LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Hợp đồng hôn nhân - Chap 2 (tự truyện)

147 lượt xem

Chap 2

Điều tồi tệ là Nhung lại có vẻ hứng thú với cuộc hẹn hò mà sếp tôi bày ra, cô nàng cười vui vẻ gật cái rụp ngay khi tôi vừa ngỏ lời rủ rê, với tôi, điều đó ko tuyệt vời gì cả. Và thật sự, tối cuối tuần của tôi đã diễn ra 1 cách tồi tệ, tồi tệ theo cách mà tôi nghĩ, chứ ko phải là buổi đi chơi tồi tệ. Sau này, tôi mới biết cái rạp mà sếp mua vé cho tôi là nơi hẹn hò có vô vàn cặp đôi, nơi đó…khá u tối, và bạn gần như chỉ có thể nhìn đc người đang ở gần bạn nhất, xa hơn 1 chút, là 1 màu đen hoặc những đôi mắt đang nhìn bạn vẻ khó chịu.

Tôi và Nhung nói chuyện khá nhiều, có vẻ như, kiếm đc người tâm sự với Nhung có lẽ là khó, nên cô nàng nói khá nhiều, và cũng khiến tôi bối rối nhiều hơn. Nhung có lẽ là mẫu người con gái hiện đại, thành đạt, giàu có, cá tính và có lẽ …không muốn lấy chồng, nàng có tất cả mọi thứ mà tất cả những thằng đàn ông đều muốn : tiền, danh vọng, sự nghiệp và chỉ thiếu gia đình riêng nàng mà thôi.

Rốt cuộc, buổi hẹn hò cũng kết thúc bằng việc tôi đưa cô nàng trở về nhà cho tròn nghĩa vụ, rồi nhanh chóng trở về để tận hưởng chút thời gian còn lại của buối tối cuối tuần. Dừng lại mua lấy đôi chai bia thủ đô, và ít đồ nhắm linh tinh, tôi tự nhủ đây sẽ là buổi tối cuối cùng tôi chiều theo ý của người khác, đưa một cô nàng đi chơi, cuối tuần mà, nên đi tận hưởng cái hạnh phúc của 1 gã độc thân kẻo ngày nào đó lại hối hận.

Đang thả mình với những ý nghĩ tự đắc đó , tôi chợt thấy Dung đang đi bộ cùng 1 anh chàng nào đó phía bên kia đường, tôi nhún vai, mới ngày nào cô bé đó mới là cô bé 18 lững chững lên thủ đô nhập học, mà giờ đã là thiếu nữ tuổi cập kê rồi. Nhưng linh tính mách bảo, tôi vội quay mặt đi để em không nhìn thấy tôi. Nhưng cuộc đời đôi khi trớ trêu hơn những gì người ta nghĩ, tôi vừa quay mặt đi thì Dung nhìn thấy tôi, em gọi ơi ới lên, khiến tôi mặt mếu đáp lời. Và em nhanh chóng bỏ mặc a chàng kia với khuôn mặt đang thẫn thờ ra,chạy ra gần tôi, cười hỏi :

-   Anh mua bia về đó hả ? Cho em về cùng với !

Tôi vội vàng ra hiệu cho Dung rằng đằng sau cô bé đang có người đợi rồi nói, nhưng em nhăn mặt lại, làm cái vẻ mặt giận rồi mặc kệ khuôn mặt đang dài ra của tôi, đi tới với lấy túi đồ của tôi rồi lẳng lặng bỏ đi trước. Tôi vội gãi đầu gãi tai ra vẻ tôi không liên quan vụ này, nổ máy xe rồi đi lên đón Dung.

Việc đầu tiên sau khi cất xe đi, tôi quay qua Dung làu bàu :

-   Cái đứa này buồn cười nhỉ ? Đi hẹn hò mà em bỏ thằng cu đó bơ vơ thế à ?

Nhưng có vẻ Dung không có hứng thú gì với câu trách móc của tôi, em lục túi đồ của tôi, với ra mấy túi mục, mặt lộ vẻ hân hoan,rồi cứ thế cầm đi về ….phòng của tôi. Tôi thở dài, tự nhiên thấy tội nghiệp cho anh chàng kia, con gái ý , theo lý mà nói, thì nếu tụi nó ko thích bạn rồi, thì dù bạn tỏ vẻ ga lăng bằng gì đi nữa, họ cũng chẳng để tâm tới Cái mùi thơm thơm khen khét của mực nướng nhanh chóng kéo tôi trở lại với thực tế, mực nướng và lạc rang, thêm chai bia lúc gần đêm, 1 món hời cho một giấc ngủ tới ngày mai Cụng li với tôi như những người lớn, Dung hỏi tôi :

-   Anh nay đi hẹn hò về à ? Chị ý thế nào?

Hơi ngạc nhiên với câu hỏi của Dung, tôi mỉm cười đáp lại :

-   ừm , nó là mẫu người con gái tốt, cái gì cũng có, mỗi thích anh là không !

Nghe tôi nói, Dung phì cười mắng tôi “ anh vẫn điêu như thế nhỉ ? “,tôi nhún vai, nhưng cũng ko quên hỏi lại :

-   Em nay cũng đi hẹn hò còn gì nữa, sao lại bỏ bom người ta giữa đường phố thế ?

-   Em có thích a ý đâu, từ chối mấy lần không đc, nay a ý rủ quá nên e mới đi đấy, chả thích !

Tôi thở dài, đấy, con gái k thích rồi, thì cố gắng đôi khi cũng chỉ là công cốc thôi, thời gian rảnh rỗi, thay vì đuổi theo 1 thứ càng đuổi càng xa, thì giành thêm thời gian tận hưởng cuộc sống, theo 1 khía cạnh nào đó, tuyệt vời hơn nhiều.

Những ngày sau, cuộc sống của tôi có phần đơn giản hơn, sau buổi hẹn hò hôm ấy, tôi có báo cáo lại cho a sếp những gì đã xảy ra, lão chỉ thở dài và ca cẩm những đứa lập gia đình muộn đa phần là lũ hâm dở cả, còn bảo tôi nên đi tham gia hội người cao tuổi dần đi là vừa. Còn với Nhung, chúng tôi vẫn như những ngày bình thường, ko có gì thay đổi, và những lời bàn tán về mối quan hệ của chúng tôi cũng dần trôi xa, có lẽ, những kẻ ế thì thường không đc đám đông chú ý nhiều.

Thấm thoát, vài cái chủ nhật đã trôi qua, lại một chủ nhật nữa lại tới , dậy thật sớm, làm vài vòng đi bộ quay bờ hồ gần nhà, rồi tạt vào một quán ăn sáng. Cái buổi sáng chủ nhật, khi mà mọi người còn đang bận nghỉ ngơi, thì tôi cố gắng dậy sớm, lang thang ngoài đường tranh thủ trc lúc bụi bặm trở lại với đường phố, ăn sáng sớm nhất và quay về phòng trc lúc mặt trời bắt đầu tấn công bạn.

Nhưng trc khi mặt trời kịp tấn công tôi, thì tôi đã gặp rắc rối khác, có lẽ nghiêm trọng hơn : Nhung đang đứng trc cửa phòng tôi.

Có đôi khi, bạn rất muốn tránh 1 thứ gì đó, nhưng càng tránh thì thứ đó lại càng lăn về phía bạn, và bạn càng làm cách nào để đẩy nó đi xa hơn, thì nó càng gần bạn hơn.

-   Trời hôm nay ko có bão, em tới tìm anh làm gì thế ?

Nhung mỉm cười, nói :

-   Anh thay đồ đi, e có chút chuyện muốn bàn với anh ! Ở đây ko tiện !

Như đã nói, tôi ko có ý định gì tiến xa hơn với mối quan hệ với Nhung, và nàng biết rất rõ điều đó, vì thế, tôi cảm thấy khá nghi ngờ mục đích thật sự của buổi gặp gỡ bất ngờ ngày hôm nay, nhưng dù sao nàng đã tới tận phòng tôi, từ chối thì thật bất lịch sự.

Sau khi thay đồ, thấy tôi loay hoay dắt xe ra khỏi phòng, Nhung cười, chìa ra 1 cái chìa khóa ô tô rồi ra hiệu tôi đi sau nàng,vừa cất xe đi vừa lẽo đẽo theo sau như 1 đứa bé, tự nhiên, tôi thấy mất tự nhiên vô cùng.

Điểm đến mà chúng tôi tới là quán café quen thuộc tôi hay ngồi, vị trí chúng tôi cũng là vị trí tôi hay ngồi nhất vì gần cửa sổ tầng 2, nơi tôi có thể nhìn xuống con đường ven hồ dưới hàng cây liễu. Tự gọi cho mình 1 cốc ca cao nóng và gọi cho Nhung món mà nàng muốn, tôi liền hỏi Nhung khi vừa an vị :

-   Em điều tra anh đó à ?

-   Sao a lại hỏi thế ? ,- Nhung bật cười, đáp.

-   Em không chỉ biết phòng trọ của a , biết luôn cả quán café a hay ngồi, thậm chí cả vị trí ưa thích của a e cũng biết nốt, thật khiến ngta nghi ngờ ! ,- tôi nhún vai, dù chắc chắn bản thân là 1 kẻ bất tài, nhưng cái cảm giác bị ng khác biết nhiều thứ về bản thân thật không dễ chịu.

Nhung ko trả lời tôi ngay, nàng đưa mắt nhìn các góc cạnh của quán café, quán café đc xây dựng theo kiểu Pháp cổ điển, ng chủ của quán cũng đã nhiều tuổi, chú là 1 doanh nhân thành đạt, kinh doanh trong ngành nghề khác, quán café đơn giản chỉ là 1 thú vui, việc Nhung tò mò về quán này, đã khiến tôi khẳng định chắc nịch, nàng mới tới đây lần đầu.

Nhìn 1 lượt, Nhung gật đầu nói :

-   Kiến trúc kiểu châu âu cổ , cũng khá lâu rồi e mới thấy ở Hà Nội có 1 quán café dạng này, người đơn giản như a cũng biết chọn chỗ ngồi đẹp nhỉ ?

Tôi lấy tay xoa đầu, thở dài 1 tiếng rồi nói :

-   Anh nghĩ là chúng ta nên vào vấn đề chính , cả 2 đều có việc bận vào ngày cuối tuần, chúng ta ko nên gượng ép nhau ở nơi này làm gì !

-   Anh có vẻ là ko thích e nhỉ ? Lý do là gì thế ? – Nhung ko đáp mà hỏi ngược lại tôi, ánh mắt nàng nhìn trực diện vào mắt tôi khiến tôi giật mình, ko tự chủ đc, đưa ánh mắt nhìn đi nơi khác. Ánh mắt ấy, thật sự mà nói, rất đẹp và cũng rất sắc, đánh tan mọi ý nghĩ có phần lệch lạc nơi tôi, đưa tôi về với thực tại, khiến tôi lúng túng.

-   Không , em thật sự ….rất đẹp,em là hình mẫu lý tưởng của mọi người đàn ông, - tôi hít 1 hơi dài, lấy can đảm nhìn thẳng vào mắt Nhung , nói : - Nhưng giữa anh và em có khoảng cách rất lớn, a thì không thích phiêu lưu mạo hiểm, nên ko có lý gì em hẹn tới đây như 1 cặp đôi đang hẹn hò cả 1

Nhung bụm miệng cười, nụ cười của nàng khá trong, nếu là thời điểm khác hoặc là con người khác, tôi sẽ tìm mọi cách để chinh phục trái tim người con gái ấy, nhưng, hiện tại với người con gái này, điều đó là không thể.

Nhung lại nhìn thẳng vào tôi cười :

-   Tự nhiên e và anh khó mà tới với nhau đc rồi, a …bình thường quá, làm sao mà tán đc em ?- tôi gật đầu , lời Nhung nói hoàn toàn chính xác, - Nhưng hnay e tới gặp a có chút việc, cũng có thể coi là có lquan tới câu chuyện của 2 đứa mình 1 chút, nhưng trc tiên e muốn a nghe 1 chút về câu chuyện của em.

Nhận lấy cốc ca cao nóng, uống nhẹ 1 hơi ngắn, cảm nhận vị nóng ấm kèm chút ngọt đặc của ca cao chạy từ cuống họng qua thực quản, tôi đưa tay hiệu cho Nhung tiếp tục câu chuyện của mình.

-   Có lẽ anh Tài ( sếp của tôi ) có kể qua cho anh về gia đình em, và cả câu chuyện khó nói của anh ấy với cô em họ …ế chồng như em, và có lẽ anh ý đã kể luôn cho a về việc bố mẹ đang gây áp lực cho 1 số thành viên trong họ hàng về việc kiếm cho e 1 tấm chồng ?

Nàng ngước lên nhìn tôi, tới khi đảm bảo rằng tôi vẫn đang nghe câu chuyện của nàng, Nhung tiếp tục :

-   Hiện tại thì e đang tự kinh doanh 1 cửa hàng spa , doanh thu 1 tháng của e nhiều hơn em làm việc cho anh Tài, tuy nhiên, bố mẹ e ko tán thành việc e kinh doanh lắm, các cụ luôn nói là con gái thì nên nữ công gia chánh , lo việc gia đình hơn là chạy nhảy bên ngoài buôn cái này bán cái lọ.

-   Nhưng e ko đồng ý,bây giờ e có tất cả những thứ mà mọi người đàn ông đều muốn, em không việc gì phải tự buộc bản thân vào cái gọi là cả gia đình cả, với em cuộc sống độc thân bây giờ đang rất tuyệt.

Tôi gật đầu tán thành, rõ ràng, cuộc sống độc thân của tôi đang rất ổn, của nàng chắc có lẽ cũng tương tự, tôi cười :

-   Nhưng anh ko tìm thấy điểm gì gợi ý cho a việc em hẹn a ra đây cả ! A quan tâm tới việc đó hơn là việc e mở spa, anh ko có nhu cầu làm đẹp !

Nhung chợt dừng câu chuyện của mình lại, nàng đưa mắt ra ngoài nhìn chăm chú khiến tôi cũng tò mò nhìn theo, trời đã đổ mưa tự bao giờ, dưới cổng, 1 cặp đôi đang ra về, chàng tra đang la cô gái vì ko mặc áo mưa , nhìn cảnh đó tôi chợt mỉm cười, bất giác tôi thấy Nhung cũng mỉm cười. Cả 2 chúng tôi đều cười…và im lặng , nhìn cặp đôi khuất nơi cuối phố, đợi cặp đôi biến mất hẳn, Nhung quay lại tôi , nói chắc nịch :

-   Em muốn anh ….giả vờ làm chồng e 1 thời gian !

Tôi đứng hình vài giây, hoặc lâu hơn thế, tự nhiên tôi thấy vị ca cao hôm nay ko còn ngọt nữa, mà chỉ thấy chan chát, tôi đặt cốc xuống, thở dài, rồi nhìn thẳng vào Nhung, nói :

-   Em bị lậm chuyện ngôn tình 3 xu lâu chưa ? E nghĩ a và e đang ở cái thời đại nào, thế giới nào mà còn vẽ ra ba cái câu chuyện ngu ngốc thế ? Em nghĩ a là…

-   1 tỉ trong 1 năm, là doanh thu kinh doanh nửa năm chưa trừ chi phí của em !

Tôi chợt dừng lại, có một cái gì đó, hừm tôi chưa giải thích, khiến tôi không thể tiếp tục câu nói của mình. Sau vài chục giây có phần ko kiểm soát đc, tôi quay lại hỏi Nhung :

-   Ý em nói 1 tỉ là sao ?

-   Em muốn anh giả vờ làm chồng a tự nhiên phải có gì đó qua lại với anh , dẫu sao anh cũng ko còn trẻ, 1 năm là quãng thời gian dài, hơn nữa , số tiền ấy cũng là để đảm bảo sau khi kết thúc 1 năm, anh với em sẽ ko còn dây mơ rễ má gì với nhau nữa.

Tôi im lặng ko nói gì, suy nghĩ mông lung, tự nhiên thấy câu chuyện của chúng tôi từ nãy tới giờ giống như 1 câu chuyện hài ,một câu chuyện hài trích ra từ dăm cuốn tiểu thuyết 3 xu của Trung Quốc, với nhân vật nữ là 1 tiểu thư giàu có làm cái hợp đồng yêu đương ngu ngốc với 1 gã quê mùa,nghĩ tới đây, tôi chợt thấy mọi chuyện…thật nhảm nhí.

Nhìn vẻ mặt của tôi, có lẽ Nhung cũng đoán ra đc phần nào suy nghĩ của tôi, nàng nói với vẻ đầy giận dỗi :

-   A đang nghĩ e đang đùa đấy à? Đấy là sự thật , bố mẹ em nói rồi, nếu trong năm nay em ko có chồng thì sẽ làm mọi cách để em phải dừng việc kinh doanh lại !

Nghe Nhung nói, lại thấy đôi mắt sắc bén kia bắt đầu nhuốm lệ, nhưng rõ ràng, tôi ko thấy câu chuyện có 1 chút gì liên quan tới tôi.

-   Tại sao lại là anh ? – tôi đưa ra 1 câu hỏi mà bản thân cũng thấy ngạc nhiên, huống gì Nhung đang tròn mắt lệ nhìn tôi.- Em thấy đấy, a bất tài vô dụng, bạn bè đồng niên giờ này đêu có cơ ngơi cả rồi, a vẫn tay trắng và tay trắng, tại sao e lại chọn anh ? Không lẽ bên ngoài kia e ko còn ai dễ thuyết phục hơn anh sao ?

Nhung hơi ngớ người với câu hỏi của tôi, thật ra, tôi cũng hơi ngớ người vì chính câu hỏi của mình, nàng suy nghĩ 1 lát rồi nói :

-   Bởi vì e thấy a là người đơn giản, e sợ những gã ngoài kia còn tham lam muốn cả cái cơ nghiệp e gây dựng bao năm nay .

Nghe câu trả lời của Nhung, tôi hơi mông lung 1 chút, nàng nói đúng, với tôi, cuộc sống thiên đường là ngày đi làm, chiều về tập gym, tối nằm khểnh nghe nhạc, không phải lo lắng mai lấy tiền đâu trả cho nhân viên, hay phải bận bịu dỗ con đi ngủ hoặc tồi tệ hơn là đề phòng con vợ già nó ghen khi cặp bồ như bao nhiêu người khác. Tôi mỉm cười, chống tay vào cằm nhìn thẳng vào Nhung, nói:

-   Lúc mắt em sắp khóc, thật sự…em rất đẹp, a thật may mắn khi là kẻ đc nhìn thấy em vào lúc này. Liệu a có được suy nghĩ và trả lời sau đc ko ? Cái hợp đồng có giá trị cả gia tài này, thật sự phải suy nghĩ kỹ.

Gương mặt của Nhung có chút hồng nhẹ, điểm hồng ấy khiến nàng bỗng đẹp lạ lùng, và tôi cũng thấy, khoảng cách giữa tôi và nàng lại gia tăng thêm 1 đoạn dài nữa….

5
10 sao / 2 đánh giá
5 sao - 2 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 5 SAO trên tổng số 2 đánh giá
Bình luận
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư