TÔI THẤY HOA VÀNG TRÊN CỎ XANH - Chương 78: Ngày dài lê thê
Kudo | Chat Online | |
12/07/2019 16:37:28 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
87 lượt xem
- * TÔI THẤY HOA VÀNG TRÊN CỎ XANH - Chương 79: “Bà điên bà khùng” (Truyện ngôn tình)
- * TÔI THẤY HOA VÀNG TRÊN CỎ XANH - Chương 80: “Anh không phải là phò mã” (Truyện ngôn tình)
- * TÔI THẤY HOA VÀNG TRÊN CỎ XANH - Chương 77: Phò mã sốt ruột đi tới đi lui (Truyện ngôn tình)
- * TÔI THẤY HOA VÀNG TRÊN CỎ XANH - Chương 76: “Bao giờ em cũng thích gặp công chúa” (Truyện ngôn tình)
Trưa ăn cơm xong, vừa buông đũa Tường đã đứng lên khỏi ghế, háo hức kéo tay tôi:
- Đi, anh!
- Đi đâu?
- Anh đưa em ra nhà ông Xung.
- Mày đi xa vậy? Mới tập đi, mày chỉ nên đi tới nhà ông Cả Hớn thôi.
Nhà ông Cả Hớn tức là nhà con Mận trước đây.
- Không. Bữa nay em nhất định ra tới nhà ông Xung.
Tường bướng bỉnh, một phản ứng hiếm thấy ở một đứa hiền lành như nó, có lẽ lúc này trong đầu nó không có một ý nghĩ nào khác ngoài chuyện đi thăm con Nhi.
- Anh Hai con nói đúng đó. Ngày đầu, con nên đi quãng ngắn thôi. Từ từ rồi hãy đi xa hơn.
Mẹ tôi chép miệng nói, dĩ nhiên bà không biết động cơ nào khiến Tường nôn nao đến vậy.
Tôi nháy mắt với Tường khi thấy mặt nó xịu xuống:
- Nghe lời mẹ đi, mày!
Hôm đó, Tường đi tới tận nhà ông Xung thật. Lúc đầu tôi định cầm tay nó dắt đi nhưng nó giật ra: “Em tự đi được mà, anh Hai!”. Tôi buông tay ra nhưng không ngừng dán mắt vào nó, yên tâm khi thấy nó đi chầm chậm nhưng vững chãi, trông như nó đang cẩn thận đo từng mét đường.
Sự thực thì lúc đi tới nhà ông Cả Hớn, Tường đã đuối lắm rồi. Tôi nhìn mồ hôi ướt đẫm lưng áo nó, cất giọng lo lắng:
- Hay quay về đi mày. Sán mai tao và mày đi tiếp.
Tường khăng khăng:
- Em chưa mệt. Em còn đi được.
Thằng Ghế chở thằng Dưa chạy ngang, reo ầm:
- Mày đi được rồi hả Tường?
Con Xin thấy tôi và Tường dọ dẫm tới trước cổng, cũng chạy ra, kêu inh ỏi:
- Ba ơi, thằng Tường đi được rồi nè ba!
Đối với Tường, sự ngạc nhiên hoan hỉ của tụi bạn chẳng khác nào những cơn mưa rào. Vẻ mệt mỏi trên mặt nó nhanh chóng được gột sạch. Tôi nhìn Tường, ngờ rằng nó đang hăm hở xâu từng tiếng reo của thằng Ghế và con Xin trong đầu và o khi làm điều đó chắc là nó cảm thấy phấn khích như vừa leo lên tới đỉnh Everest.
Và mặt Tường rạng ra khi ông Xung đặt tay lên vai nó, vui vẻ khen:
- Con giỏi lắm!
Dĩ nhiên ông Xung không biết được động cơ thực sự của Tường khi nó lặn lội lết ra tới nhà ông trong khi cơ thể nó chưa cho phép. Cũng vì vậy ông hoàn toàn không biết câu nói tiếp theo của ông vô tình quét lên mặt Tường một dải cầu vồng lấp lánh:
- Con siêng tập như thế này chừng một hai ngày nữa con lại chạy như ngựa cho coi!
