Lẽ nào em không biết - Chương 65: Em ở nơi đâu
Nguyễn Trần Thành Đạt | Chat Online | |
14/02/2019 22:49:55 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
152 lượt xem
- * Lẽ nào em không biết - Chương 66: Yêu thương nhung nhớ (Truyện ngôn tình)
- * Lẽ nào em không biết - Chương 67: Hà Nguyệt Dương, anh yêu em (Truyện ngôn tình)
- * Lẽ nào em không biết - Chương 64: Trăm phương nghìn kế vẫn là kẻ thua cuộc (Truyện ngôn tình)
- * Lẽ nào em không biết - Chương 63: Hà Nguyệt Dương, anh biết là em (Truyện ngôn tình)
Nắng chiều dần tắt, hoàng hôn buông xuống, và màn đêm buốt giá trôi qua…chậm đến từng tích tắc.
Anh ngồi đó, đợi cô!
Cảm giác xa cách, ngột ngạt, đau đớn, nhức nhối…
Mỗi lần chuông kêu là một lần anh hồi hộp, có thể cô sẽ gọi lại số máy của mình để tìm điện thoại, có thể là như thế.
…
‘Nguyệt Dương, hôm nay gặp trực tiếp em bà ngoài đời, công nhận giống nhau thật, còn cả bạn Phong đó nữa, nhưng bạn ấy lạ lắm, tôi cũng không biết nói sao nữa.’
‘Chị ơi bổ đề đó em nghĩ em chứng minh được rồi, hôm nào chị đi làm trở lại thế?’
‘Sáng nay cậu Kì bắt được con cá cực to, cuối tuần con và Hà Anh có về không? Bà ngoại cũng mong hai đứa lắm nhé!’
…
Một vài tin nhắn, một vài cuộc gọi…Phong thở dài buồn bực, Hà Nguyệt Dương, cô có thể đi đâu???
Anh nhớ, tại căn bếp kia thì phải, họ đã ăn từng bữa cơm với nhau, rất ấm áp.
Tại phòng khách này, tiếng nói cười khi ấy thật vui vẻ.
“Xinh ghê cơ! Nguyệt Dương, chúc mừng cậu, từ nay trở đi đã trở thành nữ hoàng của vương quốc mèo!”
“Vâng, Vũ Phong, tôi cũng xin chúc mừng cậu, quốc vương của các loài chó!”
“Đứng lại, nữ hoàng mèo, nàng chạy cái gì chứ?”
“Quốc vương chó, ngài biết nói tiếng người từ bao giờ thế? Ngài phải sủa mới đúng chứ?”
…
Khi ấy hạnh phúc bao nhiêu, thì bây giờ nặng nề bấy nhiêu. Căn phòng ngủ xanh nhạt, vẫn thơm mùi của cô, một mùi hương dịu nhẹ, trong lành, mùi hương mà năm năm đó, anh đã nhớ tới da diết.
Phòng ngủ của Nguyệt Dương có một tủ sách nhỏ, trước giờ Phong chưa từng chú ý tới nó, vì anh nghĩ, chắc cũng chỉ là Toán. Hôm nay, thực sự lại muốn xem, những việc hàng ngày mà cô làm, cô cống hiến cho khoa học được bao nhiêu?
Mở từng cuốn tài liệu, anh đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác.
Hà Nguyệt Dương, rank trong lớp luôn là con số khiến người ta phải ngưỡng mộ, đã chứng minh giả thiết của Fan Chung năm 1989 trong luận án tiến sĩ, có gần hai chục publish cho các tạp chí khoa học lớn, từng bài, từng bài đều có chỉ số trích dẫn cực kì cao…
Người con gái anh yêu, quả thật rất giỏi!
Đi tới tập giấy cuối cùng, nằm sâu trong ngăn tủ, có vẻ cũ kĩ, Phong tò mò lật mở.
Là hình vẽ…rất nhiều hình…
Có người con trai, cướp hôn người con gái, tay còn cầm điện thoại chụp hình.
Có người con trai, ép người con gái vào tường, hai người họ, cùng vẽ bảng tin.
Có người con trai, búi tóc cho người con gái.
Có người con trai, tay đưa cóc, tay đưa vở bài tập.
Có người con trai, đeo chiếc khăn ấm áp.
…
Hơn một trăm bức hình, là cô vẽ…và hình như anh biết, người con trai ấy…là ai…
Có vài bức, cực kì nhòe, phải chăng Nguyệt đã khóc rất nhiều khi vẽ chúng?
Một bức, người con gái bất lực trong cầu thang thoát hiểm, lặng nhìn người con trai bước đi.
“Nếu tôi là cậu, có khi tôi xấu hổ chết quách đi cho rồi…haha…Nguyệt Dương, tôi quên mất, da mặt cậu rất dày, dây thần kinh xấu hổ cũng bị đứt rồi…thôi, cậu ra sân bay mau đi, mau mau cút xéo cho chỗ này nó được sạch sẽ đi…”
Có phải, khi ấy cô rất đau lòng? Có phải, khi ấy, anh đã rất nhẫn tâm???
Một bức, có người con gái bắt gặp người con trai trong thang máy cùng một cô gái khác, ánh mắt cô rất buồn, cớ sao lúc đó anh lại không nhận ra?
Bên dưới, là nét chữ run run…
Anh ngồi đó, đợi cô!
Cảm giác xa cách, ngột ngạt, đau đớn, nhức nhối…
Mỗi lần chuông kêu là một lần anh hồi hộp, có thể cô sẽ gọi lại số máy của mình để tìm điện thoại, có thể là như thế.
…
‘Nguyệt Dương, hôm nay gặp trực tiếp em bà ngoài đời, công nhận giống nhau thật, còn cả bạn Phong đó nữa, nhưng bạn ấy lạ lắm, tôi cũng không biết nói sao nữa.’
‘Chị ơi bổ đề đó em nghĩ em chứng minh được rồi, hôm nào chị đi làm trở lại thế?’
‘Sáng nay cậu Kì bắt được con cá cực to, cuối tuần con và Hà Anh có về không? Bà ngoại cũng mong hai đứa lắm nhé!’
…
Một vài tin nhắn, một vài cuộc gọi…Phong thở dài buồn bực, Hà Nguyệt Dương, cô có thể đi đâu???
Anh nhớ, tại căn bếp kia thì phải, họ đã ăn từng bữa cơm với nhau, rất ấm áp.
Tại phòng khách này, tiếng nói cười khi ấy thật vui vẻ.
“Xinh ghê cơ! Nguyệt Dương, chúc mừng cậu, từ nay trở đi đã trở thành nữ hoàng của vương quốc mèo!”
“Vâng, Vũ Phong, tôi cũng xin chúc mừng cậu, quốc vương của các loài chó!”
“Đứng lại, nữ hoàng mèo, nàng chạy cái gì chứ?”
“Quốc vương chó, ngài biết nói tiếng người từ bao giờ thế? Ngài phải sủa mới đúng chứ?”
…
Khi ấy hạnh phúc bao nhiêu, thì bây giờ nặng nề bấy nhiêu. Căn phòng ngủ xanh nhạt, vẫn thơm mùi của cô, một mùi hương dịu nhẹ, trong lành, mùi hương mà năm năm đó, anh đã nhớ tới da diết.
Phòng ngủ của Nguyệt Dương có một tủ sách nhỏ, trước giờ Phong chưa từng chú ý tới nó, vì anh nghĩ, chắc cũng chỉ là Toán. Hôm nay, thực sự lại muốn xem, những việc hàng ngày mà cô làm, cô cống hiến cho khoa học được bao nhiêu?
Mở từng cuốn tài liệu, anh đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác.
Hà Nguyệt Dương, rank trong lớp luôn là con số khiến người ta phải ngưỡng mộ, đã chứng minh giả thiết của Fan Chung năm 1989 trong luận án tiến sĩ, có gần hai chục publish cho các tạp chí khoa học lớn, từng bài, từng bài đều có chỉ số trích dẫn cực kì cao…
Người con gái anh yêu, quả thật rất giỏi!
Đi tới tập giấy cuối cùng, nằm sâu trong ngăn tủ, có vẻ cũ kĩ, Phong tò mò lật mở.
Là hình vẽ…rất nhiều hình…
Có người con trai, cướp hôn người con gái, tay còn cầm điện thoại chụp hình.
Có người con trai, ép người con gái vào tường, hai người họ, cùng vẽ bảng tin.
Có người con trai, búi tóc cho người con gái.
Có người con trai, tay đưa cóc, tay đưa vở bài tập.
Có người con trai, đeo chiếc khăn ấm áp.
…
Hơn một trăm bức hình, là cô vẽ…và hình như anh biết, người con trai ấy…là ai…
Có vài bức, cực kì nhòe, phải chăng Nguyệt đã khóc rất nhiều khi vẽ chúng?
Một bức, người con gái bất lực trong cầu thang thoát hiểm, lặng nhìn người con trai bước đi.
“Nếu tôi là cậu, có khi tôi xấu hổ chết quách đi cho rồi…haha…Nguyệt Dương, tôi quên mất, da mặt cậu rất dày, dây thần kinh xấu hổ cũng bị đứt rồi…thôi, cậu ra sân bay mau đi, mau mau cút xéo cho chỗ này nó được sạch sẽ đi…”
Có phải, khi ấy cô rất đau lòng? Có phải, khi ấy, anh đã rất nhẫn tâm???
Một bức, có người con gái bắt gặp người con trai trong thang máy cùng một cô gái khác, ánh mắt cô rất buồn, cớ sao lúc đó anh lại không nhận ra?
Bên dưới, là nét chữ run run…
Truyện mới nhất:
- Đi đêm (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Rùa Và Thỏ (Truyện ngụ ngôn)
- Yêu Anh Nhiều Đến Như Vậy Sao, Cô Gái Nhỏ Đáng Yêu? (Truyện ngôn tình)
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Tags: Lẽ nào em không biết - Chương 65: Em ở nơi đâu,Lẽ nào em không biết,Chương 65: Em ở nơi đâu,Nắng chiều dần tắt,hoàng hôn buông xuống,và màn đêm buốt giá trôi qua
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!