MỘT NGÀY...

91 lượt xem

Làm sao tôi biết trước được rằng mình không đủ khả năng làm mẹ. Bác sĩ bảo rằng tử cung tôi không bình thường như những người phụ nữ khác. Sao lòng tôi rộng thế mà không đủ chỗ cưu mang giọt máu của tình yêu. Cái mầm sống tượng hình trong tôi chưa đầy ba tháng là không thể nào giữ nổi. Con anh đấy, con tôi đấy. Và rồi bác sĩ bảo... bác sĩ bảo... Tôi chẳng còn nghe, chẳng còn hiểu gì nữa cả. Tôi suy sụp hoàn toàn.

***

Hơn hai mươi năm trước tôi đã hỏi anh: "Rồi sau này trong cuộc sống chung sẽ không ai lường trước được những bất trắc. Những bất trắc có thể xảy đến cho anh hoặc cho em. Vậy thì lấy gì để chống đỡ, để vượt qua?" Anh quay đi tránh cái nhìn của tôi, trả lời rất nhỏ: "Một tình yêu sâu sắc". Giọt nước mắt tôi rơi xuống bàn tay xanh xao của anh. Có thể khi trả lời tôi anh không thể hình dung ra thế nào là một tình yêu chân thành sâu sắc.

***

Năm cuối cùng đại học, bệnh phổi đã quật ngã anh.

Ý chí, sự bền bỉ, sức chịu đựng của anh sụp xuống như một bờ đê trước cơn lũ dữ. Tất cả bị cuốn phăng đi. Anh thu mình lại trước cuộc đời, quay lưng từ chối cả tình yêu của tôi.

Nhưng tôi vẫn vậy, chịu đựng và cả nhẫn nhục dù lúc đó tôi chưa một ngày làm vợ.

Dần dần tia nắng mặt trời ấm áp đã bắt đầu le lói chiếu vào những tháng ngày u ám của anh. Một kết quả tốt nghiệp tầm thường, một việc làm khiêm tốn mà cả hai chúng tôi phải phờ người mới chen chân được. Cuộc sống kham khổ, nghề nghiệp vừa lao lực vừa lao tâm, lúc nào tôi cũng nhìn anh nơm nớp lo âu.

Rồi một đám cưới đơn sơ cũng đến với tôi. Tôi bắt đầu cuộc đời làm vợ trong căn hộ bé xíu trên lầu ba của một chung cư nhếch nhác.

Nhưng chỉ được vài năm, tôi không biết phải làm sao để dạy dỗ một thằng bé vừa hiếu động, vừa bướng bỉnh. Dầu sao nó cũng không phải con mình. Nặng tay một chút lỡ có chuyện gì thì biết ăn làm sao nói làm sao. Cả tôi, cả anh bắt đầu lúng túng. Rồi kỳ thi tiểu học, thằng bé làm chúng tôi giật bắn người vì suýt chút nữa thì nó không vào nổi trường công lập. Anh lắc đầu ngao ngán: "Trả nó về cho anh chị thôi em ạ. Chỉ có cha mẹ mới dạy được con. Không khéo mình làm hỏng thằng bé mất".

Thế là Minh rời khỏi vòng tay tôi. Có lưu luyến đôi chút nhưng cũng không nhiều nước mắt.

Chỉ một thời gian sau tôi lại nuôi con chị Hai tôi, con bé Thúy. Có lẽ con gái ngoan và dễ bảo hơn. Nó gọi anh chị Hai là ba má, gọi vợ chồng tôi là bố mẹ. Con chị Hai thì cũng như con tôi vậy. Nhưng cứ mỗi lần tôi đưa roi lên là con bé kêu: "Má ơi!". Tôi đau nhói. Không phải "Mẹ ơi!" mà là "Má ơi!". Tôi cắn chặt môi. Con bé khóc và tôi cũng khóc, khóc rấm rứt. Anh không chịu nổi thở dài: "Thôi em ạ, trời không cho thì mình chịu vậy". Tôi quay mặt vào tường, nước mắt trào ra đẫm gối.

Thế là lần nữa tôi nhìn những "đứa con" hờ hững vuột khỏi tay mình. Trời không cho!

Tôi mở mắt. Đầu nhức như búa bổ, miệng khô và đắng chát. Ánh sáng choáng ngợp cả gian phòng. Vậy là hồi tối tôi đã để cửa sổ mở suốt đêm mà không biết. Tôi say mà. Phải rồi, hôm nay là ngày đầu năm. Tôi đã đón năm mới bằng một đêm say vùi. Tôi dám say và cơn say đã đẩy tôi vào một thế giới khác. Tôi nhìn thấy anh, tôi nhìn thấy tôi, tôi nhìn thấy chúng tôi cười và khóc trong giấc mơ quay đều, quay đều...

Tôi nhìn vào gương. Hình như chiếc gương cũng đang phản chiếu một giấc mơ khác, một giấc mơ trong trẻo không ngờ. Trên chiếc giường tôi đang ngồi chăn đệm phẳng phiu, hai chiếc gối đặt cạnh nhau song song hạnh phúc đến lạ lùng. Dưới sàn nhà đôi dép đặt ngay ngắn như mời mọc tôi đặt chân vào. Tôi ngơ ngác nhìn bóng mình trong gương. Mái tóc rối bù và chiếc áo ngủ trễ xuống bờ vai. Hóa ra khi say thì mọi vật quanh mình đều nghiêm chỉnh chỉ có mình là nhếch nhác.

Tôi rời chiếc gương nhìn quanh phòng lần nữa. Thế giới này là thực. Căn phòng của tôi là thực. Mọi vật như có linh hồn. Có lẽ vì cám cảnh cô đơn mà tất cả đang nhìn tôi như vỗ về như mơn trớn. Tôi ứa nước mắt đặt chân vào đôi dép và đẩy nhẹ cánh cửa. Ánh sáng ùa vào làm tôi choáng ngợp. Tôi tựa lưng vào tường ngơ ngác. Trên chiếc bàn con bên cửa sổ là hai chiếc ly không. Hai chiếc ly thủy tinh trong veo lấp lánh. Tôi hoa mắt đầu óc tôi quay cuồng. Tôi say hay tỉnh? Hồi tối tôi đã uống một ly hai cả hai ly? Không, không phải thế. Như người mộng du tôi bước lên lầu...

Và khi tôi đẩy cánh cửa khép hờ thì rồi không dám tin rằng thứ ánh sáng đang tràn ngập căn phòng này là có thực. Anh ngồi đó, quay lưng về phía tôi, trang bản vẽ mở rộng trên bàn làm việc. Bờ vai nhô cao trong chiếc áo thun đã ngả vàng, chiếc áo ngày thường anh vẫn mặc. Tất cả những cánh cửa sổ của căn nhà này đã mở rộng tự bao giờ. Tôi biết, ngoài kia đang là mồng một Tết nhưng ở đây, trong căn nhà của tôi, tôi đang có một ngày thường.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo