Điểm dừng của thanh xuân

50 lượt xem

Chương 1: Suy tư

‘’Phương Nhi, tớ thực sự thích cậu, rất thích cậu, theo đuổi cậu lâu như vậy rồi, tớ vẫn không có một chút cơ hội nào với cậu sao’’ Cậu thiếu niên nước mắt giàn giụa, nói ra những lời từ tận đáy lòng mình với người con gái đang đứng trước mặt

‘’Tớ bảo rồi, bản thân tớ không thích cậu, cậu cố gắng như vậy để làm gì’’

‘’Vậy hà cớ gì cứ phải trao cho tớ hi vọng, cậu đang ban phước cho một người thiếu thốn là tớ à’’ Lời nói của cậu thiếu niên như chan chứa hết thảy tuyệt vọng từ tận đáy lòng, là sự vụn vỡ của một trái tim yêu sâu đậm

‘’Cắt’’ Trong khoảng không ngột ngạt mà cảnh quay đem lại, tiếng nói của người đạo diễn vang lên làm khoảng không trở nên dễ chịu hơn, nghe đâu đó còn có tiếng thở phào nhẹ nhõm

‘’Phú này, cậu lại đây’’ Đạo diễn Khương lên tiếng gọi anh lại, có vẻ như không hài lòng về cảnh quay vừa rồi

‘’Dạ, tôi diễn không tốt chỗ nào sao ạ?’’ Anh có vẻ lo lắng, đi về phía đạo diễn Khương

‘’Không đâu, cậu diễn rất tốt, trước đến giờ vẫn luôn rất tốt’’ Đạo diễn Khương dường như nhìn ra vẻ lo lắng của anh, lời nói vừa có phần an ủi vừa là lời khen ngợi. Trong lòng đạo diễn Khương, anh là một trong những người trẻ có năng lực tốt và có tương lai đáng để mong đợi, dù vừa mới xuất đạo nhưng sự nổi tiếng của anh bây giờ là minh chứng cho năng lực xuất chúng của mình, với năng lực ấy anh chính là một viên ngọc sáng giá trong mắt các đạo diễn hay là nói trong giới giải trí này.

‘’May thật, tôi cứ tưởng bản thân làm sai chỗ nào rồi’’ Cơ mặt của anh giãn ra, tiếng thở phào nhẹ nhõm được thể hiện rõ trong lời nói, mang theo sự thoải mái khôn tả

‘’Tôi hỏi chút, hôm nay tâm trạng cậu không tốt nhỉ?’’ Thật ra chẳng có đạo diễn nào sẽ hỏi diễn viên của mình như vậy cả, chỉ là đạo diễn Khương muốn tăng thiện cảm với anh mà thôi

‘’…Vẫn là bị đạo diễn Khương nhìn ra rồi, quả thật hôm qua có hơi khó ngủ, hôm nay ngủ bù một chút là sẽ ổn ngay mà’’ Anh suy nghĩ một lúc rồi mới lịch sự trả lời lại, anh biết vị trí của mình bây giờ như thế nào và đương nhiên cũng sẽ biết các vị đạo diễn muốn thân thiết với anh ra sao

Anh và đạo diễn Khương đã nói chuyện với nhau một lúc, bàn luận về phân cảnh tiếp theo sẽ diễn ra thế nào, đôi khi mọi người sẽ nghe thấy trong cuộc trò chuyện của họ là những tiếng cười khúc khích cùng với những câu đùa mà đạo diễn Khương tạo ra.

Các cảnh quay sau đó diễn ra rất thuận lợi, dù có vẻ trạng thái của anh không được tốt cho lắm nhưng suy cho cùng vẫn là diễn đạt. Phân cảnh của ngày đã kết thúc, mọi người đang dọn dẹp đạo cụ thì trong góc tối nào đó của phim trường anh đang ngồi lặng lẽ trên băng ghế được chuẩn bị để nghỉ ngơi cho diễn viên. Phía xa kia, người phụ nữ với dáng vẻ ưu nhã mang chai nước bước đến gần anh - người con trai không hiểu lý do gì lại ngồi một góc suy tư, cô nhìn gương mặt đờ đẫn của anh mà không khỏi than thở ‘’Lần nào quay thanh xuân vườn trường cậu cũng như vậy, tôi chịu thật rồi’’, anh giật mình thoát khỏi đống suy nghĩ trong đầu giật mình ‘a’ lên một tiếng, hơi cúi người lễ phép đưa hai tay nhận lấy chai nước mà uống một ngụm rồi từ từ ngoảnh đầu nhìn cô cười ngượng

‘’Xin lỗi chị Trần, chỉ là tự nhiên nhớ cái năm mười tám tuổi ấy, vui biết bao’’

‘’Nào là cùng nhau trốn tiết, rồi cùng nhau bị cô mắng, cùng nhau ăn uống vui chơi, những ngày tháng khó quên’’ Anh vừa nói vừa vui vẻ cười nhưng trong ánh mắt không giấu nổi nỗi nhớ mong buồn bã, mí mắt anh cụp xuống giọng nói cũng nhỏ dần nhìn vào một khoảng không vô định như đang nhớ về thứ gì đó.

Nhìn anh như vậy ‘chị Trần’ khoanh tay bất lực, có vẻ cô đã thấy dáng vẻ này đến ngán ngẩm rồi

‘’Cậu rốt cuộc là nhớ tuổi mười tám trẻ trung tươi đẹp hay là nhớ chàng trai năm mười tám tuổi ?’’

‘’..chị Trần, em xin lỗi’’ Anh nghe lời nói ấy của chị, cũng biết bản thân chẳng thể giấu diếm gì thêm, trực tiếp xin lỗi

‘’Haizz…tôi biết chuyện đấy khó mà quên được nhưng công việc ra công việc, cậu phải biết phân biệt rõ ràng chứ’’ Dù lời nói của chị Trần có vẻ là mắng mỏ nhưng anh biết chị Trần cũng chỉ là muốn nhắc nhở anh chú ý trạng thái

‘’Vâng, em sẽ chú ý ạ’’

Chị Trần biết rằng nói sao cũng vô ích, chuyện quá khứ của anh cô muốn cũng không can thiệp được

‘’Làm thế nào đi nữa, cũng đừng để quá khứ ấy thao túng con người cậu’’

Nghe như vậy anh cũng chỉ biết im lặng nhìn xuống đất, dù sao nói thế nào đi nữa anh cũng chẳng quên được người con trai ấy – người đã mang ánh nắng rực rỡ chiếu rọi những năm tháng thanh xuân của anh, khiến anh nhớ mãi không quên ánh sáng ấy.

 

 

*Tí tách*

*Cạch*

‘’…Sao chị vào mà không gõ cửa’’ Anh bước ra phòng khách khi trên người chỉ có một chiếc khăn tắm được quấn quanh eo, không khỏi bối rối theo đó là xấu hổ khi thấy quản lý của mình đang ngồi ở đó, vội vàng lấy hai tay che chắn trước ngực

‘’Che làm gì, đâu phải lần đầu chị thấy’’

‘’Với cả chị gõ cửa thì em cũng không nghe thấy’’ Chị Trần nhún vai, vẻ mặt bình tĩnh trước hành động ngại ngùng của anh

‘’Thì chị cũng phải gõ cửa chứ’’

‘’Chị gõ rồi, là em không nghe thấy còn nói chị’’

‘’Đi mặc quần áo nhanh lên, chị có chuyện muốn nói’’

‘’Em biết rồi’’ Anh phụng phịu vẻ không chịu khuất phục, tiến đến phòng ngủ

 

‘’Có chuyện gì vậy ạ? Nếu là về việc xào couple thì em không muốn nghe đâu’’ Anh tựa lưng vào sofa, khoanh tay ra vẻ nghiêm nghị

‘’Không phải, là về chuyện trường cấp 3 của em’’

‘’Trường cấp 3 của em làm sao ạ?’’

‘’Bên đấy thấy đầu tháng sau em có thời gian trống nên muốn mời em về trường phát biểu danh dự trong lễ khai giảng, hình như có cả người đó, em muốn đi không’’ Chị Trần cười đểu rồi liếc mắt về phía anh, trêu chọc chuyện gì đó

‘’…Từ khi nào mà…ai dạy chị trò này vậy’’ Anh đơ người một lúc rồi nhăn mặt nhìn chị Trần

‘’Vậy em có đi không đây’’

‘’Đi đi, em đi’’

‘’ Hừm…còn có, chị giúp em nhận quay quảng cáo ở thành phố C rồi nhé, sau khi tham gia lễ khai giảng thì em sẽ xuất phát luôn’’ Chị Trần lật lấy mấy trang giấy về nội dung quay quảng cáo rồi đưa sang cho anh xem xét

‘’Chị lại tự ý đấy à’’ Dù than trách là thế nhưng anh vẫn nhận lấy và đồng ý với chị

‘’Dù sao thì em cũng phải quay thôi, chị về đây’’ Chị Trần đứng dậy nhắc nhở anh một hai câu về vấn đề sức khỏe rồi ra về để hoàn thành lịch trình tháng sau cho anh

 

Thành phố về đêm nơi đây đầy huyền ảo và hoa lệ, nhưng nó lại chứa chan nỗi buồn thầm lặng của những con người mang trái tim nhung nhớ về quá khứ. Anh nằm trên giường trong căn phòng rộng rãi, rộng đến vắng vẻ. Hôm nay đối với anh lại là một ngày dài, lại một ngày nhớ về quá khứ khôn nguôi, thầm nghĩ nhiều lần, nếu bản thân có thể quay lại sẽ ôm chặt em vào trong lòng âu yếm, ôm đến khi em mạnh mẽ đẩy ra, sẽ kể cho em nghe những câu chuyện nhàm chán mà mỗi khi nghe xong em chỉ dịu dàng cười, kể cho đến khi bản thân không thể nói, sẽ chiều chuộng em đến tận cùng của trời đất, yêu thương cho đến khi em bảo không cần nữa, sẽ bảo vệ em dù thân tàn ma dại, bảo vệ đến khi không còn ai có thể làm hại em, sẽ cùng em đứng lên chống lại định kiến chứ không bỏ em lại nơi vũng lầy xấu xa.

Nước mắt cứ hai hàng rơi xuống gối, không ngừng tuôn ra dù anh không muốn, anh nhớ cậu, nhớ khôn xiết, nhưng biết làm sao đây, anh lại chính là người bỏ lại cậu để bước tiếp trên con đường ước mơ.

Theo dõi nhóm của tớ để đọc được chương tiếp theo một cách sớm nhất ạ ='))

https://lazi.vn/group/d/20291/noi-to-chia-se-nhung-doan-tinh-trai-cua-minh

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
AhWy | Chat Online
05/09 16:23:07
Vaio lần này duyệt nhanh thế =)) vừa mới gửi mà đã duyệt rồi, mấy lần trước ngồi đợi cả tháng mãi chưa duyệt cho 
0 0
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo