Chitose trong chai Ramune (chap 2 part 5)

55 lượt xem

Sử dụng ứng dụng điều hướng trên điện thoại của mình, cuối cùng chũng tôi cũng đã đến nhà Yamazaki, một ngôi nhà biệt lập với mái ngói rất giản dị. Nó không quá mới cũng không quá cũ. Có khi nó được xây vào nửa cuối thời kì Showa, nếu bạn đi bộ dạo quanh Fukui thì cứ khoảng 50 mét thì sẽ có một ngôi nhà như vậy (nhưng chỉ ở trong khu vực thành thị). Trên tấm bảng tên bằng gỗ, chúng tôi có thể dễ dạng nhận thấy tên họ “Yamazaki” đã phai mờ.

 Tôi thả Yua trước cổng nhà, và đỗ chiếc xe đạp tại một chỗ để xe gần đố. Yua liếc mắt nhìn tôi như muốn hỏi「Rồi giờ làm sao nữa? 」nhưng tôi không ngần ngại mà ấn luôn cái chuông của

 

Ping - pong.

 Tiếng chuông cửa vang lên, âm thanh của nó cũng rất bình thường như bao chiếc chuông khác. Tôi cài cúc áo sơ mi và chỉnh lại chiếc cà vạt đã nới lỏng. Nắm lấy tay của Yua, tôi để cô ấy đứng cạnh bên mình. Khoảng 10 giây sau , chúng tôi nghe được một giọng nói rất cảnh giác.

『…Xin chào, ai vậy ạ?』

「Xin chào, cháu là Chitose Saku, bạn của Kenta-kun. Chúng cháu học cùng lớp năm hai, và cháu là lớp trưởng của lớp, vì vậy cháu đến đây để đưa một ít tài liệu!」

 Chọn ngôn ngữ lịch sự nhưng không quá trịnh trọng, tôi nở một nụ cười tươi rói trước chiếc camera đặt ở trước cửa nhà.

 Với một vài động tác, tôi huých nhẹ vào lưng Yua, để cậu ấy vào góc khuất của camera

「Cháu chào cô, cháu tên là Uchida Yua. Kenta-kun gần đây không thấy đến trường, nên cháu thấy hơi lo lắng không biết cậu ấy có ổn không? …」

 Quả đúng là Yua

 Một bước đi thận trọng, lịch sự hơn bản thân tôi, nhưng lại đi thẳng vào trong tâm của vấn đề đồng thời mang lại cho nó một cảm giác gần gũi.

『Các cháu tới tận đây ư, trời ơi! Chờ cô một lát, cô sẽ ra ngay.』

 Sau một khoảnh khắc vội và vã ồn ào vang lên từ bên kia cánh cửa, tôi nghe được tiếng bước nhẹ nhàng đang đến gần. Cô ấy có lã đã vội vã dọn dẹp bất cứ thứ gì trong tầm mắt

「Xin lỗi vì để các cháu phải chờ. Cô là mẹ của Kenta .」

 Một người phụ nữ trạc 40 tuổi mở cửa ra nhìn chúng tôi, trông có vẻ hơi tiều tụy. Cổ tay và má cô ấy trong có vẻ phờ phạc hơn là mảnh mai và mái tóc được búi vội của cô cũng bết bát, với những sợi tóc bạc dễ thấy. Như thể đang xem xét chúng tôi, cô ấy tinh tế ngắm ngía chúng tôi từ đầu tới chân, đoạn cô ấy lại nhìn thẳng vào mặt chúng tôi.

「Cháu xin lỗi vì sự có mặt đột ngột như thế này. Nhưng cháu sẽ không làm phiền gì cho cô đâu.」

 Tôi hơi cúi đầu rồi nở một nụ cười tươi rói với cô ấy. Bên cạnh tôi, Yua cũng cúi đầu

「Không, không phiền đâu. Nhà cô có hơi lộn xộn, mời các cháu vào nhà chơi!」

 Cô ấy có lẽ đã nhận ra một vài điều, mẹ của Yamazaki trải dép ra cho chúng tôi. Việc có bạn học của con trai mình quan tâm tới anh ấy là một điều. Có lẽ trông chũng tôi giống như một cặp đôi là điều thứ hai.

 Vào những lúc như thế này, thật hữu ích khi trông mình lịch sự. Nó cho phép bạn bỏ qua một số bước nhanh chóng để có được lòng tin của đối phương trong lần gặp đầu tiên. Hơn nữa, các phụ huynh thường sẽ đặt ra các khoảng cách với giáo viên, nhưng họ thường chào đón rất nhiệt tình nếu đó là bạn của con mình. Kura-sen chắc đã tính toán về điều này, nên đó là lí do tại sao ông ấy lại nhờ vả tôi.

 Cô ấy dẫn chúng tôi vào phòng khách, và sau khi ngồi xuống sofa, cô ấy mời chúng tôi một tách trà được pha bằng trà túi lọc. Tôi để nguyên tách trà rồi thưởng thức trong khi Yua lấy một chút sữa và cho vào trong tách trà của cổ rồi mới nhấp một ngụm.

「Để cháu khỏi quên thì đây là tài liệu của ngày hôm nay.」

 Tôi đưa ra tập tài liệu mà Kura-sen đã giao cho tôi, mẹ của Yamazaki cầm nó lên, nhìn một hồi rồi thở dài thườn thượt.

「Con trai cô đã làm cho các cháu phiền rồi…」

 Cắt ngang câu nói của cô ấy, tôi khoanh tay lại nói nhỏ nhẹ trong khi đang nhìn xuống bàn

「Bạn Kenta có ổn chứ? Cháu đã suy nghĩ về điều này lâu rồi, nhưng cháu lại không biết phải nói gì, và trong khi đang bế tắc, thời gian đã trôi qua…Cháu ước tụi cháu có thể đến sớm hơn.」

「Cô thành thật xin lỗi các cháu. Thậm chí đến cả cô là mẹ của Kenta mà cũng không biết nói cái gì, nên tất nhiên thực sự khó để bắt chuyện với cậu ấy.」

 Mẹ Yamazaki ngẩng đầu lên và nhìn vào tôi.

「Là mẹ của Kenta, cô thực sự vui mừng khi bạn bè của cậu ấy đến thăm. Cô đã tưởng Kenta ở trường luôn chỉ có một mình. Điều đó đã khiến cô thực sự lo lắng.」

 Tôi đã nghe nói rằng, ở trường cậu ta cũng có một vài người bạn cùng sở thích. Chà, thực ra chúng tôi có thể nói nhiều hơn một chút về một số người bạn của cậu ấy.

「Kenta vẫn chưa nói gì với cô ư?Ừm... lí do tại sao cậu ấy không muốn đến trường chẳng hạn.」

 Yua nói ngập ngừng

「Thật đáng xấu hổ, nhưng con trai cô chưa từng nói nửa lời với cô về điều gì. Tháng một năm nay, cậu ấy đột muốn nghỉ học và tự nhốt mình trong đó từ đó tới giờ. Cô thường để đồ ăn trước cửa mỗi khi tới giờ ăn và mỗi lần cô đem xuống thì đĩa cũng hết sạch. Có vẻ như Kenta thường rời khỏi phòng khi cô đi mua sắm hoặc vào những lúc nửa đêm.」

「Nghe vậy thì cháu đã phần nào cảm thấy yên tâm vì cậu ấy vẫn còn ăn uống được.」

 Cảm thấy bầu không khí đang trở nên nặng nề, Yua khéo léo xiên vào câu chuyện.

「Cô thực sự xin lỗi. Có một thiếu nữ xinh đẹp như cháu đang lo lắng cho nó, vậy mà…」

 Nhận thấy những nét mặt bối rối của Yua, tôi mở lời giải nguy

「Không, không, một thanh niên trạc tuổi chúng cháu mà lại đi than vãn với cha mẹ thì là một điều xấu hổ chết mất. Thực tế thì, sẽ thật đáng lo ngại hơn khi ngày nào cậu ấy cũng nói chuyện với cô về những vấn đề nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày của cậu ấy」

 Tôi nói vui vẻ nhất có thể, như thể là nói cái gì cũng đúng.

「Vậy là…sao? Kenta là con trai của cô, nhưng cô lại không quá hiểu về cậu ấy.」

「Tất nhiên rồi. Ngay cả đến chúng ta cũng còn không hiểu rõ về bàn thân mình mà. Vậy thì cô không phiền nếu tụi cháu trò chuyện một chút với Kenta được không? Cháu nghĩ cậu ấy chỉ tỏ ra bướng bỉnh khi có mẹ của mình bên cạnh.」

「Đó là điều cô đã mong đợi ở các cháu đấy, nhưng đây không phải là việc gì đó dễ dàng đâu. Đến ngay cả giáo viên chủ nhiệm năm ngoái đến đây, cậu ấy bảo rằng không muốn nói chuyện với họ và bảo cô đuổi họ đi.」

「Cháu nghĩ là, giáo viên chủ nhiệm thì cũng như cha mẹ vậy. Có một số điều mà các học sinh cấp ba chỉ có thể nói với học sinh cấp ba. Cậu ấy vẫn có thể bướng bỉnh với chúng ta, nhưng tụi cháu lại không có ý định bỏ cuộc. Cháu muốn chúng cháu tốt nghiệp cùng với nhau và cũng không quan tâm tụi cháu sẽ đến đây bao nhiêu lần nữa. Nên là, cô có thể yên lặng theo dõi những gì chúng cháu làm được không?」

 Mẹ Yamazaki há hốc mồm kinh ngạc và cô ấy gật đầu với đôi mắt ngấn lệ.

…Tôi cảm thấy việc này dễ như ăn kẹo vậy ((:

5
5 sao / 1 đánh giá
5 sao - 1 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 5 SAO trên tổng số 1 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo