Boss hung dữ - Ông xã kết hôn đi - Chương 49: Tối nay hầu hạ tôi cho tốt
Thanh Hương | Chat Online | |
20/02/2019 22:29:30 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
311 lượt xem
- * Boss hung dữ - Ông xã kết hôn đi - Chương 50: Cách tốt nhất là khiến cho anh ta chết mê chết mệt cô (Truyện ngôn tình)
- * Boss hung dữ - Ông xã kết hôn đi - Chương 51: Cô ta là người phụ nữ không biết xấu hổ, cũng không có trái tim (Truyện ngôn tình)
- * Boss hung dữ - Ông xã kết hôn đi - Chương 48: Muốn tôi hôn anh thì cứ nói thẳng (Truyện ngôn tình)
- * Boss hung dữ - Ông xã kết hôn đi - Chương 47: Xin lỗi, Nhạc tiên sinh, tôi không muốn lên giường với anh (Truyện ngôn tình)
Nhạc Thính Phong nghe xong mặt đen như đít nồi.
Yến Thanh Ti vuốt má Nhạc Thính Phong, liếm một chút khoé miệng, cười đến lưu manh: “Trong trí nhớ của tôi Nhạc tiên sinh đâu có dè dặt như này nhỉ. Lúc xé quần áo của tôi cũng thuần thục lằm cơ mà! Năm đó trước mặt bao nhiêu phóng viên, anh không mặc gì vẫn có thể hôn tôi thắm thiết lắm mà? Giờ sao lại ngại ngùng thế? Đúng là không quen chút nào.”
Nhạc Thính Phong….
Sao anh lại có cảm giác dường như hai người bọn họ đã đổi vai cho nhau thế nhỉ?
Sao cô lại cướp hết những gì mà anh muốn làm thế nhỉ?
Lần đầu tiên trong đời Nhạc Thính Phong được niếm trải cái cảm giác tức tối nhưng không nói được câu phản bác nào.
Yến Thanh Ti quay người cầm túi xách lên: “Được rồi, lợi lộc cũng đã cấp, tôi cần phải đi, anh ở lại chơi một mình ngoan nhé, đừng có nghịch.”
Không khác gì lời người lớn dỗ trẻ con quậy phá ầm ĩ trong nhà bằng mấy cái kẹo.
Nhạc Thính Phong lau vết son ở khoé miệng, bỗng cười phá lên.
Anh đưa tay kéo Yến Thanh Ti lại, nhét vào tay cô một thứ.
Đó là một chiếc điện thoại mới, nó có màu đỏ rực rỡ như màu son mà Yến Thanh Ti hay dùng. Yến Thanh Ti ngẩng đầu nhìn Nhạc Thính Phong, anh nghiêm mặt nói với cô: “Trong này đã lưu sẵn số của tôi rồi, không có việc gì thì đừng có gọi lung tung.”
Miệng thì nói thế, nhưng ẩn ý của câu này lại là……Sau này, có việc, nhất định em phải gọi cho tôi.
Yến Thanh Ti nhìn điện thoại, nhớ lại chiếc điện thoại cũ của mình, cho đến tận bây giờ cái tên Nhạc Thính Phong này vẫn không chịu thừa nhận rằng đêm đó chính anh là kẻ đã trộm điện thoại của cô.
Yến Thanh Ti cười nhạo: “Ô, thế này thì khác gì tôi đổi cũ lấy mới đâu, Nhạc thái tử của chúng ta từ bao giờ lại keo kiệt thế này? Muốn chơi gái mà chỉ cho mỗi cái điện thoại thôi à? Không tốt lắm đâu!”
Nhạc Thính Phong vừa liếc nhìn bộ ngực của Yến Thanh Ti vừa nói: “Sau này hầu hạ tôi cho tốt, em muốn cái gì thì dùng sự cố gắng của em mà đổi lại.”
Yến Thanh Ti nhét di động vào trong túi, giơ tay nhấc cằm Nhạc Thính Phong lên.“Được thôi, anh cứ chờ mà xem, đảm bảo sẽ khiến cho anh cam tâm tình nguyện ngoan ngoãn bỏ tiền ra cho tôi!!!”
Ba năm trước, cái lúc bị hai người bị “bắt gian”, Yến Thanh Ti từng nói có lừa anh cũng chẳng kiếm chác được bao nhiêu...
Đó Không phải chỉ là mạnh miệng, quả thật, chỉ cần cô ta ”nhìn trúng” ai, thì kẻ đó chỉ có nước ngoan ngoãn móc hầu bao ra cho cô.
“Được rồi, tôi còn có việc phải đi trước, không phải ai cũng giống như Nhạc Tổng, chẳng bao giờ phải lo lắng về chuyện tiền nong.”
Nhạc Thính Phong lười biếng nói: “Cứ đến đây hầu hạ tôi xem nào, đảm bảo em nghèo đến mức chỉ có mỗi tiền mà thôi.”
Yến Thanh Ti nghe thế chỉ muốn tát cho Nhạc Thính Phong một phát.
Cô nghiến răng, nhướng mày nói: “Đó là chuyện của buối tối, không phải là bây giờ.”
Vẫy vẫy tay xong, Yến Thanh Ti quay người đi thẳng, Nhạc Thính Phong thấy cô nói đi là đi luôn, chẳng có tí luyến tiếc nào, anh không thể cứ để cô đi nhẹ nhàng như thế được.
Không thì phí công chạy tới đây mà chẳng thu được ích lợi gì.
Thính Phong nhếch môi, từ tốn chậm rãi nói với cô: “Em nói xem, giờ, liệu Yến Minh Tu đã qua cơn nguy hiểm chưa nhỉ?”
Nét cười trên môi Yến Thanh Ti biến mất, cô dừng bước nhưng không quay lại, thuận miệng hỏi một câu: “Cái gì?”
Nhạc Thính Phong nhìn bóng lưng của cô: “Đêm qua Yến Minh Tu bị tai nạn giao thông, em không biết hay sao?”
Yến Thanh Ti cười lên vui sướng: “Ô, thế à? Tôi chả biết gì đấy, cám ơn anh đã nói cho tôi biết một tin vui như thế, hôm nào đấy mời anh đi ăn cơm nhé.”
Nhạc Thính Phong khoanh tay, quan sát bóng lưng của Yến Thanh Ti, thản nhiên đến thế cơ à?
Anh ta lại nói: “Tối hôm qua khoảng hơn mười một giờ, tôi có đi ngang qua quảng trường trung tâm, em đoán xem tôi nhìn thấy ai nào?”
Yến Thanh Ti vuốt má Nhạc Thính Phong, liếm một chút khoé miệng, cười đến lưu manh: “Trong trí nhớ của tôi Nhạc tiên sinh đâu có dè dặt như này nhỉ. Lúc xé quần áo của tôi cũng thuần thục lằm cơ mà! Năm đó trước mặt bao nhiêu phóng viên, anh không mặc gì vẫn có thể hôn tôi thắm thiết lắm mà? Giờ sao lại ngại ngùng thế? Đúng là không quen chút nào.”
Nhạc Thính Phong….
Sao anh lại có cảm giác dường như hai người bọn họ đã đổi vai cho nhau thế nhỉ?
Sao cô lại cướp hết những gì mà anh muốn làm thế nhỉ?
Lần đầu tiên trong đời Nhạc Thính Phong được niếm trải cái cảm giác tức tối nhưng không nói được câu phản bác nào.
Yến Thanh Ti quay người cầm túi xách lên: “Được rồi, lợi lộc cũng đã cấp, tôi cần phải đi, anh ở lại chơi một mình ngoan nhé, đừng có nghịch.”
Không khác gì lời người lớn dỗ trẻ con quậy phá ầm ĩ trong nhà bằng mấy cái kẹo.
Nhạc Thính Phong lau vết son ở khoé miệng, bỗng cười phá lên.
Anh đưa tay kéo Yến Thanh Ti lại, nhét vào tay cô một thứ.
Đó là một chiếc điện thoại mới, nó có màu đỏ rực rỡ như màu son mà Yến Thanh Ti hay dùng. Yến Thanh Ti ngẩng đầu nhìn Nhạc Thính Phong, anh nghiêm mặt nói với cô: “Trong này đã lưu sẵn số của tôi rồi, không có việc gì thì đừng có gọi lung tung.”
Miệng thì nói thế, nhưng ẩn ý của câu này lại là……Sau này, có việc, nhất định em phải gọi cho tôi.
Yến Thanh Ti nhìn điện thoại, nhớ lại chiếc điện thoại cũ của mình, cho đến tận bây giờ cái tên Nhạc Thính Phong này vẫn không chịu thừa nhận rằng đêm đó chính anh là kẻ đã trộm điện thoại của cô.
Yến Thanh Ti cười nhạo: “Ô, thế này thì khác gì tôi đổi cũ lấy mới đâu, Nhạc thái tử của chúng ta từ bao giờ lại keo kiệt thế này? Muốn chơi gái mà chỉ cho mỗi cái điện thoại thôi à? Không tốt lắm đâu!”
Nhạc Thính Phong vừa liếc nhìn bộ ngực của Yến Thanh Ti vừa nói: “Sau này hầu hạ tôi cho tốt, em muốn cái gì thì dùng sự cố gắng của em mà đổi lại.”
Yến Thanh Ti nhét di động vào trong túi, giơ tay nhấc cằm Nhạc Thính Phong lên.“Được thôi, anh cứ chờ mà xem, đảm bảo sẽ khiến cho anh cam tâm tình nguyện ngoan ngoãn bỏ tiền ra cho tôi!!!”
Ba năm trước, cái lúc bị hai người bị “bắt gian”, Yến Thanh Ti từng nói có lừa anh cũng chẳng kiếm chác được bao nhiêu...
Đó Không phải chỉ là mạnh miệng, quả thật, chỉ cần cô ta ”nhìn trúng” ai, thì kẻ đó chỉ có nước ngoan ngoãn móc hầu bao ra cho cô.
“Được rồi, tôi còn có việc phải đi trước, không phải ai cũng giống như Nhạc Tổng, chẳng bao giờ phải lo lắng về chuyện tiền nong.”
Nhạc Thính Phong lười biếng nói: “Cứ đến đây hầu hạ tôi xem nào, đảm bảo em nghèo đến mức chỉ có mỗi tiền mà thôi.”
Yến Thanh Ti nghe thế chỉ muốn tát cho Nhạc Thính Phong một phát.
Cô nghiến răng, nhướng mày nói: “Đó là chuyện của buối tối, không phải là bây giờ.”
Vẫy vẫy tay xong, Yến Thanh Ti quay người đi thẳng, Nhạc Thính Phong thấy cô nói đi là đi luôn, chẳng có tí luyến tiếc nào, anh không thể cứ để cô đi nhẹ nhàng như thế được.
Không thì phí công chạy tới đây mà chẳng thu được ích lợi gì.
Thính Phong nhếch môi, từ tốn chậm rãi nói với cô: “Em nói xem, giờ, liệu Yến Minh Tu đã qua cơn nguy hiểm chưa nhỉ?”
Nét cười trên môi Yến Thanh Ti biến mất, cô dừng bước nhưng không quay lại, thuận miệng hỏi một câu: “Cái gì?”
Nhạc Thính Phong nhìn bóng lưng của cô: “Đêm qua Yến Minh Tu bị tai nạn giao thông, em không biết hay sao?”
Yến Thanh Ti cười lên vui sướng: “Ô, thế à? Tôi chả biết gì đấy, cám ơn anh đã nói cho tôi biết một tin vui như thế, hôm nào đấy mời anh đi ăn cơm nhé.”
Nhạc Thính Phong khoanh tay, quan sát bóng lưng của Yến Thanh Ti, thản nhiên đến thế cơ à?
Anh ta lại nói: “Tối hôm qua khoảng hơn mười một giờ, tôi có đi ngang qua quảng trường trung tâm, em đoán xem tôi nhìn thấy ai nào?”
Truyện mới nhất:
- Đi đêm (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Rùa Và Thỏ (Truyện ngụ ngôn)
- Yêu Anh Nhiều Đến Như Vậy Sao, Cô Gái Nhỏ Đáng Yêu? (Truyện ngôn tình)
- BẠN ĐẦU TIÊN (Truyện ngắn)
- Ánh Trăng và bánh quy Nàng Tiên Biển (Truyện tổng hợp)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 4 : HÓA RA CHỈ LÀ NHÓC TRẺ TRÂU ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 3 : CÔNG LƯỢC CON TRAI HOÀNG ĐẾ TRƯỚC VẬY ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 2 ) (Truyện xuyên không)
- MÃN CẤP TRÀ XANH XUYÊN KHÔNG THÀNH TIỂU ĐÁNG THƯƠNG ( CHƯƠNG 1 : LÂM PHI LỘC CẢM THẤY CÁI HẬU CUNG NÀY CŨNG THÚ VỊ RA PHẾT ) (Truyện xuyên không)
- Thiếu nữ bên chiếc đàn tranh (Truyện tiểu thuyết)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Tags: Boss hung dữ - Ông xã kết hôn đi - Chương 49: Tối nay hầu hạ tôi cho tốt,Boss hung dữ - Ông xã kết hôn đi,Chương 49: Tối nay hầu hạ tôi cho tốt,Nhạc Thính Phong nghe xong mặt đen như đít nồi
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!