Yêu em được không
Mộc Hạ | Chat Online | |
12/02/2019 23:08:14 | |
Truyện ngắn | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
175 lượt xem
- * Hà Nội chờ (Truyện ngắn)
- * Chuông gió - Quyển 1 - chương 1 (Truyện ngôn tình)
- * Ngày gió giao mùa (Truyện ngắn)
- * Một câu chuyện chưa có tên (Truyện ngắn)
Không chỉ riêng My mà đến cả Khánh cũng phải để tình cảm này chết đi, nếu như không muốn ai đau khổ...
***
Cốc cốc cốc...
My đang loay hoay rửa mớ rau cho bữa cơm trưa thì tiếng gõ cửa vang lên, liếc nhìn đồng hồ... "Sớm nhỉ?", My thầm nhủ. Khoá xong vòi nước, My nhanh chóng tiến về phía cửa. Đằng sau lớp gỗ ấy là một bó hoa hướng dương rực rỡ, My chưa kịp đón lấy phần quà không biết có phải dành cho mình không thì ngay lập tức đã bị một bàn tay khoẻ khoắn ôm ngang lấy eo, đẩy vào trong... Cạch... cánh cửa lập tức bị đóng lại bằng một cú móc bằng chân...
- Nữa à...
- Im nào. - Người thanh niên khoá lấy đôi môi đang bĩu lên đầy nét tinh nghịch của My.
Nụ hôn ấy, cháy bỏng, đê mê, nhưng không phải dành cho My vì một tình yêu lứa đôi nào đó... Và đối với chàng trai kia cũng vậy, một nụ hôn "tập luyện". Ấy thế mà, hai trái tim vẫn cứ đập liên hồi, đôi mắt nhắm nghiền cảm nhận hơi ấm từ cử chỉ thân mật đó. Cả hai đều đang đắm chìm trong những xúc cảm riêng, họ không cần biết thế giới bên ngoài đang xoay chuyển thể nào, chỉ cần họ đang ở đây, trong vòng tay của nhau, để hơi ấm của chính mình dần chiếm lấy cơ thể của đối phương và trong tâm tưởng khẽ vang lên suy nghĩ: "Anh yêu em" và "Em yêu anh"...
Cảm nhận được sức lực còn lại không còn bao nhiêu vì nụ hôn cháy bỏng đó, My cắn nhẹ môi dưới của chàng trai. Thế nhưng cậu ta dường như cảm thấy vẫn chưa đủ. Nấn ná thêm chút ít nữa, cậu ta ngoan ngoãn hôn nhẹ lên trán, kết thúc màn âu yếm. Ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé của My, tì càm lên mái tóc mềm thoảng mùi nước hoa Pháp, cậu ta thỏ thẻ...:
- Anh yêu em... nhiều lắm...
Có gì đó như đang quặng thắt trong tim của mỗi người. Đó là sự hạnh phúc xen lẫn cảm giác sợ hãi, sợ rằng mọi thứ chỉ là những ảo tưởng viễn vong nào đó ở xa xôi. Vậy mà tuyệt nhiên, không ai nói với ai câu nào, không ai cất nên lời để hỏi: "Có thật không?"
Hân mãi mãi yêu My..."
Người mẹ cầm trong tay lá thư, nước mắt giàn giụa xin My hãy chấp nhận tình cảm của cô con gái đáng thương của mình. Đến nước này, thầy cô cũng không thể nói gì hơn. Và hơn ai hết, My tự nhủ mình phải có trách nhiệm. Thế là My ở bên cạnh Hân, suốt 5 năm. Nhưng cho đến khi có Khánh xuất hiện, lần đầu My cảm nhận được yêu thương, và lần đầu, cô muốn mình được yêu thương...
Nhớ về chuyện cũ khiến My cảm thấy sợ, cô vội vỗ về an ủi Hân, hôn Hân, yêu Hân như bao lần... Và Hân cũng nguôi giận, chỉ có nỗi đau trong My là cứ âm ỉ...
****
Mọi thứ lại trở về như cũ, My vẫn mắc kẹt trong mối quan hệ với Hân. Mấy tháng sau, Khánh khỏi hẳn. Anh gọi cho cô:
- Chị, tầm 15 phút nữa em sang chung cư của chị. Chị chuẩn bị ít quần áo, đi với em đến một nơi. Em nghĩ rằng giữa em với chị cần phải nói rõ.
My nhìn lịch trên bàn, hôm nay có nghỉ ngơi vẫn đủ thời gian hoàn thành bảo thảo. Sẵn dịp Hân cũng đang đi công tác, nhân cơ hội này, cô cũng nên giải quyết mọi chuyện rõ ràng với Khánh để sau này sẽ không phải tiếc nuối hay hối hận.
Khánh lái xe hơi đến dưới chung cư như đã hẹn. Trên suốt tuyến đường, không ai nói với ai câu nào mỗi người đều tự để mình chìm đắm trong những dòng suy nghĩ. Trên xe chỉ có những bản nhạc có Ed Sheeran, êm đềm, tình cảm. My chìm dần vào giấc ngủ... Khi tỉnh giấc, biển xanh đã hiện ra trước mắt cô... Khánh chọn một khách sạn có hướng nhìn ra biển, đặt 2 phòng đối diện nhau. Cả hai về phòng, thay quần áo để chuẩn bị đi ăn. Sau bữa ăn, cả hai cùng đi dọc theo bờ biển dài. Cái gì đến cũng sẽ đến...
- Chị, chị có yêu em không?
My giật mình vì câu hỏi bất chợt...
- Chị không biết.
- Vậy tại sao lại hôn em?
- Chắc là do chị say. Chị không thể yêu em được. Chị là les.
- Thế sao khi nãy chị lại nói chị không biết. My, chị vốn dĩ không phải là người biết nói dối...
- Chắc là do chị đang cảm thấy không khoẻ thôi, chị là les, chị yêu Hân. Em cũng vậy, chẳng phải em yêu Nam sao...
- Trong người của em có một quả thận của Nam...
Thế rồi Khánh bình thản kể lại. Năm đó, Khánh cần phải tiến hành phẩu thuật thay thận và Nam chính là người tình nguyện cứu anh một mạng. Thế nên, anh không thể nào chối từ tình cảm của Nam. Cho đến ngày Khánh bị tai nạn, nhìn thấy cánh tay hướng về phía My, nhìn thấy ánh mắt dõi theo cô đi ra đến cửa, Nam đã kiểm chứng tất cả mối hoài nghi của mình. Yêu một người không phải là giữ chặt để khiến người đó đau khổ. Nam đã nói rõ tất cả với Khánh... Và giờ Khánh có thể yêu My, một cách chân chính. Đến Khánh cũng cảm thấy bất ngờ về việc nỗi lo lắng trong lòng được giải quyết đơn giản như vậy. Đôi khi chỉ cần ngồi lại, để nói hết với nhau, để hiểu nhau hơn là có thể cảm thông tất cả. Vì vậy, Khánh muốn giải bày lòng mình trước khi mọi chuyện không còn trong tầm kiểm soát nữa...
My nghe vậy, cảm thấy có chút mừng rỡ trong lòng nhưng có thể thay đổi được gì. Sẵn tiện, cô cố ý chuyển đề tài sang những kỷ niệm. Được chốc lát, My không còn lý do nào để trốn tránh...
- Chị, yêu em, được không?
- Không. Chị không thể.
- Em, yêu anh, được không?
Nói đến đây, Khánh đứng lại, dùng hai tay ôm chặt lấy My, cả hai cùng im lặng lắng nghe tiếng biển. Cô đưa tay lên, nắm chặt lấy ngực áo của Khánh, cô khóc. Trong tiếng nất nghẹn ngào, cô nói...
- Chị không thể... em không thể...
Khánh ôm lấy cô, thật chặt. Cuối cùng, cô cũng duy trì được sự tỉnh tảo của mình đến phút chót. Cô cần phải có trách nhiệm với Hân. Cho dù ở trong vòng tay anh ấm áp thế này, cảm được bao bọc ra sao thì cô sẽ vẫn luôn cảm thấy tội lỗi. Vì cô mà Hân tự khắc lên tay mình, cũng vì cô mà Hân sẵn sàng từ bỏ mạng sống. Khi yêu, người ta vẫn thường ích kỷ, Hân có ích kỷ, nhưng xét cho cùng vẫn là tình yêu. Hân không có lỗi, và tình yêu của Hân cũng không có lỗi...
