LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Azalea, giai điệu của sóng - Chương 1: Đó là câu chuyện của nhiều năm về trước.

199 lượt xem

Roger lần theo những con hẻm vắng vẻ và quanh co tìm đến quán rượu quen thuộc của thị trấn Louge. Ông không giỏi nhớ tên. Đã bao lần ông đến đấy để say sưa cùng những thuyền viên của mình, nhưng ông chưa khi nào thực sự đọc được cái tên quán. 

Roger là một người đàn ông cao lớn và thô kệch. Ông có làn da rám nắng, cặp mắt sáng rực tinh quái cùng bộ râu chỉa nhọn trông đến là buồn cười. Roger vừa đi vừa ngân nga những lời hát chẳng đâu vào đâu. Cái giọng ồm ồm. Cái bóng lững thững in dài trên nền đất. Trông ông chẳng giống như một vị Vua hải tặc người ta vẫn hằng ngưỡng mộ. Nhưng có vẻ ông lại thích điều đó hơn. Ông nghĩ: "Cực chẳng đã lại để cho người ta tung hô! Ấy thế ta trở thành Đô đốc hải quân còn sướng hơn!"

Vò rượu trên tay đã cạn, vừa kịp đến quán. Đó là một cái quán nằm sâu trong những con hẻm nhỏ không tên, lúc nào cũng được bao quanh bởi rác, hoặc những gã côn đồ say rượu bày trò huyên náo. 

"Ngài Roger vừa đi đâu về đấy?"

Một tay to con mặc quần cộc ngồi vắt vẻo trên cái thùng rỗng gần đấy cất tiếng chào vị thuyền trưởng nọ, bật cười sảng khoái, tay khua khua chiếc cốc nhựa trên tay làm cho rượu trào cả ra ngoài.

"Không phiền nếu kể cho đám dân đen chúng tôi nghe về những cuộc phiêu lưu đó chứ?"

"Hà hà...ta đã nói với bọn bây rằng, ta không phải quý tộc". 

Roger cười khùng khục, đánhh rơi vò rượu. Những mảnh vỡ vương vãi trên đất.

"Để sau đi, bây giờ ta phải gặp một người bạn".

"Ai mà có diễm phúc thế nhỉ?"

Roger không đáp, ông vẫy tay với họ rồi đóng sầm cánh cửa quán rượu lại. Tiếp đó là một tràng cười khoái trá và những cuộc trò chuyện rôm rả xoay quanh đại dương và vị vua hải tặc đang chân nam đá chân chiêu tìm đến một chiếc ghế trong quầy.

"Ôi, Rayleigh, bạn của tôi, tôi vừa biết anh về thì chạy đến ngay! Ông chủ, cho tôi một cốc...à cốc gì ấy nhỉ?"

"Một cốc rượu bất kì đến từ biển Tây, ông chủ ạ. Roger này, càng lúc cậu và thằng nhóc Shanks càng giống nhau đến kì lạ".

Người ngồi cạnh Roger là Rayleigh, thuyền phó cũng là người bạn tri kỉ của Roger. Ông mặc một cái áo choàng nhàu nhĩ, đi đôi guốc gỗ mà người ta thường đi trong nhà vào những ngày trời nóng nực. Rayleigh ngửa cổ hớp hết một ngụm rượu.

"Khà. Cũng lâu rồi chúng ta mới lại ngồi cùng nhau thế này nhỉ?"

Rayleigh đưa tay lên quệt những giọt rượu còn đọng lại trên môi. Trông như ông đang rất tận hưởng thức nước đắng chát ấy. Và ông nhìn Roger, đôi mắt ông sâu và dài hơn. Cách ông nhìn người đối diện cũng thật khác. Một ánh nhìn ý nhị và kiên nhẫn đến lạ lùng.

"À, anh nói đến cái thằng tóc đỏ ngớ ngẩn ấy..."

Roger uống cạn cộc rượu vừa được mang ra, trườn người lên quầy lẩm bẩm. Ông đang nghĩ gì đó. Ai mà biết được một kẻ say sẽ nghĩ vu vơ những thứ gì. Ông trầm ngâm lâu lắm.

Rồi ông chợt với tay chạm vào miếng mề đay đeo trước ngực người bạn của mình. Rayleigh thoáng giật mình nhưng không ngăn cản.

Roger lấy ngón tay cạy tấm mề đay ra. Bên trong là tấm hình một người phụ nữ đang nở nụ cười rạng rỡ. Nàng có mái tóc màu vàng óng bồng bềnh như gợn mây và đôi mắt đỏ sâu hun hút.

"Rayleigh, anh biết không, tôi còn nhớ như in ngày đầu chúng ta gặp cô ấy. Nàng phù thủy còn sót lại sau cuộc tàn sát của đám hải quân. Cô ấy xuất hiện trên một cơn sóng bạc đầu". - Roger buông tay khỏi chiếc mề đay, gật gù, lời nói đã bắt đầu vội vả và lung tung bởi men rượu. - "Tôi nhớ anh đã ngây cả người trước nụ cười đó...Giây phút ấy, tôi rất lấy làm vui mừng vì cuối cùng, anh đã tìm được người quan trọng với anh, cũng giống như tôi tìm được Rouge vậy".

Giọng Roger cứ nghèn nghẹn. Ông đã rất cố gắng để nói hết câu. Rayleigh đặt cốc rượu xuống quầy, vỗ nhẹ vào lưng người bạn của mình. Ông hiểu tất cả. Những lời Roger đã nói, cả những lời ông ta không thể nói ra.

"Tôi...tôi chỉ còn ngót nghét một năm trên cõi đời này...Tôi muốn ở bên cô ấy, Rayleigh ạ! Tôi muốn lắm chứ! Nhưng ước mơ của tôi nằm ngoài biển kìa, tôi đã đánh rơi hồn mình đâu đó trên những con sóng nơi chân trời kia!"

Rayleigh nhịp nhịp tay lên quầy.

"Tôi đã để Rouge lại mà chẳng nói một lời nào cả..."

Vị vua hải tặc ấy gục đầu xuống quầy rưng rung, mặc kệ những lời bàn tán xung quanh. Cơ mặt ông co rúm lại, những giọt nước mắt bị ép trào ra. Hóa ra, vua hải tặc cũng chỉ là một người rất đỗi bình thường. Những con quái vật, những ngày tháng xơ xác trên biển chưa một lần nào người ta thấy vị thuyền trưởng ấy rơi lệ. 

"Roger". - Rayleigh gập chiếc mề đay lại, bỏ nó vào bên trong áo. Ông thấy như nằng nặc ở ngực.- "Đừng tự trách mình nữa, Rouge, cô ấy có khi đã biết dự định của cậu từ trước".

Roger ngẩng đầu dậy, cười chua chát. Nụ cười càng làm cho khuôn mặt nhem nhuốc khó coi hơn.

"Tôi biết, vì biết nên tôi càng thấy mình là một thằng khốn nạn".

Dưới ánh đèn mờ mờ của quán rượu, Roger bộc bạch.

"Xin lỗi vì đã để cho anh chịu cảm giác như tôi".

Rayleigh đã ngừng uống từ lâu. Ông đang nhớ về dáng hình thướt tha của nàng vẫy tay từ biệt ông ở bến cảng. Ôi, sao mà nhớ, đôi mắt đỏ rực như lửa. Một đóa hồng kều diễm giữa muôn trùng sóng nước.

"Đừng bận tâm, Roger, chúng tôi chỉ tạm xa nhau một thời gian" - Ông cố bật cười như mọi lần nhưng chẳng rõ vì đâu nụ cười lại trở nên cứng đờ trên môi. - "Tôi là bạn của anh, cũng là thuyền phó của anh. Nào, nếu anh còn nghĩ linh tinh thì tôi sẽ về nhà đấy! Hãy nghỉ ngơi sớm để chuẩn bị cho chuyến ngao du cuối cùng của chúng ta!"

Roger nhếch môi. Ông thôi nức nở nhưng thỉnh thoảng vẫn còn nấc lên. Có lẽ bởi rượu. Hơi thở của ông bấy giờ nồng trong mùi rượu.

"Rayleigh".

"Hử?"

"Tôi biết nói ra điều này sẽ vô cùng ích kỉ. Tôi cũng biết anh đã chịu rất nhiều thiệt thòi từ một gã ích kỉ như tôi. Nhưng nếu cứ giữ trong lòng thì tôi chết không yên mất...Xin anh hãy hứa với tôi, sau khi chuyến ngao du này kết thúc, hãy trở về với gia đình của mình và chở che cho họ. Đừng trở thành một thằng vô dụng như tôi. Hãy ôm lấy vợ anh, trao cho cô ấy những cái hôn nồng nàn, hãy ôm lấy đứa con nhỏ vỗ về nó vào những đêm nó quấy khóc..."

.

.

Đó là lần cuối cùng Roger rơi nước mắt. Một năm sau, ông ta chết với một nụ cười ngạo nghễ và mở ra một kỉ nguyên mới của hải tặc.

Nhưng Rayleigh không thể giữ được lời hứa của mình với thuyền trưởng. Vợ ông vừa mất bởi bạo bệnh. Ông không thể ở bên cô ấy vào những giờ phút sinh tử ấy, bởi bọn hải quân luôn truy lùng ông ráo riết. Nếu chúng biết nàng có quan hệ gì với ông, chúng sẽ giết nàng ngay.

Nhưng bây giờ nàng đã mất, để lại đứa con gái của họ, vừa tròn bốn tuổi. Con bé có màu mắt giống mẹ, nhưng lanh lắm, không hiền như cô ấy. Mái tóc tém màu nâu, da trắng như bông bưởi và tỏa ra một thứ mùi hương là lạ. 


Còn bé tên Azalea Calamine Brendan. Họ Calamine Brendan là họ của vợ ông, nó sẽ giữ cho con bé được an toàn trước sự dòm ngó của chính quyền thế giới. 

 

Rayleigh đã lén bế Azalea thả trên một chiếc thuyền nhỏ, theo tình toán của ông, chiếc thuyền sẽ trôi về làng cối xay gió, nơi nhận được sự bảo hộ của Garp. Cái gã đó là một gã đáng tin cậy. Con bé sẽ sống như một người bình thường.

 

Một cuộc sống êm đềm và hạnh phúc. Đó là ước nguyện cuối đời của ông.

 

"Azalea, công chúa của cha".
1
1 sao / 1 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 1 đánh giá
Điểm 1 SAO trên tổng số 1 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư