Vạn Cổ Chí Tôn - Chương 924: Ôn tồn gặp cố nhân (2)

109 lượt xem
Mạc Vạn Phong bi thương kiên định nói: 

- Bẩm tổ lão, lúc trước nếu không có Đấu Thần đại ca cứu ta một mạng, Vạn Phong sớm chết trong đại chiến rồi. Tiểu Xuyên vẫn do ta trông coi, tử không giáo phụ có tội, trách nhiệm này là do ta bất lực.

Mười ngón tay của Mạc Tiểu Xuyên cắm vào trong đất, thân thể gầy yếu run rẩy, khóc ròng nói: 

- Vạn Phong thúc thúc, là ta vô dụng, không liên quan tới ngươi. Mấy vị thái thượng trưởng lão cùng tổ lão đại nhân, muốn phạt thì phạt ta, không quan hệ tới Vạn Phong thúc thúc.

Một thái thượng trưởng lão ở góc trái đột nhiên lạnh lùng nói: 

- Hừ, nếu không phải có Vạn Phong năm lần bảy lượt che chở ngươi, ngươi vì xúc phạm tộc quy đã sớm bị đuổi ra khỏi gia tộc rồi, thật sự là cho phụ thân ngươi mất mặt 

Mỉa mai ác độc chẳng khác gì đao mang cắt vào tâm của một hài tử tám tuổi, Mạc Tiểu Xuyên thống khổ cắn hàm răng, không rên rỉ chút nào.

Tổ lão thở dài một hơi, nói: 

- Đây là một lần cuối cùng. Lần này về sau, nếu phạm quy thì xử trí theo luật, không cần lại kinh động chúng ta.

- Cẩn tuân pháp chỉ!

Mọi người đều đứng lên cúi đầu, hư ảnh tổ lão nhắm mắt lại, dần dần biến mất trên vương tọa.

Mạc Vạn Phong cường nâng thân thể trọng thương lên, tiến lên nâng Mạc Tiểu Xuyên dậy. Sau lưng Mạc Vạn Phong có hai hài đồng khác sợ hãi nhìn qua vết máu trên người Mạc Tiểu Xuyên, rất nhanh nói: 

- Tiểu Xuyên ca ca, về sau ta nhất định phải trở thành đại thuật luyện sư, về sau ngươi bị thương, ta sẽ trị liệu giúp ngươi.

Mạc Tiểu Xuyên cúi đầu, vết thương trên ngươi tuy nặng, lại không bằng đao xoắn trong tim.

- Hoa Nguyên, chúng ta đi.

Mạc Vạn Phong ôm lấy Mạc Tiểu Xuyên, đi ra khỏi hình đường.

Sau lưng có tiếng nghị luận lớn, người Mạc gia rời khỏi. Nếu không phải thân phận Mạc Tiểu Xuyên đặc thù, cũng sẽ không có tập hợp mọi người như thế.

Ánh mắt Mạc Kha Bắc âm lãnh, nhìn qua bóng lưng Mạc Vạn Phong rời khỏi, thật lâu không nói.

Đợi đến lúc mọi người tan hết, chỉ còn lại có một gã thái thượng trưởng lão, chính là người lên tiếng lúc trước, cũng là phụ thân Mạc Kha Bắc, Mạc Bình Tây. Hắn nhìn con mình trầm tư bất định, nghi kị nói: 

- Ngươi còn đang suy nghĩ gì?

Mạc Kha Bắc nói: 

- Phụ thân, tổ lão quá mức cung chiều Mạc Tiểu Xuyên rồi. Đã ba lần buông tha hắn, loại chuyện này thật khó làm người ta tin phục.

Mạc Bình Tây nói:- Đây là tổ lão quyết định, ai dám không phục? Ngươi thân là tộc trưởng, nên làm việc theo luật. Chỉ cần không phải ngươi tự ý động quyền mưu, sẽ không có ngươi nói ngươi không phải.

Mạc Kha Bắc thở dài: 

- Lời nói mặc dù như thế, nhưng bỏ qua nhiều cơ hội. Mạc Vạn Phong thiếu chút nữa tự phế tu vị, dưới nguy cơ này tổ lão vẫn viện thủ cứu. Tu vị tổ lão cao tới mức nào?

Trên mặt Mạc Tây Bình hiện ra thần thái kiêng kị, đi qua đi lại trong đại điện trống trải, rốt cục nói ra: 

- Tu vị tổ lão thông thiên, ngươi cũng không nên đi suy đoán. Mặc dù Mạc Vạn Phong tu vị vẫn còn, đối với ngươi cũng không có bất kỳ uy hiếp nào. Mạc Tiểu Xuyên tư chất bình thường, chỉ nhờ vào cái dũng của phụ thân hắn năm xưa, một mạch của bọn họ mấy trăm năm qua không thể xoay sở, ngươi có thể an ổn làm tốt tộc trưởng của ngươi. Nhưng mà ta muốn nói cho ngươi biết, quyền mưu phú quý chỉ là mây khói thoáng qua, chỉ có võ đạo mới là truy cầu cực hạn của chúng ta.

- Vâng, hài nhi cẩn tuân phụ thân dạy bảo!

Mạc Kha Bắc khiêm tốn cúi đầu, hai người cũng biến mất khỏi đại điện.

Vào đêm, trong tiểu viện Mạc gia.

Hai đầu gối Mạc Tiểu Xuyên quỳ trên thiết lăng, trên thiết lăng có mấy trăm móc cây cắm vào đầu gối đầy máu của hắn.

Sắc mặt Mạc Vạn Phong lạnh lùng nhìn qua trăng sáng, trong con ngươi đìu hiu nói không nên lời

Mạc Hoa Nguyên nhìn qua hai chân Mạc Tiểu Xuyên, tâm của hắn run rẩy, cầm lấy chân Mạc Vạn Phong, cầu khẩn nói: 

- Phụ thân đại nhân, Tiểu Xuyên ca ca thân thể trọng thương, ngươi cũng đừng có trừng phạt hắn.

Mạc Vạn Phong một cước đá văng con của mình ra, quát: 

- Chạy trở về chỗ của ngươi quỳ đi.

Mạc Hoa Nguyên khóc cầu khẩn, không dám tiến lên.

Dưới ánh trăng, gương mặt Mạc Tiểu Xuyên bắt đầu vặn vẹo, hắn vẫn cố gắng kiên cường, cố nặn ra nụ cười, nói: 

- Hoa Nguyên, nơi này không có chuyện gì. Quỳ thiết lăng ta không phải quỳ lần đầu, quỳ rất thoải mái đấy, cũng là một loại tu luyện.

Mạc Vạn Phong nghe xong lắc đầu, ngẩng đầu nhìn qua đêm tối vô tận, thì thào lẩm bẩm: 

- Hôm nay đúng thời điểm cốc vũ, nếu như không có tính toán sai. Người nọ có lẽ sẽ đến, vì sao không thấy thân ảnh?

Mạc Tiểu Xuyên thống khổ đã nhíu mày chặc vào nhau, khó hiểu nói: 

- Vạn Phong thúc thúc, ngươi nói cái gì?

Mạc Vạn Phong nói:

- Năm đó thời điểm phụ thân ngươi vẫn còn, từng ước định với một người vào thời điểm cốc vũ năm nay, dưới trăng sáng gặp nhau ở thành Hắc Thiết, hiện tại đã tới giờ, nhưng vì sao không thấy bóng dáng?

Mạc Tiểu Xuyên giơ tay lên, chỉ vào cây quế lớn ở phía tây, nói: 

- Có phải người nọ hay không?
 
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×