Một lát sau, hai người tay trong tay đi dọc hết những chỗ có thể đến. Giữa anh và cô lúc nào cũng như thế, có những thứ cứ âm thầm để hiểu cho nhau chứ không cần phải bộc bạch tất cả. Tình yêu của anh cho cô cảm giác an toàn. Về đến khách sạn, mỗi người một phòng, đối diện nhau nhưng lại xa cách... My vừa thay một bộ quần áo thoải mái và chuẩn bị đi ngủ thì có tiếng gõ cửa:
- Cho anh vào một tí, anh có cái này muốn cho em xem.
- Xem gì, để em ra ngoài.
Thế nhưng lúc mà cô vừa tháo khoá xích, Khánh đã nhanh chóng đẩy cửa đi vào và tiện tay chốt cửa lại.
- Anh... anh làm gì thế.
- Anh đi ngủ.
Anh tiến đến chiếc giường nhỏ, đặt chiếc gối cầm trên tay đặt lên đầu nằm, kéo chăn lên đắp mà ung dung chiếm trọn nửa chiếc giường.
- Anh... anh... sao lại ngang ngược như vậy.
- Anh thích thế đấy. Lại đây ngủ nào. Sáng em có muốn ngắm bình minh không?
- Em ngủ thế nào được. Anh ngủ đi, em sẽ ngủ trên ghế.
Nói rồi, cô toan bước đến giường lấy gối để mang lại chỗ chiếc ghế, thì đã nhanh chóng bị anh bắt kịp tay cô.
- Yêu anh không được, nhưng bên anh một đêm được không...
My vốn không có đủ sức không cự với ánh mắt chân thành đó. Cô ngoan ngoãn nằm xuống, kéo chiếc gối ôm để giữa, dù cô biết cũng sẽ chẳng có tác dụng gì. Khánh khó chịu vứt chiếc gối xuống sàn, kéo cô vào trong lòng. Cô nhanh trí xoay lưng lại. Anh luồn một tay dưới cô để ôm ngang vai và tay còn lại kéo sát người cô vào người anh.
- Em nằm được không?
- Ừm.
Cô cũng vòng tay lên, ôm lấy tay anh và ngủ. Nằm cạnh anh, cô nghe được từng tiếng tim đập liên hồi, từng nhịp thở đều đều của anh phả vào mái tóc. Cánh tay rắn chắt của anh ôm chặt lấy cô, nhưng cô vẫn cảm thấy rất thoải mái. Được một lúc, khi nghe thấy nhịp thở anh đã đều, cô nhẹ nhàng kéo tay anh ra và bước xuống giường. Khẽ kéo nhẹ cửa ban công, cô bước ra ngoài, lặng ngắm nhìn biển đêm êm đềm vỗ. Ngày mai, khi trở lại thành phố, anh sẽ trên con đường tìm kiếm tình yêu mới, còn cô sẽ giam mình trong tình yêu của Hân, vì cô cần có trách nhiệm, đến bao giờ cô cũng chẳng biết...
- Đừng để anh thức giấc mà không thấy em... - Khánh ôm cô từ phía sau, mạnh mẽ và an toàn.
- Anh, yêu em từ khi nào thế?
- Từ lần đầu ôm em trong lòng.
- Trong vở kịch em phụ diễn cho anh ấy hả?
- Uhm... Em nhỏ nhắn, anh ôm trọn được trong lòng. Con gái phải ôm trọn trong lòng như thế thì mới giữ lâu dài được.
- Cũng chăm đọc ngôn tình lắm nhỉ.
- Anh chăm đọc truyện của em viết hơn.
My thường hay gửi những suy nghĩ trong những câu chuyện của mình, nó là nơi cô gửi gắm tâm sự, gửi gắm một phần con người của mình. Còn Khánh, anh luôn dõi theo mỗi câu chuyện mới của cô, mỗi đầu sách cô xuất bản anh đều có. Anh yêu cô, yêu con người mà cô thầm giấu trong câu chữ, và yêu cả con người của cô hiện tại. Anh xoay người cô lại, nâng cằm cô lên và hôn cháy bỏng. Lần đầu tiên giữ họ có một nụ hôn tình yêu đích thực, không phải luyện tập hay vì lý do nào khác. Vì anh yêu cô và cô cũng yêu anh... Anh bế cô vào trong, hai người lại hôn nhau say đắm. Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, vuốt lại mấy sợi tóc loà xoà trước mặt, và lại hôn cô. Anh bảo:
- Em không yêu được anh, thì thế này là đủ lắm rồi. Chỉ cần em an giấc trong tay anh thì anh đã biết ít nhất mình từng có nhau. Nhưng anh vẫn mong đến một ngày, em sẽ là của anh...
Nói rồi, anh hôn nhẹ lên trán cô. Tối đó, trong vòng tay anh, cô đã có một giấc ngủ an lành.
Sáng hôm sau, anh cùng cô ngắm bình minh, đưa cô đi ăn thêm mấy món ngon rồi lái xe về thành phố. Nửa đoạn đường đầu cả hai cũng vui vẻ kể nhau nghe biết bao nhiêu là chuyện. Nhưng rồi về sau, cả hai lại cùng im lặng. Thời gian anh và cô bên nhau chỉ còn vỏn vẹn vài chục phút. Biết nhau khi không thể yêu nhau, và dần dần anh cũng có thể yêu cô nhưng cô thì mãi không thể.
Đến trước chung cư, Khánh tìm chỗ đỗ xe rồi đưa cô lên đến tận nơi. Mở cửa, cô đã nhìn thấy Hân đang ngồi ở sô-fa. Vừa nhìn thấy My đi cùng Khánh, Hân lao đến tát My một cái thật mạnh. Cô té ngã xuống sàn. Khánh ở gần đó, ngay thời định anh toan đến đỡ cô thì có một linh tính mách bảo anh chỉ nên đứng yên ở đó. Hân lại lao đến, ôm lấy My và khóc...
- Hân xin lỗi... Hân xin lỗi... Xin lỗi vì đã trói buộc thanh xuân của My...
My ngẩn người, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hân nói trong tiếng nấc...
- Xin lỗi vì Hân đã luôn cố chấp như vậy... Lần này sẽ không có chuyện gì nữa đâu. Cái thời dại dột qua rồi. Vết sẹo này sẽ luôn nhắc nhớ Hân về quá khứ bồng bột sai lầm.
- Hân à, My... My với Khánh...
- Đừng nói gì cả, Hân hiểu hết, Hân nhìn thấy hết, chỉ là Hân ích kỷ, chưa đủ can đảm để sống một cuộc sống không có My. Tình yêu của những người như Hân không phải dễ dàng...
- Hân, đừng nói vậy...
- Cám ơn My đã bên cạnh Hân 5 năm, yêu thương gì Hân cảm thấy mình nhận đủ hết rồi. Đến lúc Hân nên để cho người mình yêu được hạnh phúc.
My không nói thêm gì, ôm chặt lấy Hân... Được một lúc cả hai đứng dậy, Hân lấy áo khoác gác trên sô-fa ra về, tiện tay ném về phía Khánh chiếc chìa khoá.
- My mà không hạnh phúc thì hợp đồng tới coi chừng nhé.
Khánh mỉm cười ra dấu hiệu "Tuân lệnh", lúc này, My cũng đã đến cạnh bên anh:
- Hợp đồng gì thế?
- Chị Hân là khách hàng của công ty ba anh.
- À, ra thế...
- Ra thế nào?
- À thì có gì đâu, em nói thế thôi...
Ánh mắt hai người giao nhau, anh nhìn cô, cô nhìn anh đắm đuối...
- Anh, yêu em được không?
...
- Thêm tí nữa
Anh cúi xuống hôn cô đậm sâu, một nụ hôn với trọn vẹn sự hạnh phúc. Anh bế cô lên, đi về phía phòng ngủ, đẩy cánh cửa bước vào, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường và lại hôn... Bàn tay anh bắt đầu lần tìm người cô kéo chặt vào lòng. Đến khi cảm thấy mình không còn giữ được nhịp thở nữa, cô đẩy nhẹ anh ra:
- Anh...
- Như thế này thôi, phần còn lại phải đợi đến ngày em mặc váy cưới cái đã. Anh muốn được trân trọng em, cho dù quá khứ thế nào, chỉ cần mình yêu nhau, trân trọng nhau ở hiện tại là đủ...
...
Lại thêm một tí nữa:
Trên chiếc xe chất đầy hoa, Khánh nói bằng giọng đầy tội lỗi:
- Thật ra anh không có nằm trong nhóm làm phim ngắn nào hết. Nếu không Nam sẽ lại làm ầm ầm lên. Nhưng anh vẫn muốn được bên em nên...
- Em biết mà, em là đạo diễn, em nhìn là biết khi nào anh đang diễn đấy thôi...
- Thế tại sao em không nói gì hết...
- Có quan trọng không anh?
- Ừa, không gì quan trọng hơn lúc nào cả... - Hai người nắm lấy tay nhau, Khánh cuối xuống hôn lên chiếc nhẫn đang nằm trên ngón áp út của My... Chỉ tội người tài xế, thầm ghen tị biết bao nhiêu với một tình yêu đẹp.
***
Cốc cốc cốc...
My đang loay hoay rửa mớ rau cho bữa cơm trưa thì tiếng gõ cửa vang lên, liếc nhìn đồng hồ... "Sớm nhỉ?", My thầm nhủ. Khoá xong vòi nước, My nhanh chóng tiến về phía cửa. Đằng sau lớp gỗ ấy là một bó hoa hướng dương rực rỡ, My chưa kịp đón lấy phần quà không biết có phải dành cho mình không thì ngay lập tức đã bị một bàn tay khoẻ khoắn ôm ngang lấy eo, đẩy vào trong... Cạch... cánh cửa lập tức bị đóng lại bằng một cú móc bằng chân...
- Nữa à...
- Im nào. - Người thanh niên khoá lấy đôi môi đang bĩu lên đầy nét tinh nghịch của My.
Nụ hôn ấy, cháy bỏng, đê mê, nhưng không phải dành cho My vì một tình yêu lứa đôi nào đó... Và đối với chàng trai kia cũng vậy, một nụ hôn "tập luyện". Ấy thế mà, hai trái tim vẫn cứ đập liên hồi, đôi mắt nhắm nghiền cảm nhận hơi ấm từ cử chỉ thân mật đó. Cả hai đều đang đắm chìm trong những xúc cảm riêng, họ không cần biết thế giới bên ngoài đang xoay chuyển thể nào, chỉ cần họ đang ở đây, trong vòng tay của nhau, để hơi ấm của chính mình dần chiếm lấy cơ thể của đối phương và trong tâm tưởng khẽ vang lên suy nghĩ: "Anh yêu em" và "Em yêu anh"...
Cảm nhận được sức lực còn lại không còn bao nhiêu vì nụ hôn cháy bỏng đó, My cắn nhẹ môi dưới của chàng trai. Thế nhưng cậu ta dường như cảm thấy vẫn chưa đủ. Nấn ná thêm chút ít nữa, cậu ta ngoan ngoãn hôn nhẹ lên trán, kết thúc màn âu yếm. Ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé của My, tì càm lên mái tóc mềm thoảng mùi nước hoa Pháp, cậu ta thỏ thẻ...:
- Anh yêu em... nhiều lắm...
Có gì đó như đang quặng thắt trong tim của mỗi người. Đó là sự hạnh phúc xen lẫn cảm giác sợ hãi, sợ rằng mọi thứ chỉ là những ảo tưởng viễn vong nào đó ở xa xôi. Vậy mà tuyệt nhiên, không ai nói với ai câu nào, không ai cất nên lời để hỏi: "Có thật không?"
Hân mãi mãi yêu My..."
Người mẹ cầm trong tay lá thư, nước mắt giàn giụa xin My hãy chấp nhận tình cảm của cô con gái đáng thương của mình. Đến nước này, thầy cô cũng không thể nói gì hơn. Và hơn ai hết, My tự nhủ mình phải có trách nhiệm. Thế là My ở bên cạnh Hân, suốt 5 năm. Nhưng cho đến khi có Khánh xuất hiện, lần đầu My cảm nhận được yêu thương, và lần đầu, cô muốn mình được yêu thương...
Nhớ về chuyện cũ khiến My cảm thấy sợ, cô vội vỗ về an ủi Hân, hôn Hân, yêu Hân như bao lần... Và Hân cũng nguôi giận, chỉ có nỗi đau trong My là cứ âm ỉ...
****
Mọi thứ lại trở về như cũ, My vẫn mắc kẹt trong mối quan hệ với Hân. Mấy tháng sau, Khánh khỏi hẳn. Anh gọi cho cô:
- Chị, tầm 15 phút nữa em sang chung cư của chị. Chị chuẩn bị ít quần áo, đi với em đến một nơi. Em nghĩ rằng giữa em với chị cần phải nói rõ.
My nhìn lịch trên bàn, hôm nay có nghỉ ngơi vẫn đủ thời gian hoàn thành bảo thảo. Sẵn dịp Hân cũng đang đi công tác, nhân cơ hội này, cô cũng nên giải quyết mọi chuyện rõ ràng với Khánh để sau này sẽ không phải tiếc nuối hay hối hận.
Khánh lái xe hơi đến dưới chung cư như đã hẹn. Trên suốt tuyến đường, không ai nói với ai câu nào mỗi người đều tự để mình chìm đắm trong những dòng suy nghĩ. Trên xe chỉ có những bản nhạc có Ed Sheeran, êm đềm, tình cảm. My chìm dần vào giấc ngủ... Khi tỉnh giấc, biển xanh đã hiện ra trước mắt cô... Khánh chọn một khách sạn có hướng nhìn ra biển, đặt 2 phòng đối diện nhau. Cả hai về phòng, thay quần áo để chuẩn bị đi ăn. Sau bữa ăn, cả hai cùng đi dọc theo bờ biển dài. Cái gì đến cũng sẽ đến...
- Chị, chị có yêu em không?
My giật mình vì câu hỏi bất chợt...
- Chị không biết.
- Vậy tại sao lại hôn em?
- Chắc là do chị say. Chị không thể yêu em được. Chị là les.
- Thế sao khi nãy chị lại nói chị không biết. My, chị vốn dĩ không phải là người biết nói dối...
- Chắc là do chị đang cảm thấy không khoẻ thôi, chị là les, chị yêu Hân. Em cũng vậy, chẳng phải em yêu Nam sao...
- Trong người của em có một quả thận của Nam...
Thế rồi Khánh bình thản kể lại. Năm đó, Khánh cần phải tiến hành phẩu thuật thay thận và Nam chính là người tình nguyện cứu anh một mạng. Thế nên, anh không thể nào chối từ tình cảm của Nam. Cho đến ngày Khánh bị tai nạn, nhìn thấy cánh tay hướng về phía My, nhìn thấy ánh mắt dõi theo cô đi ra đến cửa, Nam đã kiểm chứng tất cả mối hoài nghi của mình. Yêu một người không phải là giữ chặt để khiến người đó đau khổ. Nam đã nói rõ tất cả với Khánh... Và giờ Khánh có thể yêu My, một cách chân chính. Đến Khánh cũng cảm thấy bất ngờ về việc nỗi lo lắng trong lòng được giải quyết đơn giản như vậy. Đôi khi chỉ cần ngồi lại, để nói hết với nhau, để hiểu nhau hơn là có thể cảm thông tất cả. Vì vậy, Khánh muốn giải bày lòng mình trước khi mọi chuyện không còn trong tầm kiểm soát nữa...
My nghe vậy, cảm thấy có chút mừng rỡ trong lòng nhưng có thể thay đổi được gì. Sẵn tiện, cô cố ý chuyển đề tài sang những kỷ niệm. Được chốc lát, My không còn lý do nào để trốn tránh...
- Chị, yêu em, được không?
- Không. Chị không thể.
- Em, yêu anh, được không?
Nói đến đây, Khánh đứng lại, dùng hai tay ôm chặt lấy My, cả hai cùng im lặng lắng nghe tiếng biển. Cô đưa tay lên, nắm chặt lấy ngực áo của Khánh, cô khóc. Trong tiếng nất nghẹn ngào, cô nói...
- Chị không thể... em không thể...
Khánh ôm lấy cô, thật chặt. Cuối cùng, cô cũng duy trì được sự tỉnh tảo của mình đến phút chót. Cô cần phải có trách nhiệm với Hân. Cho dù ở trong vòng tay anh ấm áp thế này, cảm được bao bọc ra sao thì cô sẽ vẫn luôn cảm thấy tội lỗi. Vì cô mà Hân tự khắc lên tay mình, cũng vì cô mà Hân sẵn sàng từ bỏ mạng sống. Khi yêu, người ta vẫn thường ích kỷ, Hân có ích kỷ, nhưng xét cho cùng vẫn là tình yêu. Hân không có lỗi, và tình yêu của Hân cũng không có lỗi...
Một lát sau, hai người tay trong tay đi dọc hết những chỗ có thể đến. Giữa anh và cô lúc nào cũng như thế, có những thứ cứ âm thầm để hiểu cho nhau chứ không cần phải bộc bạch tất cả. Tình yêu của anh cho cô cảm giác an toàn. Về đến khách sạn, mỗi người một phòng, đối diện nhau nhưng lại xa cách... My vừa thay một bộ quần áo thoải mái và chuẩn bị đi ngủ thì có tiếng gõ cửa:
- Cho anh vào một tí, anh có cái này muốn cho em xem.
- Xem gì, để em ra ngoài.
Thế nhưng lúc mà cô vừa tháo khoá xích, Khánh đã nhanh chóng đẩy cửa đi vào và tiện tay chốt cửa lại.
- Anh... anh làm gì thế.
- Anh đi ngủ.
Anh tiến đến chiếc giường nhỏ, đặt chiếc gối cầm trên tay đặt lên đầu nằm, kéo chăn lên đắp mà ung dung chiếm trọn nửa chiếc giường.
- Anh... anh... sao lại ngang ngược như vậy.
- Anh thích thế đấy. Lại đây ngủ nào. Sáng em có muốn ngắm bình minh không?
- Em ngủ thế nào được. Anh ngủ đi, em sẽ ngủ trên ghế.
Nói rồi, cô toan bước đến giường lấy gối để mang lại chỗ chiếc ghế, thì đã nhanh chóng bị anh bắt kịp tay cô.
- Yêu anh không được, nhưng bên anh một đêm được không...
My vốn không có đủ sức không cự với ánh mắt chân thành đó. Cô ngoan ngoãn nằm xuống, kéo chiếc gối ôm để giữa, dù cô biết cũng sẽ chẳng có tác dụng gì. Khánh khó chịu vứt chiếc gối xuống sàn, kéo cô vào trong lòng. Cô nhanh trí xoay lưng lại. Anh luồn một tay dưới cô để ôm ngang vai và tay còn lại kéo sát người cô vào người anh.
- Em nằm được không?
- Ừm.
Cô cũng vòng tay lên, ôm lấy tay anh và ngủ. Nằm cạnh anh, cô nghe được từng tiếng tim đập liên hồi, từng nhịp thở đều đều của anh phả vào mái tóc. Cánh tay rắn chắt của anh ôm chặt lấy cô, nhưng cô vẫn cảm thấy rất thoải mái. Được một lúc, khi nghe thấy nhịp thở anh đã đều, cô nhẹ nhàng kéo tay anh ra và bước xuống giường. Khẽ kéo nhẹ cửa ban công, cô bước ra ngoài, lặng ngắm nhìn biển đêm êm đềm vỗ. Ngày mai, khi trở lại thành phố, anh sẽ trên con đường tìm kiếm tình yêu mới, còn cô sẽ giam mình trong tình yêu của Hân, vì cô cần có trách nhiệm, đến bao giờ cô cũng chẳng biết...
- Đừng để anh thức giấc mà không thấy em... - Khánh ôm cô từ phía sau, mạnh mẽ và an toàn.
- Anh, yêu em từ khi nào thế?
- Từ lần đầu ôm em trong lòng.
- Trong vở kịch em phụ diễn cho anh ấy hả?
- Uhm... Em nhỏ nhắn, anh ôm trọn được trong lòng. Con gái phải ôm trọn trong lòng như thế thì mới giữ lâu dài được.
- Cũng chăm đọc ngôn tình lắm nhỉ.
- Anh chăm đọc truyện của em viết hơn.
My thường hay gửi những suy nghĩ trong những câu chuyện của mình, nó là nơi cô gửi gắm tâm sự, gửi gắm một phần con người của mình. Còn Khánh, anh luôn dõi theo mỗi câu chuyện mới của cô, mỗi đầu sách cô xuất bản anh đều có. Anh yêu cô, yêu con người mà cô thầm giấu trong câu chữ, và yêu cả con người của cô hiện tại. Anh xoay người cô lại, nâng cằm cô lên và hôn cháy bỏng. Lần đầu tiên giữ họ có một nụ hôn tình yêu đích thực, không phải luyện tập hay vì lý do nào khác. Vì anh yêu cô và cô cũng yêu anh... Anh bế cô vào trong, hai người lại hôn nhau say đắm. Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, vuốt lại mấy sợi tóc loà xoà trước mặt, và lại hôn cô. Anh bảo:
- Em không yêu được anh, thì thế này là đủ lắm rồi. Chỉ cần em an giấc trong tay anh thì anh đã biết ít nhất mình từng có nhau. Nhưng anh vẫn mong đến một ngày, em sẽ là của anh...
Nói rồi, anh hôn nhẹ lên trán cô. Tối đó, trong vòng tay anh, cô đã có một giấc ngủ an lành.
Sáng hôm sau, anh cùng cô ngắm bình minh, đưa cô đi ăn thêm mấy món ngon rồi lái xe về thành phố. Nửa đoạn đường đầu cả hai cũng vui vẻ kể nhau nghe biết bao nhiêu là chuyện. Nhưng rồi về sau, cả hai lại cùng im lặng. Thời gian anh và cô bên nhau chỉ còn vỏn vẹn vài chục phút. Biết nhau khi không thể yêu nhau, và dần dần anh cũng có thể yêu cô nhưng cô thì mãi không thể.
Đến trước chung cư, Khánh tìm chỗ đỗ xe rồi đưa cô lên đến tận nơi. Mở cửa, cô đã nhìn thấy Hân đang ngồi ở sô-fa. Vừa nhìn thấy My đi cùng Khánh, Hân lao đến tát My một cái thật mạnh. Cô té ngã xuống sàn. Khánh ở gần đó, ngay thời định anh toan đến đỡ cô thì có một linh tính mách bảo anh chỉ nên đứng yên ở đó. Hân lại lao đến, ôm lấy My và khóc...
- Hân xin lỗi... Hân xin lỗi... Xin lỗi vì đã trói buộc thanh xuân của My...
My ngẩn người, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hân nói trong tiếng nấc...
- Xin lỗi vì Hân đã luôn cố chấp như vậy... Lần này sẽ không có chuyện gì nữa đâu. Cái thời dại dột qua rồi. Vết sẹo này sẽ luôn nhắc nhớ Hân về quá khứ bồng bột sai lầm.
- Hân à, My... My với Khánh...
- Đừng nói gì cả, Hân hiểu hết, Hân nhìn thấy hết, chỉ là Hân ích kỷ, chưa đủ can đảm để sống một cuộc sống không có My. Tình yêu của những người như Hân không phải dễ dàng...
- Hân, đừng nói vậy...
- Cám ơn My đã bên cạnh Hân 5 năm, yêu thương gì Hân cảm thấy mình nhận đủ hết rồi. Đến lúc Hân nên để cho người mình yêu được hạnh phúc.
My không nói thêm gì, ôm chặt lấy Hân... Được một lúc cả hai đứng dậy, Hân lấy áo khoác gác trên sô-fa ra về, tiện tay ném về phía Khánh chiếc chìa khoá.
- My mà không hạnh phúc thì hợp đồng tới coi chừng nhé.
Khánh mỉm cười ra dấu hiệu "Tuân lệnh", lúc này, My cũng đã đến cạnh bên anh:
- Hợp đồng gì thế?
- Chị Hân là khách hàng của công ty ba anh.
- À, ra thế...
- Ra thế nào?
- À thì có gì đâu, em nói thế thôi...
Ánh mắt hai người giao nhau, anh nhìn cô, cô nhìn anh đắm đuối...
- Anh, yêu em được không?
...
- Thêm tí nữa
Anh cúi xuống hôn cô đậm sâu, một nụ hôn với trọn vẹn sự hạnh phúc. Anh bế cô lên, đi về phía phòng ngủ, đẩy cánh cửa bước vào, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường và lại hôn... Bàn tay anh bắt đầu lần tìm người cô kéo chặt vào lòng. Đến khi cảm thấy mình không còn giữ được nhịp thở nữa, cô đẩy nhẹ anh ra:
- Anh...
- Như thế này thôi, phần còn lại phải đợi đến ngày em mặc váy cưới cái đã. Anh muốn được trân trọng em, cho dù quá khứ thế nào, chỉ cần mình yêu nhau, trân trọng nhau ở hiện tại là đủ...
...
Lại thêm một tí nữa:
Trên chiếc xe chất đầy hoa, Khánh nói bằng giọng đầy tội lỗi:
- Thật ra anh không có nằm trong nhóm làm phim ngắn nào hết. Nếu không Nam sẽ lại làm ầm ầm lên. Nhưng anh vẫn muốn được bên em nên...
- Em biết mà, em là đạo diễn, em nhìn là biết khi nào anh đang diễn đấy thôi...
- Thế tại sao em không nói gì hết...
- Có quan trọng không anh?
- Ừa, không gì quan trọng hơn lúc nào cả... - Hai người nắm lấy tay nhau, Khánh cuối xuống hôn lên chiếc nhẫn đang nằm trên ngón áp út của My... Chỉ tội người tài xế, thầm ghen tị biết bao nhiêu với một tình yêu đẹp.
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Tags: Yêu em được không,Không chỉ riêng My mà đến cả Khánh cũng phải để tình cảm này chết đi,nếu như không muốn ai đau khổ
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!