Vạn Cổ Chí Tôn - Chương 1916: Ngươi còn muốn mặt mũi sao? (2)

104 lượt xem

– Ha hả, ta hiện tại chỉ muốn biết, ta có thể đi rồi chưa?

– Còn có một cái nhiệm vụ, Thủy Long Chi Huyết đâu?

– Ngươi không phải đem ta chơi đùa? Vật kia thật tồn tại sao?

Lý Vân Tiêu lập tức giả ngu đứng lên, nếu là nói ra việc thủy long, chính mình sẽ thực sự không có cách nào rời khỏi nơi đây được rồi.

– Nga?

Trên mặt Nghiễm Hiền lộ ra vẻ hoài nghi, theo dõi hắn nói:

– Ngươi là như thế nào phán đoán vật kia cũng không tồn tại đây? Chẳng lẽ ngươi lấy Hám Long Chùy đã đi ra?

Lý Vân Tiêu nói:

– Đúng thế. Long Vệ này bọn chúng đều là cửu tinh Vũ Đế thực lực, ta lấy được Hám Long Chùy đã kinh động bọn họ, may mắn mới trốn thoát. Ngươi cho là ta còn có thể tìm ra Thủy Long Chi Huyết có thể có kia sao?

Hắn nói lời này hợp tình hợp lý, Nghiễm Hiền cũng nghĩ không ra hắn có biện pháp nào có thể có được Thủy Long Huyết.

– Mà thôi, nhiệm vụ này đích xác làm khó dễ ngươi. Có thể đạt được Hám Long Chùy cũng đã ngoài ta dự liệu.”

Nghiễm Hiền vung tay lên, nói:

– Nhưng Đông Hải vương cung nguy cơ chưa trừ, ta hy vọng Vân Tiêu công tử có thể ở lâu thêm mấy ngày.

Không đợi Lý Vân Tiêu trả lời, hắn liền điểm ra một chỉ, vô số thanh sắc quang võng nổi lên, trong nháy mắt đã đem Lý Vân Tiêu bao lại, nói:

– Dẫn Vân Tiêu công tử đi về nghỉ ngơi đi.

Thanh sắc quang mang rất mạnh, Lý Vân Tiêu thoáng từ chối vài cái, vẫn không chút nào có thể giãy thoát:

– Nghiễm Hiền đại nhân, ta chỉ muốn hỏi ngươi một vấn đề.

Nghiễm Hiền giương lên cái trán, nói:

– Hỏi.

– Đại nhân ngươi còn muốn mặt mũi sao?

– Dẫn đi.

Nghiễm Hiền phất phất tay.

Nghiễm Thuận vội hỏi:

– Phụ vương, để cho ta tới đi!

Hắn chỉ huy một đám hộ vệ, trực tiếp đè nặng Lý Vân Tiêu hướng phía vực sâu lao tù đi.

Nghiễm Hiền nhìn theo phương hướng Lý Vân Tiêu biến mất, thần sắc lạnh nhạt trước đó hoàn toàn không có, trở nên ngưng trọng không gì sánh được.
Nghiễm Chính tiến lên phía trước nói:

– Phụ vương, tên nhân loại này đã không có giới trị lợi dụng, không bằng trực tiếp giết!

– Hừm, không có giá trị lợi dụng?

Nghiễm Hiền có chút hận không thể rèn sắt khi còn nóng lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, nói:

– Vô số năm qua, từng đời một tiền bối đều tìm từ trong Vũ Địa lấy ra Hám Long Chùy, đều không thể được, lại bị một tên nhân loại chưa biết làm xong rồi ngươi nói hắn không có giá trị hay sao?

Nghiễm Chính bị ánh mắt nóng rực của Nghiễm Hiền nhìn gần vẻ mặt đỏ bừng, vội vàng cúi đầu, nói:

– Phụ vương, hiện tại đã lấy ra, vậy còn lưu người này có ích lợi gì?

Trong mắt Nghiễm Hiền lóe ra tinh mang, lạnh lùng nói:

– Không nói đến người này một thân bí mật, chỉ cần việc ở Vũ Địa, ta cũng không tin hắn chỉ là lấy ra Hám Long Chùy đơn giản như vậy.

Nghiễm Chính thất thần nói:

– Phụ vương, Vũ Địa kia chính là nơi lịch đại long tộc cường giả ngủ yên, chẳng lẽ trong đó còn có cái gì ẩn tình?

Nghiễm Hiền lạnh nhạt nói:

– Việc này chỉ có lịch đại Đông Hải long chủ mới có thể biết được, ngươi nếu muốn biết, ít nhất phải đạt được ta tán thành. Nhưng ngươi mới vừa biểu hiện, thật là làm ta thất vọng đến cực điểm

Nghiễm Hiền phẩy tay áo bỏ đi, thanh âm xa xa truyền đến nói:

– Bảy ngày sau kiểm kê cường giả, theo ta đi tập nã kẻ phản bội Nghiễm Nguyên!

Nghiễm Chính xấu hổ và giận dữ đứng tại chỗ, thân thể bởi sỉ nhục to lớn mà lạnh rung run rẩy.

Gương mặt của hắn giãy dụa lợi hại, nội tâm tựa hồ đang giao chiến.

Rốt cục trên mặt hiện lên một đạo ngoan lệ, nhìn chằm chằm phương hướng vực sâu ngục giam, lộ ra sát khí dày đặc hơn.

Nghiễm Thuận áp giải Lý Vân Tiêu một đường tiến nhập vực sâu địa lao, trên đường sắc mặt xám trắng, hoàn toàn không yên lòng, bộ dáng thất thần.

Tiến nhập vực sâu, sau đó đem Lý Vân Tiêu nhốt vào bên trong Lưỡng Nghi Vi Trần Trận.

Nghiễm Thuận quát lui mọi người, đơn độc đứng ở bên ngoài trận.

Lý Vân Tiêu tản mạn duỗi hạ lại thắt lưng, nói:

– Đại nhân chẳng lẽ chê ta rất cô đơn, muốn cùng với ta nói chuyện phiếm?

Nghiễm Thuận nhìn chăm chú hắn một trận, mới chậm rãi mở miệng nói:

– Vân Tiêu công tử, không chỉ có là phụ vương ta đánh giá thấp ngươi, ta cũng đã cực độ đánh giá thấp ngươi. Nghiễm Thuận ở chỗ này vì các loại hành vi vô lễ khinh suất trước đó, hướng công tử xin lỗi.

Hắn nói, dĩ nhiên trực tiếp khom lưng xuống phía dưới.

Lý Vân Tiêu hai tròng mắt híp lại, khóe miệng nhếch lên một tia cười nhạt, nói:
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
Gửi câu hỏi
×