Hào môn thiên giới tiền thê: Anh đừng yêu em - Chương 124: Đừng đụng vào tôi
Khánh Linh | Chat Online | |
19/02/2019 23:52:24 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
109 lượt xem
- * Hào môn thiên giới tiền thê: Anh đừng yêu em - Chương 125: Lễ vật ly hôn (Truyện ngôn tình)
- * Hào môn thiên giới tiền thê: Anh đừng yêu em - Chương 126: Không có kết quả xấu nhất, chỉ có tệ hơn! (Truyện ngôn tình)
- * Hào môn thiên giới tiền thê: Anh đừng yêu em - Chương 123: Đau lòng (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- * Hào môn thiên giới tiền thê: Anh đừng yêu em - Chương 122: Kiếp trước tôi mắc nợ anh sao? (Truyện ngôn tình)
Mi tâm Giản Mạt càng nhăn chặt hơn, mắt không hề mở ra, thân thể cuộn tròn lại bởi vì bị Cố Bắc Thần đụng vào...
Cố Bắc Thần nhíu mày, ngồi xổm nửa người xuống: "Mạt nhi?"
Giản Mạt chẳng những không có dấu hiệu tỉnh lại, trái lại thân thể lại bắt đầu phát run...
Mi tâm Cố Bắc Thần nhíu chặt hơn, hắn giơ tay sờ lên trán Giản Mạt, nóng quá...
"Không muốn..." Giản Mạt đột nhiên kinh hãi nói mớ lên: "Không... đừng đụng vào tôi... không cần... đừng đụng vào tôi..." Cô dường như đang gặp ác mộng, theo loạt âm thanh hoảng sợ bỗng nhiên giơ tay lên, một cái tát liền hiện trên gương mặt của Cố Bắc Thần.
Gương mặt lạnh lùng của Cố Bắc Thần ngưng lại: "Giản Mạt!"
Thân thể Giản Mạt run lên, sau đó bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc ngồi dậy, hớp từng ngụm không khí một cách gấp gáp. Đáy mắt cô thậm chí còn có sự hoảng sợ chưa tan hết, giống như vừa gặp phải một điều gì có rất khủng khiếp.
Cố Bắc Thần cứ như vậy im lặng nhìn cô, sau một lúc lâu có lẽ thấy cô đã bình tĩnh lại, vô thức tiến lên muốn đem cô ôm vào lòng...
"Buông ra!" Thanh âm sắc bén của Giản Mạt đột nhiên vang lên, cô la lớn: "Đừng đụng và tôi..."
Gương mặt Cố Bắc Thần trong nhát mắt liền đen lại, đứng lên từ trên nhìn xuống: "Giản Mạt, rốt cuộc em lại nổi điên cái gì nữa vậy?"
Giản Mạt vô thức ngẩng đầu lên nhìn hắn... Ánh mắt mơ màng của cô đổi diện với với tầm mắt thâm thúy sâu không thấy đáy của Cố Bắc Thần, trong lòng bỗng nhiên cả kinh: "A Thần?"
Thanh âm lộ ra một tia nghi hoặc, Cố Bắc Thần nhìn bộ dáng của Giản Mạt, quả nhiên vừa rồi cô căn bản thật sự vẫn không nhận ra hắn là ai!
Điều đó càng làm cho lửa giận trong lòng Cố Bắc Thần bùng bùng đi lên: "Thế nào, hiện tại có phải cả anh cũng không được đánh em, có đúng không?"
Giản Mạt vội vội vàng vàng đứng lên, không nói lời nào liền tiến đến ôm chặt lấy eo Cố Bắc Thần, đem hai má dán lên lồng ngực rộng rãi ấm áp của hắn...
Cố Bắc Thần muốn đẩy cô ra, nhưng lại phát hiện hắn càng đẩy, cô càng ôm chặt hắn hơn.
"Thế nào, không cho anh đánh em, hiện tại thì em có thể ôm anh sao?" Cố Bắc Thần cười lạnh ra tiếng.
Hơi thở Giản Mạt vẫn chưa bình thường lại, chỉ yên lặng lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của Cố Bắc Thần: "Em vừa mơ thấy ác mộng..." Cô nhắm mắt lại, cực lực che lấp đi nỗi khiếp sợ trong đáy mắt.
Thái dương Cố Bắc Thần hơi động: "Thế nào? Lại là giấc mộng ngu xuẩn gì nữa?"
Giản Mạt không trả lời, chỉ ôm lấy thắt lưng Cố Bắc Thần ngày càng chặt.
Cái đêm hai năm trước đó, ngoài trời mưa cũng lớn như vậy.
Những hạt mưa như những viên nước đá thi nhau rớt xuống, gõ "lộp bộp" vào cửa sổ... Toàn thân cô khô nóng đến lợi hại, dòng suy nghĩ nói cho cô biết cô phải chống cự, nhưng lại không tự chủ được mà nghênh đón người đàn ông kia chiếm hữu mình.
Nghĩ đến đây, từng đợt run rẩy truyền đến cơ thể Giản Mạt càng dữ dội hơn, không biết là ai, ít nhất cô có thể cho mình tưởng tượng, còn có thể tụi an ủi mình...
Nhưng bây giờ... Dù cho cô vẫn không biết người đó là ai?Nhưng cô biết hắn ta là xã hội đen, một người như vậy, khi nghĩ đến chỉ càng khiến cô cảm thấy buồn nôn.
"Ọe..." Giản Mạt bỗng nhiên nôn khan một tiếng, sau đó liền đẩy Cố Bắc Thần ra, chạy nhanh về hướng phòng tắm.
Cố Bắc Thần có chút không kịp phản ứng, nghiêng đầu nhìn về hướng phòng tắm, nghe bên trong truyền đến tiếng nôn khan, không khỏi nhíu mày kiếm...
Tiến lên mấy bước, hắn đứng ở trước cửa phòng tắm nhìn bộ dáng khổ sở của Giản Mạt, khuôn mặt xinh đẹp cực kỳ yếu ớt: "Giản Mạt?" Hắn nhẹ kêu một tiếng.
Giản Mạt bởi vì ban nãy vẫn chưa có ăn gì vào bụng, lúc này cũng không nôn ra được gì, chỉ là sao khi nôn khan mấy cái, dạ dày lại đột nhiên co thắt đau đớn. Cô ôm dạ dày, bởi vì khó chịu mà gương mặt nhăn lại.
Cố Bắc Thần mặt đầy hắc tuyến đi tới, cúi người xuống liền đem Giản Mạt còn đang ngồi dưới nền gạch lạnh lẽo bế bỗng lên, đi về phòng ngủ, sau đó lập tức gọi điện thoại cho Lệ Vân Trạch: "Qua đây một chuyến đi..." Dừng lại một chút lại nói tiếp: "Nhuận Trạch Viên khu C tòa nhà số 4 tầng cao nhất."
Lệ Vân Trạch sững sờ một chút: "Kim ốc tàng kiều* sao?" Hắn nhẹ a một tiếng, lộ ra chút nghiền ngẫm nghi vấn.
*Kim ốc tàng kiều: Nhà vàng chứa người đẹp.
"Là Giản Mạt." Cố Bắc Thần lạnh lùng nói một câu, sau đó không cho Lệ Vân Trạch thời gian nghi hoặc liền ngắt máy, sau đó quay sang nhìn Giản Mạt ở bên cạnh: "Tối nay đã ăn gì chưa?"
Giản Mạt khó chịu nằm co rúc ở trên giường, không còn sức lực lắc lắc đầu.
"Giản Mạt, sao em không đói chết luôn đi?" Cố Bắc Thần không vui lạnh lùng mở miệng, lập tức tức giận gọi điện thoại cho Tiêu Cảnh, bảo cậu ấy mang một ít thức ăn qua đây.
Lệ Vân Trạch đến trước, kiểm tra cho Giản Mạt một chút, chỉ là không ăn gì mà để bụng rỗng còn uống rượu nên dạ dày tiết chất dịch, cộng them cảm lạnh lại không chịu ăn tối dẫn đến dạ dày co thắt, không có vấn đề gì lớn... Nhưng mà áp lực tinh thần lại quá lớn.
Cố Bắc Thần không vui đem nước gường đường đỏ đến đặt lên tủ đầu giường: "Tự em uống đi!"
Lệ Vân Trạch nhẹ đưa mắt nhìn Cố Bắc Thần, lại nhìn chén nước gừng đường đỏ kia, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, trở nên cực kỳ thâm sâu, sau đó hắnđi ra khỏi phòng ngủ.
Tiêu Cảnh vừa lúc cũng qua đến, bởi vì sốt ruột nên mồ hôi trên người làm ướt gần hết áo: "Lệ thiếu!"
"Người ở bên trong..." Lệ Vân Trạch quay đầu lại liếc nhìn, sau đó đi đến tủ rượu, cầm một chai rượu vang đỏ cùng hai chiếc cốc đi ra.
Tiêu Cảnh mang cháo vào phòng ngủ sau đó rất nhanh liền đi ra, Lệ Vân Trạch lúc này mới hỏi: "Vì sao Giản Mạt lại chuyển đến nơi này ở?"
"Thần thiếu nói để cô ấy đi làm cho tiện..." Tiêu Cảnh có chút lung túng xoa xoa mũi.
"Chậc chậc..." Lệ Vân Trạch lên tiếng: "Hai năm, hiện tại mới nói bất tiện, có phải rất khác người không?"
Tiêu Cảnh giật giật khóe miệng, đối với câu hỏi sắc bén của Lệ Vân Trạch chỉ có thể nhún nhún vai... Kỳ thực, con người Cố Bắc Thần ai ai cũng hiểu rõ rang nguyên nhân, đó chính là bởi vì Thẩm Sơ đã trở về.
Giản Mạt yên lặng uống nước gừng đường đỏ, giả vờ như không biết ánh mắt sắc bén của Cố Bắc Thần đang nhìn cô, chỉ là mới uống được nửa chén, trong bụng lại không thoải mái.
"Giản Mạt." Ánh mắt Cố Bắc Thần thâm trầm: "Em rốt cuộc muốn thế nào?"
"Hả?" Giản Mạt ngước đôi mắt xinh đẹp vô tội nhìn hắn.
Cố Bắc Thần cười lạnh: "Đêm nay về Lam Trạch Viên."
Giản Mạt nhíu mày: "Em không phải là bởi vì chuyện này..."
"Vậy em là bởi vì cái gì?" Cố Bắc Thần tiếp tục cười lạnh.
Giản Mạt trầm mặc, khóe miệng tự giễu đảo con người, không nói gì.
Cô muốn như thế nào? Nói cô là bởi vì muốn tiền? Hay nói cô là bởi vì đêm đầu tiên?
Cố Bắc Thần nhìn bộ dáng của Giản Mạt, môi mỏng câu lên một nụ cười trào phúng lạnh lẽo...
Đúng lúc đó, di động đột nhiên vang lên, hắn liền cầm lên xem, sau đó mới nhận máy: "Đêm nay không có thời gian."
Lạc Tiểu Mễ vừa nghe, lập tức phản bác: "Chú, chú nói chuyện không tính toán gì hết vậy!"
"Để lần sau đi..." Cố Bắc Thần dứt lời xong, không nói thêm bất kỳ điều gì nữa liền cúp điện thoại, lưu lại một tràng dài thanh âm"tun tút" cho Lạc Tiểu Mễ ở đầu điện thoại bên kia.
"Anh có việc bận à." Giản Mạt chớp mắt, liếc nhìn Tiêu Cảnh bên cạnh đang đặt đồ ăn xuống: "Em đợi một lát nữa sẽ tự đi ăn một mình."
"Vậy em nghĩ là anh sẽ đợi em cùng ăn cơm hay sao?" Cố Bắc Thần lạnh lùng nói xong, mắt lạnh nhìn Giản Mạt từ trên cao, sau đó xoay người liền ra khỏi phòng ngủ.
"Rầm" một tiếng truyền đến, thật giống như một cây chùy đập vào trái tim Giản Mạt... Cô không biết tại sao Cố Bắc Thần lại tức giận, chẳng lẽ săn sóc không đúng thời điểm?
Giản Mạt đè cảm giác nặng nề trong lòng xuống, đứng dậy xuống giường, đi lấy cơm mà Tiêu Cảnh mua tới, đói bụng một ngày, bây giờ cô thật sự rất muốn ăn cái gì đó... Cộng thêm bây giờ cô không có quyền khiến thân thể của mình trở nên suy sụp, cô còn cần phải chăm sóc mẹ.
Cô chép miệng, cảm thấy cổ họng hơi khô, nhìn trong phòng không có nước uống, liền tính ra bên ngoài rót cốc nước...
Lệ Vân Trạch thấy Cố Bắc Thần đi ra, đem một ly rượu đỏ đưa cho hắn: "Hình như Giản Mạt chịu áp lực rất lớn, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Khóe mắt Cố Bắc Thần liếc nhìn bản vẽ ở trên bàn cơm, "Đoán chừng là do việc thứ hai tuần sau Đế Hoàng sẽ mở một cuộc dự thảo..."
"Dù sao cũng là người một nhà với nhau, cậu không thể giúp cô ấy một chút hay sao?" Lệ Vân Trạch nhíu mày: "Mình nghe nói thiết kế của cô ấy không tệ... Cẩn Tịch cũng rất thích. Không phải nói cái sảnh âm nhạc nhỏ của Tô Quân Ly cũng giao cho cô ấy thiết kế sao?"
Cố Bắc Thần không nói gì, "Đế Hoàng không cần người phải dựa vào quan hệ."
Lệ Vân Trạch vừa nghe, lập tức cười, xem thường nói: "Không đi sao? Giản Mạt làm việc ở một công ty nhỏ, không nên tham gia buổi kết thúc hội thảo..."
"..." Cố Bắc Thần mặt đen như đít nồi: "Tiêu Cảnh không quan tâm đến tiền thưởng cuối năm nữa hay sao còn lắm chuyện như vậy!"
Lệ Vân Trạch cầm cốc nước lên, nhấm nháp một chút, sau đó nói: "Cậu đem người ta đến, là có kế hoạch gì nữa đây?" Hắn giảm thấp âm thanh xuống: "Mặc kệ cậu muốn nói như thế nào đi nữa, đi cùng cậu hai năm rồi, nếu cậu không đi cũng đừng quá cứng rắn... Người ta nói như thế nào cũng là hai năm trẻ trung nhất."
Cố Bắc Thần cụp mắt, đôi mắt như điêu chợt tối lại, trong lòng hắn lướt qua một trận cảm xúc không thể nắm rõ được...
Cố Bắc Thần nhíu mày, ngồi xổm nửa người xuống: "Mạt nhi?"
Giản Mạt chẳng những không có dấu hiệu tỉnh lại, trái lại thân thể lại bắt đầu phát run...
Mi tâm Cố Bắc Thần nhíu chặt hơn, hắn giơ tay sờ lên trán Giản Mạt, nóng quá...
"Không muốn..." Giản Mạt đột nhiên kinh hãi nói mớ lên: "Không... đừng đụng vào tôi... không cần... đừng đụng vào tôi..." Cô dường như đang gặp ác mộng, theo loạt âm thanh hoảng sợ bỗng nhiên giơ tay lên, một cái tát liền hiện trên gương mặt của Cố Bắc Thần.
Gương mặt lạnh lùng của Cố Bắc Thần ngưng lại: "Giản Mạt!"
Thân thể Giản Mạt run lên, sau đó bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc ngồi dậy, hớp từng ngụm không khí một cách gấp gáp. Đáy mắt cô thậm chí còn có sự hoảng sợ chưa tan hết, giống như vừa gặp phải một điều gì có rất khủng khiếp.
Cố Bắc Thần cứ như vậy im lặng nhìn cô, sau một lúc lâu có lẽ thấy cô đã bình tĩnh lại, vô thức tiến lên muốn đem cô ôm vào lòng...
"Buông ra!" Thanh âm sắc bén của Giản Mạt đột nhiên vang lên, cô la lớn: "Đừng đụng và tôi..."
Gương mặt Cố Bắc Thần trong nhát mắt liền đen lại, đứng lên từ trên nhìn xuống: "Giản Mạt, rốt cuộc em lại nổi điên cái gì nữa vậy?"
Giản Mạt vô thức ngẩng đầu lên nhìn hắn... Ánh mắt mơ màng của cô đổi diện với với tầm mắt thâm thúy sâu không thấy đáy của Cố Bắc Thần, trong lòng bỗng nhiên cả kinh: "A Thần?"
Thanh âm lộ ra một tia nghi hoặc, Cố Bắc Thần nhìn bộ dáng của Giản Mạt, quả nhiên vừa rồi cô căn bản thật sự vẫn không nhận ra hắn là ai!
Điều đó càng làm cho lửa giận trong lòng Cố Bắc Thần bùng bùng đi lên: "Thế nào, hiện tại có phải cả anh cũng không được đánh em, có đúng không?"
Giản Mạt vội vội vàng vàng đứng lên, không nói lời nào liền tiến đến ôm chặt lấy eo Cố Bắc Thần, đem hai má dán lên lồng ngực rộng rãi ấm áp của hắn...
Cố Bắc Thần muốn đẩy cô ra, nhưng lại phát hiện hắn càng đẩy, cô càng ôm chặt hắn hơn.
"Thế nào, không cho anh đánh em, hiện tại thì em có thể ôm anh sao?" Cố Bắc Thần cười lạnh ra tiếng.
Hơi thở Giản Mạt vẫn chưa bình thường lại, chỉ yên lặng lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của Cố Bắc Thần: "Em vừa mơ thấy ác mộng..." Cô nhắm mắt lại, cực lực che lấp đi nỗi khiếp sợ trong đáy mắt.
Thái dương Cố Bắc Thần hơi động: "Thế nào? Lại là giấc mộng ngu xuẩn gì nữa?"
Giản Mạt không trả lời, chỉ ôm lấy thắt lưng Cố Bắc Thần ngày càng chặt.
Cái đêm hai năm trước đó, ngoài trời mưa cũng lớn như vậy.
Những hạt mưa như những viên nước đá thi nhau rớt xuống, gõ "lộp bộp" vào cửa sổ... Toàn thân cô khô nóng đến lợi hại, dòng suy nghĩ nói cho cô biết cô phải chống cự, nhưng lại không tự chủ được mà nghênh đón người đàn ông kia chiếm hữu mình.
Nghĩ đến đây, từng đợt run rẩy truyền đến cơ thể Giản Mạt càng dữ dội hơn, không biết là ai, ít nhất cô có thể cho mình tưởng tượng, còn có thể tụi an ủi mình...
Nhưng bây giờ... Dù cho cô vẫn không biết người đó là ai?Nhưng cô biết hắn ta là xã hội đen, một người như vậy, khi nghĩ đến chỉ càng khiến cô cảm thấy buồn nôn.
"Ọe..." Giản Mạt bỗng nhiên nôn khan một tiếng, sau đó liền đẩy Cố Bắc Thần ra, chạy nhanh về hướng phòng tắm.
Cố Bắc Thần có chút không kịp phản ứng, nghiêng đầu nhìn về hướng phòng tắm, nghe bên trong truyền đến tiếng nôn khan, không khỏi nhíu mày kiếm...
Tiến lên mấy bước, hắn đứng ở trước cửa phòng tắm nhìn bộ dáng khổ sở của Giản Mạt, khuôn mặt xinh đẹp cực kỳ yếu ớt: "Giản Mạt?" Hắn nhẹ kêu một tiếng.
Giản Mạt bởi vì ban nãy vẫn chưa có ăn gì vào bụng, lúc này cũng không nôn ra được gì, chỉ là sao khi nôn khan mấy cái, dạ dày lại đột nhiên co thắt đau đớn. Cô ôm dạ dày, bởi vì khó chịu mà gương mặt nhăn lại.
Cố Bắc Thần mặt đầy hắc tuyến đi tới, cúi người xuống liền đem Giản Mạt còn đang ngồi dưới nền gạch lạnh lẽo bế bỗng lên, đi về phòng ngủ, sau đó lập tức gọi điện thoại cho Lệ Vân Trạch: "Qua đây một chuyến đi..." Dừng lại một chút lại nói tiếp: "Nhuận Trạch Viên khu C tòa nhà số 4 tầng cao nhất."
Lệ Vân Trạch sững sờ một chút: "Kim ốc tàng kiều* sao?" Hắn nhẹ a một tiếng, lộ ra chút nghiền ngẫm nghi vấn.
*Kim ốc tàng kiều: Nhà vàng chứa người đẹp.
"Là Giản Mạt." Cố Bắc Thần lạnh lùng nói một câu, sau đó không cho Lệ Vân Trạch thời gian nghi hoặc liền ngắt máy, sau đó quay sang nhìn Giản Mạt ở bên cạnh: "Tối nay đã ăn gì chưa?"
Giản Mạt khó chịu nằm co rúc ở trên giường, không còn sức lực lắc lắc đầu.
"Giản Mạt, sao em không đói chết luôn đi?" Cố Bắc Thần không vui lạnh lùng mở miệng, lập tức tức giận gọi điện thoại cho Tiêu Cảnh, bảo cậu ấy mang một ít thức ăn qua đây.
Lệ Vân Trạch đến trước, kiểm tra cho Giản Mạt một chút, chỉ là không ăn gì mà để bụng rỗng còn uống rượu nên dạ dày tiết chất dịch, cộng them cảm lạnh lại không chịu ăn tối dẫn đến dạ dày co thắt, không có vấn đề gì lớn... Nhưng mà áp lực tinh thần lại quá lớn.
Cố Bắc Thần không vui đem nước gường đường đỏ đến đặt lên tủ đầu giường: "Tự em uống đi!"
Lệ Vân Trạch nhẹ đưa mắt nhìn Cố Bắc Thần, lại nhìn chén nước gừng đường đỏ kia, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, trở nên cực kỳ thâm sâu, sau đó hắnđi ra khỏi phòng ngủ.
Tiêu Cảnh vừa lúc cũng qua đến, bởi vì sốt ruột nên mồ hôi trên người làm ướt gần hết áo: "Lệ thiếu!"
"Người ở bên trong..." Lệ Vân Trạch quay đầu lại liếc nhìn, sau đó đi đến tủ rượu, cầm một chai rượu vang đỏ cùng hai chiếc cốc đi ra.
Tiêu Cảnh mang cháo vào phòng ngủ sau đó rất nhanh liền đi ra, Lệ Vân Trạch lúc này mới hỏi: "Vì sao Giản Mạt lại chuyển đến nơi này ở?"
"Thần thiếu nói để cô ấy đi làm cho tiện..." Tiêu Cảnh có chút lung túng xoa xoa mũi.
"Chậc chậc..." Lệ Vân Trạch lên tiếng: "Hai năm, hiện tại mới nói bất tiện, có phải rất khác người không?"
Tiêu Cảnh giật giật khóe miệng, đối với câu hỏi sắc bén của Lệ Vân Trạch chỉ có thể nhún nhún vai... Kỳ thực, con người Cố Bắc Thần ai ai cũng hiểu rõ rang nguyên nhân, đó chính là bởi vì Thẩm Sơ đã trở về.
Giản Mạt yên lặng uống nước gừng đường đỏ, giả vờ như không biết ánh mắt sắc bén của Cố Bắc Thần đang nhìn cô, chỉ là mới uống được nửa chén, trong bụng lại không thoải mái.
"Giản Mạt." Ánh mắt Cố Bắc Thần thâm trầm: "Em rốt cuộc muốn thế nào?"
"Hả?" Giản Mạt ngước đôi mắt xinh đẹp vô tội nhìn hắn.
Cố Bắc Thần cười lạnh: "Đêm nay về Lam Trạch Viên."
Giản Mạt nhíu mày: "Em không phải là bởi vì chuyện này..."
"Vậy em là bởi vì cái gì?" Cố Bắc Thần tiếp tục cười lạnh.
Giản Mạt trầm mặc, khóe miệng tự giễu đảo con người, không nói gì.
Cô muốn như thế nào? Nói cô là bởi vì muốn tiền? Hay nói cô là bởi vì đêm đầu tiên?
Cố Bắc Thần nhìn bộ dáng của Giản Mạt, môi mỏng câu lên một nụ cười trào phúng lạnh lẽo...
Đúng lúc đó, di động đột nhiên vang lên, hắn liền cầm lên xem, sau đó mới nhận máy: "Đêm nay không có thời gian."
Lạc Tiểu Mễ vừa nghe, lập tức phản bác: "Chú, chú nói chuyện không tính toán gì hết vậy!"
"Để lần sau đi..." Cố Bắc Thần dứt lời xong, không nói thêm bất kỳ điều gì nữa liền cúp điện thoại, lưu lại một tràng dài thanh âm"tun tút" cho Lạc Tiểu Mễ ở đầu điện thoại bên kia.
"Anh có việc bận à." Giản Mạt chớp mắt, liếc nhìn Tiêu Cảnh bên cạnh đang đặt đồ ăn xuống: "Em đợi một lát nữa sẽ tự đi ăn một mình."
"Vậy em nghĩ là anh sẽ đợi em cùng ăn cơm hay sao?" Cố Bắc Thần lạnh lùng nói xong, mắt lạnh nhìn Giản Mạt từ trên cao, sau đó xoay người liền ra khỏi phòng ngủ.
"Rầm" một tiếng truyền đến, thật giống như một cây chùy đập vào trái tim Giản Mạt... Cô không biết tại sao Cố Bắc Thần lại tức giận, chẳng lẽ săn sóc không đúng thời điểm?
Giản Mạt đè cảm giác nặng nề trong lòng xuống, đứng dậy xuống giường, đi lấy cơm mà Tiêu Cảnh mua tới, đói bụng một ngày, bây giờ cô thật sự rất muốn ăn cái gì đó... Cộng thêm bây giờ cô không có quyền khiến thân thể của mình trở nên suy sụp, cô còn cần phải chăm sóc mẹ.
Cô chép miệng, cảm thấy cổ họng hơi khô, nhìn trong phòng không có nước uống, liền tính ra bên ngoài rót cốc nước...
Lệ Vân Trạch thấy Cố Bắc Thần đi ra, đem một ly rượu đỏ đưa cho hắn: "Hình như Giản Mạt chịu áp lực rất lớn, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Khóe mắt Cố Bắc Thần liếc nhìn bản vẽ ở trên bàn cơm, "Đoán chừng là do việc thứ hai tuần sau Đế Hoàng sẽ mở một cuộc dự thảo..."
"Dù sao cũng là người một nhà với nhau, cậu không thể giúp cô ấy một chút hay sao?" Lệ Vân Trạch nhíu mày: "Mình nghe nói thiết kế của cô ấy không tệ... Cẩn Tịch cũng rất thích. Không phải nói cái sảnh âm nhạc nhỏ của Tô Quân Ly cũng giao cho cô ấy thiết kế sao?"
Cố Bắc Thần không nói gì, "Đế Hoàng không cần người phải dựa vào quan hệ."
Lệ Vân Trạch vừa nghe, lập tức cười, xem thường nói: "Không đi sao? Giản Mạt làm việc ở một công ty nhỏ, không nên tham gia buổi kết thúc hội thảo..."
"..." Cố Bắc Thần mặt đen như đít nồi: "Tiêu Cảnh không quan tâm đến tiền thưởng cuối năm nữa hay sao còn lắm chuyện như vậy!"
Lệ Vân Trạch cầm cốc nước lên, nhấm nháp một chút, sau đó nói: "Cậu đem người ta đến, là có kế hoạch gì nữa đây?" Hắn giảm thấp âm thanh xuống: "Mặc kệ cậu muốn nói như thế nào đi nữa, đi cùng cậu hai năm rồi, nếu cậu không đi cũng đừng quá cứng rắn... Người ta nói như thế nào cũng là hai năm trẻ trung nhất."
Cố Bắc Thần cụp mắt, đôi mắt như điêu chợt tối lại, trong lòng hắn lướt qua một trận cảm xúc không thể nắm rõ được...
Truyện mới nhất:
- Đi đêm (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Rùa Và Thỏ (Truyện ngụ ngôn)
- Yêu Anh Nhiều Đến Như Vậy Sao, Cô Gái Nhỏ Đáng Yêu? (Truyện ngôn tình)
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Tags: Hào môn thiên giới tiền thê: Anh đừng yêu em - Chương 124: Đừng đụng vào tôi,Hào môn thiên giới tiền thê: Anh đừng yêu em,Chương 124: Đừng đụng vào tôi
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!