Chào các bạn, hôm nay tôi sẽ kể cho các bạn nghe một câu chuyện về mái ấm gia đình nhỏ của nhà tôi. Nhưng chắc các bạn đang thắc mắc về các tiêu đề phải không,yên tâm khi đọc xong câu chuyện bạn sẽ hiểu tại sao nó lại có cái tiêu đề đó.
EP 1: Anh tôi không biết nấu nướng
Các bạn có biết niềm tự hào của bố mẹ là gì không? Đúng vậy là con cái học hành tốt khiến cho họ hàng nở mày nở mặt. Và anh trai tôi chính xác là con nhà người ta trong mắt bao người, anh tôi chăm chỉ, học lực tốt, hạnh kiểm tốt, suốt 12 năm học sinh xuất sắc, năm lớp 9 học sinh giỏi toán cấp quận - một con người hoàn hảo trong mắt bạn bè. Tất nhiên tôi cũng hay bị so sánh với anh trai mình. Người ta nói:"tôi thật may mắn khi có người anh trai hoàn hảo như vậy", tôi nói là người ta biết cái gì! Các bạn không biết đằng sau con người hoàn hảo ấy là 1 con người "mất não", đúng vậy anh tôi "mất não". Tôi biết các bạn đang nghĩ gì: "đùa, cậu nói quá đáng, một con người 12 năm học sinh xuất sắc, còn là học sinh giỏi cấp quận thì sao lại "mất não" được?". Thế cậu có bao giờ thấy anh mình thức dậy vào 1 buổi sáng, nhắn tin vớ vẩn với nhau 1 hồi lại quên m* mất em gái mình là ai chưa? Chưa đúng không? Vậy thì chúng ta có ở cùng tần số đâu!!!
Vào thẳng chuyện chính - anh tôi không biết nấu nướng, tôi biết con trai không giỏi chuyện nấu nướng thì chuyện ấy tôi biết lâu rồi chứ không phải là bây giờ tôi mới biết. Thực ra cái chuyện mà anh tôi không biết nấu nướng thì tôi biết từ 14/2/2019 cơ, anh tôi làm socolate tặng mẹ...lúc ấy mẹ tôi nhầm túi socolate với túi phân mèo mà hôm ấy tôi phải vứt đi, cuộc đời tôi chưa bao giờ thấy một người nào đủ khả năng làm ra những viên socolate giống phân mèo từ hình hài cho đến nhân cách được như thế cả. Nguyên nhân anh tôi nấu ăn tệ có nhiều lí do nhưng chủ yếu là do "mất não". Nếu bán chảo cho đàn ông là sai lầm thì giao bếp lại cho anh tôi là một tội ác. Nấu ăn mà cứ kiểu bị vong che mắt í cái câu chuyện một nồi canh nêm 3-4 lần muối đã không phải là chuyện hiếm rồi. Thế nếu anh tôi nấu ăn tệ thế thì sao bố mẹ tôi và tôi không cản anh ấy lại? Lúc đó bố mẹ tôi về quê ngoại rồi do dịch nên kẹt ở ngoài đó 3 tháng...còn mỗi tôi...các bạn nghĩ tôi đủ khả năng khum? Thật ra thì tôi cũng có vài lần ngồi xuống góp ý cho anh tôi, rằng: "không ai có thể hoàn hảo tất cả và đôi khi ta phải chấp nhận khuyết điểm của bản thân". Sau khi nghe những lời đó anh tôi thường nói: " em đã nuôi anh được bữa nào chưa mà em cứ cản trở đam mê của anh thế?". Thế anh đã nuôi tôi được bữa nào chưa mà ngày nào anh cũng tra tấn cái nhà này bằng đồ anh nấu thế? Chỉ vì câu chuyện bếp núc ấy mà ngày nào nhà tôi cũng như cái chợ vỡ hết, bởi vậy nhiều khi bất mãn hông muốn nói luôn á chòi! Bây giờ là thời đại nào rồi, chúng ta có thể ra ngoài ăn hoặc đặt đồ về ăn mà đúng không? Hoặc nếu anh tiếc tiền anh có thể nhường cho mẹ hoặc em nấu mà đúng không? Các bạn nghĩ tôi đang nghĩ quá, rằng việc đàn ông con trai nấu ăn cũng bình thường, tôi biết, nhưng ở đây ta không nói đến đàn ông chúng ta đang nói tới anh tôi - một người nấu ăn không bao giờ xem lại hướng dẫn nào cả. Cách nêm theo tổ tiên chỉ bảo được anh tôi tự hào gọi là tối đa hoá khổ đau. Không hiểu anh đọc được ở đâu trên mạng là: "một người đầu bếp giỏi có thể sáng tạo ra món ăn với những thứ sẵn có: đời cho cam thì làm nước cam, đời cho trứng thì ốp la". Anh tôi đọc xong áp dụng luôn nhà hết muối lấy maggie để ướp thịt, mà trong maggie thì nó có gì? Có nước mà nước gặp chảo dầu nóng thì sao thì nó BẮN. Anh nấu ăn chất lắm anh ơi! Tôi kể chuyện này để các bạn suy nghĩ có nên giao cái bếp cho đàn ông không nhá.
Lưu ý: câu chuyện chỉ mang tính chất giải trí, không hề cổ vũ cho những việc làm xấu nên là mong các bạn đừng ném đá mình;-;