Vạn Cổ Chí Tôn - Chương 419: Xuất kỳ bất ý (1)

173 lượt xem

- Nhạc Cửu Lâm! Con mẹ nó ngươi tên điên này, lão tử bây giờ đi giúp Hỏa Ô đế quốc đoạt danh ngạch, ngươi dám chặn đường ta, không sợ Tân Bì tới cửa lấy mạng của ngươi sao?

Lý Vân Tiêu thấy rõ người tới thì mắng to.

Trên mặt Nhạc Cửu Lâm không mang theo chút biểu lộ nào, nhàn nhạt mở miệng nói: 

- Đừng nói mình vĩ đại như thế, ngươi là kẻ không lợi không dậy sớm. Ta ngăn ngươi lại có mục đích rõ ràng. Giao con yêu thú và Ngô Câu Sương Tuyết Minh ra đây, ngươi có thể hoàn hảo không tổn hao gì rời đi.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu âm hàn, tức giận nói: 

- Không có yêu thú trợ trận, ta làm sao đả bại cường giả ba đế quốc tranh đoạt danh ngạch. Chậm trễ đại sự, đừng nói Tân Bì, sợ là Tụ Thiên Tông cũng sẽ diệt sát ngươi.

Nhạc Cửu Lâm lúc này sắc mặt biến hóa, nhưng đảo mắt đã khôi phục như thường, lãnh đạm nói:

- Dùng thực lực của ngươi, cho dù không có con yêu thú kia, trong đồng lứa có ai địch nổi? Đừng vội nhiều lời, thi đấu tranh đoạt sắp bắt đầu, ngươi giao ra đây, ta không chỉ không làm khó ngươi, ngược lại còn tiễn ngươi một đoạn đường.

- Đa tạ, đường này ta tự đi mới tốt. Ngươi thật không nhường?

Lý Vân Tiêu hai con ngươi chớp lên, thân thể phát lạnh.

Trong mắt Nhạc Cửu Lâm hiện ra một tia làm khó, thở dài: 

- Ta thực không muốn động thủ với ngươi, hy vọng ngươi có thể phối hợp một ít. Ngươi biết rõ, không có khả năng đào thoát khỏi tay của ta. Trừ phi Bách Lý đại nhân xuất hiện lần nữa.

Lý Vân Tiêu giận không kềm được, trong lúc đó đồng tử đột nhiên co lại, mãnh liệt nhìn qua sau lưng Nhạc Cửu Lâm, kinh hãi nói: 

- Ngươi, ngươi là tông chủ Tụ Thiên Tông Tề Phong!

- Cái gì? 

Nhạc Cửu Lâm chấn động, mồ hôi lạnh bao phủ ót của hắn, vội vàng hoảng sợ quay đầu lại, trong nội tâm lạnh buốt.

Sau lưng trống rỗng, làm gì có bóng người nào?

- Lại dám đùa nghịch ta? Hẳn ngươi cho rằng có thể trốn thoát.

Nhạc Cửu Lâm giận tím mặt, Lý Vân Tiêu lại dám trêu đùa hắn! Mặc dù hắn thoát thân trong nháy mắt, hắn cũng chỉ là Vũ Quân làm sao có thể thoát được chứ?

Hắn vội vàng xoay người lại, chỉ thấy Lý Vân Tiêu không trốn mà tiến tới, thân thể đã tiến tới rất gần, chớp mũi đối phương đã tới trước mặt của hắn.

- Chi! Ngươi muốn điều gì? 

Nhạc Cửu Lâm giật mình, vội vàng lui về sau. Chỉ thấy trên mặt Lý Vân Tiêu mang theo nụ cười cổ quái, trong đầu đột nhiên chấn động.

- Không tốt, là tinh thần công kích!

Đột nhiên thức hải của hắn đau nhức, rất nhiều lực lượng vô hình nhanh chóng rót vào làm cho linh thức của hắn lập tức bị phong bế.

Chỉ trong nháy mắt này, bàn tay Lý Vân Tiêu đánh ra một trảo, trong lòng bàn tay có kim sắc khoa đẩu văn hiện ra, bao phủ trên người Nhạc Cửu Lâm.

- Đây là cái gì?

Nhạc Cửu Lâm dù sao cũng là ngũ tinh Vũ Hoàng, trong nháy mắt thất thần đã khôi phục lại, trong đôi mắt thanh minh, nhìn thấy một đạo kim quang đang vây khốn mình, không ngừng có văn tự phong cách cổ xưa hiển hiện, trong nội tâm đầy khiếp sợ, nhưng cũng không bối rối, dù sao thực lực hai người chênh lệch quá lớn. Hắn trấn tĩnh nói ra: 

- Tu vị không tới còn muốn kháng cự, ta biết rõ ngươi ý đồ xấu nhiều, át chủ bài cũng không ít, nhưng ở trước mặt ta cũng vô dụng.

Thần sắc Lý Vân Tiêu vốn vô cùng ngưng trọng lập tức nhẹ nhõm, khẽ mĩm cười nói: 

- Không có gì, mang ngươi đi nơi tốt.

Đồng tử Nhạc Cửu Lâm hơi co lại, đang muốn vận chuyển chân khí đánh tan kim quang và văn tự cổ xưa, lại đột nhiên thấy Lý Vân Tiêu đang đọc các âm tiết khó hiểu, thân thể của hắn tê rần, hắn hóa thành quang mang bị Lý Vân Tiêu thu vào mi tâm.

Sau một khắc, hắn xuất hiện bên trong Giới Thần Bi.

- Chi! Đây là nơi nào?

Nhạc Cửu Lâm hoảng sợ thất sắc, chỉ thấy thiên địa đỏ bừng, nhiệt độ cao không tiêu tan, hắn như đang ở trong lồng hấp.

Hắn vội vàng thả thần thức ra, lại hoảng sợ phát hiện nơi đây vô biên vô hạn, kinh hãi nói: 

- Chẳng lẽ là ảo thuật? Đây là ảo thuật gì, thật mạnh!

- Ha ha!

Một tiếng cười truyền tới, thân ảnh Lý Vân Tiêu dần dần xuất hiện trước mặt hắn, cười nói: 

- Đây không phải ảo thuật, về phần là địa phương nào, nơi cho ngươi biết cũng không sao. Bởi vì ta có thể dễ dàng trấn áp ngươi, ngươi đừng hy vọng thoát ra khỏi nơi này.

Hắn một tay điểm ra, hỏa diễm hóa thành sợi dây trói buộc Nhạc Cửu Lâm.

- Cuồng vọng! Ngươi chỉ là một Vũ Quân, cho dù có huyền khí nghịch thiên, chẳng lẽ có thể trấn áp ta hay sao?

Trong nội tâm Nhạc Cửu Lâm ẩn ẩn sinh ra lửa giận, hơn nữa nơi đây cho hắn cảm giác cực kỳ không ổn, trông thấy sợi dây bay tới, trong ánh mắt hiện lên một tia sát ý, lôi điện chi lực "Đùng" vang lên, ầm ầm đánh ra, hóa thành vạn đạo lôi quang bao phủ các nơi.

Tư!

Lôi quang của hắn mới bay ra được vài mét, vậy mà vô thanh vô tức biến mất trên không trung, thật giống như hỏa diễm gặp được nước, phát ra âm thanh "Tê tê" dập tắt sau đó biến mất sạch sẽ.

- Chi! Xảy ra chuyện gì? 

Trong nội tâm Nhạc Cửu Lâm đại chấn, tròng mắt mở to như chuông đồng, kinh hãi nói:

- Ảo thuật, đây nhất định là ảo thuật! Nhưng mà không dùng được gì, ta và ngươi có chênh lệch to lớn, bất luận ảo thuật gì cũng vô dụng.

Vèo!

Ngay thời điểm hắn không ngừng dong dài, hỏa diễm lao tới trói buộc hắn, cuốn hơn mười vòng sau đó khóa chặc hắn trên không trung.

Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng cười cười, ngón trỏ điểm nhẹ, Nhạc Cửu Lâm lập tức bị trọng lực mấy vạn lần bao phủ, lúc này rơi thẳng xuống hỏa diễm vô biên vô tận phía dưới.

- Khó có được ngũ tinh Vũ Hoàng cho thủ hạ ta luyện tập trận pháp. Chư vị, giữ vững tinh thần đi, đưa Vũ Hoàng tới cho các ngươi luyện tập, vừa vặn bắt đầu quen thuộc đại trận đấy.

Hỏa xà trên người Nhạc Cửu Lâm biến mất không thấy gì nữa, thân thể có thể hoạt động tự nhiên. Nhưng lúc này trên mặt đất là biển lửa đỏ bừng, đột nhiên bộc phát hào quang cực nóng thôn phệ hắn.

- Hừ hừ, ngươi an tâm đối luyện trong này đi, thời gian rất lâu đừng mong đi ra ngoài.

Lý Vân Tiêu lạnh lùng cười cười, thân ảnh này rời khỏi nơi đây, dần dần biến mất không thấy gì nữa.

Lần này xem như đủ may mắn, giết Nhạc Cửu Lâm trở tay không kịp, trực tiếp kéo hắn vào bên trong Giới Thần Bi, nếu không thì hắn chẳng có chút phần thắng nào. Ở bên trong Giới Thần Bi hắn chính là thần linh, cho dù Vũ Đế đi vào cùng phải thành thật bị trấn áp.

Lý Vân Tiêu kiểm tra Hổ Vương Chiến Xa, cũng không có bị thương tổn quá lớn, lập tức nhanh chóng lao tới Quỳnh Hoa Đảo.

Bên bờ hồ Minh Tâm, Tân Bì đang đứng ngồi không yên thì thở ra một hơi, nhìn thấy thân ảnh ở xa xa thì mỉm cười thỏa mãn.

Hổ Vương Chiến Xa không phải thế lực bình thường có thể có được, Lý Vân Tiêu xuất hiện lập tức khiến toàn trường chú ý. Nhìn rõ người tới, những đệ tử xem cuộc chiến thành Thượng Dương ngày đó sắc mặt đại biến, trong ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

- Ân? Thiếu niên rêu rao này là ai? Giá đỡ thật lớn a.
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×