Ở 1 thị trấn nhỏ tên là Cospicture ! Có cô bé tên là alina , cô bị chính tra mẹ mình bỏ rơi , cha mẹ cô đã chuyển qua Úc sinh sống với người em trai của cô !
Có hôm , alina mải miết đi tìm thức ăn , bỗng cô chợt nhận ra ko có 1 hàng quán nào mở cửa . Rồi cô nghe thấy tiếng chân bước lạch cạch , cô nhìn về hướng bước chân phát ra . Đó là 1 người phụ nữ , dong dỏng cao , mặc một chiếc áo khoác form dài ! Cô ấy he hé mỉm cười nói :
- Xin chào ! Cô bé , tôi là miana !
liana ngơ ngác , dường như cô bé ko đc học chữ
- Thật tội nghiệp , hay là để cô chăm sóc cưng nhé - Cô ta đáp lại với vẻ mặt nguy hiểm vô cùng....
Cô ta nhấc bổng alina lên ! Nhìn mặt alina trông có vẻ ko sợ hãi cho lắm , chỉ là một chút cau mày ! Khi tới nơi , đó là một nơi rất lớn , nhìn đi nhìn lại chỉ thấy toàn trẻ con . Alina có vẻ hơi vui nhưng khi miana nói : "019 là phần thịt cho tối nay !" Mặc dù cô ko hiểu chữ nhưng từ thịt chỉ đến con người thì cô lại vô cùng sợ hãi , thấy vẻ mặt của liana ko đc ổn , miana nói : " liana à ! Ko cần hoảng sợ , 019 chỉ là thịt bình thường thôi " Alina có thể hiểu đc , cô vui mừng nghĩ rằng mình sẽ đc ở trong nơi này ! Nhưng...điều đó đã lầm , Miana ném cô vào trong 1 căn phòng tối , điều đó là quá bạo lực đối với 1 em nhỏ mới chỉ 4 tuổi . Trong bóng tối , Liana tột cùng của sự sợ hãi ... . Hai giờ sau ,một người lính nhẹ nhàng để đĩa thức ăn xuống và nói : " Phần này là của cháu , cố gắng lên hãy sống , rồi hãy thoát khỏi cái nơi này ! Aliana vui mừng khi có người để tâm tới mình . Đùng , đoàng... tiếng súng vang lên ! Alina hoảng hốt , kho thấy người lính máu đầm Đìa! Phía sau là miana , cô ta nói : " Chó hoang , đó là thức ăn của ta , còn mày alina , mày sẽ phải nhịn đói hết 5 tháng!"rồi cô ta cầm đĩa thức ăn mang đi , cánh cửa đóng sầm lại . Lảnh lặng ở trong bóng tối ! Những hàng nước mắt đầm đìa rơi trên hang hàng mắt của alina , đó là người đâu tiên quan tâm tới alina . Alina ở một mình , cái tay động đậy như muốn cầm một món đồ ăn ! Nhìn alina có vẻ gầy hơn 1 tuần , alina có thể sống đc vì cô đã may mắn cầm theo 1 trai nc đầy , nhưng chỉ ngày hôm nay là chai nước hết sạch . Alina buồn bã , nghĩ tới cách trốn ra khỏi đây ! Bên trên cách 2 m là 1
lỗ thông hơi , cô chỉ còn cách trèo lên đó nhưng đối với cô nói quá cao , buồn bã . Tối hôm đó , cô mơ thấy người lính , người lính nói : " con có thể thoát ra mà , cố lên " lúc đó alina chợt tỉnh dậy , nhìn lỗ thông hơi và trèo lên . Những vách tường nổi ra như muốn giúp cô , hai cái tay cào cào cố bám lấy bức tường và cô đã trèo lên ! Cô bò bò ra ngoài và việc đó đã thành công . Tiếng còi báo động ngân lên , cố truy đuổi cô bé ! Cô bé chỉ biết chạy chạy , chạy giữa những hạt tuyết ,nhìn đằng sau họ vẫn đang đuổi cô ! Quá lạnh cô bé nằm gục xuống , rồi cô nghe thấy tiếng một người phụ nữ và người đàn ông nói với những người đang đuổi cô rồi , cạch , cô nhắm mắt lại . Sau 2 ngày khi cô mở mắt ra , cô thấy mình đang ở Úc ! Cánh cửa mở ra người đàn bà bước vào , đó là mẹ của Alina cô vẫn nhớ khuôn mặt đó ! Mẹ của Alina nói : " May quá con ko sao " Rồi kể về chuyện quá khứ : " năm đó ba mẹ ko hề bỏ con , họ đã vác con lên xe và đưa con đến cospicture , bố mẹ cố gắng đuổi theo , bố mẹ và em trai con đã cố gắng tích luỹ tiền để đi tới đó ! Mẹ..." Vừa ngắt lời Alina đã ôm lấy mẹ khóc , bố và em trai alina vào bật khóc cả gia đình lại đoàn tụ , trong đầu alina nghĩ : " Cảm ơn chú lính ạ , nhờ chú mà con đã đc về nhà !"
THE END