Nơi vùng trời khát vọng - Phần 1: Tokyo của tôi - Chương 1: Anh trai

189 lượt xem
Tôi - Harumi Yvonna , một cô gái bình thường ở một ngôi làng nhỏ nơi Hokkaido xa xôi . Mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ cô đến một ngày ....
Cuộc đời của tôi ....
Tương lai của tôi ....
Chẳng còn gì ngoài sự u ám , miệt thị của mọi người xung quanh .
TÔI ...
ĐÃ .....
LÀM ....
GÌ ....
SAI .... ?
NƠI VÙNG TRỜI KHÁT VỌNG - PHẦN 1 : TOKYO CỦA TÔI . - CHƯƠNG 1 : ANH TRAI .

Trường sơ trung Tomoeda .
- Nè Harumi - chan .... đợi tớ với !!!
Trên sân trường đang nhuộm màu đỏ cam của ánh hoàng hôn , một cô bé với hai chiếc bím tóc để xuôi ở hai vai đang hớt hải cầm cặp chạy theo người tên Harumi .
- Gì vậy Mai - chan ?
Cô gái với mái tóc màu đen óng ả được buộc một chùm nhỏ đằng sau với một chiếc nơ hồng đứng lại giữa làn học sinh xô bồ và thắc mắc nhìn cô bạn Mai - chan .
- Sắp lên cao trung rồi , cậu định học trường nào vậy ?
- À .... tớ nghĩ là tới sẽ ....
- Đương nhiên em sẽ ấy sẽ học ở trường cao trung Tomoeda rồi , đúng không Harumi ?
Cắt lời Harumi , Mai và cô vô cùng ngạc nhiên khi trước mặt hai người là anh trai của Harumi - Natsuke . Với vẻ đẹp trai , khuôn mặt anh tú và ánh mắt màu tím phản chiếu ánh mặt trời yếu ớt , anh chàng dễ dàng đốn gục trái tim các nữ sinh xung quanh bao gồm cả Mai .
- Uầy uầy , anh hai của cậu đây à , hơi bị ngon zai đó nhoa !!!
Mai huých huých tay của Harumi mấy cái và nói nhỏ .
- Tém tém lại mày ơi .... - Harumi hằn từng chữ rồi quay sang người anh trai . - Có chuyện gì không anh ? Sao hôm nay đến tìm em chi vậy ?
- Cô bé ngốc , đương nhiên là cùng em về nhà rồi .
Natsuke nhẹ đặt tay lên đầu Harumi và cười nhẹ . Bỗng chốc , không khí xung quanh bỗng trở thành một màu hồng ấm áp khiến ngực Harumi có chút rộn ràng , khuôn mặt cũng thoáng đỏ .
- Em .... em xin lỗi , hôm nay em có hẹn với Mai đi ăn mừng chuẩn bị tốt nghiệp nên .......
- Không sao đâu , có gì thì nhớ gọi cho anh nhé .
- Hai !!!
Harumi cười thật tươi và vội vàng kéo Mai đi để lại bóng người anh trai trải dài trên sân trường nhuốm hoàng hôn . Dõi mắt theo ánh lưng đang xa dần về phía cổng trường , Natsuke bất giác gọi tên Harumi . Trong chốc lát , Harumi đã nằm gọn trong vòng tay của người anh trai . Cô đang lúng túng không biết làm thế nào khi mà tiếng xì xầm bàn tán ngày một to hơn thì Natsuke ghé sát vào cô và thì thầm :
- Hãy cẩn trọng ...
Natsuke nói rồi buông tay và đi khuất .
- Hơ ... hả .... Oni ... chan ....
Nhìn bóng lưng của người anh đang xa dần , Harumi nhẹ chạm lên tai mình , nơi mà cô có thể nghe thấy rõ nhất từng tiếng nói , từng hơi thở của Natsuke . " O ... ni ...chan .... " Harumi dường như chìm trong những suy nghĩ miên man chỉ khi Mai gọi cô thì cô mới như trở về với thực tại .
- Mình đi thôi , Harumi .
- Hả ... à ... umk !!!
Trên đường đi , cả hai im lặng không nói một lời nào .Không khí yên tĩnh đến nghẹt thở như lấn áp tiếng còi xe của trung tâm thành phố . Lúc này trời đã tầm tối nên đèn điện đã lấp lánh bật lên sáng loáng . Người người đi lại tấp nập như nước , ai ai cũng khoác lên mình những bộ quần áo lộng lẫy kim tuyến . Họ phải chăng toàn xuất thân từ những gia đình danh giá . Không khí này thật khác với nơi đồng quê thanh tịnh .
- Nè Harumi , cậu ... tại sao lại nói dối Natsuke - senpai vậy ?
Cảm thấy hối lỗi , Harumi mở lời một cách ấp úng .
- À thì .... anh tớ luôn lo lắng cho tớ và ghét tất cả bọn con trai muốn tiếp cận tớ . Nếu nói với anh ấy là đi hẹn hò nhóm thì tớ nghĩ ....
Harumi giải thích .
- Chỉ vậy thôi sao ?
- Ừ !
- Tớ nghĩ .... trường hợp hi hữu này ... không lẽ ANH CẬU LÀ SISCON ...
Bốp !!! Chưa kịp dứt lời thì Mai đã bị Harumi cho một cú vào đầu khiến cô kêu lên đau điếng .
- Cho chừa cái tội tàu lau , làm sao anh tớ có thể như vậy được chứ ....
.
.
.
Lúc đó ....
Tôi đã không dám tin
Để rồi .......
.
.
.
.
- Harumi , tớ với Genta về trước nha .
Đã kết thúc buổi hẹn hò nhóm , bây giờ đã gần 10h . Mai đang khoác tay Genta - người bạn trai của cô ấy mà bỏ lại Harumi đang lúng túng trước mái hiên của quán ăn . Lúc này , trời đang mưa tầm tã , những hạt mưa cứ thế lộp độp rơi xuống mái hiên tạo âm thanh như một bản giao hưởng vậy . Vì trời mưa khá to nên Harumi không thể về được . Taxi thì cũng không gọi được vì cô không có tiền , tiền chỉ đủ mua vé tàu thôi . Lấy trong túi ra chiếc điện thoại của mình và bắt đầu tra danh bạ .
- Chắc mình phải gọi cho Oni - chan thôi ....
Harumi đưa mắt nhìn quanh và dừng lại ở số điện thoại của Natsuke . Cô định bấm vào dãy số điện thoại ấy thì một bàn tay kì lạ đã giật mất chiếc điện thoại . Harumi bất ngờ khi trước mặt cô là cậu bạn trai trong quán ăn hồi nãy . Nhìn cậu ta cũng không đến nỗi nào , dáng người cao khoảng mét 8 , mái tóc màu vàng ánh kim xoăn nhẹ tạo vẻ lãng tử , đôi mắt sắc nhọn cũng một màu vàng chói . Thoáng qua , nhìn cậu ta có vẻ lạnh lùng , dân chơi nhưng trong suốt bữa ăn lại chỉ để ý đến mỗi Harumi nhưng dường như cô không để tâm lắm .
- Uầy uầy , anh hai của cậu đây à , hơi bị ngon zai đó nhoa !!!
Mai huých huých tay của Harumi mấy cái và nói nhỏ .
- Tém tém lại mày ơi .... - Harumi hằn từng chữ rồi quay sang người anh trai . - Có chuyện gì không anh ? Sao hôm nay đến tìm em chi vậy ?
- Cô bé ngốc , đương nhiên là cùng em về nhà rồi .
Natsuke nhẹ đặt tay lên đầu Harumi và cười nhẹ . Bỗng chốc , không khí xung quanh bỗng trở thành một màu hồng ấm áp khiến ngực Harumi có chút rộn ràng , khuôn mặt cũng thoáng đỏ .
- Em .... em xin lỗi , hôm nay em có hẹn với Mai đi ăn mừng chuẩn bị tốt nghiệp nên .......
- Không sao đâu , có gì thì nhớ gọi cho anh nhé .
- Hai !!!
Harumi cười thật tươi và vội vàng kéo Mai đi để lại bóng người anh trai trải dài trên sân trường nhuốm hoàng hôn . Dõi mắt theo ánh lưng đang xa dần về phía cổng trường , Natsuke bất giác gọi tên Harumi . Trong chốc lát , Harumi đã nằm gọn trong vòng tay của người anh trai . Cô đang lúng túng không biết làm thế nào khi mà tiếng xì xầm bàn tán ngày một to hơn thì Natsuke ghé sát vào cô và thì thầm :
- Hãy cẩn trọng ...
Natsuke nói rồi buông tay và đi khuất .
- Hơ ... hả .... Oni ... chan ....
Nhìn bóng lưng của người anh đang xa dần , Harumi nhẹ chạm lên tai mình , nơi mà cô có thể nghe thấy rõ nhất từng tiếng nói , từng hơi thở của Natsuke . " O ... ni ...chan .... " Harumi dường như chìm trong những suy nghĩ miên man chỉ khi Mai gọi cô thì cô mới như trở về với thực tại .
- Mình đi thôi , Harumi .
- Hả ... à ... umk !!!
Trên đường đi , cả hai im lặng không nói một lời nào .Không khí yên tĩnh đến nghẹt thở như lấn áp tiếng còi xe của trung tâm thành phố . Lúc này trời đã tầm tối nên đèn điện đã lấp lánh bật lên sáng loáng . Người người đi lại tấp nập như nước , ai ai cũng khoác lên mình những bộ quần áo lộng lẫy kim tuyến . Họ phải chăng toàn xuất thân từ những gia đình danh giá . Không khí này thật khác với nơi đồng quê thanh tịnh .
- Nè Harumi , cậu ... tại sao lại nói dối Natsuke - senpai vậy ?
Cảm thấy hối lỗi , Harumi mở lời một cách ấp úng .
- À thì .... anh tớ luôn lo lắng cho tớ và ghét tất cả bọn con trai muốn tiếp cận tớ . Nếu nói với anh ấy là đi hẹn hò nhóm thì tớ nghĩ ....
Harumi giải thích .
- Chỉ vậy thôi sao ?
- Ừ !
- Tớ nghĩ .... trường hợp hi hữu này ... không lẽ ANH CẬU LÀ SISCON ...
Bốp !!! Chưa kịp dứt lời thì Mai đã bị Harumi cho một cú vào đầu khiến cô kêu lên đau điếng .
- Cho chừa cái tội tàu lau , làm sao anh tớ có thể như vậy được chứ ....
.
.
.
Lúc đó ....
Tôi đã không dám tin
Để rồi .......
.
.
.
.
- Harumi , tớ với Genta về trước nha .
Đã kết thúc buổi hẹn hò nhóm , bây giờ đã gần 10h . Mai đang khoác tay Genta - người bạn trai của cô ấy mà bỏ lại Harumi đang lúng túng trước mái hiên của quán ăn . Lúc này , trời đang mưa tầm tã , những hạt mưa cứ thế lộp độp rơi xuống mái hiên tạo âm thanh như một bản giao hưởng vậy . Vì trời mưa khá to nên Harumi không thể về được . Taxi thì cũng không gọi được vì cô không có tiền , tiền chỉ đủ mua vé tàu thôi . Lấy trong túi ra chiếc điện thoại của mình và bắt đầu tra danh bạ .
- Chắc mình phải gọi cho Oni - chan thôi ....
Harumi đưa mắt nhìn quanh và dừng lại ở số điện thoại của Natsuke . Cô định bấm vào dãy số điện thoại ấy thì một bàn tay kì lạ đã giật mất chiếc điện thoại . Harumi bất ngờ khi trước mặt cô là cậu bạn trai trong quán ăn hồi nãy . Nhìn cậu ta cũng không đến nỗi nào , dáng người cao khoảng mét 8 , mái tóc màu vàng ánh kim xoăn nhẹ tạo vẻ lãng tử , đôi mắt sắc nhọn cũng một màu vàng chói . Thoáng qua , nhìn cậu ta có vẻ lạnh lùng , dân chơi nhưng trong suốt bữa ăn lại chỉ để ý đến mỗi Harumi nhưng dường như cô không để tâm lắm .
- Nè Harumi - san , cậu có vấn đề gì sao ?
- À .... umk , trời mưa to quá tớ chưa về được nên tớ định gọi cho anh tớ đến đón .
Harumi trả lời một cách gượng gạo .
- Hay là để tớ đưa cậu về nhé .
- Hả... à thôi , không cần đâu .
Harumi lắc đầu , xua tay , từ chối ngoay ngoảy . Cậu chàng kia từ từ giữ tay cô lại và kéo về phía mình . Nhẹ cúi xuống thì thầm vào tai Harumi , Cậu ta nói một trầm ấm nhưng cũng thật ranh mãnh :
- Cậu .... không định cho tớ cơ hội sao ... ?
Harumi bất giác đẩy cậu ta ra .
- Được ... được rồi .... Ka ... kagamine - san ... cậu đưa tớ đến nhà ga là .... là được ... được rồi ...
Thấy Harumi có vẻ lưỡng lự nhưng vẫn đồng ý , Kagamine nở một nụ cười ma mị , cậu tiến lại gần , đặt tay lên vai Harumi và nói nhỏ :
- Lần đầu gặp nhau ... nên cho nhau chút dấu ấn chứ nhỉ ... Harumi - san !!
- Cậu làm gì vậy ... tớ không cần cậu đưa về đầu , cảm ơn !!!
Harumi hất tay Kagamine ra và quay ngoắt đi , khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi . Tuy nhiên , một luồng điện xẹt qua cơ thể cô và ánh sáng chợt tối dần . Cô không còn sức lực rồi ngã xuống . Mưa cứ rơi tầm tã như báo hiệu đêm nay sẽ dài dằng dặc .
.
.
.
Một cảm giác mơ màng ...
Tôi ...
đang

đâu ....
.
.
.
.
Ở trong căn phòng lộng lẫy , sặc mùi hoa hồng , một cô gái bị bịt mắt , bịt mồm và trói chặt chân , tay đang giãy giụa ở trên chiếc giường trải ga trắng xóa . Xung quanh căn phòng thắp lên những ánh đèn mập mờ màu vàng yếu ớt tạo sự mơ màng . " Mình ... mình ... mình đang ở đâu thế này ... ? Tối ... tối quá ... ! "
- Harumi , cậu tỉnh rồi à ?
Một giọng nói chứa đựng đầy sự nguy hiểm vang lên . " Giọng nói này ... " Harumi chợt nhận ra giọng nói trầm trầm , ồm ồm này . Mọi kí ức trong đầu cô hiện ra , mảnh vỡ hồi ức về 30 phút trước . " Kagamine ... là ... là cậu ta ... " .
- Ưm ... ưm ...
Soạt , Kagamine lại gần , rút chiếc bịt mắt ra . Trước mặt Harumi , ánh sáng dần dần hiện ra . Cô hoàn toàn nhìn thấy rõ hình ảnh một con thú dữ đang chuẩn bị thưởng thức bữa ăn . Cô nhìn hắn với ánh mắt đầy căm hận , đôi mắt ứa ra những giọt lệ chua chát .
- Ha , rốt cuộc phải nghe lời của cậu thì mới vui được .
Kagamine tiến lại gần và tháo cái khăn ở trên miệng Harumi ra .
- Cậu ... Kagamine .... Đồ khốn nạn ... nếu ... nếu ... nếu cậu mà làm gì tôi ... thì ... thì tôi sẽ la lên đó .
Harumi dù rất sợ hãi nhưng cô vẫn cố gắng bình tĩnh .
- Ha ha ha !!! Cậu biết gì không , đây là khách sạn đó , tôi đã thuê phòng " chuyên dụng " cho các đôi tình nhân nên tường cách âm rất dày . Nói cho cậu biết , mặc dù cậu hét bằng loa thì người ngoài nghe vào cũng chỉ như là nói thầm thôi . Giờ thì hãy ngoan ngoãn làm " đồ ăn " cho tôi đi nào , Harumi !!!
- KHÔNGGGGG !!! Tôi ... tôi sẽ báo cảnh sát .... cậu ... cậu sẽ bị bắt sớm thôi .
Lúc này , nước mắt của Harumi đã lăn dài trên gò má . Cô mới chuẩn bị bước sang tuổi 16 thôi mà , vẫn còn quá nhiều dự định chưa thực hiện . Lên cao trung , lên đại học , kết hôn , có con .... không lẽ lại bị vấy bẩn bởi con người vô sỉ này sao ? Không ... hoàn toàn không muốn ... Đôi mắt hoa anh đào giờ đã trở nên vô hồn , hiện hữu trong đó là một tương lai xám xịt , không còn lối thoát .Nghe lời đe dọa của Harumi ,Kagamine không những không sợ mà còn cười phá lên .
- Ha ha ha !!! Dễ dàng vậy sao , cô nên biết , tôi chỉ đi chơi ở Hokkaido 1 tuần thôi , hết ngày mai là sẽ về . Với lại , tôi là con của một gia đình quyền lực nên bọn " cớm " muốn đụng vào tôi thì còn khó lắm . Vậy nên giờ hãy ngoan ngoãn đi nào ....
- KHÔNG !!!!
Harumi hét lên chua chát . Cuộc đời cô , tương lai và hi vọng của cô đến đây là hết , không còn một chút tia sáng nào , nó sẽ mập mờ như ánh nến kia rồi cũng sẽ sớm tắt thôi .
.
.
.
Ước mơ về hạnh phúc
của một cô gái 16
liệu đã kết thúc ? ....
.
.
.
- Harumi , nhìn cô lúc này thật dễ thương ....
- .....
Harumi không còn nói được gì , dù rất muốn kháng cự nhưng cơ thể cô dường như bị tê liệt . Hắn ta lại gần sát tai cô , thở ra một luồng khí tới lỗ tai Harumi khiến cô ngứa ngáy vạn phần .
- Khô .... ng ...
Harumi cựa quậy người , vô tình nhấc chân thúc vào bụng Kagamine . Hắn tưởng cô vẫn còn phản kháng nên tinh thần vô cùng khó chịu . Hắn liếc nhìn cô bằng một ánh mắt lạnh như băng khiến Harumi sợ hãi . Cô phải chăng đã hình dung ra được chuyện gì sắp xảy đến với mình . Chưa kịp phản ứng gì , Harumi đã bị tên Kagamine xé mất lưng áo để lộ tấm lưng trắng muốt . Hắn tiện tay cầm lấy chai rượu vang bên cạnh và nhẹ đổ xuống lưng Harumi . Những giọt rượu từ từ chảy xuống khiến cô càng thêm khó chịu . Cô giằng giằng , co co một hồi và pựt ! Cái dây ở tay đã bị đứt . Theo phản xạ , cô cầm ngay chai rượu và đập thẳng vào đầu Kagamine khiến hắn ta ngất lịm đi . Máu loang ra , hòa cùng với màu rượu vang thành một màu đỏ không phân biệt được .
Nhân lúc này , cô cởi dây trói ở chân rồi chùm lấy cái chăn và chạy ra phía cửa chính . Tuy nhiên nó đã khóa . Harumi chợt nhìn ra phía cửa sổ , ngó xuống dưới và thấy một chiếc đệm hỏng bị vứt ở bãi rác . Cô đánh liều nhảy xuống và tạo tư thế an toàn để không bị thương nặng . Vùuuuu ... chưa đầy 15 giây , cô đã rơi vào chiếc đệm và tiếp đất an toàn .
Cô ngó nghiêng xung quanh thì nhận ra đây là một con hẻm nhỏ , trước mắt là đại lộ và bên đường là quán ăn hồi nãy . Nhìn lại , Harumi thấy mình thật sơ suất và tự khuyên mình cần phải cẩn thận hơn . Cô nhìn lên căn phòng ấy rồi vụt chạy ra ngoài , thà bị người ta hiểu nhầm còn hơn là bị .... Bỗng , cô đâm sầm vào người đi ngang qua và ngã xuống . Người kia nhìn cô một lượt rồi lại gần . Còn tưởng là xong đời , may mà đó là một người tử tế nên đã cho cô chiếc áo khoác của mình . Cô vội cầm lấy và khoác nó vào nên cũng không đến nỗi mất mặt trần truồng đi về . Tuy nhiên , chi tiết của người hảo tâm kia đi qua quá nhanh , hình dạng cô cũng không thấy rõ , cũng không kịp nói một tiếng cảm ơn . " Quên đi , nếu có duyên , ắt sẽ có ngày gặp lại , đến lúc đó cảm ơn cũng chưa muộn . " Cô nghĩ ngợi một hồi rồi vội vã chạy về phía nhà ga . Cũng may là cầm theo tư trang cá nhân nếu không thì chẳng còn nước đi về .
Mưa vẫn rơi ....
.
.
.
Mọi chuyện ....
ngỡ như
đã kết thúc ...
.
.
.
- Mai , tại sao Harumi vẫn chưa về chứ ?
- Em cũng không biết ,lúc em về thì cậu ấy định gọi cho anh mà . Em nghĩ anh phải đưa cô ấy về rồi chứ ?
Ở bên đầu dây là Mai - bạn Harumi - người đã cùng cô đi đến " bữa liên hoan " ấy . Lúc này đã là 10h30 , Harumi vẫn chưa về mà gọi toàn thuê bao nên Natsuke rất là lo lắng .
- Nhưng mà anh không nhận được một cuộc gọi nào cả ! Không ổn rồi , anh phải đi tìm nó đây !
Natsuke dập máy và vội vàng chạy đi tìm em gái . Vừa mở cửa , một cô gái xuất hiện với một chiếc áo khoác dài . Khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi mái tóc đen rối , bết xuống vì mưa lớn .
- On .... Oni - chan ....
- Ha .... Harumi ... em .... em bị sao vậy ....
Natsuke sợ hãi không nói lên lời . Hai cánh tay run lên vì sương giá . Anh Harumi vội vàng đưa cô vào nhà .
- Thôi , có gì nói sau đi . Bây giờ em vào tắm , thay quần áo kẻo bị cảm .
- Anh .... Natsuke ....
Harumi dõi mắt nhìn theo cái bóng lưng to lớn kia mà hổ thẹn . Cô dường như không muốn đối diện với Natsuke . Cô chạy đến , ôm chầm lấy cái tấm lưng ấy mà nức nở :
- Em ... em xin lỗi anh .... Natsuke ni - chan .... hãy nghe em nói ..... thực ra thì ...
- Mau đi tắm đi , bị cảm đấy , tí nữa chúng ta sẽ nói chuyện . Để anh vào pha cho em cốc trà gừng .
Natsuke quay lại , đặt tay lên đầu và xoa nhẹ 1 cái . Anh nói một cách ôn nhu rồi quay đi . Trong lời nói chứa đựng một sự thất vọng to lớn .
- Ni - chan ....
Phảng phất mùi hoa lài ở ngoài sân , mùi hoa như đưa con người ta vào mộng tưởng . Harumi im lặng , dõi mắt nhìn theo tấm lưng ấy , cái tấm lưng vẫn nguyên như ngày nào mà sao giờ đây lại to lớn thế ? Từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống sàn , ngấm xuống tấm gỗ như một sự hối lỗi muộn màng .
.
.
.
Hương nhài .....
phảng phất trong gió .....
.
.
.
Đặt cốc nước xuống bàn , Natsuke ôn nhu ra hiệu cho Harumi uống nó . Cô ngập ngừng , nửa muốn cầm , nửa thì lại không .
- Em uống đi rồi mình nói chuyện .
Natsuke vẫn rất nhẹ nhàng . Harumi đành nghe theo , cầm cốc trà lên , uống hết một hơi rồi đặt xuống . Tuy đã uống xong cốc nước nhưng không khí vẫn im lặng . Cô không biết mở lời thế nào cho phải . Thật khó xử a ~ Ngực cô như nghẹt thở , cổ họng cô cứ như có cái gì vướng mắc , không ra thành lời nhưng cuối cùng thì cũng phải nói .
- Em ... em xin lỗi ....
- Em không sao chứ ? Người đó có làm gì em không ?
Harumi lắc đầu .
- Hắn đã hôn em chưa ?
Dù không chứng kiến nhưng dường như Natsuke vẫn biết được sự việc gì đang xảy ra . Harumi vẫn lắc đầu ngoay ngoảy . Nghe vậy , Natsuke nhẹ nhếch khóe miệng hài lòng , anh vươn tay ra , nhẹ đặt tay lên má của Harumi .
- " Quả táo xanh " này là do anh vun đắp bao lâu nay , nếu có " con sâu " nào đến phá hoại thì chắc anh sẽ không chịu nổi mất .
Trước câu nói đầy ẩn ý của Natsuke , Harumi chỉ biết ngơ ngác không hiểu gì .
- Thôi , em vào ngủ đi , mai còn đi học .
- Vâng ... cơ mà .... vẫn còn một chuyện em muốn nói với anh ... Về ... về việc học trường nào ... thì ... thì em sẽ lên Tokyo học ...
- ANH PHẢN ĐỐI !!!
Khuôn mặt Natsuke bỗng biến sắc , từ ôn nhu giờ thành dữ dằn . Anh ẩn dúi Harumi vào tường . Hai tay của anh cầm chặt lấy đôi vai nhỏ bé của Harumi khiến cô đau đớn .
- Đau ...đau quá ! Anh bỏ em ra đi Natsuke .
Harumi bực bội đẩy Natsuke ra khiến anh loạng choạng suýt ngã . Ngoài trời , mưa rơi mỗi lúc một to hơn , từng đợt mưa xối xả ào xuống . Những cánh hoa nhài trắng muốt ngoài sân đã dần dập nát bởi hàng ngàn cột nước . Nhành hoa mỏng manh không thể chịu nổi trận mưa này , nó cứ thế mà rơi mà rụng xuống . Đêm cứ dài lê thê như chưa bao giờ được sáng lên . Mây mù phủ kín trời khiến đêm đã tối giờ lại càng âm u hơn . Bởi vì học lực của cô không thua kém gì anh mình nên cô rất tự tin . Với lại ba mẹ cũng đồng ý nên cô không việc gì không cố gắng . Harumi nhìn anh hai mình một lượt rồi quay về phòng mặc cho Natsuke đứng sừng sững như trời trồng .
Ở trong căn phòng tối om , Harumi nằm trên giường mà nước mắt cứ giàn ra . Hôm nay cô đã làm quá nhiều điều sai trái từ việc lừa anh trai đến việc to tiếng với ảnh . Thật ... Mệt mỏi quá !!!
.
.
.
Mưa ...
Cứ rả rích
Rơi ...
.
.
.
End chap 1 .
Truyện được đăng trên Lazi.vn và Wattpad by Lam Diệc Thần
5
5 sao / 1 đánh giá
5 sao - 1 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 5 SAO trên tổng số 1 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×