Cô dâu yêu tinh
Minh Châu | Chat Online | |
06/01/2019 14:50:25 | |
Truyện ngắn | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
264 lượt xem
- * Vòng xoay cạm bẫy (Truyện ngắn)
- * Không giở sách (Truyện cười)
- * Yêu lại lần nữa (Truyện ngôn tình)
- * Thần Mercory và bác tiều phu (Truyện ngụ ngôn)
Cô dâu của yêu tinh
#Chap11
Tư Âm hơi lùi lại phía sau. Lúc này, cảnh sát cùng bác sĩ khám nghiệm tử thi tới. Hiệu trưởng đứng gần đó, thở dài
" Đây là vụ thứ 9 rồi... chuyện học sinh chết bất ngờ như thế này sẽ làm ảnh hưởng tới uy tín của trường mất..."
Vụ thứ 9? Tư Âm hơi ngạc nhiên. Vậy là chắc chắn hiệu trưởng đã cho người chặn các nguồn tin tức lại, thảo nào mà chẳng ai biết gì về mấy vụ này...
Đột nhiên, một học sinh nữ la lên
" Aa..a..a..a... đúng... chính.. nó... lúc đó.... tôi nhìn thấy... Nguyệt... Tố tự... đập đầu vào thành cửa... chắc chắn... cậu .... ta bị ma... nhập......"
Hiệu trưởng thấy vậy thì không mấy vui vẻ, ông ta đi đến chỗ học sinh nữ đó
" Chuyện này không thể đùa... em nên suy nghĩ trước khi nói..."
" Không... thầy... em ... nói thật..."
Học sinh nữ đó khăng khăng khẳng định những gì mình nói. Hiệu trưởng thấy vậy cũng chỉ biết lắc đầu.
Một người khám nghiệm tử thi bỗng đứng dậy, tháo găng tay ra nói
" Nạn nhân bị đập đầu vào thành cửa, mà dẫn tới tử vong. Chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra vụ án, chắn chắn sẽ tìm ra được nguyên nhân..."
Nghe được những lời này, hiệu trưởng gật đầu đồng ý. Cảnh sát cùng bác sĩ khám nghiệm tử thi lấy mảnh vải trắng chùm lên mặt Nguyệt Tố kiêng đi.
Tư Âm lúc này cảm thấy có gì đó không đúng. Chính lúc này, Dương Khang từ ngoài bước vào. Anh ta liếc qua xác Nguyệt Tố được mang đi thì thở dài.
" Thưa... thầy! Trước khi Nguyệt Tố chết, chính mắt em thấy bạn Dương Khang ở cùng với Nguyệt Tố trong nhà vệ sinh..."
Tư Âm lên tiếng. Tất cả mọi ánh mắt tức khắc đổ dồn về phía cô.
Dương Khang hơi nhíu mày nhìn chằm người nói. Thì ra người vừa rình trộm lúc Nguyệt Tố và anh hoan lạc chính là học sinh này...
" Em .... vừa nói có đúng sự thật?"
Dường như hiệu trưởng hơi ngờ vực, đi đến chỗ cô hỏi lại. Tư Âm kiên định gật đầu. Hiệu trưởng lúc này mới nhìn sang Dương Khang thì có chút kiêng nể. Dương thiếu của tập đoàn đá quý Dương nổi tiếng ai mà không biết. Đắc tội với Dương Thiếu thì nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Ngẫm nghĩ 1 hồi, hiệu trưởng phẩy tay làm ngơ.
" Thôi... các em giải tán đi. Việc này cứ để bên công an điều tra"
Nói xong hiệu trưởng bỏ ra ngoài. Từng top học sinh đứng quanh đó đều nhìn cô bằng ánh mắt chế giễu
" Con nhỏ đó nói ai không nói lại đi đắc tội với Dương thiếu... Nực cười! Trong trường ai chả biết đến hiệu trưởng còn phải kiêng nể Dương Khang..."
Tư Âm không nói gì, quay người bỏ đi. Gương mặt Dương Khang không biểu cảm, anh ta nhanh chân đi theo cô.
Khi Tư Âm đi qua cầu thang, bỗng một bàn tay từ phía sau kéo cô lại, tay kia bịt chặt miệng cô.
Tư Âm còn chưa kịp thích ứng thì đã bị Dương Khang kéo vào góc khuất gầm cầu thang.
Ánh mắt cô nhìn chằm vào anh ta, cả người cố gắng cựa quậy phản kháng.
" Thì ra cậu chính là người rình trộm tôi và Nguyệt Tố?"
Vừa nói, Dương Khang liền bỏ tay bịt miệng cô xuống.
Tư Âm hơi hoảng nhưng cũng nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên
" Thì sao? Làm chuyện xấu mà không biết xấu hổ? Cậu... là loại người bẩn!"
Dương Khang nhếch miệng. Từ trước đến nay, kẻ nịnh nọt không thiếu, chưa từng có 1 người nào lớn gan dám mắng anh ta. Vậy mà, cô gái trước mặt... Đúng là thú vị.
" Cậu... có biết tôi là ai không? Cậu dám mắng tôi 'bẩn' sao?"
" Tôi chỉ nói sự thật thôi"
Tư Âm quay mặt đi. Dương Khang ghì tay ép chặt cô lại. Tư Âm nhíu mày, giơ cẳng chân phía trước huých mạnh vào bụng của Dương Khang khiến anh ta không kịp trở tay.
" A... cậu"
Bị cú đau bất ngờ, Dương Khang lùi lại vài bước. Nhân cơ hội đó, cô chạy ngay đi không thèm nhìn anh ta thêm 1 lần.
Phủi bụi quần áo đang dính trên áo mình, Dương Khang quả thực hơi khó chịu. Đột nhiên, trong túi áo phát sáng, ông mày anh ta hơi nheo lại, rút từ trong túi ra 1 chiếc vòng cổ.
Chiếc vòng cổ này cư nhiên lại giống hệt vòng cổ của Tử Hàn và Nhiếp Thần.
Đưa mắt nhìn về phía Tư Âm vừa đi. Ánh mắt Dương Khang dần chuyển sang màu đỏ ngầu. Cô ta... vừa nãy chiếc vòng phát sáng... chẳng lẽ cô ta chính là... người được chọn....
Dương Khang liền đút chiếc vòng trở lại túi áo. Xong điềm nhiên trở về lớp.
Một bóng đen không biết từ đâu xuất hiện, con ma nữ nhìn chằm về phía Dương Khang
" Dương Khang... vì anh mà em chết! Em sẽ giết tất cả những loại đàn bà dám ở gần với anh... không... tha... thứ... anh... chỉ có thể là của em..."
Luồn gió âm u thổi mạnh. Con ma nữ dần biến mất. Không ai có thể nhìn thấy...
_________________
Tan học, Tư Âm nhanh chóng thu dọn sách vở ra về. Bước đến cổng trường, cô đã thấy Tử Hàn đứng đợi ở đó. Vừa thấy cô, Tử Hàn đi đến ôm cô vào lòng.
" Đi học vui vẻ chứ?"
Lúc này, Giản La cùng đám học sinh cũng vừa đi tới. Cô vội vàng lùi lại, gật đầu.
" Tư Âm..."
Giản La chăm chú nhìn Tử Hàn, cô ta đi đến giả bộ thân thiết khoác vai cô
" Đây là... anh trai cậu sao?"
Cả người Tư Âm giật thót. Cô đưa mắt lén nhìn Tử Hàn. Lúc trước, Giản La có hỏi mối quan hệ của cô và Tử Hàn, do không thể tiết lộ sự thật, cô đành nói dối là anh chính là anh trai cô.
Tử Hàn hơi ngạc nhiên. Bỗng hiểu ra cái gì đó, cả người anh bỗng toát ra luồng sát khí vô hình mạnh.
" Em có thể làm quen với anh chứ?"
Giản La đưa bàn tay trắng nõn ra muốn bắt tay với Tử Hàn. Đám học sinh phía sau xôn xao nhộn nhịp, chen chúc xem.
Nhưng thật không ngờ, Tử Hàn không thèm quan tâm đến Giản La. Anh cầm tay cô lôi lên chiếc ô tô đen gần đó. Nhanh chóng lên xe đạp chân ga phóng nhanh đi.
Ai nấy cũng cứng đờ người, Giản La tức giận nghiến răng nghiếng lợi. Từ trước đến nay chưa có một người đàn ông nào dám đối xử với cô ta như thế. Đường đường là một thiên kim đại tiểu thư, cư nhiên lại bị người khác coi thường.... mối nhục này, chắc chắn cô ta phải rửa hận
" Tư Âm! Mày... cứ đợi đó!!!"
Trên xe, Tư Âm không dám phát ra bất kì tiếng động nào. Dường như cô cảm giác mình đang bị nguồn lực nào đó chèn ép khó khăn.
Khi chiếc xe dừng lại tại biệt thự, Tử Hàn đến lúc này không thể nhịn được nữa, anh xuống xe, kéo cô ra ngoài. Trong cơn tức giận, anh nắm chặt hai bả vai cô, ép cô đối diện với mình
" Thực ra... em coi tôi là cái gì hả? Anh trai? Cái biệt danh này tôi không cần... tình cảm của tôi đối với em... chẳng lẽ em lại coi là trò đùa sao?"
Tư Âm cảm giác lòng hơi nhói, biết sao được, cô cũng chỉ muốn sống yên ổn trong ngôi trường đó thôi...
" Xin... lỗi... cũng chỉ tại..."
Không hiểu sao Tử Hàn lại cảm thấy thất vọng về cô. Anh nở nụ cười chua xót, buông tay thõng tay xuống
" Chắc... có lẽ tôi sai rồi... Xin... lỗi..."
" Không... phải... Tử... Hàn...."
Chưa kịp nói dứt câu, Tử Hàn bỗng dưng biến mất. Tư Âm hơi hoảng, nhìn xung quanh gọi to nhưng vô dụng. Cô sao thế này???.....
Tư Âm không còn cách nào khác đành chấp nhận sự thật. Cô đi vào trong biệt thự. Mọi người giúp việc thấy vậy ai nấy liền cúi chào.
Nhiếp Thần đang thưởng thức trà ngay chính giữa đại sảnh, thấy cô bước vào thì lạnh giọng
" Về rồi sao? Anh trai tôi không đi cùng à?"
Tư Âm cúi đầu
" Tử Hàn... anh ấy... vừa nãy biến mất rồi... mà anh có biết anh ấy ở nơi nào không?"
Nhiếp Thần nghe vậy như hiểu ra cái gì đó, anh đặt ly trà xuống, đưa mắt nhìn chằm cô.
" Khăng khăng nói cô là vợ mình thì anh ta phải tự chịu. Không khéo lúc này, anh ta đang ở ngoài nghĩa địa cũng nên"
_______hết chap 11______
#Chap11
Tư Âm hơi lùi lại phía sau. Lúc này, cảnh sát cùng bác sĩ khám nghiệm tử thi tới. Hiệu trưởng đứng gần đó, thở dài
" Đây là vụ thứ 9 rồi... chuyện học sinh chết bất ngờ như thế này sẽ làm ảnh hưởng tới uy tín của trường mất..."
Vụ thứ 9? Tư Âm hơi ngạc nhiên. Vậy là chắc chắn hiệu trưởng đã cho người chặn các nguồn tin tức lại, thảo nào mà chẳng ai biết gì về mấy vụ này...
Đột nhiên, một học sinh nữ la lên
" Aa..a..a..a... đúng... chính.. nó... lúc đó.... tôi nhìn thấy... Nguyệt... Tố tự... đập đầu vào thành cửa... chắc chắn... cậu .... ta bị ma... nhập......"
Hiệu trưởng thấy vậy thì không mấy vui vẻ, ông ta đi đến chỗ học sinh nữ đó
" Chuyện này không thể đùa... em nên suy nghĩ trước khi nói..."
" Không... thầy... em ... nói thật..."
Học sinh nữ đó khăng khăng khẳng định những gì mình nói. Hiệu trưởng thấy vậy cũng chỉ biết lắc đầu.
Một người khám nghiệm tử thi bỗng đứng dậy, tháo găng tay ra nói
" Nạn nhân bị đập đầu vào thành cửa, mà dẫn tới tử vong. Chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra vụ án, chắn chắn sẽ tìm ra được nguyên nhân..."
Nghe được những lời này, hiệu trưởng gật đầu đồng ý. Cảnh sát cùng bác sĩ khám nghiệm tử thi lấy mảnh vải trắng chùm lên mặt Nguyệt Tố kiêng đi.
Tư Âm lúc này cảm thấy có gì đó không đúng. Chính lúc này, Dương Khang từ ngoài bước vào. Anh ta liếc qua xác Nguyệt Tố được mang đi thì thở dài.
" Thưa... thầy! Trước khi Nguyệt Tố chết, chính mắt em thấy bạn Dương Khang ở cùng với Nguyệt Tố trong nhà vệ sinh..."
Tư Âm lên tiếng. Tất cả mọi ánh mắt tức khắc đổ dồn về phía cô.
Dương Khang hơi nhíu mày nhìn chằm người nói. Thì ra người vừa rình trộm lúc Nguyệt Tố và anh hoan lạc chính là học sinh này...
" Em .... vừa nói có đúng sự thật?"
Dường như hiệu trưởng hơi ngờ vực, đi đến chỗ cô hỏi lại. Tư Âm kiên định gật đầu. Hiệu trưởng lúc này mới nhìn sang Dương Khang thì có chút kiêng nể. Dương thiếu của tập đoàn đá quý Dương nổi tiếng ai mà không biết. Đắc tội với Dương Thiếu thì nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Ngẫm nghĩ 1 hồi, hiệu trưởng phẩy tay làm ngơ.
" Thôi... các em giải tán đi. Việc này cứ để bên công an điều tra"
Nói xong hiệu trưởng bỏ ra ngoài. Từng top học sinh đứng quanh đó đều nhìn cô bằng ánh mắt chế giễu
" Con nhỏ đó nói ai không nói lại đi đắc tội với Dương thiếu... Nực cười! Trong trường ai chả biết đến hiệu trưởng còn phải kiêng nể Dương Khang..."
Tư Âm không nói gì, quay người bỏ đi. Gương mặt Dương Khang không biểu cảm, anh ta nhanh chân đi theo cô.
Khi Tư Âm đi qua cầu thang, bỗng một bàn tay từ phía sau kéo cô lại, tay kia bịt chặt miệng cô.
Tư Âm còn chưa kịp thích ứng thì đã bị Dương Khang kéo vào góc khuất gầm cầu thang.
Ánh mắt cô nhìn chằm vào anh ta, cả người cố gắng cựa quậy phản kháng.
" Thì ra cậu chính là người rình trộm tôi và Nguyệt Tố?"
Vừa nói, Dương Khang liền bỏ tay bịt miệng cô xuống.
Tư Âm hơi hoảng nhưng cũng nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên
" Thì sao? Làm chuyện xấu mà không biết xấu hổ? Cậu... là loại người bẩn!"
Dương Khang nhếch miệng. Từ trước đến nay, kẻ nịnh nọt không thiếu, chưa từng có 1 người nào lớn gan dám mắng anh ta. Vậy mà, cô gái trước mặt... Đúng là thú vị.
" Cậu... có biết tôi là ai không? Cậu dám mắng tôi 'bẩn' sao?"
" Tôi chỉ nói sự thật thôi"
Tư Âm quay mặt đi. Dương Khang ghì tay ép chặt cô lại. Tư Âm nhíu mày, giơ cẳng chân phía trước huých mạnh vào bụng của Dương Khang khiến anh ta không kịp trở tay.
" A... cậu"
Bị cú đau bất ngờ, Dương Khang lùi lại vài bước. Nhân cơ hội đó, cô chạy ngay đi không thèm nhìn anh ta thêm 1 lần.
Phủi bụi quần áo đang dính trên áo mình, Dương Khang quả thực hơi khó chịu. Đột nhiên, trong túi áo phát sáng, ông mày anh ta hơi nheo lại, rút từ trong túi ra 1 chiếc vòng cổ.
Chiếc vòng cổ này cư nhiên lại giống hệt vòng cổ của Tử Hàn và Nhiếp Thần.
Đưa mắt nhìn về phía Tư Âm vừa đi. Ánh mắt Dương Khang dần chuyển sang màu đỏ ngầu. Cô ta... vừa nãy chiếc vòng phát sáng... chẳng lẽ cô ta chính là... người được chọn....
Dương Khang liền đút chiếc vòng trở lại túi áo. Xong điềm nhiên trở về lớp.
Một bóng đen không biết từ đâu xuất hiện, con ma nữ nhìn chằm về phía Dương Khang
" Dương Khang... vì anh mà em chết! Em sẽ giết tất cả những loại đàn bà dám ở gần với anh... không... tha... thứ... anh... chỉ có thể là của em..."
Luồn gió âm u thổi mạnh. Con ma nữ dần biến mất. Không ai có thể nhìn thấy...
_________________
Tan học, Tư Âm nhanh chóng thu dọn sách vở ra về. Bước đến cổng trường, cô đã thấy Tử Hàn đứng đợi ở đó. Vừa thấy cô, Tử Hàn đi đến ôm cô vào lòng.
" Đi học vui vẻ chứ?"
Lúc này, Giản La cùng đám học sinh cũng vừa đi tới. Cô vội vàng lùi lại, gật đầu.
" Tư Âm..."
Giản La chăm chú nhìn Tử Hàn, cô ta đi đến giả bộ thân thiết khoác vai cô
" Đây là... anh trai cậu sao?"
Cả người Tư Âm giật thót. Cô đưa mắt lén nhìn Tử Hàn. Lúc trước, Giản La có hỏi mối quan hệ của cô và Tử Hàn, do không thể tiết lộ sự thật, cô đành nói dối là anh chính là anh trai cô.
Tử Hàn hơi ngạc nhiên. Bỗng hiểu ra cái gì đó, cả người anh bỗng toát ra luồng sát khí vô hình mạnh.
" Em có thể làm quen với anh chứ?"
Giản La đưa bàn tay trắng nõn ra muốn bắt tay với Tử Hàn. Đám học sinh phía sau xôn xao nhộn nhịp, chen chúc xem.
Nhưng thật không ngờ, Tử Hàn không thèm quan tâm đến Giản La. Anh cầm tay cô lôi lên chiếc ô tô đen gần đó. Nhanh chóng lên xe đạp chân ga phóng nhanh đi.
Ai nấy cũng cứng đờ người, Giản La tức giận nghiến răng nghiếng lợi. Từ trước đến nay chưa có một người đàn ông nào dám đối xử với cô ta như thế. Đường đường là một thiên kim đại tiểu thư, cư nhiên lại bị người khác coi thường.... mối nhục này, chắc chắn cô ta phải rửa hận
" Tư Âm! Mày... cứ đợi đó!!!"
Trên xe, Tư Âm không dám phát ra bất kì tiếng động nào. Dường như cô cảm giác mình đang bị nguồn lực nào đó chèn ép khó khăn.
Khi chiếc xe dừng lại tại biệt thự, Tử Hàn đến lúc này không thể nhịn được nữa, anh xuống xe, kéo cô ra ngoài. Trong cơn tức giận, anh nắm chặt hai bả vai cô, ép cô đối diện với mình
" Thực ra... em coi tôi là cái gì hả? Anh trai? Cái biệt danh này tôi không cần... tình cảm của tôi đối với em... chẳng lẽ em lại coi là trò đùa sao?"
Tư Âm cảm giác lòng hơi nhói, biết sao được, cô cũng chỉ muốn sống yên ổn trong ngôi trường đó thôi...
" Xin... lỗi... cũng chỉ tại..."
Không hiểu sao Tử Hàn lại cảm thấy thất vọng về cô. Anh nở nụ cười chua xót, buông tay thõng tay xuống
" Chắc... có lẽ tôi sai rồi... Xin... lỗi..."
" Không... phải... Tử... Hàn...."
Chưa kịp nói dứt câu, Tử Hàn bỗng dưng biến mất. Tư Âm hơi hoảng, nhìn xung quanh gọi to nhưng vô dụng. Cô sao thế này???.....
Tư Âm không còn cách nào khác đành chấp nhận sự thật. Cô đi vào trong biệt thự. Mọi người giúp việc thấy vậy ai nấy liền cúi chào.
Nhiếp Thần đang thưởng thức trà ngay chính giữa đại sảnh, thấy cô bước vào thì lạnh giọng
" Về rồi sao? Anh trai tôi không đi cùng à?"
Tư Âm cúi đầu
" Tử Hàn... anh ấy... vừa nãy biến mất rồi... mà anh có biết anh ấy ở nơi nào không?"
Nhiếp Thần nghe vậy như hiểu ra cái gì đó, anh đặt ly trà xuống, đưa mắt nhìn chằm cô.
" Khăng khăng nói cô là vợ mình thì anh ta phải tự chịu. Không khéo lúc này, anh ta đang ở ngoài nghĩa địa cũng nên"
_______hết chap 11______
Truyện mới nhất:
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (2) (Truyện ngôn tình)
- NGƯỜI NỔI TIẾNG (1) (Truyện ngôn tình)
- ĐỊNH MỆNH SẮP ĐẶT (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!