Nếu còn có ngày mai/まだ明日があるなら

151 lượt xem
#scaramussy #neuconcongaymai #truyentoituviet,Đọc truyện Nếu còn có ngày mai/まだ明日があるなら,Chuyện trong giấc mơ khi ngủ của bạn Nếu còn có ngày mai/まだ明日があるなら,Kể lại giấc mơ,chuyện gặp trong mơ
p/s: hello, mọi người có thể gọi tôi là scaramussy hoặc mikaela. truyện này tôi viết năm lớp 6 trong thời gian nghỉ dịch, đăng lên đây vui vui thôi chứ trình văn ngày xưa của tôi kém lắm ahuhi :")

CHAP 1 : Sự thật

“Tên tôi là Natsume Rin. Tôi 15 tuổi. Tôi sống cùng mẹ và em trai ở quận Shiyakawa, Tokyo. Bố tôi là phi công làm việc cho chính phủ, hiện đang làm việc ở nước ngoài. Nghe nói ở thế giới bên ngoài đẹp lắm, tôi mong mình lớn thật nhanh để được đi ra ngoài giống như bố”

…..

  • Bà Rin lạ vãi chưởng, hôm nay lại tự giác dậy sớm xong làm đồ ăn sáng cho cả nhà luôn?!

  • Thế là tốt chứ sao? Rei-chan cũng phải tự giác như chị đó

Người mẹ mỉm cười vừa thưởng thức món ăn sáng đầu tiên mà đứa con gái tự làm, vừa nói:

  • Đừng thả lỏng quá, Rin à. Cấp 3 cũng rất quan trọng đó, học hành cho nghiêm chỉnh vào, đừng có mà chơi bời như mấy đứa con gái thời nay….

  • Vâng con biết rồi mà mẹ, nhưng mà cũng phải tận hưởng một tí chớ. Đến khi già như mẹ lại hối hận…. Thôi con đi học, chào mẹ, chào Rei!

  • Cái con bé này….đi cẩn thận nhé! 

Tháng tư, mùa anh đào rực rỡ nở hoa, thời điểm tựu trường tại Nhật Bản. Các học sinh ríu rít cùng nhau tới trường, mong được gặp bạn bè, thầy cô mới.

  • Shin-chan, ở đây nè!!!!

  • Chào Rin, cậu mặc đồng phục mới nhìn bảnh phết!

Miwa Shirayuki, bạn thân từ hồi còn chập chững biết đi của Rin. Một người nghiêm túc, thông minh nhưng khá ít nói nên không có nhiều bạn.

  • Đương nhiên rồi!!! Cậu có háo hức không, chuyện lên cấp 3 í!!! Tớ đã kể rất nhiều câu chuyện khi bọn mình lên cấp 3,  tớ được gặp một anh chàng điển trai và tớ sẽ nổi tiếng. Khi tốt nghiệp cấp 3 tớ sẽ ra ngoài Nhật Bản cùng anh chàng kia và sống một cuộc sống tuyệt nhất, tuyệt như nào thì tớ chưa nghĩ ra!!!!

  • Cậu mơ mộng thật đấy, Rin. Mẹ tớ bảo lên cấp 3 không đơn giản đâu, có rất nhiều cạnh tranh về mọi mặt, vô cùng phức tạp….

“Đúng rồi nhỉ, mẹ Shin-chan cũng đáng sợ y như cậu ấy. Shin-chan à đấy là lý do không ai thích cậu đó”

  • Với cả-Shirayuki ân cần nói- cậu nói sẽ ra ngoài Nhật à? Trong nước ngoài chính phủ ra thì không ai được ra nước ngoài. Họ nói ở ngoài đó có cái gì đó mà ta không được phép biết.

  • Thì sao cơ chứ? Thế thì tớ càng tò mò!!! Bố tớ được ra ngoài đó rồi. Tớ cũng muốn được ra ngoài như bố. Với cả lâu lắm tớ không được gặp bố rồi.

  • “Chỉ chính phủ và những người cấp cao được ra ngoài”, tôi đoán bố cậu chỉ là một tên nhân viên quèn làm việc cho chính phủ, làm sao mà được ra ngoài. Đã thế còn lâu không về,  bố cậu có thể là đã chết rồi, hoặc gặp lại thì sẽ không nhớ cậu là ai đâu!

Một giọng nói đột ngột vang lên. Cả hai người bạn đồng loạt quay ra sau. Một cô gái có mái tóc nâu ngắn với đôi mắt hai màu đặc biệt. Đôi mắt hai màu đó nhìn chằm chằm vào Rin.

  • Đừng hi vọng nhiều rồi lại thất vọng, Tóc Đỏ à - cô gái kia chớp mắt, nói tiếp- cậu không thể ra ngoài và cũng không thể gặp được bố câu đâu!

  • Cậu dựa đâu mà nói điều đó? Bố tớ là phi công hạng A, đi ra ngoài để tìm kiếm vùng đất mới. Không đời nào bố tớ chết được. Mẹ tớ cũng bảo vậy!!! Mà bọn minh có biết nhau không vậy???

Rin hơi cau mày nhìn lại cô gái đó. Shirayuki biết đó là vấn đề khá nhạy cảm với Rin nên vội kéo cô đi. Đi được một đoạn xa, cô gái đó vẫn đứng nhìn hai đứa từ phía sau, lẩm bẩm một mình :

  • Natsume, tôi đã tìm thấy rồi….

Lễ khai giảng diễn ra, các học sinh đứng ngay ngắn thành từng hàng, đồng phục chỉnh chu, đầu tóc gọn gàng, nghe thầy hiệu trưởng phát biểu.

  • Chú ý sự an toàn của bản thân, luôn giữ lễ phép với mọi người, giúp đỡ nhau trong học tập… Thầy mong năm nay, các em hãy học thật tốt để xứng đáng…

  • Này này, Shin-chan!

Rin thì thầm, chỉ tay ra phía cửa thoát hiểm. Cô gái mắt hai màu hồi sáng gây sự với Rin đang lén lút làm gì đó.

  • Đây chính là cơ hội trả thù vì dám nói xấu bố tớ- Rin nắm chặt nắm đấm- phải bắt được con bé đó, cho nó biết thế nào là lễ độ!

  • Cậu tự đi một mình đi, tớ không muốn gặp rắc rối đâu - Shirayuki nói một cách chán chường 

  • Cậu là bạn thân của tớ, hãy trả thù với tớ đi. Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu!

Không đợi cô bạn đồng ý, Rin đã lôi Shirayuki đi, giả vờ xin thầy cô đi WC rồi bám theo cô gái đó. Cô gái đi một đoạn khá xa, chốc chốc lại quay ra sau nhìn đầy cảnh giác, rồi lại vội vàng đi tiếp. Rin và Shirayuki vẫn bám theo sau, bám theo một lúc thì đến phòng hiệu trưởng. Cô gái đó đến phòng hiệu trưởng làm gì vậy?

  • Chắc là xem trước đề thi?- Rin suy nghĩ - hay là, nhỏ chơi “đồ cổ”????

  • Bớt xàm đi Rin. Nhanh chóng bắt được nó rồi còn quay về. Thầy cô sẽ nghĩ là chúng ta đi vệ sinh hơi lâu, rồi bắt đầu nghi ngờ!

Hai đứa bạn đánh bạo vào phòng hiệu trưởng, thấy một cánh cửa nhỏ kỳ lạ nấp sau chậu cây cảnh. Gỗ cửa khá mốc meo, bám đầy mạng nhện, hơi hé mở một chút làm kích thích sự tò mò của Rin
    -       Có lẽ Mắt hai màu-chan đã đi qua cái cửa tí hon này để làm điều gì đó mờ ám… Và hơn nữa đây còn là phòng hiệu trưởng, thì chắc chắn là làm điều xấu rồi!!!!!!!!!!!!!

Rin đưa tay lên cằm suy nghĩ rồi phán y như thám tử chuyên nghiệp, rồi nhìn Shirayuki bằng đôi mắt lấp lánh :

  • Mình vào xem đi!

  • Lỡ là cái bẫy thì sao?

  • Nếu không thử thì sao mà biết được!

Một lần nữa lại bị kéo vào cùng đứa bạn thân, Shirayuki nhắm mắt cầu cho mình an toàn, vì đứa bạn thân cô toàn gây rắc rối là chủ yếu. Bên trong cánh cửa là một chỗ hoàn toàn khác, không phải sân trường, cũng không phải con đường ngập màu hoa anh đào. Chỉ là một bãi đất bỏ hoang, nhiều tòa nhà cũ đã bị phá hủy đổ xuống mặt đất, không có lấy một cọng cỏ xanh, xung quay chỉ là cái cây bị nhổ bật rễ. Nơi đây có mùi thật khó chịu, cảm giác thật u ám và đáng sợ

  • Tớ nghĩ ta nên quay lại- Shirayuki nói- nếu nó là một trò đùa thì trò đùa này hơi quá tay rồi...

  • Ừ, ta sẽ trả thù sa-

Rin chưa kịp nói hết thì một thứ gì đó bất ngờ xuất hiện, bụi bay tứ tung làm Rin và Shirayuki ngã bật ra đằng sau. Thứ đó là một sinh vật với hình dạng lộn xộn, với hai cái đầu lắc qua lắc lại cùng 4 con mắt đỏ, thân thì giống một con chim khổng lồ và đôi chân người! Nó gầm lên và nhấc 2 chiếc xe ô tô ném về phía 2 đứa. Chiếc xe ném trúng chân Shirayuki, cô hét toáng lên đầy đau đớn

  • Nó..là thứ gì vậy - Shirayuki lắp bắp nói- chân tớ gãy rồi….

  • Nó không quan trọng- Rin hất chiếc xe qua một bên- CHÚNG TA PHẢI RA KHỎI ĐÂY!!!!

Rin cõng Shirayuki rồi thục mạng chạy, con chim đầu lủng lẳng đuổi theo. Đôi máu đỏ ngầu khát máu của nó nhìn chằm chằm vào hai đứa, mỗi bước chân của nó làm rung chuyển mặt đất. Rin bị vấp, kéo Shirayuki ngã theo. Cánh cửa đang ở rất gần, chỉ một chút nữa là thoát rồi. Giờ thà bị thầy hiệu trưởng phạt còn hơn là bị làm mồi cho chim. 

  • Nhanh lên Shin-channn

Rin chưa kịp đi nửa bước thì đã bị con chim tóm lấy, Shirayuki sợ hãi nhìn đứa bạn 

  • Chạy đi Shin-chan!!! Mặc kệ tớ!!! Gọi mọi người, phải xử lí được thứ này!!!

  • KHÔN-

Xoẹt!

Có một ánh sáng bất ngờ xoẹt qua ngượt con chim, đứt lìa. Nó thả Rin ra, rồi nổ tanh bành. Rin hốt hoảng nhìn con chim rồi chạy về phía Shirayuki

  • Nó…tự nhiên nó phát nổ…..

  • Không phải tự phát nổ đâu, do đây nè

Một giọng nói quen thuộc cất lên. Một đứa học sinh, mặc đồng phục trường với chiếc áo khoác gió đen. Mái tóc nâu ẩn dưới chiếc mũ lưỡi trai và, đôi mắt hai màu.

  • Tên tôi là Kazuki Mia. Chào mừng tới thế giới bên ngoài, Natsume Rin.

 

CHAP 2 : Giả dối

  • Chắc cậu bất ngờ lắm?

Mia tiến lại gần Shirayuki và Rin. Cả hai đều bất động, mở to mắt nhìn Mia.

  • Nơi mà các cậu đang sống chỉ là một thế giới giả lập mà một ai đó đã tạo ra, để che đậy cái “thế giới thật” này- Mia nói chậm rãi

  • Nhưng tại sao….

  • Chính phủ không muốn chi tiền để làm vũ khí chiến đấu, càng không muốn nhúng tay vào việc xử lí bọn quái vật và tìm hiểu nguyên nhân. Bọn chúng là một lũ tham lam, ưa nhàn hạ. Và để làm vậy chúng đã xử tử gần hết các esper-năng lực gia để che mắt người dân.

            Natsume Rin, cậu chính là một esper. Hãy cùng tôi, lấy lại thế giới

Cái gì vậy? Lũ quái vật? Thế giới giả lập? Esper? Tôi là một Esper? Tại sao mọi thứ xảy ra đột ngột thế này???

  • Nếu cậu thắc mắc tại sao cậu lại là một esper- Mia chỉ tay vào chiếc xe ô tô- chiếc xe này tặng 6 tấn, cậu đã nhấc được nó lên, với tay không. Nhìn này, nó đang bay lơ lửng, cách mặt đất vài cm. Cậu là esper điều khiển trọng lực. Giống bố của cậu, Natsume Haruto.

  • Thế cậu cũng là esper?- Rin đã dần lấy lại được bình tĩnh

  • Yep! Esper bộc phá. Tôi tạo ra mấy cái viên bi tròn tròn này nè, rồi ném vào con chim đầu lủng lẳng vừa nãy sắp ăn thịt cậu, và bùm! Nổ tanh bành! Ngầu phết chứ chẳng đùa!

Đôi mắt hai màu của Mia rực sáng. Cô thực sự rất tự hào về siêu năng lực của mình, khua tay diễn tả các kiểu. Bất chợt cô chuyển hướng sang Shirayuki với cái chân gãy và khuôn mặt đầm đìa nước mắt

  • À cô gái này…. Phải chữa thương đã. Nè uống đi!

Mia rút trong túi áo ra lọ thuốc màu xanh, đưa cho Shirayuki. Sau khi uống lập tức có thể đi lại được như thường.

  • Vậy đây không phải một trò đùa - Shirayuki nói 

  • Đương nhiên rồi, các cậu đi về đi, tôi đã nói hộ với các thầy cô hộ mấy cậu rồi.

  • Này khoan đã- Rin kéo tay Mia lại- tại sao cậu không nghi ngờ bọn tôi? Bọn tôi có thể nói với chính phủ là cậu chính là espe-

  • Tại vì cậu là con gái của Natsume Haruto. Cậu có một người bố đáng tự hào đó. Còn nhỏ bạn của cậu thì tôi thấy nhỏ rất quan tâm cậu, nên sẽ không tố cáo cậu và tôi đâu.

  • C..Chúng ta có thể gặp lại nhau chứ?

  • Đương nhiên rồi, từ giờ trở đi. Ta là cộng sự của nhau

Mia nhe răng cười, rồi biến mất sau đám sương mù. Rin dắt tay Shirayuki đi qua cánh cửa nhỏ. May là không có thầy hiệu trưởng ở đó, hai đứa lẻn ra khỏi trường. Ở ngoài, hoa anh đào vẫn rơi, nhuộm hồng con đường, mặt trời vẫn tỏa nắng, mọi người vẫn vui vẻ ra đường ngắm hoa. Không thể tin được tất cả những điều này chỉ là giả dối, và thế giới thật là một vùng đất xấu xí, hoang tàn. 

  • Vậy giờ tớ sẽ bắt đầu công cuộc giành thế giới với Kazuki Mia-san

  • Hồi bé cậu lúc nào cũng đóng giả làm siêu nhân, giờ được làm rồi đó

  • Siêu nhân này có vẻ nguy hiểm…Nhưng mà…

  • Nó rất ngầu…

Đột nhiên hai đứa cười phá lên, khiến mọi người xung quanh chú ý

  • Chuyện này giống như một giấc mơ vậy nhỉ- Rin nói một cách đầy hoang mang

  • Tớ đã bị gãy chân đấy

  • Shin-chan đấm tớ một phát đi….ÁI!!!! Nó là thật, là thật!!

Rin cầm thử một hòn đá, lập tức nó bay lơ lửng trên không

  • Cậu nên cho nó xuống đi, Rin. Người ta chú ý đấy

  • Tớ sẽ bảo vệ cậu và mọi người. Tớ sẽ dùng năng lực này để diệt hết bọn quái vật như Kazuki. Tớ sẽ là người hùng đánh nhau với lũ quái vật bảo vệ mọi ngườiiiiiiii

  • Vừa nãy vừa mới bảo nguy hiểm kia mà

  • Vì mọi người tớ sẽ cố hết sức mình. Thế giới này đẹp nhưng lại thật tầm thường và giả dối. Và có khi bọn quái vật sẽ phá cửa xông vào cũng nên. Sau khi chiến thắng tớ sẽ trồng thật nhiều hoa ở thế giới kia, nó sẽ còn đẹp hơn nơi này nữa

Rin nhìn về phía hoàng hôn đầy hy vọng, bờ vai của cô bỗng thật to lớn, vì nó đang gánh vác trọng trách vô cùng quan trọng.

  • Cậu sẽ ủng hộ tớ chứ, Shin-chan?

  • Đương nhiên rồi

 

CHAP 3 : Người hùng

“Anh sẽ tạo nên một thế giới cho mọi người sinh sống”

  • Mẹ ơi bố là người như nào ạ?

  • Sao tự nhiên hỏi vậy Rin?

Rin vừa hỏi vừa thưởng thức món bánh sô cô la mẹ làm. Mẹ ngồi suy nghĩ một hồi rồi mỉm cười:

  • Bố con là một người chăm chỉ, sáng tạo và tốt bụng. Không ngại khó khăn, thử thách để thực hiện ước mơ của mình. Thỉnh thoảng hơi ngốc xíu. Y như Rin vậy

  • Con muốn trở thành một người như bố. Con đã có ước mơ của riêng mình rồi đó ùwú

Rin vỗ tay vào ngực đầy hãnh diện

  • Con cx sẽ không quản khó khăn để thực hiện ước mơ đó.

  • Bà chị thì có ước mơ gì chứ? Được một anh chàng khối trên tỏ tình à?- Rei, em trai của Rin, 13 tuổi, rất hay chọc ghẹo bà chị

  • À chị cũng muốn điều đó…. Nhưng không! Ước mơ này lớn lao lắm đó!!! Chị mày sẽ làm mọi cách để nó thành sự thật

Nói xong , Rin chạy lên phòng đầy hờn dỗi. Rei cười tủm tỉm

  • Nghiêm túc thật đấy!

  • Bố sẽ rất vui nếu như nghe thấy chị con nói vậy đó

Đôi mắt mẹ đột nhiên trông thật xa xăm

  • Mẹ mong một ngày nào đó hai đứa được gặp bố

…..

Hôm nay là ngày nghỉ, Rin và Shirayuki sẽ sang nhà Mia để bàn việc. Nhà Mia nằm sâu trong một con hẻm bao quanh bởi hoa giấy phớt hồng. 

  • Nhà tôi nè - Mia chỉ vào ngôi nhà nhỏ nhất - tôi sống một mình nên chỉ thế này thôi

Nhà Mia giống như một viện bảo tàng mini vậy, toàn đồ đã có từ rất lâu rồi, toát lên một vẻ cổ kính kỳ lạ.

  • Không, chúng ta sẽ không nói chuyện ở đây

Mia thò tay vào cái bình cổ để cố bấm một cái gì đó, lập tức một phần của sàn nhà mở ra. Bên dưới là cả một căn hầm có các thiết bị hiện đại, khác hoàn toàn so với ngôi nhà này.

  • Đây chính là căn cứ bí mật, đi xuống từ từ thôi nhé

  • Tại sao ta phải bàn dưới hầm vậy?- Rin thắc mắc

  • Chính phủ có thể nghe thấy- Mia nói với vẻ mặt nghiêm túc- sẽ có esper làm việc cho chính phủ, không phải esper nào cũng như bọn mình đâu

  • Nhưng mà hôm qua tôi và Shirayuki đã nói về việc tạo ra thế giới mới ở ngoài đường….

  • Thế thì không sao đâu, các cậu vừa đi vừa nói thì sẽ không xác định được vị trí để bắt. Nhưng cũng phải cẩn thận đóa!

Ba người bạn cùng đi xuống căn hầm, sàn trên tự động khép lại và đèn điện đồng loạt bật lên. Mia lấy trong rương ra tấm giấy da, trong đó có một vài dòng chữ mờ mờ

  • Đây chính là lí do vì sao trái đất trở nên như thế này.

“400 năm trước, một vật thể lạ rơi xuống trái đất và các con quái vật bắt đầu xuất hiện tấn công con người. Cùng lúc đó, các esper cũng xuất hiện, để giúp con người đánh bại quái vật và xây dựng quê nhà. Nhưng dần dần, con người ta dần trở lên tham lam và lười biếng, họ tạo ra một thế giới giả lập “tươi đẹp”, giết hết các esper muốn nổi dậy chiến đấu, và xóa trí nhớ người dân. Có một vài esper trốn thoát được và tìm kế hoạch vùng dậy, nhưng sau cùng cũng bị tìm ra, nên họ sinh con đẻ cái để có thể truyền lại “năng lực” cho con cháu mình”

  • Chị tôi cũng là một esper- Mia nói- chị đã cùng những esper khác, trong đó có bố của Natsume-san xây dựng căn hầm này để bàn kế hoạch. Nhưng họ đã bị phản bội.

  • Phản bội?

  • Đúng! Một người đã báo cho chính phủ, rồi tất cả đều bị xử tử, bằng những cách khác nhau vô cùng ghê rợn. Bố của Natsume-chan bị phong ấn năng lực và bị vứt ra ngoài kia. Chị tôi thì bị uống thuốc độc. 

  • Vậy là… bố không phải ra ngoài tìm vùng đất mới, mà là vứt ra ngoài làm mồi cho quái vật….

  • Tôi nghĩ bố cậu vẫn có cơ hội sống sót- Mia vội nói- dù bị  phong ấn nhưng bố cậu giỏi lắm, sẽ chế tạo vũ khí để chống lại quái vật thôi…

  • Không sao đâu- Rin ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Mia- nhờ đó mà tôi đã có thêm động lực để chiến đấu. Tôi sẽ trả thù cho bố, cho chị của cậu, và cả các esper vô tội kia nữa

Đôi mắt của Mia mở to ngạc nhiên nhìn Rin. Shirayuki khẽ cười. Cô bạn thân của cô quả thật mạnh mẽ mà

  • Thôi được rồi, à mà nhỏ bạn của cậu..

  • Miwa Shirayuki.

  • Miwa-san, chiến dịch này rất nguy hiểm. Cậu có chắc là sẽ tham gia chứ- Mia nhìn ái ngại nhìn Shirayuki. Shirayuki không phải esper như Rin hay Mia, không thể chiến đấu được và khả năng chết rất cao- nếu cậu không muốn tôi sẽ cho cậu hơi Quên để cậu quên hết những chuyện đã xảy ra.

  • Tôi sẽ tìm lọc thông tin cho hai cậu- Shirayuki nghiêm nghị nói, có vẻ cô đã suy nghĩ về việc này rất lâu rồi- tôi muốn trở nên có ích. Tôi muốn giúp Rin giành lại thế giới. 

“Rin là người bạn đầu tiên của tôi. Giúp tôi giao lưu với bạn bè. Cứu tôi khỏi lũ bắt nạt. Và sẵn sàng hi sinh để cứu tôi. Rin chính là người hùng của tôi” 

  • Cảm ơn cậu nhiều lắm, Shin-chan!!!!!- Rin xúc động ôm chầm lấy Shirayuki

  • Hai cậu có tinh thần phết đó! Từ ngày 1h30 chiều, tại nhà tôi. Hãy cùng luyện tập, Natsume-san!

Mia nói, chưa bao giờ cô hào hứng đến như vậy.

 

CHAP 4 : Hành động nào!

Hôm nay là ngày đầu tiên họ luyện tập với nhau. Căn hầm nhà Mia còn rộng hơn Rin tưởng tượng. Có đủ mọi loại dụng cụ, kẻ địch giả dùng.

  • Tất cả những thứ này đều là do chị tôi, bố cậu và những esper khác làm đó. Cẩn thận đừng làm hỏng nó

  • Ngầu quá!

Rin đi xung quanh, ngắm nhìn những kẻ địch giả, quả tạ, phòng leo núi, súng hơi….. Mia đưa một bộ quần áo cho Rin

  • Đây là đồ luyện tập. Mặc như cậu thì khó để di chuyển lắm. Miwa-san có thể sắp xếp lại đống giấy tờ ở trên bàn giấy trong góc phòng được không?

  • OK- Shirayuki lập tức chạy ra chiếc bàn giấy, còn Rin đi thay bộ đồ luyện tập. Mia nhìn hai người với vẻ mặt vô cùng hài lòng

2 phút sau

  • Xong rồi nè! Đến cả bộ đồ tập luyện cũng ngầu nữa!

  • Bắt đầu thôi, Natsume-san

Mia xòe bàn tay ra, một vài viên bi nhỏ màu vàng hiện lên, cô liền nhặt lấy một viên rồi ném về phía Rin.

“Xời, viên bi nhỏ này mình có thế làm nó chệch hướng sang chỗ khác” Rin nghĩ. Cô vươn tay ra trước viên bi. Nhưng Rin chưa kịp mắt, viên bi đã phát nổ, làm cô bay về phía sau, đập vào đám kẻ địch giả, làm chúng đổ hết xuống sàn.

  • Ây da, cậu phải tránh chúng- Mia nói, nhịn cười- không ai chạm được vào Bi Phát Nổ được đâu.

  • Chết tiệt- Rin lồm cồm bò dậy- Lại nào! Tôi hơi chủ quan chút

  • Được thôi.

Mia ném lại viên bi Nổ, Rin né sang bên trái, Mia lập tức ném cùng lúc 3 viên theo các hướng khác nhau. Rin hơi choáng váng, cô theo phản xạ nhảy lên trần nhà, đầu lộn xuống

      -         Tốt lắm Natsume-san- Mia đứng dưới khen- đây sẽ là một chiêu mới của cậu, khi kẻ thù tấn công thì cậu sẽ nhảy lên đây. Esper điều khiển trọng lực cũng có thể điều khiển trọng lực của bạn thân

Rin rơi lại xuống đất, Mia ném thêm vài viên bi nữa. Rin tránh đòn nhờ bay lên khác hướng các viên bi. Mia nói Rin hãy chuyển phòng thủ sang tấn công.

-         Sử dụng trọng lực để tấn công là một ý tưởng rất hay. Nó mạnh gấp nhiều lần so với bi Nổ của tôi. Nào, cho tôi thấy sức mạnh của cậu đi, Natsume Rinnnn!!!!!

Rin nhấc các kẻ địch giả ném vào Mia. Mia tránh đòn một cách khéo léo và nhanh nhẹn, làm Rin khá bất ngờ. Rin nghĩ mình nên chuyển cách tấn công. Cô ném đồ lên trần nhà khiến nó rơi tự do, đánh lạc hướng Mia, Rin liền tấn công trong lúc Mia không chú ý đến cô

-         Ái chà chà- Mia kịp thời né sang- thông minh đấy Natsume-san, nhưng cậu cần cẩn thận hơn một chút…

Mia thả bi Nổ ra, và lập tức nó nổ vào mặt Rin, một lần nữa lại bay văng ra xa. Rin hét lên đau đớn, nhìn chằm chằm vào Mia.

“Cậu ấy mạnh khủng khiếp!!!!!”

Mia đưa cho Rin lọ thuốc chữa thương

-         Uống đi, giờ cậu hãy tự luyện tập với kẻ địch giả. Cứ đánh chúng nó thoải mái, làm bằng năng lực nên không hỏng được đâu!Tôi sẽ ra xem Miwa-san làm việc.

Shirayuki đang xem các tài liệu mà Mia giao cho cô trên chiếc bàn giấy, thấy Mia tới gần, cô liền hỏi:

-         Cậu đã nghiên cứu lũ quái vật và  chính phủ?

-         Đúng vậy, về chính phủ, bọn chúng có ra ngoài “thế giới thật” để tìm kiếm các esper còn sót lại và kiểm tra lớp bảo vệ của “thế giới giả”. Về quái vật, tôi vẫn không hiểu vì sao qua 400 năm chúng vẫn chưa chịu biến mất. Tôi nghĩ, đang có ai đó bí mật tạo ra bọn chúng….

-         Giờ cậu chỉ cần đi tìm hiểu thôi, tôi sẽ gộp hết lại thông tin và suy ra được kết quả cuối cùng

-         Cậu có vẻ thích công việc này nhỉ- Mia cười nhẹ, mọi việc đều diễn ra vô cùng suôn xẻ

Sau khi luyện tập, cả đám dẫn nhau đi ăn rồi về nhà. Rin phải chuẩn bị sách vở và quần áo vì mai bắt đầu học chính thức.

  “Mình nhất định sẽ luyện tập thật chăm chỉ, mình sẽ giành lại thế giới với Kazuki và Shin-chan!”

Rin suy nghĩ về viễn cảnh cô chiến thắng cùng hai bạn và được mọi người tung hô, sau đó sẽ cùng nhau trồng thật nhiều hoa cho “thế giới thật” thêm tươi đẹp….

RENG RENG RENG RENG!!!!!!!!!!!!!1

-         Rin dậy mauuuuu!!! Muộn học bây giờ!!!!!

Là giọng của mẹ. Rin mơ màng ngồi dậy, mái tóc đỏ rối bù, tay dụi dụi mắt nhìn sang chiếc đồng hồ đặt kế bên giường

“7:20 a.m”

-         ÔI KHÔNG-Rin hét lên- đã muộn thế này rồi!!!!

Cô chạy vội ra khỏi giường, mặc quần áo, chải vội mái tóc rồi buộc vào, trượt chân vào chiếc tất mình đang tìm rồi ngã lăn quay xuống giường

“Chết tiệt” cô nhăn nhó ngồi dậy “ Nếu được sử dụng năng lực tự do thì mình đã xong lâu rồi…”

Rin chạy xuống tầng, lấy vội cái bánh mì trên bàn rồi chạy vội ra khỏi nhà

-         Con chào mẹ! Chào Rei!!! Con đi học!!!!

-         Đi cẩn thận nhé!!! Ôi trời… - mẹ lắc đầu thở dài

-         Con biết ngay mà, bà chị chỉ được có một hôm thôi- Rei nhìn ra phía cửa, cười khà khà.

Rin chạy qua con đường hoa anh đào , vừa chạy vừa ăn, cặp sách kẹp ở nách, tự trách mình đã không dậy sớm

“Chắc tại hôm qua mình luyện tập hơi nhiều” cô nghĩ “đã thế còn ăn một bữa no nê trước khi về nhà nữa, căng da bụng, trùn da mắt”

Rin đến kịp lớp, thở hổn hển, tóc đã rối tung lên lúc nào không hay, mồ hôi nhễ nhại. Mia từ đâu bước đến, đưa khăn tay cho Rin;

-         Lau mồ hôi đi này, cộng sự. Mới lần đầu nên chưa quen đâu. Dần dần cậu sẽ dậy sớm được thôi.

-         B..bọn mình học chung lớp hả- Rin vẫn thở không ra hơi

-         Yeppp, cùng lớp với cả Miwa nữa, nào ra đây tôi buộc lại tóc cho cậu.

Rin ngồi xuống chỗ của mình. Mia lấy trong cặp chiếc lược nhỏ và bắt đầu chải tóc cho Rin

- 10 phút nữa mới đến giờ, nên buộc lại vẫn kịp

- Ngày trước khi cậu mới luyện tập cũng vậy hả?- Rin thắc mắc

- Ừ, chị tôi luôn bắt tôi dậy sớm để tập với chị, mệt phết. Nhưng mà nhờ đó bây giờ tôi mới được như thế này.

- Vậy còn Shin-chan?

Rin quay người hỏi cô bạn thân

- Bình thường thôi

- Cậu ấy đến sớm lắm đó- Mia nói

- Thì cậu ấy chỉ cần lọc và sắp xếp lại mấy tờ giấy thôi mà!!

//tiếng chuông vào lớp//

- Đến giờ rối. Tada!- Mia thả tay ra- tóc cậu xong rồi nè

- Cảm ơn cậu!!

Cô giáo bước vào lớp và bắt đầu giới thiệu về bản thân, giảng giải về các nội quy rồi lấy sách dạy bài mới.

- Hôm nay chúng ta sẽ học về lịch sử nước Nhật!

"Tất cả những thứ này đều là giả"- Rin nghĩ- "giờ mình cũng một phần hiểu tại sao người ta chỉ toàn dạy về nước Nhật rồi"

Rin bỗng nhận ra rằng, chẳng nhẽ dân số chỉ còn từng này thôi sao? Những cư dân của đất nước khác có đang chiến đấu với quái vật không?Hay lại như này? Có quá nhiều câu hỏi khác nhau hiện trong đầu Rin. Chút nữa phải hỏi Mia vậy...

- Natsume-san, em có thể đọc bài cho cô được không?

Rin bị cắt đứt dòng suy nghĩ, giật mình bật dậy, nói một tràng

- Xin lỗi cô!! Em đã không nghe giảng!!!

- Ồ, thật thà đó! Cô sẽ mời bạn khác vậy. Nhớ nghe giảng nha

- Vâng!!!!

Cô giáo nhìn Rin một hồi, làm cô học sinh khá bối rối, không biết nên đứng hay nên ngồi

- Đây là màu tóc tự nhiên của em?- cô chỉ vào mái tóc đỏ của Rin- thật đặc biệt…

- Dạ?

- Thôi em ngồi xuống đi

- Vâng ạ….

  Rin khó hiểu nhìn cô giáo, có đầy người tóc đỏ đâu chỉ có mỗi cô đâu. Mia nhìn sang phía Rin, nhăn trán suy nghĩ điều gì đó

Tan học, Shirayuki về trước, còn lại Rin và Mia, hai đứa sẽ sang “thế giới thật” một lần nữa, để nghiên cứu về lũ quái vật.

  • Tôi đã có chìa khóa rồi- Mia tung chùm chìa khóa trong tay- nhờ cái này mà tôi có thể đi khắp nơi trong trường

Đợi các thầy cô về, hai đứa lẻn vào phòng hiệu trưởng, y như hôm khai giảng, lại đi qua cánh cửa nhỏ mốc meo đằng sau chậu cây cảnh lớn. Rin đã thủ sẵn tư thế chiến đấu vì sợ quái vật lại tấn công thêm lần nữa. Mia khen Rin đã biết cách chuẩn bị trước mọi thứ.

  • Này, tôi tự hỏi là các cư dân của các đất nước ngoài Nhật Bản có sao không, hay dân số chỉ vỏn vẹn từng này người thôi vậy?

  • Tôi không biết nữa- Mia nói- tất cả các quyển sách lịch sử thế giới đều bị thiêu rụi, tấm giấy da hôm trước tôi cho các cậu xem là tài liệu duy nhất còn sót lại

“Họ che dấu quá nhiều thứ. Tại sao lại phải làm vậy?”

  • Cậu tìm ở đây, tôi sẽ đi xa hơn một chút. Cẩn thận nha, Natsume-san

  • Này

  • Có chuyện gì hả?

  • Giờ chúng ta là cộng sự, làm việc cùng nhau lâu lâu rồi, nó cũng gần giống… bạn thân rồi đúng không?- Rin ngập ngừng- Cậu có thể gọi tôi bằng tên…

  • Được thôi!

Rin giật mình, cậu ấy đồng ý luôn rồi

  • Cậu cũng gọi tôi bằng tên đi, Rinrin- Mia cười tít mắt- với cả, đây là lần đầu tiên có người muốn làm bạn thân của tôi đấy. Tôi vui lắm!

Nói xong, Mia quay người đi tìm các hóa thạch và xác của quái vật. Rin cũng bắt tay vào công việc của mình. Nghĩ lại, suốt thời thơ ấu, Mia chỉ có luyện tập và luyện tập, không chơi bời như Rin và các bạn cùng lứa. Do đó, Mia có suy nghĩ trưởng thành hơn rất nhiều. Nhưng cũng chính vì vậy, Mia luôn cô đơn. 

Rin nghĩ rằng thỉnh thoảng sẽ rủ Mia đi chơi cùng Shirayuki và cô, Mia chắc hẳn sẽ thích lắm.

Đôi mắt xanh của Rin đập vào một cái chân của quái vật. Rin liền lấy gang tay và nhặt cái chân lên. Một ít dịch màu đen chảy xuống, có mùi vô cùng khó chịu. Rin nghĩ dịch này sẽ là mẫu vật để Mia nghiên cứu nên lấy túi ra hứng. Nhưng đột nhiên cái chân dài ra theo dòng dịch đen

  • Cái gì….

Từ chân mọc dần lên thân, Rin khiếp sợ làm cái chân bay lên, gọi Mia. Mia trông khá hoảng, lập tức ném bi nổ vào. Cái chân nổ tan tành.

  • Có chuyện gì vậy??- Mia chạy tới gần Rin, hỏi

  • Nó chảy dịch đen ra, rồi….- Rin vẫn nhìn đống tàn dư trên mặt đất- Mia-san, có vẻ, nó đang tái tạo lại…

  • Tái tạo?! Tôi chưa gặp trường hợp này bao giờ

Mia gom một ít dịch đen vào bao, nói

  • Vậy đúng là có người nào đó đứng sau chuyện này!

 

CHAP 5 : Yoshihirou

- Ta phải tìm ra được người đó!

Mia nói, cô đang xem xét chất dịch màu đen khả nghi kia

- Bình thường thì quái vật sẽ phân hủy xác xuống lòng đất như động vật và con người- Shirayuki nói- tôi nghĩ là một người nào đó đã tạo ra chất dịch này để phục hồi cơ thể của quái vật, ta cần nghiên cứu thêm về máu của quái vật ....

Rin nghe hai con người não to kia nói chuyện với nhau, ngáp lên ngáp xuống. Bài tập về nhà cô còn chưa làm, nó còn khó nữa. Vừa làm học sinh vừa làm anh hùng mệt thật đấy.

- Tôi nghĩ- Rin lên tiếng- xử lí chính phủ trước đã, xong sẽ lòi ra được người tạo ra chất dịch đen

- Cũng được, dù hắn có là người ngoài thì ta phải phá được rào cản để tìm kiếm dễ hơn. Mà muộn rồi, hai cậu nghỉ đi..

Shirayuki bảo sẽ ngủ ở nhà Mia, Rin thì phải về nhà chuẩn bị sách vở để mai đi học. Buổi đêm ở đây thật yên tĩnh, chỉ có lá cây xào xạc và tiếng bước chân của Rin

- Trăng đêm nay đẹp thật đấy- Rin nhìn lên bầu trời, mỉm cười- dù nó chỉ là ảo ảnh giả dối...

*CẠCH*

Rin quay người ra sau, không có ai cả. Con gái đi đêm rất nguy hiểm, nên cô đã chuẩn bị sẵn một dao nhỏ để tự vệ. Tiếng "cạch" lại vang lên một lần nữa.

- Ai đó?- Rin hỏi, không có ai trả lời, vẫn là chỉ là tiếng lá cây

Rin bắt đầu thấy không an toàn, cô đi nhanh hơn. Tiếng chân của ai đó đang phát ra đằng sau cô. Rin chạy, người đó cũng đuổi theo. Khi Rin rút con dao và quay người, chuẩn bị "đấu tay đôi" đôi với người kia. Lập tức cô thấy một cái bóng lớn nhày qua người, rồi bay lên mái nhà, biến mất sau những tán cây to. Rin ngẩn người nhìn theo cái bóng đó.

- Chắc là mèo, hoặc sóc thôi...Con người làm sao làm được như thế......

Rồi bỗng có một thứ gì đó rơi vào chân Rin. Cô cúi xuống nhìn. Nước à? Nó có màu hơi sẫm?Tím, Đỏ?!Máu?!

Rin xanh mặt, bắt đầu run rẩy, nhìn trước nhìn sau rồi chạy thẳng về nhà

- Sao mình lại không nghĩ đến việc nó là ma nhỉ??!!! Ôi, lạy trời, lạy phật, ông bà tổ tiên, phù hộ cho con an toàn, huhu…

Ngày hôm sau, Rin đến lớp khá sớm (do không ngủ được). Thấy bóng dáng của Mia và Shirayuki, cô chạy đến kéo hai đứa bạn vào với vẻ mặt khá nghiêm túc:

  • Hôm qua tớ gặp ma…

  • Gì vậy, Rinrin- Mia nhịn cười trước đôi mắt gấu trúc của Rin- sáng ra đã dở rồi, hay tớ bắt cậu làm nhiều quá-

  • Khônggggggg!!!! Mia-san và Shin-chan phải tin tớớớ!!!!.Tớ đã thấy nóooo!!! Nó nhảy qua đầu tớ rồi lên mái nhàaaaaa!!!!!! Nó còn nhỏ máu lên chân tớoooo!!!!!

  • Thôi tớ tin cậu-Shirayuki chớp mắt- cái gì nó cũng có thể xảy ra hết….

  • Này, thật à Miwa???- Mia bất ngờ

  • Hí hí cảm ơn Shin-channn!!!!!

  • Sao cậu cứ kéo dài câu ra thế????

Ba đứa ngồi cười đùa với nhau, rồi một đám người đi ra chỗ họ. Cầm đầu là một đứa con gái cùng 3,4 đứa con trai theo sau. Nhỏ nói:

  • Natsume-san, tôi có thể gặp riêng cậu được không?

  • … được thôi

Rin đi theo đám người kia đến phía cuối hành lang lớp học. Nhỏ con gái lịch sự giới thiệu

  • Tôi là Hanagawa, năm hai. Natsume …. Rin nhỉ? Năm nhất.

  • Đúng rồi ạ. Rât vui được gặp chị, Hanagawa-senpai..

  • Rồi rồi, việc chào hỏi để sau đi- Hanagawa xuẩy tay- tôi có một vài chuyện muốn hỏi.

  • Dạ?

  • Cô giáo hôm trước khen mái tóc đỏ của cô….- Hanagawa đưa ngón tay lên quấn vào một lọn tóc của Rin- ..là mẹ của tôi. Con mụ đó ngoại tình, khiến bố tôi phải đau khổ. Tôi đã gặng hỏi mụ nhưng mụ cứ chối, rồi đổ lỗi lên đầu bố tôi.

  • Vậy…. liên quan gì đến em ạ…

  • Mụ không bao giờ khen người ta lộ liễu như vậy, đến tôi mụ còn không bao giờ khen lấy một câu- Hanagawa bắt đầu nắm chặt lọn tóc của Rin- cô không ai khác là con của mụ đúng không??? Con của mụ với một thằng đàn ông khác!!!! Tôi đã nghi ngờ ngay từ khi thấy mụ ta quan tâm đến cô như vậy- chị ta khóc nấc lên

  • À ờm…. Hanagawa-senpai… hình như có hiểu lầm gì đó ở đây… xin hãy bình tĩnh

  • Không, tôi đã nhìn ra rồi. Đôi mắt của cô, dáng người của cô giống y như mụ ta!!! Đừng có mà giả ngu nữa!!! Đồ phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.

Rin lắc đầu nguầy nguậy. Cô tính chạy đi nhưng bị hai tên đầy tớ của Hanagawa chặn lại

  • Làm Hanagawa khóc là điều không chấp nhận được rồi- một tên nói

  • Hanagawa-san, cho phép tôi được xử lí cô ta được không?

  • Muốn làm gì thì làm- Hanagawa lau nước mắt- đây là sự trả thù của tôi. Tôi sẽ làm mụ ta và cô phải đau khổ!!!

Hai tên đầy tớ bắt đầu đánh và giật tóc Rin. Cô đau đớn kêu lên, hất hai tên ra rồi lao vào đánh lại. Vài tên còn lại thấy anh em bị đánh liền xông vào cứu trợ. Hanagawa đứng cạnh cười đắc thắng.

  • Đấm mạnh vào, đá mạnh vào. Làm cô ta đau đớn đi. Hahaha…. Bố ơi, ước gì bố thấy được cảnh này…

  • Hanagawa- Rin gượng dậy, cô đang yếu dần- tôi biết, chị không thể chấp nhận được việc mẹ chị ngoại tình, hự, nhưng…chị không thể ngồi xuống, và… nói chuyện một lúc được hả…. Giả sử.. Chị không làm gì… cũng bị đánh úp như này… chị có chịu được không…hự.

  • Im mồm!!! Mày là con của mụ ta. Mụ ta có tội, mày cũng có tội. Bố tao đã đổ bệnh, ông đã chết rồi. TẤT CẢ LÀ TẠI HAI NGƯỜI!!!! TẠI HAI NGƯỜI NÊN BỐ MỚI CHẾT!!! LẼ RA… lẽ ra bố và tôi…sẽ kiếm được nhiều tiền… chúng tôi sẽ được đi tới biển…giờ thì…giờ thì…

Hanagawa run rẩy, nước mắt tèm nhem, trông chị ta không khác gì người điên

  • TAO KHÔNG QUAN TÂM!!!!!!! ĐÂY LÀ HÌNH PHẠT CỦA MÀY, VÀ MỤ TA!!!!... TỰ CHỊU Đ-

  • HANAGAWA!!!!!- Rin hét lên- bố chị liệu có muốn nhìn thấy hình ảnh đứa con của mình thế này không??.... Đánh một đứa không làm gì?? Làm thế này bố chị có vui không??? Tại sao…. Vì người mẹ ngoại tình mà đứa con phải chịu đựng? Tại sao vậy Hanagawa????

  • Hả….

*Cạch*

Một tiếng cạch quen thuộc kêu lên. Tất cả đều nhìn về phía cầu thang. Không có ai cả.

*Cạch*

Lại là nó. Rin bắt đầu run, nhớ lại cái cảm giác đêm hôm qua. Con ma quay lại tìm Rin ư???? 

Một cái bóng lớn hiện lên, từ trên trần nhà. Một tên đầy tớ ngửa mặt lên, lập tức bị ăn phát giày vào mặt. Hắn lảo đảo, lăn ra đất ngã, màu mũi chảy xuống một dòng, đỏ lòm. 3 tên còn lại và Hanagawa hoảng hốt, mặt chữ A mồm chữ O. Một cậu con trai với mái tóc hai màu, gương mặt  quấn băng để lộ ra một con mắt tím. “Yangkee à?”, Rin nghĩ, hoang mang nhìn cậu con trai kia. Hanagawa khựng lại, một giọt mồ hôi chảy xuống, hòa cùng với nước mắt. Chị ta kêu lên:

  • Thôi đi thôi. Có vẻ con bé này gọi viện trợ- Hanagawa xua tay- chúng ta sẽ còn gặp lại nhau, “đầu cà chua”

Sau khi mấy người kia đi, cậu quấn băng đỡ Rin dậy. Cậu nhìn Rin một lượt, sao một người vừa gầy vừa có chiều cao khiêm tốn như này có thể chịu 4 đứa con trai năm 2 đánh, đã thế còn đánh lại?

  • Cảm ơn cậu- Rin nói

  • Không có gì, đầu cà chu-

BỐP!!! Rin giơ tay ra tát cậu đeo băng một phát. Cậu đứng hình, tay ôm mặt, “mình vừa nói gì sai hả?”. Rin giật mình nhận ra mình vừa làm gì, vội đưa tay ra xoa bên mặt của cậu, xong hối hả xin lỗi:

  • Ôi chết, tôi xin lỗi!!! Chỉ là… cái tên “đầu cà chua” khá nhạy cảm với tôi…

  • À không không, tôi mới là người phải xin lỗi..Tại..tôi không biết gọi cậu là gì.. Đám người kia có gọi cậu….

Cả hai áy náy nhìn nhau 1 lúc, Rin thấy mình phải lên tiếng vì cô không chịu nổi cái bầu không khí này:

  • Tên tôi là Rin!

  • À, Rin! Ừ, cậu là Rin..Rin-san, cậu hãy xuống phòng y tế đê..ờ..sát trùng vết thương và..thay đồng phúc mới, tại vì đồng phục của cậu bẩn rồi…- cậu nói nhanh

  • Được thôi… à thì tên cậu là gì?

  • Là Yoshi-

  • RINRIN!!!!!!!!!!!!!!!

Mia từ đâu chạy vào ôm chầm lấy Rin, theo sau là Shirayuki

  • Trời ơi!!! Bọn tôi nghe thấy ai bảo là cậu bị đánh hội đồng bởi một nhóm năm hai. Có phải nhóm có cô gái đeo kính và 4 đứa con trai không??? Ôi Rinrin..!!!

  • Mia-san..ôm chặt quá! Đau tôi!

Mia buông Rin ra, nhìn Yoshi, đang đứng bối rối nhìn cảnh tượng đang diễn ra. Mia chỉ tay về phía Yoshi, trừng mắt

  • Cậu! Cậu cũng cùng một giuộc với đám năm hai đúng không??? Cậu cũng bắt nạt Rinrin của tôi đúng không??

  • Không!!Mia-san, cậu ấy…Yoshi-kun… đã cứu tớ..

  • Này Kazuki, ai là Rin của cậu cơ?

Shirayuki nắm lấy vai Mia, tỏa ra sát khí đáng sợ. Mia biết điều vội đứng dậy, cười cười tới chỗ Yoshi

  • Cảm ơn cậu, chàng trai! Vì đã bảo vệ Rinrin- Mia bắt tay Yoshi

  • À…ừ..-Yoshi gượng gạo cười

  • Cậu học lớp nào thế? Nhìn thế này chắc cũng là năm nhất.

  • Đúng rồi, tôi cũng..năm nhất. Học lớp 1-6

  • Uầy uầy ta học cùng lớp nè- Mia vui vẻ- học cùng lớp với cả ba bọn tôi luôn!

Shirayuki tới gần, nghiêng đầu

  • Yoshi…hả?

  • Hikaru Yoshihirou

  • Tên hay đấy!

Chuông vào lớp kêu lên, Yoshi liền nhận ra Rin vẫn đứng đó, vội nói:

  • Hai cậu đưa Rin-san xuống phòng y tế đi, tôi..về lớp trước!

  • Cảm ơn rất nhiều,  Yoshi-kun!!- Rin nói to vì Yoshi đã đi khá xa- Giày của cậu phát ra tiếng kêu vui tai lắm đó!!

Yoshi quay đầu lại, mỉm cười với Rin rồi đi thẳng về lớp...

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo