Vong tiền kiếp
NoName.1018 | |
24/04/2018 10:28:21 | |
Truyện ma - Truyện kinh dị | Truyện Sưu tầm | Báo cáo vi phạm |
192 lượt xem
- * Bà già trong bệnh viện (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- * Ma gọi (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- * Bóng ma trên ngọn cây (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- * Người dưới chăn (Truyện ma - Truyện kinh dị)
Người lạ vào nhà, không được cho ăn cơm ngay. Đấy là cái tục mà các cụ truyền rồi, mày phạm vào phải vạ rồi vong nó theo thì làm sao?
***
Sáng sớm khi mặt trời vừa ló dạng, Kiên mở mắt bước ra sau nhà đánh răng rửa mặt mũi. Mùi rượu nồng nặc từ đêm qua vẫn còn ám ảnh anh về những trận rượu say lì bì cùng lũ bạn sát phạt trên bàn nhậu. Kiên đưa chiếc bàn chải đánh răng vào khoang miệng cọ nhè nhẹ, đôi mắt lơ đang nhìn xung quanh. Chợt Kiên nom thấy trước nhà, có bóng dáng một đứa trẻ đang nằm co ro rên hừ hừ vì lạnh. Kiên giật mình cảm thấy kỳ lạ, anh đánh răng vội qua một lượt, rồi súc miệng rửa mặt thật nhanh.
Kiên bước chậm tới dưới mái hiên, trước mắt anh là một đứa trẻ độ tầm ba đến bốn tuổi. Trông nó nhỏ bé mà kháu khỉnh, nó đang nằm dưới hiên nhà anh, ngủ tại đây từ bao giờ. Nhìn thấy sắc mặt đứa bé tiều tụy, Kiên bỗng động lòng trắc ẩn.
Anh thò tay chạm vào thân mình đứa trẻ lay nhè nhẹ:
- Này em!
Kiên lay động nhanh, khiến đứa trẻ hơi giật mình. Sắc mặt nó tiều tụy, mắt nó nóng rát khô ran mở ra, trông nó như không có sức lực, chắc hẳn nó phải đói lắm, nhìn nó như nhiều ngày nay chưa được thứ gì vào bụng.
Miệng nó mấp máy từng câu nhưng Kiên nghe không sao rõ nổi, nó muốn nói điều gì. Nhưng có lẽ phần vì quá mệt mỏi, phần vì mới thức dậy sau cơn ngủ say, nên nó chỉ đành thở nhẹ, trông nó như đang thoi thóp.
Động lòng chắc ẩn, Kiên vội bế đứa trẻ vào nhà. Anh dựng nó ngồi lên một cái góc ghế trong nhà, lúc này người nhà cũng đã dậy cả. Ông Hòa nhìn thấy Kiên bế một đứa trẻ vào nhà liền cất giọng hỏi:
- Đứa nào đây? Con rơi con vãi ngoài đường ngoài chợ của mày à?
Ông Hòa tính hay tếu táo, vẫn luôn thích đùa. Kiên chợt cắt ngang, giọng hơi gắt:
- Bố đừng có đùa, sớm rồi con dậy thấy nó nằm ở ngoài hiên nhà mình. Trông nó tiều tụy lắm, chắc bị người ta bỏ nên đem vào, cho nó ăn một ít đồ ăn rồi dán thông báo tìm người sau…
Kiên dừng lại một lúc rồi lại hỏi tiếp:
- Nhà mình còn ít cơm nguội nào không bố?
Ông Hòa nhấp chén chè buổi sáng, thói quen này của ông đã bao nhiêu năm nay hình thành khó bỏ. Ông chép miệng nói:
- Mày có biết nó là ai đâu, sao mà cho nó ăn cơm được. Người lạ vào nhà, không được cho ăn cơm ngay. Đấy là cái tục mà các cụ truyền rồi, mày phạm vào phải vạ rồi vong nó theo thì làm sao?
Ông Hòa thường ngày rất mê tín, nên nói cái gì cũng phải động chạm đến kiêng kị một ít. Kiên còn trẻ nên không tin vào mấy thứ ấy cho lắm, nhưng vẫn để vừa lòng bố, anh quay sang đứa trẻ hỏi nhỏ:
- Em ăn mỳ tôm không?
Đứa trẻ lắc đầu. Kiên lại hỏi tiếp:
- Thế ăn bánh nhé?
Đứa trẻ lại tiếp tục lắc đầu, Kiên không còn sự lựa chọn nào khác, như một thói quen, anh lại hỏi cho quen miệng:
- Thế ăn cơm nhé!
Đứa trẻ kia chừng như chỉ chờ câu hỏi này, nó vội gật đầu ngay. Kiên bất đắc dĩ thở dài, ông Hòa nghe thấy thế thì liền gắt ngay:
- Tao đã nói rồi đấy, mày cứ không nghe tao thì liệu hồn!
Kiên cắt ngang:
- Sáng sớm ngày ra mà bố đã thế rồi, ăn cơm thì sao? Bố mê tín nó vừa thôi…
Kiên chẳng thèm đoái hoài đến ông Hòa, mặc cho ông lèm bèm tức giận ở nhà trên. Kiên vẫn xuống bếp lấy cho đứa bé một chén cơm nhỏ. Anh phát hiện ra trong nhà chẳng còn chút thức ăn nào, nhưng nghĩ bụng chắc nó đói thì cũng không cần nhiều. Kiên chỉ xới tạm một thìa cơm trắng, cầm một đôi đũa lên nhà trên.
Kiên đưa bát cơm trắng cùng đôi đũa cho đứa trẻ, chợt anh mới nhớ là đứa trẻ còn nhỏ quá, chắc gì đã biết cầm đũa. Anh định lấy lại đôi đũa rồi thay cho nó bằng một cái thìa. Nhưng trước mắt anh, đứa trẻ đã từ lúc này cầm đũa và cơm ngon lành như một người lớn, cái vẻ cầm đũa của nó nom sao mà có kinh nghiệm lạ.
Kiên chợt cười mỉm, nhìn đứa trẻ tiều tụy hốc hác và cơm. Chỉ là cơm trắng không thôi mà nó cũng ăn ngon lành đến thế.
Ông Hòa tức giận từ lúc bấy, lúc Kiên từ dưới bếp cầm bát cơm trắng lên, thì đã không thấy bóng dáng ông Hòa đâu cả.
Hôm nay vì có đứa bé này, nên Kiên tạm thời không ra đồng. Anh đan nốt chỗ nan còn sót lại trong góc bếp để làm cái lồng gà, rồi mới chạy vội ra xã để dán cái tờ thông báo tìm người thân cho đứa bé.
Anh nhìn đứa bé rồi cất giọng thân mật hỏi:
- Em tên là gì?
Đứa bé dương đôi mắt tròn lên nhìn Kiên, nhưng không trả lời. Kiên lại cố hỏi tiếp:
- Em phải cho anh biết tên thì anh mới biết đường mà làm thông báo tìm người nhà cho em chứ?
Đứa trẻ cúi đầu, nó hình như đang suy nghĩ, rồi cuối cùng nó cũng rặn ra được vài từ:
- Duy… Duy…
Kiên gật đầu nói:
- À, thì ra em tên Duy.
Rồi Kiên ghi nhanh vào tờ thông báo, anh chạy ra góc nhà vớ nhanh chiếc xe rồi nhảy lên.
Chợt anh thấy đứa bé tên Duy kia lẽo đẽo chạy theo mình, nó bám lấy cái vạt áo của anh không rời. Kiên quới tạm tay nó ra rồi nói:
- Anh đi lên xã dán thông báo tìm người cho em, em cứ ở nhà rồi lát anh về ngay.
Nhưng Duy vẫn lắc đầu, nó vẫn bám chặt lấy Kiên, mặc cho Kiên có dùng sức thế nào nhưng vẫn không lay nổi.
Bất giác Kiên đành cười trừ, bồng tạm đứa trẻ lên sau xe đạp rồi chạy xe nhanh lên xã dán tờ thông báo.
Từ hôm dán thông báo trên xã, Duy vẫn ở nhà Kiên chờ trực. Lạ thay đến bữa cơm, nó chỉ ăn duy nhất một bát cơm trắng mà không hề động đến thức ăn. Kể cả Kiên có gắp cho nó thức ăn vào bát, nhưng xong bữa thì cơm đã hết sạch, thức ăn thì vẫn còn nguyên.
Kiên thấy lạ thì hỏi:
- Sao em không ăn thức ăn?
Duy lắc đầu không nói, dường như nó rất kiệm lời so với những đứa trẻ cùng tuổi, mà suy nghĩ của nó, lại có mười phần lanh lợi khác thường.
Kiên đợi đã được dăm hôm mà không thấy tin tức gì, liền thưa chuyện với ông Hòa nói:
- Kỳ nghỉ hè lần này của con cũng hết rồi, nay mai con phải về thành phố. Thằng Duy nó cứ theo con mãi, thôi thì bố cứ để nó xuống thành phố với con, xong rồi đợt nào xã có tin thì bố điện cho con biết, con sẽ đem em nó về ngay.
Ông Hòa mấy đận nói mà Kiên không nghe, cũng không thèm để trong bụng, chỉ gật đầu cho có lệ, cái mặt ông lạnh tanh như tiền. Ông liếc nhìn Duy một cái với vẻ kiêng dè, rồi quay đầu đi tiếp tục uống chè như thường lệ.
Kiên xuống thành phố Hà Nội, vào ở tại khu trọ quen thuộc. Người trong khu trọ thấy Kiên dắt theo một đứa trẻ, nom thấy lạ thì ai cũng hỏi chuyện. Kiên bất giác chỉ cười, nói thác là em họ dắt xuống đây chơi.
Trong xóm trọ có một người hành nghề lên đồng, nom thấy Duy liền cất giọng nói:
- Sao tao thấy nó giống như vong ấy, người gì mà da trắng như bị bạch tạng!
Kiên cắt ngang:
- Có bà mới là vong thì có, một vừa hai phải thôi. Cùng xóm với nhau hà tất gì lừa gạt nhau như thế, bà như thế nào tôi lại không biết, lừa thiên hạ thì được chứ còn…
Thấy Kiên nói thế người phụ nữ liền nói ngay:
- Ơ hay cái thằng này, đấy là tao nói thế chứ có liên quan gì đâu nào. Mà mày cứ nói toáng lên thế thì chị mày mất hết khách chứ còn gì nữa, còn làm ăn cái gì nữa. Mày phải để cho chị kiếm miếng cơm chứ…
Kiên cười nói:
- Được rồi, ai chẳng biết bà bịp thiên hạ thế nào. Nhưng từ dày đừng có nói đùa kiểu ấy nữa, kẻo người ta lại hiểu lầm.
Người phụ nữ lầm bầm lầm bầm, rồi quay phắt lại vào phòng đóng cửa cái rầm.
Kiên lắc đầu cười trừ, dắt Duy vào trong nhà rồi đi nấu cơm. Từ ngày có Duy ở chung, Kiên thấy sao nó cứ lạ lạ. Nhiều lần Kiên bắt gặp thấy Duy đẫn đờ như một đứa mất hồn, mà lại thêm cái thói quen chỉ ăn cơm trắng của nó khiến Kiên càng phát khiếp hơn.
Xóm của Kiên chia làm chín phòng trọ, ở đầu phòng của Kiên có một cái bể nước rất lớn dùng chung. Hôm nay Kiên giặt quần áo ở gần bể nước, thấy người phụ nữ hành nghề thầy đồng ở cái phòng xa nhất xách đồ đạc bước ra, hình như bà ta đang chuẩn bị có một chuyến đi xa xôi thì phải.
Kiên liền cất giọng nói đùa:
- Bà chị lại đi làm lễ cho người ta đấy à?
Người phụ nữ thấy Kiên hỏi, liền quay đầu lại lườm nhẹ:
- Cái thằng này, chị còn ở với mày thì còn đến khổ. Không phải, lần này nhà chị ở quê có việc gấp, phải về nhà mấy hôm…
Nói rồi người phụ nữ lắc đầu, quay lưng xách đồ đi thẳng. Đối diện Kiên cũng có một nhà trọ, có người xách đồ bước ra. Người bước ra là một cặp mẹ con, người mẹ khoảng bốn mươi, người con khoảng mười lăm mười sáu tuổi gì đấy. Hai người nom thấy Kiên, liền gật đầu cúi chào nhè nhẹ.
Kiên giặt xong quần áo, đem vào nhà, thấy Duy đang ngửa cổ nhìn lên xà ngang với vẻ khác thường. Kiên liền hỏi:
- Em làm gì đấy?
Duy lắc đầu không nói gì, thấy vậy Kiên liền mượn luôn cơ hội nói chuyện:
- Hôm tới anh có việc phải đi mất một ngày, chắc phải để em ở nhà một mình.
Duy chợt quay sang nhìn Kiên với vẻ lạ thường. Kiên vừa nhìn đã biết ý định của bé Duy, liền nói:
- Không cho em theo được, việc lần này quan trọng với anh lắm.
Kiên nhìn Duy với vẻ chờ mong, dường như anh sợ là sẽ giống như những lần trước, bé Duy vẫn sẽ bám theo mình. Nhưng may sao, lần này Duy lại rất ngoan ngoãn gật đầu, hình như đối với chuyện này rất đồng ý.
Kiên thở phào nhẹ nhõm, làm một số việc, rồi đi nấu cơm, đến bữa lại xới một bát cơm trắng cho Duy như thường lệ. Trông Duy nhỏ thó mà ăn khỏe dễ sợ, bát cơm trắng Kiên xới ngày càng đầy, đến khi đầy bằng bát cơm cúng, mà Duy vẫn ăn hết, điều ấy khiến Kiên nể làm sao.
Kiên sắp xếp một số việc, rồi lên chuyến xe khách từ sớm.
Sau hôm Kiên đi, bé Duy ở lại một mình ở khu trọ, nồi cơm trắng Kiên đã chuẩn bị từ sớm, sẽ đủ cho Duy ăn cả ngày, rồi tối muộn Kiên về cũng chẳng lo.
Nhưng Kiên lại không biết rằng, ngay từ cái giây phút anh rời khỏi. Lại chính là lúc nỗi ác mộng kinh hoàng dành cho khu trọ ập đến.
Buổi sáng sớm, từ bên ngoài khu trọ, người ta nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ rầm trời, tiếng kêu gào hoảng loạn không ngớt. Vô số người muốn đập cửa cánh cổng của khu trọ để chui vào, nhưng lạ thay làm sao, cánh cổng sắt vốn mỏng manh thường ngày, hôm nay dùng búa tạ cũng đập không nổi. Trong xóm trọ có chín phòng, ngoài ba phòng đi trống hết không còn ai, sáu căn phòng còn lại vẫn đều có người, nhưng kỳ lạ là ngoài tiếng kêu gào hoảng loạn của người phía bên trong, vẫn không có người nào trong khu trọ mở cánh cổng ra để trợ giúp.
Bất chấp tiếng kêu gào hoảng loạn, ngày càng có nhiều người tụ tập hơn trước cổng khu trọ, công an tràn đến theo điện báo, phá cửa xông vào. Nhưng cánh cổng vẫn lại đóng cực kỳ vững chắc, khu trọ này được xây dựng kiên cố, ngoài việc đi vào bằng cổng chính thì không còn bất cứ con đường nào khác.
Hôm này Kiên xong việc sớm, liền mau chóng lên xe trở về khu trọ. Đến đầu ngõ, anh đã nghe thấy tiếng huyên náo, lại thấy người dân bu kín quanh thì liền hoảng sợ chạy tới. Đến nơi, Kiên thấy cánh cổng sắt của khu trọ mỏng manh vô cùng, mà những anh công an đang cố sức phá tan nhưng không nổi. Anh vội chạy đến trước mặt mấy người, cất giọng hỏi dồn:
- Có chuyện gì vậy mọi người, vì sao họ lại cố phá cửa như thế?
Mấy người xem xung quanh có người mau chuyện liền nói:
- Cậu không biết đấy à, sáng nay đã có người kêu cứu ở trong khu nhà ấy, người ta nghe thấy tiếng đập cửa rầm rầm rất gấp, nhưng không có ai ra mở cửa. Công an dùng búa tạ búa gỗ rồi máy khoan ổ sắt mà cái cửa bé tí kia nó không ăn nhằm gì, kể cũng lạ, cũng như là có ma ấy!
Kiên gạt vội đám người ra, chạy đến trước cổng khu trọ, hướng mấy đồng chí công an lớn giọng:
- Tôi có chìa khóa, tôi là người của khu trọ này…
Kiên giơ tay, rồi chạy vội đến tra chìa khóa mở cửa. Công an tránh sang một bên, thấy Kiên tự nhận là người của khu trọ nên cũng không ngăn cản.
Cảnh cổng được mở ra, Kiên là người đầu tiên xông vào, trước mắt Kiên là một quang cảnh hãi hùng đang đập vào mắt anh.
Duy đang bay lơ lửng trên không trung, nó chỉ có nửa người, đôi mắt đờ đẫn cùng làn môi nhợt nhạt. Nhìn thấy Kiên môi nó liền mấp máy lạ thường. Toàn bộ sáu căn phòng có người đều mở toang, Kiên có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong sáu căn phòng ấy đồ đạc đang bị bay tứ tung đập phá, người bên trong liêng tục kêu gào hoảng loạn.
Công an định tràn vào bên trong giải cứu người bị nạn, nhưng kỳ lạ thay bọn họ không sao bước qua nổi cánh cửa, mà cánh cửa ấy chỉ duy nhất Kiên bước qua là không xảy ra chuyện gì.
Kiên bần thần sợ hãi, nhớ đến câu nói của ông Hòa:
“Người lạ mới vào nhà mà mày cho hắn ăn cơm trắng là vong theo phải vạ đấy, liệu hồn!”.
Kiên thẫn người ngồi sụp xuống đất, Kiên thấy nét mặt của Duy ai oán, Kiên không nghĩ Duy lại là vong như lời bố mình nói.
Ngoài cửa, chợt có thêm ba bóng người nữa chạy tới, một người phụ nữ và đứa con trai của bà ta, một người phụ nữ làm nghề lên đồng. Và trùng hợp làm sao, họ cũng giống như Kiên, đều hoàn thành sớm công việc của mình và trở về đúng giờ. Chỉ có duy nhất bọn họ là những người có thể bước qua cánh công khu trọ bước vào trong. Người phụ nữ với đứa con vừa bước vào nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng cũng ngất gục xuống. Duy chỉ có người phụ nữ làm nghề lên đồng là bình tĩnh hơn cả, bà ta nhanh chóng lấy một vốc muối ném xuống mặt đất.
Cái vong của Duy đang lơ lửng ở giữa khu trọ, trong cái ánh sáng nhá nhem của trời đông sắp tối hẳn, khuôn mặt của cái vong càng tợn.
Người phụ nữ làm nghề lên đồng ném xong nắm muối vẩy khắp quanh người, rồi mới nắm tay Kiên, cùng với người phụ nữ với đứa con trai cất giọng nói:
- Cái vong này theo mày từ lâu rồi Kiên ạ, từ ngày đầu nó đến đây là chị đã ngờ ngợ rồi. Trông nó lạ khác thường, mà nói ra thì sợ mày không tin chị, nhưng mà chị cũng không nghĩ là nó lại ra tay hại người. Hôm nay nó làm điều này, ắt hẳn là đã hoàn thành vong nghiệp kiếp trước, nó là cái vong theo mày từ kiếp trước rồi Kiên ạ. Vong này phải giải, mày phải tin chị, kiếp trước nó là anh trai của mày chứ không phải ai xa lạ…
Người phụ nữ làm nghề lên đồng nói xong, lại chỉ vào mấy vốc muối trước mặt nói tiếp:
- Chị rắc ít muối xung quanh thế này, cũng là để tránh nó làm hại mình, hơn nữa nó gặp muối sẽ sợ, tạm thời sẽ không làm hại người trong khu trọ. Bốn người chúng ta là những người có vận mệnh ngày hôm nay có thể giải được cái vong này, nên phải hợp sức với nhau thì mới được.
Người phụ nữ làm nghề lên đồng nói xong, liền nắm tay hai người, hối thúc bốn người nắm tay lẫn nhau kết thành một cái vòng tròn, rồi lại bảo cậu con trai trẻ tiểu một ít nước tiểu, rắc lên mặt.
Người phụ nữ làm nghề lên đồng nói:
- Bây giờ thằng Kiên phải gọi cái vong xuống đây, cho nó chạm vào người mày để chị còn làm lễ nhập siêu.
Kiên nghe lời, liền nhanh chóng làm theo. Kiên vẫy vẫy cho vong của Duy từ trên không trung, cái vong ngoái cổ lại nhìn Kiên, cổ nó chợt dài ra đến mấy mét, trong cái ánh sáng lờ mờ của buổi tối nhá nhem. Gió lùa thôi qua lại càng lạnh, mấy hạt muối từ trên nền đất cũng dần bị phân tán. Người phụ nữ làm nghề lên đồng thấy Kiên chậm chạp liền lên tiếng hối thúc:
- Mày nhanh lên, không nước tiểu mà khô hết là chết cả lũ!
Người phụ nữ có đứa con trai liền cất giọng hỏi:
- Thế bây giờ chúng ta chạy khỏi khu trọ thì có thoát khỏi cái vong này không?
Người phụ nữ làm nghề lên đồng lắc đầu:
- Không được, vong nó đã ám lên người thì đi đâu nó cũng bám theo mà hại. Nếu không thì tại sao lại chỉ có bốn người chúng ta vào trong khu trọ này được.
Rồi người phụ nữ làm nghề lên đồng lại tiếp tục hối thúc Kiên, Kiên bất giác phải nghe theo, anh khẽ vẫy vẫy tay cho Duy như thường ngày.
Khuôn mặt giữ tợn của bé Duy lơ lửng trên không trung chợt hòa hoãn lại, hình ảnh nó như một đứa bé có thịt thối rữa đang rơi lả tả. Nó đờ đẫn như mất hồn, nó bay dần dần về phía Kiên, vô thức chạm vào tay Kiên.
Grao!
Rồi bất chợt nó gào rú lên một cách hoảng sợ, nó cảm thấy như mình đã bị lừa gạt một cách trơ trẽn. Kiên đã lừa nó, người phụ nữ lên đồng chớp lấy cơ hội vong của Duy không thoát ra nổi tay Kiên, liền nhanh chóng đọc lầm rầm những câu chú ngữ lẩm bẩm trong miệng.
Oán hồn của Duy gào rú bất định, tiếng thét thê lương gào giữa trời đêm khiến bất kì ai cũng đều phải nổi gai ốc rùng mình.
Qua mấy phút, cái bóng hồn của cái vong dần tan ra rồi biến mất. Mọi thứ đồ đạc trong nhà của sáu căn phòng có người đều hạ xuống, công an lúc này đã có thể vào nhà. Cỗ thế lực vô hình ngăn cản bọn họ dường như đã hoàn toàn biến mất.
Kiên thở phào nhẹ nhõm, đây sẽ là một bài học đắt giá cho anh. Anh cảm thấy mình đã làm trái lời bố, thật là một chuyện đáng chê trách. Sau trận ấy, người trong khu trọ bị hoảng loạn, nhưng không ai xảy ra vấn đề gì, công an chỉ tra hỏi qua một lượt, rồi cũng bỏ ngỏ. Chuyện ấy làm xôn xao một thời, khiến cho bất cứ thằng sinh viên nào nghe kể đều cảm thấy rùng mình vì chuyện vong theo.
Sớm hôm sau Kiên ra rửa mặt, anh vốc một vốc nước lên mặt cho tỉnh táo, nghĩ về những chuyện đã qua thầm thở phào vì mọi chuyện đã may mắn kết thúc theo chiều hướng tốt. Nhưng anh vừa đem vốc nước chạm vào mặt, đã lập tức ngửi thấy mùi tanh hôi. Anh nghi ngờ có phải là có con gì chết trong bể nước hay không? Anh mở cánh cửa bể nước, điều đập vào mắt anh khiến anh kinh hãi thét lên ngay lập tức.
Trong bể nước là một cái xác người, xác người đó không ai khác, chính là xác người phụ nữ đã giết chết cái vong của Duy, bà ta đã chết, đôi mắt ai oán của bà ta ngước lên. Cứ như trước khi chết, bà ta đã gặp phải một chuyện gì cực kỳ khủng khiếp.
Reng reng!
Điện thoại của Kiên lại vang lên, anh mau chóng nghe máy. Ở bên kia đầu dây, có tiếng khóc sụt sịt, Kiên nghe từng lời đổ vào tai bà thần người. Một tin tức như trời đánh rơi vào óc của Kiên, bố của anh, đã chết…
Cái chết của ông Hòa, là tại cái ao trước nhà, qua miêu tả, cũng cực kỳ giống với cách mà người phụ nữ làm nghề lên đồng chết ở đây. Sau hôm nay anh sẽ phải về quê, làm lễ tang cho bố. Kiên có một loại cảm giác, dường như mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, câu chuyện vẫn chưa dừng lại…
Keng keng!
Keng!
Tiếng chiêng đám ma vang đều, Kiên hai mắt rơm rớm nước. Hình ảnh ông Hòa cứ nhắc đi nhắc lại câu chuyện vong theo mà Kiên không hề tin, rồi đến khi cái tin trời đánh ông Hòa chết ở cái ao trước nhà, bà thầy đồng cùng nơi ở với Kiên có cùng một cái chết tương tự, khiến Kiên dần dần ý thức được mọi chuyện. Rằng cái lời đồn đại về ma quỷ mà xưa nay người ta hay nhắc tới, không phải là thứ buôn thần bán thánh, là vì thời người xưa dân trí kém tự suy diễn ra. Mà tất cả những lời đồn đại về cõi vô hình, về ma quỷ kiếp trước bám theo, về thứ vong thứ ngải, về tiền duyên thiên kiếp. Về những thứ mà trước nay Kiên không tin, không tin đến mức ghét cay ghét đắng, thì giờ đây nó lại ứng nghiệm thành sự thực.
Giữa nhà, hàng chục người đàn ông to khỏe, già có trẻ có, đang cố sức vần cỗ áo quan chứa thi thể ông Hòa. Nâng lên rồi lại hạ xuống đến mấy nhịp.
Một người chủ trì buổi lễ hô to:
- Nâng!
Tức thì cả chục người đàn ông như chỉ chờ sẵn, gồng sức nâng cỗ áo quan lên thật cao.
Người chủ trì tiếp tục hô:
- Hạ!
Cả chục người đàn ông lại tiếp tục làm theo, cỗ áo quan được đặt xuống ngay ngắn ở chỗ cũ không suy chuyển một xăng ti mét.
Hành động ấy cứ lặp đi lặp lại đến ba lần, rồi người chủ trì lại đổi khẩu lệnh:
- Xoay!
Tức thì cỗ áo quan lại xoay đầu ra ngoài, người ta quan niệm thủ tục này, là thủ tục tiễn người đã chết ra khỏi nhà. Và bắt đầu con đường đi về thế giới bên kia...
Cả chục người đàn ông làm việc tích cực, mồ hôi sớm đã thấm đẫm lưng áo. Thi thể ông Hòa bị chết trương ở giữa ao, nên nặng hơn người bình thường đến cả lần rưỡi, cỗ áo quan nặng nề, nên càng phải nhiều người hợp sức mới được.
Kiên mặc áo tang, đeo khăn tang, mắt hoe đỏ chống gậy cho bố. Đối diện mà mẹ Kiên đang kêu gào khóc lóc thảm thiết, thằng em trai của Kiên thì trên mặt cứng đơ, đuôi mắt ngơ ngác nhìn xung quanh, với cái độ tuổi hơn mười của nó, thì cái thứ cảm giác mất mát bố vẫn chưa hằn sâu quá lâu. Khuôn mặt nó vô cảm, không một giọt nước mắt rơi xuống mà Kiên cũng chẳng buồn trách.
Sau buổi lễ nhập niệm, là cả đêm ba người nhà Kiên phải trông xác ông Hòa dưới cái ngọn đèn leo lắt.
Người ta quan niệm khi người mới chết, linh hồn vẫn còn rất yếu ớt, vẫn còn phải dựa vào thân xác. Cho nên nếu muốn người quá cố được sống tốt đẹp ở thế giới bên kia, thì trong những ngày đầu người mới chết, phải bảo vệ xác người quá cố khỏi những vật tà khí đụng chạm, cho đến khi cái xác hạ huyệt thì linh hồn mới đủ cứng cỏi cho quá trình sau đó.
Trong đó, vật chí tà cực hung có quan niệm đến những vật màu đen, được người ta quan niệm là sứ giả của âm ti như mèo đen, quạ, hay giống chim lợn là phải tuyệt đối đuổi chúng đi. Bằng không một khi để những thứ này tiếp cận gần cái xác, linh hồn mới rời khỏi nơi trần thế, lập tức hồn phi phách tán, biến mất không còn, ngay cả thế giới bên kia cũng không thể đến được.
Kiên thức trắng cả đêm, đến sáng hôm sau đã muốn có cảm giác gục xuống.
Đúng sáu giờ sáng, trưởng dòng họ Vũ là ông Tuấn có mặt, dẫn theo một vị sư trẻ tuổi độ tầm ngoài ba mươi đi vào giữa buổi lễ.
Vị sư trẻ tuổi ngồi xuống chính giữa, làm lễ siêu độ cho người đã chết. Hai bên người nhà, họ hàng xếp thành hai hàng dài quỳ tay chắp lạy hai bên chuẩn bị cùng thầy làm lễ siêu độ.
Ông Tuấn trước tiên cất giọng trầm trầm đầy quyền uy nói:
- Bây giờ bác Hòa chết bất đắc kỳ tử như thế, tôi thân là trưởng họ phải làm chuyện này cho rõ ràng. Phàm là người chết đuối đều có hung nghiệp nặng lắm, chết trước ao nhà, lại là vào buổi sớm. Điều này cho thấy hẳn là có nguyên do liên quan đến tâm linh chứ chẳng chơi...
Ông Tuấn chép miệng lại nói tiếp:
- Nhân có thầy Thích Quang Nhiên đi qua chi đà chùa Hạ Yên, lại nghe nói thầy là người hay đăng đàn giảng đạo, phật pháp hiểu rõ sâu rộng, nên tôi thân là trưởng họ Vũ mạn phép đại diện mời thầy đến đây làm lễ nhập siêu cho bác Hòa, rồi tiện đây muốn xin thầy xem cho cái chết của bác Hòa có phải là một cái chết bình thường hay không, hay lại là giống ma quỷ hại tính mạng của bác ấy, là do người có lòng dạ hiểm độc bày bùa bày ngải...
- Họ Vũ ta xưa nay sống ở làng Hạ Yên này, tích nhân tích đức, nhưng cũng có không ít kẻ ghen người ghét, làm ra những chuyện không ra tính người...
Ông Tuấn nói đến đây, mắt đảo ra ngoài, trong lời nói của ông ẩn chứa rất rõ ràng hàm ý trong đấy.
Chuyện là ở làng Hạ Yên này chia phe chia cánh, có năm đến sáu họ tranh dành nhau quyền thế, mà họ Vũ là một trong số ấy.
Ông Hòa tuy không phải là trưởng họ Vũ, nhưng cũng là ông trẻ trong họ có quyền có tiếng nói. Tính ông xưa nay nóng nảy, lại kiệm lời nên không ít lần gây thù chuốc oán với người khác họ, rồi cũng có người vì tức vì giận, có đôi khi nói thác: "Tao mà có bùa có ngải, có ngày tao phải bỏ bùa chết hết cả cánh nhà họ Vũ, cái loại ti tiện mất nhân mất nết..."
Ở cái đất làng Hạ Yên này, dòng họ chia phe chia cánh, rồi chia đạo này phái kia. Người theo đạo phật, người theo đạo thiên chúa, mỗi bên lại có một chủ nghĩa duy tâm riêng biệt không ai chịu phục ai. Có những khi trai trẻ trong các họ, vì lời qua tiếng lại xích mích, mà vác gậy gộc đuổi đánh lẫn nhau. Vì vậy dẫu là bình thường trông có hòa thuận lắm đấy, nhưng bên trong là chỉ cần xểnh ra một cái là lập tức có người chơi xỏ, rồi có người dùng mưu hèn kế bẩn ám hại lẫn nhau ra trò.
Đối với chuyện xảy ra ở làng Hạ Yên, Kiên thân là độc đinh trong họ Vũ, nhưng cũng không mặn mà gì mấy trò này. Còn về cánh ông Tuấn, thì hễ có cơ hội, là lập tức kiếm cớ lôi ra bới móc đếm xỉa xỏ xiên chĩa mũi dùi về phía họ khác để lấy lại vị thế của mình. Vì vậy chuyện ông Hòa chết, với cái chết không rõ lý do, lại càng là một cái cớ lớn để cánh ông Tuấn lợi dụng mà ám hại họ khác cho ra trò. Trong đó ở cái làng Hạ Yên này thì họ Nguyễn là một trong những cái họ bị họ Vũ ghét cay ghét đắng nhất.
Lần này ông Tuấn muốn chĩa mũi dùi, không ai khác là vào họ Nguyễn kì phùng địch thủ. Chỉ cần họ Nguyễn bị vạch mặt khiến cả làng ghét cay ghét đắng, thì ở cái làng Hạ Yên này, không chỉ họ Vũ được ngẩng cao đầu, mà họ Nguyễn cũng không còn đất sống ở làng này nữa. Đến khi ấy thì cánh họ Vũ dành chiến thắng sẽ thỏa mãn tâm nguyện bấy lâu...
Thầy Thích Quang Nhiên gật đầu, thầy cầm cái mõ đặt xuống trước mặt. Bắt đầu dùng gậy gỗ nhỏ gõ đều đều rồi trầm ngâm đọc kinh siêu độ...
Chốc chốc, thầy lại cầm một mớ tiền vàng ném ra trước mặt...
Buổi lễ kéo dài đến hai ba tiếng, lúc này đột nhiên thầy Thích Quang Nhiên chợt mở to hai mắt quát lớn:
- Cậy nắp áo quan ra!
Thầy dùng cái gậy gỗ trỏ thẳng vào áo quan ông Hòa với vẻ nghiêm trọng.
Ông Tuấn lập tức chớp lấy cơ hội nói lấy nói để:
- Đấy tao đã nói rồi mà, là có người giở trò chứ không sai...
Thanh niên họ Vũ nhanh chóng chạy đến cậy nắp áo quan...
Kịch!
Nắp áo quan nhanh chóng được mở ra, bên trong là xác ông hòa trắng bềnh bệnh trương phềnh, đã nhìn không ra mặt mũi. Cái xác được lau chùi kĩ càng sạch sẽ, mắt ông Hòa trước đấy cũng đã được vuốt vào nếp cho ngay ngắn, hai bàn tay đặt xuôi.
Vậy mà bây giờ bên trong áo quan, mắt ông Hòa đang mở to trợn trừng, hai đôi tay cứng ngắc vươn lên. Nắp áo quan vừa mở ra hiện ra cảnh tượng bên trong, lập tức khiến không ít người giật bắn mình xanh mặt. Trẻ con thì còn có đứa khóc thét lên vì sợ hãi...
Ông Tuấn lắp bắp nói:
- Rõ ràng là chính tay tôi đã vuốt mắt cho bác Hòa rồi cơ mà, sao bây giờ lại như thế này...
Ông Tuấn ngồi phịch xuống đất kinh hãi.
Nắp áo quan đóng lại, rõ ràng là được đóng bằng đinh ghìm chặt, cái áo quan được trông cả đêm. Vậy thì không thể có lý do gì mà có người ở ngoài lẻn vào cậy nắp cỗ áo quan phải cả chục người mới cậy được mà giở trò này. Vậy thì chỉ có thể có một câu trả lời để lý giải duy nhất, chính là tự cái xác đã mở mắt, tự nó đã đưa tay giơ lên...
Thầy Thích Quang Nhiên hai mắt nhắm nghiền, bàn tay liên tục chạm chuỗi tràng hạt vê tròn một vòng.
Thầy chép miệng nói:
- Cái chết của vị thí chủ này là có ẩn khúc, đúng như vị thí chủ này nghĩ đến. Cái chết này không phải do tai nạn, mà đích thực là có oan nghiệp của loài ma quỷ tạo nên.
Thầy Thích Quang Nhiên nói đến đây, cả hội đám nhiều người đều xanh mặt, không khí tang tóc càng thêm nồng đậm. Rõ ràng là từ một đám tang bình thường, vậy mà giờ đây lại dẫn đến chuyện có ma cỏ hại tính mạng người...
Thầy Thích Quang Nhiên gọi riêng người nhà, trong đó có cả Kiên lại một chỗ hỏi thăm:
- Gia chủ chết, có phải là trước đấy đã từng tạo oán nghiệp với người cõi âm hay không?
Bà Hường mẹ Kiên chắp tay vừa khóc vừa mếu máo nói:
- Lạy thầy, ông nhà con xưa nay có bao giờ dính vào mấy cái chuyện tâm linh này. Mà ma quỷ thế nào thì con cũng không biết...
Thầy Thích Quang Nhiên chắp tay chép miệng:
- Muốn thầy trừ cho cái nghiệp này, thì phải nói rõ cho thầy cái căn nguyên thì mới rõ được nhân quả, thì thầy mới giải cho được... Người nhà cứ nghĩ kĩ lại xem, có phải ông nhà trước đây đã có điều gì xúc phạm tâm linh hay không, và xúc phạm ở chỗ nào, xảy ra như thế nào. Dù là chi tiết nhỏ như thế nào cũng phải nói rõ cho thầy, thì thầy mới giải được cái vong nghiệp này...
Thầy vân vê chuỗi tràng hạt, miệng liên tục lẩm nhẩm đọc kinh phật trong miệng. Chính thầy lúc này cũng đang toát mồ hôi, vì thầy cũng có cảm giác được, mọi chuyện là không hề đơn giản một chút nào.
Bà Hường cứ khóc như ri, ngồi lên rồi lại sụp xuống, không khí tang tóc nồng đậm, lại càng làm bà Hường thêm hoảng loạn. Rồi chốc lát vì quá mệt do đã thức cả đêm, lại thêm suy nghĩ nhiều, bà Hường ngất đi...
Kiên vội đỡ bà Hường vào buồng trong nghỉ, rồi mới trở ra.
Lúc này nghĩ đến chuyện oán hồn của Duy, Kiên nghĩ mình không nên giấu giếm chuyện này. Cái chết của người đàn bà làm nghề lên đồng cùng khu trọ của Kiên, với cái chết của ông Hòa, tương tự đều rất có thể liên quan đến cái vong của Duy.
- Thưa thầy...
Kiên chợt đứng trước thầy Thích Quang Nhiên, giọng tần ngần ấp úng, cuối cùng đem chuyện của Duy kể rõ tường tận cho thầy Thích Quang Nhiên.
Thầy nghe xong, liền chắp tay niệm tràng hạt, chép miệng nói:
- Vậy thì đúng, thầy cũng tính ra được là có thứ vong nghiệp ám hại, nhưng nếu đúng là như lời bà ấy nói. Rất có thể vòng nhân quả này liên quan đến thí chủ, đã là như vậy, tự khắc ta sẽ có cách phá giải... Còn giờ thì cái xác này tuyệt đối không được chôn, phải để đúng bảy ngày để thầy trục oán nghiệp bám vào rồi mới được khâm niệm lại, trong bảy ngày ấy, thí chủ phải túc trực bên thầy, bày ra ba mươi sáu ngọn nến trông coi...
Thầy Thích Quang Nhiên nói xong, lui vào buồng trong chuẩn bị, lại dặn dò ông Tuấn đại sự là không cho người ngoài làm phiền, để thầy và Kiên cùng làm lễ siêu độ vong nghiệp.
Kiên tần ngần, mà không hiểu vì sao thầy lại làm như vậy, liền hỏi:
- Thưa thầy, vì sao lại phải bày ba mươi sáu ngọn nến để trông coi?
Thầy Thích Quang Nhiên kiên trì giải thích:
- Cái vong này nặng lắm, nó chia làm bốn mươi bốn phần hồn và phách, lần trước thí chủ kia giải lễ siêu độ, chỉ trục được tám phần trong bốn mươi bốn phần hồn phách của nó. Đạo hạnh của thí chủ ấy không đủ để trục hết, nên chỉ làm cho cái vong mất đi hình thái nhìn được bằng mắt, còn thực thể nó vẫn còn tồn tại và không tổn hại quá nhiều. Hậu quả là vì đạo hạnh chưa đủ, thí chủ ấy đã tự hại người hại mình... Gia chủ đây cũng là vì chuyện ấy mà bị liên lụy...
Thầy dừng lại một chút rồi lại nói tiếp:
- Thầy bày ra ba mươi sáu ngọn nến, chính là vì muốn thu thập đủ ba mươi sáu phần hồn phách này của nó, siêu độ cho nó thoát ly, đã là vong thì phải giải, mà đã giải thì phải giải cho tới nơi tới chốn. Bằng không chỉ cần còn lại một phần hồn phách của cái vong, cũng đủ hại chết tất cả người có dính đến vong nghiệp của nó. Phật pháp chủ trì siêu độ, cảm hóa nhân duyên, không chủ trì hủy diệt... Nên thầy phải cần bảy ngày để cảm hóa ba mươi sáu phần hồn phách này, rồi đem về chùa Quang Tự phong ấn ở đấy, sau này ngày ngày đăng đàn giảng đạo, vong nghiệp này tự khắc tiêu tán oán niệm, lập tức siêu độ, thí chủ có hiểu chưa?
Thầy Thích Quang Nhiên giải thích xong, chăm chú nhìn Kiên với đôi mắt quan sát nồng đậm, nhìn rõ ý vị trên khuôn mặt của Kiên.
Kiên nghe xong có đôi chút đã hiểu được phần nào, thì ra cái chết này xảy ra, là liên quan đến việc bà đồng cùng nơi ở của Kiên đạo hạnh không đủ, dẫn đến phản lại oán nghiệp, hậu quả là ngay cả ông Hòa ở quê nhà có chút oán niệm với vong hồn của Duy, cũng bị Duy hại chết.
Sau khi được thầy Thích Quang Nhiên giải thích, đám tang tạm thời được hoãn lại để thầy lập đàn nhập siêu. Gia đình Kiên phải chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng trong bảy ngày, trong bảy ngày này tuyệt đối nguy hiểm. Thầy Thích Quang Nhiên nhắc đi nhắc lại, chỉ cần một ngọn trong ba mươi sáu ngọn nến bị tắt, tức là đăng đàn bị hỏng, khi ấy cho dù trời cũng không cứu được... Bao gồm lúc ấy ngay cả thầy Thích Quang Nhiên cũng gặp nguy hiểm, tuy nhiên thầy cũng trấn an mọi người rằng không có việc gì phải lo lắng, bởi bảy ngày niệm phật sẽ tuyệt đối an toàn, đạo hạnh của thầy đủ để giải nghiệp Vong này.
Kiên ngồi trước cỗ áo quan của ông Hòa, liên tục chắp tay đọc theo lời kinh phật mà thầy Thích Quang Nhiên đọc to bên ngoài.
Cả bầu không khí âm u đến rợn người.
Ngoài ngõ, hàng trăm người dân bu kín vây quanh, nghe nói có thầy đăng đàn giải vong hại người nên đến xem rất đông.
Có người còn lập bát nhang, lập mâm cúng thắp hương khói hy vọng đô siêu thành công, vong nghiệp sẽ được giải.
Một ngày.
Hai ngày.
Ba ngày.
Bốn ngày.
Năm ngày.
Rồi đến ngày thứ sáu, bất chợt có tiếng thét kinh hãi của bà Hường ở trong nhà vọng ra. Bà Hường sắc mặt thất thểu khóc rú lên chạy ra khỏi nhà, rồi ngã xuống đất cố sức chạy. Giữa đường, bà hường ngã xuống sân đất trước nhà ngất đi, ông Tuấn thấy sự lạ, lập tức chạy như bay vào trong nhà theo dõi sự tình.
Chỉ một lát sau, lập tức có tiếng kêu thảng thốt của ông Tuấn vọng ra:
- Ôi trời ơi thầy ơi...
Chỉ một tiếng kêu như thế, lập tức đám thanh niên họ Vũ cũng không kìm được mà nhảy vào trong nhà để xem có chuyện gì xảy ra. Lát sau ba bốn người thanh niên sắc mặt cắt không còn giọt máu, chạy như bay như biến ra khỏi nhà vì kinh hãi.
Chỉ có giọng ông Tuấn, dù có hơi run nhưng vẫn vang ra đều đều:
- Chúng mày... chúng mày đem xác thầy ra ngoài... rồi một thằng chạy qua chùa Hạ Yên báo với bên ấy, còn thằng Kiên thằng Thắng thì xốc chúng nó lên đưa ra trạm xá xã, nhanh lên...
Ông Tuấn vừa run giọng sợ hãi, vừa thúc giục ba bốn người thanh niên còn dám đứng lại phân việc.
Trong nhà, hai người thanh niên lần lượt đem Kiên và Thắng em trai của Kiên cõng trên lưng, lao vào đám đông chạy về hướng trạm xá xã. Hai người thanh niên còn lại, cùng với ông Tuấn, dần dần run run bê xác thầy Thích Quang Nhiên dần xuất hiện trước mắt của cả trăm người.
Xác thầy tái xanh, miệng há to nhìn hốt hoảng, mặt thầy tím tái lại như bị thứ gì bóp cổ đến tắc nghẹt cả máu. Cái xác thầy cứng đơ khô đét, màu áo cà sa đều bị nhuốm thành nhiều vệt nâu khô lại vì máu trào ra từ miệng thầy.
Thầy Thích Quang Nhiên đã chết, không ai biết thầy đã chết cách đấy bao lâu, nhưng nhìn vào sắc mặt bà Hường, cùng với việc bà Hường vừa mới chạy ra, thì cái chuyện động trời này mới xảy ra chứ chẳng lâu hơn được.
Sau lúc ấy vài phút, có khoảng năm sáu người mặc áo sư sãi tách từ trong đám đông đi đến, đi đầu là một người mặc áo cà sa màu vàng, là trụ trì chùa Hạ Yên cùng tăng đồ trong chùa đi tới.
Thầy chắp tay miệng nói:
- A di đà phật! Thầy Thích Quang Nhiên đã viên tịch, thỉnh thí chủ trợ giúp nhà chùa đem di thể của thầy về chùa Hạ Yên, để nhà chùa làm lễ siêu độ...
