EM CÓ CHÚT RUNG ĐỘNG VỚI ANH

461 lượt xem
Truyện Em Có Chút Rung Động Với Anh rất ngọt, mang tiếng có nam nữ phụ chứ thật ra đất diễn ít xịu, nhiều nhất là Dương Thiếu Tiệp với Đường Tĩnh Hảo còn chả xuất hiện được bao nhiêu cơ. Đọc truyện xong mình cũng ước gì bản thân có được một Diệp Duệ Ninh bên ngoài đẹp trai bên trong giàu xụ thôi!!
iệp Duệ Ninh cong môi cười. Cô của giờ phút này thật vui vẻ. Anh mong sao khoảnh khắc này có thể kéo dài mãi mãi. Anh và cô cứ ngồi bên nhau như thế, cô mãi mãi được hạnh phúc, vui tươi. Sau đó, Tống Hiểu Nhan tựa vào vai Diệp Duệ Ninh ngủ thiếp đi. Diệp Duệ Ninh ngẩng đầu lên nhìn, cuối cùng ánh trăng cũng có thể ló mặt ra khỏi những đám mây. Ngày mai sẽ lại là một ngày tươi sáng. *** Không biết Diệp Duệ Ninh đã đi tới sau lưng cô từ lúc nào, anh ôm lấy cô từ phía sau rồi khẽ hôn lên viền tai cô. Cô quay người lại, ôm lấy hông anh, chợt thấy tò mò, “Nếu như em không nhận lời đến với anh, anh định làm thế nào?” “Đợi.” “Nếu em cứ mãi không chịu nhận lời thì sao?” “Cứ mãi đợi.” “Thiên trường địa cửu?” “Thiên trường địa cửu.Bên kia giấc mơ Vì đột xuất nhận được một công việc phiên dịch, hôm nay Tống Hiểu Nhan dậy chuẩn bị đồ đạc từ rất sớm. Để thể hiện sự chuyên nghiệp, cô chọn một chiếc sơ mi lụa màu trắng, phối với quần culottes màu xám đậm. Cô bạn cùng phòng Trần Mặc Hàm cũng đã thức dậy, mặc bộ đồ ngủ bằng lụa tơ tằm đi đi lại lại trong phòng ký túc xá. Chẳng bao lâu sau, mùi thơm của cafe đã lan tỏa khắp căn phòng. Trước khi ra khỏi cửa, Trần Mặc Hàm nhét bình cafe vào trong túi đựng laptop của Tống Hiểu Nhan, tô chút son lên môi cô rồi mới gật đầu hài lòng, nói: “Như thế này mới xinh.” Tống Hiểu Nhan cong khóe môi, đôi mắt cong cong tràn ngập nét cười, hai bên má còn có lúm hạt gạo đáng yêu. Đường nét trên khuôn mặt cô rất thanh tú, làn da trắng bóng, căng mịn, cho dù để mặt mộc cũng đã là một mỹ nhân xinh đẹp khó gặp, khi tô thêm chút son, trông cô lại càng có sức sống hơn. Tống Hiểu Nhan chen chúc giữa dòng người để lên tàu điện ngầm. Giờ cao điểm, trên tàu đông đúc chật chội vô cùng. Cô đứng ở một góc cạnh cửa, lấy tập tài liệu về công ty ra xem một cách nghiêm túc. Một năm trước, Tống Hiểu Nhan lấy được bằng cử nhân của hai trường đại học B và đại học Hồng Kông, đồng thời thi lên cao học ở trường đại học Hồng Kông. Trong năm nay, cô đã học xong hết các học phần, chuẩn bị tốt nghiệp. Hiện nay, Tống Hiểu Nhan đã làm xong luận văn và cuộc thi vấn đáp, chỉ đợi lễ tốt nghiệp kết thúc là rời khỏi trường. Ngày ngày ở lì trong phòng cũng không có việc gì làm, vậy nên khi Trần Mặc Hàm nhắc tới công việc làm phiên dịch cho một công ty thực hiện IPO* roadshow** ở Hồng Kông, cô đã nhận lời ngay. (*IPO (Initial Public Offering) chỉ việc chào bán cổ phiếu lần đầu tiên ra công chúng. (Mọi chú thích trong cuốn sách đều của người dịch.) **Roadshow là sự kiện quảng bá với sự tham gia của các nhà đầu tư để giới thiệu về công ty cũng như tiềm năng của công ty, thường được tổ chức trước thềm IPO.) Ở Hồng Kông, các đơn vị làm trong lĩnh vực tài chính như đầu tư, ngân hàng… chủ yếu đều giao tiếp bằng tiếng Anh, vì vậy các công ty Trung Quốc muốn thực hiện roadshow đương nhiên cần có phiên dịch. Trong ekip tới thực hiện roadshow của công ty này vốn có ba phiên dịch viên, nhưng vì một sự cố đâm xe, hai người trong số đó đã phải nhập viện. Ông chủ của công ty này là bạn của Trần Mặc Hàm, vì thế đã nhờ cô ấy giới thiệu bạn học có năng lực cho mình, mức lương được trả vô cùng hậu hĩnh. Tống Hiểu Nhan đến khách sạn đúng theo giờ hẹn, gặp được phiên dịch Trần của công ty. Anh ta nhanh chóng bàn giao những công việc cô cần phải làm. Trên đường tới đây, cô đã xem qua tài liệu, có hiểu biết nhất định về công ty này rồi, nên giờ không hề cảm thấy công việc có gì khó khăn. Công ty công nghệ Dịch Thuận chuyên sản xuất trò chơi, sản phẩm chủ yếu là các trò chơi thi đấu game online đang thịnh hành trên mạng hiện nay. Hồng Kông có tiềm lực kinh tế mạnh, các buổi roadshow được sắp xếp dày đặc, cả sáng lẫn chiều, buổi trưa còn có bữa tiệc hội thảo. Làm việc nguyên một ngày trời, Tống Hiểu Nhan cảm thấy mệt mỏi rã rời. Tối đến còn có một buổi tiệc, khách mời toàn là những tinh anh trong giới tài chính, kinh tế, CEO của công ty công nghệ Dịch Thuận cũng tới tham dự. Trước khi bữa tiệc khai mạc, Tống Hiểu Nhan và phiên dịch Trần cùng ăn cơm hộp. Lúc trò chuyện với anh ta cô mới biết, CEO của công ty họ còn rất trẻ, chưa tới ba mươi tuổi mà đã chuẩn bị đưa được công ty lên sàn chứng khoán. Đang ăn cơm, phiên dịch Trần nhận được điện thoại thông báo ông chủ chuẩn bị tới, thế là anh ta và Tống Hiểu Nhan phải vội vàng ra đón tiếp. Một chiếc xe màu đen thong dong đỗ lại trước cổng lớn của khách sạn. Thư ký cấp cao bước lên mở cửa phía sau xe. Tống Hiểu Nhan thò đầu ra, tầm mắt cố vượt qua thư ký cấp cao để nhìn cho rõ dáng dấp, diện mạo của người đến. Đầu tiên, cô trông thấy một bên chân thon dài trong chiếc quần âu lịch thiệp, tất màu đen, giày da màu đen bóng lộn, khi nhìn lên phía trên, một gương mặt vô cùng quen thuộc bỗng xuất hiện trước mắt cô. Tống Hiểu Nhan sững sờ, thật không ngờ, CEO của công ty công nghệ Dịch Thuận lại là bạn trai cũ nhiều năm không gặp của cô. Dương Thiếu Tiệp bước xuống xe, cài lại khuy áo thứ hai của chiếc áo vest, ánh mắt đảo khắp một vòng, khi lướt qua Tống Hiểu Nhan, anh ta thoáng chút ngạc nhiên. Biểu cảm và phản ứng đó cho thấy, rõ ràng anh ta cũng không ngờ sẽ gặp được cô. Dương Thiếu Tiệp đứng ngẩn ngơ nhìn cô, cho tới khi thư ký cấp cao nhắc nhở mới lấy lại được phản ứng, mặt không biểu cảm bước vào khách sạn. Một đám nhân viên và cấp dưới răm rắp đi theo phía sau. Tống Hiểu Nhan kéo phiên dịch Trần lại, hỏi: “Tôi có thể về trước được không? Tôi thấy không được khỏe.” “Có nghiêm trọng không?” Phiên dịch Trần lau mồ hôi hai bên tóc mai, “Tôi phải đi theo ông chủ để phiên dịch trực tiếp, cảm thấy hơi áp lực, hay là cô cố gắng thêm một lúc được không? Không lâu lắm đâu.” Trông phiên dịch Trần có vẻ rất khó xử, Tống Hiểu Nhan đành gật đầu đồng ý. Thực ra, trình độ tiếng Anh của Dương Thiếu Tiệp rất tốt, vốn không cần đến phiên dịch. Tống Hiểu Nhan cùng phiên dịch Trần đi theo phía sau Dương Thiếu Tiệp, nụ cười luôn thường trực trên môi, phải cố gắng coi như không nhìn thấy ánh mắt như vô tình lại như cố ý của anh ta, còn mệt hơn cả dịch cabin. Cuối cùng cũng có cơ hội để kiếm cớ đi vào nhà vệ sinh, cô không định quay trở vào đó nữa. Nhưng vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô liền trông thấy Dương Thiếu Tiệp cùng phiên dịch Trần đang đứng ở cách đó không xa. Tống Hiểu Nhan liền đi về hướng ngược lại theo phản xạ, vừa đi được vài bước đã bị gọi lại. Tống Hiểu Nhan hơi khựng lại rồi mới quay người. Phiên dịch Trần đã đi rồi, chỉ còn lại một mình Dương Thiếu Tiệp. Anh ta nhanh chóng bước tới gần cô. Dương Thiếu Tiệp cao hơn Tống Hiểu Nhan rất nhiều, nên phải cúi đầu xuống để nói chuyện với cô, dáng vẻ lạnh lùng ban nãy giờ đã trở nên dịu dàng, ấm áp, “Trùng hợp thật, không ngờ người bạn học mà Mặc Hàm giới thiệu lại là em.” Tống Hiểu Nhan chỉ cười lịch sự đáp lại. Giọng nói của Dương Thiếu Tiệp rất thấp, có chút nghẹn ngào, như thể đang cố gắng đè nén sự kích động: “Về trường đúng không? Anh đưa em về.” “Không cần đâu.” Nghe thấy lời từ chối của Tống Hiểu Nhan, Dương Thiếu Tiệp cũng không phản đối. Tống Hiểu Nhan chưa bao giờ cho rằng sau khi chia tay nhau còn có thể làm bạn. Xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp, cô không thẳng thừng bỏ đi mà vẫn ở lại làm phiên dịch cho anh ta. Nhưng, cũng chỉ như vậy mà thôi. Tống Hiểu Nhan rời khỏi khách sạn, đi về hướng bến xe buýt gần đó, nhìn thấy một chiếc xe màu đen sang trọng trong có vẻ quen mắt đỗ ở bên đường. Cô còn đang do dự, cửa xe bên ghế lái phụ của chiếc xe kia đã mở ra, một anh chàng mặc âu phục chỉnh tề bước xuống. Anh ấy xuống xe, cười tươi, khẽ vẫy tay với cô. Tống Hiểu Nhan lên xe, sau một ngày mệt mỏi, cô nhắm mắt nghỉ ngơi, mơ mơ màng màng thiếp đi. Xe dừng lại trước cổng lớn của một khách sạn năm sao, Tống Hiểu Nhan theo Mục Thân bước vào khách sạn. Mục Thân nói: “Hôm nay ngài Diệp mới tới Hồng Kông, đang tham gia một bữa tiệc riêng tư tổ chức ở đây.” Tống Hiểu Nhan vẫn luôn yên lặng lắng nghe, đột nhiên lên tiếng: “Sao anh biết tôi ở đâu?” “Cô nên hỏi ngài Diệp thì hơn.” Nói rồi, anh ấy đẩy một cánh cửa gỗ được điêu khắc trạm trổ ra, hương trà nhàn nhạt xông vào khoang mũi, ánh đèn màu vàng nhạt tỏa ra ánh sáng lung linh, ấm áp. Diệp Duệ Ninh quay đầu nhìn cô, nụ cười đã lâu không thấy ấy khiến bao mỏi mệt tích tụ suốt cả ngày hôm nay của Tống Hiểu Nhan tan thành mây khói. Anh mặc sơ mi đơn giản, cúc nơi cổ áo còn chưa cài lại, trông vô cùng nhàn hạ thoải mái, “Còn chưa ăn đúng không?” Tống Hiểu Nhan ngồi xuống đối diện với Diệp Duệ Ninh, gật đầu nói: “Ừm, đói lắm rồi.” Diệp Duệ Ninh ra hiệu với người phục vụ đứng cách đó không xa, những món ăn thịnh soạn lập tức được bưng lên. Bởi vì từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc, thế nên khi ăn, Tống Hiểu Nhan luôn rất tao nhã, điềm đạm, từ tốn, cho dù lúc này cô đã đói tới mức da bụng dán chặt vào da lưng. Diệp Duệ Ninh đặt một bát canh bên tay cô, “Công việc hôm nay có suôn sẻ không?” Cánh tay đang gắp thức ăn của Tống Hiểu Nhan khựng lại giây lát, cô trả lời đơn giản: “Cũng được.” Nếu Diệp Duệ Ninh đã có thể sắp xếp để Mục Thân đi đón cô, chắc chắn anh đã biết cô làm công việc gì, đương nhiên cũng biết cô đã gặp Dương Thiếu Tiệp. Nhưng cô không muốn nhắc tới chuyện này nữa. Diệp Duệ Ninh cũng rất biết ý không hỏi tiếp nữa, “Chuyện tới Thượng Hải đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?” “Đương nhiên ạ. Đã nhận được thư mời rồi, trung tâm nghiên cứu chứng khoán USR.” Trên khuôn mặt Tống Hiểu Nhan lộ ra vẻ đắc ý, “Cháu có giỏi không?” “Giỏi lắm.” Diệp Duệ Ninh gật đầu bật cười, sau đó nhấp một ngụm trà. Trung tâm nghiên cứu chứng khoán USR là công ty con của tổng công ty chứng khoán vốn đầu tư nước ngoài USR nổi tiếng khắp cả nước, là trung tâm nghiên cứu hàng đầu của thành phố, còn được xưng tụng là “Hoàng Phố* của thị trường đầu tư tài chính thành phố”. Trung tâm nghiên cứu USR năm nào cũng thu hút rất nhiều nghiên cứu sinh, vì thế quy trình tuyển dụng vô cùng nghiêm ngặt, khắt khe. Năm nay cũng chỉ có ba suất thư mời, Tống Hiểu Nhan là một trong số đó. (*Ý chỉ trường quân sự Hoàng Phố, là nơi đào tạo ra các danh nhân quân sự như Tưởng Giới Thạch, Đỗ Duật Minh, Lâm Bưu…) Đối với các quyết định của Tống Hiểu Nhan, dù là ba năm trước từ Bắc Kinh chuyển tới Hồng Kông học, hay đi Thượng Hải làm việc lúc này, Diệp Duệ Ninh chưa bao giờ phản đối. Xét về điểm này, anh đúng là tấm gương sáng cho các bậc trưởng bối noi theo. Không sai, Diệp Duệ Ninh là trưởng bối của Tống Hiểu Nhan, lớn hơn cô chín tuổi. Từ lúc cô chào đời, anh đã ở nhà họ Tống rồi. Anh là chú của cô, là người con nuôi mà ông nội cô thu nhận. Diệp Duệ Ninh rót hai ly rượu, ly pha lê cao cấp tỏa ra ánh sáng long lanh rực rỡ, như một vầng hào quang vây xung quanh anh. Anh nói: “Hiểu Nhan, chúc mừng cháu đã tốt nghiệp.” “Cảm ơn chú, Diệp Duệ Ninh.” Tống Hiểu Nhan nâng ly rượu lên, bên má phải lộ ra lúm hạt gạo tràn ngập ý cười. Lúc ăn cơm xong đã rất muộn, Diệp Duệ Ninh đưa Tống Hiểu Nhan về trường. Nhà trường không cho phép xe của người ngoài tiến vào, Diệp Duệ Ninh đành đi bộ đưa cô về ký túc xá. Đây là chuyện anh vẫn làm mỗi lần tới thăm cô. Trước khi đi, anh nói: “Ngày mai chúng ta sẽ còn gặp nhau.” Tống Hiểu Nhan khá bất ngờ, “Chú định ở đây thêm mấy ngày nữa?” Diệp Duệ Ninh lại tỏ ra thần bí, nói: “Tới lúc đó cháu sẽ biết thôi.” Tống Hiểu Nhan nhướng mày, không cố hỏi thêm nữa, “Được rồi, cháu lên đây. Tạm biệt. À không, là ngày mai gặp mới đúng.” Tống Hiểu Nhan nhẹ nhàng bước lên cầu thang, sau đó lại xoay người vẫy tay chào anh. Diệp Duệ Ninh cười nói: “Mau lên đi.” Trần Mặc Hàm đang stream game trong phòng ký túc, thấy Tống Hiểu Nhan bước vào cũng không buồn để ý đến cô, đợi thắng được ván đang chơi dở rồi, cô nàng mới buông điện thoại xuống, vươn vai đi về phía Tống Hiểu Nhan, than thở: “Thời gian là vàng là bạc đấy cưng ơi, ngay cả tiền lương còn không buồn lấy, cậu hào phóng quá đấy.” “Cái gì?” Tống Hiểu Nhan nhíu mày không hiểu. Trần Mặc Hàm nhướng mày, lấy điện thoại mở tin nhắn ra, đưa cho Tống Hiểu Nhan xem. ‘Mặc Hàm, cho tôi số tài khoản đi, bạn học của cô đi nhanh quá, còn chưa kịp trả lương.’ Tên người gửi là Dương Thiếu Tiệp. Tống Hiểu Nhan cố tỏ ra kinh ngạc, “Ừ nhỉ, mình còn chưa lấy tiền đã về rồi.” Biểu cảm của Trần Mặc Hàm như muốn nói “Cậu phải để tâm một chút chứ”, cô nàng nhanh chóng chuyển tiền cho Tống Hiểu Nhan. Trần Mặc Hàm đi theo cô vào nhà vệ sinh, gặng hỏi: “Người bạn này của mình trông đẹp trai chứ?” “Ừm.” Tống Hiểu Nhan gật đầu cho qua chuyện. Trần Mặc Hàm còn định nói thêm gì đó, nhưng đã bị cô đẩy ra, “Mình tắm xong rồi chúng ta nói tiếp nhé.” Tống Hiểu Nhan lề mề một lúc lâu mới đi ra, lúc này Trần Mặc Hàm đã ngủ rồi. Cô và Dương Thiếu Tiệp chia tay nhau ba năm trước. Người này gần như đã bị xóa sổ hoàn toàn khỏi tâm trí cô, thế nên hôm nay bất ngờ gặp lại, cô thấy rất ngạc nhiên, giống như một người đã biến mất khỏi thế giới này đột nhiên xuất hiện trở lại. Sau cả ngày dài, Tống Hiểu Nhan không còn sức lực và tinh thần để nghĩ gì nữa, uể oải chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, Tống Hiểu Nhan không đặt báo thức, cô vốn định ngủ nướng thêm một lát, nhưng lại bị Trần Mặc Hàm làm tỉnh giấc. Cô ấy một mực lôi kéo Tống Hiểu Nhan tới hội trường. Khi họ tới nơi, chỗ ngồi và cả lối đi đều đã chật kín người ngồi, vậy mà Trần Mặc Hàm xưa nay “luôn có cách” vẫn có thể tìm được hai chỗ ngồi rất đẹp. Trước khi buổi diễn thuyết bắt đầu, cô quay đầu lại nhìn một vòng, phía cuối hội trường đã đông nghịt người đứng xem, phía trước cô cũng có rất nhiều người phải ngồi dưới đất. Những buổi diễn thuyết của những nhân vật thành đạt do nhà trường tổ chức thường không nhận được sự quan tâm của học viên, hội trường chẳng bao giờ kín ghế. Bầu không khí giống như hôm nay, Tống Hiểu Nhan mới chỉ thấy được vào buổi nhập học, có thể thấy sức hấp dẫn của nhân vật ngày hôm nay lớn đến nhường nào. Tống Hiểu Nhan tò mò hỏi: “Hôm nay ai tới diễn thuyết thế?” Trần Mặc Hàm đang dài cổ ra hóng hớt đáp lại: “Diệp Duệ Ninh đấy.” Nói xong, cô nàng còn lườm nguýt cô, như đang muốn nói “Chuyện lớn như vậy mà cậu cũng không biết hay sao”. Hóa ra là như vậy. Tối hôm qua anh cứ thần thần bí bí là đang ám chỉ chuyện này, đây đúng là một bất ngờ lớn đấy. Thời gian này, Tống Hiểu Nhan đang bận rộn chuẩn bị bài phát biểu cho lễ tốt nghiệp, thế nên không để ý mấy băng rôn quảng cáo treo khắp trường của buổi diễn thuyết lần này. Diệp Duệ Ninh là người sáng lập ra Quỹ Đầu tư Blackstone, tập đoàn đầu tư theo hình thức quỹ đầu tư đầu tiên trong nước, với thân phận và địa vị của anh hiện nay, được mời tới đại học Hồng Kông diễn thuyết chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Trong lúc cô đang mải suy nghĩ, cả hội trường chợt xôn xao huyên náo, những tràng pháo tay như những đợt sóng vang lên. Người đầu tiên bước vào là viện trưởng của học viện, tiếp đó là vị khách mời diễn thuyết ngày hôm nay, Diệp Duệ Ninh. Sau khi anh xuất hiện, tiếng vỗ tay rõ ràng càng cuồng nhiệt hơn. Diệp Duệ Ninh mặc một bộ âu phục màu xanh thẫm được cắt may tinh xảo, mỗi động thái giơ tay, nhấc chân đều vô cùng phong độ, khuy măng sét và khuy ở cổ áo làm bằng kim cương đen, phản chiếu ánh đèn khiến hội trường như phát sáng chói lọi. Màu xanh thẫm là màu rất khó mặc, vậy mà anh mặc lên trông lại đẹp vô cùng, hệt như những người mẫu quảng cáo, khí chất ngời ngời, anh tuấn phi phàm. Tống Hiểu Nhan lắng nghe những lời ca ngợi hết mực xung quanh, ít nhiều có chút tự hào, hãnh diện. Diệp Duệ Ninh bước lên sân khấu, khóe mắt đượm ý cười, đối diện với hàng ngàn sinh viên ngồi bên dưới. Khi ánh mắt lướt qua Tống Hiểu Nhan, anh bắt đầu tự giới thiệu: “Xin chào mọi người, tôi là Diệp Duệ Ninh.” Tống Hiểu Nhan cong khóe môi mỉm cười, vẻ đắc ý còn được thể hiện nhiều hơn cả lời nói. Trần Mặc Hàm khoanh hai tay trước ngực, cảm thán: “Đại thần đúng là đẹp trai quá, không biết đã có đối tượng kết hôn chưa?” Tống Hiểu Nhan quan sát đánh giá cô nàng, “Chẳng lẽ cậu còn có ý đồ gì?” “Mơ ước ai mà chẳng có, lỡ ngày nào đó ông trời mù mắt thì sao?” Tống Hiểu Nhan: “…” Có điều, sau này Diệp Duệ Ninh sẽ lấy một người phụ nữ như thế nào nhỉ? Tống Hiểu Nhan chưa từng nghĩ tới vấn đề ấy, cô cảm thấy không ai xứng đáng có được Diệp Duệ Ninh. Anh là một người quá hoàn hảo. Sau khi buổi diễn thuyết kết thúc, tất cả mọi người đều cảm thấy chưa thỏa mãn. Những sinh viên chen chúc ở phía trên muốn chụp ảnh chung với anh nhưng đều bị bảo vệ chặn lại. Mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn anh cùng viện trưởng rời đi. Bởi vì ngồi ở chính giữa, nhất thời không thể chen ra được, Tống Hiểu Nhan và Trần Mặc Hàm bèn ngồi nguyên tại chỗ đợi. Trong lúc Trần Mặc Hàm đang lướt Weibo thì Tống Hiểu Nhan nhận được điện thoại của Diệp Duệ Ninh. Anh nói muốn mời bạn cùng phòng của cô ăn cơm. Người lớn trong nhà mời bạn cùng phòng ký túc của mình ăn cơm là chuyện hết sức bình thường. Hồi mới bắt đầu học cao học, khi bố của Trần Mặc Hàm đưa cô nàng tới trường cũng đã từng mời cô đi ăn, về sau, cho dù gửi bất cứ đồ gì cũng đều gửi thêm cho cả cô. Tống Hiểu Nhan nói: “Để cháu hỏi xem cô ấy có bận gì không đã.” Trần Mặc Hàm đang lướt Weibo hai mắt chợt tỏa sáng, “Bức ảnh này của đại thần đẹp trai quá đi, ngồi hàng đầu tiên đúng là có lợi thật đấy. Biết thế đã không tốn tiền thuê người ta giữ chỗ hộ nữa, cứ chen lên cho xong.” Tống Hiểu Nhan đưa mắt nhìn Diệp Duệ Ninh trong màn hình điện thoại, khẽ chạm vào cánh tay cô nàng, “Đại thần nói là muốn mời cậu đi ăn, cậu có rảnh không?” Trần Mặc Hàm vui vẻ, chỉ vào màn hình, nói: “Nếu là vị đại thần này thì rảnh.” Ừ, chính là vị đại thần ấy đấy. Ngồi trên xe của đại thần, Trần Mặc Hàm cảm thấy chuyện này giống như ảo giác. Nhìn Diệp Duệ Ninh đang ngồi ở ghế lái phụ, cô nàng lại khẽ tự véo vào người mình. Ăn gì đã không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là Diệp đại thần chính là chú của Tống Hiểu Nhan. Trần Mặc Hàm ghé sát vào Tống Hiểu Nhan, thấp giọng nói: “Mình ít học, cậu đừng có lừa mình. Sao chú của cậu lại không cùng họ với cậu thế?” Tống Hiểu Nhan thì thầm đáp: “Bởi vì không có quan hệ huyết thống. Lúc mình ra đời, chú ấy đã ở nhà mình rồi.” Trần Mặc Hàm cảm thán: “Xem ra đại thần còn có một thân thế vô cùng bí ẩn.” Tống Hiểu Nhan: “…” Thực ra chẳng có thân thế bí ẩn nào cả. Năm Diệp Duệ Ninh bảy tuổi, bố mẹ anh đều qua đời hết. Ông nội của cô là cấp trên của bố mẹ anh, vì thế đã nhận nuôi đứa trẻ thân cô thế cô không nơi nương tựa là anh khi đó. Diệp Duệ Ninh quay đầu lại hỏi: “Mặc Hàm muốn ăn gì?” Trần Mặc Hàm lập tức nở nụ cười, “Đại thần không cần khách sáo, ăn gì cũng được, mà không ăn gì cũng được ạ.” Nói thì nói vậy, nhưng đã là bạn cùng phòng với Tống Hiểu Nhan, đương nhiên Diệp Duệ Ninh phải tiếp đãi đàng hoàng. Anh dẫn họ tới Long Cảnh Hiên, nhà hàng Trung Hoa đạt đẳng cấp ba sao Michelin duy nhất trên toàn thế giới. Mấy hôm trước, Trần Mặc Hàm vẫn còn than thở, tới Hồng Kông mấy năm trời mà vẫn chưa được ăn một bữa ở Long Cảnh Hiên đúng là nỗi tiếc nuối to lớn. Nghe nói cần phải đặt chỗ trước hai, ba tháng. Vậy mà hôm nay, mong ước ấy lại được thực hiện một cách dễ dàng như thế này… Trần Mặc Hàm và Tống Hiểu Nhan cố gắng thể hiện thật bình thản, nhưng đầu mày đuôi mắt đều ánh lên niềm hưng phấn. Hễ có món ăn được bưng lên, Trần Mặc Hàm đều phải chụp ảnh lại, màu sắc món ăn vô cùng tinh tế, hương vị đương nhiên là đạt tới đẳng cấp thượng thừa. Đang ăn, nhân viên phục vụ mang một chai rượu vang lên, nói rằng có khách ở phòng bao tặng. Long Cảnh Hiên chỉ có một gian phòng bao, chắc là vị khách đó quen biết Diệp Duệ Ninh nên mới tặng rượu. Diệp Duệ Ninh gấp gọn khăn ăn lại, “Chú đi sang đó chào hỏi một chút, hai người cứ ăn đi nhé.” Đợi Diệp Duệ Ninh đi xa rồi, Trần Mặc Hàm mới cầm điện thoại lên, hỏi: “Mình có thể đăng lên WeChat không?” “Đương nhiên là được rồi.” Tống Hiểu Nhan nói. Trần Mặc Hàm vui vẻ mở ứng dụng chỉnh sửa ảnh ra, thuần thục chỉnh màu. Một bức ảnh vốn đã đầy đủ sắc hương, sau khi được chỉnh sửa thêm, màu ảnh lại càng lung linh đẹp đẽ hơn. Cô nàng chỉnh sửa kỹ càng dòng trạng thái đính kèm rồi đăng lên. Dương Thiếu Tiệp là người đầu tiên nhấn “like”, khu vực bình luận nhanh chóng sôi nổi hẳn lên. Trần Mặc Hàm cũng là con nhà khá giả có tiếng ở vùng Giang Chiết Hỗ*, cô ấy bận rộn trả lời các bình luận, Tống Hiểu Nhan cũng vào Wechat, nhấn “like” cho cô ấy. (*Khu vực gồm các tỉnh Giang Tô, Chiết Giang và một phần nhỏ của Thượng Hải.) “Hiểu Nhan, đúng là em rồi.” Tống Hiểu Nhan và Trần Mặc Hàm đang xem điện thoại, nghe thấy giọng nói ấy đồng loạt ngẩng đầu lên, gương mặt còn vương nụ cười. Nhưng khi nhìn rõ người đó là Đường Tĩnh Hảo, nụ cười trên môi Tống Hiểu Nhan lập tức biến mất. Đường Tĩnh Hảo dường như không hề để ý, tiếp tục nói: “Lúc nãy ở bên kia nhìn thấy giống em lắm, nhưng vẫn lo nhận lầm người. Chúng ta đã mấy năm rồi không gặp nhau. Nghe nói em đang học ở đại học Hồng Kông, có thích nghi được không?” Tống Hiểu Nhan mỉm cười lịch sự, đáp lại qua loa: “Cũng tạm.” Đường Tĩnh Hảo nói: “Chị và Thiếu Tiệp cùng tới đây. Công ty của anh ấy chuẩn bị lên sàn rồi, tới Hồng Kông làm roadshow. Lát nữa chị bảo anh ấy qua đây chào hỏi em nhé.” “Không cần đâu.” Vừa nhắc tới thì đương sự đã đi đến. Vị trí mà Đường Tĩnh Hảo đang đứng che khuất mất Tống Hiểu Nhan, thế nên Dương Thiếu Tiệp chỉ trông thấy Trần Mặc Hàm, đến khi đi tới bên bàn rồi mới trông thấy Tống Hiểu Nhan. Anh ta hơi bất ngờ, nụ cười trên gương mặt thoáng khựng lại, nhìn Tống Hiểu Nhan, rồi lại nhìn sang Đường Tĩnh Hảo đứng bên cạnh. Trần Mặc Hàm nhanh chóng phát giác ra bầu không khí kỳ lạ đang bao quanh cả ba người. Nhưng cô ấy chỉ là người ngoài cuộc, đành vội vàng nói: “Tổng giám đốc Dương, trùng hợp quá. Anh cũng tới đây ăn cơm sao?” “Đúng thế, nhìn thấy cô đăng ảnh trên WeChat, thế nên tới chào hỏi.” Đường Tĩnh Hảo thân mật tựa sát vào Dương Thiếu Tiệp, “Thiếu Tiệp, lâu lắm rồi em không gặp Hiểu Nhan, muốn trò chuyện với cô ấy một lúc. Em vốn định ngồi chung bàn này luôn, nhưng hai người họ ăn xong mất rồi.” Trần Mặc Hàm và Tống Hiểu Nhan đưa mắt nhìn nhau cười. Dương Thiếu Tiệp gật đầu, nói với cả hai cô gái: “Hai người ăn ngon nhé, bọn tôi đi qua bên kia trước.” Trần Mặc Hàm mỉm cười, “Vâng, không tiễn nhé, tổng giám đốc Dương.” Thấy hai người họ đi xa rồi, Trần Mặc Hàm không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, ôm chặt lấy cánh tay của Tống Hiểu Nhan, “Hóa ra cậu biết Dương Thiếu Tiệp? Sao hôm qua không nghe cậu nhắc tới? Người kia là bạn gái anh ta à?” Giọng nói cô nàng vừa dứt, Diệp Duệ Ninh đã quay trở lại. Tống Hiểu Nhan không nói gì, Trần Mặc Hàm cũng không dám gặng hỏi trước mặt Diệp Duệ Ninh, bèn cười tít mắt, một lần nữa cảm ơn anh: “Cảm ơn đại thần đã mời em ăn một bữa thịnh soạn như thế này ạ.” Diệp Duệ Ninh mỉm cười lịch thiệp, “Đã ăn no chưa?” Trần Mặc Hàm gật đầu lia lịa, “Rồi ạ.” Diệp Duệ Ninh gọi nhân viên phục vụ thanh toán, lúc đi ra khỏi nhà hàng, ánh mắt còn quét qua Dương Thiếu Tiệp và Đường Tĩnh Hảo đang ngồi trong góc. Ra khỏi nhà hàng, Diệp Duệ Ninh vẫy tay với Tống Hiểu Nhan đang đi phía sau. Cô rảo bước đi tới bên cạnh anh. Diệp Duệ Ninh hỏi: “Lát nữa định đi đâu?” “Đi mua sắm, cháu muốn mua chút đồ.” “Mua xong thì liên lạc với chú, chú bảo tài xế tới đón hai đứa.” “Không cần đâu, bọn cháu không biết sẽ đi mua đến mấy giờ, ngồi tàu điện ngầm về cũng được, tiện lắm.” Diệp Duệ Ninh cười, “Sáng mai chú bay rồi, cháu định tối nay không gặp lại chú nữa sao?” “Dù sao tuần sau chú cũng tới tham dự lễ tốt nghiệp của cháu mà.” Tống Hiểu Nhan nói như lẽ đương nhiên, nói xong lại hỏi thêm một câu: “Chú sẽ đến dự chứ?” Diệp Duệ Ninh giơ tay lên vuốt tóc cô, giọng nói đầy yêu chiều: “Đến.” Anh đã sắp xếp hết lịch trình công việc ngay từ đầu năm, cố tình để trống mấy ngày, chính là để tới tham dự lễ tốt nghiệp của cô. Hồng Kông quả không hổ danh là thiên đường mua sắm, tập trung đầy đủ các thương hiệu, hình thức thanh toán phong phú, giá cả lại rẻ hơn ở Đại Lục. Mỗi lần đặt chân vào trung tâm thương mại, Trần Mặc Hàm đều dốc cạn túi, chưa bao giờ phải nhìn tới giá tiền, mua hay không mua hoàn toàn chỉ dựa vào ý thích. Khí chất con nhà giàu của cô nàng luôn được thể hiện một cách mạnh mẽ nhất vào thời khắc ấy. Hơn nữa, vóc dáng của cô ấy rất đẹp, mặc cái gì cũng ưa nhìn. Thế nên mỗi lần đi mua sắm đều tha về cả một đống đồ. Khi Trần Mặc Hàm còn đang mặc thử một chiếc váy của Prada, Tống Hiểu Nhan liền đi thanh toán. Trần Mặc Hàm không muốn để cô trả tiền, hai người còn suýt nữa cãi nhau vì chuyện này. Cuối cùng, Tống Hiểu Nhan nói: “Đây là tiền kiếm được từ Dương Thiếu Tiệp, tiền của bạn trai cũ, mình chẳng dám tiêu đâu.” Cánh tay đang giữ chặt Tống Hiểu Nhan của Trần Mặc Hàm buông lỏng, cô ấy im lặng đứng sang một bên. Lúc ở Long Cảnh Hiên, cô ấy đã hỏi vấn đề này, nhưng Tống Hiểu Nhan không trả lời, Trần Mặc Hàm cũng không định hỏi thêm nữa. Tống Hiểu Nhan thanh toán xong, quay lại đưa hóa đơn thanh toán cho cô nhân viên tư vấn bán hàng, nhận lấy chiếc váy đã được đóng gói cẩn thận rồi cùng Trần Mặc Hàm khoác tay nhau rời đi. Trần Mặc Hàm rất tò mò, nhưng lại chưa nghĩ ra phải hỏi như thế nào. Tống Hiểu Nhan bật cười, nói: “Chuyện xảy ra từ lúc mình học đại học ở Bắc Kinh rồi. Hôm qua gặp lại anh ta đúng là rất bất ngờ, nhưng bây giờ đã không còn cảm giác gì nữa rồi.” “Mình có thể hỏi vì sao hai người lại chia tay không? Theo mình được biết, con người của Dương Thiếu Tiệp không tồi, hài hước, lại tài giỏi, công ty bây giờ cũng sắp lên sàn rồi.” “Bởi vì anh ta ngoại tình.” Trần Mặc Hàm sửng sốt, sau đó mắng một câu: “Đồ đàn ông cặn bã! Loại người như thế tuyệt đối đừng có qua lại nữa. Nếu như anh ta đề nghị quay trở lại làm bạn, cậu nhất định phải từ chối dứt khoát đấy.” Tống Hiểu Nhan gật đầu, vô cùng đồng ý với quan điểm này. “Mình có thể hỏi thêm một câu nữa không? Người mà anh ta ngoại tình, là cô nàng đi cùng anh ta ban nãy à?” Tống Hiểu Nhan nói: “Là cô ta đấy, Đường Tĩnh Hảo.” Trần Mặc Hàm không thể tin nổi, “Ôi trời ơi! Đã là người thứ ba phá hoại hạnh phúc của người ta mà còn dám nói chuyện với cậu đường hoàng chính đáng như không có chuyện gì xảy ra như thế à? Hôm nay mình đúng là được mở rộng tầm mắt đấy. Nhìn dáng vẻ nói chuyện ban nãy của cô ta đi, giả tạo chết đi được.” Tống Hiểu Nhan cười, dù sao cũng là chuyện quá khứ rồi, chẳng có gì phải tính toán nữa. Có điều, cô thực sự ghét Đường Tĩnh Hảo. Trần Mặc Hàm suy đi nghĩ lại, vẫn không hiểu nổi, “Nhưng ba năm trước anh ta đã ngoại tình rồi, theo lý mà nói, bọn họ phải kết hôn rồi chứ? Nhưng bây giờ Dương Thiếu Tiệp vẫn độc thân mà.” Tống Hiểu Nhan như sực nhớ ra điều gì, liền hỏi: “Có con không?” Trần Mặc Hàm lườm cô, “Còn chưa kết hôn, lấy đâu ra con cái?” Tống Hiểu Nhan còn nhớ rất rõ, năm xưa lúc Dương Thiếu Tiệp vừa chia tay với cô xong, Đường Tĩnh Hảo liền vội vàng tìm đến cô nói mình có thai rồi, mong cô có thể tác thành cho hai người bọn họ. Nhưng đối với cô, mấy chuyện này đều là chuyện đã qua, mối tình ấy từ lâu đã hoàn toàn tan biến trong trái tim cô rồi. Trần Mặc Hàm bỗng nhiên dang rộng hai tay ôm lấy Tống Hiểu Nhan, “Cho cậu mượn bờ vai này để dựa dẫm, mặc dù không được dài rộng cho lắm, nhưng rất ấm áp đấy nhé.” Tống Hiểu Nhan mặc dù cười ra vẻ đầy chê bai, nhưng vẫn ôm lấy Trần Mặc Hàm. Cô rất ít bạn bè, cho tới khi tốt nghiệp đại học vẫn không tìm được người bạn cùng chung chí hướng nào, sau này học cao học mới quen được Trần Mặc Hàm. Hai người họ được sắp xếp ở chung một phòng ký túc, mặc dù tính cách có nhiều khác biệt, nhưng có chung sở thích, quan điểm sống, ngay cả sự hài hước cũng giống nhau, thế nên nhanh chóng trở thành bạn bè thân thiết. Tới thời điểm này, có thể coi Trần Mặc Hàm là người bạn duy nhất của Tống Hiểu Nhan. Cô rất cảm kích vì có được một người bạn như Trần Mặc Hàm. Hai cô gái đi dạo tới khu mỹ phẩm. Tống Hiểu Nhan xưa nay không bao giờ trang điểm, nhưng sau khi đi làm khó tránh khỏi cũng có lúc phải trang điểm nhẹ nhàng, vì thế nhờ có Trần Mặc Hàm giới thiệu, cô đã mua một bộ trang điểm của hãng YSL, nhân tiện mua thêm vài thỏi son. Tống Hiểu Nhan lại mua thêm rất nhiều món quà nhỏ, định mang về trường để làm quà tốt nghiệp tặng cho các bạn học. Khi tiêu hết sạch số tiền kiếm được nhờ công việc phiên dịch tạm thời, trong lòng cô mới thấy thoải mái hơn. * Buổi chiều trước hôm diễn ra lễ tốt nghiệp, người nhà của các học viên từ khắp mọi nơi đổ về. Nhà Trần Mặc Hàm có tới hơn chục người đến, đội hình long trọng hùng hậu khiến người ta phải khiếp sợ. So ra thì, người nhà của Tống Hiểu Nhan đơn giản, gọn nhẹ hơn nhiều, chỉ có em họ Tống Dực Dao và Diệp Duệ Ninh. Cách đây không lâu, Diệp Duệ Ninh vừa tới trường diễn thuyết, vì thế, dư âm và độ nóng của buổi diễn thuyết ấy vẫn còn, rất nhiều học viên đều nhận ra anh, muốn xin được chụp ảnh chung, hoặc xin chữ ký, sức hút không thua kém gì ngôi sao nổi tiếng. Cậu em họ kém Tống Hiểu Nhan bốn tuổi Tống Dực Dao có vẻ ngoài điển trai, chiều cao gần một mét chín, là hậu vệ quan trọng của đội bóng rổ trường đại học. Hai người họ đứng cùng nhau khiến người người đều phải ngước nhìn. Trần Mặc Hàm nói: “Có Diệp đại thần, lại còn có cả cậu em họ Tống đẹp trai, Tống Hiểu Nhan, chắc kiếp trước cậu đã làm không ít việc thiện đấy nhỉ?” Tống Hiểu Nhan có chút đắc ý, đứng cùng hai người họ đúng là rất hãnh diện. Diệp Duệ Ninh không hề giấu giếm mối quan hệ của mình với Tống Hiểu Nhan, thế nên tin tức cô là cháu gái của anh đã nhanh chóng được lan truyền khắp nơi. Có rất nhiều bạn học bình thường hầu như chẳng bao giờ nói chuyện cũng tìm cô bắt chuyện làm quen, trong đó không ít người muốn nhờ cô nộp hồ sơ xin việc giúp. Cô đã sống cuộc sống bình thường, kín tiếng suốt ba năm ở trường, việc giờ đây bỗng trở nên nổi tiếng khiến cô không kịp trở tay. Trần Mặc Hàm chụp ảnh cho ba người họ. Trong ảnh, Tống Hiểu Nhan mặc đồ thạc sĩ đứng ở giữa, trong tay ôm lẵng hoa hồng trắng của BEAST*, khóe mắt cong cong, môi hơi nhướng lên, cười vui vẻ. Hai bên là hai người đàn ông như hai thần hộ vệ, một người trẻ trung anh tuấn, Tống Dực Dao, và một người thành thục, nho nhã, Diệp Duệ Ninh. Lúc bọn họ đang chụp ảnh, có rất nhiều sinh viên cầm điện thoại hoặc máy ảnh đứng chụp ở bên cạnh, ai đấy đều hào hứng, ngưỡng mộ trước cảnh đẹp này. (*BEAST là một hãng chuyên cung cấp đồ trang trí nhà cửa, quà tặng cao cấp của Trung Quốc.) Hôm sau, buổi lễ tốt nghiệp chính thức bắt đầu, Tống Hiểu Nhan ngồi bên dưới, nhìn chằm chằm vào bài phát biểu đặt trên đùi. Cô được lựa chọn là sinh viên xuất sắc tiêu biểu, phải phát biểu trong buổi lễ tốt nghiệp ngày hôm nay. Lúc này, lòng bàn tay cô đầy mồ hôi, cô căng thẳng tới nỗi ngón tay díu cả vào nhau, tim đập thình thịch. Khi biết được sự sắp xếp này, Tống Hiểu Nhan vô cùng bài xích, bởi vì cô sợ hãi việc phải đứng phát biểu trước đám đông. Cô sẽ căng thẳng tới mức tay chân run rẩy, quên lời, thậm chí ăn nói lắp bắp. Tới khi sinh viên xuất sắc tiêu biểu chuẩn bị lên phát biểu, Diệp Duệ Ninh mới tới. Quỹ đầu tư Blackstone năm nào cũng tới đại học Hồng Kông “chiêu binh mãi mã”. Phía đại học Hồng Kông không chỉ một lần thể hiện thành ý muốn mời anh tới làm khách mời đại biểu cho lễ tốt nghiệp, nhưng đây là lần đầu tiên Diệp Duệ Ninh có mặt. Từ lúc Diệp Duệ Ninh bước vào hội trường, ánh mắt của Tống Hiểu Nhan cũng như các sinh viên khác luôn dõi theo anh, cho tới khi anh ngồi xuống hàng ghế đại biểu. Anh trẻ trung, dáng người thẳng tắp, vững chãi như núi, anh giấu vẻ sắc bén dưới ánh mắt ôn hòa, trông rất nho nhã, phong độ. Mọi người không hề biết rằng, thân là một người đi đầu trong ngành đầu tư tài chính, tác phong làm việc của anh lạnh lùng, vô tình tới nhường nào. Nhìn thấy Tống Hiểu Nhan, Diệp Duệ Ninh cong cong khóe môi, tặng cho cô một ánh mắt đầy tin tưởng. Ánh mắt ấy như có ma lực, khiến cho Tống Hiểu Nhan nãy giờ vẫn luôn lo lắng, sợ hãi lấy lại được sự bình tĩnh. Sau khi nghe thấy tên mình, cô đứng dậy, bước từng bước vững vàng lên sân khấu. Cô cho bản thân một chút thời gian để lấy lại nhịp thở rồi mới bắt đầu lên tiếng. Khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ ửng hồng vì ngại ngùng của Tống Hiểu Nhan đã nói lên tâm trạng căng thẳng của cô lúc này. Một vài câu nói tự giễu bản thân đã giúp cô có được tiếng cười và tiếng vỗ tay cổ vũ của mọi người. Cô nhìn thấy Diệp Duệ Ninh ngồi bên dưới đang cong khóe môi, hiện ra ý cười nhàn nhạt, ngón tay thon dài khẽ vuốt chóp mũi. Đây là ám hiệu giữa hai người bọn họ: Khi tay sờ vào chóp mũi có nghĩa là “Cháu làm khá lắm”. Động tác này trông có vẻ như một động tác nhỏ trong vô thức, nhưng lại là một làn gió mơn man khẽ chạm vào trái tim, mang tới không khí trong lành, đánh tan nỗi sợ hãi căng thẳng trong lòng cô. Nội dung bài phát biểu cô đã thuộc nằm lòng, hầu như có thể đọc lên mà không cần phải suy nghĩ. Cô kể lại cuộc sống và quá trình học tập suốt ba năm qua, sau đó nói về ước mơ và sự nỗ lực. Tống Hiểu Nhan hoàn toàn nhập tâm vào bài phát biểu, sự căng thẳng dần dần tan biến, bài phát biểu cũng bắt đầu trở nên hấp dẫn hơn. Cô đứng trên sân khấu cười xinh xắn, mỗi một câu nói đùa nho nhỏ, mỗi một câu cảm thán tự đáy lòng, thậm chí từng động tác nhỏ để làm giảm nỗi căng thẳng đều như đang tỏa ra ánh sáng, khiến Diệp Duệ Ninh yêu thích không thôi. Không biết từ lúc nào, cô bé luôn cần được chở che, bảo vệ này đã từ một hạt mầm non nớt sinh trưởng thành một cái cây có thể một mình đương đầu với gió mưa, kết thành những nụ hoa, chỉ chờ đợi thời khắc huy hoàng để đua nở. Diệp Duệ Ninh bận trăm công ngàn việc đã phải rời đi ngay tối hôm đó, còn Tống Dực Dao ở lại thêm một ngày. Tống Hiểu Nhan vốn định dẫn cậu đi chơi đây đó, tới Disneyland hoặc công viên Đại dương, nhưng cậu không chịu, một mình chạy tới Tiêm Sa Chủy xếp một hàng dài chỉ để mua hai hộp bánh gấu. Tống Hiểu Nhan cứ tưởng cậu mua mang về tặng cho cô bé nào đó, hóa ra lại là mua cho cô. Lần đầu tiên cô ăn bánh gấu là vào năm mười sáu tuổi, lúc ấy bố cô đi Hồng Kông công tác đã mua về cho cô. Đó là món bánh quy ngon nhất mà cô được ăn thời thơ ấu, mỗi ngày chỉ dám ăn một cái, sợ ăn hết rồi sẽ không có mà ăn nữa. Khi ấy, bố cô xoa đầu cô, nói rằng khi nào có dịp tới Hồng Kông sẽ lại mua thêm vài hộp nữa về cho cô. Thế nhưng, sau đó không lâu, ông đã qua đời. Tới Hồng Kông ba năm nay, Tống Hiểu Nhan đã đi ngang qua cửa hàng bán bánh gấu rất nhiều lần, lúc nào cũng có cả hàng dài người xếp hàng, mùi thơm tràn ngập khắp khoang mũi, nhưng cô chưa từng ăn lại món bánh này. Ngụ ý khi Tống Dực Dao mua bánh gấu cho cô rất rõ ràng, đó là muốn nói với cô rằng, có những chuyện đã là quá khứ. Cô nhất định phải vượt qua được cái hố này, không thể cứ mãi đắm chìm trong nó. Cô đã trốn tránh rất lâu rồi. Tống Hiểu Nhan ăn một miếng bánh gấu, vẫn là hương vị quen thuộc trong quá khứ. Dường như cô lại trông thấy bố đang đứng trước cửa, mỉm cười, vẫy tay với cô nói ông sẽ về sớm. Nhưng ông đã không quay về nữa. Tống Dực Dao dùng tình cảm để lay động cô, vốn còn định phân tích lý lẽ với cô nữa, nhưng Tống Hiểu Nhan hoàn toàn không trúng chiêu này. Sau màn tặng bánh gấu, cậu lại đề nghị cô về thăm nhà vào kỳ nghỉ Quốc khánh. Cậu nói mọi người trong nhà đều rất nhớ cô. Dù sao họ cũng là những người thân thiết nhất của cô. Bao nhiêu năm trôi qua rồi, đừng tiếp tục làm tổn thương họ nữa. Năm đó, cô và mọi người trong nhà xảy ra mâu thuẫn, từ khi học lớp mười hai, cô đã dọn ra khỏi nhà, vẫn luôn ở nhờ chỗ Diệp Duệ Ninh, chưa từng về nhà. Mấy năm nay ở Hồng Kông, cô chỉ về trường vài lần để xử lý một vài thủ tục bắt buộc, ngoài ra cô thậm chí còn chẳng quay về Bắc Kinh, Diệp Duệ Ninh toàn phải bay qua bay lại để tới thăm cô. Suốt bao năm qua, cô gần như đã cắt đứt quan hệ với người thân trong nhà. Giờ đây không còn là vấn đề có oán hận hay không nữa, mà mối quan hệ đã ngày một xa cách, cô không biết phải đối diện với họ bằng tâm trạng như thế nào. Hai chị em vì vấn đề này mà cãi nhau, ngay cả lúc Tống Dực Dao rời đi, Tống Hiểu Nhan cũng không đi tiễn cậu. * Tống Hiểu Nhan và Trần Mặc Hàm nói lời từ biệt với ngôi trường thân quen, khởi hành đi Thượng Hải. Tống Hiểu Nhan vào làm trong trung tâm nghiên cứu USR, còn Trần Mặc Hàm về làm cho công ty của gia đình, bước sang một trang mới của cuộc đời. Diệp Duệ Ninh vừa mua một căn nhà mới ở Thượng Hải. Công ty của anh ở Bắc Kinh, ở Thượng Hải và Thâm Quyến cũng có công ty con, thường xuyên phải đi đi lại lại khắp nơi, thi thoảng tới Thượng Hải cũng nghĩ lại ở khách sạn. Tống Hiểu Nhan không hiểu vì sao anh lại phải mua nhà, có điều cũng tốt, cô có thể vào đó ở, đỡ phải tốn tiền thuê nhà. Khu nhà này có tên là Chính Hoằng Linh, tọa lạc ở khu Phố Đông đắt đỏ. Đây là căn hộ hai tầng, có cầu thang riêng, diện tích mặt bằng ít nhất cũng phải lên tới ba trăm mét vuông, được trang hoàng theo phong cách nội thất công nghiệp, đồ dùng trong nhà và sàn nhà đều là màu gỗ hoặc xám nhạt. Tầng một có hai phòng ngủ, một phòng làm việc, tầng hai là phòng khách và một phòng ngủ, còn có một ban công rất lớn, mùa hạ có thể hóng gió mát, nướng thịt, mở tiệc. Sau khi sắp xếp hành lý rồi tắm rửa xong xuôi, Tống Hiểu Nhan nằm dài trên sofa. Cô nhìn khắp căn nhà, lại một lần nữa cảm thán: Có tiền tốt thật. Và rồi, cô cứ thế ngủ thiếp đi. Tống Hiểu Nhan bị điện thoại của Trần Mặc Hàm đánh thức, cô ấy giục cô ra khỏi nhà như gọi hồn, ném cho cô một địa chỉ, bắt cô phải có mặt ở đó trong vòng nửa tiếng. Tống Hiểu Nhan vội vàng xuất phát, trên người vẫn là áo phông và quần short jeans mặc ở nhà. Cô tìm thấy hộp đêm nổi tiếng đó ở khu Bến Thượng Hải. Trong hộp đêm, mọi người đều ăn mặc sang trọng đẹp đẽ, chỉ mình cô mặc giống như đi ra chợ mua rau. Trần Mặc Hàm mặc chiếc váy ngắn trễ ngực đính đá lấp lánh, trông vô cùng chói mắt. Cô nàng không chỉ xinh xắn, thân hình còn tiêu chuẩn vô cùng, đường cong tinh tế, chân vừa dài vừa thon. Nhìn bề ngoài không ai nghĩ cô nàng lại học giỏi tới như vậy, nhưng người ta lại là sinh viên ưu tú, học chuyên ngành kinh tế tại đại học Hồng Kông, học vị thạc sĩ. Đây là bữa tiệc chúc mừng Trần Mặc Hàm tốt nghiệp do bạn bè cô nàng tổ chức. Trần Mặc Hàm ôm lấy Tống Hiểu Nhan, giới thiệu cô với bạn bè của mình: “Đây là chị em thân thiết, người bạn thân nhất của mình.” Được giới thiệu trịnh trọng như vậy, Tống Hiểu Nhan hơi ngại ngùng, đỏ mặt chào hỏi mọi người. Ngoại trừ Trần Mặc Hàm, những người khác đều là lần đầu gặp mặt. Tính cách khó làm quen với người lạ của Tống Hiểu Nhan khiến cô chẳng có chủ đề gì để nói với bọn họ, bèn bưng đĩa hoa quả ra ban công, vừa ăn vừa ngắm cảnh đêm. Trần Mặc Hàm đang bận tiếp chuyện bạn bè, không có thời gian để ý tới cô. Cô cũng rất vui vẻ tận hưởng không khí tĩnh tại này. Nơi đây có một vị trí vô cùng đẹp, tầm nhìn có thể bao trọn cả sông Hoàng Phố và Lục Gia Chủy, còn cả Bến Thượng Hải chìm trong ánh đèn vàng lung linh rực rỡ. Tống Hiểu Nhan rất ít có cơ hội tới Thượng Hải, cảnh đêm đẹp như thế này cũng chỉ từng được thấy qua các bức ảnh mà thôi. Giờ đây được tận mắt chứng kiến, cô không thể không cảm thán, thành phố lớn mang tầm quốc tế này đúng là đẹp tới mức không nói nên lời. “Hi! Thiếu Tiệp, tới rồi à?” Một giọng nói cao vút xuyên qua nền nhạc ầm ĩ, lọt vào tai Tống Hiểu Nhan. Cô sững người lại. Tiếp theo đó, Trần Mặc Hàm hốt hoảng chạy tới bên cô, “Mình không mời anh ta. Sao anh ta lại tới đây chứ? Để mình đuổi anh ta đi.” Tống Hiểu Nhan ngăn cô ấy lại, “Dù sao anh ta cũng là bạn của cậu, chỉ vì mình mà trở mặt với nhau cũng không hay. Sau này cậu còn phải kế thừa sự nghiệp của gia đình, sao có thể tùy tiện đắc tội với người ta được?” Trần Mặc Hàm thấy cũng có lý, bèn nói: “Cậu yên tâm. Mình tìm ai đó quấn lấy anh ta, để anh ta không có thời gian quấy rầy cậu. Cậu cứ ở đây yên tâm uống rượu, ngắm phong cảnh đi nhé.” Tống Hiểu Nhan mỉm cười gật đầu. Có người trêu chọc Dương Thiếu Tiệp: “Sao hôm nay không đưa cô bạn gái xinh đẹp tới? Nhân cơ hội ra mắt mọi người luôn.” Dương Thiếu Tiệp nói: “Hiểu lầm, hiểu lầm, chúng tôi chỉ là bạn bè thôi.” Có người cũng hùa theo: “Bạn là nữ giới thì chính là bạn gái rồi.” Dương Thiếu Tiệp vui đùa, nói: “Thế thì các cô cũng là bạn gái của tôi.” Sau đó, bọn họ nói với nhau những gì, Tống Hiểu Nhan không có hứng thú nghe tiếp nữa. Nhân viên phục vụ bưng khay đồ uống tới hỏi cô có muốn uống gì không. Tống Hiểu Nhan cầm một ly champagne, mỉm cười nói lời cảm ơn. Trần Mặc Hàm quả nhiên nói được làm được. Suốt cả buổi tối, Dương Thiếu Tiệp không thể nào tới gần Tống Hiểu Nhan được nửa bước. Dương Thiếu Tiệp nhìn bóng lưng cách đó không xa, nhưng không sao tới gần được, bắt đầu có chút sốt ruột, song lại bất lực không biết phải làm sao. Khó khăn lắm mới đợi được tới khi bữa tiệc kết thúc, Dương Thiếu Tiệp vừa thấy Tống Hiểu Nhan bước ra liền mở cửa xe, đi thẳng tới chỗ cô. Nào ngờ Trần Mặc Hàm lại xông tới, chắn trước mặt anh ta, cười vui vẻ, “Tổng giám đốc Dương còn chưa đi sao?” “Bây giờ đi đây.” “Vậy bọn tôi không làm lỡ dở thời gian của anh nữa.” Nói xong, cô nàng liền khoác tay Tống Hiểu Nhan, đi về phía xe của mình. Dương Thiếu Tiệp giương mắt nhìn Tống Hiểu Nhan lên xe của Trần Mặc Hàm, không nhịn thêm được nữa, bèn lao tới, gõ vào khung cửa kính xe bên phía Tống Hiểu Nhan. Trần Mặc Hàm và Tống Hiểu Nhan đưa mắt nhìn nhau, hạ cửa kính xe xuống, cười hỏi: “Có chuyện gì vậy, tổng giám đốc Dương?” Dương Thiếu Tiệp khom người xuống, nhíu chặt mày, giọng nói khẩn khoản: “Hiểu Nhan, anh có vài lời muốn nói với em. Mong em có thể cho anh chút thời gian.” Tống Hiểu Nhan nói: “Ngại quá, có lẽ tôi không có lời nào để nói với tổng giám đốc Dương cả.” Nói xong, cô ấn nút nâng kính xe lên. Trần Mặc Hàm nhìn Dương Thiếu Tiệp bằng gương mặt rạng rỡ nụ cười rồi bảo tài xế lái xe rời đi. Nhìn bóng dáng đơn độc của Dương Thiếu Tiệp vẫn còn đứng nguyên tại chỗ thông qua kính chiếu hậu, Trần Mặc Hàm không nhịn được cảm thán: “Người đáng thương ắt có điểm đáng thương.” Tống Hiểu Nhan chỉ cười, không nói gì. Tống Hiểu Nhan uể oải chán nản về đến nhà, còn chưa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm nồng nàn. Cô lập tức rảo bước đi vào, vừa hay trông thấy Diệp Duệ Ninh đang bưng bát từ trong bếp đi ra. “Có muốn ăn một bát không? Mì vừa nấu xong đấy.” Ánh đèn hắt xuống từ trên đỉnh đầu anh, như màu vàng lấp lánh. Anh mặc một bộ đồ thoải mái màu trắng ngà, miệng mỉm cười, đôi mắt như tỏa ra tia sáng lung linh dưới ánh đèn. Một ngọn đèn, một người thân thiết đợi cô trở về, một bát mì đang bốc khói nghi ngút. Bao năm qua, đây là lần đầu tiên Tống Hiểu Nhan có cảm giác mình trở về nhà, mọi mỏi mệt, buồn phiền đều tan thành mây khói. “Có!” Có lẽ bát mì này đã tiếp thêm năng lượng, hoặc có lẽ sự xuất hiện của Diệp Duệ Ninh đã khiến cô thấy an lòng, buổi tối mà cô cứ ngỡ rằng mình sẽ bị mất ngủ lại thành một đêm ngon giấc không mộng mị. Sáng hôm sau, Tống Hiểu Nhan bị tiếng động bên ngoài đánh thức. Cô mơ mơ màng màng đi ra khỏi phòng ngủ, liền nhìn thấy một đám thợ, còn có một cô lao công chừng bốn, năm mươi tuổi đang bận rộn. Diệp Duệ Ninh thấy Tống Hiểu Nhan còn mặc nguyên đồ ngủ, đi chân trần đang đứng ở cửa phòng liền nhíu mày lại, “Đi dép vào.” Tống Hiểu Nhan cúi đầu, nheo mắt nhìn, ậm ừ đáp lại rồi quay về phòng đi dép lê, sau đó lại thay quần áo mặc ở nhà.
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo