LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Xin lỗi, tớ yêu cậu mất rồi!

167 lượt xem
Cậu là một thành viên trong ban bí thư của trường. Lạnh lùng, ít nói là những gì người ta thấy khi gặp cậu lần đầu tiên.
Tớ là một cô gái nhỏ nhắn, không quá dễ thương nhưng lại quá "lùn"~~ "Lùn" và "lép"có lẽ là thứ mà ông trời ban tặng cho tớ trước khi xuống thế giới rộng lớn này.
Cậu tên là Minh. Nhắc đến cậu, thật không khỏi khiến người ta nghĩ đến sự sáng suốt. Cậu đẹp trai, cao ráo, học giỏi, lạnh lùng. Có khi vì vậy nên tớ mới ấn tượng cậu ngay từ lần gặp đầu tiên chăng???
Tớ là thư kí trong đoàn trường. Cậu lúc nào cũng sai vặt tớ, thậm chí là mắng tớ và thường xuyên khiển trách về bản báo cáo của tớ trước mặt mọi người. Nhiều khi, tớ buồn phát khóc. Nhưng tớ luôn biết rằng, thích một người là chấp nhận cả những điều không thể thứ tha.
Cậu chẳng quan tâm gì đến tớ. Cậu đối với tớ lạnh lùng, cục súc như một tên cướp biển siberia ngoài biển khơi.
Rồi một hôm, trong cuộc họp bàn về kinh tế của trường, cậu xem bản báo cáo của tớ và ném thẳng vào mặt tớ, mắng tớ thậm tệ trước mặt mọi người. Sau cuộc họp, cậu còn bắt mình tớ đi dọn vệ sinh trong phòng. Tớ cặm cụi nhặt từng mảnh giấy. Không gian chẳng thể xoa dịu cõi lòng tớ lúc này.
Tớ ghét cậu, thực sự ghét cậu lắm rồi. Nước mắt của tớ ứa xuống. Cậu bây giờ chắc đang đi với thầy Phong để họp bàn cho việc tổ chức lễ hội trường sắp tới. Tớ dọn dẹp phòng, chuẩn bị ra về thì trong điện thoại của tớ hiện lên một tin nhắn: "9h30', hẹn gặp cậu tại quán trà sữa Kangtea".
Tớ không biết rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì, nhưng rồi cũng xách cặp chạy vội đến quán mà cậu hẹn. Tớ mở cửa. Thì ra cậu đã ngồi chờ sẵn ở đó. Tớ ngồi xuống bên cậu. Cậu bảo:
- Xin lỗi! Sáng nay hình như tớ hơi gắt với cậu! Cho..cho tớ xin lỗi!
Tớ không nhịn được cười khi thấy bộ dạng của cậu. Tớ không nói gì. Ngồi lặng yên đến khi ra về.
Từ đó, không hiểu sao cậu ít mắng tớ hơn. Mỗi lần đi đâu, cậu lại rủ tớ đi cùng. Cậu thường xuyên nói với mọi người trước mặt tớ rằng: "Cô thư kí vụng về hay đi theo tôi đây". Tớ bị cậu khiển trách quen rồi, nên cũng chẳng để tâm gì đâu. Nhưng càng ngày tớ càng thấy bực bội. Rằng hôm qua cậu đi cùng con nhỏ nào ấy, thân thiết lắm, tớ không chịu nổi. Thế mà tớ không chịu nói ra, nên chỉ im ỉm trong lòng suốt bốn mùa xuân hạ thu đông.
Rồi một lần khác, cậu và con nhỏ nào quàng tay thân thiết lắm, tớ ức không chịu được. Tớ hỏi cậu, cậu chỉ cười xòa mà không nói gì.
Nhiều năm sau, tớ quyết định đi học đại học tại một trường đại học danh tiếng nhất trong Thành phố Hồ Chí Minh. Tớ vẫn học, vẫn vui chơi, vẫn ăn uống, sinh hoạt bình thường. Chỉ là, tớ cảm thấy thiếu cậu. Thiếu giọng nói ngọt ngào của cậu, thiếu câu: "Đi ăn chưa?" hay "Đi chơi với tớ đi!" của cậu. Mặc dù việc học của tớ ở đây ổn định lắm, nhưng tớ luôn cảm thấy cô đơn mỗi đêm về. Có lần, tớ đánh bạo gọi điện hỏi thăm cậu xem, nhưng cậu chẳng bắt máy, mà chỉ dửng dưng nhắn lại một câu "Tớ bận". Những lúc như vậy, tớ chỉ muốn hét lên và khóc thật to. Rằng rốt cuộc, tớ đứng ở vị trí nào trong trái tim của cậu?
Tớ bắt xe về quê, thăm gia đình và các cô, các chú. Nghe nói lần này cậu cũng về quê nên tớ sẵn tiện ghé qua nhà cậu. Bỗng một bàn tay ấm áp đặt lên vai tớ. Cậu đưa tớ ra công viên chơi. Tớ và cậu đi tới một gốc cây cổ thụ. Tớ khóc. Tớ hỏi cậu, tại sao cậu không quan tâm gì đến tớ. Cậu không nói gì. Tớ hét lên: "Minh! Cậu muốn gì ở tớ? Tớ chưa đủ tốt với cậu hay sao? Tại sao cậu không để ý gì đến tớ? Tớ đơn phương cậu mấy năm nay rồi, chẳng lẽ cậu không để ý đến tớ một chút nào sao? Tớ hỏi cậu lần cuối: Cậu có thích tớ một chút nào không?"
Cậu vẫn không nói gì, mà đến bên ôm tớ vào lòng. Cậu nhẹ nhàng hôn lên môi tớ. Nụ hôn đầu tiên của tớ được trao cho cậu, tớ cảm thấy rất hạnh phúc. Cậu nói:
- Xin lỗi Bạch Vân. Tớ không thích cậu...
Tớ đứng lặng, tưởng chừng mọi việc đã kết thúc, nhưng cậu lại tiếp rằng: " Bạch Vân. Xin lỗi tớ không thích cậu, bởi vì tớ đã yêu cậu mất rồi!"
Tớ nghệch người ra. Những gì tớ nghe là thật chăng? Tớ ôm chầm lấy cậu, choàng tay qua cổ cậu, cảm nhận được hơi ấm giữa chúng ta. Tớ thực sự đã có được cậu rồi. Nếu đây là một giấc mơ, tớ nghĩ đây là giấc mơ tuyệt đẹp nhất đời tớ!!!
Hôm nay tớ cảm thấy ấm áp hơn mọi khi. Thấy mặt trời ửng đỏ hơn mọi lúc, hay là tại cậu đang âu yếm ôm tớ vào lòng nhỉ!
..............
Thành phố Hồ Chí Minh
Ngày 21-12
From: Bạch Vân
Nhớ cậu...
.....
Hà Nội
Ngày 22-12
From: Nhật Minh
Chủ Nhật tuần này tớ sẽ về. Đừng khóc nếu nhớ tớ quá nhé ngốc! Dù khoảng cách địa lý xa nhưng tớ sẽ vẫn mãi ở bên bảo vệ cậu!
Yêu ngốc nhiều!
---Hết----
P/s: Gửi tặng chàng trai của tớ!
Tác giả: Hàn Băng Di
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư