Cận vệ của bóng tối (Chương 2)

90 lượt xem

Chương 2:

Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Yuki từ từ thu dọn đồ đạc, mắt lơ đãng nhìn về phía cuối lớp. Đèn hành lang nhấp nháy một cách kỳ quái, cứ sáng rồi lại tối. Khi Yuki bước ra cửa, cô thoáng thấy một bóng người đứng ở cuối hành lang – đó là Ayumi. Ánh đèn yếu ớt rọi lên gương mặt cô ấy, nhưng đôi mắt dường như sáng rực lên một màu đỏ kỳ dị, đến mức Yuki bất giác bước lùi lại.

Cô chớp mắt, bóng của Ayumi bỗng biến mất như chưa từng tồn tại.

(Mình hoa mắt sao?)

Yuki tự hỏi. Cô cố gắng lắc đầu để xua đi sự sợ hãi.

Trên cầu thang, Yuki bắt gặp Sota, người đang đứng dựa vào lan can, mắt nhìn cô như thể biết trước mọi chuyện. Cậu ấy đeo tai nghe, đôi mắt sắc lạnh dưới mái tóc rũ khiến Yuki không khỏi cảm thấy có chút gì đó bí ẩn. Nhưng khi cô định mở lời, Sota chỉ nhún vai và bước đi, để lại cô trong một cơn hỗn loạn.

Đêm đó, khi chìm vào giấc ngủ, Yuki thấy mình đứng giữa một hành lang tối mờ với những bức tường phủ rêu xanh ẩm ướt. Không gian xung quanh yên tĩnh đến kỳ dị, dường như mỗi tiếng bước chân đều vang vọng như tiếng của chính bóng tối. Tiếng thì thầm vang lên từ mọi phía, từng giọng nói khẽ khàng gọi tên cô:

        “Yuki… Yuki…”
Yuki quay đầu nhìn về phía sau, một chiếc gương xuất hiện từ đâu đó. Hình bóng của chính cô phản chiếu trong gương, nhưng ánh mắt trong đó lại đỏ rực và đầy lạnh lẽo. Bóng của cô mỉm cười, nụ cười nhếch mép bí ẩn, rồi chầm chậm giơ tay lên, như muốn bóp nghẹt cô.

Yuki hét lên, tỉnh dậy, tim đập loạn xạ. Hơi thở nặng nề, cô nhìn quanh phòng mình, cảm thấy có gì đó khác lạ trong không gian quen thuộc. Cô không nhớ rõ từng chi tiết của giấc mơ, nhưng cảm giác lạnh lẽo vẫn bám riết lấy cô.

Sáng hôm sau, Yuki tới lớp sớm để tìm lại bình yên sau đêm đầy ám ảnh. Nhưng khi ngồi xuống ghế, cô phát hiện ra một cuốn sổ cũ đặt ngay ngắn trên bàn của mình. Trang đầu tiên mở ra, với dòng chữ ghi bằng nét chữ run rẩy:

         “Những người nhìn thấy bóng tối sẽ trở thành một phần của nó.”
Tim Yuki như ngừng đập. Cô không thể nào nhớ được mình đã viết câu này vào lúc nào, nhưng nét chữ đó quá giống với chữ viết của chính cô. Cô giở thêm vài trang nữa, và phát hiện mỗi trang đều chứa những dòng chữ cảnh báo, như thể có ai đó đang cố gắng nói chuyện với cô từ một thế giới khác.

Trong giờ ra chơi, Yuki quyết định tìm đến Sota – người duy nhất có vẻ như biết được điều gì đó về những chuyện kỳ lạ đang xảy ra. Khi đến chỗ ngồi của cậu, cô ngập ngừng hỏi:

         “Cậu có... thấy những thứ kỳ lạ không, Sota?”

Sota ngẩng lên, đôi mắt sắc bén của cậu lướt qua cuốn sổ trên tay Yuki. Cậu im lặng trong vài giây, rồi nói một cách cộc lốc:

         “Đừng cố tìm hiểu. Càng biết nhiều, cậu càng dễ mất kiểm soát.”

Câu trả lời mơ hồ của Sota chẳng làm Yuki thoải mái hơn. Ánh mắt của cậu ấy, tuy bình thản, lại chất chứa một sự cảnh báo sâu xa, như thể Sota đang che giấu một bí mật.

Chiều hôm đó, sau khi Yuki bước ra khỏi lớp, cô thoáng thấy Ayumi đứng trong phòng vệ sinh nữ. Cô muốn tiến đến để hỏi chuyện, nhưng bước chân chợt khựng lại khi nhìn thấy hình ảnh của Ayumi trong gương.

Trong gương, Ayumi đứng lặng, đôi mắt đỏ rực, giống như bị ám ảnh. Miệng cô ấy lẩm bẩm điều gì đó, một ngôn ngữ mà Yuki không thể hiểu nổi. Gương mặt phản chiếu trong gương không giống gương mặt Ayumi thường ngày; đó là gương mặt của một kẻ xa lạ, với đôi mắt lạnh lùng và bí hiểm.

Yuki nín thở, cảm giác rợn người chạy dọc sống lưng. Khi cô định bước tới gần, hình ảnh ấy biến mất trong chớp mắt. Ayumi quay lại với đôi mắt bình thường, nở một nụ cười dịu dàng như chưa từng có gì xảy ra:

         “Sao thế, Yuki? Cậu trông không ổn lắm.”

Yuki không biết trả lời thế nào, nhưng trong lòng cô đã dấy lên một nỗi sợ hãi mơ hồ. Đó có thật sự là Ayumi không?

Tối hôm ấy, khi Yuki bước trên con đường vắng về nhà, không khí dường như đặc quánh lại, mỗi bước chân như lún vào bóng tối. Đột nhiên, chiếc điện thoại của cô rung lên báo tin nhắn. Yuki mở ra và thấy một dòng tin nhắn từ một số lạ:

         “Tránh xa Ayumi nếu cậu muốn sống sót.”

Yuki giật mình, ngoái lại nhìn quanh. Dường như có một bóng đen lướt qua phía xa, nhưng khi cô quay lại kiểm tra, chẳng thấy gì ngoài con đường trống vắng. Đèn đường hắt lên ánh sáng yếu ớt, kéo dài bóng của cô thành một hình thù méo mó trên mặt đất.

Khi về đến nhà, Yuki mở tin nhắn ra xem lại, nhưng tin nhắn kỳ lạ đó đã biến mất như chưa từng tồn tại.

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k