HÀO QUANG MẶT TRỜI - Chương 260: Toàn quân tụ họp

62 lượt xem

Bổng nhiên bị hàng triệu độc trùng kịch độc bao phủ, tất cả võ giả của hai bên, dù cho tu vi có cao đến đâu đi chăng nữa thì mặt mày cũng không hỏi biến sắc, lâm vào hoảng loạn.

“Độc trùng… là độc trùng, con mẹ nó độc trùng ở đâu ra mà nhiều vậy?”

“Mọi người mau lập hàng rào phòng thủ”

“Phòng con em ngươi, phòng bằng niềm tin à? Chạy nhanh còn có cơ may sống sót”

“Chạy đi đâu? Chúng ta đã hoàn toàn bị bao vây”

“Thôi xong, con mịa nó… chết chắc rồi!”

Trái với dáng vẻ bối rối của đám người, Lý Tiểu Kiều ngược lại lại cực kỳ bình tĩnh, thủy hệ đấu khí dâng trào mãnh liệt, kiếm khí trong người ào ào phá không bay ra, cao giọng quát lớn

“Không được hoảng loạn, chúng tỉ muội Phiêu Miễu Động nghe lệnh ta, mau thi triển Phiêu Miễu Vạn Kiếm Trận!”

“Rõ!!!”

Hàng chục nữ đệ tử Phiêu Miễu Động vừa nghe thấy vậy, nét hoảng loạn trên mặt liền được trấn an không ít, dù không biết được đại trận có thể ngăn cản phô thiên tái địa độc trùng trước mắt hay không nhưng người nào người nấy đều cắt chặt hàm răng, xoẹt xoẹt rút ra trường kiếm bóng loáng, bắt đầu dựa theo sự chỉ huy của Lý Tiểu Kiều mà kết thành một kiếm trận khổng lồ với ngàn vạn tia kiếm khí sắc lạnh, trực tiếp đối đầu với đám mây độc trùng khổng lồ.

Cùng lúc đó, tại ngay bên cạnh, Ngô Thừa Dực cũng bùng nổ lôi điện màu trắng bạc, hóa thành một con lôi long dài hơn ba mươi mét, mạnh mẽ xông thẳng vào đám độc trùng đang ào ào trúc xuống, đồng thời quát to

“Đệ tử Tam Sơn Môn nghe lệnh, mau kết thành Tam Linh Vệ Nguyên Trận cho ta!”

“Rõ!” Tiếng hét vang dội dõng dạc vang lên

Tiếp sau đó, đoàn người của Tam Sơn Môn nhanh chóng một phân thành ba, tạo thành ba đỉnh của một hình tam giác đều, đem ba người Đăng Dương cũng như toàn thể nữ đệ tử của Phiêu Miễu Động đều bao bọc bên trong.

Sau khi đã vào đúng vị trí, từng nhóm võ giả bắt đầu thôi động đấu khí đến mức tận cùng, hàng loạt đôi tay biến ảo vô số ấn kết với tốc độ cực nhanh và rồi đồng thanh hét lên một tiếng như dã thú điên cuồng.

“Chu Tước Đường – Liệt Diễm Thần Điểu”

“Bạch Hổ Đường – Mãnh Thú Sâm Lâm”

“Dạ Lang Đường – Huyết Ma Chết Chóc”

Chỉ thấy, nương theo những tiếng hét vang lên, tại ngay trên đầu của ba nhóm võ giả, hư ảnh ba đầu thần thú khổng lồ bắt đầu thành hình, gồm có một con chim đỏ hừng hực bốc chay, một con bạch hổ với làn da nhưng đúc từ kim cương và cuối cùng mà một con sói xám ba mắt phi thường hung ác.

Ba hư ảnh thần thú vừa hiện thì liền ngước đầu lên không trung mà gầm thét, và rồi, một vòng phòng hộ ánh sáng trong suốt như thủy tinh bổng nhiên xuất hiện, bảo vệ tất cả võ giả bên trong khỏi đám độc trùng hung ác.

Cứ thế, Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động, một bên chuyên chú phòng thủ, một bên điên cuồng tấn công, trong nhất thời đã ngăn chặn được cơn sóng độc trùng khủng bố.

Tuy nhiên, những cái gì ‘nhất thời’ cũng sẽ không thể kéo dài được lâu. 

Đúng là với sự hợp sức toàn lực của hai đại thế lực cự đầu, sức mạnh có thể phát huy ra quả là không thể đong đếm được, thế nhưng, đối thủ của bọn họ lúc này lại là hàng triệu triệu con độc trùng vô cùng vô tận, nhiều không đếm xuể, cho dù không thể ngay lập tức nhấn chìm bọn họ trong cái chết tức tưởi thì cũng sẽ bào mòn sức lực của bọn họ trong tuyệt vọng và sợ hãi. 

