LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Gặp Phải Anh Chàng Cực Phẩm - Ngoại truyện

68 lượt xem

Cuộc sống thường ngày
Chim ca hoa nở, mặt trời đã lên cao đồng chí Phú Hắc mới thức dậy mặc quần áo.
Tìm đông tìm tây, vất vả tìm kiếm hồi lâu…
Phú Hắc rốt cuộc cũng bỏ cuộc, nhíu mày tiếp tục mặc quần áo, sau đó lại khôi phục vẻ mặt không chút biểu cảm.
Đặt chuông báo thức xong, anh cúi đầu hôn người con gái nào đó đang ngủ say như heo chết, sau đó xách cặp tài liệu ra khỏi cửa.


Họ Tô nào đó đang ôm gối đầu ngủ ngon lành, nước miếng chảy ròng ròng, tiếng ngáy chấn động trời đất.
Tiếng chuông báo thức bỗng vang lên, cô liền bật dậy với mái tóc rối bù.
Tô Tố gào thét rồi lại la hét… bình tĩnh lại, bắt đầu gọi điện thoại “Phú Hắc, em muốn nghỉ phép, người em không được thoải mái lắm.”
… Boss im lặng, sau đó khẽ cười “Được, trừ 80% tiền thưởng chuyên cần, nếu em đến muộn sẽ bị trừ 40%.”
Rút chiếc áo lót từ trong lớp chăn…


Rút ra một chiếc tất từ dưới gối…
Móc một chiếc khác từ trong vỏ chăn ra…
Cuối cùng, rút hai cái quần lót từ dưới người lên…
Tô Tố hoàn toàn chấn động, người đờ đẫn, tại sao lại là hai cái!!! Một cái màu đỏ, một cái màu đen!
Khóe miệng co giật, cô mở tủ quần áo ra, quả nhiên đống quần lót đã bị dùng hết sạch.

Lại liếc mắt về phía phòng vệ sinh, trong chậu chất đầy đống quần áo trong hơn hai tuần… Thứ chói mắt nhất chính là đám quần lót màu sắc sặc sỡ kia.
Họ Tô tức giận siết chặt nắm đấm, “Quá mức nham hiểm, thật không ngờ quần lót dùng trong một tuần lại là bảy màu khác nhau.”
Sau đó lại giơ chiếc quần lót màu đỏ lên, lắc đầu khó hiểu. Cô cúi đầu suy nghĩ, vậy thứ mà hôm nay Phú Hắc mặc lại nằm ngoài kế hoạch???
Trong lúc nghi hoặc khó hiểu cô liền gọi cuộc điện thoại “Sếp à…”
“Kêu Phú Hắc.”
“Ồ, Phú Hắc, hôm nay anh mặc quần lót màu gì vậy?”
… Im lặng.
“Hửm? Là màu gì vậy?” Ai đó tiếp tục truy hỏi.
Boss tiếp tục im lặng rồi đột nhiên nói, “Như vậy sẽ rất mát mẻ.” Họ Phú nhìn trái nhìn phải rồi khen ngợi “Rất tốt, rất thoải mái.”
Lại tiếp tục nhẹ nhàng bổ sung “Hôm nay coi như em nghỉ phép, trừ 10% tiền thưởng chuyên cần” rồi cạch một tiếng cúp máy.



Họ Tô cúi đầu nhìn đồng hồ, chợt tỉnh ngộ, không thể thế được, tuyệt đối không thể thế được, đây là đả kích việc mình báo thù đó!!! Chỉ vì bản thân nằm đè lên quần lót của họ Phú mà anh ta liền trừ lương của mình, hoàn toàn là lợi dụng việc công trả thù riêng!! Tô Tố cực kì tức giận, cô lấy chai thuốc tẩy ra rồi ra sức vò để toàn bộ đám quần lót biến thành cùng một màu.
Tô Tố cười vô cùng nham hiểm, cười như điên. Cô chống eo, tay giơ một tá quần lót màu trắng rồi hét lên, cho anh nham hiểm, này thì cho anh nham hiểm…
Một tiếng đồng hồ…
Chân đồng chí Tô Tố giẫm phải nắp cống, cả người cứng đơ.
“Tô,…” Họ Thúy che mặt hét lên, vừa phấn khích lại thấy tự hào “Cậu cũng tham gia vào nghệ thuật hành vi?”
… Mang vẻ mặt không chút biểu cảm, họ Tô lườm ai đó.
“Ồ ồ ồ.” Thúy Ti gật đầu ngộ ra “Ừm ừm ừm, diễn nghệ thuật hành vi thì không được phép nói chuyện.”
… Im lặng… Tô Tố lười đáp lại, chân sau tiếp tục dùng sức, cả cơ mặt cứng đơ.
Họ Thúy phấn khích “Tớ cũng muốn, tớ cũng muốn.”
Trong khi ai đó vẫn đứng nghiêm, người cứng đờ, tiếp tục diễn nghệ thuật hành vi.
Hai tiếng đồng hồ…
Thúy Ti cũng đứng nghiêm theo, tay áp sát túi quần không động đậy, mồ hồi rơi như mưa.
… Tô Tố tiếp tục lườm ai đó, thở dài một hơi.
Một chiếc xe chạy đến, Phú Hắc mở cửa xuống xe, lắc đầu rồi thở dài.
“Nhấc chân lên Tô Tố!” Họ Phú ngồi xổm xuống, cũng lườm theo Tô Tố, rút chân cô ra.

Anh ra sức gỡ, cạch một tiếng gót giày gãy rời, giày cao gót liền biến thành giày đế bằng.
Họ Tố gào thét, la hét vô cùng đau đớn… cả khuôn mặt co giật.
“Mẹ nó, em đứng trên nắp cống này hai tiếng đồng hồ rồi cũng không nỡ gỡ nó ra đấy” Tô Tố nước mắt giàn giụa, đánh đánh đánh “Anh đền cho em giày cao gót da thật đi…” lại tiếp tục hét.
… Họ Thúy nào đó hóa đá, nước mắt cũng chảy ròng ròng “Không phải nghệ thuật, không phải là nghệ thuật, không ngờ lại là giày bị mắc, không phải là nghệ thuật…” rồi che miệng rơi lệ, tức giận đi khỏi đó.
Hai người cùng lườm, nhìn nhau trong im lặng rồi thở dài.


Họ Phú gật đầu “Rất tốt, rất tốt.”
Họ Tô thì cảm khái “Thật mạnh mẽ, mạnh mẽ.”
Hai người nhìn nhau đồng thanh nói “Quả nhiên Thúy Ti vẫn mạnh mẽ như trước…”
*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*
“Chị Tô, xin chị hãy tin tôi, gia nhập vào tổ chức để chúng ta cùng trở thành phú ông.” Hai mắt phát sáng, Bốc Diệu Liễm kích động đến mức không kiềm chế nổi bản thân.
Hửm? Họ Tô thấy khó hiểu, cầm cái chai lắc trái lắc phải “Tiểu Bốc, đây là cái gì?”

Đồng chí Tiểu Bốc dán lại gần nhỏ giọng nói “Đây là vũ khí hạt nhân tôi lấy trộm được đó, nhất định sẽ bán được giá cao.” Cậu ta vô cùng xúc động, vẻ mặt vừa khủng bố lại vừa phấn khích.
… Họ Tô chấn động gào thét, vung tay “Bức xạ, có tia bức xạ đó.”
Bộp, bà lão ngồi bên rốt cuộc cũng nổi điên “Cái này là Não X Kim, kêu cháu chăm chỉ học cách giới thiệu sản phẩm cháu lại không thèm nghe.”

Bốc Diệu Liễm cúi đầu suy nghĩ, cậu ta bỗng ngộ ra, dán lại gần Tô Tố tiếp tục nhỏ giọng nói “Chị Tô, cái này là Não X Kim, …” Cậu lại nhìn nhìn bà lão, bà hết sức tán thành, gật đầu, ừm ừm ừm, lại gật đầu “Tiểu Bốc, cháu nói rất hay, tiếp tục đi.”Bà lão hiền từ mỉm cười, đứa trẻ này hiếm khi được bình thường thế này, thật may mắn thay.
Hi, hi, hi, hi, nhận được sự tán thành, cậu ta vò đầu cười ngu, giọng điệu vui vẻ “Chị Tô, nhìn xa thì nó là Não X Kim, nhìn gần thì… Thực ra cái này chính là vũ khí hạt nhân, chị nhìn này, là tôi trộm được đó, …”
Tô Tố kinh ngạc, tiếp tục duy trì im lặng.
Bà lão sụp đổ, một tay đánh bay đồng chí Tiểu Bốc, ôm ngực, đích thân ra trận “Cô Tô, cô mua cái này đi, gia nhập vào tổ chức, tôi đảm bảo cô sẽ được ở trên vạn người, chỉ dưới một người.”
… Tô Tố hóa đá. Cô cười gượng, lẽ nào mình sẽ trở thành Lý Liên Anh sao??
(Lý Liên Anh là thái giám ở thời nhà Thanh, ông là người thân cận và tâm phúc của Từ Hy Thái hậu, là nhân vật có thực quyền thậm chí lấn át cả vua và đã làm loạn cả hậu cung nhà Thanh – theo Wiki.)
Kẹt một tiếng, cửa mở ra.
“Tô Tố, nhà có khách à?” Phú Hắc đẩy cửa vào, vẻ mặt khó hiểu.
“Hửm? Tổng giám đốc Phú…” Đồng chí Tiểu Bốc nhìn với ánh mắt sung bái, hai mắt càng rực sáng “Chúng tôi cùng bán tên lửa đạn đạo, là hiệu Não X Kim đó.”

Tên lửa đạn đạo??? Họ Phú không hiểu gì, nhìn Tô Tố.
==|||| Bà lão rốt cuộc hét lên “Tiểu Bốc, cháu bị khai trừ khỏi tổ chức.” Sụp đổ…
Ho nhẹ một tiếng, bà lão lại ôm ngực lần nữa, đích thân ra trận “Phú tiên sinh phải không, đây là…” Bà giơ chai Não X Kim lên tính giới thiệu.
Phú Hắc gật đầu, “Ừm, Tố, em tiếp họ cho tốt vào, tranh thủ mua cả tên lửa đạn đạo nữa” sau đó ung dung tiến vào phòng đóng cửa lại.
… Họ Tô khóc ròng, thu lại ánh mắt cầu cứu, sắc mặt tiều tụy nhìn bọn họ.
“Tên lửa đạn đạo, đạn hạt nhân tôi đều không mua. Tiểu Bốc à, đưa bà nuôi của cậu về nhà đi, tôi không mua đâu.”
Đồng chí Tiểu Bốc trịnh trọng gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, “Chị Tô, nếu chị không muốn mua tôi cũng không ép nữa.” Lại tiếp tục nghiêm túc nói “Nhưng chị xem xem có muốn gia nhập tổ chức hay không, tiếp tục phát huy sức lực dư thừa.”
Khóe miệng co giật, Tô Tố lắc đầu, hoàn toàn sụp đổ “Tiểu Bốc à, cậu cứ để tôi khiêm tốn chút đi… Còn về sức lực dư thừa ấy cứ để nhân tài thích hợp như cậu phát huy thì tốt hơn.”
“Chị Tô, chị cũng nhìn ra được à?” Ừm ừm ừm, Bốc Diệu Liễm gật đầu, vẻ mặt sung sướng.
… Bà lão nổi điên, giật nắp chai điên cuồng uống…
Gào thét, đồng chí Tiểu Bốc nước mắt giàn giụa, “Bà ơi, đây đã là chai tên lửa đạn đạo thứ ba bị bà uống cạn rồi…”
Khóe miệng bà lão co giật, ánh mắt yếu ớt “Tôi muốn giải tán đội ngũ.”
Ừm ừm ừm, họ Tô gật đầu. Tiểu Bốc à, cậu là anh hùng, quả là người gan dạ, không uổng công một binh một tốt, đơn thương độc mã thành công làm tan rã một tổ chức tiêu thụ quy mô lớn.
Đồng chí Bốc Diệu Liễm chìm trong suy nghĩ.
… Lâu sau cậu mới ngẩng đầu, giọng điệu đau buồn “Bà ơi, thật là không bán tên lửa đạn đạo nữa ạ?”
… Miệng sùi bọt mép, bà lão hoàn toàn sụp đổ.
*****

