Đi qua những ngày mưa
Mộc Hạ | Chat Online | |
18/02/2019 21:17:46 | |
Truyện ngắn | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
208 lượt xem
- * Đùa chứ, em yêu anh (Truyện ngắn)
- * Nụ hôn đầu đời (Truyện ngắn)
- * Hạnh phúc được chưa (Truyện ngắn)
- * Bong bóng lãng quên (Truyện ngắn)
Nhưng cô ấy không đi, cứ đứng bất động như thế. Cô ấy khóc. Nghẹn ngào, nức nở.
***
Đi qua những ngày mưa.
Ngỡ khung trời lấm lem màu kỷ niệm
Có ai còn nhớ được điều gì
Lúc buồn tàn, hương sắc hóa thinh không
Ta gửi yêu thương cho em.
Dẫu muộn phiền cũng chỉ là hoài vọng không tên.
Trôi qua kẽ tay vụt mất...
Thành phố nhỏ ủ mình bên cạnh biển, quanh năm rì rào những nỗi buồn không của riêng ai. Ngày trước, thành phố còn trẻ dại, những đứa con sinh ra, lớn lên rồi bỏ đi biền biệt không về. Những người chuyển đến đa phần là sung túc giàu có, muốn tìm một khoảnh khắc an bình. Họ xây dọc bờ biển một loạt biệt thự màu trắng giống nhau. Thành phố đón những cư dân mới, những người sống biệt lập trong thế giới của mình. Thành phố vẫn trẻ nhưng hắt hiu, quạnh quẽ.
Tôi, trong phút chốc, bỗng giống như một cậu con trai trẻ dại, hoàn toàn lúng túng và nhói lòng khi nhìn thấy bờ vai mảnh mai trước mặt run lên. Tôi buông rơi cây dù, tiến đến gần, ngượng ngùng đưa tay lên vỗ vỗ vai cô ấy.
- Em có muốn uống trà không? Anh pha cho em một cốc nhé!
Cô ấy vẫn không trả lời, chỉ khóc, khiến tôi càng bối rối. Tôi không biết nói gì hơn, tiếp tục vỗ vỗ vai cô ấy an ủi.
Bầu trời lóe lên một tia chớp. Cô ấy cúi xuống nhặt cây dù lên đưa cho tôi, lau nước mắt và mỉm cười.
- Xin lỗi anh, em đã làm anh khó xử.
- Không sao. Em có thấy dễ chịu hơn chút nào không?
Cô ấy lại cười. Buồn bã đến độ tôi đã không còn nhớ nổi tại sao mình lại sống ở đây một mình, tại sao mình cô đơn đến vậy.
- Hôm khác em mời anh uống trà nhé! Hôm nay em không được tốt cho lắm.
Rồi cô ấy quay đi. Hao gầy.
- Em nhớ ăn gì đi nhé! - Tôi nói với theo.
Cô ấy dừng lại. Những ngón chân trần bấu nhẹ vào cát. Bờ vai lại rung lên nhè nhẹ. Tôi biết cô ấy lại khóc. Tôi bước lên một bước định ôm cô ấy vào lòng thì đột nhiên cô ấy quay lại.
- Em tên là Lê Na. Hẹn gặp lại anh!
***
Khi bạn không còn nhớ được gì thì cuộc sống lại sắp đặt cho bạn hết điều ngọt ngào này đến điều ngọt ngào khác. Sự ân cần của K, sự quan tâm của K, những lời nói dịu dàng của anh khiến tôi nhớ Adrien đến điên dại. Tôi biết K có những nỗi niềm của riêng mình nên một người như anh mới sống đơn độc trong một thành phố không ai biết tên cùng những buổi chiều tà ngắm hoàng hôn từ khung cửa sổ tầng thượng. Nhưng ở bên tôi, K luôn sẵn sàng gánh vác một phần nỗi buồn của tôi và chia sẻ với tôi mọi chuyện.
K là một luật sư thành đạt, con trai duy nhất trong một gia đình danh giá. Anh hầu như không thiếu gì trong cuộc sống của mình cho đến ngày anh hay tin mình mắc bệnh hiểm nghèo. Anh buông tay trước mọi thứ và dọn về sống một mình trong căn biệt thự bên cạnh nhà tôi. K chưa từng yêu ai say đắm bao giờ. Anh kể cuộc sống đầy đủ và một sự nghiệp rực rỡ khiến xung quanh anh lúc nào cũng có biết bao cô gái xinh đẹp sẵn sàng đợi chờ. Anh đi chơi với họ, ái ân với họ, đùa giỡn với họ nhưng chưa bao giờ muốn thật lòng với ai. Mối quan hệ nào đi qua rồi cũng trở nên vô vị và nhạt nhẽo. Tình yêu là thứ mà từ rất rất lâu rồi anh không còn nhớ nữa.
K đưa tôi ra đảo bằng ca nô. Anh tự tay gói sushi cho cả hai đứa. K neo thuyền khéo léo như một ngư dân thành thục. Đi bên cạnh anh, tôi có cảm giác an tâm đến kỳ lạ. Nước biển trong vắt và mát lạnh. K đưa tôi ra bãi xa, chỉ cho tôi xem những con cá nhiều màu hồn nhiên bơi lội. Rồi K đưa tôi lên đồi, từ trên cao ngắm nhìn thành phố về đêm lung linh rực rỡ. Trong tất cả những lần anh đưa tôi đi chơi như thế, K chưa bao giờ than vãn về bản thân mình, anh xem nó nhẹ nhàng như một cuộc chơi. Anh chấp nhận nó như một điều hiển nhiên, vốn dĩ nó phải thế.
Có một hôm trời lại mưa lâm râm trên biển, tôi ngồi rất gần K ở mỏm đá lần đầu tiên anh xuất hiện và che dù cho tôi. Tôi kể cho K nghe về Adrien. K im lặng thật lâu rồi nói: "Em thật là khờ dại."
K tựa vào vai tôi.
Biển chênh chao và thênh thang trước mặt. Ai cũng muốn cuộc đời thật đơn giản, lúc buồn đau có thể gói ghém thành lời, đem nhét vào một cái hộp và quăng xa ra biển. Vì lòng biển bao la quá nên lúc nào cũng có đủ bao dung mà cuốn trôi hết thảy đi xa. Sau một đợt sóng là hân hoan trở lại, sau một ngày mưa là lại háo hức rạng ngời.
<img alt="di-qua-nhung-ngay-mua-2" data-cke-saved-src="https://www.truyenngan.com.vn/images/Phuongvtm/2012.09/di-qua-nhung-ngay-mua-2.jpg" src="https://www.truyenngan.com.vn/images/Phuongvtm/2012.09/di-qua-nhung-ngay-mua-2.jpg" width:500px"="">
K vẫn dựa vào vai tôi.
- Anh có mệt không? Hay anh về nhà nghỉ nhé!
K vẫn không nói gì, hai mắt nhắm chặt bất động. Anh khiến tôi bắt đầu lo lắng, nắm lấy tay anh lắc mạnh
- K ơi, anh làm sao thế? - Giọng tôi đã bắt đầu nghẹn ngào.
Đến lúc này anh mới từ từ mở mắt ra. Tôi thở phào thành tiếng.
- Anh không sao, ngốc quá! - Anh bóp nhẹ tay tôi rồi ngồi thẳng dậy, mắt nhìn xa xăm ra biển. - Nhưng anh chỉ mong khi phải ngủ luôn có thể tựa vào vai em thanh thản như thế này, sẽ không phải cảm thấy đau đớn hay mất mát gì cả, hoàn toàn không phải sợ hãi và luyến tiếc điều gì.
Tôi ôm chặt lấy K, nước mắt rơi trên vai anh. Tôi không thích, không thích một chút nào cảm giác nắm chặt tay ai đó trong tay mình mà trong lòng thì biết rõ mình sẽ mất đi người ta bất cứ lúc nào. K xoa đầu tôi như vỗ về một đứa trẻ:
- Em quay về nhà đi. Phải gặp lại Adrien, và phải biết yêu quý thế giới của em chứ! Cho dù một buổi sáng nào đó tỉnh dậy, em có thể không còn nhớ được rõ điều gì nhưng tình yêu mà cả em, cả Adrien đã và sẽ trải qua cùng nhau mới là điều quan trọng nhất.
Tôi vẫn ôm chặt lấy K. Không phải ai cũng may mắn có được cảm giác như tôi lúc này. Nghĩa là ngồi đối diện với một người mà cảm thấy như được ngồi trước biển, thấy người đó có đủ bao dung và rộng lượng mà ôm ấp hết nỗi buồn của chính mình. Sau một cái nắm tay là trong lòng có thể nhẹ bẫng thương yêu.
Ngày hôm sau, K đã không còn ở thành phố nữa. Anh để một bó hướng dương rực rỡ trước cửa nhà tôi rồi biến mất. Tôi đi tìm anh khắp những nơi mà chúng tôi đã đi qua nhưng không thấy bất kỳ dấu vết nào. Căn nhà không còn sáng đèn và tiếng piano quen thuộc vọng ra từ tầng hai. K đã đi rồi.
Tôi thất thểu quay về, bần thần nhìn ra biển. Vùng trời trước mặt thật trơ trọi và hoang vắng. Đột nhiên chuông cửa reo. Tôi thấy trong lòng rạng rỡ. Hay là K đã quay về, đúng rồi, anh đã quay về, anh chỉ đi đâu đó để mua thứ gì mà thôi. Tôi chạy như bay ra cửa.
Cánh cổng trắng mở ra. Đằng sau nó là Adrien cao lớn.
- Lê Na. Anh đã nhớ em biết bao!
Đi qua những ngày mưa để biết bầu trời còn có những ngày thật đẹp.
***
Đi qua những ngày mưa.
Ngỡ khung trời lấm lem màu kỷ niệm
Có ai còn nhớ được điều gì
Lúc buồn tàn, hương sắc hóa thinh không
Ta gửi yêu thương cho em.
Dẫu muộn phiền cũng chỉ là hoài vọng không tên.
Trôi qua kẽ tay vụt mất...
Thành phố nhỏ ủ mình bên cạnh biển, quanh năm rì rào những nỗi buồn không của riêng ai. Ngày trước, thành phố còn trẻ dại, những đứa con sinh ra, lớn lên rồi bỏ đi biền biệt không về. Những người chuyển đến đa phần là sung túc giàu có, muốn tìm một khoảnh khắc an bình. Họ xây dọc bờ biển một loạt biệt thự màu trắng giống nhau. Thành phố đón những cư dân mới, những người sống biệt lập trong thế giới của mình. Thành phố vẫn trẻ nhưng hắt hiu, quạnh quẽ.
Tôi, trong phút chốc, bỗng giống như một cậu con trai trẻ dại, hoàn toàn lúng túng và nhói lòng khi nhìn thấy bờ vai mảnh mai trước mặt run lên. Tôi buông rơi cây dù, tiến đến gần, ngượng ngùng đưa tay lên vỗ vỗ vai cô ấy.
- Em có muốn uống trà không? Anh pha cho em một cốc nhé!
Cô ấy vẫn không trả lời, chỉ khóc, khiến tôi càng bối rối. Tôi không biết nói gì hơn, tiếp tục vỗ vỗ vai cô ấy an ủi.
Bầu trời lóe lên một tia chớp. Cô ấy cúi xuống nhặt cây dù lên đưa cho tôi, lau nước mắt và mỉm cười.
- Xin lỗi anh, em đã làm anh khó xử.
- Không sao. Em có thấy dễ chịu hơn chút nào không?
Cô ấy lại cười. Buồn bã đến độ tôi đã không còn nhớ nổi tại sao mình lại sống ở đây một mình, tại sao mình cô đơn đến vậy.
- Hôm khác em mời anh uống trà nhé! Hôm nay em không được tốt cho lắm.
Rồi cô ấy quay đi. Hao gầy.
- Em nhớ ăn gì đi nhé! - Tôi nói với theo.
Cô ấy dừng lại. Những ngón chân trần bấu nhẹ vào cát. Bờ vai lại rung lên nhè nhẹ. Tôi biết cô ấy lại khóc. Tôi bước lên một bước định ôm cô ấy vào lòng thì đột nhiên cô ấy quay lại.
- Em tên là Lê Na. Hẹn gặp lại anh!
***
Khi bạn không còn nhớ được gì thì cuộc sống lại sắp đặt cho bạn hết điều ngọt ngào này đến điều ngọt ngào khác. Sự ân cần của K, sự quan tâm của K, những lời nói dịu dàng của anh khiến tôi nhớ Adrien đến điên dại. Tôi biết K có những nỗi niềm của riêng mình nên một người như anh mới sống đơn độc trong một thành phố không ai biết tên cùng những buổi chiều tà ngắm hoàng hôn từ khung cửa sổ tầng thượng. Nhưng ở bên tôi, K luôn sẵn sàng gánh vác một phần nỗi buồn của tôi và chia sẻ với tôi mọi chuyện.
K là một luật sư thành đạt, con trai duy nhất trong một gia đình danh giá. Anh hầu như không thiếu gì trong cuộc sống của mình cho đến ngày anh hay tin mình mắc bệnh hiểm nghèo. Anh buông tay trước mọi thứ và dọn về sống một mình trong căn biệt thự bên cạnh nhà tôi. K chưa từng yêu ai say đắm bao giờ. Anh kể cuộc sống đầy đủ và một sự nghiệp rực rỡ khiến xung quanh anh lúc nào cũng có biết bao cô gái xinh đẹp sẵn sàng đợi chờ. Anh đi chơi với họ, ái ân với họ, đùa giỡn với họ nhưng chưa bao giờ muốn thật lòng với ai. Mối quan hệ nào đi qua rồi cũng trở nên vô vị và nhạt nhẽo. Tình yêu là thứ mà từ rất rất lâu rồi anh không còn nhớ nữa.
K đưa tôi ra đảo bằng ca nô. Anh tự tay gói sushi cho cả hai đứa. K neo thuyền khéo léo như một ngư dân thành thục. Đi bên cạnh anh, tôi có cảm giác an tâm đến kỳ lạ. Nước biển trong vắt và mát lạnh. K đưa tôi ra bãi xa, chỉ cho tôi xem những con cá nhiều màu hồn nhiên bơi lội. Rồi K đưa tôi lên đồi, từ trên cao ngắm nhìn thành phố về đêm lung linh rực rỡ. Trong tất cả những lần anh đưa tôi đi chơi như thế, K chưa bao giờ than vãn về bản thân mình, anh xem nó nhẹ nhàng như một cuộc chơi. Anh chấp nhận nó như một điều hiển nhiên, vốn dĩ nó phải thế.
Có một hôm trời lại mưa lâm râm trên biển, tôi ngồi rất gần K ở mỏm đá lần đầu tiên anh xuất hiện và che dù cho tôi. Tôi kể cho K nghe về Adrien. K im lặng thật lâu rồi nói: "Em thật là khờ dại."
K tựa vào vai tôi.
Biển chênh chao và thênh thang trước mặt. Ai cũng muốn cuộc đời thật đơn giản, lúc buồn đau có thể gói ghém thành lời, đem nhét vào một cái hộp và quăng xa ra biển. Vì lòng biển bao la quá nên lúc nào cũng có đủ bao dung mà cuốn trôi hết thảy đi xa. Sau một đợt sóng là hân hoan trở lại, sau một ngày mưa là lại háo hức rạng ngời.
<img alt="di-qua-nhung-ngay-mua-2" data-cke-saved-src="https://www.truyenngan.com.vn/images/Phuongvtm/2012.09/di-qua-nhung-ngay-mua-2.jpg" src="https://www.truyenngan.com.vn/images/Phuongvtm/2012.09/di-qua-nhung-ngay-mua-2.jpg" width:500px"="">
K vẫn dựa vào vai tôi.
- Anh có mệt không? Hay anh về nhà nghỉ nhé!
K vẫn không nói gì, hai mắt nhắm chặt bất động. Anh khiến tôi bắt đầu lo lắng, nắm lấy tay anh lắc mạnh
- K ơi, anh làm sao thế? - Giọng tôi đã bắt đầu nghẹn ngào.
Đến lúc này anh mới từ từ mở mắt ra. Tôi thở phào thành tiếng.
- Anh không sao, ngốc quá! - Anh bóp nhẹ tay tôi rồi ngồi thẳng dậy, mắt nhìn xa xăm ra biển. - Nhưng anh chỉ mong khi phải ngủ luôn có thể tựa vào vai em thanh thản như thế này, sẽ không phải cảm thấy đau đớn hay mất mát gì cả, hoàn toàn không phải sợ hãi và luyến tiếc điều gì.
Tôi ôm chặt lấy K, nước mắt rơi trên vai anh. Tôi không thích, không thích một chút nào cảm giác nắm chặt tay ai đó trong tay mình mà trong lòng thì biết rõ mình sẽ mất đi người ta bất cứ lúc nào. K xoa đầu tôi như vỗ về một đứa trẻ:
- Em quay về nhà đi. Phải gặp lại Adrien, và phải biết yêu quý thế giới của em chứ! Cho dù một buổi sáng nào đó tỉnh dậy, em có thể không còn nhớ được rõ điều gì nhưng tình yêu mà cả em, cả Adrien đã và sẽ trải qua cùng nhau mới là điều quan trọng nhất.
Tôi vẫn ôm chặt lấy K. Không phải ai cũng may mắn có được cảm giác như tôi lúc này. Nghĩa là ngồi đối diện với một người mà cảm thấy như được ngồi trước biển, thấy người đó có đủ bao dung và rộng lượng mà ôm ấp hết nỗi buồn của chính mình. Sau một cái nắm tay là trong lòng có thể nhẹ bẫng thương yêu.
Ngày hôm sau, K đã không còn ở thành phố nữa. Anh để một bó hướng dương rực rỡ trước cửa nhà tôi rồi biến mất. Tôi đi tìm anh khắp những nơi mà chúng tôi đã đi qua nhưng không thấy bất kỳ dấu vết nào. Căn nhà không còn sáng đèn và tiếng piano quen thuộc vọng ra từ tầng hai. K đã đi rồi.
Tôi thất thểu quay về, bần thần nhìn ra biển. Vùng trời trước mặt thật trơ trọi và hoang vắng. Đột nhiên chuông cửa reo. Tôi thấy trong lòng rạng rỡ. Hay là K đã quay về, đúng rồi, anh đã quay về, anh chỉ đi đâu đó để mua thứ gì mà thôi. Tôi chạy như bay ra cửa.
Cánh cổng trắng mở ra. Đằng sau nó là Adrien cao lớn.
- Lê Na. Anh đã nhớ em biết bao!
Đi qua những ngày mưa để biết bầu trời còn có những ngày thật đẹp.
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!