Mẹ đĩ
Mộc Hạ | Chat Online | |
24/02/2019 10:37:22 | |
Truyện ngắn | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
119 lượt xem
- * Người mẹ câm (Truyện ngắn)
- * Cúc áo của mẹ (Truyện ngắn)
- * Con xin lỗi vì đã ghét ba (Truyện ngắn)
- * Món quà của cha (Truyện ngắn)
"Mẹ ơi! Hôm nay con nghe người ta nói mẹ là ca ve đấy. Mấy nhỏ bạn con cũng nói nhưng con không hiểu, ca ve là gì vậy mẹ?"
***
Trở mình trên giường, tôi bắt đầu cảm giác được cái lạnh như đang vồ lấy, bọc siết da thịt mình. Hình như đêm qua trời mưa lớn thì phải. Mưa đã lén lút trút nước vào lúc tôi lịm đi và chợp mắt. Vậy là tôi lại không thể hoà cùng vào mưa, để tắm cho sạch nỗi buồn đang nhầy nhụa chảy dài khắp người mình. Khổ thật!
Cuộc sống của người cô đơn đôi lúc cũng làm tôi thấy tủi thân hơn. Nhưng tôi là người không muốn quan tâm nhiều đến đàn ông. Hai tiếng "đàn ông" nghe lớn lao và trách nhiệm đó đã mang đến cho tôi không ít những hờn tủi.
Có lần mẹ nói, tôi không giống mẹ cũng không giống bà ngoại. Ngoại tôi ngày xưa là hoa khôi trong làng, rồi đến mẹ cũng vậy. Tôi không mặn mà giống mẹ, có lẽ tôi giống người mà tôi thoáng nghĩ là cha. Nhưng cái phổng phao của đứa con gái mới lớn cũng làm người ta chú ý như đón chờ một ca ve con.
Tôi đã khóc và hận tất cả những ai nhìn tôi khinh rẻ. Tôi tự nhủ rồi một ngày sẽ chứng minh cho họ thấy tôi không như thế, tôi trong trắng, sạch sẽ và có thể còn hơn hàng ngàn người với vẻ bề ngoài trong sáng thánh thiện kia.
Tôi vùi đầu vào học, học lấy học để. Trời không phụ lòng người, thành tích học của tôi vượt lên nhanh chóng. Ngày đỗ thủ khoa vào trường chuyên, tôi ngông nghênh trở về, mỗi nụ cười như nhát hét vào tai những người nào từng gọi tôi là đĩ con. Đĩ con thì sao? Liệu có mấy ai bằng một đĩ con như tôi? Tôi hả hê tột cùng.
Hôm đó ngoại nấu toàn món tôi thích để ăn mừng, nhưng lại vắng mẹ. Điều đó làm tôi buồn không chịu nỗi. Chẳng lẽ mẹ sinh tôi ra trên đời rồi quẳng tôi đi? Một ngày quan trọng như thế này mà mẹ cũng không về để hãnh diện cùng tôi? Tôi ghét mẹ!
Ngày tôi vào trường nhập học cũng là ngày mẹ ra đi mãi mãi. Tôi sững sờ khi nghe tin.
Linh cữu được đưa đi trong một buổi chiều xám lặng, tôi đi như một kẻ vô hồn, mắt rát bỏng chỉ chực trào ra máu.
Nhìn người ta hạ huyệt, ngoại tôi chết lịm đi, ngoại đã khóc rất nhiều từ khi ngoại biết mẹ bị bệnh, còn tôi - một đứa con bất hiếu có hay nỗi đau của chính đấng thân sinh mình. Cả ngoại và mẹ đều muốn che giấu, không ai cho tôi biết mẹ mang trong mình căn bệnh quái ác, HIV. Căn bệnh gắn liền với số kiếp của những người như mẹ.
Ai cũng trở về, tôi vẫn ngồi lại trơ một mình trong nghĩa địa, rồi tôi khóc. Cuối cùng tôi cũng có thể khóc, tôi hét, tôi đòi mẹ. Đôi tay sướt máu, tôi cào vào nấm đất còn thơm mùi hương của mẹ. Tôi đòi mẹ phải sống dậy, phải chứng kiến ngày tôi thành công. Tôi chưa làm gì để gột bớt khổ đau cho mẹ kia mà, cha tôi là ai? Cái con người tàn nhẫn đó là ai? Ai mà đến lúc mẹ ra đi vĩnh viễn vẫn không trở về. Tôi nức nở, kêu gào nhưng nấm đất khinh khỉnh trân tráo trả lời tôi bằng cái im lặng lạnh lùng.
Đêm đó tôi không ngủ được, nhìn di ảnh của mẹ là tôi lại khóc. Rồi chợt nghĩ ra, tôi quay sang lay ngoại:
- Ngoại! Sao mẹ vẫn không cho con biết ba con là ai? Con chỉ muốn biết thôi. Con sẽ không làm gì cả. Ngoại biết ngoại nói cho con đi ngoại...Ngoại nói gì với con đi.
Ngoại im lặng hồi lâu rồi trở dậy đến bên chiếc tủ thờ mẹ, lấy ra chiếc rương nhỏ. Tôi nhìn theo đôi tay run run của ngoại mà lòng như đông cứng lại. Có thể chính cái chiếc rương nhỏ đó đã gói gém cái bí mật cuộc đời tôi, cái bí mật mà cho tới lúc ra đi vĩnh viễn mẹ cũng không cho tôi biết.
Trời đêm về khuya, chỉ có tiếng rên rỉ của tán cây vì gió lạnh lùa qua , và cả tiếng thổn thức của hai cõi lòng đơn độc vấy đầy nước mắt. Cả ngoại và tôi như kiệt sức dần dần. Ngoại đưa cho tôi một phong thư còn dán kín. Tôi thẫn thờ ngồi xuống ghế mà ánh mắt không rời cái mảnh giấy còn phảng phất từng nếp gấp của mẹ.
Pha Lê của mẹ!
Con gái ngoan, đừng giận mẹ nghe con! Mẹ biết mẹ là một người mẹ chẳng ra gì. Mẹ đã không thể cho con một gia đình trọn vẹn. Mẹ không dám xin con tha thứ, đã có lúc mẹ nghĩ rằng đời mình chẳng còn gì đáng sống, nhưng chính con, Pha Lê con đã cho mẹ đủ dũng khí để bước tiếp trên cõi đời. Con là điều có ý nghĩa nhất mà mẹ đã làm được ở kiếp sống này.
Mẹ đã từng lo lắng và suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng mẹ cũng đủ dũng khí để quyết định sinh con. Mẹ biết cái tuổi thơ "im lặng" của con, chính mẹ cũng rất sợ mỗi khi phải đối diện với ánh mắt con nhìn mẹ. Nhưng con biết không? Ông trời cũng đã rất tàn nhẫn với mẹ, đứa con gái mười bảy tuổi đời thì có lỗi gì mà bị cả ba tên đàn ông thi nhau vò nát thân xác. Giá như mẹ có thể nghiến chết lũ khốn kiếp đó, nhưng mẹ chẳng thể làm gì cả.
Sau đó mẹ biết mình có con... Mẹ sợ hãi nhiều lắm, ai sẽ hiểu cho mẹ chỉ là người bị hại, bị cưỡng hiếp. Với mẹ, đời coi như đã hết. Mẹ vẫn chưa một lần yêu, chưa một lần biết cái hôn của tình đầu. Cái nhớ nhung của tình yêu mơ mộng, vậy mà mẹ lại chỉ được hoảng loạn trong im lặng và đau đớn.
Bụng thì ngày một lớn dần, mẹ không thể giấu mãi được. Ai cũng nghĩ mẹ là đứa hư hỏng mất nết. Con ơi! Mẹ vô tội đúng không con? Nhưng có nhảy xuống sông mẹ cũng không thể rửa sạch cái nhục nhã này. Ai cũng xa lánh, cũng phỉ nhổ vào mặt mẹ, và mẹ đã không đủ cứng rắn để đứng lên. Mẹ theo người ta lên thành phố làm "tiếp thị", mẹ rơi vào thế giới trụy lạc, cái thế giới mà không ai cần biết mẹ là ai? Mẹ muốn gì, ở đó chỉ có ngôn ngữ của thể xác của tiền bạc, cuộc đời nổi trôi đến bây giờ mẹ hoài cố và viết cho con những dòng chữ này.
Con à! Mẹ của con như vậy đấy. Con có khinh miệt có xấu hổ vì mẹ thì mẹ cũng không ca thán gì cả. Bởi con có quyền được nhiều hơn nhưng mẹ lại không cho con được điều đó.
Con gái hãy cố gắng học và phải tự bảo vệ mình nha con. Con biết không? Mẹ ao ước một ngày mẹ có thể chứng kiến con mặc áo cô dâu, hạnh phúc bên người con yêu nhưng không kịp rồi. Số kiếp của mẹ chỉ đến vậy, con đừng khóc vì mẹ chỉ vui khi biết con gái mình cười thôi. Con cười trông xinh lắm!
Nhớ chăm sóc ngoại nha con. Mẹ là đứa con bất hiếu, một đời không bù đắp được gì cho ngoại. Mẹ có lỗi với ngoại, với con!
Mẹ yêu con.
Tôi lặng người trong vòng tay ngoại.
Ngoài kia, gió buốt vẫn gầm rú suốt đêm đó và cả những ngày mãi về sau.
***
Trở mình trên giường, tôi bắt đầu cảm giác được cái lạnh như đang vồ lấy, bọc siết da thịt mình. Hình như đêm qua trời mưa lớn thì phải. Mưa đã lén lút trút nước vào lúc tôi lịm đi và chợp mắt. Vậy là tôi lại không thể hoà cùng vào mưa, để tắm cho sạch nỗi buồn đang nhầy nhụa chảy dài khắp người mình. Khổ thật!
Cuộc sống của người cô đơn đôi lúc cũng làm tôi thấy tủi thân hơn. Nhưng tôi là người không muốn quan tâm nhiều đến đàn ông. Hai tiếng "đàn ông" nghe lớn lao và trách nhiệm đó đã mang đến cho tôi không ít những hờn tủi.
Có lần mẹ nói, tôi không giống mẹ cũng không giống bà ngoại. Ngoại tôi ngày xưa là hoa khôi trong làng, rồi đến mẹ cũng vậy. Tôi không mặn mà giống mẹ, có lẽ tôi giống người mà tôi thoáng nghĩ là cha. Nhưng cái phổng phao của đứa con gái mới lớn cũng làm người ta chú ý như đón chờ một ca ve con.
Tôi đã khóc và hận tất cả những ai nhìn tôi khinh rẻ. Tôi tự nhủ rồi một ngày sẽ chứng minh cho họ thấy tôi không như thế, tôi trong trắng, sạch sẽ và có thể còn hơn hàng ngàn người với vẻ bề ngoài trong sáng thánh thiện kia.
Tôi vùi đầu vào học, học lấy học để. Trời không phụ lòng người, thành tích học của tôi vượt lên nhanh chóng. Ngày đỗ thủ khoa vào trường chuyên, tôi ngông nghênh trở về, mỗi nụ cười như nhát hét vào tai những người nào từng gọi tôi là đĩ con. Đĩ con thì sao? Liệu có mấy ai bằng một đĩ con như tôi? Tôi hả hê tột cùng.
Hôm đó ngoại nấu toàn món tôi thích để ăn mừng, nhưng lại vắng mẹ. Điều đó làm tôi buồn không chịu nỗi. Chẳng lẽ mẹ sinh tôi ra trên đời rồi quẳng tôi đi? Một ngày quan trọng như thế này mà mẹ cũng không về để hãnh diện cùng tôi? Tôi ghét mẹ!
Ngày tôi vào trường nhập học cũng là ngày mẹ ra đi mãi mãi. Tôi sững sờ khi nghe tin.
Linh cữu được đưa đi trong một buổi chiều xám lặng, tôi đi như một kẻ vô hồn, mắt rát bỏng chỉ chực trào ra máu.
Nhìn người ta hạ huyệt, ngoại tôi chết lịm đi, ngoại đã khóc rất nhiều từ khi ngoại biết mẹ bị bệnh, còn tôi - một đứa con bất hiếu có hay nỗi đau của chính đấng thân sinh mình. Cả ngoại và mẹ đều muốn che giấu, không ai cho tôi biết mẹ mang trong mình căn bệnh quái ác, HIV. Căn bệnh gắn liền với số kiếp của những người như mẹ.
Ai cũng trở về, tôi vẫn ngồi lại trơ một mình trong nghĩa địa, rồi tôi khóc. Cuối cùng tôi cũng có thể khóc, tôi hét, tôi đòi mẹ. Đôi tay sướt máu, tôi cào vào nấm đất còn thơm mùi hương của mẹ. Tôi đòi mẹ phải sống dậy, phải chứng kiến ngày tôi thành công. Tôi chưa làm gì để gột bớt khổ đau cho mẹ kia mà, cha tôi là ai? Cái con người tàn nhẫn đó là ai? Ai mà đến lúc mẹ ra đi vĩnh viễn vẫn không trở về. Tôi nức nở, kêu gào nhưng nấm đất khinh khỉnh trân tráo trả lời tôi bằng cái im lặng lạnh lùng.
Đêm đó tôi không ngủ được, nhìn di ảnh của mẹ là tôi lại khóc. Rồi chợt nghĩ ra, tôi quay sang lay ngoại:
- Ngoại! Sao mẹ vẫn không cho con biết ba con là ai? Con chỉ muốn biết thôi. Con sẽ không làm gì cả. Ngoại biết ngoại nói cho con đi ngoại...Ngoại nói gì với con đi.
Ngoại im lặng hồi lâu rồi trở dậy đến bên chiếc tủ thờ mẹ, lấy ra chiếc rương nhỏ. Tôi nhìn theo đôi tay run run của ngoại mà lòng như đông cứng lại. Có thể chính cái chiếc rương nhỏ đó đã gói gém cái bí mật cuộc đời tôi, cái bí mật mà cho tới lúc ra đi vĩnh viễn mẹ cũng không cho tôi biết.
Trời đêm về khuya, chỉ có tiếng rên rỉ của tán cây vì gió lạnh lùa qua , và cả tiếng thổn thức của hai cõi lòng đơn độc vấy đầy nước mắt. Cả ngoại và tôi như kiệt sức dần dần. Ngoại đưa cho tôi một phong thư còn dán kín. Tôi thẫn thờ ngồi xuống ghế mà ánh mắt không rời cái mảnh giấy còn phảng phất từng nếp gấp của mẹ.
Pha Lê của mẹ!
Con gái ngoan, đừng giận mẹ nghe con! Mẹ biết mẹ là một người mẹ chẳng ra gì. Mẹ đã không thể cho con một gia đình trọn vẹn. Mẹ không dám xin con tha thứ, đã có lúc mẹ nghĩ rằng đời mình chẳng còn gì đáng sống, nhưng chính con, Pha Lê con đã cho mẹ đủ dũng khí để bước tiếp trên cõi đời. Con là điều có ý nghĩa nhất mà mẹ đã làm được ở kiếp sống này.
Mẹ đã từng lo lắng và suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng mẹ cũng đủ dũng khí để quyết định sinh con. Mẹ biết cái tuổi thơ "im lặng" của con, chính mẹ cũng rất sợ mỗi khi phải đối diện với ánh mắt con nhìn mẹ. Nhưng con biết không? Ông trời cũng đã rất tàn nhẫn với mẹ, đứa con gái mười bảy tuổi đời thì có lỗi gì mà bị cả ba tên đàn ông thi nhau vò nát thân xác. Giá như mẹ có thể nghiến chết lũ khốn kiếp đó, nhưng mẹ chẳng thể làm gì cả.
Sau đó mẹ biết mình có con... Mẹ sợ hãi nhiều lắm, ai sẽ hiểu cho mẹ chỉ là người bị hại, bị cưỡng hiếp. Với mẹ, đời coi như đã hết. Mẹ vẫn chưa một lần yêu, chưa một lần biết cái hôn của tình đầu. Cái nhớ nhung của tình yêu mơ mộng, vậy mà mẹ lại chỉ được hoảng loạn trong im lặng và đau đớn.
Bụng thì ngày một lớn dần, mẹ không thể giấu mãi được. Ai cũng nghĩ mẹ là đứa hư hỏng mất nết. Con ơi! Mẹ vô tội đúng không con? Nhưng có nhảy xuống sông mẹ cũng không thể rửa sạch cái nhục nhã này. Ai cũng xa lánh, cũng phỉ nhổ vào mặt mẹ, và mẹ đã không đủ cứng rắn để đứng lên. Mẹ theo người ta lên thành phố làm "tiếp thị", mẹ rơi vào thế giới trụy lạc, cái thế giới mà không ai cần biết mẹ là ai? Mẹ muốn gì, ở đó chỉ có ngôn ngữ của thể xác của tiền bạc, cuộc đời nổi trôi đến bây giờ mẹ hoài cố và viết cho con những dòng chữ này.
Con à! Mẹ của con như vậy đấy. Con có khinh miệt có xấu hổ vì mẹ thì mẹ cũng không ca thán gì cả. Bởi con có quyền được nhiều hơn nhưng mẹ lại không cho con được điều đó.
Con gái hãy cố gắng học và phải tự bảo vệ mình nha con. Con biết không? Mẹ ao ước một ngày mẹ có thể chứng kiến con mặc áo cô dâu, hạnh phúc bên người con yêu nhưng không kịp rồi. Số kiếp của mẹ chỉ đến vậy, con đừng khóc vì mẹ chỉ vui khi biết con gái mình cười thôi. Con cười trông xinh lắm!
Nhớ chăm sóc ngoại nha con. Mẹ là đứa con bất hiếu, một đời không bù đắp được gì cho ngoại. Mẹ có lỗi với ngoại, với con!
Mẹ yêu con.
Tôi lặng người trong vòng tay ngoại.
Ngoài kia, gió buốt vẫn gầm rú suốt đêm đó và cả những ngày mãi về sau.
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!