Cận vệ của bóng tối
Quang Khải Trần | Chat Online | |
12 giờ trước | |
Truyện tổng hợp | Truyện Tự viết | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
- * Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- * Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- * Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- * Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
Chương mở đầu:
Có một thứ hiện diện từ khi con người còn chưa biết đến ngôn từ, một thứ âm thầm bao phủ mọi nơi, không tên gọi, không hình dạng, nhưng lại khắc sâu vào tiềm thức. Người ta gọi nó là “Bóng tối” – kẻ luôn ẩn mình trong mọi ngóc ngách, len lỏi trong từng bước chân và lặng lẽ nhìn ngắm sự sợ hãi.
“Bóng tối” không chỉ là cái trống rỗng của đêm đen, cũng không chỉ là sự mất mát của ánh sáng. Nó là thứ hiện hữu trong lòng người, trong những nỗi lo không tên và những cơn ác mộng dai dẳng. Mỗi khi con người trông thấy những hình ảnh vô hình lướt qua vào lúc nửa đêm hay cảm nhận cơn ớn lạnh thấm sâu vào da thịt, họ biết rằng bóng tối đang thức dậy, dõi theo và chờ đợi.
Có những người biết rằng bóng tối không đơn thuần là một hiện tượng tự nhiên – với họ, bóng tối là thực thể có sức sống, có ý chí riêng. Nó không chỉ là một người bạn, mà còn là một kẻ thù đáng sợ, rình rập và thủ thỉ những điều không ai muốn nghe.
Trong thành phố, câu chuyện về những bóng đen lẩn khuất luôn được truyền tai nhau. Không ai dám nói lớn, chỉ là những lời thì thầm truyền đi từng chút một, như sợ hãi rằng, một khi nói thành lời, bóng tối sẽ nghe thấy và kéo họ vào sâu trong cõi vô định.
Chương 1:
~Trường trung học Saotome~
Hiện giờ đang là tháng 12, không khí đang dần chuyển lạnh hơn, nhưng tại trường trung học Saotome, có vẻ mọi thứ trở nên u ám và bất thường hơn. Trường trung học Saotome là một ngôi trường lâu đời, đã tồn tại hàng chục năm ở vùng ngoại ô cách thành phố nhộn nhịp khoảng một giờ đi tàu. Nằm giữa một khu dân cư yên tĩnh, Saotome nổi tiếng với kiến trúc cổ kính kết hợp giữa phong cách Nhật Bản truyền thống và hiện đại, với những tòa nhà được xây dựng từ thời kỳ đầu khi thị trấn còn là một khu vực hẻo lánh. Trường nằm gần một khu rừng nhỏ, tạo cảm giác huyền bí với bóng cây xanh mướt phủ xuống lối đi và hành lang.
Học sinh tại đây đa số là các con người bí ẩn, lạnh lùng và điềm đạm, khác biệt hẳn so với các ngôi trường bình thường. Nhiều học sinh còn truyền tai nhau về những truyền thuyết xoay quanh ngôi trường, rằng mỗi năm đều có vài học sinh biến mất một cách kỳ lạ, hoặc thư viện cổ chứa những cuốn sách về ma thuật đen. Một số học sinh còn cho rằng khu rừng cạnh trường là nơi hội tụ của những thực thể siêu nhiên, nơi có thể cảm nhận được những cái nhìn bí ẩn từ sâu trong rừng.
Yuki, một cô gái 17 tuổi nổi bật với đôi mắt màu đỏ rực mê hoặc người nhìn, mặc đồng phục học sinh gọn gàng, bước những bước đi thanh tú và chậm rãi dọc hành lang vắng vẻ của trường. Cô luôn đến lớp sớm, thường không để ý đến người xung quanh và luôn giữ một khoảng cách nhất định. Ánh mắt cô sắc sảo nhưng cũng toát lên vẻ trống rỗng, như thể che giấu những bí mật mà chẳng ai có thể hiểu.
Bước vào lớp với một vẻ mặt lạnh lùng, như mọi ngày. Đôi mắt đen sâu lắng của cô không mảy may nhìn vào ánh sáng ấm áp chiếu qua cửa sổ, và ngay cả tiếng ồn ào của các bạn cùng lớp cũng không làm cô quan tâm. Đám bạn cùng lớp thỉnh thoảng liếc về phía cô, rồi thì thầm điều gì đó với nhau. Nhưng Yuki không để ý, cô bước vào chỗ ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ kéo ghế và ngồi xuống.
Một lát sau, Ayumi Aisaka - cô bạn thân duy nhất của Yuki - vội vã bước đến. Khuôn mặt cô lo lắng, khác hẳn vẻ vui tươi thường ngày. Ayumi ngồi xuống cạnh Yuki, nắm lấy tay cô và thì thầm với giọng đầy căng thẳng:
“Yuki… hôm qua cậu có nghe về chuyện ở trường không?" Ayumi bắt đầu nói, đôi mắt xanh của cô ánh lên một vẻ sợ hãi.
Yuki nhìn cô bạn, khẽ lắc đầu:
"Có chuyện gì vậy? Mình không để ý."
Ayumi ngập ngừng, đôi mắt cô chùng xuống:
"Tối qua… lại có một học sinh gặp tai nạn khi đang ở sân sau. Mình nghe nói là… cậu ấy nhìn thấy thứ gì đó trong bóng tối, rồi bị ngã và… mất tích."
Yuki hơi nhíu mày. Cô đã quá quen với những câu chuyện này, nhưng luôn cảm thấy rằng có một điều gì đó không ổn đang xảy ra quanh mình:
"Mình có nghe qua, nhưng không nghĩ là nghiêm trọng đến thế. Vậy tại sao cậu lại lo lắng?"
Ayumi nắm chặt tay Yuki hơn, giọng cô càng nhỏ dần:
“Vì… lần này mình cảm thấy… bóng tối có điều gì đó rất khác. Giống như nó sống dậy và bao vây tất cả chúng ta.”
Cô dừng lại một lát, rồi ngập ngừng hỏi:
“Yuki, cậu nghĩ… liệu bóng tối mà người ta vẫn hay nói tới… có thật không?”
Yuki nhìn sâu vào đôi mắt của Ayumi, một cảm giác kỳ lạ lướt qua trong lòng cô. Cô nhận ra rằng Ayumi đang cảm nhận được bóng tối - điều mà trước đây chưa bao giờ xảy ra. Cô hạ giọng, nhẹ nhàng nhưng đầy nghi ngại:
“Ayumi, cậu đang nói về những điều cậu cảm nhận được sao?”
Ayumi bỗng nhiên rùng mình, ánh mắt cô dao động:
"Đúng… nhưng chuyện này rất kỳ lạ, vì thật ra mình không rõ là mình cảm nhận, hay là bóng tối đó tự tìm đến mình."
Đột nhiên, trong không gian yên ắng ấy, Ayumi ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Yuki, và đôi mắt của cô... đỏ rực lên. Không phải là màu mắt xanh biếc như mọi ngày, mà là một sắc đỏ đáng sợ, giống hệt đôi mắt của Yuki.
Yuki lùi lại, tim cô đập nhanh:
"Ayumi... cậu...?"
Ayumi cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy hoàn toàn xa lạ:
"Yuki, cậu tưởng cậu là người duy nhất ở đây thấy được bóng tối sao? Không, có những người như cậu... và có những người như chúng tôi. Chúng tôi đã ở đây rất lâu rồi, và từ hôm nay, cậu sẽ bắt đầu thấy được sự thật."
Trong khoảnh khắc ấy, Ayumi dần nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, và màu đỏ đã biến mất. Ayumi đã trở về là Ayumi của mọi ngày, ngạc nhiên nhìn Yuki với ánh mắt xanh biếc trong veo:
"Cậu sao thế, Yuki? Trông mặt cậu… hơi xanh xao,"
Ayumi nói, hoàn toàn không nhận ra chuyện vừa xảy ra.
Trong góc lớp, một cậu học sinh trầm lặng tên Sota Hiragi ngồi gục đầu xuống bàn, đôi tai vẫn đeo chiếc tai nghe màu đen như thường lệ. Cậu ngả người vào thành ghế, mắt lơ đãng nhìn ra cửa sổ với vẻ mặt không chút biểu cảm, trông như thể hoàn toàn tách biệt khỏi thế giới xung quanh.
Nhưng khi tiếng thì thầm của Yuki và Ayumi lọt vào tai, Sota bất giác nhướng mày, đôi mắt sắc bén khẽ lướt về phía hai cô gái ở bàn cuối lớp. Từ vị trí của mình, Sota có thể quan sát thấy ánh mắt đỏ rực của Ayumi hướng về phía Yuki, một hình ảnh kỳ lạ đến mức cậu cũng phải dừng lại vài giây.
Dù không thể nghe rõ từng lời, cậu vẫn cảm nhận được sự căng thẳng giữa họ, và cái nhìn kỳ lạ của Ayumi càng làm tăng sự bất an trong không khí.
Sota khẽ nhắm mắt, giả vờ như không hề quan tâm và tiếp tục gục đầu vào cánh tay, bật bài nhạc lên lớn hơn. Nhưng thực ra, trong đầu cậu lúc này tràn ngập những câu hỏi. Cậu vốn luôn cảm thấy một sự bất thường quanh Yuki, nhưng chưa bao giờ rõ ràng đến thế. Bóng tối mà cô ấy đối mặt dường như không chỉ là điều tưởng tượng.
Đúng vật, Sota Hiragi cũng là người có thể thấy được “bóng tối”. Nhưng thay vì bị cuốn vào, cậu ta lại lặng lẽ giữ khoảng cách, âm thầm quan sát từ xa.
(Nếu Yuki đang thật sự đối diện với một thứ gì đó từ bóng tối… thì việc mình biết cũng chẳng giúp được gì... Chỉ là không thể không để ý mà thôi.)
Truyện mới nhất:
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (3/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
|
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!