Đêm đầu tiên
Mưa rền gió dữ, sấm chớp đùng đoàng. Hôm nay là ngày kỉ niệm một năm đồng chí Tô Tố và Phú Hắc yêu nhau.
Ô bị thổi đến mức biến dạng thành hoa loa kèn, họ Tô nào đó vẫn sục sôi ý chí chiến đấu, tay giơ cao chiếc ô nát tiến về phía trước.

Trong hoàn cảnh gian khổ ấy ai đó vẫn tự tìm được niềm vui cho mình, mặt hứng gió hét lên: “Tôi là một cọng hành đứng trong gió, ai dám đem tôi đi chấm xì dầu, tôi X tổ tông nhà hắn.”

Cơ mặt boss Phú Hắc co giật, nghiến răng nghiến lợi nhấc hàng đống túi xách lớn bé, lắc lắc mái tóc bị thấm nước mưa, nổi điên: “Củ hành lớn phía trước, chúng ta đi thuê phòng thôi!!!”
Thuê phòng, thuê phòng, thuê phòng… Dư âm cứ lởn vởn xung quanh…
==||| Họ Tô quay đầu, ánh mắt mơ màng, vẻ mặt ngượng ngùng, “Thuê phòng để làm gì…” Đồng chí Phú Hắc, rốt cuộc anh cũng ra tay rồi. Cô la hét, gào thét…, sau đó ngẩng đầu nũng nịu: “Phú Hắc, anh thật là cầm thú!!!”
… Khóe miệng co giật, cơ mặt tê liệt, họ Phú ngửa mặt nhìn trời thở dài, mãi lâu sau mới không nhịn được mà giải thích: “Thuê phòng trú mưa.” Vẻ mặt anh chàng hết sức chính trực lẫm liệt.
… Tô Tố hóa đá, cười gượng, “Vậy được, nhân tiện đưa em đi toilet.” Ừm ừm ừm, cô gật đầu, thuê phòng là để đi vệ sinh.
Đồng chí Phú Hắc gật đầu, sắc mặt đen sì, bước đi như bay.
Khách sạn năm sao quả nhiên… rất tốt, rất lớn mạnh.
Họ Tô phấn khích, mở tivi hét to: “Không ngờ lại có kênh OOXX.” Trong tivi, miệng há to như cái chậu, phát âm từ từ: “Ro-om.”
Tô Tố chống má, cong môi, phát âm từ từ: “Ro…”
Phú Hắc hoàn toàn im lặng…
Đồng chí Tô càng trở nên phấn khích, mở điều hòa hét to: “Thật thoải mái, thật thoải mái, gần như có thể xuyên qua cả đồ lót…” Cô tiếp tục chỉnh nhiệt độ lên đến 28 độ, bắt đầu cởi quần áo.
Phú Hắc tiếp tục im lặng…
Bỗng phát hiện tủ đầu giường có một hộp God Oil (1), họ Tô nào đó cực kỳ phấn khích liền kéo Phú Hắc qua kêu lên: “Đây chính là God Oil trong truyền thuyết…” tiếp tục hét-ing.
Họ Phú rốt cuộc cũng sụp đổ, không nói thành lời.
La hét, lăn lộn, Tô Tố vô cùng kích động.
Phú Hắc coi như không nhìn thấy, vòng qua người Tô Tố, tháo cà-vạt, cởi quần áo.
… Họ Tô cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại, quỳ gối, ngẩng đầu, ưỡn ngực, hai tay siết chặt đặt hai bên, sắc mặt ửng đỏ, ôm lấy Boss hờn dỗi: “Anh muốn làm gì?”
Đồng chí Tiểu Phú, anh muốn làm cái gì đó, câu nói này lại mang ngữ khí khẳng định.
Vẻ mặt Phú Hắc không chút biểu cảm, chân tay run lẩy bẩy, cúi đầu tiếp tục cởi thắt lưng “Anh đi tắm.”
… Đi tắm?! Tô Tố rạn vỡ như đá nứt, tinh thần hốt hoảng. Đột nhiên hai mắt cô trợn tròn, nặng nề gật đầu, miệng lẩm bẩm: “Ừm ừm ừm, không tồi, tắm chút sẽ tốt hơn.”
Họ Phú nào đó siết chặt hai tay rồi lại thả ra, siết chặt rồi lại thả ra, cứ hít sâu như thế mười lần anh mới khôi phục tinh thần, trong lòng thầm nghĩ: Thế giới này đẹp biết bao, mình lại cứ thế mà sụp đổ, vậy là không được, không được.
Trong phòng tắm vang lên tiếng tí tách tí tách, họ Tô vừa xem kênh OOXX vừa ngồi nghiên cứu lọ God Oil.
Bóc vỏ, lắc lắc rồi mở nắp, Tô Tố bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng kỳ quái… thông thường người khác đều cho xuân dược vào trong ly trà…
Phú Hắc cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng tắm, thân hình thon dài, từng giọt nước, bộ ngực trần trụi… áo tắm màu trắng…
Tô Tố miệng đắng lưỡi khô, bịt mũi hét lên “Anh, quay người lại, nhìn tường!!!” Máu mũi chảy ròng ròng, răng nanh nhỏ cắn chiếc khăn tay, cô loạng choạng xông vào phòng vệ sinh.
Rửa cọ cọ, rửa cọ cọ, họ Tô vừa rửa vừa la: “Phú Hắc, anh uống ly trà trên bàn đi, em pha cho anh đó.” Cái đó, trà rất bổ, ừm ừm ừm, Tô Tố gật đầu, xin anh hãy dùng theo hướng dẫn của kênh OOXX.
Xong xuôi đâu đấy, cô hết sức mệt mỏi bước đến bên bàn cầm ly trà lên tu ừng ực.
Sau đó lại tặc lưỡi, mùi vị này rất kỳ lạ, trà này quá hạn sử dụng rồi.
Suy nghĩ trong chốc lát, Phú Hắc nhíu mày, “Tố, đây là trà gì vậy, uống vào miệng lại có cảm giác ngầy ngậy.”
… Tô Tố lại hóa đá lần nữa, cầm ly trà ngẩn người.
Cô quay mặt sang trái 45 độ, giọng run run: “Hắc à, em cũng uống trà này rồi.”
Họ Phú gật đầu, cảm thấy nghi ngờ…
Tô Tố la hét, ôm lấy mặt, lại tiếp tục la hét: “Thuốc kích thích, sẽ mọc râu đó…”
Phú Hắc đột nhiên tỉnh ngộ, sắc mặt như trời nắng chuyển sang trời nhiều mây, sấm chớp đùng đoàng.
“Em lại đưa anh uống cái loại thuốc dùng để bôi.” Hết sức tức giận, anh kéo Tô Tố qua, nghiến răng nghiến lợi.
… Tô Tố đơ người, hai mắt giống như bị lác.
Reng…, tiếng chuông điện thoại vang lên, họ Tô nào đó liền tỉnh táo trở lại.
“Tô, cậu đang ở đâu vậy?”
“Thúy à, tớ đang ở khách sạn.” Tô Tố ngẩng đầu nhìn Phú Hắc.
“Khách sạn nào, tớ muốn qua đó.” Thúy Ti phấn khích, giọng cao vút lên N lần. “Nói cậu hay, Tô à, một tháng rồi tớ vẫn chưa tắm, nhà tắm lại tăng giá rồi cậu biết không? 6 tệ một người đó.”
Họ Tô im lặng, lại liếc mắt nhìn Phú Hắc: “Có thể cho Thúy Ti đến đây tắm được không…”
Nhìn Tô Tố bằng ánh mắt lạnh lùng, Boss cười lạnh.
… “Cái đó, Thúy à, Phú Hắc cũng ở đây, nếu không cậu đến nhà tắm đi, tớ giúp cậu trả 6 tệ đó?”
Im lặng hồi lâu Thúy Ti mới cảm khái: “Tô, cậu cứ làm chuyện cần làm đi, chị đây còn có thể chịu đựng được thêm một tháng nữa.” Cạch một tiếng cúp điện thoại.
Họ Tô cười gượng, cơ mặt co giật, lại chịu đựng thêm một tháng nữa, đồng chí Thúy Ti à, cậu nên đến khu vực phía tây (2) chi viện thì hơn.
Phú Hắc ngả người xuống giường, dáng vẻ hết sức gợi cảm, chân dài lộ ra khỏi áo tắm.
Tô Tố siết chặt tay khóc ròng, quả nhiên máu nóng lại trào ra khỏi lỗ mũi. Cô quay người loạng choạng bước vào phòng tắm, vặn vòi tiếp tục tắm.
Tắm xong, cô mệt mỏi trèo lên chăn của Boss, cười gượng: “Hắc, em chỉ muốn ôm anh ngủ thôi.”
Phú Hắc im lặng, ngầm đồng ý.
Quả nhiên là đường cong hạng nhất, họ Tô không kìm được liền sờ mó, nước miếng chảy tí tách.
Họ Phú nổi gân xanh, siết chặt tay cố gắng kiên trì.
Tô Tố say sưa ngây ngất, máu mũi chảy ròng, dùng cả chân lẫn tay “Hắc, em chỉ sờ chút thôi.”
Phú Hắc nghiến răng, hít một hơi thật sâu.
Năm phút…
Mười phút…
Họ Phú cuối cùng cũng bùng nổ, lật người phản công…
OOXX…
Quá trình tiến hành được một nửa họ Tô bỗng hét lên, một cước đạp bay họ Phú không một mảnh vải che thân xuống đất.
“Em có ý gì…” anh nghiến răng nghiến lợi.
Tô Tố tức giận siết chặt nắm đấm, “Mẹ nó, mấy truyện ngôn tình hại chết con người ta.”
Gì mà ưỡn người một cái, dục tiên dục tử… Thực tế chứng minh, đấy là nói nhảm.
Sắc mặt Phú Hắc đen xì, im lặng nhìn trời.
… Năm phút lại trôi qua, hai người cùng tỉnh táo trở lại, nhìn nhau thở dài rồi lại tiếp tục quá trình OOXX gian khổ…
Gào thét, rồi la hét… sau đó lại rên rỉ.
Cả đêm không ngủ…
Trời sáng, Phú Hắc vẻ mặt dịu dàng, liếc mắt đưa tình: “Tố, em cảm thấy thế nào?”
Họ Tô nào đó ngẩng đầu nhìn trần nhà, lâu sau mới nặng nề nói: “Rất được, rất mạnh mẽ (3)…”
Phú Hắc chính thức sụp đổ!!!
(1) God Oil: nguyên văn là 印度神油 – đại loại gần giống Viagra ấy, ai k biết Viagra là thuốc gì thì tự search google-sama nhé :”>. Do không tìm được tên tiếng anh với tiếng việt của thuốc này nên tớ tạm thời dịch tên sang tiếng anh.
(2) Khu vực phía tây của Trung Quốc bao gồm mười tỉnh, thành, khu tự trị như Trùng Khánh, Thiểm Tây, Vân Nam… là khu vực có nền kinh tế tương đối lạc hậu so với khu vực phía đông.
(3) Rất được, rất mạnh mẽ: nguyên văn là “Rất vàng, rất bạo lực”, đây là ngôn ngữ mạng của dân TQ, dùng thay cho câu “Rất được, rất mạnh mẽ”. Trong đó thì từ “vàng” dùng để phiếm chỉ háo sắc, dung tục.

 

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư