Chuyện đùa như thật
Đỗ Khánh Linh | Chat Online | |
14/01/2019 11:00:53 | |
Truyện ngắn | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
280 lượt xem
- * Trả nợ (Truyện ngắn)
- * Câu chuyện chưa có hồi kết (Truyện ngắn)
- * Tập 37.Giỏi ngoại ngữ (Truyện cười)
- * Bóng chiều (Truyện ngắn)
Mấy ngày đầu mùa thu thời tiết thay đổi, trời đất và tuổi tác làm cho trái tim vốn đã mệt mỏi lại thêm u sầu. Tôi quyết đi chơi xa một chuyến để kích thích sự sống còn sót lại trong cái cơ thể đang lụi tàn của tuổi sáu mươi.
Bắt đầu chuyến đi từ trưa về đến thành phố Ninh Bình thì trời đã tối. Đón tôi là một người học trò cũ, nay làm nghề bốc mả chuyên nghiệp, làm ăn được nên tình cũ nghĩa xưa vẫn không hề phai nhạt. Gọi là học trò nhưng anh ta cũng đã gần bốn mươi, bặm trợn và từng trải...Đặc thù nghề nghiệp còn cho anh ta một vẻ ngoài vừa bí hiểm và tối tăm vừa ám nuội và liêu trai...
***
Suốt chặng đường còn lại vào kinh thành, Sĩ ra sức trau dồi những kiến thức mà Điền Sinh trao đổi, học vấn của chàng tiến bộ không ngừng. Đến ngày khai hội, Điền Sinh đột ngột chia tay Lê Học Sĩ để về quê chịu tang mẹ. ngày chia tay ngậm ngùi nuối tiếc, dặm hồng bụi cuốn, người về kẻ ở như hư như thực buồn ơi là buồn.
Hội thi năm ấy, đề bài vừa phát tới tay, Lê học Sĩ đọc sơ một lượt, cảm thấy vô cùng phấn chấn vì đề bài vừa hợp vói khả năng, chàng hạ bút thành chương, lời văn bay bổng như gấm như hoa thật là đắc ý. Câu cuối cùng của đề bài là một câu đối, Vế trước của câu đối là " Than đen, lửa hồng, tro như tuyết."- Lê học Sĩ đọc xong không khỏi giật mình. Đây là vế đối khó, bảy chữ này chỉ một sự vật, sự vật ở đây có ba máu sắc, thật là câu đối hiểm hóc. Sĩ vắt óc nghĩ mãi chẳng ra, mướt cả mồ hôi. Sĩ bỗng cảm thấy rùng mình như bị trúng gió, chàng ta gục xuống bàn ngủ thiếp đi, Trong mơ, Sĩ thấy có người đến vỗ vai chàng, một giọng nói, nghe quen quen, nhỏ nhẹ nhưng rất rõ bên tai, "chàng trai trẻ, bài văn của cậu còn mấy chỗ chưa ổn lắm... " - rồi giọng nói ấy lại chỉ - thế ấy, thế ấy, thế ấy...- Sĩ thấy những chỉ bảo của người vô hình kia thật là uyên bác, chàng vội thưa luôn "thưa tiên sinh vế đối năm nay khó quá, tiểu sinh nghĩ mãi chưa ra...".
Giọng nói vô hình hỏi lại: Nhà ông cha ngươi có cày ruộng bao giờ không? - Có ạ. -Cày ruộng làm gì? - trồng lúa ạ. Giọng nói như cười khe khẽ và bảo - "Như vậy chưa hiểu được sao, lúa màu gì, còn trấu, cám, gạo xay ra thì sao?". Sĩ từ trong mộng như choàng tỉnh chỉ thấy mình vẫn đang ngồi làm bài thi. Những tình tiết trong mơ như vẫn còn trước mắt. Chàng chợt hiểu, liền cầm bút viết ngay câu đối: "Lúa vàng cám đỏ gạo tựa sương" kế đó chàng nhanh chóng sửa bài cho hoàn hảo như gợi ý của người vô hình trong giấc mộng.
Khoa thi năm ấy Lê học sĩ đỗ trạng nguyên, áo gấm vinh quy về quê. Sau đó Sĩ được bổ làm quan to trong triều, ông quan này để lại một sự nghiệp sáng chói trong thời đại của ông và cả nhiều thời sau. Ông ta chết đã lâu nhưng cho tới nay và còn sau nữa, người đời vẫn ca ngợi, khâm phục và biết ơn những gì ông để lại. Thế đấy...!...hừm hừm...
Thầy ngủ chưa?...Thầy có hiểu ý nghĩa câu chuyện em vừa kể không?
(Tôi vẫn thức, tôi hiểu câu chuyện nói gì, tôi thích cái cách thằng bốc mả này quan niệm và nghĩ về cuộc đời. Nhưng thật khó chịu về cái kiểu đắc chí của nó, nhất là cái cách nó hỏi tôi, - mẹ kiếp, tiên sư cái thằng này láo quá cơ. Tôi giả vờ đã ngủ rồi, giả vờ không nghe nó hỏi.
Im lặng..
Nó tưởng tôi ngủ thật, tức quá thở phì phì rồi một lát sau nó ngáy đều đều.
Nó đã ngủ rồi. Còn các bạn, các bạn có hiểu ý nghĩa của câu chuyện nó vừa kể không?
Ai mà nói được đúng ý nghĩa câu chuyện này, tôi hứa sẽ nói với thằng học trò của tôi khuyến mại cho bạn dịch vụ của nó... - He he Đùa thôi. Tôi sẽ mời bạn cà phê và sẽ cúi đầu khâm phục đấy.
***
Tôi thức giấc sớm hơn mọi khi. Câu chuyện tối hôm qua của cậu học trò mang đến cho tuổi già của tôi một cảm giác như là thiếu tự tin.Tôi thấy cái cách tôi hiểu biết về cuộc sống, cái cách tôi nhìn nhận mọi chuyện, cả ở những chuyện đơn giản, tôi cứ nghĩ là đã thấu đáo đầy đủ...hoá ra cũng chưa hẳn thế.
Trong ánh sáng lờ mờ của một ngày mới, nhìn vào cái góc phòng tối om, cậu học trò của tôi vẫn nằm im, tiếng thở vẫn đều đều, chắc vẫn ngủ...Hệ luỵ của can rượu và đống thịt dê hôm qua đây - tôi cười thầm và nghĩ xa xôi đến cái chuyện nó nói với tôi về việc người dân ở đây đào đá núi và xẻ thịt dê bán để xây lâu đài...
...Buổi sớm cuối thu, đầu đông trời lạnh lạnh, sau mấy ngày ốm, cảm giác khoẻ khoắn đã trở lại, đi dạo trên những con đường nhỏ quanh co bên những hàng bia mộ, tự nhiên tôi thấy giữa hai thế giới, thế giới của những người đang tồn tại và thế giới của những người đã chết nằm dưới kia thật hoà hợp, gần gũi và bình yên.
Hôm nay là chủ nhật, tôi chợt nhớ là mình còn có ý định, nhân tiện lần xuống chơi ở đây, tôi sẽ đi thăm người một người bạn già, ông là một linh mục ở bên Kim Sơn, nơi có nhà thờ đá nổi tiếng của sứ Bùi Chu Phát Diệm ngày xưa. Là bạn bè từ thuở còn trai trẻ, vậy mà chỉ thi thoảng, những khi buồn vui bất chợt, chúng tôi viết thư, gọi điện thoại cho nhau. Thời còn trẻ khi ông linh mục mới về giáo phận này, chúng tôi thường hay gặp gỡ,vậy mà thấm thoắt cũng nhiều chục năm rồi chưa gặp lại...
...Đi dạo về, thằng học trò quý tử của tôi đã ngủ dậy từ lâu. không biết có việc gì mà hôm nay nó lại mặc áo của nhà chùa. Anh ta lại đường bệ uy nghi như một vị hoà thượng chân tu. Nhìn ông sư trước mặt tôi, đố ai dám tưởng tượng, vừa mới tối qua ông sư này đã xơi hết vài cân thịt dê cùng cả can rượu gần ba lít...Adi dà Phật !.... Biết tôi đi chơi với ông bạn linh mục, nó gọi xe ta xi, chuẩn bị chu đáo cho tôi lên đường, tiễn ra tận xe nó còn ân cần nói: "Thầy đi chơi vui vẻ ạ...".
... Đón tôi tận ngoài đường cái, ông bạn dẫn tôi thẳng về nhà thờ, đường làng quanh co, hàng quán phục vụ cho đám khách du lịch nhà thờ đá san sát như phố thị. Sau cái bắt tay và gật đầu cười lúc đón khách xuống xe, bạn tôi thong thả đi trước, trên suốt quãng đường dài từ đường cái về đến nhà thờ, chỉ thi thoảng ông linh mục gật đầu đáp lễ khi có người chào ông, tôi thấy thật thú vị khi phát hiện ra cái phong thái nghiêm trang cao quý như đang làm lễ trong nhà thờ của người bạn Công giáo. Bước rảo lên ngang với ông, tôi như muốn bắt chuyện, như để tỏ sự vui mừng khi lâu ngày bè bạn gặp nhau, ông bạn già chỉ như hơi nhoẻn miệng cười, ông khẽ nắm tay tôi và vẫn thư thả đi về trước...Đi ngang qua cái sân thật rộng của nhà thờ, tôi cảm giác lạ lạ như đang đi từ thế giới này sang một thế giới khác.Chỉ khi đẩy cánh cửa to và nặng nề của nhà thờ, bước vào bên trong giáo đường rộng ngợp, người bạn già của tôi mới như trở lại con người tôi biết từ trước. Vui vẻ, khẽ ôm vai tôi, đẩy nhẹ tôi ngồi vào cái ghế ở hàng trên cùng của giáo đường. Nơi ông và tôi thường thích ngồi với nhau trò chuyện mỗi khi có dịp...
- Uống chút nhé...Bạn uống gì nhỉ? hì hì...Sao hôm nay chúa lại mở cửa thiên đàng cho bạn về thăm tôi vậy... vui quá đi hì hì...
Phì cười và cảm động trước sự vui vẻ, vồ vập của người bạn, tôi cũng vui vẻ gật đầu và hứng thú chỉ tay về góc giáo đường trên tầng hai, nơi có cây đàn piano mấy trăm tuổi...
- Ha ha vẫn còn nhớ hả, rồi, ok...
... Với tay lấy cái gậy nhỏ như cái dùi trống của trẻ con, gõ khẽ vào cái chuông ở góc bàn, cánh cửa nhỏ nơi góc lễ đường mở ra. Một người nữ tu trẻ và đẹp như các Ma sơ trong phim ảnh phương tây xuất hiện, nàng mang theo một cái xô nhỏ có chai rượu vang đã mở nút, ngâm trong đá, hai cái ly pha lê viền vàng lấp lánh... Người nữ tu khẽ cúi chào và khéo léo rót rượu mời khách...Tôi và ông bạn cụng ly, tiếng ly kêu lanh canh trong trẻo, ngân nga trong vòm nhà nguyện như lời tụng ca tình bạn hữu của chúng tôi...Tôi thấy vui, lòng nhẹ nhõm như quên đi những ưu phiền của cuộc sống.
Sau ly rượu, người bạn già thư thả đi lên tầng hai của lễ đường, Và rồi âm thanh của tiếng đàn pi a nô tràn ngập giáo đường...Ave Ma ria...
Tôi rất thích nghe tiếng đàn piano trong nhà thờ. Tôi không phải là người công giáo. Nhà thờ công giáo thờ chúa và những ngôi chùa thờ phật, với tôi chỉ đơn giản là nơi thiêng liêng, nơi để người ta tôn thờ, xưng tụng và ngợi ca những giá trị tốt đẹp của Đạo đức Con người...Tôi chỉ thích nghe nhạc, nghe tiếng đàn Pia nô trong nhà thờ, thế thôi.
... Rượu vang và âm nhạc trong giáo đường nhà thờ làm tâm hồn tôi như ngất ngây. Tôi đi dạo quanh nhà thờ đá. Tôi chợt phát hiện ra một điều kì thú, những viên đá xếp bên nhau từ đã rất lâu, cùng với thăng trầm thời gian, đá ở đây như có linh hồn. Những viên đá như đang lặng lẽ kể chuyện. Như những số phận con người ở quanh đâu đây. Đá mang gương mặt người, thấp thoáng ẩn hiện...tôi ngồi xuống tựa vào đá và ngủ thiếp đi, tôi mơ...Trong giấc mơ tôi, đá kể cho tôi nghe những câu chuyện của đá, có chuyện vui, có cả chuyện buồn. Tôi như nghe ai đang hát "...Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau..."...
Tỉnh giấc, tôi thấy người bạn già ngồi bên từ bao giờ...Ánh mắt hướng xa xăm về nóc tháp chuông nhà thờ, không biết bạn tôi nhìn thấy gì ở đó. Tôi biết ở tháp chuông đó có một quả chuông rất to, tiếng của nó vang xa khắp cả xứ đạo này...
Chúng tôi cứ ngồi yên lặng bên nhau như thế, lâu lắm...
- Có chuyện gì hả ông? - người bạn già phá vỡ sự im lặng làm tôi giật mình.
- Không...Có gì đâu, mà sao ông lại hỏi tôi vậy.?
Lại im lặng.
- Ông có nhớ thằng bé hồi trước tôi định gửi ông trông nom hộ không?
- Nhớ chứ, nhưng mà sao? có chuyện gì về nó à?
À... ờ...không..À mà cũng có chuyện muốn kể với ông về nó, chuyện vui vui thôi nhưng...
Thế là tôi và người bạn già ngồi bên nhau ôn lại câu chuyện về Nó.
... Ngày xưa, lâu lắm rồi, hồi tôi mới học xong trường sư phạm, tôi đi dạy học trên miền núi. Cái thời ấy cả cái đất nước này đều khó khăn, thiếu đói.Trên những chuyến xe khách tôi đi mỗi ngày cuối tháng, khi được nghỉ về thăm nhà, tôi thường nghe người ta nói về nghề dạy học của chúng tôi bằng giọng thương hại lẫn cả coi thường...Lần ấy, về nghỉ tết cuối năm, tôi gặp một thằng bé, cậu bé người miền núi, nói tiếng kinh chưa sõi. Bị gã phụ xe trợn mắt ra sức quát đuổi xuống xe không cho về xuôi, không hiểu sao thằng bé cứ bám vào tay tôi như cầu cứu, và chả hiểu trời xui đất khiến thế nào, tôi nhận mua vé cho nó đi cùng... Tết, nó ăn tết ở nhà tôi, hết tết, nó theo tôi trở lại ngôi trường mà tôi dạy học. Nó không có nhà cửa, cũng chẳng có ai thân thích, nghe mấy người trong cái bản gần nơi tôi bắt xe về tết hôm ấy nói, nó là con của một cô giáo dưới xuôi lên đây dạy học, nghe đâu nhà cô dưới ấy cũng chẳng còn ai, cô có con với một anh lái xe đường dài, sợ tai tiếng, sợ nhà trường kỉ luật... cô đẻ giấu đẻ diếm rồi gửi vào bản nhờ người nuôi, lúc đầu, mỗi tháng cô đều gửi gạo gửi tiền vào nuôi con. Được hơn một năm sau, cô giáo kia bị lũ cuốn, mất xác... Người nuôi thằng bé nghèo quá, nay nhờ người này, mai nhờ người khác cho nó ăn, bữa đói bữa no... Thằng bé trở thành con chung của cả cái bản nghèo cho đến ngày tôi gặp nó. Nghiễm nhiên thằng bé ở với tôi ở trường, tôi làm giấy khai sinh cho nó, tên bố là tên tôi, tên mẹ là tên bà vợ anh hiệu trưởng. cho nó hợp pháp thôi, ai cũng nghĩ như vậy là phải. Tôi dạy nó nói tiếng kinh, dạy nó học, tôi chia sẻ cuộc sống khó khăn của tôi với nó. Lạ là nó không bao giờ coi tôi là bố nuôi, nó chỉ gọi tôi là thầy xưng em, tôi cũng chưa muốn làm bố nên chẳng ý kiến gì. Hai năm sau tôi chuyển công tác về xuôi, thằng bé theo tôi về. Nó ở với tôi tới năm nó học lớp mười một, tôi muốn lấy vợ. người ta cứ dị nghị nó là con tôi. Mấy lần đi hỏi vợ toàn bị từ chối khéo. đau thật. Tôi nói chuyện ấy với nó, nó cười cười. Tôi bảo, thầy gửi mày vào trung tâm giáo dục thường xuyên của bạn thầy nhé, ở đó cũng được học chữ và còn học cả nghề nữa. "Không " - Nó trả lời lạnh tanh, nó không cười nữa. tôi không hiểu lúc ấy nó nghĩ gì...
- ... A, chính hồi ấy vì thế ông mang nó xuống gửi tôi ở đây phải không? Thì tôi đã tìm được gia đình cho nó rồi đấy thôi. mà tôi nghĩ nó cũng ổn đấy chứ...sao lại...
- Ừ, hồi ấy cuộc sống khó khăn quá, tôi nghĩ mãi mới dám nhờ ông. Cũng mừng là sau này ông lại dò hỏi, tìm được tung tích người lái xe năm nào mà trả cháu nó về với gia đình.
- Cũng may cho nó, nếu không tìm được gia đình nó, bây giờ nó đi học làm linh mục, theo đạo công giáo như tôi thì... hà hà...cũng hay đấy nhỉ.
- Nó không làm linh mục ông ơi, nó làm thầy chùa, giờ nó lại đi trông coi nghĩa trang trong thành phố kia kìa ông ơi...
- Giê su ma, Lạy chúa tôi...ông vừa nói gì vậy.?
...Tôi kể cho ông bạn già nghe phần tiếp theo cuộc đời của nó.
- Tìm được gia đình nó cũng vui. Như ông biết rồi đấy, quê nội nó hoá ra là ở Ninh Bình, nhà cũng tương đối, gã lái xe ngày xưa khi biết nó là con, xin với bà vợ cả cho nhận mang về nhà đoàn tụ ngay. Chuyện coi như xong xuôi. chia tay nó, tôi cũng hơi bùi ngùi, nó thì chỉ im lặng. Tôi cũng không hiểu nó nghĩ gì.Thời gian trôi nhanh quá, bẵng đi một thoáng mà đã mấy chục năm...Nó bảo với tôi khi gặp lại, học xong lớp mười hai, nó đi tu, rồi bị đuổi khỏi chùa, nó bây giờ làm đủ nghề, trông nghĩa trang, xem phong thuỷ đất cát, bốc mả, cúng bái...Tóm lại là nó bây giờ lạ lắm, tôi đang ở chơi với nó đây ông ạ.
- Vậy thì cũng tốt chứ sao ông lại...
- Thì tôi có bảo không tốt đâu. tôi kể chuyện là một phần cũng để ông mừng cho nó... mà này...ông ơi, ông có tin vào số phận không?..ông có tin vào chuyện con người ta, ngay từ khi mới sinh ra đã phải gánh vác một thiên chức gì đó mà chúa hay ông trời giao phó cho không..?
- Ha...ha...ha...bạn tôi ơi, già rồi, lẩm cẩm đến nơi rồi...Tôi là linh mục đây, tôi nói thật nhé, có chúa đấy, có ông trời đấy bạn ạ. Có điều, chúa, ông trời, ông phật...là ở trong lòng người mà ra cả thôi ông ơi...số phận, thiên chức, gì gì đấy, đều do con người mình tạo ra mà thôi.
- Thì tôi vẫn nghĩ thế, nhưng lạ là bây giờ già, cứ hay nghĩ lẩn thẩn,...chán thật.
.....câu chuyện của chúng tôi bỏ ở đó. Tôi chưa hết băn khoăn, nhưng mà thôi...
Hai chúng tôi khoác vai nhau đi về giáo đường...Rượu vang... Tiếng đàn Pia nô quý phái tràn ngập không gian...thấp thoáng sau cánh cửa nhỏ có ánh mắt dịu dàng, bí hiểm của những thiên thần choàng khăn màu tối...
....Chia tay ông bạn già. Tối mịt hôm ấy tôi mới quay về với căn phòng trong khu nghĩa trang thành phố. Thằng bốc mả vẫn ngồi đợi tôi về ăn tối. Nó vẫn mang trên người tấm áo của nhà sư. Mâm cơm hôm nay cũng lạ lạ, không nhiều khủng khiếp như mọi khi, lại còn có nửa mâm là đồ chay. Thấy tôi nhìn, nó hiểu ý nói ngay - Em mời thầy xơi cơm đi. Hôm nay nhà chùa cho mời em vào, sư trụ trì bảo, hội phật giáo đã quyết định cho em trở lại chùa thầy ạ.
- Thật vậy hả...vậy là...
- Dạ vâng, từ mai em lại là thầy chùa rồi thầy ạ. Nhưng em xin với thầy cả, cho em vẫn ở đây, em vừa tu, vừa tiện coi sóc công viêc tang lễ cũng tốt cho mọi người.
Tôi không nói gì nữa. Tôi lặng lẽ ăn. Hôm nay tôi ăn mặn, Cậu học trò của tôi ăn chay.
Bạn có hiểu tôi đang kể chuyện gì không?
Hồi còn trẻ, tôi có đọc ở đâu đó, một câu, tôi cứ nghĩ là đúng:- "Cái áo không làm nên ông thầy tu...". Bây giờ sao tôi thấy hoang mang quá. Tôi già thật rồi...
- Chúa và thiên đàng có tồn tại không? - Bạn tôi bảo - Chúa và thiên đường chỉ có trong niềm tin của mỗi chúng ta.
- Phật và cõi niết bàn có tồn tại không? - Học trò của tôi nói rằng - Phật chỉ có trong tâm của mỗi người.
- Tôi thì nghĩ lẩn thẩn - Phải chăng, hành trình suốt cuộc đời nhọc nhằn, láo nháo, và hỗn độn này, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình?
- Vậy còn các bạn, các bạn nghĩ sao...???./.
***
...Hắn mặc áo nhà chùa, ngồi dãi thẻ trên giường cẩn thận xếp xếp, đếm đếm.
- Cậu làm gì vậy?...- Chiều cuối thu đi dạo, thiên nhiên thật êm đềm dễ chịu. Vừa bước chân vào đến cửa tôi nhìn hắn ngạc nhiên hỏi...
- Dạ thưa thầy, em sửa soạn, sắp xếp lại cuộc đời...hì hì...Quyết tâm làm lại thầy ạ.. thầy giúp em một tay với ạ...
- Ừm... tôi thì giúp được gì nào..
- Đây ạ, chỗ này là tiền mặt đây ạ..hơn bốn tỷ ạ... gói này là vàng.. đá quý, có cả mấy hạt kim cương đấy thầy ạ..
- Trời..cậu làm gì lắm của vậy... mà sao lại giở ra...
- Hì hì...(vờ như không chú ý tới thái độ và câu hỏi của tôi ) hắn chỉ vào đống sách vở...Nhiều phết thầy ạ...à thầy thử đọc mấy bài này của em xem được không... Em định bỏ đi nhưng lại tiếc...- Hắn đẩy về phía tôi một chồng giấy khổ a4 gói ghém cẩn thận. Tôi chưa hết kinh hãi về số tài sản khủng của hắn.Tay bê chồng giấy, vừa đi lùi về giường của tôi, vừa nhìn hắn như cách người ta nhìn một thằng ăn cướp.
- Thầy đọc thử đi nhé, một phần đời của em đấy.Em nhặt nhạnh gom góp lại, những bài thơ, những câu chuyện, cả chuyện riêng của em, cả những câu chuyện em nhặt được trong đời...,biết đâu có khi thầy đọc xong lại thấy hay...lại thấy đỡ buồn, hì hì...đừng cười em đấy nhé...mồm nói, tay xếp mấy quyển sách, nó vẫn làm như không biết gì đến thái độ của tôi.
Tôi chợt thoáng trong đầu ý nghĩ sẽ về Hà Đông vào chuyến xe sáng ngày mai...
...Hờ hững tôi rút một tờ giấy đầy chữ, một bài thơ được viết bằng bút mực, chữ rất đẹp, đúng là chữ của nó:
"...
Đơn giản là tôi muốn
Muốn chạm tay vào người con gái xinh đẹp
Thứ ham muốn đã sinh thành minh triết
Và từ đó đức phật khai sinh
Đơn giản như biết bao lần tôi bị đánh lừa
Khi nỗi buồn em đem giấu kín trong chiếc khăn màu ngũ sắc
Và khi em yêu
Sự làm dáng có hào quang bảy sắc cầu vồng
Chia tay em ở cuối mùa xuân
Em thắp vội vàng lên nắng mùa hạ
Và bây giờ ở cuối mùa thu
Tôi ngơ ngẩn chờ lời hẹn của mùa đông
Mọi thứ kiến thức chỉ đủ cho tôi nói một lời ngu si
Giục em lấy chồng....
Chiều đã cạn rồi
Lòng chẳng muốn vào đêm
Trở lại hồng hoang muốn làm tù trưởng người Cơ Tu
Đi săn máu giữa rừng chỉ trông bắt được em "./.
Ui da... một bài thơ tình, thơ của một người mặc áo nhà chùa đây sao...chắc là bài thơ này anh ta có được qua cuộc tình với cô con gái nhà họ Trần đây. Vốn dị ứng với thứ thơ rẻ tiền nhan nhản quanh tôi từ đã lâu, tôi đọc lướt bài thơ nhưng vẫn lờ mờ nhận thấy có cái gì đó lạ lạ, nó giống như một nỗi đau, nỗi đau được nói bằng thứ ngôn từ kiêu hãnh, xót xa mà chân tình lắm....Mà hình như, đằng sau những câu chữ kia, còn chứa chất điiều gì đó vượt ra ngoài câu chuyện tình yêu trai gái...
Tờ thứ hai, cũng vẫn là một bài thơ, không phải chữ của nó... chữ của con gái, chắc là của cô gái họ Trần nào đó...:
..." Những lời này cho anh
Ta bỏ ta chưa nửa cuộc tình
Khi đam mê thể xác căng đầy
Hương lửa chưa đầy sao lòng nghe đắng cay
Những lời này cho anh
Ta hận ta khi đối mặt đời
Đêm đơn côi chợt thấy đêm dài
Tay bỏ tay rồi nên lạc lõng đôi ta
Từ đó đôi mình buông xuôi tất cả
Như hai kẻ lạ
Anh gặp em ngoảng mặt, em gặp anh gục đầu
Thoáng dài buồn hun hút đoạn buồn một lần qua
Những lời này cho anh
Ta đợi ta khắc khoải nửa đời
Ôi đam mê thể xác rã rời
Trên giữa đoạ đày khi tàn mộng đôi ta...."
Hay...thơ hay quá..., Tôi nhớ lại câu chuyện tình của ông thầy chùa trẻ người non dạ, với cô gái con nhà một ông đại gia mà tôi được nghe kể hôm nào...Trời ạ...tôi nhìn chồng giấy a4 đen dặc chữ, tôi biết mình đang có trước mặt, bản thảo những câu chuyện thú vị, về cuộc đời kỳ lạ của gã học trò làm nghề bốc mả kiêm thầy chùa này...
Nấn ná mãi rồi tôi cũng phải trở về nhà mình..., bà vợ già và mấy đứa con dù biết tính tôi xưa nay vốn ưa tự do tự tại nhưng cũng đã hết kiên nhẫn. những cuộc điện thoại triệu hồi liên tục réo rắt.
- Thầy quyết về thật à...- Hắn thấy tôi nghe điện thoại xong, hắn nhìn tôi lo lắng, dò hỏi có vẻ tuyệt vọng.
- Ừ...Tự tôi cũng thấy muốn về rồi. Già rồi..., ở với anh tôi thấy cũng thú vị lắm, nhưng có tuổi rồi, cũng không nên để cho vợ con họ lo lắng cho mình nhiều quá anh ạ...
- Thầy ở luôn đây với em, em chăm sóc thầy được mà...Em muốn được báo đáp, phụng dưỡng thầy...- Giọng hắn nhỏ lại, xúc động. Tự nhiên tôi cũng xúc động.. Tôi hiểu cậu học trò của mình đang nghĩ gì.
Chúng tôi ngồi lặng lẽ với nhau rất lâu, những kỉ niệm ngày xưa hình như cũng lặng lẽ trở về.Hai người đàn ông tự nhiên ngồi như hai khúc gỗ. Tôi thấy hình như có một trong hai người chảy nước mắt...
...Nó đứng lên, nó nói với tôi là đi chuẩn bị đồ cho tôi. Hôm trước tôi xuống đây chỉ có mấy bộ quần áo, mấy thứ đồ dùng cá nhân lặt vặt, tất cả chỉ cho vào một cái túi vải nhỏ, bây giờ, cậu ta sắm cho tôi một cái túi du lịch, thấy lạ lạ, tôi hỏi thì hắn nói:
- Có mấy gói thuốc nam để thầy ngâm rượu, Số tiền em tích luỹ được, số vàng, cả số đá quý lần trước may mắn nhặt được...em gom lại, em nhờ thầy quản lí hộ, thầy có thể tuỳ ý chi dùng, phần để thầy chi dùng cho cuộc sống hàng ngày của thầy, còn ra, để thầy giúp cho những người nghèo khó mà thầy biết...
- Ấy chết, thế còn cậu, cậu để mà dùng chứ... tôi có gia đình...
- Thầy ơi...em từ nay trở đi không còn là em của ngày hôm qua nữa đâu. Thầy còn ở với em, em mới cần đi làm thêm để phụng dưỡng, báo đáp ơn thầy, thầy về, em chỉ còn mỗi một việc là hoằng dương chánh pháp giúp bá tánh và chăm chỉ tu hành thôi. Ăn chay, niệm phật có nhà chùa lo thầy ạ.
... Tiền ở đâu ra mà nhiều thế....Tôi hỏi giọng không hề giấu diếm sự băn khoăn....
- Dạ thưa thầy, tiền em tích góp được đấy ạ, công sức bao nhiêu năm làm nghề bốc mả, xem đất cát, phong thuỷ, rồi lễ lạt...cho người ta đấy thầy ạ..
- Sao nhiều vậy...
- Tất cả đều là mồ hôi, công sức chính đáng của em đấy thầy ạ. Thầy ơi, so với công thầy ngày xưa cứu vớt cưu mang em chưa thấm gì...
Tôi nhìn ánh mắt cậu học trò lúc ấy, nó tha thiết, khẩn khoản và quyết liệt lắm...Tự nhiên nó gợi cho tôi về cái ánh mắt cậu bé năm nào ở cái vùng miền rừng nghèo đói ngày xưa.... Biết có nói đi nói lại cũng không khác được nên tôi im lặng...
- ...À mà thưa thầy... có việc quan trọng nữa.. - Gì vậy? - Tôi hỏi.
- Dạ thưa thầy, em muốn toàn tâm toàn ý cho nghiệp tu, bởi vậy tất cả số sách vở, giấy tờ, cả những gì liên quan đến đời sống trần tục của em, em có được suốt từ những năm tháng qua, em xin gửi thầy giữ cho em, em không biết nói sao, nó là một quãng đời em, xin thầy coi như em tặng thầy làm kỉ niệm....
Tôi lặng lẽ gật đầu...Tôi không nói gì, nhưng lòng tôi xúc động lắm.Tôi biết gã học trò trước mặt tôi đang nói những lời từ gan ruột nó,phải chăng nó đang nói những lời từ biệt tôi để rồi chúng tôi sẽ xa nhau, xa như ngày nào tôi dứt tình với nó để nó về với ông bố đẻ là gã lái xe... Tôi không biết gã thầy chùa trước mặt tôi có thành chính quả trên con đường tu nghiệp hay không...Tôi ngồi lặng im, xa lắm có tiếng còi tàu trôi vào trong gió. Tàu xuôi về hướng nam. /.
Bắt đầu chuyến đi từ trưa về đến thành phố Ninh Bình thì trời đã tối. Đón tôi là một người học trò cũ, nay làm nghề bốc mả chuyên nghiệp, làm ăn được nên tình cũ nghĩa xưa vẫn không hề phai nhạt. Gọi là học trò nhưng anh ta cũng đã gần bốn mươi, bặm trợn và từng trải...Đặc thù nghề nghiệp còn cho anh ta một vẻ ngoài vừa bí hiểm và tối tăm vừa ám nuội và liêu trai...
***
Suốt chặng đường còn lại vào kinh thành, Sĩ ra sức trau dồi những kiến thức mà Điền Sinh trao đổi, học vấn của chàng tiến bộ không ngừng. Đến ngày khai hội, Điền Sinh đột ngột chia tay Lê Học Sĩ để về quê chịu tang mẹ. ngày chia tay ngậm ngùi nuối tiếc, dặm hồng bụi cuốn, người về kẻ ở như hư như thực buồn ơi là buồn.
Hội thi năm ấy, đề bài vừa phát tới tay, Lê học Sĩ đọc sơ một lượt, cảm thấy vô cùng phấn chấn vì đề bài vừa hợp vói khả năng, chàng hạ bút thành chương, lời văn bay bổng như gấm như hoa thật là đắc ý. Câu cuối cùng của đề bài là một câu đối, Vế trước của câu đối là " Than đen, lửa hồng, tro như tuyết."- Lê học Sĩ đọc xong không khỏi giật mình. Đây là vế đối khó, bảy chữ này chỉ một sự vật, sự vật ở đây có ba máu sắc, thật là câu đối hiểm hóc. Sĩ vắt óc nghĩ mãi chẳng ra, mướt cả mồ hôi. Sĩ bỗng cảm thấy rùng mình như bị trúng gió, chàng ta gục xuống bàn ngủ thiếp đi, Trong mơ, Sĩ thấy có người đến vỗ vai chàng, một giọng nói, nghe quen quen, nhỏ nhẹ nhưng rất rõ bên tai, "chàng trai trẻ, bài văn của cậu còn mấy chỗ chưa ổn lắm... " - rồi giọng nói ấy lại chỉ - thế ấy, thế ấy, thế ấy...- Sĩ thấy những chỉ bảo của người vô hình kia thật là uyên bác, chàng vội thưa luôn "thưa tiên sinh vế đối năm nay khó quá, tiểu sinh nghĩ mãi chưa ra...".
Giọng nói vô hình hỏi lại: Nhà ông cha ngươi có cày ruộng bao giờ không? - Có ạ. -Cày ruộng làm gì? - trồng lúa ạ. Giọng nói như cười khe khẽ và bảo - "Như vậy chưa hiểu được sao, lúa màu gì, còn trấu, cám, gạo xay ra thì sao?". Sĩ từ trong mộng như choàng tỉnh chỉ thấy mình vẫn đang ngồi làm bài thi. Những tình tiết trong mơ như vẫn còn trước mắt. Chàng chợt hiểu, liền cầm bút viết ngay câu đối: "Lúa vàng cám đỏ gạo tựa sương" kế đó chàng nhanh chóng sửa bài cho hoàn hảo như gợi ý của người vô hình trong giấc mộng.
Khoa thi năm ấy Lê học sĩ đỗ trạng nguyên, áo gấm vinh quy về quê. Sau đó Sĩ được bổ làm quan to trong triều, ông quan này để lại một sự nghiệp sáng chói trong thời đại của ông và cả nhiều thời sau. Ông ta chết đã lâu nhưng cho tới nay và còn sau nữa, người đời vẫn ca ngợi, khâm phục và biết ơn những gì ông để lại. Thế đấy...!...hừm hừm...
Thầy ngủ chưa?...Thầy có hiểu ý nghĩa câu chuyện em vừa kể không?
(Tôi vẫn thức, tôi hiểu câu chuyện nói gì, tôi thích cái cách thằng bốc mả này quan niệm và nghĩ về cuộc đời. Nhưng thật khó chịu về cái kiểu đắc chí của nó, nhất là cái cách nó hỏi tôi, - mẹ kiếp, tiên sư cái thằng này láo quá cơ. Tôi giả vờ đã ngủ rồi, giả vờ không nghe nó hỏi.
Im lặng..
Nó tưởng tôi ngủ thật, tức quá thở phì phì rồi một lát sau nó ngáy đều đều.
Nó đã ngủ rồi. Còn các bạn, các bạn có hiểu ý nghĩa của câu chuyện nó vừa kể không?
Ai mà nói được đúng ý nghĩa câu chuyện này, tôi hứa sẽ nói với thằng học trò của tôi khuyến mại cho bạn dịch vụ của nó... - He he Đùa thôi. Tôi sẽ mời bạn cà phê và sẽ cúi đầu khâm phục đấy.
***
Tôi thức giấc sớm hơn mọi khi. Câu chuyện tối hôm qua của cậu học trò mang đến cho tuổi già của tôi một cảm giác như là thiếu tự tin.Tôi thấy cái cách tôi hiểu biết về cuộc sống, cái cách tôi nhìn nhận mọi chuyện, cả ở những chuyện đơn giản, tôi cứ nghĩ là đã thấu đáo đầy đủ...hoá ra cũng chưa hẳn thế.
Trong ánh sáng lờ mờ của một ngày mới, nhìn vào cái góc phòng tối om, cậu học trò của tôi vẫn nằm im, tiếng thở vẫn đều đều, chắc vẫn ngủ...Hệ luỵ của can rượu và đống thịt dê hôm qua đây - tôi cười thầm và nghĩ xa xôi đến cái chuyện nó nói với tôi về việc người dân ở đây đào đá núi và xẻ thịt dê bán để xây lâu đài...
...Buổi sớm cuối thu, đầu đông trời lạnh lạnh, sau mấy ngày ốm, cảm giác khoẻ khoắn đã trở lại, đi dạo trên những con đường nhỏ quanh co bên những hàng bia mộ, tự nhiên tôi thấy giữa hai thế giới, thế giới của những người đang tồn tại và thế giới của những người đã chết nằm dưới kia thật hoà hợp, gần gũi và bình yên.
Hôm nay là chủ nhật, tôi chợt nhớ là mình còn có ý định, nhân tiện lần xuống chơi ở đây, tôi sẽ đi thăm người một người bạn già, ông là một linh mục ở bên Kim Sơn, nơi có nhà thờ đá nổi tiếng của sứ Bùi Chu Phát Diệm ngày xưa. Là bạn bè từ thuở còn trai trẻ, vậy mà chỉ thi thoảng, những khi buồn vui bất chợt, chúng tôi viết thư, gọi điện thoại cho nhau. Thời còn trẻ khi ông linh mục mới về giáo phận này, chúng tôi thường hay gặp gỡ,vậy mà thấm thoắt cũng nhiều chục năm rồi chưa gặp lại...
...Đi dạo về, thằng học trò quý tử của tôi đã ngủ dậy từ lâu. không biết có việc gì mà hôm nay nó lại mặc áo của nhà chùa. Anh ta lại đường bệ uy nghi như một vị hoà thượng chân tu. Nhìn ông sư trước mặt tôi, đố ai dám tưởng tượng, vừa mới tối qua ông sư này đã xơi hết vài cân thịt dê cùng cả can rượu gần ba lít...Adi dà Phật !.... Biết tôi đi chơi với ông bạn linh mục, nó gọi xe ta xi, chuẩn bị chu đáo cho tôi lên đường, tiễn ra tận xe nó còn ân cần nói: "Thầy đi chơi vui vẻ ạ...".
... Đón tôi tận ngoài đường cái, ông bạn dẫn tôi thẳng về nhà thờ, đường làng quanh co, hàng quán phục vụ cho đám khách du lịch nhà thờ đá san sát như phố thị. Sau cái bắt tay và gật đầu cười lúc đón khách xuống xe, bạn tôi thong thả đi trước, trên suốt quãng đường dài từ đường cái về đến nhà thờ, chỉ thi thoảng ông linh mục gật đầu đáp lễ khi có người chào ông, tôi thấy thật thú vị khi phát hiện ra cái phong thái nghiêm trang cao quý như đang làm lễ trong nhà thờ của người bạn Công giáo. Bước rảo lên ngang với ông, tôi như muốn bắt chuyện, như để tỏ sự vui mừng khi lâu ngày bè bạn gặp nhau, ông bạn già chỉ như hơi nhoẻn miệng cười, ông khẽ nắm tay tôi và vẫn thư thả đi về trước...Đi ngang qua cái sân thật rộng của nhà thờ, tôi cảm giác lạ lạ như đang đi từ thế giới này sang một thế giới khác.Chỉ khi đẩy cánh cửa to và nặng nề của nhà thờ, bước vào bên trong giáo đường rộng ngợp, người bạn già của tôi mới như trở lại con người tôi biết từ trước. Vui vẻ, khẽ ôm vai tôi, đẩy nhẹ tôi ngồi vào cái ghế ở hàng trên cùng của giáo đường. Nơi ông và tôi thường thích ngồi với nhau trò chuyện mỗi khi có dịp...
- Uống chút nhé...Bạn uống gì nhỉ? hì hì...Sao hôm nay chúa lại mở cửa thiên đàng cho bạn về thăm tôi vậy... vui quá đi hì hì...
Phì cười và cảm động trước sự vui vẻ, vồ vập của người bạn, tôi cũng vui vẻ gật đầu và hứng thú chỉ tay về góc giáo đường trên tầng hai, nơi có cây đàn piano mấy trăm tuổi...
- Ha ha vẫn còn nhớ hả, rồi, ok...
... Với tay lấy cái gậy nhỏ như cái dùi trống của trẻ con, gõ khẽ vào cái chuông ở góc bàn, cánh cửa nhỏ nơi góc lễ đường mở ra. Một người nữ tu trẻ và đẹp như các Ma sơ trong phim ảnh phương tây xuất hiện, nàng mang theo một cái xô nhỏ có chai rượu vang đã mở nút, ngâm trong đá, hai cái ly pha lê viền vàng lấp lánh... Người nữ tu khẽ cúi chào và khéo léo rót rượu mời khách...Tôi và ông bạn cụng ly, tiếng ly kêu lanh canh trong trẻo, ngân nga trong vòm nhà nguyện như lời tụng ca tình bạn hữu của chúng tôi...Tôi thấy vui, lòng nhẹ nhõm như quên đi những ưu phiền của cuộc sống.
Sau ly rượu, người bạn già thư thả đi lên tầng hai của lễ đường, Và rồi âm thanh của tiếng đàn pi a nô tràn ngập giáo đường...Ave Ma ria...
Tôi rất thích nghe tiếng đàn piano trong nhà thờ. Tôi không phải là người công giáo. Nhà thờ công giáo thờ chúa và những ngôi chùa thờ phật, với tôi chỉ đơn giản là nơi thiêng liêng, nơi để người ta tôn thờ, xưng tụng và ngợi ca những giá trị tốt đẹp của Đạo đức Con người...Tôi chỉ thích nghe nhạc, nghe tiếng đàn Pia nô trong nhà thờ, thế thôi.
... Rượu vang và âm nhạc trong giáo đường nhà thờ làm tâm hồn tôi như ngất ngây. Tôi đi dạo quanh nhà thờ đá. Tôi chợt phát hiện ra một điều kì thú, những viên đá xếp bên nhau từ đã rất lâu, cùng với thăng trầm thời gian, đá ở đây như có linh hồn. Những viên đá như đang lặng lẽ kể chuyện. Như những số phận con người ở quanh đâu đây. Đá mang gương mặt người, thấp thoáng ẩn hiện...tôi ngồi xuống tựa vào đá và ngủ thiếp đi, tôi mơ...Trong giấc mơ tôi, đá kể cho tôi nghe những câu chuyện của đá, có chuyện vui, có cả chuyện buồn. Tôi như nghe ai đang hát "...Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau..."...
Tỉnh giấc, tôi thấy người bạn già ngồi bên từ bao giờ...Ánh mắt hướng xa xăm về nóc tháp chuông nhà thờ, không biết bạn tôi nhìn thấy gì ở đó. Tôi biết ở tháp chuông đó có một quả chuông rất to, tiếng của nó vang xa khắp cả xứ đạo này...
Chúng tôi cứ ngồi yên lặng bên nhau như thế, lâu lắm...
- Có chuyện gì hả ông? - người bạn già phá vỡ sự im lặng làm tôi giật mình.
- Không...Có gì đâu, mà sao ông lại hỏi tôi vậy.?
Lại im lặng.
- Ông có nhớ thằng bé hồi trước tôi định gửi ông trông nom hộ không?
- Nhớ chứ, nhưng mà sao? có chuyện gì về nó à?
À... ờ...không..À mà cũng có chuyện muốn kể với ông về nó, chuyện vui vui thôi nhưng...
Thế là tôi và người bạn già ngồi bên nhau ôn lại câu chuyện về Nó.
... Ngày xưa, lâu lắm rồi, hồi tôi mới học xong trường sư phạm, tôi đi dạy học trên miền núi. Cái thời ấy cả cái đất nước này đều khó khăn, thiếu đói.Trên những chuyến xe khách tôi đi mỗi ngày cuối tháng, khi được nghỉ về thăm nhà, tôi thường nghe người ta nói về nghề dạy học của chúng tôi bằng giọng thương hại lẫn cả coi thường...Lần ấy, về nghỉ tết cuối năm, tôi gặp một thằng bé, cậu bé người miền núi, nói tiếng kinh chưa sõi. Bị gã phụ xe trợn mắt ra sức quát đuổi xuống xe không cho về xuôi, không hiểu sao thằng bé cứ bám vào tay tôi như cầu cứu, và chả hiểu trời xui đất khiến thế nào, tôi nhận mua vé cho nó đi cùng... Tết, nó ăn tết ở nhà tôi, hết tết, nó theo tôi trở lại ngôi trường mà tôi dạy học. Nó không có nhà cửa, cũng chẳng có ai thân thích, nghe mấy người trong cái bản gần nơi tôi bắt xe về tết hôm ấy nói, nó là con của một cô giáo dưới xuôi lên đây dạy học, nghe đâu nhà cô dưới ấy cũng chẳng còn ai, cô có con với một anh lái xe đường dài, sợ tai tiếng, sợ nhà trường kỉ luật... cô đẻ giấu đẻ diếm rồi gửi vào bản nhờ người nuôi, lúc đầu, mỗi tháng cô đều gửi gạo gửi tiền vào nuôi con. Được hơn một năm sau, cô giáo kia bị lũ cuốn, mất xác... Người nuôi thằng bé nghèo quá, nay nhờ người này, mai nhờ người khác cho nó ăn, bữa đói bữa no... Thằng bé trở thành con chung của cả cái bản nghèo cho đến ngày tôi gặp nó. Nghiễm nhiên thằng bé ở với tôi ở trường, tôi làm giấy khai sinh cho nó, tên bố là tên tôi, tên mẹ là tên bà vợ anh hiệu trưởng. cho nó hợp pháp thôi, ai cũng nghĩ như vậy là phải. Tôi dạy nó nói tiếng kinh, dạy nó học, tôi chia sẻ cuộc sống khó khăn của tôi với nó. Lạ là nó không bao giờ coi tôi là bố nuôi, nó chỉ gọi tôi là thầy xưng em, tôi cũng chưa muốn làm bố nên chẳng ý kiến gì. Hai năm sau tôi chuyển công tác về xuôi, thằng bé theo tôi về. Nó ở với tôi tới năm nó học lớp mười một, tôi muốn lấy vợ. người ta cứ dị nghị nó là con tôi. Mấy lần đi hỏi vợ toàn bị từ chối khéo. đau thật. Tôi nói chuyện ấy với nó, nó cười cười. Tôi bảo, thầy gửi mày vào trung tâm giáo dục thường xuyên của bạn thầy nhé, ở đó cũng được học chữ và còn học cả nghề nữa. "Không " - Nó trả lời lạnh tanh, nó không cười nữa. tôi không hiểu lúc ấy nó nghĩ gì...
- ... A, chính hồi ấy vì thế ông mang nó xuống gửi tôi ở đây phải không? Thì tôi đã tìm được gia đình cho nó rồi đấy thôi. mà tôi nghĩ nó cũng ổn đấy chứ...sao lại...
- Ừ, hồi ấy cuộc sống khó khăn quá, tôi nghĩ mãi mới dám nhờ ông. Cũng mừng là sau này ông lại dò hỏi, tìm được tung tích người lái xe năm nào mà trả cháu nó về với gia đình.
- Cũng may cho nó, nếu không tìm được gia đình nó, bây giờ nó đi học làm linh mục, theo đạo công giáo như tôi thì... hà hà...cũng hay đấy nhỉ.
- Nó không làm linh mục ông ơi, nó làm thầy chùa, giờ nó lại đi trông coi nghĩa trang trong thành phố kia kìa ông ơi...
- Giê su ma, Lạy chúa tôi...ông vừa nói gì vậy.?
...Tôi kể cho ông bạn già nghe phần tiếp theo cuộc đời của nó.
- Tìm được gia đình nó cũng vui. Như ông biết rồi đấy, quê nội nó hoá ra là ở Ninh Bình, nhà cũng tương đối, gã lái xe ngày xưa khi biết nó là con, xin với bà vợ cả cho nhận mang về nhà đoàn tụ ngay. Chuyện coi như xong xuôi. chia tay nó, tôi cũng hơi bùi ngùi, nó thì chỉ im lặng. Tôi cũng không hiểu nó nghĩ gì.Thời gian trôi nhanh quá, bẵng đi một thoáng mà đã mấy chục năm...Nó bảo với tôi khi gặp lại, học xong lớp mười hai, nó đi tu, rồi bị đuổi khỏi chùa, nó bây giờ làm đủ nghề, trông nghĩa trang, xem phong thuỷ đất cát, bốc mả, cúng bái...Tóm lại là nó bây giờ lạ lắm, tôi đang ở chơi với nó đây ông ạ.
- Vậy thì cũng tốt chứ sao ông lại...
- Thì tôi có bảo không tốt đâu. tôi kể chuyện là một phần cũng để ông mừng cho nó... mà này...ông ơi, ông có tin vào số phận không?..ông có tin vào chuyện con người ta, ngay từ khi mới sinh ra đã phải gánh vác một thiên chức gì đó mà chúa hay ông trời giao phó cho không..?
- Ha...ha...ha...bạn tôi ơi, già rồi, lẩm cẩm đến nơi rồi...Tôi là linh mục đây, tôi nói thật nhé, có chúa đấy, có ông trời đấy bạn ạ. Có điều, chúa, ông trời, ông phật...là ở trong lòng người mà ra cả thôi ông ơi...số phận, thiên chức, gì gì đấy, đều do con người mình tạo ra mà thôi.
- Thì tôi vẫn nghĩ thế, nhưng lạ là bây giờ già, cứ hay nghĩ lẩn thẩn,...chán thật.
.....câu chuyện của chúng tôi bỏ ở đó. Tôi chưa hết băn khoăn, nhưng mà thôi...
Hai chúng tôi khoác vai nhau đi về giáo đường...Rượu vang... Tiếng đàn Pia nô quý phái tràn ngập không gian...thấp thoáng sau cánh cửa nhỏ có ánh mắt dịu dàng, bí hiểm của những thiên thần choàng khăn màu tối...
....Chia tay ông bạn già. Tối mịt hôm ấy tôi mới quay về với căn phòng trong khu nghĩa trang thành phố. Thằng bốc mả vẫn ngồi đợi tôi về ăn tối. Nó vẫn mang trên người tấm áo của nhà sư. Mâm cơm hôm nay cũng lạ lạ, không nhiều khủng khiếp như mọi khi, lại còn có nửa mâm là đồ chay. Thấy tôi nhìn, nó hiểu ý nói ngay - Em mời thầy xơi cơm đi. Hôm nay nhà chùa cho mời em vào, sư trụ trì bảo, hội phật giáo đã quyết định cho em trở lại chùa thầy ạ.
- Thật vậy hả...vậy là...
- Dạ vâng, từ mai em lại là thầy chùa rồi thầy ạ. Nhưng em xin với thầy cả, cho em vẫn ở đây, em vừa tu, vừa tiện coi sóc công viêc tang lễ cũng tốt cho mọi người.
Tôi không nói gì nữa. Tôi lặng lẽ ăn. Hôm nay tôi ăn mặn, Cậu học trò của tôi ăn chay.
Bạn có hiểu tôi đang kể chuyện gì không?
Hồi còn trẻ, tôi có đọc ở đâu đó, một câu, tôi cứ nghĩ là đúng:- "Cái áo không làm nên ông thầy tu...". Bây giờ sao tôi thấy hoang mang quá. Tôi già thật rồi...
- Chúa và thiên đàng có tồn tại không? - Bạn tôi bảo - Chúa và thiên đường chỉ có trong niềm tin của mỗi chúng ta.
- Phật và cõi niết bàn có tồn tại không? - Học trò của tôi nói rằng - Phật chỉ có trong tâm của mỗi người.
- Tôi thì nghĩ lẩn thẩn - Phải chăng, hành trình suốt cuộc đời nhọc nhằn, láo nháo, và hỗn độn này, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình?
- Vậy còn các bạn, các bạn nghĩ sao...???./.
***
...Hắn mặc áo nhà chùa, ngồi dãi thẻ trên giường cẩn thận xếp xếp, đếm đếm.
- Cậu làm gì vậy?...- Chiều cuối thu đi dạo, thiên nhiên thật êm đềm dễ chịu. Vừa bước chân vào đến cửa tôi nhìn hắn ngạc nhiên hỏi...
- Dạ thưa thầy, em sửa soạn, sắp xếp lại cuộc đời...hì hì...Quyết tâm làm lại thầy ạ.. thầy giúp em một tay với ạ...
- Ừm... tôi thì giúp được gì nào..
- Đây ạ, chỗ này là tiền mặt đây ạ..hơn bốn tỷ ạ... gói này là vàng.. đá quý, có cả mấy hạt kim cương đấy thầy ạ..
- Trời..cậu làm gì lắm của vậy... mà sao lại giở ra...
- Hì hì...(vờ như không chú ý tới thái độ và câu hỏi của tôi ) hắn chỉ vào đống sách vở...Nhiều phết thầy ạ...à thầy thử đọc mấy bài này của em xem được không... Em định bỏ đi nhưng lại tiếc...- Hắn đẩy về phía tôi một chồng giấy khổ a4 gói ghém cẩn thận. Tôi chưa hết kinh hãi về số tài sản khủng của hắn.Tay bê chồng giấy, vừa đi lùi về giường của tôi, vừa nhìn hắn như cách người ta nhìn một thằng ăn cướp.
- Thầy đọc thử đi nhé, một phần đời của em đấy.Em nhặt nhạnh gom góp lại, những bài thơ, những câu chuyện, cả chuyện riêng của em, cả những câu chuyện em nhặt được trong đời...,biết đâu có khi thầy đọc xong lại thấy hay...lại thấy đỡ buồn, hì hì...đừng cười em đấy nhé...mồm nói, tay xếp mấy quyển sách, nó vẫn làm như không biết gì đến thái độ của tôi.
Tôi chợt thoáng trong đầu ý nghĩ sẽ về Hà Đông vào chuyến xe sáng ngày mai...
...Hờ hững tôi rút một tờ giấy đầy chữ, một bài thơ được viết bằng bút mực, chữ rất đẹp, đúng là chữ của nó:
"...
Đơn giản là tôi muốn
Muốn chạm tay vào người con gái xinh đẹp
Thứ ham muốn đã sinh thành minh triết
Và từ đó đức phật khai sinh
Đơn giản như biết bao lần tôi bị đánh lừa
Khi nỗi buồn em đem giấu kín trong chiếc khăn màu ngũ sắc
Và khi em yêu
Sự làm dáng có hào quang bảy sắc cầu vồng
Chia tay em ở cuối mùa xuân
Em thắp vội vàng lên nắng mùa hạ
Và bây giờ ở cuối mùa thu
Tôi ngơ ngẩn chờ lời hẹn của mùa đông
Mọi thứ kiến thức chỉ đủ cho tôi nói một lời ngu si
Giục em lấy chồng....
Chiều đã cạn rồi
Lòng chẳng muốn vào đêm
Trở lại hồng hoang muốn làm tù trưởng người Cơ Tu
Đi săn máu giữa rừng chỉ trông bắt được em "./.
Ui da... một bài thơ tình, thơ của một người mặc áo nhà chùa đây sao...chắc là bài thơ này anh ta có được qua cuộc tình với cô con gái nhà họ Trần đây. Vốn dị ứng với thứ thơ rẻ tiền nhan nhản quanh tôi từ đã lâu, tôi đọc lướt bài thơ nhưng vẫn lờ mờ nhận thấy có cái gì đó lạ lạ, nó giống như một nỗi đau, nỗi đau được nói bằng thứ ngôn từ kiêu hãnh, xót xa mà chân tình lắm....Mà hình như, đằng sau những câu chữ kia, còn chứa chất điiều gì đó vượt ra ngoài câu chuyện tình yêu trai gái...
Tờ thứ hai, cũng vẫn là một bài thơ, không phải chữ của nó... chữ của con gái, chắc là của cô gái họ Trần nào đó...:
..." Những lời này cho anh
Ta bỏ ta chưa nửa cuộc tình
Khi đam mê thể xác căng đầy
Hương lửa chưa đầy sao lòng nghe đắng cay
Những lời này cho anh
Ta hận ta khi đối mặt đời
Đêm đơn côi chợt thấy đêm dài
Tay bỏ tay rồi nên lạc lõng đôi ta
Từ đó đôi mình buông xuôi tất cả
Như hai kẻ lạ
Anh gặp em ngoảng mặt, em gặp anh gục đầu
Thoáng dài buồn hun hút đoạn buồn một lần qua
Những lời này cho anh
Ta đợi ta khắc khoải nửa đời
Ôi đam mê thể xác rã rời
Trên giữa đoạ đày khi tàn mộng đôi ta...."
Hay...thơ hay quá..., Tôi nhớ lại câu chuyện tình của ông thầy chùa trẻ người non dạ, với cô gái con nhà một ông đại gia mà tôi được nghe kể hôm nào...Trời ạ...tôi nhìn chồng giấy a4 đen dặc chữ, tôi biết mình đang có trước mặt, bản thảo những câu chuyện thú vị, về cuộc đời kỳ lạ của gã học trò làm nghề bốc mả kiêm thầy chùa này...
Nấn ná mãi rồi tôi cũng phải trở về nhà mình..., bà vợ già và mấy đứa con dù biết tính tôi xưa nay vốn ưa tự do tự tại nhưng cũng đã hết kiên nhẫn. những cuộc điện thoại triệu hồi liên tục réo rắt.
- Thầy quyết về thật à...- Hắn thấy tôi nghe điện thoại xong, hắn nhìn tôi lo lắng, dò hỏi có vẻ tuyệt vọng.
- Ừ...Tự tôi cũng thấy muốn về rồi. Già rồi..., ở với anh tôi thấy cũng thú vị lắm, nhưng có tuổi rồi, cũng không nên để cho vợ con họ lo lắng cho mình nhiều quá anh ạ...
- Thầy ở luôn đây với em, em chăm sóc thầy được mà...Em muốn được báo đáp, phụng dưỡng thầy...- Giọng hắn nhỏ lại, xúc động. Tự nhiên tôi cũng xúc động.. Tôi hiểu cậu học trò của mình đang nghĩ gì.
Chúng tôi ngồi lặng lẽ với nhau rất lâu, những kỉ niệm ngày xưa hình như cũng lặng lẽ trở về.Hai người đàn ông tự nhiên ngồi như hai khúc gỗ. Tôi thấy hình như có một trong hai người chảy nước mắt...
...Nó đứng lên, nó nói với tôi là đi chuẩn bị đồ cho tôi. Hôm trước tôi xuống đây chỉ có mấy bộ quần áo, mấy thứ đồ dùng cá nhân lặt vặt, tất cả chỉ cho vào một cái túi vải nhỏ, bây giờ, cậu ta sắm cho tôi một cái túi du lịch, thấy lạ lạ, tôi hỏi thì hắn nói:
- Có mấy gói thuốc nam để thầy ngâm rượu, Số tiền em tích luỹ được, số vàng, cả số đá quý lần trước may mắn nhặt được...em gom lại, em nhờ thầy quản lí hộ, thầy có thể tuỳ ý chi dùng, phần để thầy chi dùng cho cuộc sống hàng ngày của thầy, còn ra, để thầy giúp cho những người nghèo khó mà thầy biết...
- Ấy chết, thế còn cậu, cậu để mà dùng chứ... tôi có gia đình...
- Thầy ơi...em từ nay trở đi không còn là em của ngày hôm qua nữa đâu. Thầy còn ở với em, em mới cần đi làm thêm để phụng dưỡng, báo đáp ơn thầy, thầy về, em chỉ còn mỗi một việc là hoằng dương chánh pháp giúp bá tánh và chăm chỉ tu hành thôi. Ăn chay, niệm phật có nhà chùa lo thầy ạ.
... Tiền ở đâu ra mà nhiều thế....Tôi hỏi giọng không hề giấu diếm sự băn khoăn....
- Dạ thưa thầy, tiền em tích góp được đấy ạ, công sức bao nhiêu năm làm nghề bốc mả, xem đất cát, phong thuỷ, rồi lễ lạt...cho người ta đấy thầy ạ..
- Sao nhiều vậy...
- Tất cả đều là mồ hôi, công sức chính đáng của em đấy thầy ạ. Thầy ơi, so với công thầy ngày xưa cứu vớt cưu mang em chưa thấm gì...
Tôi nhìn ánh mắt cậu học trò lúc ấy, nó tha thiết, khẩn khoản và quyết liệt lắm...Tự nhiên nó gợi cho tôi về cái ánh mắt cậu bé năm nào ở cái vùng miền rừng nghèo đói ngày xưa.... Biết có nói đi nói lại cũng không khác được nên tôi im lặng...
- ...À mà thưa thầy... có việc quan trọng nữa.. - Gì vậy? - Tôi hỏi.
- Dạ thưa thầy, em muốn toàn tâm toàn ý cho nghiệp tu, bởi vậy tất cả số sách vở, giấy tờ, cả những gì liên quan đến đời sống trần tục của em, em có được suốt từ những năm tháng qua, em xin gửi thầy giữ cho em, em không biết nói sao, nó là một quãng đời em, xin thầy coi như em tặng thầy làm kỉ niệm....
Tôi lặng lẽ gật đầu...Tôi không nói gì, nhưng lòng tôi xúc động lắm.Tôi biết gã học trò trước mặt tôi đang nói những lời từ gan ruột nó,phải chăng nó đang nói những lời từ biệt tôi để rồi chúng tôi sẽ xa nhau, xa như ngày nào tôi dứt tình với nó để nó về với ông bố đẻ là gã lái xe... Tôi không biết gã thầy chùa trước mặt tôi có thành chính quả trên con đường tu nghiệp hay không...Tôi ngồi lặng im, xa lắm có tiếng còi tàu trôi vào trong gió. Tàu xuôi về hướng nam. /.
Truyện mới nhất:
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (Truyện ngôn tình)
- Bạn Thân Khác Giới Ư? (Truyện ngôn tình)
- Anh Ở Bên Em Đủ Gần Chưa? (Truyện ngôn tình)
- Câu chuyện về Cậu Bé và Hòn Đá Phép Thuật (Truyện dân gian)
- Nghìn lẻ một đêm (Nghìn lẻ một đêm)
- Giấc mơ và tuổi thơ (Truyện ngắn)
- Dưới bầu trời ngàn sao (Truyện Đam mỹ)
- Hành Trình Cứu Rỗi Linh Hồn (Truyện cổ tích)
- Mùa Hoa Cẩm Tú Trắng (Truyện tiểu thuyết)
- Nắng Chiều Bên Đồi Hoa (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Tags: Chuyện đùa như thật
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!