KẾT GIỚI TẬP 2 - CHƯƠNG 9: DRAGOBANE

93 lượt xem

Helena không thể tin được vào cảnh tượng trước mắt. Mảnh rừng thưa mà ban nãy Dực Long nằm, không hiểu sao lúc này lại thành um tùm cây cối – những thân cây sừng sững, vòm lá màu đỏ, nhìn y như một ngọn lửa dũng mãnh, sẵn sàng thiêu đốt bất kể vật nào dám xâm phạm.

– Đây là… cây Dragobane! – Jade thốt lên kinh ngạc. – Sao tự nhiên lại xuất hiện nhiều cây Dragobane đến vậy?

– Không rõ. Nhưng có vẻ người dân làng Dritch biết.

Vừa kiểm tra Dực Long đang nằm dài trên nền đất ẩm ướt, Helena vừa đánh mắt về hướng đám người kêu khóc thảm thiết phía đằng xa. Ngọn đuốc trên tay họ chiếu sang tận nơi này.

– Cậu lo cho Dực Long nhé, tôi đến xem chuyện gì. – Jade nhẹ nhàng nói, rồi lập tức tiến về phía trước.

Jade chủ động nói, chủ động quyết định cho những thứ tiếp đến giữa bọn họ. Cậu thừa biết, Helena nhất định sẽ bảo vệ cậu đến cùng, cho dù, những thứ đối diện chưa chắc đã là nguy hiểm. Nhưng Jade cũng biết rất rõ, tình cảm Helena dành cho Dực Long không đơn thuần là một chủ nhân sở hữu con thú cưỡi này, đó còn là một tình bạn, một sự gắn kết cực kỳ đặc biệt khi họ đã cùng trải qua quá nhiều hiểm nguy. Và ngay lúc này đây, bảo cô rời khỏi Dực Long là một tội ác; thế nên, tốt nhất cậu nên tự chủ động để cô được quyền ở lại dành sự quan tâm cho con vật đáng thương đã dám hy sinh cả mạng sống cho chủ nhân của mình.

– Jade, chờ đã! – Helena vội gọi giật lại. – Chúng ta chưa biết chuyện gì đang xảy ra, lại thêm sự xuất hiện kỳ lạ của những cây Dragobane này. Đợi tôi kiểm tra xong cho Dực Long, rồi chúng ta cùng qua đó, như vậy an toàn hơn.

– Không sao đâu! – Jade ngừng lại, nhẹ giọng trấn an Helena. – Dù sao thì lúc nãy Dực Long cũng bay ra từ đây. Người dân làng Dritch hẳn đã thấy nó, và hiểu cả hai ta còn sống. Thế nên, họ sẽ không làm gì tôi đâu.

– Thôi được rồi, cẩn thận đấy Jade! – Helena thở hắt ra, rồi bắt đầu băng bó cho Dực Long. – Nếu có chuyện gì xảy ra, thì gọi tôi nhé.

– Cậu biết tôi đâu dễ bị làm hại! – Jade mỉm cười, rồi nhìn về phía Dực Long đang nằm dài trên mặt đất. – Dù sao thì trong trận chiến lần này, bị thương nặng nhất vẫn là Dực Long. Thế nên chúng ta cần phải chăm sóc tốt cho nó.

– Tôi biết mà! – Helena cũng mỉm cười đáp lại, bàn tay bất giác nhẹ nhàng xoa lên đầu Dực Long.

***

Do quá kiệt sức nên sau khi lao xuống và đáp đất theo cách hoàn toàn bị động, Dực Long không còn có thể nhấc cánh lên được nữa. Nó đã phải cố gắng lắm mới không để bị rơi xuống nước. Nhưng do không còn sức kiểm soát thân thể nên Dực Long đã tiếp đất một cách thô bạo, rồi cứ thế lộn nhào vào khá sâu trong phiến rừng thưa cạnh hồ nước. Những cú va chạm tới tấp đã khiến con vật chịu rất nhiều vết thương với mức độ nghiêm trọng khác nhau, trong đó nặng nhất là một phần xương cánh xuất hiện dấu hiệu bị rạn.

Với chút vải băng bó và thuốc sơ cứu mang theo bên người, Helena không thể nào xử lý được hết các vết thương cho Dực Long – những vết thương rõ ràng cần điều trị một cách nghiêm túc từ bên trong ra – mà chỉ có thể băng bó bên ngoài. Vừa xong thì Jade quay lại, trên tay cầm theo một mẩu giấy cùng khuôn mặt đượm buồn.

– Làm sao vậy, Jade? – Helena ngẩng đầu lên hỏi với giọng quan tâm.

– Già Ine chết rồi. – Jade lắc lắc đầu, rõ ràng rất buồn. – Cùng với năm người nữa, tất cả đều đã chết.

– Gì? Sao lại chết? – Helena giật mình.

Jade đặt tay lên thân cây Dragobane gần nhất, giải thích.

– Những cây Dragobane này được tạo thành từ trứng của Rồng lãnh chúa, cùng một ma pháp đặc biệt do Cor Cavas nghĩ ra. Và lão ta đã lưu lại một phần ma pháp đó trong miếng ngọc do Già Ine nắm giữ.

– Cây Dragobane… là sản phẩm do Cor Cavas tạo ra? – Helena nghi hoặc hỏi.

– Đúng vậy, như ông ta đã ghi trong trang cuối cùng của cuốn hồi ký. – Jade đưa quyển sách nhàu nhĩ lên vẫy vẫy. – Chỉ cần viên ngọc chạm vào một quả trứng Rồng lãnh chúa thì ma pháp sẽ lập tức phát tác, khiến cho quả trứng rồng nổ tung mà tạo thành rừng cây Dragobane lá đỏ.

– Vậy Già Ine cùng những người kia…

– Theo lời Dieter kể lại, thì trước đó Già Ine cùng một số người đã lần theo tiếng động mà tìm đến nơi Dực Long đáp xuống. – Jade tiếp tục giải thích. – Bởi vì tò mò nên Già Ine đã cầm quả trứng rồng lên xem, không ngờ nó phát nổ, bung ra từng hạt lớn màu đỏ rực. Mỗi hạt này lập tức phát triển thành một cây Dragobane trưởng thành, còn vài người xui xẻo bị hạt cây găm trúng người thì…

Jade không nói nữa, chỉ nhẹ lắc đầu – hành động rõ ràng đang cố kiểm soát cơn xúc động dữ dội trong cậu. Helena hiểu, lúc này, Jade đang tự trách bản thân đã không thể đọc hết cuốn hồi ký để kịp thời cảnh báo cho Già Ine. Nếu cậu làm được điều ấy thì bọn họ sẽ không phải chết, mà quả trứng rồng quý giá cũng không mất đi. Nhưng rõ ràng Jade không cần phải vấy hết lỗi về phía mình; chừng ấy thời gian để đọc hiểu được chừng ấy thông tin đã là quá nhiều rồi còn gì? Thêm phần, cuộc chiến này có thể đem theo những gì, người dân nơi này đều biết, hà cớ gì họ lại tự dấn thân vào hiểm nguy? Helena không muốn nghĩ thêm nữa; cô không muốn vì muốn bảo vệ bạn mình mà đổ tội lên đầu người đã chết.

– Thôi, đây đâu phải lỗi của cậu! – Helena đứng dậy, tiến về phía Jade, vỗ nhẹ lên vai cậu để trấn an.

– Nhưng nếu sau khi lấy được quả trứng rồng, tôi chịu dành ra chút thời gian để đọc hết cuốn sách, thì có lẽ mọi chuyện đã không thành ra như vậy! – Jade tự trách, đúng như những gì Helena nghĩ. – Cuối cùng thì sao? Bọn họ mất mạng, Dực Long thì bị thương.

– Được rồi, đó không phải lỗi của cậu. – Helena kiên trì động viên. – Cậu làm tất cả mọi việc cũng chỉ vì lo cho sự an nguy của mọi người mà thôi. Nếu có trách thì cần phải trách tôi mới đúng, vì kế hoạch thiếu chu đáo của tôi đã đặt mọi người vào tình thế nguy hiểm như vậy!

– Với những thông tin mà chúng ta có được khi đó, thì cũng chẳng còn phương án nào khả thi hơn. Cậu quyết định như vậy, cũng chỉ bởi vì muốn giúp người dân làng Dritch nhanh chóng thoát khỏi mối đe dọa từ con rồng mà thôi! -Jade vội giải thích, gạt bỏ suy nghĩ của Helena. – Trong trường hợp đó, chính tôi cũng không tìm được phương án nào tốt hơn đâu.

– Cậu biết thế là tốt rồi! – Helena mỉm cười, ánh mắt trìu mến nhìn xuống khuôn mặt có phần non nớt của Jade. – Thôi nào, giờ thì chúng ta hãy cùng nhau tới chỗ người dân làng Dritch. Dù gì đi nữa, tôi cũng không thể tự đưa Dực Long ra khỏi đây được.

Nét mặt của Jade có vẻ nhẹ nhõm hơn, dù cho vẫn còn đôi chút băn khoăn lưu lại trong ánh mắt. Với trí thông minh của mình, Jade thật ra có thể hiểu tất cả mọi vấn đề theo cách logic nhất; dĩ nhiên là nếu cậu bỏ chút thời gian để xâu chuỗi lại tất cả mọi thứ. Nhưng ngay lúc này đây, Jade chỉ muốn hiểu theo hướng, ngay từ khoảng khắc cậu ra mở cửa để nói chuyện với Già Ine tối hôm trước, thì bánh xe số phận đã chọn được con đường để tiếp tục lăn và định sẵn đích đến của tương lai. Giống như một con rối bị bàn tay nào đó điều khiển từ bóng tối, Jade không còn lựa chọn nào khác, và chỉ có thể hành động theo sự sắp đặt của bàn tay vô hình ấy mà thôi.

Nghĩ đến đây, Jade chợt khựng lại, nhưng rồi lập tức lắc đầu, tiếp tục bước.

– Có lẽ, mọi chuyện chỉ là trùng hợp! – Jade tự nhủ.

***

Mặc dù đau buồn trước cái chết của sáu thành viên trong tộc Balka, bao gồm cả Già Ine đáng kính, nhưng Dieter cùng những người dân làng Dritch vẫn nhiệt tình giúp đỡ Helena. Dù sao đi chăng nữa, tất cả đều hiểu rằng chính cô đã giúp họ đánh bại con rồng khổng lồ kia; và sự ra đi bất ngờ của sáu thành viên trong tộc chỉ là một tai nạn đáng tiếc mà thôi. Thế nên, họ nhất thiết phải hoàn thành đến những bước cuối cùng trong kế hoạch của nữ chiến binh tưởng còn xa lạ với mình cách đây vài ngày; và dĩ nhiên họ cần phải tìm cách cứu vãn những thiệt hại mà ân nhân của mình phải gánh chịu sau cuộc chiến vừa rồi.

Khi nghe quyết định của Helena, lại ở thời điểm không có tâm trạng để mà ăn mừng chiến thắng, người dân làng Dritch mệt mỏi leo lên ngựa, quay trở về nhà nghỉ ngơi, để lại Helena và Jade bên bìa rừng Dragobane lá đỏ mới mọc. Hai người bọn họ quyết định dựng trại tại đây nhằm chăm sóc cho Dực Long vẫn đang bị thương, gần như mất khả năng di chuyển.

*

Sáng sớm hôm sau, khi ánh bình minh bắt đầu le lói phía trời đông, hơn hai chục thanh niên tộc Balka cưỡi ngựa tiến về khu đầm lầy, kéo theo rất nhiều tấm gỗ lớn. Mất thêm nửa ngày, một chiếc xe kéo ngoại cỡ đã được hoàn thành. Tất cả mọi việc diễn ra trong im lặng; không còn ai đủ tinh thần để trò chuyện, hỏi han nhau. Sự buồn đau này, không biết đến bao giờ mới có thể chấm dứt.

– Helena, cô thật sự phải đi sớm như vậy sao? – Dieter hỏi, ánh mắt vẫn đượm buồn sau sự việc xảy ra tối hôm trước.

– Đúng vậy, con rồng đã bị hạ gục, tôi và Jade cũng cần đi gặp người đã đặt hàng. – Helena gật khẽ, đáp.

– Thế nhưng, quả trứng rồng đã… – Dieter ngập ngừng.

– Không sao, tôi đã thu được thứ khác còn đáng giá hơn từ con rồng đó rồi! – Helena nhoẻn miệng cười. – Đủ để hoàn thành nhiệm vụ lần này.

– Vậy sao? – Dieter thở dài, trong cậu dấy lên một nỗi tiếc nuối rất khó diễn tả. – Vậy chúng ta còn có cơ hội gặp lại không?

– Tôi cũng không biết nữa, tùy duyên thôi. – Helena nhún vai. – Nhưng… sự thật là, thợ săn tiền thưởng thường hiếm khi đặt chân hơn một lần đến một vùng đất.

– Thật thế ư? – Dieter tỏ vẻ hụt hẫng, rồi lấy ra từ sau lưng một thứ gì đó được bọc kín trong nhiều lớp vải. – Nghe Jade nói, xác con rồng đã chìm xuống đáy hồ sâu kia rồi. Trước đó tại hẻm Toki, cha tôi và dân làng đã khiến cho con rồng đó bị gãy một chiếc móng vuốt, ông muốn tôi trao nó lại cho cô.

– Không nên như vậy. – Helena đẩy tay Dieter. – Theo thỏa thuận, tôi đã nhận đủ tiền công là tóc Kaba Batu và cuốn sách cổ rồi. Hơn nữa, kế hoạch ban đầu của tôi cũng không hoàn hảo, suýt nữa hại chết mọi người.

– Đây là ý của cha tôi. – Dieter lắc khẽ, cố chìa bàn tay cầm vuốt rồng gần về phía Helena hơn. – Ông nói, không muốn bất kỳ vật gì liên quan tới con rồng đó tồn tại xung quanh làng Dritch nữa. Thế nhưng, dù sao thì móng vuốt của một con rồng cũng vô cùng giá trị, vứt đi thì quá đáng tiếc, nên ông mới bảo tôi đem nó tặng cho cô, coi như lời cảm ơn sau cùng của toàn thể dân tộc Balka.

– Vậy được rồi, tôi sẽ nhận món quà này. – Sau một hồi ngập ngừng, cuối cùng Helena cũng đón lấy chiếc móng rồng bọc trong tấm vải.

Helena tần ngần mân mê chiếc vuốt rồng trong tay. Rõ ràng, tận sâu thẳm trong lòng nữ chiến binh tưởng lạnh lùng này cũng bắt đầu xuất hiện cảm giác quyến luyến; rồi cô lấy ra một lọ gốm nhỏ đưa về phía Dieter.

– Vậy thì cậu cũng phải nhận thứ này, một món quà để thể hiện tấm lòng cảm kích của tôi trước sự tiếp đón của người dân tộc Balka trong những ngày vừa qua, nhất là chiếc xe bò kéo để chở Dực Long này.

– Đây là…? – Dieter hơi chần chừ, rồi cũng đưa tay ra đón lấy lọ gốm.

– Bên trong có đựng ba hạt giống Đại Vĩ Mạch, một giống lúa mạch kỳ lạ mà tôi vô tình có được sau một lần làm nhiệm vụ. – Helena chậm rãi giải thích. – Chỉ cần gieo trồng cẩn thận rồi nhân giống lên, chúng có thể cung cấp nửa số lương thực cần thiết cho làng Dritch, mà lại không cần chăm bón quá nhiều. Từ nay trở đi, mọi người sẽ không còn phải quá phụ thuộc vào đàn bò mộng nữa.

– Cái này… món quà này quá quý giá! Tôi thật… không thể nhận! – Dieter định đưa chiếc bình lại cho Helena, nhưng bị cô chặn lại.

– Không sao! Dù gì thì tôi và Jade cứ rày đây mai đó, chẳng có thời gian đi trồng lúa rồi đợi nó trổ bông. – Helena mỉm cười nói, cố để tỏ ra thật bình thản. – Mà nếu thật sự muốn bán đi, thì cũng không mấy ai chịu đáp ứng cái giá tôi đưa ra cả!

– Đúng vậy, anh cứ nhận đi. – Jade cũng chen lời thuyết phục. – Với tính cách của Helena, thì đợi cho đến khi mấy hạt giống này mốc meo cũng chẳng chịu bán giá rẻ cho ai đâu!

Cả Helena và Dieter cùng quay sang nhìn Jade. Trong đáy mắt Jade, một thứ tình cảm lạ lùng dâng lên. Xưa nay, ngoài Helena và thầy Dmitri ra, chưa từng bao giờ Jade dành tình cảm cho ai quá nhiều; một phần vì thời gian tiếp xúc không đủ lâu, phần khác có lẽ cậu sợ mình rồi sẽ lưu luyến khi lại tiếp tục cuộc hành trình không đích đến với Helena. Nhưng lần này, mọi thứ thật sự rất khác. Con người giàu tình cảm trong Jade được sống dậy một cách mạnh mẽ, nhất là khi cậu cảm nhận được rõ ràng sự ân cần chu đáo mà người dân nơi đây dành cho mình.

– Thôi được rồi, coi như chúng tôi lại lần nữa nợ ân tình của hai người. – Vừa nói, Dieter vừa cẩn thận cất lọ gốm đi. – Vậy hai người thật sự muốn rời đi ngay bây giờ sao?

– Đúng thế. Nếu giờ xuất phát thì trước khi trời tối, có lẽ sẽ tới được hẻm Toki. Tôi và Jade sẽ cắm trại tại đó, rồi ngày mai tiếp tục hành trình. – Helena khẽ gật đầu. – Dù sao thì đem theo Dực Long bị thương cũng rất bất tiện và mất nhiều thời gian, mà cuộc hẹn với vị khách hàng kia lại khó mà trì hoãn quá lâu được.

– Vậy thì… chào tạm biệt! Hy vọng chúng ta sẽ còn cơ hội gặp lại nhau lần nữa!

– Chào tạm biệt! – Jade nhanh nhẹn trèo lên chiếc xe bốn bò kéo, rồi quay lại, vẫy tay chào Dieter cùng toán thanh niên đang đứng gần đó.

– Tạm biệt!

Helena nói, rồi nhảy lên xe ngựa. Bằng một tiếng huýt sáo êm tai, cô đã nhẹ nhàng ra lệnh cho bốn con bò mộng tiến về phía hẻm Toki, để lại sau lưng bóng hình cô đơn của Dieter đang dõi mắt nhìn theo.

***

Đúng như Helena dự đoán, khi chiếc xe bò di chuyển đến cuối hẻm Toki thì trời cũng nhá nhem tối. Nhưng, điều mà cô không ngờ đến, là tại đây đã có hàng chục người cao lớn đứng chờ sẵn.

Dưới ánh đuốc lập lòe, Helena nhận ra kẻ cầm đầu vóc người nhỏ bé, ẩn mình bên dưới lớp áo choàng màu đen rộng thùng thình.

– Helena, cô đã đến rồi! – Kẻ khoác áo choàng màu đen lên tiếng.

– Ine? – Helena ra hiệu cho bốn con bò mộng dừng lại, rồi lớn tiếng hỏi không chút nể nang. – Làm sao ông biết mà đợi tôi ở đây?

– Ngay từ đầu, tôi đã cử người giám sát nơi này. – Ine hạ mũ áo choàng xuống, mỉm cười đáp. – Thế nên, tôi cũng biết cô đã thành công vượt ngoài mong đợi!

– Ông không tin tưởng tôi? – Helena nhíu mày.

– Không, ngược lại là đằng khác! – Ine cười khẩy, rồi móc từ trong ngực áo ra miếng ngọc Trái tim Kulkan màu đỏ máu ném về phía Helena. – Tôi tin cô sẽ thành công, nên mới chờ sẵn ở đây để nhận được thứ mình cần theo cách sớm nhất.

Dĩ nhiên, những gì gã Ine này nói đều hợp lý; càng nhanh lấy được nước mắt rồng thì công chúa nhỏ bé của gã càng có nhiều cơ hội sống – trùng khớp với câu chuyện gã đã nói lúc đặt hàng còn gì?! Thế nhưng, trong cảm giác của Helena, mọi thứ không giản đơn như vậy. Đâu đó, trong cái nhìn của Ine, có gì quen thuộc đến mức thân thương, đi kèm với cảm giác phẫn hận lạ lùng mà Helena không tài nào hiểu tại sao cứ dấy lên trong lòng cô.

– Vậy sao? – Helena đưa tay ra tóm lấy viên ngọc. – Nếu ông biết mọi việc đã thành công, thế thì cũng phải hiểu rằng chỉ bằng Trái tim Kulkan này là không đủ chứ?

– Đã biết! – Ine đáp, rồi nhanh tay tháo ra một chiếc túi nhỏ đeo bên hông, ném về phía Helena. – Mười tấm thẻ Manokour do Công quốc Monil phát hành, tương đương mười nghìn đồng tiền đúc bằng vàng ròng, có giá trị trao đổi trực tiếp tại hầu hết các quốc gia trên thế giới này. Cô thấy đủ chưa?

– Đã đủ! – Helena lại tóm lấy thứ mà Ine ném tới, rồi đưa sang cho Jade kiểm tra, trong khi bản thân vẫn tiếp tục nhìn về phía gã đàn ông đáng ngờ. – Tôi rất tò mò, làm sao người của ông có thể theo dõi được cả những gì xảy ra sau cuộc chiến với con rồng chứ? Đừng nói là, ông vẫn cử người trốn sẵn trong đầm lầy nhé!

– Chuyện này là bí mật, không thể tùy tiện nói ra được! – Ine cười lớn, đáp. – Cô Helena chỉ cần biết, đừng bao giờ coi thường khả năng của Công quốc Monil!

Vậy sao? Khả năng của Công quốc Monil ư? Helena cười khẩy sau mấy từ nhạt nhẽo vô nghĩa phát ra từ miệng Ine. Điều kệch cỡm nhất trong cuộc đời này là có một vài kẻ đinh ninh rằng, lời nói của họ đủ là bằng chứng chứng minh năng lực của bản thân hoặc của đám đông họ thuộc về. Trẻ con quá! Nếu một lời đủ thị uy thì chắc thế giới này chẳng ai rảnh hơi đi đánh đấm; cứ đến, đối diện kẻ thù rồi hai bên thỏa thích nói vống về khả năng của mình là đủ. Một lúc sau, cô lấy chiếc hộp đựng nước mắt rồng ra, ném về phía Ine sau khi nhận được cái huých khuỷu tay xác nhận của Jade. Giao dịch thành công.

– Tuyệt vời! – Ine nhanh tay đón lấy chiếc hộp, chẳng thèm kiểm tra mà nhét vào trong ngực áo. – Vậy chúng ta có thể nói lời từ biệt rồi chứ nhỉ?

– Ông cứ tự nhiên thôi! – Helena khinh khỉnh đáp.

– Không cần phải lạnh nhạt vậy chứ? Tôi linh cảm rằng chúng ta sẽ còn có cơ hội gặp lại trong tương lai gần đấy!

Ine cười lớn, rồi không dùng dằng nữa, lập tức xoay người rời đi. Không cần bất kỳ mệnh lệnh nào, đám hộ vệ cao lớn cũng nhanh chóng xoay người, nện những bước nặng nề theo sau Ine, tiến vào bóng tối đầy u tịch của cánh rừng già.

Dõi theo từng ánh đuốc lập lòe rồi dần biến mất, cả Helena lẫn Jade đều nhíu mày, như đang suy nghĩ điều gì đó. Phải một lúc lâu sau, khi đám bò mộng đã bắt đầu gõ móng vì không muốn chờ đợi thêm nữa, Jade mới cầm bó đuốc đang cắm trên xe, nhảy xuống đất.

– Helena, nghĩ gì vậy? – Jade hỏi.

– Cuộc gặp gỡ này có vẻ không bình thường lắm! – Helena nói khi mắt vẫn nhìn thẳng về phía cánh rừng, rồi cũng nhảy phóc xuống.

– Đúng thế, gã Ine đó có cái gì đó rất đáng ngờ ngay từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt. – Jade thấp giọng đáp. – Thế nhưng, những điều mà gã nói lại tương đối đáng tin, và rất dễ để xác nhận xem có phải là sự thật hay không.

– Hắn ta không nói dối, nhưng cũng không hề nói thật! – Vừa nói, Helena vừa tiện tay gỡ đồ đạc trên lưng đám bò mộng xuống để chúng tự do di chuyển kiếm ăn.

– Có vẻ là vậy! – Jade tiện tay cắm bó đuốc xuống giữa khoảng đất trống, rồi chậm rãi chuẩn bị nơi đốt lửa trại. – Hơn nữa, đám hộ vệ đi theo gã Ine đó cũng đem lại cho tôi cảm giác rất kỳ lạ, nhưng khó mà giải thích bằng lời được.

– Đám người đó ư? – Bàn tay đang thoăn thoắt nhặt cành cây khô dừng lại, Helena đánh mắt nhìn về phía Jade.

– Đúng thế, cảm giác rất thiếu sức sống, giống như không phải là một cơ thể sống vậy… – Jade ngập ngừng đáp. – Tuy nhiên, vừa rồi trời quá tối, mà tôi cũng không có đủ thời gian quan sát kỹ, nên không chắc lắm về điều đó.

– Tôi nghĩ tại đám đó hành động quá máy móc thôi. – Helena nhẹ lắc đầu, rồi tiếp tục cúi xuống nhặt cành khô. – Đội quân tinh nhuệ phục vụ hoàng tộc cũng toàn như vậy cả! Tôi thấy cậu đã nghĩ quá nhiều rồi.

– Cũng có thể là tôi nghĩ quá nhiều. – Jade khe khẽ lắc đầu. – Nhưng dù sao chúng ta vẫn nên chú ý đến những thông tin liên quan đến Công quốc Monil trong thời gian tới.

– Điều đó thì tất nhiên rồi!

***

Đây là lần đầu tiên Jade thức dậy khi Helena đã sẵn sàng. Thậm chí cô nàng đã đưa đám bò mộng vào sẵn xe kéo sau khi cho Dực Long ăn và thăm sóc vết thương cho nó. Jade thật sự ngạc nhiên nhưng không hỏi han nhiều khi thấy vẻ sốt ruột của Helena. Cô thật sự muốn rời đi ngay.

– Chúng ta sẽ đi đâu? – Jade hỏi, khi lồm cồm ngồi dậy và thu dọn đồ đạc cá nhân.

– Thị trấn Bonne! – Helena nói cụt lủn rồi phóc lên xe ngồi đợi sẵn.

– Tại sao? – Jade lật đật nhảy lên theo.

– Từ đây đến thị trấn Bonne sẽ băng qua một khu rừng trúc… – Helena thủng thỉnh đáp khi thúc mấy con bò mộng di chuyển. – …có một gã khá giỏi rèn vũ khí. Tôi muốn biến cái vuốt rồng thành một con dao găm.

Jade đưa mắt nhìn sang Helena, nghe rõ ràng có sự nhung nhớ nào đó lúc cô nói về cái vuốt rồng. Dieter chăng? Không! Cậu ấy quá trẻ, lại cũng chẳng có gì là đặc sắc so với Helena. Nghĩ vậy, không dưng lòng Jade nghe quặn đau. Cậu im lặng ngồi cạnh cô bạn suốt một quãng dài, đợi chờ cô nói gì đó; nhưng Helena cũng tuyệt đối lặng im.

Mất gần một ngày đường thì họ đến được khu rừng trúc nọ. Khá kỳ lạ là khu vực này lại xuất hiện loài cây này, nhưng Jade chẳng buồn thắc mắc. Cậu quen với chuyện không có gì là bình thường suốt dọc hành trình cùng cô bạn thân rồi. Đi sâu vào trong một chút, Jade để ý thấy chỉ vài ba ngôi nhà tranh nằm gần nhau, còn lại, chỉ trúc và cỏ dại. Có vẻ như đây là nơi trú ngụ của một nhóm người không thích giao du với thế giới bên ngoài; nhưng rõ ràng họ là những người đặc biệt hoặc có khả năng đặc biệt, thế nên Helena mới biết mà tìm đến họ đấy thôi.

– Tôi sẽ vào nhà kia! – Helena chỉ thẳng về phía ngôi nhà nằm ngoài cùng bên trái. – Cậu tìm gì cho Dực Long ăn nhé!

– Cậu biết rõ về gã thợ rèn này à?

– Ừm… – Helena tỏ ra thờ ơ. – Người quen cũ. Họ từng là nhóm những thợ rèn giỏi nhất đấy!

Nói rồi, cô chủ động phóc xuống xe, tiến thẳng về phía ngôi nhà vừa chỉ, mặc kệ Jade đưa cặp mắt thắc mắc nhìn theo.

*

Jade dừng tay, thôi không ve vuốt Dực Long nữa khi Helena rảo bước nhanh ra, vẫn với vẻ mặt lạnh tanh muôn thuở.

– Dựng trại đi! – Helena nói, như ra lệnh.

– Không thể ở nhờ à? – Jade thật sự khó chịu với thái độ của Helena. – Tưởng cậu bảo đấy là nhà người quen?

– Tôi không thích!

Jade lặng đi một lát, rồi chậm rãi sắp xếp chỗ ngủ cho bạn và mình. Thi thoảng, cậu liếc sang dò chừng thái độ của Helena. Rõ ràng, không phải cô đang ra vẻ gì với cậu cả; chỉ là, hình như Helena có tâm sự thì phải. Jade chậm rãi tiến lại gần, ngồi xuống và cố tìm cách bắt chuyện.

– Lúc nãy… à… bà già ở nhà bên này… – Vừa nói, Jade vừa ngoái lại, phẩy phẩy tay về phía ngôi nhà ngoài cùng bên phải. – …kể tôi nghe chuyện họ nhận đơn hàng từ Công quốc Monil…

– Ừm…

– Là… một chiếc vương miệng mừng công chúa nhỏ của họ khỏi bệnh!

– Ừm…

– Cậu chỉ ừm thôi à? – Jade lại bắt đầu thấy cực kỳ khó hiểu trước thái độ của Helena. – Điều ấy có nghĩa là nước mắt rồng không thật sự đem về vì bệnh tình của công chúa đấy!

– Tôi biết rồi!

– Cậu biết rồi? – Jade như muốn nhảy dựng lên. – Và cậu có thể bình thản như thế?

Helena quay sang nhìn Jade, miệng bành ra trông rất khó coi, rồi thêm một cái nhún vai rõ ràng bất cần nữa mới lên tiếng.

– Quan trọng gì chuyện ấy? Chúng ta đã xong đơn hàng và nhận phần của mình. Với tôi, thế là đủ!

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k