- Đi, anh!
- Đi đâu?
- Anh đưa em ra nhà ông Xung.
- Mày đi xa vậy? Mới tập đi, mày chỉ nên đi tới nhà ông Cả Hớn thôi.
Nhà ông Cả Hớn tức là nhà con Mận trước đây.
- Không. Bữa nay em nhất định ra tới nhà ông Xung.
Tường bướng bỉnh, một phản ứng hiếm thấy ở một đứa hiền lành như nó, có lẽ lúc này trong đầu nó không có một ý nghĩ nào khác ngoài chuyện đi thăm con Nhi.
- Anh Hai con nói đúng đó. Ngày đầu, con nên đi quãng ngắn thôi. Từ từ rồi hãy đi xa hơn.
Mẹ tôi chép miệng nói, dĩ nhiên bà không biết động cơ nào khiến Tường nôn nao đến vậy.
Tôi nháy mắt với Tường khi thấy mặt nó xịu xuống:
- Nghe lời mẹ đi, mày!
Hôm đó, Tường đi tới tận nhà ông Xung thật. Lúc đầu tôi định cầm tay nó dắt đi nhưng nó giật ra: “Em tự đi được mà, anh Hai!”. Tôi buông tay ra nhưng không ngừng dán mắt vào nó, yên tâm khi thấy nó đi chầm chậm nhưng vững chãi, trông như nó đang cẩn thận đo từng mét đường.
Sự thực thì lúc đi tới nhà ông Cả Hớn, Tường đã đuối lắm rồi. Tôi nhìn mồ hôi ướt đẫm lưng áo nó, cất giọng lo lắng:
- Hay quay về đi mày. Sán mai tao và mày đi tiếp.
Tường khăng khăng:
- Em chưa mệt. Em còn đi được.
Thằng Ghế chở thằng Dưa chạy ngang, reo ầm:
- Mày đi được rồi hả Tường?
Con Xin thấy tôi và Tường dọ dẫm tới trước cổng, cũng chạy ra, kêu inh ỏi:
- Ba ơi, thằng Tường đi được rồi nè ba!
Đối với Tường, sự ngạc nhiên hoan hỉ của tụi bạn chẳng khác nào những cơn mưa rào. Vẻ mệt mỏi trên mặt nó nhanh chóng được gột sạch. Tôi nhìn Tường, ngờ rằng nó đang hăm hở xâu từng tiếng reo của thằng Ghế và con Xin trong đầu và o khi làm điều đó chắc là nó cảm thấy phấn khích như vừa leo lên tới đỉnh Everest.
Và mặt Tường rạng ra khi ông Xung đặt tay lên vai nó, vui vẻ khen:
- Con giỏi lắm!
Dĩ nhiên ông Xung không biết được động cơ thực sự của Tường khi nó lặn lội lết ra tới nhà ông trong khi cơ thể nó chưa cho phép. Cũng vì vậy ông hoàn toàn không biết câu nói tiếp theo của ông vô tình quét lên mặt Tường một dải cầu vồng lấp lánh:
- Con siêng tập như thế này chừng một hai ngày nữa con lại chạy như ngựa cho coi!
Truyện mới nhất:
- Tự truyện (Truyện Đam mỹ)
- Cuộc đời cũng không hẳn là tẻ nhạt (Truyện tiểu thuyết)
- Tổng hợp truyện cười (Truyện cười)
- Một đời một kiếp Giang Nam Lão (Truyện ngôn tình)
- Ác mộng bóng ma (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Mèo mướp và chiếc mũ (Truyện ngắn)
- Bông hoa tím (Truyện ngắn)
- Bóng ma trắng (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Đêm của những con dao dài (Truyện lịch sử) (Truyện ngắn)
- Đại chiến (Truyện ngắn)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!