Và với tốc độ bào mòn hung liệt như hiện nay, sợ là không đến năm phút nữa thôi, tất cả đấu khí của cả hai bên đều sẽ bị tiêu hao toàn bộ, đến lúc đó, chỉ có đường chết.

Biết rõ điều này, sau khi thành công chặn đứng thế công của bầy độc trùng, Lý Tiểu Kiều liền vội vàng quay sang hỏi Thủy Linh Lung

“Thủy Linh Lung sư tỷ, chúng ta phải làm gì tiếp theo đây? Nếu cứ tiếp tục thế này, đám tỷ muội sợ là không gắng gượng được bao lâu!”

Thủy Linh Lung nghe vậy, cũng không có lập túc đáp lời Lý Tiểu Kiều mà đưa làn thu thủy nhìn qua Đăng Dương

“Lão tiên sinh!”

“Được, cứ để lão phu” Đăng Dương khẽ gật đầu hiểu ý, cánh tay quấn kín băng vải lật nhẹ một cái đã lấy ra Khống Trùng Ngọc Vũ Sáo từ trong túi đồ hệ thống, sau đó liền đưa lên miệng, khẽ hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàn thổi

A à a… á a… a à a… a a!

Từ cây sáo ngọc tinh mĩ, một giai điệu du dương say đắm bổng vang lên ngay giữa biển độc trùng bất tận. 

Và với sự xuất hiện của tiếng sáo thứ năm, sự đồng nhất của bầy độc trùng bắt đầu xuất hiện sự sáo trộn

Xào… xào… xào… vo… vo… vo… vo…

Chỉ thấy, hàng vạn con độc trùng đang điên cuồng tấn công vòng phòng hộ của Tam Sơn Môn đột ngột đình chỉ hành động mà quay ra công kích lẫn nhau, tạo thành một cảnh tượng phi thường hỗn loạn.



-----*-*-----

Cách vị trí của đám người Đăng Dương trên dưới một trăm mét, tại trên một thân cây đại thụ nho nhỏ, một trong hai bóng người mặc võ phục lục sắc dừng lại tiếng sáo mà kinh nghi bất định thốt lên

“Tại sao lại có thêm tiếng sao thứ năm? Nó ở đâu ra, do ai thổi?”

Tên võ giả còn lại nghe vậy thì liền bắn ánh mắt, ra hiệu cho động bạn tiếp tục thổi sáo còn mình thì buông cây sáo khỏi môi, âm lãnh nói

“Chắc có lẽ là kẻ đã hạ sát Đồng Hà khi hắn thực hiện lần tập kích đầu tiên”

“Có điều cũng không cần lo lắng, chúng ta có đến tận bốn người, trong khi đó hắn ta chỉ có một mình, song quyền khó địch lại tứ thủ, trận chiến hôm nay, chúng ta khó có thể bị thua”

Nói rồi, hắn ta lại ‘hừ’ lại một tiếng, cười lạnh không thôi

“Không cần quan tâm đến hắn là ai, cái này là so đấu âm luật chứ không phải sức mạnh, vốn dĩ còn muốn để bọn chúng sống thêm tí nữa để hành hạ cho vui, bất quá, nếu như bọn chúng đã không thích sống nữa, vậy thì chúng ta liền thành toàn cho bọn chúng vậy”

“Thụy Du, đổi bài Khúc Ca Tử Thần đi, để cho tên đó biết thế nào mới là chơi trùng thật sự!”

“Ừm!” Tên võ giả gọi là Thụy Du gật nhẹ đầu, ánh mắt âm độc lóe lên sự hưng phấn, chuyển động những ngón tay thon dài trên từng lỗ sáo với tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt, biến tiếng sáo du dương thành một giai điệu dồn dập và ác liệt.

Ngay sau đó, tên võ giả còn lại cũng đưa cây sáo ngọc của mình linh, bắt đầu hợp tấu với tiếng sáo ác liệt của Thụy Du.

Và rồi, hai tiếng sao còn lại ở phương xa cũng đã rất nhanh bắt được tín hiệu bên này, nhanh chóng thay đổi thanh âm mê hoặc bằng Khúc Ca Tử Thần, bắt đầu một màn phản kích phi thường mạnh mẽ vào tiếng sáo của Đăng Dương.

------*-*------

Trở lại bên trong vòng phòng hộ do ba hư ảnh thần thú tạo ra, Đăng Dương cũng đã nhận ra sự chuyển biến giai điệu trong tiếng sáo của đối phương. 

Ánh mắt giấu sau mũ trùm đầu của hắn hơi nheo lại, nhìn đến bầy độc trùng đã khôi phục lại ổn định từ cơn khủng hoảng, thêm vào đó, không khó để nhận ra, thế tiến công của bọn chúng lúc này đây còn hung hãn hơn khi trước đến mấy lần, khiến cho thời gian cầm cự của vòng phòng hộ từ năm phút thời gian đã giảm xuống chỉ còn chưa đến một phút.

Tình thế quả thực cực kỳ nguy nan.
 
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
Gửi câu hỏi
×