Đại dương bay lên - Chương 4: Vũng Tàu

93 lượt xem

Bốn năm, rồi tôi cũng đã trở về đây, vượt qua tháng năm và những thử thách đầu đời, bước chân tôi đã đủ trưởng thành hơn chưa? Biển hát khúc tự tình ngân nga chào ngày mới, dòng người tấp nập hơn ngày tôi đi, đúng là... "cảnh cũ, người xưa, nhớ mấy cho vừa?" Tôi ghé sang cô nhi viện, cảnh vật thay đổi ít nhiều, bây giờ đã khang trang hơn, bọn trẻ nhận ra tôi và ồ ra ôm chầm lấy tôi, reo vang. Những người mẹ cũng bước ra, họ biết chuyện tôi tìm được gia đình mình ở Hà Nội nên mừng mừng rỡ rỡ ra đón, mẹ An của tôi còn rưng rưng khóc. Tôi cũng khóc òa và ôm lấy thân hình nhỏ bé của mẹ, bao năm qua đi, tôi nợ mẹ nhiều, giờ đây tôi sẽ làm nhiều thứ cho cô nhi viện này để đền đáp công ơn những người nuôi nấng tôi. Tôi chào họ và bảo rằng mình sẽ ra ngoài một chút có việc gấp. Tất nhiên, bạn sẽ đoán được tôi đi đâu...

Tôi ra biển, tôi chạy khắp bãi biển nhưng chẳng gặp anh ở đâu, biển người như biển cả, chẳng thấy một ánh nhìn quen thuộc. Đôi chân đưa tôi đến Nhà Thờ, nơi mà Noel năm nào tôi cùng anh đón Giáng Sinh, tôi thấm mệt và đưa mắt tìm kiếm. Không thấy đâu, anh đâu rồi...

- Dương...

Mọi âm thanh xung quanh tôi tắt ngấm, mũi tôi cay cay đầy xúc động, nước mắt trào lên như được dâng lên từ chính trái tim mình. Là giọng nói của anh, không lẩn vào đâu được, bây giờ chỉ cần tôi quay lại thôi, quay lại thôi... là tôi sẽ thấy anh rồi.

Tôi quay người. Gió vi vu thổi, Nhà thờ đánh từng hồi chuông chuẩn bị vào Lễ, dòng người qua lại như chẳng để ý đến điều gì xung quanh. Tôi đứng đó, đợi anh len qua đám đông. Anh vẫn vậy, vẫn cái cười nheo mắt khiến tôi yêu từ bốn năm trước, vẫn dáng hình này đã ôm tôi trước biển, vẫn tình yêu vẹn nguyện dành cho một Thiên Bình như ngày xưa. Anh ôm chầm lấy tôi, thì thầm vào tai, như hàng vạn đợt sóng nhỏ:

"Anh nhớ Em! Anh sẽ mãi chạy theo để tìm em và anh tin rằng mình sẽ tìm ra. Anh luôn chờ em về, về để nghe em nói – Em sẽ làm vợ anh..." – Và anh hôn lên tóc tôi.

Và đó là lúc tôi tin, biển đã tặng cho một Thiên Bình như tôi một người con của đại dương, một chàng Song Ngư đúng nghĩa.

Bạn biết đấy, nếu bạn yêu một chàng trai Song Ngư, chỉ cần bạn dành cho anh ấy một bữa ăn vào buổi sáng, một sự chăm sóc vào buổi trưa và một bản nhạc vào buổi tối, anh ấy sẽ dâng cho bạn cả thế giới này. Tôi may mắn, cơn gió đã tìm được chốn đậu của cuộc đời. Dù bao nhiêu lần nữa cán cân trong tôi lệch nghiêng, bao nhiêu lần nữa biển sẽ nổi sóng, thì tôi vẫn tin, anh sẽ luôn bên tôi và yêu tôi... một tình yêu bất diệt.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo