẤT NHIÊN RỒI CỨU ĐƯỢC MÀ CHẮC CHẮN ĐƯỢC MÀ "Takemichi từ giọng nhẹ nhàng sang điên cuồng gào lớn, mà lúc này cậu mới nhận ra tay đã bị bản thân cấu cho chảy máu nhưng không đau, bản thân đã chịu quá nhiều rồi bây giờ đối với cậu dao đâm, súng bắn chắc cũng chỉ ê ẩm thôi

" Làm ơn mà làm ơn đấy , đứng làm khổ tôi nữa, tôi không muốn mà...Hức hức... Tôi..tôi ...sợ lắm !! "phải Take bỏ cuộc rồi cậu không muốn quay lại nữa, thật ra lúc đó cậu chỉ muốn gửi gắm lời cuối cùng như tương lai cho kiếp sau nhưng ai ngờ nó cho cậu về thật

Take bật khóc thút thít, cậu sợ lắm cậu muốn chạy trốn , cậu nhớ những người đã mất , cậu nhớ Baji, cậu nhớ Draken, cậu nhớ Kakuchou cậu nhớ cả Emma và Hinata nữa .Cậu muốn gặp họ thực sự muốn gặp họ, làm ơn đi cho cậu cái phao cứu sinh, cậu gần chết đuổi trong biển bờ vô vọng rồi

Take nghĩ rồi lao thẳng ra ngoài, dáng vẻ hốc hác như mới trải qua sinh tử, trên người còn bộ đồ dài, tóc tai bì xù không keo, lao thẳng ra ngoài với một bộ dạng như vừa ngủ dậy

Nhanh nhanh nhanh lên, làm ơn đi hi vọng ơi, ánh sáng ơi, đừng rời bỏ cậu mà, nếu không cậu sẽ tự giết chính bản thân ở đây mất, Takemichi dùng hết sức bình sinh mà chạy nhưng sao con đường ngày nào mới nấy quen thuộc lại xa xôi và lạ lắm xen lẫn cùng sự nặng nề

*Làm ơn đi ai cũng được mà, làm ơn đấy trả tôi sự hạnh phúc đi, người nào ấy ơi xua đuổi sự bất hạnh cho tôi với, làm ơn đi mà...*

Quái lạ tại sao cậu ở đây vẫn mạnh khỏe mà sao lại mờ nhòe thế này hệt như lúc Mikey đánh cậu vậy, cậu đi không nổi nữa rồi, mồ hôi tuốt ra, Take chính thức ngất ngay giữa đường, ai nấy nhìn thấy cậu ngất cũng hoảng gọi cấp cứu , bu xung quanh cậu có mộ óng người to lớn đến nhấc cậu dậy làm sơ cứu nhẹ cùng giọng nói thân quen đến lạ

" Này cậu gì đó ơi, cậu có ổn không"-Giọng nói cất lên cùng với đó là bàn tay ấm áp đến lạ rờ vào cơ mặt của Takemichi làm cậu như được kéo ra khỏi không gian

Ngước mắt nhìn lên, một người đàn ông! à không là một cậu thiếu niên, mái tóc thắt bím hình xăm con rồng bên thái dương trái, vừa nhìn người xong trái tim cậu như quặn thắt lại , bên tai ngày càng ù sự mệt mỏi tấn công đè nén những giọng nói bên cạnh như mờ lòa

Hanagaki Takemichi

Sano Manjirou (Mikey)

Sanzu Haruchiyo

Mitsuya Takaishi

Shiba Hakkai

Shiba Taiju

 

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
_Shiratoru_ | Chat Online
13/11/2022 19:38:29
Truyện hay ghia,ra nhanh nha tui ngồi hóng
1 0
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo