Yêu thương và những cái nắm tay - Chương 1: Cậu

85 lượt xem

"Dặn lòng là phải dứt khỏi trước khi lún vào quá sâu. Nhưng Yui à, tớ chẳng còn có thể tự kéo mình ra được nữa. Vẫn luôn muốn thật mạnh mẽ và trưởng thành hơn để bao bọc lấy cậu, chỉ là đến lúc không thể tự huyễn hoặc bản thân mình được nữa rồi."

Vào những ngày nắng vội mới sang Xuân của tháng Hai, cậu và Yui gặp nhau khi cả hai đều là những kẻ xa nhà lạc lõng giữa thành phố. Bất chợt gặp, cứ ngỡ một thoáng vô tình, chẳng ngờ tình bạn kéo dài hơn mười năm.

Cậu cứ vô tư mà bước bên cạnh Yui, bảo vệ Yui, che chở Yui để rồi chạy trời không khỏi nắng, cậu thích Yui. Lúc này, tình cảm chỉ gói gọn trong chữ "thương", chẳng đủ lớn cũng chẳng đủ cam tâm để hoá thành "yêu". Bởi vì, chỉ mình cậu đơn phương. Bởi vì, cả hai đứa đều rất coi trọng một thứ mong manh gọi là tình cảm. Cậu và Yui đều quan niệm rằng "yêu" chưa hẳn là tất cả, mà "thương" và những-cái-nắm-tay mới có thể đem lại niềm ấm áp cho nhau dù rằng trong chốc lát hay cả cuộc đời.

Thích rồi mới chợt nhận ra rằng cậu thật ra là một người rất sợ cảm giác lạc lõng. Cứ như sợ rằng ngày mai sẽ chẳng còn ai ở bên, sợ rằng có khi nào đó mình sẽ đứng tách biệt với cả thế giới. Còn Yui, kì thật Yui vẫn luôn vô tâm, vì trẻ nên dại và còn cần lắm sự đỡ nâng. Nhưng trách người vô tâm, sao chẳng trách mình đang tâm? Có lẽ vì quá phụ thuộc vào nhau nên bây giờ cũng chẳng dứt ra được. Giá như cậu chịu từ bỏ trước khi đã quá quen thuộc với nó như bây giờ.

Rồi cũng vào những ngày bình-thản-đến-lạ của mùa Xuân đó, Yui bất chợt rời khỏi cái vòng tròn mà hai đứa vạch nên để đến nơi khác. Chỉ vì Yui có người mà Yui thích. Chỉ vì người ấy ở thật xa, chẳng gần chỗ của cậu và Yui. Đời này cũng phù phiếm lắm người ạ, bạn muốn thứ gì thì thường sẽ chẳng thể nào mà dễ dàng có được nó. Thích và được thích, đúng là chẳng ai hay cái gì ràng buộc được nhau.

Thế rồi ngày Yui đi, tròng mắt của cậu nóng hổi. Lạc lõng giữa dòng đời chỉ mong nắm chặt tay nhau để rồi bây giờ ngỡ lại, hoá ra chỉ toàn hai tay mình bấu víu vào nhau. Chẳng còn gì là lý do để cậu cười, cũng đâu còn ai để cậu tỏ ra thật mạnh mẽ. Trở về với bản chất thật của mình thôi - Cậu tự nhủ với bản thân như vậy. Yếu đuối, và vẫn luôn mong chờ một bàn tay chìa ra. Chẳng thể yêu thêm ai khác ngoài người đó. Mà có lẽ đúng thật, Bảo Bình chẳng dám yêu vì sợ mất, để rồi bây giờ mất mới hối hận vì sao lỡ yêu.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
Gửi câu hỏi
×