GÁNH HÀNG RAU CỦA MẸ
Mộc Hạ | Chat Online | |
20/03/2019 19:35:09 | |
Truyện ngắn | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
130 lượt xem
- * CHÚ TƯ (Truyện ngắn)
- * CON NHỚ MẸ! (Truyện ngắn)
- * MẸ ƠI, BA (Truyện ngắn)
- * MÀN KỊCH HAY NHẤT CỦA TÔI (Truyện ngắn)
Đi khắp thế gian không ai sánh bằng Mẹ
Gian khổ cuộc đời ai nặng gánh hơn Cha...
***
Và chẳng biết từ khi nào, con lớn đần lên, phổng phao đầy sức sống. Có lẽ cũng dần dần từ khi ấy, con ngại nhắc tới Mẹ cũng như hàng rau mà Mẹ đã gắn bó gần nửa đời người. Thay vì ngồi bên Mẹ mỗi chiều tan học như ngày thơ bé, con lại muốn được cùng ban bè tụ tập, la cà hay lang thang một mình. Chỉ cốt là có lý do không phải ngồi bên hàng rau của Mẹ. Con xấu hổ khi bạn bè trông thấy !
Con đỗ đại học, bố mẹ mừng khôn xiết, mua bao nhiêu đồ về nấu những món mà hiếm lắm cả nhà mới dám ăn. Họ hàng sang chơi, ai cũng khen : " Nhà này tốt phúc có đứa con gái vừa ngoan vừa giỏi !" và đỡ đần cho vay mượn tiền bạc. Ngày con nhập trường, ngại ngùng, bỡ ngỡ như ngày đầu đi học. Mẹ vẫn bên con, nắm tay con thật chặt, "Con tự đi được mà Mẹ !", con không còn cảm giác muốn nắm tay Mẹ nhiều như ngày xưa nữa.
"Bố mẹ cậu làm nghề gì đấy ?'
" À, ừ ... nhà mình bán hàng tạp hóa !"
Con gượng gạo trả lời người bạn mới quen rồi nói lảng sang chuyện khác. Ở hội trường có điều hòa, đâu có nóng như ngồi ở hàng rau ngoài chợ mà sao Mẹ quay đi gạt mồ hôi trên mi mắt ?
Những tháng ngày sinh viên, con được tự lập cuộc sống, tự do học hành chơi bời thỏa thích mà không phải lo nghĩ vì bố mẹ vẫn gửi tiền cho hàng tháng. Thỉnh thoảng, Mẹ ở quên lên thăm mang theo bao nhiêu là đồ. Khi thì bao gạo, khi thì chục trứng gà nhà và tất nhiên không thể thiếu những mớ rau, quả bí xanh rì.
"Lần sau Mẹ mang ít đồ thôi, mà không phải mang rau đâu nhé. Ở đây rau còn rẻ hơn ở nhà, mạng theo mất công !"
"Vì Mẹ nghe báo đài thấy rau thành phố nhiều thuốc, lại đắt đỏ sợ con không dám ăn. Thôi lần sau mẹ không mang nữa vậy !"
Tiễn Mẹ bước lên xe khách rồi mà vẫn thấy dáng Mẹ gầy gầy, liêu xiêu đến nao lòng. Và rồi số lần Mẹ lên thăm cũng ít dần như con muốn, tỉ lệ thuận với số lần con mua rau về ăn, nhất là những lần mưa triền miên. Ở thành phố, rau đắt gấp mấy lần ở quê !
Năm thứ ba, con được nhận giải thưởng nghiên cứu của trường. Mẹ tất bật xuống xem con nhận giải trong bộ cánh mà lần nào xuống thăm Mẹ cũng mặc. Và cũng như nhiều năm về trước, Mẹ lại tới trễ, "Mẹ đi xe bus vào đây, tắc đường quá con ạ !". Nhưng khác với năm ấy, lần này con không hề thấy buồn hay giận dỗi vì vắng Mẹ, "Mẹ về nhà trọ chờ con nhé, con đi với lớp một lát !". Còn nhớ tối ấy về muộn, thấy Mẹ ngủ gục bên chiếc bàn sinh viên bé tẹo chờ con. Sáng hôm sau tỉnh dậy đã không thấy Mẹ đâu, "Mẹ ra bến trước không nhỡ xe, con không phải lo đâu nhé. Mẹ có luộc ít khoai khi nào con dậy thì nhớ ăn."
Con đi mua quà giáng sinh cho mấy đứa bạn, chuông điện thoại nhà kêu liên hồi. Phố đông ồn ào, thôi để về phòng gọi lại, chắc không có gì quan trọng đâu. Con về phòng trọ trong tâm trạng rất vui và hớn hở hẹn bạn tối đi dạo phố chụp ảnh. Mở điện thoại lên với bao nhiêu cuộc gọi nhỡ. Rồi con như chết lặng khi đọc được tin nhắn từ bố : "Mẹ tai nạn vào viện, con về ngay nhé !"
Mẹ bị tai nạn trên đường đi chở hàng khi chiếc xe đằng sau phóng nhanh va phải. Mẹ nằm đấy, bất động và bình yên. Con chạy vào òa khóc nức nở như đứa trẻ bị đòn, tiếng nấc át cả tiếng thở khó nhọc của Mẹ. Trên tóc mẹ con vương cọng rau đã úa màu, màu vàng úa trên nền tóc điểm bạc. Rồi con chủ động nắm lấy bàn tay Mẹ, đã bao lâu rồi nhỉ ? Bàn tay thô ráp, gầy gầy xương xương với những đầu móng đã chuyển thành màu đen quạch theo năm tháng. Ngày xưa tay Mẹ đẹp lắm !
Nhìn Mẹ, con đau đến thắt lòng.
Nước mắt rơi chan chứa
"Mẹ ơi, con xin lỗi !"
- songsinh - 03/10/2013 -
Fb : songsinh Thanh Thu
Gian khổ cuộc đời ai nặng gánh hơn Cha...
***
Và chẳng biết từ khi nào, con lớn đần lên, phổng phao đầy sức sống. Có lẽ cũng dần dần từ khi ấy, con ngại nhắc tới Mẹ cũng như hàng rau mà Mẹ đã gắn bó gần nửa đời người. Thay vì ngồi bên Mẹ mỗi chiều tan học như ngày thơ bé, con lại muốn được cùng ban bè tụ tập, la cà hay lang thang một mình. Chỉ cốt là có lý do không phải ngồi bên hàng rau của Mẹ. Con xấu hổ khi bạn bè trông thấy !
Con đỗ đại học, bố mẹ mừng khôn xiết, mua bao nhiêu đồ về nấu những món mà hiếm lắm cả nhà mới dám ăn. Họ hàng sang chơi, ai cũng khen : " Nhà này tốt phúc có đứa con gái vừa ngoan vừa giỏi !" và đỡ đần cho vay mượn tiền bạc. Ngày con nhập trường, ngại ngùng, bỡ ngỡ như ngày đầu đi học. Mẹ vẫn bên con, nắm tay con thật chặt, "Con tự đi được mà Mẹ !", con không còn cảm giác muốn nắm tay Mẹ nhiều như ngày xưa nữa.
"Bố mẹ cậu làm nghề gì đấy ?'
" À, ừ ... nhà mình bán hàng tạp hóa !"
Con gượng gạo trả lời người bạn mới quen rồi nói lảng sang chuyện khác. Ở hội trường có điều hòa, đâu có nóng như ngồi ở hàng rau ngoài chợ mà sao Mẹ quay đi gạt mồ hôi trên mi mắt ?
Những tháng ngày sinh viên, con được tự lập cuộc sống, tự do học hành chơi bời thỏa thích mà không phải lo nghĩ vì bố mẹ vẫn gửi tiền cho hàng tháng. Thỉnh thoảng, Mẹ ở quên lên thăm mang theo bao nhiêu là đồ. Khi thì bao gạo, khi thì chục trứng gà nhà và tất nhiên không thể thiếu những mớ rau, quả bí xanh rì.
"Lần sau Mẹ mang ít đồ thôi, mà không phải mang rau đâu nhé. Ở đây rau còn rẻ hơn ở nhà, mạng theo mất công !"
"Vì Mẹ nghe báo đài thấy rau thành phố nhiều thuốc, lại đắt đỏ sợ con không dám ăn. Thôi lần sau mẹ không mang nữa vậy !"
Tiễn Mẹ bước lên xe khách rồi mà vẫn thấy dáng Mẹ gầy gầy, liêu xiêu đến nao lòng. Và rồi số lần Mẹ lên thăm cũng ít dần như con muốn, tỉ lệ thuận với số lần con mua rau về ăn, nhất là những lần mưa triền miên. Ở thành phố, rau đắt gấp mấy lần ở quê !
Năm thứ ba, con được nhận giải thưởng nghiên cứu của trường. Mẹ tất bật xuống xem con nhận giải trong bộ cánh mà lần nào xuống thăm Mẹ cũng mặc. Và cũng như nhiều năm về trước, Mẹ lại tới trễ, "Mẹ đi xe bus vào đây, tắc đường quá con ạ !". Nhưng khác với năm ấy, lần này con không hề thấy buồn hay giận dỗi vì vắng Mẹ, "Mẹ về nhà trọ chờ con nhé, con đi với lớp một lát !". Còn nhớ tối ấy về muộn, thấy Mẹ ngủ gục bên chiếc bàn sinh viên bé tẹo chờ con. Sáng hôm sau tỉnh dậy đã không thấy Mẹ đâu, "Mẹ ra bến trước không nhỡ xe, con không phải lo đâu nhé. Mẹ có luộc ít khoai khi nào con dậy thì nhớ ăn."
Con đi mua quà giáng sinh cho mấy đứa bạn, chuông điện thoại nhà kêu liên hồi. Phố đông ồn ào, thôi để về phòng gọi lại, chắc không có gì quan trọng đâu. Con về phòng trọ trong tâm trạng rất vui và hớn hở hẹn bạn tối đi dạo phố chụp ảnh. Mở điện thoại lên với bao nhiêu cuộc gọi nhỡ. Rồi con như chết lặng khi đọc được tin nhắn từ bố : "Mẹ tai nạn vào viện, con về ngay nhé !"
Mẹ bị tai nạn trên đường đi chở hàng khi chiếc xe đằng sau phóng nhanh va phải. Mẹ nằm đấy, bất động và bình yên. Con chạy vào òa khóc nức nở như đứa trẻ bị đòn, tiếng nấc át cả tiếng thở khó nhọc của Mẹ. Trên tóc mẹ con vương cọng rau đã úa màu, màu vàng úa trên nền tóc điểm bạc. Rồi con chủ động nắm lấy bàn tay Mẹ, đã bao lâu rồi nhỉ ? Bàn tay thô ráp, gầy gầy xương xương với những đầu móng đã chuyển thành màu đen quạch theo năm tháng. Ngày xưa tay Mẹ đẹp lắm !
Nhìn Mẹ, con đau đến thắt lòng.
Nước mắt rơi chan chứa
"Mẹ ơi, con xin lỗi !"
- songsinh - 03/10/2013 -
Fb : songsinh Thanh Thu
Truyện mới nhất:
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (2) (Truyện ngôn tình)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (1) (Truyện ngôn tình)
- ĐỊNH MỆNH SẮP ĐẶT (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Tags: GÁNH HÀNG RAU CỦA MẸ
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!