Cổ Xuyên Kỳ Duyên - Chương 14: Nụ Cười Mê Hoặc
Kim Linh | Chat Online | |
26/11/2021 21:37:36 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
128 lượt xem
- * Đại dịch Zombie - Tập 14 (Truyện tổng hợp)
- * Hủ nữ GAGA - Chương 1 (Truyện tiểu thuyết)
- * Cổ Xuyên Kỳ Duyên - Chương 13: Hậu Viện Tranh Đấu (Truyện ngôn tình)
- * Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý - Chương 12: [Tg6] Nữ Hoàng (Phần 4) (Truyện xuyên không)
“Lâm di nương, đây là Chiêu Lan Viện, Đại phu nhân đã cho người chuyển đồ của phu nhân cùng tiểu thư vào, Đại phu nhân bảo nếu cần thứ gì thì đến tìm Đại phu nhân...” Nha hoàn được phân phó hầu hạ Lâm Quế Chi cẩn thận mở miệng, nhìn thái độ của lão gia đối với vị di nương này đúng là không tầm thường. Đại phu nhân còn sắp xếp cho Lâm di nương ở Chiêu Lan Viện này, phải biết Chiêu Lan Viện là nơi mà mọi người đều mơ ước, không những phong cảnh hữu tình, mà còn gần phòng của lão gia nhất, các vị phu nhân đều muốn dọn vào nơi này, đặc biệt là Tứ phu nhân.
Vậy mà Lâm di nương này vừa vào phủ đã được sắp xếp ở nơi này, chắc hẳn sau này hẳn sẽ rất được sủng ái, đến lúc đó nàng cũng được hưởng phúc, nghĩ vậy nha hoàn không khỏi mừng thầm.
Chiêu Lan Viện là một viện nằm ở phía Đông Thừa tướng phủ, là nơi thấy được thái dương mọc đầu tiên trong Thừa tướng phủ, phong cảnh ở đây không những hữu tình, thanh nhã mà còn gần Trạch Vân Các của Thừa tướng Bạch Vân Hoài. Nghe nói là Thừa tướng trước kia vì yêu mến một vị thiếp của mình mà đã cho xây Chiêu Lan Viện, vị thiếp đó đó cực kì được sủng ái, tiếc là ‘hồng nhan bạc mệnh’, nàng mắc bệnh qua đời, từ đó Chiêu Lan Viện liền bỏ hoang.
Phải nói, Chiêu Lan Viện là nơi mà tất cả mọi người đều muốn dọn vào nhưng từ trước nay Đại phu nhân đều không cho bất cứ ai dọn vào, thậm chí không cho bước chân vào, hiện tại lại cho Lâm di nương mới vào phủ dọn vào, đúng là khiến nhiều người phải suy nghĩ.
Gian phòng đã được các nha hoàn dọn dẹp sạch sẽ, một hạt bụi cũng không có, đồ trang trí trong phòng đều chưa có, nổi bật nhất là vách tường được trang trí vô cùng hoa lệ, cao quý, rong phòng chỉ có một cái bàn tròn, một chiếc giường, một cái tủ đựng y phục và một bàn trang điểm.
Đơn giản mà sơ sài!
“Đại phu nhân bảo là ngày mai sẽ cho người đưa đồ đến.”
“Được rồi, ngươi lui ra đi.”
Nha hoàn ngập ngừng, vội quay người bước ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại.
“Mẫu thân…”
Thấy nha hoàn đã ra ngoài, Lâm Tâm Lan tức giận lên tiếng, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra nàng liền không tránh khỏi buồn bực, nếu không phải vì Bạch Tử Linh nàng đã trở thành Tam tiểu thư của Thừa tướng phủ rồi, tất cả cũng tại nàng ta, người như nàng ta làm sao xứng đáng với thân phận Thừa tướng tiểu thư, chỉ có nàng mới xứng thôi.
Đưa mắt nhìn về phía mẫu thân đang nhàn nhã uống trà, Lâm Tâm Lan nhịn không được mở miệng: “Mẫu thân, tại sao người lại không giúp Lan Nhi…” Nếu lúc nãy mẫu thân mở miệng thì nàng tin chắc bọn họ tuyệt đối không dám có ý kiến, dù sao mới vào phủ Bạch Vân Hoài đã cho mẫu thân vị trí Ngũ phu nhân, chỉ tại nữ nhân chính thất sinh lòng đố kỵ, cản trở mẫu thân nàng thành Ngũ phu nhân!
Lâm Tâm Lan mặc dù sống trong nghèo khổ nhưng nàng rất biết dùng thủ đoạn, Bạch Vân Hoài là một ví dụ điển hình, nàng chỉ sử dụng một chút chiêu trò mà hắn đã thật sự tin nàng là nữ nhi của hắn, xem ra Thừa tướng đại nhân cũng không phải người khó đối phó.
“Nháo còn chưa đủ sao? Nơi này là Thừa tướng phủ, không phải Lâm gia, con dựa vào đâu mà giành với nàng ta?!” Lâm Quế Chi tức giận, rốt cuộc thì nàng tại sao nàng lại có một nữ nhi ngu xuẩn như vậy, điều đơn giản như vậy mà cũng không biết, nàng mới bước chân vào phủ đã được Bạch Vân Hoài nâng lên vị trí phu nhân, điều này khiến nữ nhân trong phủ đều hướng mũi nhọn vào nàng, vậy mà hiện tại nữ nhi còn nháo đòi vị trí Tam tiểu thư, rốt cuộc nữ nhi có biết rõ bản thân đang là ai và ở đâu hay không?!
Người trong Thừa tướng phủ tuyệt đối không tầm thường, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nếu không biết tình hình quân địch ra sao thì làm sao có thể bàn mưu tính kế đây?!
Đại phu nhân nhìn như lạnh lùng, không quan tâm đến mọi chuyện nhưng những chuyện lớn nhỏ trong phủ đều do một tay nàng ta quản lý, dù sao nàng ta cũng là chính thất cùng Bạch Vân Hoài bái đường, khắp Thừa tướng phủ không có nữ nhân nào lớn hơn nàng ta. Tam phu nhân ăn chay niệm phật, không tranh không đấu nhưng lại là người che giấu rất sâu, nếu không nữ nhi nàng ta chỉ là phận thứ nữ, vậy tại sao có thể được đối đãi như đích nữ? Tứ phu nhân là người được sủng ái nhất, nhìn nàng ta như không có đầu óc nhưng lời nói lại sắc bén hơn ai hết, là người quỷ kế đa đoan, sợ rằng chuyện gì nàng ta cũng dám làm. Về phần Nhị phu nhân đã mất sớm kia, Lâm Quế Chi không tìm hiểu được một chút thông tin gì, chỉ biết là mất sớm, còn nguyên nhân nghe đâu là mang bệnh, người như vậy đối với nàng hoàn toàn không đáng để lưu tâm, chỉ là nàng ta để lại một nữ nhi... đáng để người khác phải suy nghĩ.
“Mẫu thân…”
Lâm Tâm Lan bĩu môi, đối với lời nói của mẫu thân, vào tai này liền ra tai kia, nàng ta chỉ biết, thứ bản thân nàng muốn thì nhất định phải có cho bằng được, vị trí Tam tiểu thư Thừa tướng phủ phải thuộc về nàng, bất kì ai cũng không thể ngăn cản.
“Vừa mới bước chân vào phủ con đã nhịn không được rồi à, ngu xuẩn như thế làm sao mà làm được chuyện lớn đây? Sau này không cần tranh giành vị trí Tam tiểu thư đó nữa, tốt nhất là tránh xa những người đó, nhất là Tam tiểu thư…”
“Tại sao?” Lâm Tâm Lan không phục nhìn mẫu thân nàng, trong lòng có một cơn tức giận không thể bộc phát!
~~~
“Tiểu thư hôm nay không ra ngoài ạ?”
“Ra ngoài?! Tại sao?”
Bạch Tử Linh dời mắt khỏi quyển sách, đưa mắt nhìn Thanh Nhi, bộ dạng của Thanh Nhi khiến nàng không khỏi cảm thấy kì quái.
Mọi ngày Thanh Nhi đều không muốn nàng ra ngoài, sợ chạm mặt Đỗ Thanh Triệt, đối với vấn đề này Bạch Tử Linh chưa bao giờ bận tâm, hôm nay lại đột nhiên hỏi này có muốn xuất phủ không, Bạch Tử Linh không phải người giỏi nắm bắt tâm tư người khác, đặt biệt là tâm tư của sinh vật đơn bào như Thanh Nhi, đôi lúc những lời nói của Thanh Nhi khiến nàng cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn nhịn không được mà tin tưởng vô điều kiện, cảm giác như tất cả đều là muốn tốt cho nàng.
“Chính là... hôm nay có lễ hội... nhưng là...” Thanh Nhi khó xử không biết phải nói như thế nào, dù sao hôm nay cũng là lễ hội, trước kia tiểu thư rất thích những nơi náo nhiệt, hiện tại lại thích nhốt mình trong phòng, như vậy cũng tốt mà cũng không tốt, tóm lại tâm tình Thanh Nhi lúc này vô cùng phức tạp.
“Vậy thì chúng ta xuất phủ.” Không rõ ý của Thanh Nhi thế nào nhưng cũng lâu rồi nàng không ra khỏi phủ, nếu Thanh Nhi muốn thì nàng đi, xem như là đi dạo để thay đổi không khí u ám mấy ngày nay đi.
Đường phố cổ đại vẫn náo nhiệt như vậy, nhưng hôm nay dường như nhộn nhịp hơn mọi ngày, khắp phố đều treo lồng đèn đỏ, một màu đỏ rực rỡ và diễm lệ, ánh sáng từ đèn lồng như sao trên trời, tỏa sáng lấp lánh, dòng người không ngừng qua lại, trên người y phục vô cùng phong phú.
Đưa mắt nhìn về hướng Tây, chỉ thấy một cái hồ rộng lớn, nước hồ trong xanh mát mẻ, bên hồ có những cành cây rũ xuống, nhìn vô cùng đẹp mắt. Trên hồ đầy những chiếc thuyền nhỏ thả trôi theo dòng nước, ánh trăng chiếu xuống mặt hồ, khiến nước hồ trở nên lung linh kì ảo.
“Thanh Nhi, chúng ta đi du hồ!”
Nàng không có sở thích gì đặc biệt, nhất là những chuyện thanh nhã như du hồ thưởng ngoạn nàng càng không có hứng thú. Chỉ là đột nhiên cảm thấy thú vị, nước hồ cho nàng cảm giác yên tĩnh lạ thường, dưới bầu trời đêm lại càng tĩnh mịch đột nhiên khiến nàng hứng thú.
“Sao?” Thanh Nhi còn chưa kịp hoàn hồn nhưng nàng nhanh chóng nắm bắt thông tin, tiểu thư muốn du hồ... điều này rất bình thường, hôm là lễ hội thưởng nguyệt, mười lăm mỗi tháng Thành Thiên Quốc đều tổ chức một lần, nữ tử đều tận dụng những lễ hội này để gặp mặt người mình thầm thương trộm nhớ. Tiểu thư trước kia rất thích thú với lễ hội này, bởi vì nàng có thể gặp gỡ Đỗ thiếu gia, tất nhiên bên cạnh Đỗ thiếu gia sẽ không thiếu Tứ tiểu thư, bất quá hiện tại không giống vậy, tiểu thư nàng đã từ bỏ Đỗ thiếu gia, du hồ nhất định không phải để được thấy Đỗ thiếu gia, bất quá lúc nãy, nàng rõ ràng nhìn thấy Đỗ thiếu gia cùng Tứ tiểu thư lên thuyền a?!
Những chiếc thuyền được thả trôi tự do trên mặt hồ, dòng nước xanh nhiễm phải bóng trăng trên trời, xanh xanh mờ ảo lặp đi lặp lại không ngừng.
Về đêm, không khí bắt đầu nhộn nhịp, dòng người càng lúc càng đông, bên hồ còn thắp lên những ngọn đèn dầu, những đóa hoa đăng được thả trôi bồng bềnh trên mặt nước, nhìn vô cùng đẹp mắt.
“Hôm nay Đỗ thiếu gia có hứng du hồ nhỉ?”
Thấy Đỗ Thanh Triệt không trả lời, hắn cũng không cảm thấy mắt mặt, Hạ Danh liếc mắt nhìn bạch y nữ tử bên cạnh, phong lưu cười: “Tứ tiểu thư, nghe đồn Hữu Thừa tướng phủ lại có thêm một vị tiểu thư, không biết có thật không?”
Quả nhiên, chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm!
Vừa dứt lời ánh mắt mọi người trong thuyền đều tập trung lên người Bạch Phi Nhược.
Vài ngày trước, Hữu Thừa tướng Bạch Vân Hoài mang về hai nữ nhân khiến cả kinh thành bàn tán một hồi, mọi người đều xuất thân từ quý tộc sao lại không hiểu là chuyện gì diễn ra cơ chứ, chỉ là chuyện này cũng chẳng có gì to tát, dù sao gia đình quyền quý nào mà không có những chuyện như vậy xảy ta, chỉ là mọi người không ngờ, Hữu Thừa tướng lại sủng ái hai nữ nhân mà hắn mang về đến như vậy.
Nghe đồn, bọn họ được sắp xếp ở trong Chiêu Lan Viện - nơi mà mọi người trong Thừa tướng phủ đều hận không thể dọn vào nơi đó. Hơn nữa đêm nào Thừa tướng cũng nghỉ ngơi tại Chiêu Lan Viện, người hầu thì hết mực cung kính, chỉ trong vài ngày, mẫu tử họ đã đứng vững trong Thừa tướng phủ, thậm chí Tứ phu nhân còn thua xa!
“Không ngờ Hạ thiếu gia lại nắm bắt tin tức nhanh như vậy.” Bạch Phi Nhược dịu dàng cười, bộ dạng không để ý đến lời nói của Hạ Danh, tay tiếp tục pha trà.
Bộ dạng của nàng khiến người khác cảm thấy kì quái, Bạch Phi Nhược tựa hồ không hề quan tâm đến chuyện này, dù sao phụ thân nàng cũng sủng ái nữ nhân khác mà không phải mẫu thân nàng!
“Giả vờ thanh cao!”
Lê Nguyệt Thiên Phương thấp giọng nói, nàng khinh bỉ nhìn Bạch Phi Nhược, còn ở đó mà giả vờ như không có chuyện gì! Phụ thân nàng ta mang nữ nhân về phủ, hơn nữa lại yêu chiều sủng ái thiếp thân như vậy, địa vị nàng ta không bị lung lay sao chứ?! Nàng không tin Bạch Phi Nhược lại không để ý, chỉ là nàng ta giả vờ mà thôi, nhất định là vậy!
“Ha ha, đâu có!”
Bị ánh mắt sắc lạnh của Đỗ Thanh Triệt liếc nhìn Hạ Danh chỉ cười cợt, hắn thật sự bị bộ dạng của Bạch Phi Nhược làm cho nghẹn họng.
Hắn thừa nhận là hắn thật sự không thích vị Tứ tiểu thư của Hữu Thừa tướng phủ này, dù sao phụ thân hắn và phụ thân nàng ta cũng đều là Thừa tướng, địa vị ngang hàng, hai người thuỷ hoả bất dung, cho nên quan hệ của hắn và nàng cũng chẳng thân thiết gì, nếu không phải nàng là ứng cử viên tương lai cho vị trí thê tử của Đỗ Thanh Triệt thì còn lâu hắn mới bận tâm!
Hạ gia cùng Đỗ gia tuy không phải tính là thân thiết, nhưng Đỗ thiếu gia, Đỗ tiểu thư cùng Hạ thiếu gia là thanh mai trúc mã, tình cảm vô cùng tốt. Đỗ thiếu gia là người không dễ kết giao, hắn đối xử với ai cũng lạnh nhạt, nhưng với Hạ thiếu gia - một người nổi tiếng phong lưu, thích náo nhiệt lại vô cùng thân thiết.
“Hạ công tử, lâu ngày không gặp thì ra ngươi lại trở nên bát quái như vậy…”
Thanh âm lạnh nhạt vang lên, giọng điệu không hề nể mặt người khác.
Nếu là người khác Hạ Danh hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua, nhưng người đó cố tình lại là thanh mai trúc mã của hắn - Đỗ gia Nhị tiểu thư Đỗ Ngọc Trân!
Hạ Danh bất đắc dĩ nhìn Đỗ Ngọc Trân, hắn chỉ là muốn giúp bằng hữu, Bạch Phi Nhược nhìn thế nào cũng không phải người tốt lành như vẻ bên ngoài của nàng ta, hắn không muốn huynh đệ mình lầm đường lỡ bước!
Đỗ Ngọc Trân làm sao không biết suy nghĩ của hắn, nàng cũng thật không ưa gì Bạch Phi Nhược, có thể ca ca không biết nhưng không có nghĩa là mọi người không biết bộ mặt thật của nàng ta. Nhớ có lần mẫu thân cứu một nữ tử mang về Đỗ phủ, ý đồ muốn lập thiếp cho ca ca, lúc đó bộ dạng của Bạch Phi Nhược chính là thương tâm nhưng lại ra vẻ vì ca ca mà chấp nhận ý kiến của mẫu thân, không trách hắn nếu lúc đó không phải nàng vô tình đi ngang qua, vô tình chứng kiến tất cả thì chỉ sợ nàng cũng bị Bạch Phi Nhược lừa!
Bất quá nàng ủng hộ quyết định của ca ca, dù sao cũng là ca ca chọn, nàng cũng không thể vì một nữ nhân mà làm ảnh hưởng đến tình cảm của huynh muội bọn họ. Vậy nên nàng đối xử với Bạch Phi Nhược cũng giống như bao người khác, không nóng cũng không lạnh.
Đỗ Thanh Triệt liếc mắt cảnh cáo nhìn huynh đệ tốt cùng muội muội mà bản thân mình thương yêu nhất, giả vờ như không biết gì đang xảy ra, nhận lấy chung trà do Bạch Phi Nhược pha.
Bạch Phi Nhược là người thông minh, tất nhiên nàng sẽ không ngu ngốc mà đi kể tội của Hạ Danh với Đỗ Thanh Triệt, mặc dù nàng là ý trung nhân của Triệt nhưng Hạ Danh dù thế nào cũng là huynh đệ tốt của hắn, nếu vì nàng mà huynh đệ bọn họ tương tàn chỉ sợ Đỗ Ngọc Trân sẽ không đơn giản bỏ qua cho nàng như lần đó.
~~~
“Tiểu thư…”
Thanh Nhi thật không biết mở miệng thế nào, mặc kệ nàng ngăn cản ra sao tiểu thư vẫn quyết định muốn du hồ. Chẳng lẽ bảo nàng nói Đỗ thiếu gia cùng Tứ tiểu thư cũng du hồ, muốn tiểu thư nàng đi tìm Đỗ thiếu gia sao chứ?!
“Thanh Nhi bộ dạng của muội vậy là sao?”
“Không... không có gì a tiểu thư…”
Nhìn bộ dạng ấp a ấp úng của Thanh Nhi, Bạch Tử Linh liền biết được là có vấn đề, Thanh Nhi đối với nàng không phải chỉ là một nha hoàn, mà là người đầu tiên nàng gặp khi xuyên qua, là người đầu tiên đối xử tốt với nàng ở nơi xa lạ này, là người mà nàng đã hứa phải bảo vệ. Nàng tôn trọng Thanh Nhi, nếu Thanh Nhi không muốn nói, nàng cũng không ép.
“Suy nghĩ nhiều làm gì, để tâm trạng thanh thản vẫn tốt hơn.”
Bạch Tử Linh nhìn xuống đáy hồ, nước hồ sâu không thấy đáy, màu xanh của nước khiến nàng không khỏi cảm thấy yên bình, đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác bình yên như thế.
Đưa tay chạm vào nhẹ nước, cảm giác mát lạnh lan ra toàn thân, gió thổi mạnh, dòng nước như bị nước khống chế, dập dềnh.
Bạch Tử Linh không hề ý thức được bản thân đã trở thành tâm điểm của mọi người.
Dưới ánh trắng sáng thiếu nữ tử y ngồi trước mũi thuyền, tay nàng khẽ nghịch nước, mái tóc vì gió thổi mạnh mà bay phấp phới, khăn che mặt cũng vì vậy mà bay lên, tạo một độ cong tuyệt đẹp. Chỉ thấy cái cằm xinh xắn để lộ ra, ánh mắt nàng vô hồn nhìn mặt nước, bộ dạng thật sự khiến người khác cảm thấy xuất trần.
“Nàng… là ai?!”
Hai nam tử phía sau liếc mắt nhìn nhau, chủ tử không phải là để ý vị cô nương đó chứ?!
Cung Lãnh Vân chăm chú nhìn nàng, lần đầu tiên có một nữ tử lọt vào mắt hắn. Hắn từ trước đến nay đều không gần nữ nhân, mặc dù không biến thái như Lãnh Vô Quân nhưng hắn thật sự không thích gần nữ nhân.
Nàng cho hắn cảm giác kì lạ, nhìn nàng hắn không khỏi liên tưởng đến Cửu Thiên Huyền Nữ, lạnh nhạt xuất trần, lại vô cùng kiêu ngạo, tựa như trên đời không để ai vào mắt.
Thật giống như ‘hắn’, nàng cho hắn cảm giác rất giống ‘hắn’, là một người xuất trần lại không kìm phần cao ngạo!
Đời này ít ai có được như thế!
Như nhận được ánh mắt luôn theo dõi mình, Bạch Tử Linh không khỏi liếc mắt nhìn về phía đó, không khỏi kinh ngạc.
Thân hình thon dài, lặng yên đứng đứng trước mũi thuyền, bạch y phiêu diêu theo gió không nhiễm một hạt bụi, trên gương mặt biểu tình lãnh khốc, lông mày mang theo khí phách thản nhiên cùng tự tin, cả người đều tản mát ra một loại ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Tóc của hắn đen như mực, rõ ràng đối lập với màu trắng của y phục, nhưng lại vô cùng hài hòa tựa như vốn là phải như thế. Bộ dáng thẳng tắp, bễ nghễ tứ phương, khí chất tự tin nhưng không cao ngạo toát ra từ trong xương, giống như tiên tử, làm cho người ta muốn đến gần nhưng lại xa không dám chạm.
Hắn như bước ra từ trong tranh, hoàn toàn không thuộc về thế giới này.
Đây là một nam tử thanh nhã như được họa, nếu không phải hắn đang thực sự ở trước mặt nàng, sợ là vô luận như thế nào nàng cũng không tin trên thế giới này lại có người như vậy.
Thấy Bạch Tử Linh si ngốc nhìn mình, khóe miệng Cung Lãnh Vân không khỏi cong nhẹ một chút, người khác nhìn không rõ lắm, nhưng nàng lại biết hắn đang cười. Nụ cười này rất thuần túy, không ẩn chứa bất kỳ toan tính gì, một nụ cười đơn giản có thể khiến tâm tình của người nhìn cũng trở nên tinh khiết theo.
Vậy mà Lâm di nương này vừa vào phủ đã được sắp xếp ở nơi này, chắc hẳn sau này hẳn sẽ rất được sủng ái, đến lúc đó nàng cũng được hưởng phúc, nghĩ vậy nha hoàn không khỏi mừng thầm.
Chiêu Lan Viện là một viện nằm ở phía Đông Thừa tướng phủ, là nơi thấy được thái dương mọc đầu tiên trong Thừa tướng phủ, phong cảnh ở đây không những hữu tình, thanh nhã mà còn gần Trạch Vân Các của Thừa tướng Bạch Vân Hoài. Nghe nói là Thừa tướng trước kia vì yêu mến một vị thiếp của mình mà đã cho xây Chiêu Lan Viện, vị thiếp đó đó cực kì được sủng ái, tiếc là ‘hồng nhan bạc mệnh’, nàng mắc bệnh qua đời, từ đó Chiêu Lan Viện liền bỏ hoang.
Phải nói, Chiêu Lan Viện là nơi mà tất cả mọi người đều muốn dọn vào nhưng từ trước nay Đại phu nhân đều không cho bất cứ ai dọn vào, thậm chí không cho bước chân vào, hiện tại lại cho Lâm di nương mới vào phủ dọn vào, đúng là khiến nhiều người phải suy nghĩ.
Gian phòng đã được các nha hoàn dọn dẹp sạch sẽ, một hạt bụi cũng không có, đồ trang trí trong phòng đều chưa có, nổi bật nhất là vách tường được trang trí vô cùng hoa lệ, cao quý, rong phòng chỉ có một cái bàn tròn, một chiếc giường, một cái tủ đựng y phục và một bàn trang điểm.
Đơn giản mà sơ sài!
“Đại phu nhân bảo là ngày mai sẽ cho người đưa đồ đến.”
“Được rồi, ngươi lui ra đi.”
Nha hoàn ngập ngừng, vội quay người bước ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại.
“Mẫu thân…”
Thấy nha hoàn đã ra ngoài, Lâm Tâm Lan tức giận lên tiếng, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra nàng liền không tránh khỏi buồn bực, nếu không phải vì Bạch Tử Linh nàng đã trở thành Tam tiểu thư của Thừa tướng phủ rồi, tất cả cũng tại nàng ta, người như nàng ta làm sao xứng đáng với thân phận Thừa tướng tiểu thư, chỉ có nàng mới xứng thôi.
Đưa mắt nhìn về phía mẫu thân đang nhàn nhã uống trà, Lâm Tâm Lan nhịn không được mở miệng: “Mẫu thân, tại sao người lại không giúp Lan Nhi…” Nếu lúc nãy mẫu thân mở miệng thì nàng tin chắc bọn họ tuyệt đối không dám có ý kiến, dù sao mới vào phủ Bạch Vân Hoài đã cho mẫu thân vị trí Ngũ phu nhân, chỉ tại nữ nhân chính thất sinh lòng đố kỵ, cản trở mẫu thân nàng thành Ngũ phu nhân!
Lâm Tâm Lan mặc dù sống trong nghèo khổ nhưng nàng rất biết dùng thủ đoạn, Bạch Vân Hoài là một ví dụ điển hình, nàng chỉ sử dụng một chút chiêu trò mà hắn đã thật sự tin nàng là nữ nhi của hắn, xem ra Thừa tướng đại nhân cũng không phải người khó đối phó.
“Nháo còn chưa đủ sao? Nơi này là Thừa tướng phủ, không phải Lâm gia, con dựa vào đâu mà giành với nàng ta?!” Lâm Quế Chi tức giận, rốt cuộc thì nàng tại sao nàng lại có một nữ nhi ngu xuẩn như vậy, điều đơn giản như vậy mà cũng không biết, nàng mới bước chân vào phủ đã được Bạch Vân Hoài nâng lên vị trí phu nhân, điều này khiến nữ nhân trong phủ đều hướng mũi nhọn vào nàng, vậy mà hiện tại nữ nhi còn nháo đòi vị trí Tam tiểu thư, rốt cuộc nữ nhi có biết rõ bản thân đang là ai và ở đâu hay không?!
Người trong Thừa tướng phủ tuyệt đối không tầm thường, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nếu không biết tình hình quân địch ra sao thì làm sao có thể bàn mưu tính kế đây?!
Đại phu nhân nhìn như lạnh lùng, không quan tâm đến mọi chuyện nhưng những chuyện lớn nhỏ trong phủ đều do một tay nàng ta quản lý, dù sao nàng ta cũng là chính thất cùng Bạch Vân Hoài bái đường, khắp Thừa tướng phủ không có nữ nhân nào lớn hơn nàng ta. Tam phu nhân ăn chay niệm phật, không tranh không đấu nhưng lại là người che giấu rất sâu, nếu không nữ nhi nàng ta chỉ là phận thứ nữ, vậy tại sao có thể được đối đãi như đích nữ? Tứ phu nhân là người được sủng ái nhất, nhìn nàng ta như không có đầu óc nhưng lời nói lại sắc bén hơn ai hết, là người quỷ kế đa đoan, sợ rằng chuyện gì nàng ta cũng dám làm. Về phần Nhị phu nhân đã mất sớm kia, Lâm Quế Chi không tìm hiểu được một chút thông tin gì, chỉ biết là mất sớm, còn nguyên nhân nghe đâu là mang bệnh, người như vậy đối với nàng hoàn toàn không đáng để lưu tâm, chỉ là nàng ta để lại một nữ nhi... đáng để người khác phải suy nghĩ.
“Mẫu thân…”
Lâm Tâm Lan bĩu môi, đối với lời nói của mẫu thân, vào tai này liền ra tai kia, nàng ta chỉ biết, thứ bản thân nàng muốn thì nhất định phải có cho bằng được, vị trí Tam tiểu thư Thừa tướng phủ phải thuộc về nàng, bất kì ai cũng không thể ngăn cản.
“Vừa mới bước chân vào phủ con đã nhịn không được rồi à, ngu xuẩn như thế làm sao mà làm được chuyện lớn đây? Sau này không cần tranh giành vị trí Tam tiểu thư đó nữa, tốt nhất là tránh xa những người đó, nhất là Tam tiểu thư…”
“Tại sao?” Lâm Tâm Lan không phục nhìn mẫu thân nàng, trong lòng có một cơn tức giận không thể bộc phát!
~~~
“Tiểu thư hôm nay không ra ngoài ạ?”
“Ra ngoài?! Tại sao?”
Bạch Tử Linh dời mắt khỏi quyển sách, đưa mắt nhìn Thanh Nhi, bộ dạng của Thanh Nhi khiến nàng không khỏi cảm thấy kì quái.
Mọi ngày Thanh Nhi đều không muốn nàng ra ngoài, sợ chạm mặt Đỗ Thanh Triệt, đối với vấn đề này Bạch Tử Linh chưa bao giờ bận tâm, hôm nay lại đột nhiên hỏi này có muốn xuất phủ không, Bạch Tử Linh không phải người giỏi nắm bắt tâm tư người khác, đặt biệt là tâm tư của sinh vật đơn bào như Thanh Nhi, đôi lúc những lời nói của Thanh Nhi khiến nàng cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn nhịn không được mà tin tưởng vô điều kiện, cảm giác như tất cả đều là muốn tốt cho nàng.
“Chính là... hôm nay có lễ hội... nhưng là...” Thanh Nhi khó xử không biết phải nói như thế nào, dù sao hôm nay cũng là lễ hội, trước kia tiểu thư rất thích những nơi náo nhiệt, hiện tại lại thích nhốt mình trong phòng, như vậy cũng tốt mà cũng không tốt, tóm lại tâm tình Thanh Nhi lúc này vô cùng phức tạp.
“Vậy thì chúng ta xuất phủ.” Không rõ ý của Thanh Nhi thế nào nhưng cũng lâu rồi nàng không ra khỏi phủ, nếu Thanh Nhi muốn thì nàng đi, xem như là đi dạo để thay đổi không khí u ám mấy ngày nay đi.
Đường phố cổ đại vẫn náo nhiệt như vậy, nhưng hôm nay dường như nhộn nhịp hơn mọi ngày, khắp phố đều treo lồng đèn đỏ, một màu đỏ rực rỡ và diễm lệ, ánh sáng từ đèn lồng như sao trên trời, tỏa sáng lấp lánh, dòng người không ngừng qua lại, trên người y phục vô cùng phong phú.
Đưa mắt nhìn về hướng Tây, chỉ thấy một cái hồ rộng lớn, nước hồ trong xanh mát mẻ, bên hồ có những cành cây rũ xuống, nhìn vô cùng đẹp mắt. Trên hồ đầy những chiếc thuyền nhỏ thả trôi theo dòng nước, ánh trăng chiếu xuống mặt hồ, khiến nước hồ trở nên lung linh kì ảo.
“Thanh Nhi, chúng ta đi du hồ!”
Nàng không có sở thích gì đặc biệt, nhất là những chuyện thanh nhã như du hồ thưởng ngoạn nàng càng không có hứng thú. Chỉ là đột nhiên cảm thấy thú vị, nước hồ cho nàng cảm giác yên tĩnh lạ thường, dưới bầu trời đêm lại càng tĩnh mịch đột nhiên khiến nàng hứng thú.
“Sao?” Thanh Nhi còn chưa kịp hoàn hồn nhưng nàng nhanh chóng nắm bắt thông tin, tiểu thư muốn du hồ... điều này rất bình thường, hôm là lễ hội thưởng nguyệt, mười lăm mỗi tháng Thành Thiên Quốc đều tổ chức một lần, nữ tử đều tận dụng những lễ hội này để gặp mặt người mình thầm thương trộm nhớ. Tiểu thư trước kia rất thích thú với lễ hội này, bởi vì nàng có thể gặp gỡ Đỗ thiếu gia, tất nhiên bên cạnh Đỗ thiếu gia sẽ không thiếu Tứ tiểu thư, bất quá hiện tại không giống vậy, tiểu thư nàng đã từ bỏ Đỗ thiếu gia, du hồ nhất định không phải để được thấy Đỗ thiếu gia, bất quá lúc nãy, nàng rõ ràng nhìn thấy Đỗ thiếu gia cùng Tứ tiểu thư lên thuyền a?!
Những chiếc thuyền được thả trôi tự do trên mặt hồ, dòng nước xanh nhiễm phải bóng trăng trên trời, xanh xanh mờ ảo lặp đi lặp lại không ngừng.
Về đêm, không khí bắt đầu nhộn nhịp, dòng người càng lúc càng đông, bên hồ còn thắp lên những ngọn đèn dầu, những đóa hoa đăng được thả trôi bồng bềnh trên mặt nước, nhìn vô cùng đẹp mắt.
“Hôm nay Đỗ thiếu gia có hứng du hồ nhỉ?”
Thấy Đỗ Thanh Triệt không trả lời, hắn cũng không cảm thấy mắt mặt, Hạ Danh liếc mắt nhìn bạch y nữ tử bên cạnh, phong lưu cười: “Tứ tiểu thư, nghe đồn Hữu Thừa tướng phủ lại có thêm một vị tiểu thư, không biết có thật không?”
Quả nhiên, chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm!
Vừa dứt lời ánh mắt mọi người trong thuyền đều tập trung lên người Bạch Phi Nhược.
Vài ngày trước, Hữu Thừa tướng Bạch Vân Hoài mang về hai nữ nhân khiến cả kinh thành bàn tán một hồi, mọi người đều xuất thân từ quý tộc sao lại không hiểu là chuyện gì diễn ra cơ chứ, chỉ là chuyện này cũng chẳng có gì to tát, dù sao gia đình quyền quý nào mà không có những chuyện như vậy xảy ta, chỉ là mọi người không ngờ, Hữu Thừa tướng lại sủng ái hai nữ nhân mà hắn mang về đến như vậy.
Nghe đồn, bọn họ được sắp xếp ở trong Chiêu Lan Viện - nơi mà mọi người trong Thừa tướng phủ đều hận không thể dọn vào nơi đó. Hơn nữa đêm nào Thừa tướng cũng nghỉ ngơi tại Chiêu Lan Viện, người hầu thì hết mực cung kính, chỉ trong vài ngày, mẫu tử họ đã đứng vững trong Thừa tướng phủ, thậm chí Tứ phu nhân còn thua xa!
“Không ngờ Hạ thiếu gia lại nắm bắt tin tức nhanh như vậy.” Bạch Phi Nhược dịu dàng cười, bộ dạng không để ý đến lời nói của Hạ Danh, tay tiếp tục pha trà.
Bộ dạng của nàng khiến người khác cảm thấy kì quái, Bạch Phi Nhược tựa hồ không hề quan tâm đến chuyện này, dù sao phụ thân nàng cũng sủng ái nữ nhân khác mà không phải mẫu thân nàng!
“Giả vờ thanh cao!”
Lê Nguyệt Thiên Phương thấp giọng nói, nàng khinh bỉ nhìn Bạch Phi Nhược, còn ở đó mà giả vờ như không có chuyện gì! Phụ thân nàng ta mang nữ nhân về phủ, hơn nữa lại yêu chiều sủng ái thiếp thân như vậy, địa vị nàng ta không bị lung lay sao chứ?! Nàng không tin Bạch Phi Nhược lại không để ý, chỉ là nàng ta giả vờ mà thôi, nhất định là vậy!
“Ha ha, đâu có!”
Bị ánh mắt sắc lạnh của Đỗ Thanh Triệt liếc nhìn Hạ Danh chỉ cười cợt, hắn thật sự bị bộ dạng của Bạch Phi Nhược làm cho nghẹn họng.
Hắn thừa nhận là hắn thật sự không thích vị Tứ tiểu thư của Hữu Thừa tướng phủ này, dù sao phụ thân hắn và phụ thân nàng ta cũng đều là Thừa tướng, địa vị ngang hàng, hai người thuỷ hoả bất dung, cho nên quan hệ của hắn và nàng cũng chẳng thân thiết gì, nếu không phải nàng là ứng cử viên tương lai cho vị trí thê tử của Đỗ Thanh Triệt thì còn lâu hắn mới bận tâm!
Hạ gia cùng Đỗ gia tuy không phải tính là thân thiết, nhưng Đỗ thiếu gia, Đỗ tiểu thư cùng Hạ thiếu gia là thanh mai trúc mã, tình cảm vô cùng tốt. Đỗ thiếu gia là người không dễ kết giao, hắn đối xử với ai cũng lạnh nhạt, nhưng với Hạ thiếu gia - một người nổi tiếng phong lưu, thích náo nhiệt lại vô cùng thân thiết.
“Hạ công tử, lâu ngày không gặp thì ra ngươi lại trở nên bát quái như vậy…”
Thanh âm lạnh nhạt vang lên, giọng điệu không hề nể mặt người khác.
Nếu là người khác Hạ Danh hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua, nhưng người đó cố tình lại là thanh mai trúc mã của hắn - Đỗ gia Nhị tiểu thư Đỗ Ngọc Trân!
Hạ Danh bất đắc dĩ nhìn Đỗ Ngọc Trân, hắn chỉ là muốn giúp bằng hữu, Bạch Phi Nhược nhìn thế nào cũng không phải người tốt lành như vẻ bên ngoài của nàng ta, hắn không muốn huynh đệ mình lầm đường lỡ bước!
Đỗ Ngọc Trân làm sao không biết suy nghĩ của hắn, nàng cũng thật không ưa gì Bạch Phi Nhược, có thể ca ca không biết nhưng không có nghĩa là mọi người không biết bộ mặt thật của nàng ta. Nhớ có lần mẫu thân cứu một nữ tử mang về Đỗ phủ, ý đồ muốn lập thiếp cho ca ca, lúc đó bộ dạng của Bạch Phi Nhược chính là thương tâm nhưng lại ra vẻ vì ca ca mà chấp nhận ý kiến của mẫu thân, không trách hắn nếu lúc đó không phải nàng vô tình đi ngang qua, vô tình chứng kiến tất cả thì chỉ sợ nàng cũng bị Bạch Phi Nhược lừa!
Bất quá nàng ủng hộ quyết định của ca ca, dù sao cũng là ca ca chọn, nàng cũng không thể vì một nữ nhân mà làm ảnh hưởng đến tình cảm của huynh muội bọn họ. Vậy nên nàng đối xử với Bạch Phi Nhược cũng giống như bao người khác, không nóng cũng không lạnh.
Đỗ Thanh Triệt liếc mắt cảnh cáo nhìn huynh đệ tốt cùng muội muội mà bản thân mình thương yêu nhất, giả vờ như không biết gì đang xảy ra, nhận lấy chung trà do Bạch Phi Nhược pha.
Bạch Phi Nhược là người thông minh, tất nhiên nàng sẽ không ngu ngốc mà đi kể tội của Hạ Danh với Đỗ Thanh Triệt, mặc dù nàng là ý trung nhân của Triệt nhưng Hạ Danh dù thế nào cũng là huynh đệ tốt của hắn, nếu vì nàng mà huynh đệ bọn họ tương tàn chỉ sợ Đỗ Ngọc Trân sẽ không đơn giản bỏ qua cho nàng như lần đó.
~~~
“Tiểu thư…”
Thanh Nhi thật không biết mở miệng thế nào, mặc kệ nàng ngăn cản ra sao tiểu thư vẫn quyết định muốn du hồ. Chẳng lẽ bảo nàng nói Đỗ thiếu gia cùng Tứ tiểu thư cũng du hồ, muốn tiểu thư nàng đi tìm Đỗ thiếu gia sao chứ?!
“Thanh Nhi bộ dạng của muội vậy là sao?”
“Không... không có gì a tiểu thư…”
Nhìn bộ dạng ấp a ấp úng của Thanh Nhi, Bạch Tử Linh liền biết được là có vấn đề, Thanh Nhi đối với nàng không phải chỉ là một nha hoàn, mà là người đầu tiên nàng gặp khi xuyên qua, là người đầu tiên đối xử tốt với nàng ở nơi xa lạ này, là người mà nàng đã hứa phải bảo vệ. Nàng tôn trọng Thanh Nhi, nếu Thanh Nhi không muốn nói, nàng cũng không ép.
“Suy nghĩ nhiều làm gì, để tâm trạng thanh thản vẫn tốt hơn.”
Bạch Tử Linh nhìn xuống đáy hồ, nước hồ sâu không thấy đáy, màu xanh của nước khiến nàng không khỏi cảm thấy yên bình, đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác bình yên như thế.
Đưa tay chạm vào nhẹ nước, cảm giác mát lạnh lan ra toàn thân, gió thổi mạnh, dòng nước như bị nước khống chế, dập dềnh.
Bạch Tử Linh không hề ý thức được bản thân đã trở thành tâm điểm của mọi người.
Dưới ánh trắng sáng thiếu nữ tử y ngồi trước mũi thuyền, tay nàng khẽ nghịch nước, mái tóc vì gió thổi mạnh mà bay phấp phới, khăn che mặt cũng vì vậy mà bay lên, tạo một độ cong tuyệt đẹp. Chỉ thấy cái cằm xinh xắn để lộ ra, ánh mắt nàng vô hồn nhìn mặt nước, bộ dạng thật sự khiến người khác cảm thấy xuất trần.
“Nàng… là ai?!”
Hai nam tử phía sau liếc mắt nhìn nhau, chủ tử không phải là để ý vị cô nương đó chứ?!
Cung Lãnh Vân chăm chú nhìn nàng, lần đầu tiên có một nữ tử lọt vào mắt hắn. Hắn từ trước đến nay đều không gần nữ nhân, mặc dù không biến thái như Lãnh Vô Quân nhưng hắn thật sự không thích gần nữ nhân.
Nàng cho hắn cảm giác kì lạ, nhìn nàng hắn không khỏi liên tưởng đến Cửu Thiên Huyền Nữ, lạnh nhạt xuất trần, lại vô cùng kiêu ngạo, tựa như trên đời không để ai vào mắt.
Thật giống như ‘hắn’, nàng cho hắn cảm giác rất giống ‘hắn’, là một người xuất trần lại không kìm phần cao ngạo!
Đời này ít ai có được như thế!
Như nhận được ánh mắt luôn theo dõi mình, Bạch Tử Linh không khỏi liếc mắt nhìn về phía đó, không khỏi kinh ngạc.
Thân hình thon dài, lặng yên đứng đứng trước mũi thuyền, bạch y phiêu diêu theo gió không nhiễm một hạt bụi, trên gương mặt biểu tình lãnh khốc, lông mày mang theo khí phách thản nhiên cùng tự tin, cả người đều tản mát ra một loại ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Tóc của hắn đen như mực, rõ ràng đối lập với màu trắng của y phục, nhưng lại vô cùng hài hòa tựa như vốn là phải như thế. Bộ dáng thẳng tắp, bễ nghễ tứ phương, khí chất tự tin nhưng không cao ngạo toát ra từ trong xương, giống như tiên tử, làm cho người ta muốn đến gần nhưng lại xa không dám chạm.
Hắn như bước ra từ trong tranh, hoàn toàn không thuộc về thế giới này.
Đây là một nam tử thanh nhã như được họa, nếu không phải hắn đang thực sự ở trước mặt nàng, sợ là vô luận như thế nào nàng cũng không tin trên thế giới này lại có người như vậy.
Thấy Bạch Tử Linh si ngốc nhìn mình, khóe miệng Cung Lãnh Vân không khỏi cong nhẹ một chút, người khác nhìn không rõ lắm, nhưng nàng lại biết hắn đang cười. Nụ cười này rất thuần túy, không ẩn chứa bất kỳ toan tính gì, một nụ cười đơn giản có thể khiến tâm tình của người nhìn cũng trở nên tinh khiết theo.
Truyện mới nhất:
- Người mẹ (Truyện truyền thuyết)
- Người đi săn và con vượn (Truyện ngắn)
- Đi đêm (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Rùa Và Thỏ (Truyện ngụ ngôn)
- Yêu Anh Nhiều Đến Như Vậy Sao, Cô Gái Nhỏ Đáng Yêu? (Truyện ngôn tình)
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!