NGƯỜI NỔI TIẾNG (2)

9 lượt xem
Chương 2: Hai Cuộc Sống, Hai Bước Khởi Đầu 

Ánh sáng chói lòa của sân bay quốc tế Boston Logan chào đón Linh Đan sau một chuyến bay dài từ Hà Nội. Lần đầu tiên đặt chân đến nước Mỹ, cô cảm nhận được không khí hoàn toàn khác lạ – một sự pha trộn giữa háo hức, lo lắng và chút lạc lõng. Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ mình phải mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Bước ra khỏi sảnh sân bay, cô nhìn thấy bảng chào mừng từ hội sinh viên Việt Nam tại Harvard. Họ đón cô bằng những nụ cười thân thiện và một sự ấm áp đặc trưng, nhưng trong lòng cô vẫn không thể nguôi nỗi nhớ nhà, nhớ Hà Nội, và nhớ cả người bạn thân vừa tạm biệt chưa lâu.

Tại Hà Nội, một ngã rẽ khác bắt đầu.

Chí Kiên ngồi trong phòng chờ của một công ty giải trí lớn. Đối diện anh là ba giám khảo, mỗi người đều có ánh mắt sắc lạnh đầy kinh nghiệm. Đây là buổi thử giọng cuối cùng – cơ hội để anh bước chân vào thế giới hào nhoáng của ngành công nghiệp giải trí.

“Chúng tôi đã nghe bạn hát và xem phần trình diễn. Rất tốt,” một giám khảo nhận xét, giọng điệu có phần lạnh lùng. “Nhưng ngành giải trí không chỉ cần tài năng. Bạn nghĩ mình có thể chịu được áp lực không?”

Áp lực. Từ đó vang lên trong đầu Chí Kiên. Anh nghĩ đến những ngày luyện tập miệt mài, những buổi tối mất ngủ chỉ để hoàn thiện từng nốt nhạc, và cả ánh mắt tin tưởng của Linh Đan ngày cô rời đi.

“Tôi tin mình có thể,” Chí Kiên trả lời, giọng chắc nịch.

Giám khảo gật đầu, nhưng anh không dám thở phào cho đến khi rời khỏi phòng thử giọng. Vừa bước ra, điện thoại anh rung lên – tin nhắn từ Linh Đan.

Đan: "Cậu ổn không? Buổi thử giọng thế nào?"
Kiên: "Tớ vừa xong. Cảm giác... cũng ổn. Còn cậu thì sao? Ổn chứ?"
Đan: "Ổn, nhưng lạ lẫm lắm. Cả trường toàn những người giỏi, tớ thấy mình bé nhỏ khủng khiếp."
Kiên: "Ngốc à, cậu vào được đây vì cậu xứng đáng. Cố lên nhé, cậu là Linh Đan mà."

Đọc tin nhắn, Chí Kiên bất giác mỉm cười. Ở nơi cách xa hàng nghìn cây số, Linh Đan vẫn là nguồn động lực lớn nhất của anh.

Tại Cambridge, một góc nhỏ của Harvard.

Linh Đan bước vào giảng đường lần đầu tiên. Bên trong là những hàng ghế dài, những gương mặt sáng lấp lánh tự tin, và một bầu không khí đầy học thuật. Cô ngồi xuống hàng ghế giữa, trái tim đập thình thịch. Một lần nữa, cô lại cảm thấy mình như một hạt cát bé nhỏ giữa biển cả mênh mông.

Giáo sư bước vào, mở đầu bằng một câu hỏi đơn giản:
“Bạn nào có thể giải thích quan điểm của mình về chủ đề: 'Tự do và trách nhiệm trong xã hội hiện đại'?”

Một cánh tay giơ lên ngay lập tức. Đó là một chàng trai tóc vàng, dáng người cao ráo. Anh ta nói trôi chảy, sắc bén, và nhận được tràng pháo tay từ cả lớp. Linh Đan khẽ thở dài – đây thực sự là một đấu trường khốc liệt.

Cô biết rằng cô phải làm gì đó để chứng minh mình không phải là người đến từ một đất nước xa lạ, không phải là một cái bóng mờ nhạt trong ngôi trường này.

Sau giờ học, khi mọi người chuẩn bị rời đi, Linh Đan thu dọn sách vở, đột nhiên có một giọng nói vang lên từ phía sau:

“Cậu là người Việt Nam phải không? Mình là Ethan, sinh viên năm thứ hai. Mình thấy cậu rất thông minh trong buổi học hôm nay.”

Linh Đan quay lại, gặp ánh mắt xanh biếc của Ethan, một người bạn cùng lớp người Mỹ, cao ráo và cực kỳ thu hút. Anh mỉm cười, đôi mắt sáng lên với sự tò mò.

“Cảm ơn,” Linh Đan đáp lại, hơi ngạc nhiên. “Cậu cũng rất giỏi đấy.”

“Cảm ơn,” Ethan gật đầu. “Nếu cậu không ngại, hôm nào chúng ta có thể cùng làm bài tập nhóm. Mình nghe nói cậu có năng khiếu đặc biệt về văn học, đúng không?”

Linh Đan hơi ngập ngừng, nhưng cô cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Ethan. “Tớ sẽ suy nghĩ về chuyện đó.”

Những lần sau đó, Ethan bắt đầu xuất hiện gần Linh Đan nhiều hơn. Anh tham gia các buổi học nhóm, giúp đỡ cô trong những bài luận, và dần dần trở thành người bạn thân thiết nhất của cô tại Harvard. Linh Đan không thể không nhận ra rằng Ethan có một sự quan tâm đặc biệt dành cho mình. Anh không chỉ là một người bạn tốt, mà ánh mắt của anh cũng bắt đầu có gì đó ấm áp và trìu mến hơn.

Một buổi chiều khi cả hai đang ngồi trong thư viện, Ethan đột ngột hỏi: “Linh Đan, cậu có thích Harvard không? Mình hy vọng cậu đang tìm thấy cảm giác giống như ở nhà nơi đây.”

Linh Đan ngẩng lên, hơi bất ngờ. “Cảm giác giống như ở nhà à?” Cô cười nhẹ. “Tớ không nghĩ là mình sẽ bao giờ cảm thấy thật sự ở nhà ở đây.”

“Vậy sao?” Ethan nhếch miệng cười. “Có thể cậu chỉ cần thêm một thời gian thôi. Nhưng mình thấy cậu rất đặc biệt. Cậu khiến mọi thứ trở nên dễ chịu hơn cho những người xung quanh.”

Linh Đan mỉm cười, nhưng cô không nói gì thêm. Cô bắt đầu cảm thấy một sự thu hút nhẹ nhàng từ Ethan, nhưng cô cũng không muốn nghĩ về điều đó. Trong lòng cô, vẫn có một khoảng trống dành cho Chí Kiên – người bạn thân mà cô sẽ luôn nhớ đến, dù cho cuộc sống mới ở Harvard có cuốn cô đi như thế nào.

Tại Hà Nội, những ngày chờ đợi.

Chí Kiên nhận được cuộc gọi từ công ty. Tin vui ập đến: Anh đã vượt qua buổi thử giọng và chính thức trở thành thực tập sinh. Nhưng kèm theo đó là hàng loạt điều kiện nghiêm ngặt: thời gian luyện tập kéo dài 12 giờ mỗi ngày, hạn chế sử dụng điện thoại, và sự giám sát chặt chẽ của quản lý.

“Từ giờ, cuộc sống của cậu sẽ không giống như trước nữa,” quản lý nói. “Nếu muốn nổi tiếng, cậu phải hy sinh rất nhiều.”

Chí Kiên cúp máy, đôi mắt ánh lên quyết tâm. Anh biết con đường này sẽ không dễ dàng, nhưng anh muốn chứng minh cho bản thân – và cho cả Linh Đan – rằng anh có thể thực hiện được giấc mơ của mình.

Sợi dây kết nối mỏng manh.

Mặc dù bận rộn với cuộc sống mới, Linh Đan và Chí Kiên vẫn duy trì liên lạc qua những tin nhắn ngắn ngủi. Những dòng chữ đơn giản nhưng ấm áp đó trở thành động lực để họ vượt qua những thử thách đầu tiên.

Một tối muộn ở Harvard, Linh Đan nhắn:
“Tớ đã tham gia một nhóm nghiên cứu. Áp lực lắm, nhưng cũng thú vị. Cậu thì sao?”

Chí Kiên trả lời sau vài giờ luyện tập:
“Tớ cũng ổn. Tớ vừa học một bài nhảy mới, đau chân chết mất. Nhưng tớ không bỏ cuộc đâu.”

Đôi khi, họ chỉ nhắn một từ:
“Cố lên.”

Hai cuộc sống khác nhau, hai con đường khác biệt, nhưng trong tim họ vẫn luôn dành một góc nhỏ cho người bạn thân đang ở nơi xa.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500K