Trụ trì chùa Hạ Yên sắc mặt thoáng xanh, đủ thấy cũng vì chuyện này mà sợ hãi, nhưng dù sao thầy cũng là người nhà chùa, nên vẫn cố giữ được nét trấn tĩnh của người đứng đầu, mà mở miệng nhờ cậy.
Ông Tuấn lúc này tinh thần hoảng loạn, không biết phải làm sao, lại nghe thầy trụ trì nói như vậy thì như có được cọng rơm cứu mạng liên tục nói:
- Vâng vâng thưa thầy, chúng con xin làm ngay...
Ông Tuấn nhanh chóng sai sử hai thanh niên họ Vũ, đem xác thầy Thích Quang Nhiên sang chùa Hạ Yên, rồi lúc này họp mặt họ hàng bàn bạc:
- Bây giờ chuyện đã ra cớ sự này, bác Hòa cũng không thể để mãi như vậy, theo tôi thấy thôi thì tạm thời chôn bác Hòa cho nó an tĩnh, rồi về cái chuyện giải hạn làm lễ này ta từ từ tính sau?
Ông Tuấn lên tiếng hỏi ý kiến mọi người xung quanh, lập tức có tiếng râm ran phản đối. Một người đàn ông trung niên họ Vũ đứng phắt dậy nói:
- Ông trưởng họ nói thế là không được, phàm đã đụng vào cái thứ tâm linh là không thể bất kính, bằng không rước họa vào thân thì ông có chịu nổi hay không? Theo tôi thiết nghĩ nhà chùa không có đủ tài làm cái việc ấy, thì ta để việc ấy cho bên nhà thờ, tôi nghe nói mấy ông cha sứ là cũng trừ tà hiệu nghiệm lắm!
Người đàn ông trung niên nói xong, lập tức có không ít âm thanh đồng tình.
Ông Tuấn chau mày, nghĩ cũng phải.
Rồi ngay buổi tối hôm ấy ông cùng đám người họ hàng, qua nhà thờ mời cha sứ nhà thờ Hạ Yên qua để làm lễ.
Cha sứ nhà thờ Hạ Yên lập tức nhận lời, ngay đếm ấy cùng người nhà họ Vũ qua nhà ông Hòa. Đem theo nước thánh, kinh nhà thờ một cuốn cùng với giáo dân đồng thời tiến vào bên trong làm lễ rửa tội cho hết loạt người trong nhà.
Rồi ngay trong đêm cha sứ hạ lệnh cho người nhà niệm áo quan lại một chỗ, cha sứ đọc kinh khu trừ ma quỷ. Ngay đêm ấy lại cho người nhà hạ áo quan của ông Hòa chôn ngay dưới đất. Lại đặt thêm một biểu tượng cây thánh giá trước mộ để trấn yểm, làm xong những chuyện ấy, cha sứ cam đoan là đã diệt trừ được loài ma quỷ. Đưa ra lời khuyên cho người nhà, rồi trở về nhà thờ Hạ Yên ngay trong đêm.
Nhưng mà có vẻ như mọi chuyện chưa dừng lại và mọi người đã lầm.
Ngay sáng hôm sau, người ta phong phanh đồn âm lên là đêm qua trong nhà thờ sứ Hạ Yên có tiếng thét hoảng loạn rất lớn, rằng vị cha sứ của nhà thờ sứ Hạ Yên vì dính vào Vong nghiệp mà cũng chết nốt.
Đến chiều, giáo dân cạy cửa nhà thờ, và quả nhiên đã phát hiện ra cha sứ chết há hốc miệng, mặt mày kinh hãi xanh mét, nhìn qua rất giống với cái chết của thầy Thích Quang Nhiên...
Giáo dân không ít người tức giận, cho rằng là vì họ Vũ hại cha sứ chết, nên kéo đến trước cửa nhà ông Hòa kêu gào rất đông, không ít cánh bên nhà Phật cũng kéo ra chửi bới loạn là vì cha sứ tay nghề kém nên mới chết. Cả hai bên chia phe chia cánh chửi bới rồi cuối cùng đánh nhau loạn hết cả lên.
Về phần ông Tuấn, mấy ngày hôm nay liên tục gặp ác mộng, đêm nào ông cũng mơ thấy hình đứa trẻ bóng trắng bệch hiện về đòi mạng.
Rồi đấy cũng chẳng được ít ngày sau, người ta phát hiện ra ông Tuấn cũng chết.
Ông Tuấn chết vì suy nhược quá độ, vì lo vì nghĩ mà không ăn không ngủ. Đến khi đến trạm xá xã truyền nước thì đã không thể cứu được nữa.
Sự việc càng ngày càng diễn biến hoang mang cực độ, cả làng Hạ Yên nháo nhác. Có người vì sợ mà bỏ lên chùa cả tuần mới về, cũng có người thì bỏ làng vì muốn là vong không theo được mình.
Kiên cả tuần trầm ngâm suy tư, anh không nghĩ là mọi chuyện lại diễn biến đến kết cục này. Nghĩ lại cái ngày ấy, cái ngày mà Kiên đón Duy vào nhà rồi cho nó ăn cơm trắng, Kiên không nghĩ chỉ vì một chuyện đơn giản như vậy mà khiến anh vướng vào một loạt oán nghiệp sâu đậm.
Cứ như vậy khoảng hơn một tháng trôi qua.
Một hôm Kiên thất thểu ngồi trước nhà. Bất chợt anh nom thấy có bóng một người đàn ông râu dài, độ tuổi ngoài sáu mươi, đang khoác tay nải từ bên ngoài gọi với vào:
- Có ai ở nhà không?
Tiếng ông lão già nua, nhưng vẫn còn vang lắm.
Kiên vội đứng phắt dậy chạy ra phía cổng, giọng lễ phép nói:
- Cháu chào ông, ông tìm ai ạ?
Ông già dáng vẻ đạo mạo, lại càng giống nhà nho thời xưa, vẻ mặt hiền từ nói vang:
- Tôi là thầy của con Hiền...
Ông lão nói xong vuốt chòm râu chờ đợi, còn Kiên vừa nghe tới chữ Hiền thì liền lắp bắp nói:
- Hiền... Hiền nào ạ... Không nhẽ là chị Hiền...
Ông lão gật đầu nói:
- Phải, là cái Hiền mà cậu biết đấy. Cậu xem tôi còn dẫn ai tới đây...
Ông lão chép miệng, nói xong rồi chỉ tay về phía sau lưng. Kiên lúc này mới để ý sau lưng ông lão có hai người, hơn nữa hai người này lại còn cực kỳ quen thuộc. Đó chính là hai mẹ con trong cùng khu trọ lúc trước của Kiên, còn người phụ nữ tên Hiền mà ông lão nhắc đến, không ai khác chính là người phụ nữ làm nghề lên đồng ở khu trọ, là người đã làm lễ nhập siêu trước đây và đã chết.
Kiên thoáng kinh hãi, kinh hãi vì không biết tại sao ông lão này lại biết nhà mình, còn kinh hãi hơn nữa là vì sao ông cũng dẫn cả hai mẹ con kia đến đây. Chính bà Hiền lúc trước đã nói, bà ấy, Kiên và hai mẹ con nhà này là những người có vận mệnh giải vong nghiệp. Kiên nghĩ lại chuyện này mà dần hiểu ra mọi chuyện...
- Cậu không định mời chúng tôi vào nhà sao?
Ông lão thoáng mỉm cười nói.
Cái vẻ cười của ông lão sao mà hiền hậu, lại có cảm giác làm cho Kiên cảm thấy an tĩnh lạ thường. Kiên nói:
- À vâng, mời cụ vào nhà...
Kiên rót chén chè, mời ông lão uống nước, lại tiện tay rót chén chè mời người phụ nữ với đứa con nhỏ.
Ông lão nhấp chén chè chép miệng rồi nói:
- Hôm nay tôi đến đây, là để giải quyết nốt việc còn dang dở, cũng là giải quyết nốt cái hậu quả của việc con Hiền học nghề không đến nơi đến chốn rồi hại người ta đến tan cửa nát nhà...
- Tôi xin tự giới thiệu, tôi là truyền nhân hai đời của cụ Trịnh Cung. Là người đầu tiên theo đạo toán thuật của nước mình, đoán được chuyện âm dương quỷ thần. Truyền nhân của cụ thường ít xuất hiện ở đời, chỉ có con Hiền là ngoại lệ, phá đạo khi chưa học hết nghề, rồi đi làm cái nghề mà thế gian khinh thường là buôn thần bán thánh.
- Mấy hôm trước tôi có tính được có chuyện chẳng lành, rồi tính ra được con Hiền đã chết. Sau hôm ấy tôi lập tức tính được đến đây là có vong nghiệp xuất hiện, lại toán thuật được kiếp trước của cái vong nghiệp này. Nên hôm nay tôi đến để giải vong nghiệp, đồng thời cũng là để kể rõ vong nghiệp kiếp trước tại sao lại tạo thành oán nghiệp sâu đậm đi theo cậu như vậy.
Ông lão nói xong, chép miệng uống trà, rồi kể liền một mạch nói:
- Cái vong này kiếp trước với cậu sinh ra là hai anh em trai trong cùng một nhà, hai anh em rất hòa thuận. Một ngày cậu gặp một người phụ nữ, và đem lòng yêu cô ta. Nhưng người phụ nữ này lại không hề thích cậu, mà lại thích anh trai của cậu. Từ đó cậu sinh ra lòng ghen ghét đố kỵ, rồi khi người phụ nữ ấy và anh trai của cậu thành vợ thành chồng, cậu vẫn không từ bỏ tâm niệm. Sau này anh trai cậu đi vắng, cậu đã đang tâm cưỡng bách chị dâu mình làm chuyện nghịch đạo lý, rồi mang thai đứa con không phải của anh trai cậu. Anh trai cậu biết chuyện, tức đến cắn lưỡi mà chết, oán hồn tích tụ thành một đoàn vong nghiệp, chuyển giới đầu thai nhưng không thành, cuối cùng lại thành vong hình một đứa trẻ. Nó vẫn kiên trì chờ đợi, rồi chờ đến kiếp này...
- Cái vong nghiệp ấy cứ chờ, rồi lại chờ, chờ mãi cho đến khi cậu được đầu thai. Thì nó cũng đã vơi đi gần hết ký ức, chỉ còn giữ được cái tâm niệm là phải bám theo cậu. Khi cậu cho nó ăn cơm trắng, thì lại càng làm cho nó thức tỉnh một phần ý niệm mà bám theo cậu. Và khi con Hiền làm ra chuyện dại dột, diệt tám phần hồn của nó, mới làm nó triệt để thức tỉnh lại ký ức kiếp trước, oán nghiệt sâu đậm hình thành nhớ lại mà trả thù cậu. Trước tiên là muốn giết hết người thân của cậu, những người có tà niệm ác ý với nó, rồi đến một ngày mới giết cậu để trả thù.
Ông lão nói xong lại chỉ vào người phụ nữ và đứa trẻ nói:
- Cậu đoán xem cô ấy và đứa con cô ấy có thân phận gì kiếp trước?
Kiên lắp bắp:
- Chẳng lẽ là, chị dâu và đứa con của cháu kiếp trước?
Ông lão gật đầu nói:
- Phải, mà cũng không phải...
Kiên lung túng nói:
- Ý cụ là sao mà cháu không hiểu ạ?
Ông lão nói:
- Cô ấy xác thực là chị dâu của cậu kiếp trước, còn đứa trẻ thì đúng là đứa trẻ của kiếp trước, nhưng nó lại không phải là con của cậu...
Kiên nói:
- Không phải con của cháu kiếp trước? Vậy ý cụ nói là anh trai kiếp trước của cháu đã hiểu lầm cháu sao?
Ông lão hơi trợn mắt nói:
- Nó xác thực là con trai của anh trai cậu kiếp trước, nhưng về chuyện thương thiên hại lý kiếp trước cậu làm thì không sai vào đâu được. Nhưng đối với tôi, chỉ một phần nhỏ này thôi, là đã đủ siêu độ cho anh trai của cậu rồi...
Ông lão cười nói tiếp:
- Bây giờ tôi sẽ gọi anh trai của cậu hiện hồn, đồng thời đánh thức ký ức một phần kiếp trước của cậu, để cậu tạ lỗi với nó. Hơn nữa tôi sẽ giải thích với nói mọi chuyện, hy vọng nó sẽ hiểu mà từ từ tiêu tan oán niệm đối với cậu...
Ông lão nói xong liền phất tay, một đạo bùa chú hiện lên bay lập lòe ánh lửa. Từ trong không khí một vệt trắng nhàn nhạt dần hiện ra, là bóng hồn của Duy. Cái bóng hồn dần hình thành ý niệm, từ trong khuôn mặt nó biểu hiện vẻ giữ tợn nhìn Kiên đầy thù hằn.
Ông lão lại phất tay một cái nữa, oán hồn của Duy lại dần dần biến ảo lớn lên, thành một người lớn có tướng mạo đẹp trai từng trải, tuy nhiên trên đôi mắt của oán hồn vẫn hiện vẻ oán hận sâu đậm.
Ông lão tiếp tục phất tay ném ra bùa chú, trong mắt Kiên dần xuất hiện vẻ mê mang. Người phụ nữ cùng đứa con cô ta cũng hiện vẻ mê mang theo cùng... Miệng ông lão lầm rầm chú ngữ, rồi miệng Kiên cũng đồng thời mấp máy theo. Người phụ nữ cùng đứa con cô ta trong vẻ mộng mị cũng đang phân trần.
Cái vong hiện vẻ thoáng giữ tợn, dần dần chuyển sang phẫn nộ.
Rồi ông lão liên tục lẩm nhẩm, phải mất một thời gian thật lâu sau, vẻ mặt của cái vong mới dần chuyển sang hòa hoãn.
Cuối cùng một cỗ ý niệm tức giận còn sót lại cũng triệt để tiêu tan, cái vong hướng ông lão bái lạy một cái, rồi trực tiếp tan biến.
Đúng lúc này Kiên và người phụ nữ cùng đứa trẻ hoàn hồn tỉnh lại. Kiên chỉ biết mọi chuyện vừa rồi đều rơi vào mắt Kiên, nhưng lại như có một con người khác trong Kiên thức tỉnh điều khiển Kiên trỗi dậy. Tận cho đến lúc mọi việc qua đi, mà Kiên vẫn không biết là mình đã nói gì với oán hồn của Duy.
Xong việc, ông lão, người phụ nữ và đứa trẻ lập tức cùng nhau đi ra khỏi cửa.
Trước khi đi ông lão còn quay lại dặn dò Kiên vài câu:
- Cậu hãy nhớ kĩ, dẫu là kiếp này làm ác không nhận hậu quả, nhưng kiếp sau tất báo. Mà phàm là người thì tất sẽ có nhân quả, tất sẽ gặp vong nghiệp, vì vậy nếu không muốn rước họa vào thân, thức tỉnh vong nghiệp kiếp trước, tuyệt đối gặp người lạ đừng cho ăn cơm trắng, đây không phải là lời nói đùa, mà là thực nghiệm của thế nhân. Nhớ kĩ...
Ông lão nói xong, giọng cười sang sảng bước đi, cùng người phụ nữ và đứa trẻ biến mất sau cánh cửa gỗ.
Sau bao nhiêu chuyện trải qua, Kiên dần như lấy lại được cuộc sống của mình. Sau ngày hôm ấy, Kiên không còn bất cứ cảm giác bất an nào, mà chỉ cảm thấy rất nhẹ nhõm, giống như tinh thần lao tù cuối cùng cũng đã được tự do. Những chuyện về ma về quỷ xảy ra mấy tháng qua, cuối cùng cũng đã giải. Vong nghiệp kiếp trước cũng đã dứt, người ta nói quả thật không có sai. Gieo nhân nào ắt gặt quả ấy, làm chuyện ác mà muốn người không biết, trừ phi là mình đừng làm.
***
Sáng sớm khi mặt trời vừa ló dạng, Kiên mở mắt bước ra sau nhà đánh răng rửa mặt mũi. Mùi rượu nồng nặc từ đêm qua vẫn còn ám ảnh anh về những trận rượu say lì bì cùng lũ bạn sát phạt trên bàn nhậu. Kiên đưa chiếc bàn chải đánh răng vào khoang miệng cọ nhè nhẹ, đôi mắt lơ đang nhìn xung quanh. Chợt Kiên nom thấy trước nhà, có bóng dáng một đứa trẻ đang nằm co ro rên hừ hừ vì lạnh. Kiên giật mình cảm thấy kỳ lạ, anh đánh răng vội qua một lượt, rồi súc miệng rửa mặt thật nhanh.
Kiên bước chậm tới dưới mái hiên, trước mắt anh là một đứa trẻ độ tầm ba đến bốn tuổi. Trông nó nhỏ bé mà kháu khỉnh, nó đang nằm dưới hiên nhà anh, ngủ tại đây từ bao giờ. Nhìn thấy sắc mặt đứa bé tiều tụy, Kiên bỗng động lòng trắc ẩn.
Anh thò tay chạm vào thân mình đứa trẻ lay nhè nhẹ:
- Này em!
Kiên lay động nhanh, khiến đứa trẻ hơi giật mình. Sắc mặt nó tiều tụy, mắt nó nóng rát khô ran mở ra, trông nó như không có sức lực, chắc hẳn nó phải đói lắm, nhìn nó như nhiều ngày nay chưa được thứ gì vào bụng.
Miệng nó mấp máy từng câu nhưng Kiên nghe không sao rõ nổi, nó muốn nói điều gì. Nhưng có lẽ phần vì quá mệt mỏi, phần vì mới thức dậy sau cơn ngủ say, nên nó chỉ đành thở nhẹ, trông nó như đang thoi thóp.
Động lòng chắc ẩn, Kiên vội bế đứa trẻ vào nhà. Anh dựng nó ngồi lên một cái góc ghế trong nhà, lúc này người nhà cũng đã dậy cả. Ông Hòa nhìn thấy Kiên bế một đứa trẻ vào nhà liền cất giọng hỏi:
- Đứa nào đây? Con rơi con vãi ngoài đường ngoài chợ của mày à?
Ông Hòa tính hay tếu táo, vẫn luôn thích đùa. Kiên chợt cắt ngang, giọng hơi gắt:
- Bố đừng có đùa, sớm rồi con dậy thấy nó nằm ở ngoài hiên nhà mình. Trông nó tiều tụy lắm, chắc bị người ta bỏ nên đem vào, cho nó ăn một ít đồ ăn rồi dán thông báo tìm người sau…
Kiên dừng lại một lúc rồi lại hỏi tiếp:
- Nhà mình còn ít cơm nguội nào không bố?
Ông Hòa nhấp chén chè buổi sáng, thói quen này của ông đã bao nhiêu năm nay hình thành khó bỏ. Ông chép miệng nói:
- Mày có biết nó là ai đâu, sao mà cho nó ăn cơm được. Người lạ vào nhà, không được cho ăn cơm ngay. Đấy là cái tục mà các cụ truyền rồi, mày phạm vào phải vạ rồi vong nó theo thì làm sao?
Ông Hòa thường ngày rất mê tín, nên nói cái gì cũng phải động chạm đến kiêng kị một ít. Kiên còn trẻ nên không tin vào mấy thứ ấy cho lắm, nhưng vẫn để vừa lòng bố, anh quay sang đứa trẻ hỏi nhỏ:
- Em ăn mỳ tôm không?
Đứa trẻ lắc đầu. Kiên lại hỏi tiếp:
- Thế ăn bánh nhé?
Đứa trẻ lại tiếp tục lắc đầu, Kiên không còn sự lựa chọn nào khác, như một thói quen, anh lại hỏi cho quen miệng:
- Thế ăn cơm nhé!
Đứa trẻ kia chừng như chỉ chờ câu hỏi này, nó vội gật đầu ngay. Kiên bất đắc dĩ thở dài, ông Hòa nghe thấy thế thì liền gắt ngay:
- Tao đã nói rồi đấy, mày cứ không nghe tao thì liệu hồn!
Kiên cắt ngang:
- Sáng sớm ngày ra mà bố đã thế rồi, ăn cơm thì sao? Bố mê tín nó vừa thôi…
Kiên chẳng thèm đoái hoài đến ông Hòa, mặc cho ông lèm bèm tức giận ở nhà trên. Kiên vẫn xuống bếp lấy cho đứa bé một chén cơm nhỏ. Anh phát hiện ra trong nhà chẳng còn chút thức ăn nào, nhưng nghĩ bụng chắc nó đói thì cũng không cần nhiều. Kiên chỉ xới tạm một thìa cơm trắng, cầm một đôi đũa lên nhà trên.
Kiên đưa bát cơm trắng cùng đôi đũa cho đứa trẻ, chợt anh mới nhớ là đứa trẻ còn nhỏ quá, chắc gì đã biết cầm đũa. Anh định lấy lại đôi đũa rồi thay cho nó bằng một cái thìa. Nhưng trước mắt anh, đứa trẻ đã từ lúc này cầm đũa và cơm ngon lành như một người lớn, cái vẻ cầm đũa của nó nom sao mà có kinh nghiệm lạ.
Kiên chợt cười mỉm, nhìn đứa trẻ tiều tụy hốc hác và cơm. Chỉ là cơm trắng không thôi mà nó cũng ăn ngon lành đến thế.
Ông Hòa tức giận từ lúc bấy, lúc Kiên từ dưới bếp cầm bát cơm trắng lên, thì đã không thấy bóng dáng ông Hòa đâu cả.
Hôm nay vì có đứa bé này, nên Kiên tạm thời không ra đồng. Anh đan nốt chỗ nan còn sót lại trong góc bếp để làm cái lồng gà, rồi mới chạy vội ra xã để dán cái tờ thông báo tìm người thân cho đứa bé.
Anh nhìn đứa bé rồi cất giọng thân mật hỏi:
- Em tên là gì?
Đứa bé dương đôi mắt tròn lên nhìn Kiên, nhưng không trả lời. Kiên lại cố hỏi tiếp:
- Em phải cho anh biết tên thì anh mới biết đường mà làm thông báo tìm người nhà cho em chứ?
Đứa trẻ cúi đầu, nó hình như đang suy nghĩ, rồi cuối cùng nó cũng rặn ra được vài từ:
- Duy… Duy…
Kiên gật đầu nói:
- À, thì ra em tên Duy.
Rồi Kiên ghi nhanh vào tờ thông báo, anh chạy ra góc nhà vớ nhanh chiếc xe rồi nhảy lên.
Chợt anh thấy đứa bé tên Duy kia lẽo đẽo chạy theo mình, nó bám lấy cái vạt áo của anh không rời. Kiên quới tạm tay nó ra rồi nói:
- Anh đi lên xã dán thông báo tìm người cho em, em cứ ở nhà rồi lát anh về ngay.
Nhưng Duy vẫn lắc đầu, nó vẫn bám chặt lấy Kiên, mặc cho Kiên có dùng sức thế nào nhưng vẫn không lay nổi.
Bất giác Kiên đành cười trừ, bồng tạm đứa trẻ lên sau xe đạp rồi chạy xe nhanh lên xã dán tờ thông báo.
Từ hôm dán thông báo trên xã, Duy vẫn ở nhà Kiên chờ trực. Lạ thay đến bữa cơm, nó chỉ ăn duy nhất một bát cơm trắng mà không hề động đến thức ăn. Kể cả Kiên có gắp cho nó thức ăn vào bát, nhưng xong bữa thì cơm đã hết sạch, thức ăn thì vẫn còn nguyên.
Kiên thấy lạ thì hỏi:
- Sao em không ăn thức ăn?
Duy lắc đầu không nói, dường như nó rất kiệm lời so với những đứa trẻ cùng tuổi, mà suy nghĩ của nó, lại có mười phần lanh lợi khác thường.
Kiên đợi đã được dăm hôm mà không thấy tin tức gì, liền thưa chuyện với ông Hòa nói:
- Kỳ nghỉ hè lần này của con cũng hết rồi, nay mai con phải về thành phố. Thằng Duy nó cứ theo con mãi, thôi thì bố cứ để nó xuống thành phố với con, xong rồi đợt nào xã có tin thì bố điện cho con biết, con sẽ đem em nó về ngay.
Ông Hòa mấy đận nói mà Kiên không nghe, cũng không thèm để trong bụng, chỉ gật đầu cho có lệ, cái mặt ông lạnh tanh như tiền. Ông liếc nhìn Duy một cái với vẻ kiêng dè, rồi quay đầu đi tiếp tục uống chè như thường lệ.
Kiên xuống thành phố Hà Nội, vào ở tại khu trọ quen thuộc. Người trong khu trọ thấy Kiên dắt theo một đứa trẻ, nom thấy lạ thì ai cũng hỏi chuyện. Kiên bất giác chỉ cười, nói thác là em họ dắt xuống đây chơi.
Trong xóm trọ có một người hành nghề lên đồng, nom thấy Duy liền cất giọng nói:
- Sao tao thấy nó giống như vong ấy, người gì mà da trắng như bị bạch tạng!
Kiên cắt ngang:
- Có bà mới là vong thì có, một vừa hai phải thôi. Cùng xóm với nhau hà tất gì lừa gạt nhau như thế, bà như thế nào tôi lại không biết, lừa thiên hạ thì được chứ còn…
Thấy Kiên nói thế người phụ nữ liền nói ngay:
- Ơ hay cái thằng này, đấy là tao nói thế chứ có liên quan gì đâu nào. Mà mày cứ nói toáng lên thế thì chị mày mất hết khách chứ còn gì nữa, còn làm ăn cái gì nữa. Mày phải để cho chị kiếm miếng cơm chứ…
Kiên cười nói:
- Được rồi, ai chẳng biết bà bịp thiên hạ thế nào. Nhưng từ dày đừng có nói đùa kiểu ấy nữa, kẻo người ta lại hiểu lầm.
Người phụ nữ lầm bầm lầm bầm, rồi quay phắt lại vào phòng đóng cửa cái rầm.
Kiên lắc đầu cười trừ, dắt Duy vào trong nhà rồi đi nấu cơm. Từ ngày có Duy ở chung, Kiên thấy sao nó cứ lạ lạ. Nhiều lần Kiên bắt gặp thấy Duy đẫn đờ như một đứa mất hồn, mà lại thêm cái thói quen chỉ ăn cơm trắng của nó khiến Kiên càng phát khiếp hơn.
Xóm của Kiên chia làm chín phòng trọ, ở đầu phòng của Kiên có một cái bể nước rất lớn dùng chung. Hôm nay Kiên giặt quần áo ở gần bể nước, thấy người phụ nữ hành nghề thầy đồng ở cái phòng xa nhất xách đồ đạc bước ra, hình như bà ta đang chuẩn bị có một chuyến đi xa xôi thì phải.
Kiên liền cất giọng nói đùa:
- Bà chị lại đi làm lễ cho người ta đấy à?
Người phụ nữ thấy Kiên hỏi, liền quay đầu lại lườm nhẹ:
- Cái thằng này, chị còn ở với mày thì còn đến khổ. Không phải, lần này nhà chị ở quê có việc gấp, phải về nhà mấy hôm…
Nói rồi người phụ nữ lắc đầu, quay lưng xách đồ đi thẳng. Đối diện Kiên cũng có một nhà trọ, có người xách đồ bước ra. Người bước ra là một cặp mẹ con, người mẹ khoảng bốn mươi, người con khoảng mười lăm mười sáu tuổi gì đấy. Hai người nom thấy Kiên, liền gật đầu cúi chào nhè nhẹ.
Kiên giặt xong quần áo, đem vào nhà, thấy Duy đang ngửa cổ nhìn lên xà ngang với vẻ khác thường. Kiên liền hỏi:
- Em làm gì đấy?
Duy lắc đầu không nói gì, thấy vậy Kiên liền mượn luôn cơ hội nói chuyện:
- Hôm tới anh có việc phải đi mất một ngày, chắc phải để em ở nhà một mình.
Duy chợt quay sang nhìn Kiên với vẻ lạ thường. Kiên vừa nhìn đã biết ý định của bé Duy, liền nói:
- Không cho em theo được, việc lần này quan trọng với anh lắm.
Kiên nhìn Duy với vẻ chờ mong, dường như anh sợ là sẽ giống như những lần trước, bé Duy vẫn sẽ bám theo mình. Nhưng may sao, lần này Duy lại rất ngoan ngoãn gật đầu, hình như đối với chuyện này rất đồng ý.
Kiên thở phào nhẹ nhõm, làm một số việc, rồi đi nấu cơm, đến bữa lại xới một bát cơm trắng cho Duy như thường lệ. Trông Duy nhỏ thó mà ăn khỏe dễ sợ, bát cơm trắng Kiên xới ngày càng đầy, đến khi đầy bằng bát cơm cúng, mà Duy vẫn ăn hết, điều ấy khiến Kiên nể làm sao.
Kiên sắp xếp một số việc, rồi lên chuyến xe khách từ sớm.
Sau hôm Kiên đi, bé Duy ở lại một mình ở khu trọ, nồi cơm trắng Kiên đã chuẩn bị từ sớm, sẽ đủ cho Duy ăn cả ngày, rồi tối muộn Kiên về cũng chẳng lo.
Nhưng Kiên lại không biết rằng, ngay từ cái giây phút anh rời khỏi. Lại chính là lúc nỗi ác mộng kinh hoàng dành cho khu trọ ập đến.
Buổi sáng sớm, từ bên ngoài khu trọ, người ta nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ rầm trời, tiếng kêu gào hoảng loạn không ngớt. Vô số người muốn đập cửa cánh cổng của khu trọ để chui vào, nhưng lạ thay làm sao, cánh cổng sắt vốn mỏng manh thường ngày, hôm nay dùng búa tạ cũng đập không nổi. Trong xóm trọ có chín phòng, ngoài ba phòng đi trống hết không còn ai, sáu căn phòng còn lại vẫn đều có người, nhưng kỳ lạ là ngoài tiếng kêu gào hoảng loạn của người phía bên trong, vẫn không có người nào trong khu trọ mở cánh cổng ra để trợ giúp.
Bất chấp tiếng kêu gào hoảng loạn, ngày càng có nhiều người tụ tập hơn trước cổng khu trọ, công an tràn đến theo điện báo, phá cửa xông vào. Nhưng cánh cổng vẫn lại đóng cực kỳ vững chắc, khu trọ này được xây dựng kiên cố, ngoài việc đi vào bằng cổng chính thì không còn bất cứ con đường nào khác.
Hôm này Kiên xong việc sớm, liền mau chóng lên xe trở về khu trọ. Đến đầu ngõ, anh đã nghe thấy tiếng huyên náo, lại thấy người dân bu kín quanh thì liền hoảng sợ chạy tới. Đến nơi, Kiên thấy cánh cổng sắt của khu trọ mỏng manh vô cùng, mà những anh công an đang cố sức phá tan nhưng không nổi. Anh vội chạy đến trước mặt mấy người, cất giọng hỏi dồn:
- Có chuyện gì vậy mọi người, vì sao họ lại cố phá cửa như thế?
Mấy người xem xung quanh có người mau chuyện liền nói:
- Cậu không biết đấy à, sáng nay đã có người kêu cứu ở trong khu nhà ấy, người ta nghe thấy tiếng đập cửa rầm rầm rất gấp, nhưng không có ai ra mở cửa. Công an dùng búa tạ búa gỗ rồi máy khoan ổ sắt mà cái cửa bé tí kia nó không ăn nhằm gì, kể cũng lạ, cũng như là có ma ấy!
Kiên gạt vội đám người ra, chạy đến trước cổng khu trọ, hướng mấy đồng chí công an lớn giọng:
- Tôi có chìa khóa, tôi là người của khu trọ này…
Kiên giơ tay, rồi chạy vội đến tra chìa khóa mở cửa. Công an tránh sang một bên, thấy Kiên tự nhận là người của khu trọ nên cũng không ngăn cản.
Cảnh cổng được mở ra, Kiên là người đầu tiên xông vào, trước mắt Kiên là một quang cảnh hãi hùng đang đập vào mắt anh.
Duy đang bay lơ lửng trên không trung, nó chỉ có nửa người, đôi mắt đờ đẫn cùng làn môi nhợt nhạt. Nhìn thấy Kiên môi nó liền mấp máy lạ thường. Toàn bộ sáu căn phòng có người đều mở toang, Kiên có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong sáu căn phòng ấy đồ đạc đang bị bay tứ tung đập phá, người bên trong liêng tục kêu gào hoảng loạn.
Công an định tràn vào bên trong giải cứu người bị nạn, nhưng kỳ lạ thay bọn họ không sao bước qua nổi cánh cửa, mà cánh cửa ấy chỉ duy nhất Kiên bước qua là không xảy ra chuyện gì.
Kiên bần thần sợ hãi, nhớ đến câu nói của ông Hòa:
“Người lạ mới vào nhà mà mày cho hắn ăn cơm trắng là vong theo phải vạ đấy, liệu hồn!”.
Kiên thẫn người ngồi sụp xuống đất, Kiên thấy nét mặt của Duy ai oán, Kiên không nghĩ Duy lại là vong như lời bố mình nói.
Ngoài cửa, chợt có thêm ba bóng người nữa chạy tới, một người phụ nữ và đứa con trai của bà ta, một người phụ nữ làm nghề lên đồng. Và trùng hợp làm sao, họ cũng giống như Kiên, đều hoàn thành sớm công việc của mình và trở về đúng giờ. Chỉ có duy nhất bọn họ là những người có thể bước qua cánh công khu trọ bước vào trong. Người phụ nữ với đứa con vừa bước vào nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng cũng ngất gục xuống. Duy chỉ có người phụ nữ làm nghề lên đồng là bình tĩnh hơn cả, bà ta nhanh chóng lấy một vốc muối ném xuống mặt đất.
Cái vong của Duy đang lơ lửng ở giữa khu trọ, trong cái ánh sáng nhá nhem của trời đông sắp tối hẳn, khuôn mặt của cái vong càng tợn.
Người phụ nữ làm nghề lên đồng ném xong nắm muối vẩy khắp quanh người, rồi mới nắm tay Kiên, cùng với người phụ nữ với đứa con trai cất giọng nói:
- Cái vong này theo mày từ lâu rồi Kiên ạ, từ ngày đầu nó đến đây là chị đã ngờ ngợ rồi. Trông nó lạ khác thường, mà nói ra thì sợ mày không tin chị, nhưng mà chị cũng không nghĩ là nó lại ra tay hại người. Hôm nay nó làm điều này, ắt hẳn là đã hoàn thành vong nghiệp kiếp trước, nó là cái vong theo mày từ kiếp trước rồi Kiên ạ. Vong này phải giải, mày phải tin chị, kiếp trước nó là anh trai của mày chứ không phải ai xa lạ…
Người phụ nữ làm nghề lên đồng nói xong, lại chỉ vào mấy vốc muối trước mặt nói tiếp:
- Chị rắc ít muối xung quanh thế này, cũng là để tránh nó làm hại mình, hơn nữa nó gặp muối sẽ sợ, tạm thời sẽ không làm hại người trong khu trọ. Bốn người chúng ta là những người có vận mệnh ngày hôm nay có thể giải được cái vong này, nên phải hợp sức với nhau thì mới được.
Người phụ nữ làm nghề lên đồng nói xong, liền nắm tay hai người, hối thúc bốn người nắm tay lẫn nhau kết thành một cái vòng tròn, rồi lại bảo cậu con trai trẻ tiểu một ít nước tiểu, rắc lên mặt.
Người phụ nữ làm nghề lên đồng nói:
- Bây giờ thằng Kiên phải gọi cái vong xuống đây, cho nó chạm vào người mày để chị còn làm lễ nhập siêu.
Kiên nghe lời, liền nhanh chóng làm theo. Kiên vẫy vẫy cho vong của Duy từ trên không trung, cái vong ngoái cổ lại nhìn Kiên, cổ nó chợt dài ra đến mấy mét, trong cái ánh sáng lờ mờ của buổi tối nhá nhem. Gió lùa thôi qua lại càng lạnh, mấy hạt muối từ trên nền đất cũng dần bị phân tán. Người phụ nữ làm nghề lên đồng thấy Kiên chậm chạp liền lên tiếng hối thúc:
- Mày nhanh lên, không nước tiểu mà khô hết là chết cả lũ!
Người phụ nữ có đứa con trai liền cất giọng hỏi:
- Thế bây giờ chúng ta chạy khỏi khu trọ thì có thoát khỏi cái vong này không?
Người phụ nữ làm nghề lên đồng lắc đầu:
- Không được, vong nó đã ám lên người thì đi đâu nó cũng bám theo mà hại. Nếu không thì tại sao lại chỉ có bốn người chúng ta vào trong khu trọ này được.
Rồi người phụ nữ làm nghề lên đồng lại tiếp tục hối thúc Kiên, Kiên bất giác phải nghe theo, anh khẽ vẫy vẫy tay cho Duy như thường ngày.
Khuôn mặt giữ tợn của bé Duy lơ lửng trên không trung chợt hòa hoãn lại, hình ảnh nó như một đứa bé có thịt thối rữa đang rơi lả tả. Nó đờ đẫn như mất hồn, nó bay dần dần về phía Kiên, vô thức chạm vào tay Kiên.
Grao!
Rồi bất chợt nó gào rú lên một cách hoảng sợ, nó cảm thấy như mình đã bị lừa gạt một cách trơ trẽn. Kiên đã lừa nó, người phụ nữ lên đồng chớp lấy cơ hội vong của Duy không thoát ra nổi tay Kiên, liền nhanh chóng đọc lầm rầm những câu chú ngữ lẩm bẩm trong miệng.
Oán hồn của Duy gào rú bất định, tiếng thét thê lương gào giữa trời đêm khiến bất kì ai cũng đều phải nổi gai ốc rùng mình.
Qua mấy phút, cái bóng hồn của cái vong dần tan ra rồi biến mất. Mọi thứ đồ đạc trong nhà của sáu căn phòng có người đều hạ xuống, công an lúc này đã có thể vào nhà. Cỗ thế lực vô hình ngăn cản bọn họ dường như đã hoàn toàn biến mất.
Kiên thở phào nhẹ nhõm, đây sẽ là một bài học đắt giá cho anh. Anh cảm thấy mình đã làm trái lời bố, thật là một chuyện đáng chê trách. Sau trận ấy, người trong khu trọ bị hoảng loạn, nhưng không ai xảy ra vấn đề gì, công an chỉ tra hỏi qua một lượt, rồi cũng bỏ ngỏ. Chuyện ấy làm xôn xao một thời, khiến cho bất cứ thằng sinh viên nào nghe kể đều cảm thấy rùng mình vì chuyện vong theo.
Sớm hôm sau Kiên ra rửa mặt, anh vốc một vốc nước lên mặt cho tỉnh táo, nghĩ về những chuyện đã qua thầm thở phào vì mọi chuyện đã may mắn kết thúc theo chiều hướng tốt. Nhưng anh vừa đem vốc nước chạm vào mặt, đã lập tức ngửi thấy mùi tanh hôi. Anh nghi ngờ có phải là có con gì chết trong bể nước hay không? Anh mở cánh cửa bể nước, điều đập vào mắt anh khiến anh kinh hãi thét lên ngay lập tức.
Trong bể nước là một cái xác người, xác người đó không ai khác, chính là xác người phụ nữ đã giết chết cái vong của Duy, bà ta đã chết, đôi mắt ai oán của bà ta ngước lên. Cứ như trước khi chết, bà ta đã gặp phải một chuyện gì cực kỳ khủng khiếp.
Reng reng!
Điện thoại của Kiên lại vang lên, anh mau chóng nghe máy. Ở bên kia đầu dây, có tiếng khóc sụt sịt, Kiên nghe từng lời đổ vào tai bà thần người. Một tin tức như trời đánh rơi vào óc của Kiên, bố của anh, đã chết…
Cái chết của ông Hòa, là tại cái ao trước nhà, qua miêu tả, cũng cực kỳ giống với cách mà người phụ nữ làm nghề lên đồng chết ở đây. Sau hôm nay anh sẽ phải về quê, làm lễ tang cho bố. Kiên có một loại cảm giác, dường như mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, câu chuyện vẫn chưa dừng lại…
Keng keng!
Keng!
Tiếng chiêng đám ma vang đều, Kiên hai mắt rơm rớm nước. Hình ảnh ông Hòa cứ nhắc đi nhắc lại câu chuyện vong theo mà Kiên không hề tin, rồi đến khi cái tin trời đánh ông Hòa chết ở cái ao trước nhà, bà thầy đồng cùng nơi ở với Kiên có cùng một cái chết tương tự, khiến Kiên dần dần ý thức được mọi chuyện. Rằng cái lời đồn đại về ma quỷ mà xưa nay người ta hay nhắc tới, không phải là thứ buôn thần bán thánh, là vì thời người xưa dân trí kém tự suy diễn ra. Mà tất cả những lời đồn đại về cõi vô hình, về ma quỷ kiếp trước bám theo, về thứ vong thứ ngải, về tiền duyên thiên kiếp. Về những thứ mà trước nay Kiên không tin, không tin đến mức ghét cay ghét đắng, thì giờ đây nó lại ứng nghiệm thành sự thực.
Giữa nhà, hàng chục người đàn ông to khỏe, già có trẻ có, đang cố sức vần cỗ áo quan chứa thi thể ông Hòa. Nâng lên rồi lại hạ xuống đến mấy nhịp.
Một người chủ trì buổi lễ hô to:
- Nâng!
Tức thì cả chục người đàn ông như chỉ chờ sẵn, gồng sức nâng cỗ áo quan lên thật cao.
Người chủ trì tiếp tục hô:
- Hạ!
Cả chục người đàn ông lại tiếp tục làm theo, cỗ áo quan được đặt xuống ngay ngắn ở chỗ cũ không suy chuyển một xăng ti mét.
Hành động ấy cứ lặp đi lặp lại đến ba lần, rồi người chủ trì lại đổi khẩu lệnh:
- Xoay!
Tức thì cỗ áo quan lại xoay đầu ra ngoài, người ta quan niệm thủ tục này, là thủ tục tiễn người đã chết ra khỏi nhà. Và bắt đầu con đường đi về thế giới bên kia...
Cả chục người đàn ông làm việc tích cực, mồ hôi sớm đã thấm đẫm lưng áo. Thi thể ông Hòa bị chết trương ở giữa ao, nên nặng hơn người bình thường đến cả lần rưỡi, cỗ áo quan nặng nề, nên càng phải nhiều người hợp sức mới được.
Kiên mặc áo tang, đeo khăn tang, mắt hoe đỏ chống gậy cho bố. Đối diện mà mẹ Kiên đang kêu gào khóc lóc thảm thiết, thằng em trai của Kiên thì trên mặt cứng đơ, đuôi mắt ngơ ngác nhìn xung quanh, với cái độ tuổi hơn mười của nó, thì cái thứ cảm giác mất mát bố vẫn chưa hằn sâu quá lâu. Khuôn mặt nó vô cảm, không một giọt nước mắt rơi xuống mà Kiên cũng chẳng buồn trách.
Sau buổi lễ nhập niệm, là cả đêm ba người nhà Kiên phải trông xác ông Hòa dưới cái ngọn đèn leo lắt.
Người ta quan niệm khi người mới chết, linh hồn vẫn còn rất yếu ớt, vẫn còn phải dựa vào thân xác. Cho nên nếu muốn người quá cố được sống tốt đẹp ở thế giới bên kia, thì trong những ngày đầu người mới chết, phải bảo vệ xác người quá cố khỏi những vật tà khí đụng chạm, cho đến khi cái xác hạ huyệt thì linh hồn mới đủ cứng cỏi cho quá trình sau đó.
Trong đó, vật chí tà cực hung có quan niệm đến những vật màu đen, được người ta quan niệm là sứ giả của âm ti như mèo đen, quạ, hay giống chim lợn là phải tuyệt đối đuổi chúng đi. Bằng không một khi để những thứ này tiếp cận gần cái xác, linh hồn mới rời khỏi nơi trần thế, lập tức hồn phi phách tán, biến mất không còn, ngay cả thế giới bên kia cũng không thể đến được.
Kiên thức trắng cả đêm, đến sáng hôm sau đã muốn có cảm giác gục xuống.
Đúng sáu giờ sáng, trưởng dòng họ Vũ là ông Tuấn có mặt, dẫn theo một vị sư trẻ tuổi độ tầm ngoài ba mươi đi vào giữa buổi lễ.
Vị sư trẻ tuổi ngồi xuống chính giữa, làm lễ siêu độ cho người đã chết. Hai bên người nhà, họ hàng xếp thành hai hàng dài quỳ tay chắp lạy hai bên chuẩn bị cùng thầy làm lễ siêu độ.
Ông Tuấn trước tiên cất giọng trầm trầm đầy quyền uy nói:
- Bây giờ bác Hòa chết bất đắc kỳ tử như thế, tôi thân là trưởng họ phải làm chuyện này cho rõ ràng. Phàm là người chết đuối đều có hung nghiệp nặng lắm, chết trước ao nhà, lại là vào buổi sớm. Điều này cho thấy hẳn là có nguyên do liên quan đến tâm linh chứ chẳng chơi...
Ông Tuấn chép miệng lại nói tiếp:
- Nhân có thầy Thích Quang Nhiên đi qua chi đà chùa Hạ Yên, lại nghe nói thầy là người hay đăng đàn giảng đạo, phật pháp hiểu rõ sâu rộng, nên tôi thân là trưởng họ Vũ mạn phép đại diện mời thầy đến đây làm lễ nhập siêu cho bác Hòa, rồi tiện đây muốn xin thầy xem cho cái chết của bác Hòa có phải là một cái chết bình thường hay không, hay lại là giống ma quỷ hại tính mạng của bác ấy, là do người có lòng dạ hiểm độc bày bùa bày ngải...
- Họ Vũ ta xưa nay sống ở làng Hạ Yên này, tích nhân tích đức, nhưng cũng có không ít kẻ ghen người ghét, làm ra những chuyện không ra tính người...
Ông Tuấn nói đến đây, mắt đảo ra ngoài, trong lời nói của ông ẩn chứa rất rõ ràng hàm ý trong đấy.
Chuyện là ở làng Hạ Yên này chia phe chia cánh, có năm đến sáu họ tranh dành nhau quyền thế, mà họ Vũ là một trong số ấy.
Ông Hòa tuy không phải là trưởng họ Vũ, nhưng cũng là ông trẻ trong họ có quyền có tiếng nói. Tính ông xưa nay nóng nảy, lại kiệm lời nên không ít lần gây thù chuốc oán với người khác họ, rồi cũng có người vì tức vì giận, có đôi khi nói thác: "Tao mà có bùa có ngải, có ngày tao phải bỏ bùa chết hết cả cánh nhà họ Vũ, cái loại ti tiện mất nhân mất nết..."
Ở cái đất làng Hạ Yên này, dòng họ chia phe chia cánh, rồi chia đạo này phái kia. Người theo đạo phật, người theo đạo thiên chúa, mỗi bên lại có một chủ nghĩa duy tâm riêng biệt không ai chịu phục ai. Có những khi trai trẻ trong các họ, vì lời qua tiếng lại xích mích, mà vác gậy gộc đuổi đánh lẫn nhau. Vì vậy dẫu là bình thường trông có hòa thuận lắm đấy, nhưng bên trong là chỉ cần xểnh ra một cái là lập tức có người chơi xỏ, rồi có người dùng mưu hèn kế bẩn ám hại lẫn nhau ra trò.
Đối với chuyện xảy ra ở làng Hạ Yên, Kiên thân là độc đinh trong họ Vũ, nhưng cũng không mặn mà gì mấy trò này. Còn về cánh ông Tuấn, thì hễ có cơ hội, là lập tức kiếm cớ lôi ra bới móc đếm xỉa xỏ xiên chĩa mũi dùi về phía họ khác để lấy lại vị thế của mình. Vì vậy chuyện ông Hòa chết, với cái chết không rõ lý do, lại càng là một cái cớ lớn để cánh ông Tuấn lợi dụng mà ám hại họ khác cho ra trò. Trong đó ở cái làng Hạ Yên này thì họ Nguyễn là một trong những cái họ bị họ Vũ ghét cay ghét đắng nhất.
Lần này ông Tuấn muốn chĩa mũi dùi, không ai khác là vào họ Nguyễn kì phùng địch thủ. Chỉ cần họ Nguyễn bị vạch mặt khiến cả làng ghét cay ghét đắng, thì ở cái làng Hạ Yên này, không chỉ họ Vũ được ngẩng cao đầu, mà họ Nguyễn cũng không còn đất sống ở làng này nữa. Đến khi ấy thì cánh họ Vũ dành chiến thắng sẽ thỏa mãn tâm nguyện bấy lâu...
Thầy Thích Quang Nhiên gật đầu, thầy cầm cái mõ đặt xuống trước mặt. Bắt đầu dùng gậy gỗ nhỏ gõ đều đều rồi trầm ngâm đọc kinh siêu độ...
Chốc chốc, thầy lại cầm một mớ tiền vàng ném ra trước mặt...
Buổi lễ kéo dài đến hai ba tiếng, lúc này đột nhiên thầy Thích Quang Nhiên chợt mở to hai mắt quát lớn:
- Cậy nắp áo quan ra!
Thầy dùng cái gậy gỗ trỏ thẳng vào áo quan ông Hòa với vẻ nghiêm trọng.
Ông Tuấn lập tức chớp lấy cơ hội nói lấy nói để:
- Đấy tao đã nói rồi mà, là có người giở trò chứ không sai...
Thanh niên họ Vũ nhanh chóng chạy đến cậy nắp áo quan...
Kịch!
Nắp áo quan nhanh chóng được mở ra, bên trong là xác ông hòa trắng bềnh bệnh trương phềnh, đã nhìn không ra mặt mũi. Cái xác được lau chùi kĩ càng sạch sẽ, mắt ông Hòa trước đấy cũng đã được vuốt vào nếp cho ngay ngắn, hai bàn tay đặt xuôi.
Vậy mà bây giờ bên trong áo quan, mắt ông Hòa đang mở to trợn trừng, hai đôi tay cứng ngắc vươn lên. Nắp áo quan vừa mở ra hiện ra cảnh tượng bên trong, lập tức khiến không ít người giật bắn mình xanh mặt. Trẻ con thì còn có đứa khóc thét lên vì sợ hãi...
Ông Tuấn lắp bắp nói:
- Rõ ràng là chính tay tôi đã vuốt mắt cho bác Hòa rồi cơ mà, sao bây giờ lại như thế này...
Ông Tuấn ngồi phịch xuống đất kinh hãi.
Nắp áo quan đóng lại, rõ ràng là được đóng bằng đinh ghìm chặt, cái áo quan được trông cả đêm. Vậy thì không thể có lý do gì mà có người ở ngoài lẻn vào cậy nắp cỗ áo quan phải cả chục người mới cậy được mà giở trò này. Vậy thì chỉ có thể có một câu trả lời để lý giải duy nhất, chính là tự cái xác đã mở mắt, tự nó đã đưa tay giơ lên...
Thầy Thích Quang Nhiên hai mắt nhắm nghiền, bàn tay liên tục chạm chuỗi tràng hạt vê tròn một vòng.
Thầy chép miệng nói:
- Cái chết của vị thí chủ này là có ẩn khúc, đúng như vị thí chủ này nghĩ đến. Cái chết này không phải do tai nạn, mà đích thực là có oan nghiệp của loài ma quỷ tạo nên.
Thầy Thích Quang Nhiên nói đến đây, cả hội đám nhiều người đều xanh mặt, không khí tang tóc càng thêm nồng đậm. Rõ ràng là từ một đám tang bình thường, vậy mà giờ đây lại dẫn đến chuyện có ma cỏ hại tính mạng người...
Thầy Thích Quang Nhiên gọi riêng người nhà, trong đó có cả Kiên lại một chỗ hỏi thăm:
- Gia chủ chết, có phải là trước đấy đã từng tạo oán nghiệp với người cõi âm hay không?
Bà Hường mẹ Kiên chắp tay vừa khóc vừa mếu máo nói:
- Lạy thầy, ông nhà con xưa nay có bao giờ dính vào mấy cái chuyện tâm linh này. Mà ma quỷ thế nào thì con cũng không biết...
Thầy Thích Quang Nhiên chắp tay chép miệng:
- Muốn thầy trừ cho cái nghiệp này, thì phải nói rõ cho thầy cái căn nguyên thì mới rõ được nhân quả, thì thầy mới giải cho được... Người nhà cứ nghĩ kĩ lại xem, có phải ông nhà trước đây đã có điều gì xúc phạm tâm linh hay không, và xúc phạm ở chỗ nào, xảy ra như thế nào. Dù là chi tiết nhỏ như thế nào cũng phải nói rõ cho thầy, thì thầy mới giải được cái vong nghiệp này...
Thầy vân vê chuỗi tràng hạt, miệng liên tục lẩm nhẩm đọc kinh phật trong miệng. Chính thầy lúc này cũng đang toát mồ hôi, vì thầy cũng có cảm giác được, mọi chuyện là không hề đơn giản một chút nào.
Bà Hường cứ khóc như ri, ngồi lên rồi lại sụp xuống, không khí tang tóc nồng đậm, lại càng làm bà Hường thêm hoảng loạn. Rồi chốc lát vì quá mệt do đã thức cả đêm, lại thêm suy nghĩ nhiều, bà Hường ngất đi...
Kiên vội đỡ bà Hường vào buồng trong nghỉ, rồi mới trở ra.
Lúc này nghĩ đến chuyện oán hồn của Duy, Kiên nghĩ mình không nên giấu giếm chuyện này. Cái chết của người đàn bà làm nghề lên đồng cùng khu trọ của Kiên, với cái chết của ông Hòa, tương tự đều rất có thể liên quan đến cái vong của Duy.
- Thưa thầy...
Kiên chợt đứng trước thầy Thích Quang Nhiên, giọng tần ngần ấp úng, cuối cùng đem chuyện của Duy kể rõ tường tận cho thầy Thích Quang Nhiên.
Thầy nghe xong, liền chắp tay niệm tràng hạt, chép miệng nói:
- Vậy thì đúng, thầy cũng tính ra được là có thứ vong nghiệp ám hại, nhưng nếu đúng là như lời bà ấy nói. Rất có thể vòng nhân quả này liên quan đến thí chủ, đã là như vậy, tự khắc ta sẽ có cách phá giải... Còn giờ thì cái xác này tuyệt đối không được chôn, phải để đúng bảy ngày để thầy trục oán nghiệp bám vào rồi mới được khâm niệm lại, trong bảy ngày ấy, thí chủ phải túc trực bên thầy, bày ra ba mươi sáu ngọn nến trông coi...
Thầy Thích Quang Nhiên nói xong, lui vào buồng trong chuẩn bị, lại dặn dò ông Tuấn đại sự là không cho người ngoài làm phiền, để thầy và Kiên cùng làm lễ siêu độ vong nghiệp.
Kiên tần ngần, mà không hiểu vì sao thầy lại làm như vậy, liền hỏi:
- Thưa thầy, vì sao lại phải bày ba mươi sáu ngọn nến để trông coi?
Thầy Thích Quang Nhiên kiên trì giải thích:
- Cái vong này nặng lắm, nó chia làm bốn mươi bốn phần hồn và phách, lần trước thí chủ kia giải lễ siêu độ, chỉ trục được tám phần trong bốn mươi bốn phần hồn phách của nó. Đạo hạnh của thí chủ ấy không đủ để trục hết, nên chỉ làm cho cái vong mất đi hình thái nhìn được bằng mắt, còn thực thể nó vẫn còn tồn tại và không tổn hại quá nhiều. Hậu quả là vì đạo hạnh chưa đủ, thí chủ ấy đã tự hại người hại mình... Gia chủ đây cũng là vì chuyện ấy mà bị liên lụy...
Thầy dừng lại một chút rồi lại nói tiếp:
- Thầy bày ra ba mươi sáu ngọn nến, chính là vì muốn thu thập đủ ba mươi sáu phần hồn phách này của nó, siêu độ cho nó thoát ly, đã là vong thì phải giải, mà đã giải thì phải giải cho tới nơi tới chốn. Bằng không chỉ cần còn lại một phần hồn phách của cái vong, cũng đủ hại chết tất cả người có dính đến vong nghiệp của nó. Phật pháp chủ trì siêu độ, cảm hóa nhân duyên, không chủ trì hủy diệt... Nên thầy phải cần bảy ngày để cảm hóa ba mươi sáu phần hồn phách này, rồi đem về chùa Quang Tự phong ấn ở đấy, sau này ngày ngày đăng đàn giảng đạo, vong nghiệp này tự khắc tiêu tán oán niệm, lập tức siêu độ, thí chủ có hiểu chưa?
Thầy Thích Quang Nhiên giải thích xong, chăm chú nhìn Kiên với đôi mắt quan sát nồng đậm, nhìn rõ ý vị trên khuôn mặt của Kiên.
Kiên nghe xong có đôi chút đã hiểu được phần nào, thì ra cái chết này xảy ra, là liên quan đến việc bà đồng cùng nơi ở của Kiên đạo hạnh không đủ, dẫn đến phản lại oán nghiệp, hậu quả là ngay cả ông Hòa ở quê nhà có chút oán niệm với vong hồn của Duy, cũng bị Duy hại chết.
Sau khi được thầy Thích Quang Nhiên giải thích, đám tang tạm thời được hoãn lại để thầy lập đàn nhập siêu. Gia đình Kiên phải chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng trong bảy ngày, trong bảy ngày này tuyệt đối nguy hiểm. Thầy Thích Quang Nhiên nhắc đi nhắc lại, chỉ cần một ngọn trong ba mươi sáu ngọn nến bị tắt, tức là đăng đàn bị hỏng, khi ấy cho dù trời cũng không cứu được... Bao gồm lúc ấy ngay cả thầy Thích Quang Nhiên cũng gặp nguy hiểm, tuy nhiên thầy cũng trấn an mọi người rằng không có việc gì phải lo lắng, bởi bảy ngày niệm phật sẽ tuyệt đối an toàn, đạo hạnh của thầy đủ để giải nghiệp Vong này.
Kiên ngồi trước cỗ áo quan của ông Hòa, liên tục chắp tay đọc theo lời kinh phật mà thầy Thích Quang Nhiên đọc to bên ngoài.
Cả bầu không khí âm u đến rợn người.
Ngoài ngõ, hàng trăm người dân bu kín vây quanh, nghe nói có thầy đăng đàn giải vong hại người nên đến xem rất đông.
Có người còn lập bát nhang, lập mâm cúng thắp hương khói hy vọng đô siêu thành công, vong nghiệp sẽ được giải.
Một ngày.
Hai ngày.
Ba ngày.
Bốn ngày.
Năm ngày.
Rồi đến ngày thứ sáu, bất chợt có tiếng thét kinh hãi của bà Hường ở trong nhà vọng ra. Bà Hường sắc mặt thất thểu khóc rú lên chạy ra khỏi nhà, rồi ngã xuống đất cố sức chạy. Giữa đường, bà hường ngã xuống sân đất trước nhà ngất đi, ông Tuấn thấy sự lạ, lập tức chạy như bay vào trong nhà theo dõi sự tình.
Chỉ một lát sau, lập tức có tiếng kêu thảng thốt của ông Tuấn vọng ra:
- Ôi trời ơi thầy ơi...
Chỉ một tiếng kêu như thế, lập tức đám thanh niên họ Vũ cũng không kìm được mà nhảy vào trong nhà để xem có chuyện gì xảy ra. Lát sau ba bốn người thanh niên sắc mặt cắt không còn giọt máu, chạy như bay như biến ra khỏi nhà vì kinh hãi.
Chỉ có giọng ông Tuấn, dù có hơi run nhưng vẫn vang ra đều đều:
- Chúng mày... chúng mày đem xác thầy ra ngoài... rồi một thằng chạy qua chùa Hạ Yên báo với bên ấy, còn thằng Kiên thằng Thắng thì xốc chúng nó lên đưa ra trạm xá xã, nhanh lên...
Ông Tuấn vừa run giọng sợ hãi, vừa thúc giục ba bốn người thanh niên còn dám đứng lại phân việc.
Trong nhà, hai người thanh niên lần lượt đem Kiên và Thắng em trai của Kiên cõng trên lưng, lao vào đám đông chạy về hướng trạm xá xã. Hai người thanh niên còn lại, cùng với ông Tuấn, dần dần run run bê xác thầy Thích Quang Nhiên dần xuất hiện trước mắt của cả trăm người.
Xác thầy tái xanh, miệng há to nhìn hốt hoảng, mặt thầy tím tái lại như bị thứ gì bóp cổ đến tắc nghẹt cả máu. Cái xác thầy cứng đơ khô đét, màu áo cà sa đều bị nhuốm thành nhiều vệt nâu khô lại vì máu trào ra từ miệng thầy.
Thầy Thích Quang Nhiên đã chết, không ai biết thầy đã chết cách đấy bao lâu, nhưng nhìn vào sắc mặt bà Hường, cùng với việc bà Hường vừa mới chạy ra, thì cái chuyện động trời này mới xảy ra chứ chẳng lâu hơn được.
Sau lúc ấy vài phút, có khoảng năm sáu người mặc áo sư sãi tách từ trong đám đông đi đến, đi đầu là một người mặc áo cà sa màu vàng, là trụ trì chùa Hạ Yên cùng tăng đồ trong chùa đi tới.
Thầy chắp tay miệng nói:
- A di đà phật! Thầy Thích Quang Nhiên đã viên tịch, thỉnh thí chủ trợ giúp nhà chùa đem di thể của thầy về chùa Hạ Yên, để nhà chùa làm lễ siêu độ...
Trụ trì chùa Hạ Yên sắc mặt thoáng xanh, đủ thấy cũng vì chuyện này mà sợ hãi, nhưng dù sao thầy cũng là người nhà chùa, nên vẫn cố giữ được nét trấn tĩnh của người đứng đầu, mà mở miệng nhờ cậy.
Ông Tuấn lúc này tinh thần hoảng loạn, không biết phải làm sao, lại nghe thầy trụ trì nói như vậy thì như có được cọng rơm cứu mạng liên tục nói:
- Vâng vâng thưa thầy, chúng con xin làm ngay...
Ông Tuấn nhanh chóng sai sử hai thanh niên họ Vũ, đem xác thầy Thích Quang Nhiên sang chùa Hạ Yên, rồi lúc này họp mặt họ hàng bàn bạc:
- Bây giờ chuyện đã ra cớ sự này, bác Hòa cũng không thể để mãi như vậy, theo tôi thấy thôi thì tạm thời chôn bác Hòa cho nó an tĩnh, rồi về cái chuyện giải hạn làm lễ này ta từ từ tính sau?
Ông Tuấn lên tiếng hỏi ý kiến mọi người xung quanh, lập tức có tiếng râm ran phản đối. Một người đàn ông trung niên họ Vũ đứng phắt dậy nói:
- Ông trưởng họ nói thế là không được, phàm đã đụng vào cái thứ tâm linh là không thể bất kính, bằng không rước họa vào thân thì ông có chịu nổi hay không? Theo tôi thiết nghĩ nhà chùa không có đủ tài làm cái việc ấy, thì ta để việc ấy cho bên nhà thờ, tôi nghe nói mấy ông cha sứ là cũng trừ tà hiệu nghiệm lắm!
Người đàn ông trung niên nói xong, lập tức có không ít âm thanh đồng tình.
Ông Tuấn chau mày, nghĩ cũng phải.
Rồi ngay buổi tối hôm ấy ông cùng đám người họ hàng, qua nhà thờ mời cha sứ nhà thờ Hạ Yên qua để làm lễ.
Cha sứ nhà thờ Hạ Yên lập tức nhận lời, ngay đếm ấy cùng người nhà họ Vũ qua nhà ông Hòa. Đem theo nước thánh, kinh nhà thờ một cuốn cùng với giáo dân đồng thời tiến vào bên trong làm lễ rửa tội cho hết loạt người trong nhà.
Rồi ngay trong đêm cha sứ hạ lệnh cho người nhà niệm áo quan lại một chỗ, cha sứ đọc kinh khu trừ ma quỷ. Ngay đêm ấy lại cho người nhà hạ áo quan của ông Hòa chôn ngay dưới đất. Lại đặt thêm một biểu tượng cây thánh giá trước mộ để trấn yểm, làm xong những chuyện ấy, cha sứ cam đoan là đã diệt trừ được loài ma quỷ. Đưa ra lời khuyên cho người nhà, rồi trở về nhà thờ Hạ Yên ngay trong đêm.
Nhưng mà có vẻ như mọi chuyện chưa dừng lại và mọi người đã lầm.
Ngay sáng hôm sau, người ta phong phanh đồn âm lên là đêm qua trong nhà thờ sứ Hạ Yên có tiếng thét hoảng loạn rất lớn, rằng vị cha sứ của nhà thờ sứ Hạ Yên vì dính vào Vong nghiệp mà cũng chết nốt.
Đến chiều, giáo dân cạy cửa nhà thờ, và quả nhiên đã phát hiện ra cha sứ chết há hốc miệng, mặt mày kinh hãi xanh mét, nhìn qua rất giống với cái chết của thầy Thích Quang Nhiên...
Giáo dân không ít người tức giận, cho rằng là vì họ Vũ hại cha sứ chết, nên kéo đến trước cửa nhà ông Hòa kêu gào rất đông, không ít cánh bên nhà Phật cũng kéo ra chửi bới loạn là vì cha sứ tay nghề kém nên mới chết. Cả hai bên chia phe chia cánh chửi bới rồi cuối cùng đánh nhau loạn hết cả lên.
Về phần ông Tuấn, mấy ngày hôm nay liên tục gặp ác mộng, đêm nào ông cũng mơ thấy hình đứa trẻ bóng trắng bệch hiện về đòi mạng.
Rồi đấy cũng chẳng được ít ngày sau, người ta phát hiện ra ông Tuấn cũng chết.
Ông Tuấn chết vì suy nhược quá độ, vì lo vì nghĩ mà không ăn không ngủ. Đến khi đến trạm xá xã truyền nước thì đã không thể cứu được nữa.
Sự việc càng ngày càng diễn biến hoang mang cực độ, cả làng Hạ Yên nháo nhác. Có người vì sợ mà bỏ lên chùa cả tuần mới về, cũng có người thì bỏ làng vì muốn là vong không theo được mình.
Kiên cả tuần trầm ngâm suy tư, anh không nghĩ là mọi chuyện lại diễn biến đến kết cục này. Nghĩ lại cái ngày ấy, cái ngày mà Kiên đón Duy vào nhà rồi cho nó ăn cơm trắng, Kiên không nghĩ chỉ vì một chuyện đơn giản như vậy mà khiến anh vướng vào một loạt oán nghiệp sâu đậm.
Cứ như vậy khoảng hơn một tháng trôi qua.
Một hôm Kiên thất thểu ngồi trước nhà. Bất chợt anh nom thấy có bóng một người đàn ông râu dài, độ tuổi ngoài sáu mươi, đang khoác tay nải từ bên ngoài gọi với vào:
- Có ai ở nhà không?
Tiếng ông lão già nua, nhưng vẫn còn vang lắm.
Kiên vội đứng phắt dậy chạy ra phía cổng, giọng lễ phép nói:
- Cháu chào ông, ông tìm ai ạ?
Ông già dáng vẻ đạo mạo, lại càng giống nhà nho thời xưa, vẻ mặt hiền từ nói vang:
- Tôi là thầy của con Hiền...
Ông lão nói xong vuốt chòm râu chờ đợi, còn Kiên vừa nghe tới chữ Hiền thì liền lắp bắp nói:
- Hiền... Hiền nào ạ... Không nhẽ là chị Hiền...
Ông lão gật đầu nói:
- Phải, là cái Hiền mà cậu biết đấy. Cậu xem tôi còn dẫn ai tới đây...
Ông lão chép miệng, nói xong rồi chỉ tay về phía sau lưng. Kiên lúc này mới để ý sau lưng ông lão có hai người, hơn nữa hai người này lại còn cực kỳ quen thuộc. Đó chính là hai mẹ con trong cùng khu trọ lúc trước của Kiên, còn người phụ nữ tên Hiền mà ông lão nhắc đến, không ai khác chính là người phụ nữ làm nghề lên đồng ở khu trọ, là người đã làm lễ nhập siêu trước đây và đã chết.
Kiên thoáng kinh hãi, kinh hãi vì không biết tại sao ông lão này lại biết nhà mình, còn kinh hãi hơn nữa là vì sao ông cũng dẫn cả hai mẹ con kia đến đây. Chính bà Hiền lúc trước đã nói, bà ấy, Kiên và hai mẹ con nhà này là những người có vận mệnh giải vong nghiệp. Kiên nghĩ lại chuyện này mà dần hiểu ra mọi chuyện...
- Cậu không định mời chúng tôi vào nhà sao?
Ông lão thoáng mỉm cười nói.
Cái vẻ cười của ông lão sao mà hiền hậu, lại có cảm giác làm cho Kiên cảm thấy an tĩnh lạ thường. Kiên nói:
- À vâng, mời cụ vào nhà...
Kiên rót chén chè, mời ông lão uống nước, lại tiện tay rót chén chè mời người phụ nữ với đứa con nhỏ.
Ông lão nhấp chén chè chép miệng rồi nói:
- Hôm nay tôi đến đây, là để giải quyết nốt việc còn dang dở, cũng là giải quyết nốt cái hậu quả của việc con Hiền học nghề không đến nơi đến chốn rồi hại người ta đến tan cửa nát nhà...
- Tôi xin tự giới thiệu, tôi là truyền nhân hai đời của cụ Trịnh Cung. Là người đầu tiên theo đạo toán thuật của nước mình, đoán được chuyện âm dương quỷ thần. Truyền nhân của cụ thường ít xuất hiện ở đời, chỉ có con Hiền là ngoại lệ, phá đạo khi chưa học hết nghề, rồi đi làm cái nghề mà thế gian khinh thường là buôn thần bán thánh.
- Mấy hôm trước tôi có tính được có chuyện chẳng lành, rồi tính ra được con Hiền đã chết. Sau hôm ấy tôi lập tức tính được đến đây là có vong nghiệp xuất hiện, lại toán thuật được kiếp trước của cái vong nghiệp này. Nên hôm nay tôi đến để giải vong nghiệp, đồng thời cũng là để kể rõ vong nghiệp kiếp trước tại sao lại tạo thành oán nghiệp sâu đậm đi theo cậu như vậy.
Ông lão nói xong, chép miệng uống trà, rồi kể liền một mạch nói:
- Cái vong này kiếp trước với cậu sinh ra là hai anh em trai trong cùng một nhà, hai anh em rất hòa thuận. Một ngày cậu gặp một người phụ nữ, và đem lòng yêu cô ta. Nhưng người phụ nữ này lại không hề thích cậu, mà lại thích anh trai của cậu. Từ đó cậu sinh ra lòng ghen ghét đố kỵ, rồi khi người phụ nữ ấy và anh trai của cậu thành vợ thành chồng, cậu vẫn không từ bỏ tâm niệm. Sau này anh trai cậu đi vắng, cậu đã đang tâm cưỡng bách chị dâu mình làm chuyện nghịch đạo lý, rồi mang thai đứa con không phải của anh trai cậu. Anh trai cậu biết chuyện, tức đến cắn lưỡi mà chết, oán hồn tích tụ thành một đoàn vong nghiệp, chuyển giới đầu thai nhưng không thành, cuối cùng lại thành vong hình một đứa trẻ. Nó vẫn kiên trì chờ đợi, rồi chờ đến kiếp này...
- Cái vong nghiệp ấy cứ chờ, rồi lại chờ, chờ mãi cho đến khi cậu được đầu thai. Thì nó cũng đã vơi đi gần hết ký ức, chỉ còn giữ được cái tâm niệm là phải bám theo cậu. Khi cậu cho nó ăn cơm trắng, thì lại càng làm cho nó thức tỉnh một phần ý niệm mà bám theo cậu. Và khi con Hiền làm ra chuyện dại dột, diệt tám phần hồn của nó, mới làm nó triệt để thức tỉnh lại ký ức kiếp trước, oán nghiệt sâu đậm hình thành nhớ lại mà trả thù cậu. Trước tiên là muốn giết hết người thân của cậu, những người có tà niệm ác ý với nó, rồi đến một ngày mới giết cậu để trả thù.
Ông lão nói xong lại chỉ vào người phụ nữ và đứa trẻ nói:
- Cậu đoán xem cô ấy và đứa con cô ấy có thân phận gì kiếp trước?
Kiên lắp bắp:
- Chẳng lẽ là, chị dâu và đứa con của cháu kiếp trước?
Ông lão gật đầu nói:
- Phải, mà cũng không phải...
Kiên lung túng nói:
- Ý cụ là sao mà cháu không hiểu ạ?
Ông lão nói:
- Cô ấy xác thực là chị dâu của cậu kiếp trước, còn đứa trẻ thì đúng là đứa trẻ của kiếp trước, nhưng nó lại không phải là con của cậu...
Kiên nói:
- Không phải con của cháu kiếp trước? Vậy ý cụ nói là anh trai kiếp trước của cháu đã hiểu lầm cháu sao?
Ông lão hơi trợn mắt nói:
- Nó xác thực là con trai của anh trai cậu kiếp trước, nhưng về chuyện thương thiên hại lý kiếp trước cậu làm thì không sai vào đâu được. Nhưng đối với tôi, chỉ một phần nhỏ này thôi, là đã đủ siêu độ cho anh trai của cậu rồi...
Ông lão cười nói tiếp:
- Bây giờ tôi sẽ gọi anh trai của cậu hiện hồn, đồng thời đánh thức ký ức một phần kiếp trước của cậu, để cậu tạ lỗi với nó. Hơn nữa tôi sẽ giải thích với nói mọi chuyện, hy vọng nó sẽ hiểu mà từ từ tiêu tan oán niệm đối với cậu...
Ông lão nói xong liền phất tay, một đạo bùa chú hiện lên bay lập lòe ánh lửa. Từ trong không khí một vệt trắng nhàn nhạt dần hiện ra, là bóng hồn của Duy. Cái bóng hồn dần hình thành ý niệm, từ trong khuôn mặt nó biểu hiện vẻ giữ tợn nhìn Kiên đầy thù hằn.
Ông lão lại phất tay một cái nữa, oán hồn của Duy lại dần dần biến ảo lớn lên, thành một người lớn có tướng mạo đẹp trai từng trải, tuy nhiên trên đôi mắt của oán hồn vẫn hiện vẻ oán hận sâu đậm.
Ông lão tiếp tục phất tay ném ra bùa chú, trong mắt Kiên dần xuất hiện vẻ mê mang. Người phụ nữ cùng đứa con cô ta cũng hiện vẻ mê mang theo cùng... Miệng ông lão lầm rầm chú ngữ, rồi miệng Kiên cũng đồng thời mấp máy theo. Người phụ nữ cùng đứa con cô ta trong vẻ mộng mị cũng đang phân trần.
Cái vong hiện vẻ thoáng giữ tợn, dần dần chuyển sang phẫn nộ.
Rồi ông lão liên tục lẩm nhẩm, phải mất một thời gian thật lâu sau, vẻ mặt của cái vong mới dần chuyển sang hòa hoãn.
Cuối cùng một cỗ ý niệm tức giận còn sót lại cũng triệt để tiêu tan, cái vong hướng ông lão bái lạy một cái, rồi trực tiếp tan biến.
Đúng lúc này Kiên và người phụ nữ cùng đứa trẻ hoàn hồn tỉnh lại. Kiên chỉ biết mọi chuyện vừa rồi đều rơi vào mắt Kiên, nhưng lại như có một con người khác trong Kiên thức tỉnh điều khiển Kiên trỗi dậy. Tận cho đến lúc mọi việc qua đi, mà Kiên vẫn không biết là mình đã nói gì với oán hồn của Duy.
Xong việc, ông lão, người phụ nữ và đứa trẻ lập tức cùng nhau đi ra khỏi cửa.
Trước khi đi ông lão còn quay lại dặn dò Kiên vài câu:
- Cậu hãy nhớ kĩ, dẫu là kiếp này làm ác không nhận hậu quả, nhưng kiếp sau tất báo. Mà phàm là người thì tất sẽ có nhân quả, tất sẽ gặp vong nghiệp, vì vậy nếu không muốn rước họa vào thân, thức tỉnh vong nghiệp kiếp trước, tuyệt đối gặp người lạ đừng cho ăn cơm trắng, đây không phải là lời nói đùa, mà là thực nghiệm của thế nhân. Nhớ kĩ...
Ông lão nói xong, giọng cười sang sảng bước đi, cùng người phụ nữ và đứa trẻ biến mất sau cánh cửa gỗ.
Sau bao nhiêu chuyện trải qua, Kiên dần như lấy lại được cuộc sống của mình. Sau ngày hôm ấy, Kiên không còn bất cứ cảm giác bất an nào, mà chỉ cảm thấy rất nhẹ nhõm, giống như tinh thần lao tù cuối cùng cũng đã được tự do. Những chuyện về ma về quỷ xảy ra mấy tháng qua, cuối cùng cũng đã giải. Vong nghiệp kiếp trước cũng đã dứt, người ta nói quả thật không có sai. Gieo nhân nào ắt gặt quả ấy, làm chuyện ác mà muốn người không biết, trừ phi là mình đừng làm.
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Tags: Vong tiền kiếp
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!