Hào môn thiên giới tiền thê: Anh đừng yêu em - Chương 216: Bỏ lỡ nhau ba lần, gặp lại sau bốn năm

74 lượt xem
“King?” Ông chủ cửa hàng nhìn thấy Cố Bắc Thần không khỏi vui mừng, "Đến đây lúc nào vậy?”
“Sáng sớm hôm nay!” Cố Bắc Thần mỉm cười, nhàn nhàn mở miệng.
Ông chủ vừa nghe vừa cười, “Vậy thì thật là trùng hợp, biến hệ liệt vừa ra tay làm, hàng buổi trưa mới đến!”
“À?” Cố Bắc Thần nhẹ a một tiếng, nghiêng đầu hướng về phía để kim cương, quả nhiên, mới mẻ hơn không ít.
Cố Bắc Thần đi tới, nhìn nhìn tay làm mới kia, cuối cùng cầm lên một cái đại hoàng phong ở trong tay nhìn hồi lâu, cũng không biết là nghĩ cái gì… Vừa lúc quay đi, nhìn thấy trong tay của một đứa bé cũng cầm một cái như vậy?
Đại hoàng phòng này có tới hai cái,” ông chủ cùng lúc đi tới, cười nói, “Ngay lúc cậu tiến vào thì đã có một đứa nhỏ mua mất rồi,” Nói đến đây, hắn có chút hưng phấn, “Đứa bé cũng giống cậu, mỗi lần vào tới đây nhất định chỉ quan tấm tới biến hệ! Ừm, đứa bé kia cũng là người phương đông, mẹ rất đẹp và có khí chất…”
Cố Bắc Thần nghe, không khỏi cong môi câu nụ cười mỏng, nhìn qua có chút cười có lệ, thế nhưng lại có một chút nói ra sự cô đơn.
Một lúc sau, Cố Bắc Thần đứng khoanh tay ở trước cửa tiệm, nhìn đầu đường London huyên náo, con ngươi trở nên thâm sâu.
Lúc nào hắn có thói quen tới nơi này cũng không biết, dường như… Có ai đó dắt. Thế cho nên mỗi lần tới London, hắn đều từ nơi này mang đi một cái biến hệ…
Di động cùng lúc vang lên, Cố Bắc Thần lấy ra thấy là Tiêu Cảnh, tiếp nhận…
“Thần thiếu,” Tiêu Cảnh hưng phấn nói, “Hội UIA ở London sẽ cử hành ba ngày sau!”
Cố Bắc Thần nhíu mày, “Xem ra cậu rất nhàn, còn có thể có thời gian quan tâm này đó…”
“Hic hic, năm đó Thần thiếu tu đủ học phần nhưng lại không có tham gia, lần này qua đây lại vừa lúc, không đi xem xem sao? Tiêu Cảnh nói, “Không chừng còn có thể nhìn thấy thiết kế nào đó!”
Tiêu Cảnh cảm thấy trợ lý như hắn càng thêm không dễ dàng, vì tâm sự của boss, hắn cũng là giả ngây giả dại đề nghị….
Cố Bắc Thần ưng con ngươi cụp xuống, “Nói tiếp đi!”
“Như vậy a…” Tiêu Cảnh có chút thất vọng, còn tưởng rằng Thần thiếu sẽ không thể chờ đội được đâu.
Dù sao… Năm nay Giản tiểu thư tốt nghiệp
Cố Bắc Thần cúp điện thoại, cầm món đồ trên tay tiếp tục đi về phía trước, thân ảnh vượt qua bầu không khí dung hợp trong nhà hàng, bước chân thủy chung không nhanh không chậm…
Giản Mạt cùng Giản Kiệt đi rửa tay ra, đúng lúc người phục vụ đã đưa bữa ăn đi lên, ngay lúc người phục tiến lên, thân ảnh hắn liền chắn tầm nhìn của Giản Mạt đang vô thức nhìn ra phía ngoài cửa sổ…
Sau đó, Cố Bắc Thần cảm thấy, ông trời là cố ý đùa giỡn hắn.
Đều nói quá tam ba bận, một giờ đồng hồ vừa rồi, hắn và Giản Mạt sát bên người mà qua ba lần… Đây đó lại không ai nhận ra!
Ngày hôm sau, Giản Mạt cùng Giản Kiệt cùng nhau đưa Tô Quân Ly đi sân bay, sau đó, Giản Mạt lại đi đến vườn trẻ, giải quyết các thủ tục xin thôi học cho Giản Kiệt.
Lần này than gia cuộc thi hội kiến trúc thiết kế Uia, Giản Mạt iền muốn dẫn Giản Kiệt quay về Lạc thành… Cô cảm thấy, chính mình không quay về, sẽ bức điên Du Tử Quân.
Thời giờ bốn năm, Giản Mạt chưa có một lần quay trở về Lạc Thành, không phải là không muốn trở lại, là muốn triệt để quên đi…
Bốn năm vừa qua, Tường Vũ đã rất cố gắng, rốt cuộc năm nay cũng đưa ra thị trường, ở Lạc Thành đang đứng trong top 5 về kiến trúc thiết kế công ty…
Bây giờ, theo lời Du Tử Quân nói, sẽ chờ Giản Mạt trở lại thành danh, sau đó sẽ đưa cho hắn cùng La Hiểu Tĩnh lễ vật kết hôn.
Andy nhìn một vòng đợi kết quả, sinh viên thiết kế kiến trúc và các giáo sư của họ từ khắp nơi trên thế giới hỏi: “Ngài Bert, ngài thật giống như một chút cũng không bận tâm đến kết quả của thi đấu!”
Ngài Bert vẻ mặt không thay đổi, “Tôi dù cho đối với ai không có lòng tin, nhưng đối với Jane thì tôi rất có lòng tin…”
Andy vừa nghe, vẻ mặt lập tức bất mãn, “Ngài đây là đỗi đãi khác nhau, tôi đây rất khó chịu!”
Ngài Bert đảo đảo mắt, đối với Andy luôn theo chân Giản Mạt nói một ít tiếng phương đông, cũng rất là buồn.
“Jane đâu?” Ngài Bert nhìn một vòng, đột nhiên phát hiện học sinh thân yêu của mình không thấy đâu.
Andy nhún nhún vai, “Đoán là bị tiểu Jemi kéo đi rồi…”
Giản Mạt đứng ở ngoài quán nước cùng Giản Kiệt giằng co, cảm thấy có chút đau đầu.
Giản Kiệt vẻ mặt ngạo kiều nói: “Mammy, con có thể thanh minh…” Hắn cong cong cái miệng nhỏ nhắn, “Mặc dù con không biết cha con là ai? Thế nhưng đâu, daddy chỉ có một… Dù cho từ bỏ, thế nhưng con vẫn là người Trung Quốc. Con mặc dù sinh ra ở Anh Quốc, lớn lên ở Anh quốc, nhưng con có một lòng yêu nước, cho nên… Nêu như mẹ muốn tìm cho con một daddy ngoại quốc, con sẽ không đồng ý!”
Lần trước cùng Andy ở cùng một chỗ, hắn liền cảm thấy hắn quá nhiệt tình, hôm nay vừa nhìn, cũng quá ân cần… Vừa nhìn là đã biết là nhìn trộm mẹ hắn từ lâu rồi!
Là một chuyên gia đặc biệt đến với hắn và nhìn chằm chằm mammy của hắn, dù cho thế nào, lựa chọn bố duợng hắn đầu tiên cũng hẳn là chú chứ a?
Cái kia Andy nghĩ cũng không muốn nghĩ…..
Giản Mạt đã không còn sức để giải thích, cô cùng Andy thực sự chỉ là tình bạn bẹ̀…?
“Con không phải là có gì đó ái muội với con gái ngoại quốc sao?” Giản Mạt bất mãn, đối với Giản Kiệt giống với Cố Bắc Thần y hệt, chỉ cho quan lại phóng hỏa chứ không cho dân đốt đèn, tỏ vẻ cực độ bất an.
“Mẹ đó là tình hữu nghị, đầu óc mẹ nghĩ như thế nào, thực sự không sạch sẽ!” Giản Kiệt bất mãn.
Giản Mạt vừa nghe, tức giận đến trừng trừng mắt, “Mẹ cùng Andy cũng chỉ là tình hữu nghị…” Nói, cô di di miệng, “Mẹ muốn vào trong, con có muốn vào cùng không?”
“Không đi...” Giản Kiệt lắc đầu, “Con nhìn thấy mẹ đi cùng với Andy thì cảm thấy rất xót xa trong lòng, con ở đây hóng gió lùa là được rồi.”
Giản Mạt nhăn nhó, cuối cùng cũng chỉ là nói vài câu với Giản Kiệt rồi tiến vào hội trường…
Nhưng khi Giản Mạt vừa quay vào, thế nào cũng không nghĩ đến, cô đi vào và gặp được một người không mong đợi.
“Không ngờ lại ở chỗ này thấy cậu…” Ngài Bert nhìn thấy Cố Bắc Thần vừa kinh ngạc vừa vui mừng, trong năm đó Cố Bắc Thần nhận được học vị với kết quả khá cao, hắn phá lệ khắc sâu ấn tượng.
Cô Bắc Thần môi mỏng, “Nếu như tôi nói… Tôi cố tình đến thăm thầy, thầy tin sao?”
Ngài Bert nở nụ cười, “Chẳng lẽ cậu không nên đi tới trường học tìm tôi?”
“Thầy vẫn rất lanh trí!” Cố Bắc Thần cũng vui vẻ đùa lại.
“Bây giờ cậu còn ở phương diện này nghiên cuứ không?” Ngài Bert hỏi, đối với năm đó, ông luôn luôn cảm thấy có lỗi với giải thưởng thiết kế dành cho Cố Bắc Thần.
Cố Bắc Thần nhún nhún vai, “Công ty quá bận…” Hắn nhàn nhàn mở miệng.
Ngài Bert thở dài, cũng không có tiếp tục xoắn xuýt, chỉ là lượng ánh mắt nói: “Đừng đi vôi, để tôi giới thiệu cho cậu một học sinh mà tôi tâm đắc… Ừm, thiên phú của cô ấy cũng rất giống cậu!”
“À?” Cố Bắc Thần có chút ngoài ý muốn, vừa lúc muốn hỏi đó là ai, liền thấy Andy nhìn Cố Bắc Thần phía sau vui vẻ nói, “Giáo sư, Jane đã quay lại.”
Cố Bắc Thần nghe thấy “Jane" liền hơi nhíu mày, vô thức xoay người nhìn lại…
Chỉ liếc mắt một cái, khi thấy Giản Mạt đang giơ tay với Andy, mỉm cười chào hỏi, Cố Bắc Thần mới biết… Mấy năm này, hắn có bao nhiêu suy tư đối với người phụ nữ này.
Tay Giản Mạt vẫn còn giơ ở trên không trung, nụ cười trên mặt cũng trở nên cứng đờ, nhìn Cố Bắc Thần một khắc kia, cô cảm thấy đã lâu không có xuất hiện ảo giác… Giờ lại xuất hiện!
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k