Chiếc xe đạp và mẹ

95 lượt xem
Tuy rằng chiếc xe đạp giờ đã cũ nhưng đối với con thì kỉ niệm giữa mẹ gắn bó bên chiếc xe đạp ấy hẳn còn tươi mới. Những kỉ niệm bé thơ lúc con còn là một thằng bé tiểu học được mẹ chở đi học bằng chiếc xe đạp cũ kĩ ấy đến trường.
***
Chiếc xe đạp cũ mèm, thân xe gỉ sét được dựng nép vào một góc tối của ngôi nhà. Cũng đã lâu rồi mẹ của con không còn sử dụng đến nữa. Chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy mấy mẹ dắt chiếc xe đạp ấy đi chợ mua mấy bó rau, mua thịt về nấu cơm cho cả nhà.
Tuy rằng chiếc xe đạp giờ đã cũ nhưng đối với con thì kỉ niệm giữa mẹ gắn bó bên chiếc xe đạp ấy hẳn còn tươi mới. Những kỉ niệm bé thơ lúc con còn là một thằng bé tiểu học được mẹ chở đi học bằng chiếc xe đạp cũ kĩ ấy đến trường.
Giá như mà đoạn đường đến trường càng dài thêm, đôi chân mẹ đạp từng nhịp chậm rãi trên chiếc xe thì hay biết mấy, mẹ đánh thức con trở dậy dụi đôi mắt lem nhem ngủ gật cố giục con vào trường học. Tạm biệt mẹ, con dõi mắt theo hình bóng của mẹ cố đạp từng nhịp đạp trên chiếc xe còm cõi, tuy mẹ của con phương phi đến thế nhưng có lẽ đó là hình ảnh thân quen và gần gũi nhất đối với con trong cuộc đời.
Rồi những buổi chiều lặng lẽ trở về nhà trên chiếc xe đạp của mẹ. Dường như chẳng có một buổi chiều nào con cảm thấy buồn bã như chiều hôm ấy. Một buổi chiều tan học con ngồi đợi mẹ trên cái ghế đá trong khuôn viên trường khá lâu, mắt của con vẫn dõi ra bên ngoài cổng trường với hy vọng mẹ sẽ đến đón sớm.
Đã trôi qua hơn nửa tiếng đồng hồ mà vẫn chưa thấy mẹ đến, con giận lẫy ngồi trách thầm: "Trời ạ, sao giờ này mẹ vẫn còn chưa đến, bực mình quá đi mất!". Lúc ấy đôi bàn chân con cứ giậm mãi dưới đất, giãy nãy, xoay người qua lại và quyết không chịu ngồi yên trên cái ghế đá.
Đợi một hồi lâu, con thấy mẹ đạp thật chậm rãi trên chiếc xe đạp, nhòm vào cổng trường vẫy tay về phía con. Lúc ấy khuôn mặt của con cau có chắc là xấu tệ, giá mà chỉ nhếch mép cười với mẹ thôi thì con cũng cảm thấy vui rồi nhưng lúc ấy cảm xúc của con hình như không cho phép con làm thế.
Một nét mặt rũ rượi bước đến bên chiếc xe đạp nhìn mẹ trách cứ: "Sao mẹ đến trễ quá vậy? Con đợi mẹ lâu lắm luôn rồi đấy, mẹ có biết là con bực mình đến như thế nào không?". Khuôn mặt của mẹ lúc ấy buồn xo, mẹ nhìn con và nói: "Mẹ xin lỗi. Hôm nay mẹ bận lắm nên tới trường đón con trễ. Thôi, con lên xe nhanh đi, về nhà cho kịp bữa ăn tối!".
Chiếc xe đạp của mẹ gắn bó với thời tiểu học của con rồi cả đến cái thời cấp 2 với sự trưởng thành chớm nở ra một chút. Chiếc xe đạp ấy kể mà nói đã đi theo con qua bao nhiêu những chuyện vui chuyện buồn cùng mẹ. Chắc có lẽ giờ đây, chiếc xe đạp cảm thấy nhớ lắm những kỉ niệm ấu thơ ngọt ngào ấy, mẹ nhỉ!
Con đã trở thành một người trường thành nhưng dù thế nào thì con cũng cần có mẹ bên cạnh như một chiếc xe đạp vô hình nào đó đang chở con âm thầm trên chặng đường mà con đường ấy không có điểm dừng.
Tất cả mọi thứ con cũng đều cần có mẹ, con chỉ ước rằng chiếc xe đạp vô hình mà mẹ đang âm thầm chở con đi trên từng chặng đường sẽ vững nhịp, sẽ mãi tiến lên dù đường đi nhiều chông gai và gồ ghề khó đi biết mấy. Bàn chân của con đi chắc sẽ không nhanh nhẹn, không vững vàng bằng chiếc xe đạp của mẹ. Điều mà con cảm thấy hạnh phúc vô vàn và ngập tràn nhất là được ở gần bên mẹ mãi cùng chiếc xe đạp vô hình của mẹ.
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo