Cậu bé bánh gừng

10.427 lượt xem
- Ngày xửa ngày xưa có một người phụ nữ tí hon và một người đàn ông tí hon. Người phụ nữ tí hon quyết định nướng một chiếc bánh gừng với hình thù một chú bé. Bà đã nhào bột, nặn hình, và bà dùng nho khô để làm mắt, bạc hà để làm răng, và dùng đường xay để làm tóc chú bé bánh gừng. Rồi bà cho chú bé vào lò nướng, cho đến khi mùi thơm lan toả khắp nhà, bà bèn mở chiếc lò nướng để nhấc chú ra thì bỗng nhiên …
—Yoooop!—-
Chú bé bánh gừng bỗng nhảy vọt khỏi chiếc khay lò nướng.
“Dừng lại, dừng lại, chú bé bánh gừng bé nhỏ kia!” người phụ nữ tí hon hét lên. “Tao muốn nếm thử mày!”
“Không!” chú bé bánh gừng nói. “Tôi có thể chạy khỏi bà! Chạy đi, chạy đi, nhanh nhất mà bà có thể! Không thể đuổi được tôi đâu, tôi là cậu bé bánh gừng!”
Và rồi chú bé chạy mất!
Chú bé bánh gừng chạy cho đến tận ngoài cửa, nơi mà chú bé nhìn thấy người đàn ông tí hon.
“Dừng lại, dừng lại, chú bé bánh gừng bé nhỏ kia!” người đàn ông tí hon hét lên. “Tao muốn nếm thử mày!”
“Không!” chú bé bánh gừng nói. “Tôi có thể chạy khỏi người phụ nữ tí hon và tôi cũng có thể chạy khỏi ông! Chạy đi, chạy đi, nhanh nhất mà ông có thể! Không thể đuổi được tôi đâu, tôi là cậu bé bánh gừng!”
Và rồi chú bé chạy mất!
Chú chạy cho đến tận chuồng lợn.
“(Éc Éc) - Dừng lại, dừng lại, chú bé bánh gừng bé nhỏ kia! Tao muốn nếm thử mày!” con lợn kêu lên.
“Không!” chú bé bánh gừng nói. “Tao có thể chạy khỏi người phụ nữ tí hon, tao cũng có thể chạy khỏi người đàn ông tí hon và tao cũng có thể chạy khỏi mày! Chạy đi, chạy đi, nhanh nhất mà mày có thể! Không thể đuổi được tao đâu, tao là cậu bé bánh gừng!”
Và rồi chú bé chạy mất!
Chú chạy cho đến tận một ngôi nhà. Và phía trước ngôi nhà là một con chó.
“Dừng lại, dừng lại, chú bé bánh gừng bé nhỏ kia! Tao muốn nếm thử mày!” con chó sủa lớn.
“Không!” chú bé bánh gừng nói. “Tao có thể chạy khỏi người phụ nữ tí hon, tao cũng có thể chạy khỏi người đàn ông tí hon, tao có thể chạy khỏi con lợn và tao cũng có thể chạy khỏi mày! Chạy đi, chạy đi, nhanh nhất mà mày có thể! Không thể đuổi được tao đâu, tao là cậu bé bánh gừng!”
Và rồi chú bé chạy mất!
Chú bé chạy cho tới tận một cánh đồng của các chú bò.
“Moooooooo! Dừng lại, dừng lại, chú bé bánh gừng bé nhỏ kia! Tao muốn nếm thử mày!” đàn bò kêu lên.
“Không!” chú bé bánh gừng nói. “Tao có thể chạy khỏi người phụ nữ tí hon, tao cũng có thể chạy khỏi người đàn ông tí hon, tao có thể chạy khỏi con lợn, tao cũng có thể chạy khỏi con chó và tao cũng có thể chạy khỏi chúng mày! Chạy đi, chạy đi, nhanh nhất mà mày có thể! Không thể đuổi được tao đâu, tao là cậu bé bánh gừng!”
Và rồi chú bé chạy mất!
Chú bé chạy cho tới khi gặp dòng sông. Và bên cạnh dòng suối là một con cáo.
Con cáo cất tiếng chào: “Chào cậu bé bánh gừng“
Cậu bé bánh gừng liền trả lời: “Xin chào! Tao có thể chạy khỏi người phụ nữ tí hon, tao cũng có thể chạy khỏi người đàn ông tí hon, tao có thể chạy khỏi con lợn, tao cũng có thể chạy khỏi con chó, tao có thể chạy khỏi đàn bò và tao cũng có thể chạy khỏi mày! Chạy đi, chạy đi, nhanh nhất mà mày có thể! Không thể đuổi được tao đâu, tao là cậu bé bánh gừng!”
“Nhưng” con cáo liền nói, “Tôi sẽ chẳng đuổi theo cậu đâu. Và tôi cũng không muốn ăn thịt cậu!”
Cậu bé bánh gừng liền bảo: “Chạy đi, chạy đi, nhanh nhất mà mày có thể! Không thể đuổi được tao đâu, tao là cậu bé bánh gừng!”
Thấy vậy, con cáo liền nói: “Vậy cậu chạy đi, tôi sẽ chẳng đuổi theo cậu đâu. Nhưng - tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu thôi”
Cậu bé bánh gừng hỏi: “Cái gì cơ?”
Con cáo liền hỏi: “Cậu đã tìm ra cách nào vượt qua con suối này mà không bị ướt chưa? Ý tôi là, nếu mà cậu dính nước, cậu sẽ nhão nhoẹt ra mất, phải không?”
Cậu bé bánh gừng không nói gì, nhưng có vẻ cậu phải suy nghĩ thêm về điều này.
Con cáo liền nói: “Tôi có một ý kiến này”
Cậu bé bánh gừng liền hỏi: “Cái gì cơ?”
Con cáo nói: “Tôi sẽ bơi qua con suối này, ngay bay giờ. Nếu cậu muốn, cậu có thể bám vào đuổi của tôi, tôi sẽ chở cậu qua”
Cậu bé bánh gừng lấy làm tin tưởng liền nói: “OK”, và cậu bám vào đuôi con cáo. Con cáo bắt đầu lội qua suối.
Được vài bước, con cáo liền nói: “Này cậu bé bánh gừng ơi, nước càng ngày càng sau. Tôi chỉ sợ cậu sẽ ướt mất. Tại sao cậu không chèo lên cao hơn một chút trên lưng tôi nhỉ?”. Cậu bé bánh gừng nhìn quanh, quả là nước lên cao thật, cậu nói: “Gruhhhh, nước thật là sâu, ok” và cậu bé trèo lên lưng con cáo.
Được vài bước nữa, con cáo lại cất giọng nói: “Này cậu bé bánh gừng ơi, nước càng ngày càng sau. Tôi chỉ sợ cậu sẽ ướt mất. Tại sao cậu không chèo lên cao hơn một chút nữa trên đầu tôi nhỉ?”. Cậu bé bánh gừng nhìn quanh, quả là nước lên cao thật, cậu nói: “Gruhhhh, nước thật là sâu, ok” và cậu bé trèo lên đầu con cáo.
Được vài bước nữa, con cáo lại cất giọng nói: “Này cậu bé bánh gừng ơi, nước lại càng sâu hơn nữa rồi. Tôi chỉ sợ cậu sẽ ướt mất. Tại sao cậu không chèo lên cao hơn một chút nữa trên mũi tôi nhỉ?”. Cậu bé bánh gừng nhìn quanh, quả là nước lên cao thật, cậu nói: “Gruhhhh, nước thật là sâu, ok” và cậu bé trèo lên mũi con cáo.
Và rồi con cáo dùng chiếc lưỡi thật dài của mình - SHLLLURP! - nuốt trọn cậu bé bánh gừng vào trong miếng nó!
3.8
19 sao / 5 đánh giá
5 sao - 3 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 1 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 1 đánh giá
Điểm 3.8 SAO trên tổng số 5 đánh giá
Bình luận
NoName.984
27/10/2021 17:45:17
Can you write the story by English?
3 1
NoName.985
27/10/2021 17:46:26
Because I do not understand any words
2 0
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×