Giọt nắng bên thềm

234 lượt xem
Viết cho cô bé tuổi trăng tròn đứng trước thềm nắng ngày xưa...
***
Cô bé ấy thường sang nhà tôi vào mỗi buổi sáng sớm, khi những giọt nắng vàng non bắt đầu buông trên bậc thềm nhỏ. Ngấp nghé bên chậu hoa quỳnh em gọi tôi bằng giọng tinh nghịch:
- Thầy, thầy ơi, muộn giờ đi học rồi thầy ơi!
- Còn sớm mà muộn học gì cái con bé này, sao hôm nào cũng thích đi học sớm thế hả em!
Tôi đáp rồi dắt xe ra đèo em vào thị trấn, kẻ đi dạy người đi học.
Khi ấy tôi vừa tốt nghiệp sư phạm văn ngoài đại học sư phạm Huế và được phân công về trường cấp 3 ở quê công tác. Trường ở thị trấn cách nhà tôi khoảng 7 cây số. Nhà khá xa trường nên mẹ em nhờ tôi chở em đi học mỗi buổi sáng.
Dù cho mây hay cho bão tố có kéo qua đây
Dù có gió, có gió lạnh đầy, có tuyết bùn lầy
Có lá buồn gầy, dù sao, dù sao đi nữa tôi vẫn yêu em
Dựa vai nhau cho nhau yên vui ấm áp cuộc đời
Tìm môi nhau, cho nhau rã nát, rã nát tim đau
Vừa đôi tay, ước muốn tù đầy,
Tóc rối bạc màu vết dấu tình sầu
Nhìn em, nhìn em giây phút, muốn nói yêu em
....
Dù mai đây ai đưa em đi đến cuối cuộc đời
Dù cho em, em đang tâm xé, xé nát tim tôi
Dù có ước, có ước ngàn lời, có trách một đời
Cũng đã muộn rồi Tình ơi! dù sao đi nữa xin vẫn yêu em"
Em khẽ gục đầu mình vào vai tôi, chắc em hiểu lòng tôi. Trên kia những cánh hoa mướp vẫn cứ khoe sắc vàng tươi giữa nền lá xanh biếc, dưới đây có 2 người đang yêu, cứ mãi e ngại, chẳng dám nói ra những tình cảm chôn giấu của mình chỉ biết mượn lời ca khúc để nói hộ lòng nhau. Cũng từ ngày em đã gọi tôi bằng từ anh gần gũi thay cho từ thầy xa cách.
***
Thời gian trôi qua thật mau, ngày em lên đường nhập học rồi cũng đã tới. Tôi còn nhớ như in cái ngày ấy. Một buổi sáng đầu mùa thu, nắng dát vàng lên con đường làng dài ngoằng quen thuộc, tôi tiễn hai cha con em ra đường lộ để bắt kịp chuyến xe liên tỉnh ra TP Huế - chuyến xe tôi đã bao lần ngồi trên đó suốt những năm tháng sinh viên. Đôi chân hai chúng tôi đi bên nhau nặng trĩu. Nặng trĩu vì mớ hành lý lềnh kềnh và cũng trĩu nặng vì nỗi buồn ngày chia tay.
Lúc chia tay em đã năm chặt lấy tay tôi và nói.
- Anh có thích em không?
Ngay lúc đó, cả vùng không gian trước mắt tôi như mờ đi, một mớ cảm xúc hỗn độn đến với tôi, phải mất đến hàng mấy giây ý nghĩa của câu hỏi mới ngấm được vào trong đầu tôi. Tôi không nghĩ em lại hỏi tôi một câu như vậy trong lúc này.
- Có, anh thích em nhiều lắm!
Tôi xao xuyến đáp, lòng ngập tràn yêu thương.
- Em biết là anh thích em. Em cứ chờ mãi, sao anh không ngỏ lời với em? Thật sự em cũng thích anh rất là nhiều. Anh hứa với em đi! hứa là anh sẽ chờ em có được không?
Em nhìn tôi, đôi mắt long lanh ngấn lệ.
Con tim tôi như đang cựa quậy trong lồng ngực trước những lời nói quá đỗi chân thành của em, tôi cảm nhận một dòng suối bằng kem đang chảy qua lòng mình. Tôi choàng tay ôm em vào lòng, nghe hồn ngập tràng hạnh phúc . Tôi thủ thỉ:
- Anh cũng sẽ nhớ em lắm! Anh hứa, nhất định anh sẽ chờ em. Anh thật có lỗi, anh xin lỗi, chỉ vì anh rụt rè nên đã để em đợi quá lâu.
Em ôm chặt tôi hơn. Những giọt nước mắt đầu lăn dài trên má em, làm thấm ước cả vùng ngực áo tôi.
- Bốn năm đại học rồi sẽ qua nhanh thôi.Rồi em sẽ lại về với anh. Em hứa em sẽ luôn nhớ về anh!
Tôi cúi xuống quẹt đi những giọt nước mắt còn vương trên khóe mi của em, mỉm cười gật đầu.
Vậy là em đã ngỏ lời trước, em đã chọn cho 2 đứa tôi một tình yêu xa. Tôi còn nhớ ngày xưa cô giáo tôi từng nói " Khi yêu xa, nếu tình yêu không đủ lớn thì kết quả nhận được chỉ là sự chia ly. Còn khi tình yêu đã đong đầy, thì khoảng cách càng làm cho tình yêu thêm sâu đậm." Tôi đã nghĩ là mình sẽ cố chôn giấu tình cảm của mình, sẽ phải rất lâu về sau này tôi mới nói yêu em, ít nhất là ngày em ra trường. Bởi vì tôi không muốn em cô đơn, không muốn em tủi thân nhớ về tôi mỗi khi nhìn thấy người ta tay trong tay ở nơi xứ người. Yêu xa, luôn mang theo những cảm giác nhớ nhung, bức rứt đến nhói lòng - thứ cảm giác làm người ta cứ hoài lo lắng. Một loại tình yêu mà chẳng mấy ai muốn trải qua.
Phút chia tay bịn rịn ấy sao trôi qua nhanh quá, chuyến xe liên tỉnh cũng đã tới, 2 đứa tôi phải xa nhau rồi. Tôi đứng một mình, lặng nhìn theo chuyến xe mang người con gái tôi yêu thương đi xa, xa dần rồi mất hút vào trong hư không. Tôi chợt thấy lòng mình trống vắng đến tê dại. Chắc là lúc đó những giọt nước mắt cũng đang lăn dài trên má em rồi. Những giọt nước mắt kia ơi, xin mi đừng rơi nhiều nhé, đừng làm người ta yêu phải buồn buồn nữa.
***
Những cánh thư cứ thế cứ được đều đặn gửi trao nhau, trong thư biết bao nhiêu là lời thương, lời nhớ và cả những lời hứa hẹn. Quãng thời gian ấy tôi đã nhớ em rất nhiều. Rồi bỗng nhiên, bẵng đi một thời gian những cánh thư tay của em không còn được gửi về tôi đều đặn mỗi tuần như trước nữa. Tôi cảm thấy lòng mình lo lắng thật nhiều, có chuyện gì đã xãy ra với em ư?
Một buổi sáng nọ, mẹ em sang nhà tôi, báo tin dữ. Trong nước mắt, bà nói: "Em Thảo nó bị ung thư máu rồi cháu ạ, nó bệnh mà cứ giấu nhẹm, đến khi vào bệnh viện thì đã quá trễ rồi. Cháu ra Huế thăm nó liền đi, kẻo không còn kịp nữa rồi!". Trời ơi! Chuyện gì xãy đến với tôi thế này, người tôi yêu sắp chết rồi ư? Cả thế giới như đang sụp đổ trước mắt tôi. Tôi không tin vào tai mình, tôi ngồi phịch xuống như người đã chết. Tôi đau đớn, kêu gào trong tuyệt vọng. Tại sao, tại sao căn bệnh quái ác đó lại đến với em. Ông trời ơi! sao ông lại quá bất công như vậy!
Ngay hôm đó tôi và mẹ em bắt chuyến xe liên tỉnh ra thành phố Huế. Thành phố hôm ấy mưa thật nhiều. Thành phố buồn, mưa buồn, lòng người càng não nề hơn. Khi tôi đến, em đã yếu lắm rồi. Em mở mắt nhìn tôi, đôi môi tái nhợt, khô nẻ hé ra một nụ cười yếu ớt. Tôi áp đôi bàn tay bé bỏng của em lên má, thì thầm gọi tên em mãi không thôi.
Tôi đã ở bên em suốt những ngày cuối cùng. Em bỏ tôi đi vào một buổi chiều mưa rơi rả rích khắp thành phố Huế. Tôi còn nhớ như in buổi chiều hôm ấy, em đòi tôi kể cho em nghe câu chuyện Mắt Biếc. Rồi Bỗng nhiên một giây lâu sau, khi tôi đang say sưa kể chuyện, em nói với tôi bằng giọng thì thào và yếu ớt: "Anh ơi! em mệt rồi, có lẽ là em phải ngủ một lúc đây..." nói rồi đôi mắt em khép dần, khép dần như chìm vào trong giấc ngủ, bàn tay bé nhỏ lạnh ngắt của em vẫn nằm trong lòng bàn tay tôi và từ đó em đã không bao giờ thức dậy nữa.
Chiều hôm đó tôi đã tìm thấy một mẫu giấy dưới gối của em. Có lẽ em sợ rằng, lúc ra đi, em sẽ không thể nói được điều gì với tôi nên em đã để lại nó cho tôi. Trên mẫu giấy viết một dòng chữ xanh với nét bút yếu ớt "Anh à, được yêu anh, được ở bên anh đến những phút giây cuối cùng của cuộc đời em, đối với em là một niềm hạnh phúc, cảm ơn anh. Anh đừng buồn nhiều nhé. Hứa với em là anh phải sống tối nghe anh... Em mãi yêu anh.". Cầm tờ giấy trên tay mà tôi không cầm được nước mắt, lòng tôi ngậm ngùi, xót xa quá đỗi. Con đường em đi sao quá ngắn, còn đâu ước mơ trở thành cô giáo, còn đâu những dòng thư tay hứa hẹn đủ điều,... Còn đâu, còn đâu nữa, tình yêu của tôi. Tất cả đã tan vào khói mây cả rồi sao?... Ngày hôm đó em đã ra đi mãi mãi, để lại mình tôi giữa thành phố mùa thu mưa tí tách rơi!
"Chiều nay thu chết phải không em
Hoàng hôn không nắng, lá rơi thềm
Hoa trắng tiễn đưa người viễn xứ
Lòng tôi nức nở hạt lệ dư
Thu chết rồi em, hết rồi em
Hồn thu theo gió khuất sau đồi
Ngõ xưa hoang vắng mây giăng lối
Hiên phòng lạc lõng nỗi niềm tôi
Chiều nay tôi khóc nỗi phân ly
Một đống tro tàn tiễn người đi
Đốt những dòng thư, câu tình tự
Đốt bóng hình em, bóng hình thu"
(Thu chết)
***
Đã nhiều năm trôi qua rồi. Nhưng tôi vẫn nhớ em, nhớ giọng nói của em, nhớ mỗi khi em cười, nhớ những lần chúng tôi ngồi bên nhau dưới giàn hoa mướp vàng. Những kỷ niệm đã khắc sâu vào tiềm thức của tôi, chẳng thể nào quên được nữa. Đã có những đêm tôi thức trắng chỉ để nhìn em qua tấm ảnh cũ, để nghe đi nghe lại giọng nói của em văng vẳng bên tai từ miền ký ức xa xôi vọng về. Nhưng rồi thời gian cũng làm cho nỗi đau nguôi ngoai phần nào, tôi nhận ra mình vẫn phải tiếp tục sống, phải sống tốt vì em, vì tôi và vì những người thân thương còn lại của chúng tôi.
Sáng nay chậu quỳnh trước thềm nắng lại ra hoa. Tôi lại nhớ lại hình dáng em năm nào, em đứng nơi đó vào những buổi sáng tinh khôi, lúc những giọt nắng vàng non buông xuống bậc thềm nhỏ. Tôi nghe như tiếng em gọi tôi năm xưa đang văng vẳng bên tai mình. Tôi mỉm cười thì thầm vào hư không "Em có cùng những giọt nắng vàng non về thăm anh đó không cô bé?".
Đoàn Nguyên / 3.4.2017
Tái bút: Bạn đọc thân mến à! Tôi không biết giữa sự sống và cái chết thì điều gì sẽ khiến chúng ta đau đớn hơn, bởi nếu người chết chỉ trải qua duy nhất một lần đau về thể xác thì người sống phải mất rất nhiều thời gian để vượt qua nỗi ám ảnh của sự chia lìa. Sẽ thật khó để có thể chấp nhận, thật khó để vượt qua nỗi nhớ nhưng rồi vết thương, nỗi mất mát là tột cùng nhất, chỉ có thời gian mới có thể xoa dịu được. Hãy coi sự mất mát ấy là điểm dừng mang tên Hạnh Phúc và tiếp tục sống tốt vì cuộc đời của cả người kia bạn nhé!...
5
5 sao / 1 đánh giá
5 sao - 1 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 5 SAO trên tổng số 1 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k