Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 149

86 lượt xem

Hoan Nhan không hề giãy giụa, nhưng lại khéo léo rúc vào trong ngực của anh. Lúc hai người đi vào, liếc mắt liền trông thấy Thái Minh Tranh ngồi dựa vào cửa sổ, có lẽ là bởi vì mang thai nên cô không trang điểm, sắc mặt tái nhợt hơi bị sưng phù. Vừa ngẩng đầu lên cô liền nhìn thấy hai người dựa sát vào nhau đang đi tới. Cô không khỏi kinh ngạc miệng há to, cái thìa trong tay rơi vào trong ly cà phê kêu keng một tiếng.
Cà phê văng ra khắp nơi, ở trên mu bàn tay trắng nõn, trên bộ quần áo màu trắng của cô, nhìn thấy mà phát hoảng. Thái Minh Tranh luống cuống tay chân vội rút khăn giấy ra lau chùi vết cà phê trên người. Hoan Nhan và Thân Tống Hạo đi tới trước bàn của cô liền đứng lại, hai người ăn ý đều không muốn ngồi xuống.
Đáy mắt của Thái Minh Tranh tràn đầy nước mắt, từng giọt, từng giọt thi nhau lăn xuống. Ở nhà cô là đại tiểu thư, lúc ra đời miệng cũng ngậm thìa vàng, bản thân chưa bao giờ bị chà đạp giống như tình trạng thật hèn mọn ở nơi này.
"Thái tiểu thư." Tiếng nói của Thân Tống Hạo vang lên lạnh lẽo, khí lạnh từ trong giọng nói lan toả khắp quán cà phê. Anh nắm tay Hoan Nhan đang run rẩy, mở miệng nói rành rọt từng câu từng chữ: "Bất kể cô đã nói cái gì, hoặc chưa nói cái gì, tôi cũng muốn nói cho cô biết: vợ của tôi chỉ có một mình Hoan Nhan, con tôi cũng chỉ có một mình Noãn Noãn. Nếu như cô vì không cẩn thận đã làm cho vợ của tôi hiểu lầm điều gì đó, xin mời cô giải thích cho rõ ràng, tôi không muốn để cho bà xã của tôi không vui vẻ."
Anh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, khiến cho Hoan Nhan không khỏi kinh ngạc, tiếp theo lại cảm thấy thật thoải mái. Người đàn ông này đối với phụ nữ lòng dạ luôn luôn ác độc, không lưu một chút tình cảm, đây cũng không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
Thái Minh Tranh đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt cô rưng rưng nhìn hai người. “Em phải nói thế nào đây? Nếu như em nói rằng: Thân Tống Hạo mẹ anh cho anh uống thuốc mê, em và anh đã xảy ra quan hệ, cho nên bây giờ trong bụng của em đang mang con của anh, vậy anh có thể hay không lập tức sai người đem em đưa đến bệnh viện rồi lấy đi đứa bé này?”
Nếu quả thật sẽ như vậy, cô sẽ ngấm ngầm chịu đựng tủi thân, hèn kém, vậy là được chứ gì?
Huống chi, cô cũng không hề nghĩ đến Hứa Hoan Nhan chẳng những không ầm ĩ làm loạn với Thân Tống Hạo, ngược lại cô ta vẫn tay trong tay với Thân Tống Hạo mà xuất hiện ở trước mặt cô như thế.
Cô ngẩng đầu lên mỉm cười có vẻ áy náy: "Thân tiên sinh, Thân phu nhân, thật hết sức xin lỗi, chuyện ngày đó, hoàn toàn là một sự hiểu lầm..."
"Thái tiểu thư, tại sao ngày đó lại không giải thích rõ ràng trước mặt mẹ của tôi ?" Thân Tống Hạo không chút khách khí cắt ngang lời của cô. Từ trong đôi mắt đẹp toát ra ánh nhìn khinh thường, hơn nữa anh giống như đang tỏ rõ sức mạnh của mình càng ôm chặt Hoan Nhan hơn.



"Thái tiểu thư, nếu như tôi nhớ không lầm, ngày đó rõ ràng cô nói với tôi rằng cô đang mang thai con của A Hạo, như vậy đây cũng là hiểu lầm sao?"
Thân Tống Hạo bên này vừa dứt lời, Hoan Nhan đột nhiên cũng lên tiếng. Cô từ trước đến nay không có thói quen đi gây sự với người khác, nhưng là đối mặt với người đàn bà này, cô không kiềm chế được sự bài xích.
Gương mặt Thái Minh Tranh thoắt biến thành màu trắng bệch, cô không dám nói một câu, ánh mắt lóe lên cảm giác bất an, không dám ngẩng đầu nhìn hai người trước mặt. Hai bàn tay cô bất an vặn xoắn liên tục trên chiếc bàn được trải chiếc khăn trải bàn trắng noãn sạch sẽ. Hoan Nhan lặng lẽ đứng nhìn Thái Minh Tranh, nhìn thấy trên trán mịn màng của cô ta dần dần xuất hiện những giọt mồ hôi nho nhỏ, nhìn sắc mặt của cô ta càng ngày càng hồng, Hoan Nhan cũng chẳng biết tại sao cô lại chợt nổi lên một chút thông cảm với Thái Minh Tranh.
Bất kể Thái Minh Tranh là ai, bất kể cô ấy làm cái gì, nhất định cũng vì trong lòng cô ấy thích người đàn ông trước mặt mà thôi.
"Cô lại vẫn nói lời như vậy?" Thân Tống Hạo không khỏi tức giận nói, mặc dù anh biết Thích Dung Dung trong chuyện này đều đem chuyện lớn hóa nhỏ để lừa gạt anh, nhưng anh hoàn toàn không biết người phụ nữ kia, lại dám nói với Hoan Nhan rằng cô ta đang mang thai con của anh!

"Thân tiên sinh..." Thái Minh Tranh có cảm giác như mình đang sắp ngất đi. Vốn dĩ cô gọi điện thoại là chỉ muốn hẹn với Hoan Nhan tới đây để nói chuyện, muốn vừa đấm vừa xoa để ép Hoan Nhan buông tay. Nhưng không ngờ mọi chuyện mà cô đã sắp sẵn chuẩn bị, bây giờ lại bị xoay chuyển đến mức độ này, cô bây giờ đang ở thế cưỡi hổ thật khó xuống, hai bên đều khó xử.
"Thái tiểu thư có thể không cần sĩ diện, không cần danh tiếng mà tự chửi bới mình như vậy. Nhưng tôi, Thân Tống Hạo này có nhà có cửa, có vợ có con gái, lại không thể chịu được việc không duyên cớ bị người khác bôi nhọ danh dự như vậy. Có lẽ bây giờ chúng ta hãy cùng đi bệnh viện, đều tốt cho cô lẫn cho tôi, đồng thời cũng cho bà xã tôi một câu trả lời rõ ràng." Anh cười, nhưng nét mặt lại thật lạnh lẽo. Hoan Nhan rõ ràng cảm giác được ngón tay đang ôm ở thắt lưng của cô thật là nóng bỏng, nhưng tại sao khi nghe anh nói, từ trong những lời nói ấy cũng cảm thấy hơi lạnh đang bao trùm khắp cả người anh !

Lúc mới tới cô đã nghĩ ra vô số cảnh tượng và câu trả lời từ trong miệng của anh, nhưng không ngờ khi gặp mặt anh lại nói năng kiểu không nóng không lạnh như vậy, nhưng lại không hề để lại một chút đường lui ở trong đó.
Hoan Nhan không biết là nên vui hay nên buồn, lòng bàn tay xâm xấp một lớp mồ hôi mỏng. Cô muốn đem tay của mình rút ra khỏi tay anh, nhưng không ngờ anh nắm chặt hơn, đem thân thể của cô áp sát vào trong ngực.
Thái Minh Tranh bị lời nói của anh làm cho sợ hãi, choáng váng hoàn toàn, cô làm sao có thể đi bệnh viện? Dĩ nhiên cô biết y thuật hiện tại tiên tiến cỡ nào, coi như đứa bé kia chỉ có ba bốn tháng, nhưng nếu so sánh có thể suy đoán chính xác được đứa bé kia có phải là của anh hay không!

"Thân tiên sinh... Thân phu nhân." Thái Minh Tranh hoang mang, rối loạn, cầm lấy túi đứng lên, một tay cô đỡ bụng, hàng mi buông rũ, mở miệng thưa thốt: "Thật xin lỗi chuyện ngày đó, ngày ấy tôi đã khờ dại gây nên sự hiểu lầm, Thân phu nhân, thật xin lỗi, xin cô tha thứ cho tôi miệng nói không chọn lời!"
"Nhưng tại sao ngày đó cô lại nói như vậy?" Hoan Nhan có chút không tin tưởng, người đàn bà này rốt cuộc trong lòng đang suy nghĩ gì?
"Thật xin lỗi!" Thái Minh Tranh lại một lần mở miệng, cô gắt gao cắn môi một cái, lúc ngẩng đầu lên, vẻ mặt của cô làm cho người ta phải thương xót. Hoan Nhan thấy ánh mắt của cô nhìn thẳng vào khuôn mặt của Thân Tống Hạo. Trên mặt của cô, tựa hồ có vẻ chịu đựng, tựa hồ có vẻ tủi thân, tựa hồ còn có thứ gì đó mà không nói ra được...
Trái tim Thái Minh Tranh không khỏi co giật một cái, lúc này cũng không biết muốn nói gì, cô chỉ lẩm bẩm kêu một tiếng; "Thân tiên sinh..."
Ngay sau đó, nước mắt từ trong mí mắt của cô thi nhau tuôn trào rơi xuống. Ngay sau đó, Thái Minh Tranh đột nhiên khóc lớn rồi bụm mặt chạy ra khỏi quán cà phê.


Hoan Nhan chỉ cảm thấy càng thêm nghi ngờ, còn Thân Tống Hạo cũng thở phào nhẹ nhõm thật to, mi tâm giãn ra, anh xoay người, chan chứa vui vẻ nhìn lại cô: "Bây giờ em đã biết rõ rồi chứ? Đừng tức giận nhé."
Hoan Nhan chẳng biết nói gì, nhìn vào trên mặt bàn, vệt cà phê nguội đi đã lan dần, tạo ra một hình thù khác thường, trông giống như là một khuôn mặt đang khóc thút thít, hoặc như là một viên đá bị rạn nứt ở giữa.

" Lúc cuối cùng Thái tiểu thư nhìn anh giống như rất tủi thân." Hoan Nhan ngẩng đầu lên, nhìn anh cười nhẹ.
"Cô ta có điều gì phải tủi thân cơ chứ? Nếu không phải là ban ngày ban mặt, một người đàn ông đàng hoàng như anh không nên làm gì quá mức, nhất định hôm nay anh sẽ không dễ dàng như vậy mà bỏ qua cho cô ta!"
Trong giọng nói của anh không có chút độ ấm nào, giống như kiểu thật sự là anh và người phụ nữ kia không hề có chút quan hệ nào.
"Anh quả thật là không có chạm vào cô ta sao?" Hoan Nhan trong lòng có phần buông lỏng chợt giật mình, từ lúc cô bắt đầu gọi điện thoại cho Thân Tống Hạo, cô đã mơ hồ có chút hiểu ra, lời nói của Noãn Noãn làm cho cô xúc động cực kỳ, cô cũng muốn cho anh một cơ hội cuối cùng, cũng là cho mình thêm một cơ hội, cô còn có mấy lần năm năm, cô có mấy lần thanh xuân mà lại đi giày vò hạnh phúc của mình?
"Nếu như anh lừa em, liền phạt anh cả đời này không bao giờ nhìn thấy con gái của mình nữa!" Anh trang trọng mở miệng, ngón trỏ cùng ngón giữa khép lại giơ lên nhìn cô thề độc.
Hoan Nhan lập tức có cảm giác mình đã thật sự tin anh, cô biết anh đối với Noãn Noãn tình cảm vô cùng yêu thích. Nếu đúng là anh đã làm ra những chuyện gì đó không biết xấu hổ, anh tuyệt đối không dám phát ra lời thề như vậy, bởi vì anh biết rõ ràng, cô nhất định sẽ rời bỏ anh và mang theo con gái đi theo.

"Em tin anh, em nhớ anh đã nói, giữa chúng ta, không hề giấu giếm bất cứ chuyện gì, giữa chúng ta, sẽ không bao giờ có hiểu lầm nữa. Cho nên, bây giờ mọi điều cần nói đều đã nói rõ ràng, vì vậy chuyện lúc trước chúng ta cũng nên quên đi."
Lời nói của cô có thể nói ra nhẹ nhõm, dễ dàng như vậy, khiến anh như bị dụ dỗ, rồi lại để cho anh cảm thấy có chút kỳ quái, "Thật đúng như vậy chứ?"
Cô trừng mắt nhìn anh, ánh mắt nhìn vừa đúng chiếu thẳng vào ngực của anh, thật là lâu, thật là lâu như thế.
Nơi đó không hề còn vết hôn nữa, nhưng là cô vẫn cảm thấy hình như vết hôn kia vẫn tồn tại ở nơi đó, làm ánh mắt của cô đau nhói, làm trái tim của cô đau nhói.
"Đúng vậy, sẽ đúng là như thế." Cô gật đầu một cái: "Đi thôi, chúng ta về nhà đi."
Anh vô tâm vô phế, vui vẻ kéo tay của cô, lại kề vai sát cánh thân mật hướng ra phía ngoài bước đi. Trong lòng Hoan Nhan vẫn có một chút chua xót, từng chút, từng chút xuất hiện, cô thật hi vọng Thân Tống Hạo sẽ chân thực đúng như vậy.
Nhưng có đúng sẽ như vậy thật không. Cô biết, điều đó vĩnh viễn là không thể có.
“Cả đời này em khao khát được anh yêu thương đón nhận, thu xếp ổn thỏa, chăm nom chu đáo, tránh cho em mọi sợ hãi, tránh cho em mọi đau khổ, tránh cho em khỏi kiếp sống lang thang, tránh cho em bất kể chuyện gì không đúng như ý muốn”
“Nhưng anh ạ, em biết, em vẫn luôn biết rằng điều đó vĩnh viễn không bao giờ xảy ra.”
Cô không nhớ rõ đã đọc qua câu nói ấy ở chỗ nào, nhưng cảm thấy mọi chuyện thật hợp với tình hình bây giờ, cho nên tự nhiên nhớ tới. Hóa ra, suốt bao năm qua những điều cô luôn mong ước cũng chỉ có như vậy mà thôi. Nhưng mà cô không biết những điều mình mong đợi ấy có đến hay không.
Ở bên cạnh anh thật là hạnh phúc, thoạt nhìn đúng là hoàn mỹ, nhưng cô lại cảm thấy cuộc sống hạnh phúc ấy đã có vết rạn nứt.
Trên đường trở về, trong xe thật là yên tĩnh, cô xa xôi hỏi anh: "Anh có còn nhớ bốn tháng trước, trên người anh đầy những vết hôn không?"



Anh có chút mệt mỏi đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy cô hỏi vậy liền cười vui vẻ: "Nhớ chứ, anh còn nói với em bây giờ đã thay đổi trở nên mãnh liệt hơn mà."
"Thật ra thì." Cô nghiêng mặt, bình tĩnh quan sát anh: "Em chưa bao giờ có kiểu hôn anh sâu như vậy. Những vết hôn ấy, em nhớ không lầm, không phải là do em lưu lại."
"Bậy bạ!" Anh làm ra vẻ tức giận, giơ tay lên vỗ nhẹ đầu của cô, nhưng đôi mắt lại chan chứa cưng chiều: "Không phải là em, chẳng lẽ lại là chó mèo sao? Hàng ngày mỗi buổi tối anh đều về nhà đúng giờ, trả bài đúng hạn, làm sao còn có tinh lực mà đi tìm người phụ nữ khác nữa đây?"
Hoan Nhan không khỏi thấy tủi thân, cô là người rất rụt rè lại hơi có chút tự ti, từ trước tới nay suốt trong thời gian sống cùng với anh, cô luôn luôn là người bị động, bị động yêu anh, bị động ly hôn, bị động khi trở lại bên cạnh anh một lần nữa, thậm chí bị động ngay cả khi hoan ái cùng anh một lần lại một lần.
Còn những vết hôn kia, như cố tình để lại dấu vết thành từng mảng lớn một, tựa như đang cố ý biểu thị công khai một mục đích gì đó, căn bản không phù hợp với những tác phong, cũng như không phù hợp với tính cách của cô.
" Chẳng lẽ anh chưa bao giờ hoài nghi tới điều đó sao? Kết hôn với anh một năm, có bao giờ em quá chủ động đâu. Cho đến bây giờ chúng ta sống vui vẻ cùng nhau như thế, mà em cũng chưa một lần chủ động quá mức như vậy. Những thứ kia vết hôn, không phải của em." Cô chợt lắc đầu nhẹ nhàng một cái, cười khổ: "Thật sự, đó không phải là của em."
"Nhan Nhan, rốt cuộc em muốn nói cái gì?" Nghe những lời này của cô anh không khỏi cau mày. Thời điểm muốn phản bác anh liền chợt nhớ lại tới mấy tháng trước, có ngày nào đó vào buổi tối anh không trở về nhà, hình như là anh uống say, say đến bất tỉnh nhân sự, hơn nữa lúc sáng sớm khi thức dậy anh thấy cả người mệt mỏi gần như rời rã. Khi rửa mặt anh nhớ là anh còn tự chê cười mình, tự chê cười anh mới xa cô có một buổi tối đã có giấc mộng làm mất thể diện, thấy những vết hôn kia, anh vẫn nhớ anh đã suy nghĩ ở trong lòng rằng Nhan Nhan của anh đã thay đổi trở nên mãnh liệt vô cùng...
"Nhan Nhan, em không cần nói nữa, hình như anh đã nhớ ra một điều gì đó." Thân Tống Hạo trầm mặc ngồi dựa trên ghế, người lăn lộn trên thương trường, không có ai tửu lượng không tốt, anh không thể mới uống hai ba ly rượu liền say đến bất tỉnh nhân sự như vậy được.

"Anh sao vậy?" Hoan Nhan nhìn vẻ mặt âm tình bất định của anh liền hỏi. Ô tô đang lướt nhanh trên đường cây cối rậm rạp, ánh nắng thưa thớt lọt qua tán lá um tùm, lúc chiếu xuyên qua cửa sổ xe liền biến thành tối sẫm như màu trà, làm khuôn mặt của anh chìm trong mảng bóng râm, khiến cô không nhìn rõ được nét mặt của anh.
Chuyện còn chưa tìm ra được chút đầu mối nào, Thân Tống Hạo không muốn để làm cho cô lo lắng vô nghĩa. Nói cho cùng, thật ra cho đến tận bây giờ anh cũng chưa biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
.
"Nếu em cảm thấy không an lòng, vậy thì anh sẽ hết sức cố gắng tự mình đi điều tra các manh mối, đợi đến lúc chân tướng của chuyện này lộ ra hết, tất nhiên anh sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng. Bây giờ em hãy tin tưởng ở anh, tất cả mọi chuyện hãy giao cho anh xử lý có được hay không?"
Cô có thể nói một câu “không được” sao? Nếu như anh cố ý không muốn để cho cô biết, thì dù cô có hao tổn tâm cơ cũng không đấu lại anh.
Cô gật đầu một cái không nói thêm gì nữa. Sau khi đưa cô đến nhà Duy An, anh nói có chuyện cần giải quyết liền lập tức bảo tài xế lái xe đi. Anh chỉ nói lại buổi tối sẽ tới để đón cô và Noãn Noãn, Hoan Nhan không tỏ rõ ý kiến, chỉ “Vâng” một tiếng rồi xuống xe.
Noãn Noãn còn đang ngủ trưa, ngồi một mình trong phòng khách xem TV, chỉ một lát cô liền cảm thấy buồn chán, chợt có tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Hoan Nhan cầm điện thoại lên, nhìn thấy mã số xa lạ, cô có chút nghi ngờ nhưng vẫn bấm nút nghe: “A lô, ai vậy?”"
Chẳng lẽ lại là Thái Minh tranh gọi điện thoại tới?
"Nhan nhi, là anh đây, Tống Gia Minh." Giọng nói của anh ta trầm thấp có phần chững chạc, không hề giống tính cách luôn luôn bướng bỉnh của chàng trai anh tuấn hồi sáu năm về trước.
Khi Hoan Nhan lại nghe thấy tiếng nói của anh ta lần nữa, dường như trong lòng có cái gì đó như gần gũi hơn. Cô nhớ lại những lời nhắn nhủ của anh ta hồi còn ở California, không khỏi cảm thấy bùi ngùi: "Tống Gia Minh, cám ơn anh."
Lâm Thiến trở lại sau sáu năm đã gây nên một trận gió mưa tanh tưởi đẫm máu. Mặc dù cô ta không gây thương tổn cho cô, Kaka và Văn Tĩnh, nhưng lại khiến cho Thân Tống Hạo suýt nữa bị thất bại thảm hại.
"Nếu như em nghĩ cần phải nói với anh một tiếng cám ơn, chi bằng hãy mời anh ăn một bữa cơm đi, coi như cho con người anh được đón gió tẩy trần sau sáu năm trời chưa bước chân về thăm quê cũ có được không?" Tống Gia Minh cười lớn, giọng nói thoải mái mà lại nhẹ nhàng, khiến cho Hoan Nhan không có cách nào từ chối anh ta.
"Được thôi, lúc nào thì có thể đi vậy?" Cô gật đầu đồng ý, gò má hơi nhếch một nụ cười nhàn nhạt.
"Vậy thì tối nay đi." Tống Gia Minh thấy cô đồng ý, không kìm được sự vui sướng. Hoan Nhan nghĩ hôm nay là thứ bảy, ngày mai lại là ngày nghỉ, xem như là một ngày thích hợp cũng liền đồng ý: "Cũng được đấy, tôi biết một nhà hàng, nơi có cây ngô đồng lớn bên đường cái, chúng ta sáu giờ gặp nhau ở nơi đó nhé."
Cúp điện thoại, vừa đúng lúc Noãn Noãn tỉnh giấc ngủ trưa, hai mẹ con vừa chơi đùa với nhau một lát thì Văn Tĩnh mang con trai của mình chạy tới nhanh như gió. Thằng bé nhà Văn Tĩnh dáng dấp cao to giống hệt Kỳ Chấn. Văn Tĩnh suốt ngày khoe khoang con trai của cô khi trưởng thành phía sau cái mông của nó các cô gái phải xếp thành hàng dài! Nhưng đó không phải là điều quan trọng, quan trọng nhất là phải làm thế nào để quyến rũ con gái nuôi về nhà làm vợ!
Không ngờ gia đình nhà chồng tương lai của Noãn Noãn liền nói thẳng một câu không chấp nhận, hơn nữa cũng không ủng hộ kiểu tình yêu chị em.
Văn Tĩnh mới tới chơi khoảng hơn hai giờ, Kỳ Chấn đã nóng lòng chạy tới đón hai mẹ con về nhà. Hoan Nhan nhìn một nhà ba người của bọn họ cùng cười đùa ầm ĩ, không nén được lòng hâm mộ. Cô ao ước mình được như Văn Tĩnh, nếu như cô chỉ cần giống một nửa lòng dũng cảm, một nửa sự mạnh mẽ của Văn Tĩnh thôi, chắc cô cũng không đẩy mình đến nông nỗi như bây giờ.
Khi đồng hồ điểm chuông năm giờ, Hoan Nhan chuẩn bị mọi thứ rồi đi ra cửa. Suy nghĩ một chút, trước khi đi cô nhắn với ba mẹ một câu, nếu như Thân Tống Hạo tới, hãy nói cho anh biết buổi tối cô có chút chuyện, bảo anh đón Noãn Noãn về nhà trước, cô ăn cơm với một người bạn xong sẽ trở về nhà sau.
Lúc Hoan Nhan đến chỗ nhà hàng, Tống Gia Minh đã đến, nhìn thấy cô đi vào, liền đưa thẳng cô tới một phòng ăn bao riêng.
Mới đầu cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ thăm hỏi lẫn nhau, sau khi uống hai ba chén, hai người cũng có chút bùi ngùi khó nói.
"Nhan nhi, em còn nhớ sáu năm trước, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau như thế nào không?" Tống Gia Minh Vi say rượu, ánh mắt nhìn cô nóng rực.
"Làm sao lại không nhớ chứ, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau chính là ở quầy rượu gần trường học, chia tay cũng là ở nơi ấy." Hoan Nhan khẽ mỉm cười, nhớ tới những gì xảy ra trong những năm tháng ấy, cô có chút không nói nên lời, chỉ thấy mất mát cùng tiếc nuối.
"Cuộc đời anh vui sướng nhất cũng tại nơi này, hối hận và đau lòng nhất cũng là tại nơi này." Tống Gia Minh lại uống thêm một ly rượu, ánh mắt giống như lửa thiêu đốt cô: "Anh thật là hối hận, tại sao anh lại đi bỏ lỡ một người phụ nữ tốt như em được chứ."
"Tống Gia Minh, anh uống say rồi." Hoan Nhan không kìm được nụ cười chua chát, lòng cô cũng không thấy vui vẻ, liền tự rót rượu ra uống tiếp.
"Tại sao khi đó anh lại như bị ma quỷ ám ảnh vậy? Nhan nhi, em nói xem, tại sao khi đó anh lại ngu đần như vậy chứ? Vì sao ngay cả vàng với hạt cát anh cũng không phân biệt được cho rõ ràng chứ?" Tống Gia Minh càng nói càng thấy thống khổ, đến cuối cùng, anh ta dường như là đã say mèm, không chịu nổi liền nằm bò trên bàn nỉ non nghẹn ngào...
"Nhan nhi, Nhan nhi, nhiều năm đã qua, anh cũng không sao tìm được người thứ hai giống như em vậy... Cũng không bao giờ tìm được... Nhan nhi, anh hối hận rồi, em biết anh đã hối hận đến mức nào không?... Em không nghĩ tới, anh khẳng định là em không nghĩ tới... nhiều năm như vậy, anh đã từng nói nếu như tìm được một người toàn tâm toàn ý thích anh, bất kể cô ấy nghèo nàn hay giàu có, xinh đẹp hay là xấu xí, anh lập tức liền cưới cô ấy... nhưng mà anh không gặp được. Nhan nhi, sau khi anh chia tay em, anh cũng không tìm được một người nào khác giống như em, cho dù là chỉ giống em một chút xíu thôi, cũng không có..."
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
Gửi câu hỏi
×