LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Tôi là gì trong mắt anh

82 lượt xem

Em là gì trong mắt anh?

Quan tâm, chưa phải là thích.

Lo lắng chưa phải là thương.

Miệng đời bao la, đừng nên tin nó một cách vô điều kiện. Đừng bao giờ cho trái tim những hi vọng chưa bao giờ thấy…

Từ đầu đến cuối, mãi vẫn không biết.

– Rốt cuộc em là gì trong mắt anh?

***

Cuộc sống của tôi gồm nhiều khung bậc cảm xúc khác nhau, nhưng tôi nghĩ, 70% nơi tôi là những thương đau tôi từng trải. Lúc nhỏ, có lẽ tôi cười nhiều hơn bây giờ.

Từ những mặc cảm gia đình không ngờ lại khiến tôi hình thành nhân cách như lúc này. Anh đến bên tôi, đúng thời gian, đúng địa điểm. Tôi buồn, anh an ủi. Tôi khóc, anh vỗ về.

Cuộc sống nơi tôi dần đậm màu hơn từ khi có anh. Tôi nhớ, có những lần anh và tôi thức thâu đêm, cùng kể cho nhau nghe những câu chuyện cười. Tôi vẫn nhớ, những lần tôi khóc vì mẹ, anh cũng đến bên tôi, cho tôi bờ vai và sự yên bình. Anh khiến trái tim tôi ấm áp, khiến tôi cười nhiều hơn một chút, khiến tôi quên đi phiền lo và những sầu muộn, khiến tôi vài đêm thổn thức vì nụ cười của anh.

Giờ đây tôi đã yêu anh…

Từng ngày trôi qua, tình yêu của tôi cứ thế mà lớn lên. Cảm xúc nơi tôi, tôi đều dành trọn cho anh. Đôi lúc tôi thầm nghĩ, anh có thể cũng đã yêu tôi? Tôi bật cười mỗi khi nghĩ về nó, hình ảnh anh khắc sâu trong trái tim tôi. Đặt tay lên trái tim, tôi cảm nhận được nhịp đập cuộc sống… Tôi nhắm mắt lại, thiếp đi trong nụ cười triền miên.

***

Ngày 6 tháng 10, tôi đặt từng nét bút vào cuốn nhật kí. Tên anh một lần nữa được khắc sâu vào trong đấy

Tôi đã yêu anh…

Thức dậy mỗi sớm, có lẽ anh là lí do duy nhất khiến tôi nhìn về cuộc sống đầy đau thương. Từ khi có anh, tôi mặc kệ sự đời tàn nhẫn. Anh cho tôi hi vọng của sự sống, sự yên bình và ấm áp nơi trái tim anh. Hằng ngày tôi mang chiếc cặp vào trường cũng chỉ để có thể nhìn thấy nụ cười anh. Làm sao tôi có thể nào quên?

Ngày 3 tháng 4, áp lực học tập bắt đầu bị đè nén, dồn hết cả trên vai tôi, tôi học không được giỏi nên nỗi sợ hãi lại cứ kéo dài. Anh học trên tôi một lớp, hết năm nay anh sẽ chuyển cấp! Điều đó càng khiến tôi lo lắng. Không gặp nhau? Nếu lỡ sự quan tâm chăm sóc của anh không còn nữa? Nếu lỡ may tôi không còn được nhìn thấy nụ cười của anh? Đầu óc tôi bị dồn hết vào một mớ hỗn độn, tôi ăn không ngon, ngủ cũng chả đủ giấc. Suốt ngày cũng chỉ thẫn thờ trước chiếc điện thoại, mòn mỏi đợi tin nhắn của anh. Hôm nay, anh và tôi không nói chuyện…

Tôi nghĩ rồi bắt ngay chiếc điện thoại. Từng dòng tin nhắn được bấm vội “Anh ngủ chưa?”. Nửa đêm, tôi nằm dài trên chiếc giường một cách mệt mỏi, đôi mắt vẫn đâm thẳng vào chiếc điện thoại trên bàn. Tôi nhìn nó, nhẹ nhàng tóm lấy.

Anh vẫn chưa hồi âm…

***

Ngày 7 tháng 5, chúng tôi bắt đầu biết kết quả kì thi, điểm không quá tệ như tôi đã nghĩ, nhưng cũng chẳng là gì so với người cùng lớp. Tôi nhìn bảng điểm, đôi mắt vô hồn bắt đầu lướt qua, nhắm nghiền mắt, tôi bắt đầu tận hưởng cái gọi là khung trời tĩnh lặng của bản thân. Điều bật lên trong đầu tôi duy nhất đó là “Anh sắp sẽ phải xa tôi!”…

Đâu phải con tim không nghe lời của lí trí mà bởi lí trí không muốn quên đấy thôi!

Một lần nữa, tôi khẳng định lại vị trí anh trong trái tim mình. Tôi tìm anh, nhất định phải nói cho anh biết “tôi thực sự yêu anh”. Tôi vẫn nhớ rõ từng khoảnh khắc ấy. Anh nghe tôi nói, nhìn tôi rồi cười.

Anh bảo “Anh chỉ xem em là em gái!”

Điều đó thực sự suýt giết chết tôi, tim tôi như bị con dao cắt đôi. Tôi nhìn anh, đôi mắt đã ngấn lệ. Tôi không khóc, chỉ cố nuốt từng giọt nước mắt vào trong. Anh đã yêu người khác… Đó là lý do anh từ chối trái tim tôi… Tôi nghe, từng ngón tay cứ thế thắt chặt vào nhau, môi tôi bắt đầu mím lại. Mạch cảm xúc như muốn vỡ òa. Tôi cúi đầu, chết lặng ngay đó. Lần này anh không an ủi tôi…

Trải qua một đêm dài đằng đẵng. Tôi trở về nhà trong con tim tan nát, có lẽ anh không yêu tôi, vậy tại sao anh cho tôi nhiều hi vọng đến thế? Ngồi bệt xuống nền nhà, tôi gục đầu vào tường rồi cứ mặc cho những mảnh cảm xúc đang dâng trào. Anh cho tôi hi vọng, để rồi đạp đổ một cách tàn nhẫn. Anh cho tôi sự ấm áp, nhưng tất cả chỉ là thứ tình cảm anh trai dành cho em gái? Rốt cuộc trong trái tim anh, tôi chỉ là như thế? Nước mắt tôi cứ thế cứ lăn dài, để mặc cho những tiếng nấc nghẹn ở cổ. Chính anh an ủi tôi mỗi khi bật khóc, chính anh chiều chuộng tôi mỗi khi tôi làm nũng và bây giờ cũng chính anh khiến cho tôi bật khóc nhiều đến thế… Tôi là gì trong mắt anh?

***

Kể từ ngày đó, chúng tôi cứ dần thế mà trở nên xa cách. Đôi lúc tôi vẫn tự hỏi anh như thế là vì cái gì? Vì tôi đã nói yêu anh hay vì anh muốn tạo khoảng cách với tôi? Là tự tôi đa tình đấy sao?

Dưới những cơn mưa trắng xóa, tôi nhìn chúng, nỗi buồn như bắt đầu khắc sâu vào trái tim tôi. Cảm giác yêu mãnh liệt ùa về một cách bất chợt. Vô thức, tay tôi hứng từng giọt mưa. Mưa lạnh tanh tựa như tâm hồn tôi ngay lúc này. Mưa đến rồi lại đi để cho nắng lên hong khô mặt đất, anh đến rồi cũng đi nhưng sao vết thương lòng để lại cho tôi còn quá nhiều. Giá như anh mang chúng theo hết thì tốt biết bao. Đôi khi tôi cứ ngỡ chính bản thân đang chơi một trò chơi. Tôi tìm những mảnh ghép và xếp chúng lại thành bức tranh hoàn chỉnh. Bức tranh đã hoàn thành nhưng thiếu mất một vài mảnh ghép – những mảnh ghép mà tôi không bao giờ tìm được. Chắc chúng nằm đâu đó tận sâu trái tim anh…

“Sao lại xem tôi là em gái?”, “em gái, em gái, em gái…”

Rồi lại… “Anh trai, anh trai, anh trai…”

Tôi nhận được sự quan tâm từ anh, nhưng mãi mãi vẫn không thể là người nắm giữ trái tim đó. Vì sao ư? Vì người ta chỉ xem tôi là… em gái! Tôi bật khóc mỗi khi nghĩ về nó, tất cả hi vọng của tôi chỉ một chốc bị thổi bay tất cả…

Anh ấy không hề yêu tôi! Tôi tự lặp lại như một lời nhắn nhủ với lòng, ngu ngốc đến mức cứ nghĩ rằng nếu anh không yêu tôi thì sẽ phần nào quên được anh. Nhưng để lãng quên thật không dễ, mọi thứ chỉ khiến tôi trở thành một con rối cảm xúc, vừa ngớ ngẩn vừa làm trái tim tan nát. Em là gì trong mắt anh? Đơn giản chỉ là một đứa em gái không hơn không kém? Vậy những sự quan tâm đó thì sao? Anh bắt tôi phải vứt bỏ đấy ư? Tôi nghĩ, mỉm cười trong cái cách đau khổ nhất, tất cả rồi sẽ bị lãng quên… Anh sẽ quên tôi…

***

Ngày cuối cùng đi học, tôi mệt mỏi ngồi thụp xuống chiếc ghế đá thô và cứng. Từng đợt không khí lành lạnh vào buổi sớm cứ xồng xộc vào mũi. Tôi hít từng đợt gió tìm kiếm đâu đó sự yên bình trong trái tim tôi. Anh ngồi cạnh tôi, cách tôi vài gang tay. Tôi nhìn anh, tim tôi lại càng mệt mỏi. Hai chúng tôi ngồi gần nhau nhưng tại sao trái tim hai người cứ mãi xa cách. Nếu tôi tiến vào trái tim anh, anh lại lập tức lùi về. Tôi chủ động lấy cắp trái tim anh, nhưng tất cả sẽ vô dụng nếu thứ đó chẳng bao giờ thuộc về tôi.

Giờ đây tôi vẫn tự hỏi

– Tôi là gì trong mắt anh?

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư