Váy Hoa Nhí - Chapter 8

102 lượt xem

Thời gian cũng mau chóng trôi thật nhanh. Những ngày hè cuối cùng dần chỉ còn vỏn vẹn hai tuần. Tôi vẫn cùng với Lex, vẫn cứ nhẹ nhàng trôi qua như chưa hề kết thúc. Dù thời gian đã cuối hè nhưng cũng là ngày mà tôi nhận được tin không tốt cho lắm: Chú tôi trên quận bị bệnh mà cô tôi đang đi công tác, ít nhất mấy tuần nữa cô mới sắp xếp để về được. Còn em họ tôi dù bé hơn tôi 2 tuổi nhưng đã được chú tôi đưa sang Nhật du học từ mấy năm trước. Chuyến đi lên quận khá xa, đương nhiên là bố tôi đã sắp xếp xe cho cả nhà lên. Tôi cũng đi, nhưng chỉ ở lại vài ngày thôi vì tôi cần về sớm để chuẩn bị cho năm học mới. Lex nghe tôi lên quận một vài ngày thì trông hụt hẫng lắm. Anh đứng trước cửa nhà tôi với một cái túi vải thêu hoa nhí rất xinh - Quà tiễn tôi đi. Anh không nói gì, chỉ dặn tôi:

- Đường xá bên đó đông đúc, em đi nhớ cẩn thận. Cũng đừng là cà quán xá, người ta thấy em trông ưa nhìn như thế,… Cẩn thận đấy!

 Tôi vâng dạ. Thầm nhìn anh quay đầu đi về với ánh mắt luyến tiếc ấy, tôi cũng nặng lòng. Thế rồi, chiếc xe bố tôi đưa đã đến. Anh nở một nụ cười vẫy chào tôi. Chiếc xe đi được một đoạn, hai ánh mắt tôi và anh cứ chằm chằm nhau, đến khi thấy nhau chỉ còn là một chấm nhỏ thì chúng tôi mới buông lòng. Vì ở quận Cửa Trời cách thị trấn không xa nên tôi rất nhanh đã ở trước cửa nhà người chú. Tôi sắp xếp đồ cho cả nhà ở phòng nghỉ của khách rồi phụ mẹ đi mua đồ. Siêu thị bên quận khá to, tôi phải đi mấy vòng mới có thể tìm được đúng cửa hàng mẹ tôi đã đặt trước. Tôi đi về với một giỏ đồ, đi bước những bước thong thả. Bỗng vút qua niềm vui của tôi lúc đó là một bóng hình mang đến một sự quen thuộc đến lạ lùng. Dường như tất cả những cái bóng hình lướt qua tôi đều mang lại cái cảm giác nhớ nhung ấy. Tôi đi biết bao cảm xúc rồi cuối cùng về đến nhà. Ngồi trên cái ghế sofa ở phòng khách để trông nhà giúp mẹ tôi lên bệnh viện một lúc, tôi lấy điện thoại ra, mở tin nhắn ra. Tôi nhìn thấy ánh sáng xanh trên dòng bạn bè, tôi mở ra nhắn một dòng:

- Tôi đến nơi rồi.

 Như đã phục sẵn từ lâu, ngay lập tức, Lex nhắn lại:

- Như vậy là không sao rồi.

Tôi nhắn với anh rất lâu, nhắn qua nhắn lại như thể chúng tôi đang ngồi cạnh nhau chứ chẳng phải ở xa cách. Cứ thế, ánh sáng xanh ấy hiện mãi đến tận tờ mờ sáng.

Tôi cứ sống như thế trong 2 ngày trời. Ngày cuối cùng, tôi ghé thăm một tiệm trà hoa ở gần khu  phố. Tôi bước vào, ngồi chờ oder. Bỗng chị chủ quán đi ra, nhẹ nhàng hỏi tôi:

- Em có lẽ là người ở thành phố Nhất Đông (Más al Este) nhỉ?

 Đáp lại câu hỏi của chị, tôi ngớ người trả lời:

- À, dạ không. Em ở Thị trấn Brisa ạ.

- Ồ, Chị xin lỗi nhé! Nhưng chiếc dây búi tóc của em được đan từ Más al Este mà?

 Tôi tháo chiếc dây hoa mà Lex tặng trước hôm tôi đi xuống. Tôi còn đang không hiểu thì chị chủ quán trả lời:

- Dây của em là dây đan từ hoa kiều mạch, tuy là hoa lạnh nhưng vì Thủ đô Nhất Đông có khí hậu thích hợp nên hoa kiều mạch sớm trở thành điểm nhấn. Đặc biệt hơn là ngôn ngữ của nó đấy.

 Bấy giờ tôi mới nhớ ra - Lex là người con của thành phố Más al Este. Đương nhiên là tôi cũng đã nghe nhiều về nơi này, duy chỉ có ý nghĩa của biểu tượng nơi đây. Tôi hỏi chị chủ quán, nhưng chị chỉ hỏi ngược lại rằng:

- Có lẽ người đan cho em chiếc dây này hẳn là người vô cùng coi trọng em.

 Tôi nhìn ánh mắt sâu thẳm của chị, lòng cũng đôi chút bồi hồi:

- Kiều mạch trông giản dị nên ngôn ngữ của nó cũng chỉ gói gọn trong một từ thôi…

 Chị đang nói bỗng dưng dừng hẳn lại, hỏi: “ Quan hệ của em với người đan nó là gì?” Tôi toan trả lời nhưng ngẫm lại, tôi nói: “ Chúng em có chung một lời hứa”. Chị phì cười. Tôi nhìn thấy chị như thể đang nhìn một cô ngốc vậy:

- Không chỉ là lời hứa. Đối với người đó em còn đặc biệt như nghĩa của loài hoa. - Chị mỉm cười nhìn tôi rồi nói.

 Tôi với chị cùng nhau trao đổi thông tin. Chị là Melte - Thợ làm trà từ các loại hoa. Chị chỉ chênh tôi 5 tuổi, cái độ tuổi rất trẻ nhưng chị đã tạo ra một quán trà có tiếng cả một vùng lân cận nữa. Trước khi rời quán, chị tặng tôi một vài món quà nhỏ coi như quà làm quen: Một cuốn viết về ngôn ngữ của hoa; Một túi trà hồng vải khô. Tôi đương nhiên là đến đây một phần để xem hoa, một phần để mua quà cho Lex nên tôi được chị gợi ý mua một đóa oải hương vì mùi hương và ý nghĩa của nó. Tôi đắn đo nhưng rồi cũng chọn hoa oải hương và một phần bánh ngọt nhỏ. Vì tôi cũng không quên Meina nên tôi mua thêm một ít giống hoa làm quà. Tôi đứng bên cửa, dưới ánh nắng tà gần tắt, chị Melte nhắc tôi:

- Hãy trân trọng người luôn bên cạnh em nhé!

 Tôi mỉm cười đáp lễ lại chị. Ngồi trên chiếc xe đang từ từ chạy qua con sông Eternal chạy qua phía Bắc thị trấn, tôi lấy cuốn sách của chị Melte tặng ra thử xem. Cuốn sách nhỏ nhắn, chỉ lớn hơn bàn tay một chút xíu. Tôi nhìn chiếc bìa màu xanh lá nhẹ được thêu chữ “ Flowers” trên đó, dưới ánh đèn đường, nó trông như một đám mây che phủ đồi xanh. Từng trang giấy nhỏ đều có hình một bông hoa, mùi hương đặc trưng riêng được lưu trọn trên trang giấy đó và phía trên ghi từng tên loài hoa và ý nghĩa của nó một cách vô cùng ngắn gọn. Tôi bỗng  thấy có một trang đánh dấu sẵn, tôi liền mở ra xem thế nào. Tôi thấy hình ảnh một đóa kiều mạch nhỏ nhắn, bên trên ghi một dòng chữ chỉ vỏn vẹn đúng một từ : “Người yêu”. Tôi ngẫm lại một hồi, nhớ đến những lời chị Melte nói, lòng tôi như ngưng lại những cảm xúc ngoài kia. Tôi nghe theo tiếng hương của oải hương mà lật sang trang sau, vẫn là màu tím đấy và vẫn là dòng chữ “Chung thủy”. Tôi gập lại cuốn sách bé nhỏ, dần dần lờ mờ dưới những ánh đèn đường sáng và màn đêm ồn ã bên ngoài cửa xe… Tôi nghe thấy tiếng còi xe và tiếng sóng vỗ ở bờ biển - Tôi đã về nhà. Tôi mệt mỏi tiếp tục nhắm chặt mắt một lúc. Tôi có thể nghe rõ từng âm thanh bên ngoài từng chút một. Bỗng nhiên, một tiếng cạch phát ra, có ai đó đã mở cửa xe. Tôi cũng chẳng biết là ai nữa nhưng người đó đã bế tôi ra khỏi xe và xách đống đồ giúp tôi. Tôi dựa vào lòng người đó, chẳng hiểu vì sao tôi lại cảm thấy cực kì dễ chịu. Sự thoải mái này khiến cho đôi mắt tôi nhắm tịt đi, vang vảng bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng bác thư kí mà bố cho phụ trách đưa đón tôi:

- Con bé ngủ rồi, chắc vì đường hơi xa nên nó mệt. Còn lại nhờ cậu nhé!

- Vâng, cảm ơn bác Annie. Bác đã mệt rồi ạ. - Một giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên.

 Tôi có thể chắc chắn đoán được giọng nói đó chính là người đã bế tôi. Tôi dụi đầu vào cái vòng tay ấm áp kia, tựa như chẳng muốn rời.

- Dậy đi cô nương, về đến nhà rồi đấy. - Lex ghé tai tôi nói

Tôi chừng mắt dậy, lao vút ra khỏi vòng tay kia. Lex cũng thả tôi xuống. Tôi lảo đảo vài bước rồi vờ như không có chuyện gì xảy ra:

- È hèm! Nào giờ chia quà chứ!

- Hửm? Đâu?

 Tôi đưa bó hoa oải hương và hộp bánh ra. Anh vui vẻ nhận lấy sau đó tạm biệt tôi để tôi vào nhà vì trời cũng quá nửa rồi. Tôi đóng sập cửa vào, lộ rõ vẻ mặt ngại ngùng như muốn nổ tung lên. Tôi nhảy tưng tưng khắp nhà, vừa vui mà cũng hạnh phúc ghê lắm. Tôi ngửi thấy mùi hương đó còn đọng trên cánh tay của mình. Tôi cứ vậy mà ôm hạnh phúc đi ngủ một giấc…
- Tác giả đang trong kì thi nên đăng khá lâu nhưng sẽ bù mỗi lần đăng là một chap dàiiiii nha! Truyện cũng đang được lên trên Manga Toon nên mong mọi người ủng hộ Ha_ppy <3

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo