Đại dương bay lên - Chương 3: Về biển

90 lượt xem

Suốt mười tháng trời ở Hà Nội, bên cạnh những chàng trai chững chạc, điềm tĩnh và lãng mạn của đất Hà Thành, tôi lại nhớ đến một anh chàng ngây thơ, dịu dàng và tận tâm của miền Nam mà tôi vẫn yêu. Tôi sắp thực hiện được ước mơ của mình, công ty tuyển tôi đi du học ở Pháp vào tháng sau, tôi đã dự ra một kế hoạch là ba tuần nữa sẽ vào Sài Gòn thăm anh, công việc của tôi gần hoàn tất, vậy là tôi sẽ có một tuần bên anh và tung tăng khắp Thành Phố. Hôm tiễn tôi ra sân bay, mẹ cẩn thận gói ghém bao nhiêu là quần áo, của ngon vật lạ của Hà Nội, sáng còn dậy sớm nấu cho tôi bát phở thơm lừng. Anh Huân thì đích thân chở tôi đi lòng vòng Hà Nội như một lời tạm biệt. Đông rồi, Hà Nội lạnh buốt và trời thì không mưa, cái rét ngọt nhưng ngấm, đã gần một năm rồi sao, nhanh quá, cuộc đời tôi đã thay đổi rất nhiều. Tôi có viết thư kể cho Lâm nghe tất cả, còn in hình những giọt nước mắt trên trang giấy, ngay khi nhận được thư, anh đã gọi điện thì thầm với tôi, giọng anh mừng rỡ hẹn ngày tôi vào Thành Phố.

Ngày tôi đến và ngày tôi đi, Hà Nội khác như hai thế giới. Tạm biệt thủ đô... rồi tôi sẽ trở lại...

Rồi tôi cũng đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất, ồn ào và náo nhiệt, như cái tên hòn ngọc Viễn Đông xưa nay vốn có...

Thành Phố ban ngày nắng gay gắt, khó khăn lắm tôi mới bắt được một chuyến xe buýt đến gần công viên nơi anh ở. Đường Thành Phố như lưới nhện, người và xe qua lại như mắc cửi, ngột ngạt và bụi bặm khiến tôi khá mệt, đôi chân đang cố lê từng bước thật mỏi. Đến rồi, ngôi nhà anh đang thuê, nằm trên con đường trải nắng và rợp bóng cây. Nhưng, tôi thấy anh, tôi thấy Hằng, tôi thấy đứa bé và anh đang cúi xuống xoa đầu nó. Rồi chợt Hằng khóc rồi ôm chầm lấy anh, anh vỗ nhẹ vai cô như xoa đi những giọt nước mắt. Giây phút đó mọi thứ xung quanh tôi như đổ sụp xuống, trước mắt tôi chẳng phải là một gia đình vẹn nguyên hay sao. Tôi chạy đi, mặc cho mọi người xung quanh có nhìn tôi chăm chăm với những giọt nước mắt lăn dài nức nở. Tôi bỗng cáu kỉnh trách trời sao không mưa. Tôi không gặp anh nữa mà ra thẳng sân bay, tự động đổi lịch sang Pháp sớm hơn một tuần. Số máy anh liên tục hiện lên trên điện thoại của tôi, chả thèm bắt máy, tôi tháo sim và im lặng chờ đến giờ xuống máy bay. Những đau khổ làm tâm trí tôi rối ren, không muốn nghĩ thêm gì nữa, tôi thiếp đi.

Paris hiện lên một khung cảnh giữa tháng 12 đầy tuyết trắng, tôi ho sặc sụa khi vừa hút xong một ngụm khí trời của nước Pháp, lạnh quá. Tôi tìm đến khách sạn mà công ty tôi đã hẹn trước, kí xong đủ loại giấy tờ rồi dọn đồ đạc lên phòng. Tối, tôi quyết định không ăn tại nhà hàng bên dưới mà sẽ đi nơi nào xa xa một chút để ngắm cảnh. Không khí gần Giáng Sinh của vùng đất thánh làm cho tôi có cảm giác như đang lạc vào những mê cung Hoàng Đạo cổ xưa. Bỗng tôi nhớ đến anh, nhớ những truyền thuyết Horoscopes anh kể, nhớ đến ngày Lễ Noel năm nào, nhớ chúng tôi bốn năm về trước, thời gian trôi thật nhanh và rơi qua kẽ tay tôi lúc nào không hay. Paris những tòa khách sạn cổ kính theo phong cách châu Âu thế kỉ mười chín, đông đúc như Sài Gòn và lãng mạn như Hà Nội, cảm tượng như tôi đang ở Việt Nam và thấy sự giao hào của hai thành phố Bắc-Nam. Đại lộ Cham-pleese hướng ra bờ sông Seine cuồn cuộn chảy, dập dìu những đôi tình nhân đan tay ngắm cảnh, không khí lãng mạn bao trùm, không hổ danh thế giới gọi đây là Thiên đường của Tình Yêu. Tôi tẻ ngang vào một con hẻm nhỏ, một quán Capuchino màu gỗ trang trí đậm chất Pháp, rung rinh hình những người tuyết treo khung cửa. Từ bên ngoài tấm kính, tôi có thể nhìn được cây thông Noel rực rỡ bên trong, lò sưởi ấm áp cháy đượm dưới nhành tầm gửi và những tách Capuchino sực nức và ấm nóng sắp phả vào mũi tôi. Đang mân mê, thì tôi nghe có tiếng gọi từ bên kia đường, khoảng cách không xa và khi quay lại tôi đã rất ngạc nhiên. Là Hằng, tại sao cô ấy lại ở đây, chẳng phải mới sáng nay cô đang ở cùng anh hay sao, kế bên cô vẫn là đứa bé tôi thấy ban sáng, khuôn mặt kháu khỉnh và đôi mắt sáng như mắt anh. Hằng bước về phía tôi, khuôn mặt đã nhợt nhạt đi rất nhiều so với cô gái đáng yêu tôi gặp bốn năm trước. Cố giữ bình tĩnh, tôi vẫn gật đầu chào và mỉm cười với Hằng, nhưng trái với những gì tôi đoán thì thái độ của Hằng rất ngạc nhiên và khó hiểu nhìn tôi, cô hỏi tới tấp:

- Tại sao Dương lại ở đây. Chẳng phải anh Lâm nói hai người sẽ gặp nhau ở Thành Phố hay sao? Anh Lâm đợi mãi tới chiều mà không thấy Dương, anh ấy vừa gọi cho Hằng, giờ này chắc anh ấy đang đón xe về Vũng Tàu để tìm đấy.

- Nhưng tại sao lại tìm tôi? Tại sao Hằng không đi cùng anh ấy? – Tôi nhăn nhó dùng tay thực hiện những ngôn ngữ kí hiệu. Hình như là Hằng đã học ngôn ngữ này trong bốn năm đó rồi, may mà cô ấy hiểu tôi nói gì

- Chẳng phải hai người yêu nhau hay sao? Sao tôi đi cùng anh ấy được, tôi đã làm phiền anh ấy quá nhiều rồi – Hằng ngừng lại vài giây để buông tiếng thở dài, rồi tiếp – Cách đây bốn năm, tôi đã tìm cách tỏ tình với anh ấy ở nhà thờ, dù khi đó tôi có tất cả, tiền bạc, gia đình, nhưng cha mẹ tôi không hạnh phúc, anh ấy đã đến và làm người bạn chân thành nhất của tôi. Nhưng dần dần, tình cảm trong tôi lại lớn lên, khi tôi nhận ra mình yêu anh ấy, tôi đã không muốn mất anh ấy nữa. Nhưng rồi, anh ấy gặp cô, đúng buổi chiều hôm nó, tôi đã biết anh ấy yêu cô đến nhường nào, yêu từ cái lần gặp đầu tiên. Tôi đã rất hận cả cô và anh ấy, nhưng không làm được gì, tôi rời Việt Nam và lại sang Pháp, dù nói với gia đình là đi lấy bằng thạc sĩ nhưng chủ yếu tôi muốn trút đi nỗi buồn, tôi tìm đến những mối quan hệ không đâu và rồi bị một gã Tây lừa dối.

Nói rồi Hằng đưa tay xoa đầu đứa bé, ánh mắt nó ngây thơ và vô tội khiến tôi thương thương. Mắt Hằng cũng đã ngấn nước, tôi lặng lẽ cầm tay cô ấy tỏ rõ sự cảm thông như chính nỗi đau của mình. Hằng nắm chặt tay tôi, lấy lại một nụ cười mạnh mẽ và nói một cách tươi vui:

- Tôi sang đây để tiếp tục cuộc sống, tôi tự tin rằng mình có thể chăm sóc tốt cho con và bản thân, tôi sẽ đánh vật được số phận thôi. Cho tôi một lần nữa gửi lời cảm ơn anh Lâm nhé, mỗi năm tôi về Việt Nam một lần tôi đều gửi con trai tôi ở nhà cho anh ấy chăm sóc, tôi chỉ gặp anh một buổi rồi về nhà bố mẹ đẻ. Anh ấy thật sự rất tốt với mẹ con tôi, dù không phải là con trai anh ấy nhưng anh ấy vẫn thương như con của mình – Hằng bật cười rồi lay vai tôi, rạng rỡ bảo – Cô may mắn lắm đấy Dương, thời buổi bây giờ, chàng trai tận tâm, hiền lành và tình cảm như Lâm không phải dễ kiếm đâu. Tôi mong sẽ không ảnh hưởng thời gian của cô là bao, vì tôi có dư một tấm vé về Việt Nam, tôi tặng cô, được không?

Mắt tôi đã rưng rưng nước, tôi mỉm cười và rất cảm kích Hằng, tôi ngồi xuống, xoa đầu thằng bé và dùng cử chỉ nói với nó. Xong rồi tôi nắm tay Hằng, cái nắm tay thật lâu như mong cho cô ấy sẽ hạnh phúc và kiên cường để vượt qua tất cả. Chào Hằng, rồi tôi quay về khách sạn cùng với tấm vé Hằng tặng, kịp chuyến bay về Vũng Tàu ngày mai...

- Cô ấy nói gì vậy mẹ?...

- Cô ấy bảo là: "Con hãy xem cô như mẹ của mình, con nhé!"

Thằng bé mỉm cười rạng rỡ, nụ cười Hằng như nắng sưởi ấm Paris

Hôm ấy, tôi biết... cô ấy cũng là một Thiên Bình, như tôi...

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo