Xin lỗi, tôi yêu em sai cách rồi
Đỗ Phương Lam | Chat Online | |
27/02/2019 21:33:47 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
260 lượt xem
- * Truyện ma ngắn (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- * Sếp, em mua anh!!! (Truyện ngôn tình)
- * Mày ơi, cho tao hỏi, tao thích mày được không !? (Truyện ngôn tình)
- * Fake love (Truyện ngôn tình)
~Mùa hè của nhiều năm trước, khoảng thời gian mà tôi muốn quay trở lại nhất ấy... có lẽ tôi sẽ không thích cậu nhiều đến vậy.~
Người ta nói tình đầu là thứ dễ mất đi, tuy rất đẹp nhưng càng đẹp thì lại càng đau khổ. Cũng đúng, lúc đó cô còn cho rằng ở cái tuổi 17 mọi thứ đều rất mung lung, bản thân mỗi người lại không đủ dũng khí, không đủ chín chắn, rất nhiều thứ không đủ. Khi ngưòi khác nói họ thích cô, cô đều từ chối. Sau đó còn tự nhắc nhở bản thân là họ chưa đủ yêu mình sâu sắc. Bảo vệ bản thân tốt như thế, vậy mà chính cô cũng không ngờ vẫn không tránh nổi cảm xúc ấy. Không ngờ chính cô lại là người điên cuồng mà theo đuổi nó.
Thòi niên thiếu thích một người thức sự rất đơn giản. Chính là đột nhiên có một ngày khi ngủ gật trong tiết học cô lơ mơ mở mắt, hình ảnh đầu tiên cô nhìn thấy là anh. Anh đang nhìn cô chằm chằm không hiểu sao thế là rung động. Rung động chính là sự bối rối mơ hồ của những năm tháng thanh xuân. Là trên đường đi học mỗi ngày anh sẽ vì cô mà đứng trước cổng trường đợi chỉ để nói câu:" Cậu tới muộn 2 phút." Sau đó ghi tên cô vào sổ, chữ anh rất đẹp bằng cách nào đó cô lại thích được như vậy không chừng lại được anh đặc biệt chú ý tới. Và hậu quả của việc hơn bảy lần đi muộn là mời phụ huynh tới trường, nhưng không sao tất cả chưa dừng lại. Rung động là khi anh giúp cô giải đề tuy có chút bạo lực nhưng thấy gương mặt chăm chú ấy lại không kìm được mà lạc đi một nhịp. Là khi ngốc nghếch ngồi viết hết tâm tư của mình vào lá thư để thổ lộ cho dù lần nào anh cũng cự tuyệt ném đi như rác. Cô có chút buồn đã từng có ý định từ bỏ cơ mà mỗi lần hạ quyết tâm cô lại thấy anh đứng đó được ánh nắng bao trùm vô thức mà tỏa sáng, cô lại không nỡ.
" Lộc Minh, tôi thích cậu."
" Nhưng tôi không thích cậu."
Lần thứ n thất bại.
Không hiểu lúc đó cô nghĩ gì mà vẫn chưa chịu dừng lại.
" Lộc Minh, đề này mình không hiểu... cậu giảng giúp mình với."
Từ khi nào chuyện hỏi đề đã trở thành thói quen để cô ở gần anh.
" Đề này cậu hỏi tôi ba lần rồi."
" Hả? Vậy... vậy để tôi tìm đề khác rồi tới hỏi cậu."
...
" Lộc Minh, cậu muốn uống gì để mình lấy."
" Không khát."
...
" Lộc Minh, cậu muốn trả sách sao? Để mình giúp cậu trả."
" Không cần."
...
" Lộc Minh, cậu nhìn này, oppa trưởng cho tớ nhiều kẹo chưa này, cậu ăn vị nào?"
" Cậu không thấy phiền à?"
...
" Lộc Minh, hôm nay tôi mệt lắm không muốn đi học nữa."
" Tôi muốn đi."
Thế là cô lại lẽo đẽo đi học theo cậu...
Cứ cho là cô vì anh mà cố gắng học tập chỉ chờ đến ngày báo điểm cuối kỳ có thể khoe với anh sự nỗ lực của cô vậy mà hôm báo điểm anh cũng không tới, còn cô thì chẳng thể đợi anh thêm nữa...
Cô lại nhập viện, bác sĩ nói lần này cô không thể xuất viện nữa. Cô đã khóc rất lớn, sau này cô không thể lẽo đẽo theo sau anh nữa, không thể gặp anh mỗi sáng nữa. Trái tim cô chắc đã dùng hết sức lực để rung động vì anh rồi.
Những ngày trong bệnh viện thực sự rất nhàm chán, cô vừa mệt mỏi vừa đau đớn, vừa nhớ anh, nhớ giọng nói ấm áp mỗi khi giảng bài, nhớ thói quen phơi nắng của anh mỗi khi đến giờ ra chơi,...
Tối nào cô cũng chờ điện thoại của anh còn cho rằng anh sẽ tò mò vì sao cô mất tích lâu như vậy mà gọi điện tìm cô. Cô lên mạng thấy nick anh sáng nhưng chỉ dám đọc lại những tin nhắn cũ, không dám nhắn cho anh vì sợ anh lại cự tuyệt. Cô muốn nói với anh rằng cô sợ... cô mệt, cô muốn từ bỏ rồi..." Lộc Minh, mình muốn buông tay rồi."
Cô không biết ngoài cửa luôn có một nam sinh âm thầm đứng nhìn cô từ bên ngoài lặng lẽ đau lòng.
" Lộc Minh, cháu không vào thăm bạn sao?"
" Dạ thôi, muộn rồi. Bác để bạn nghỉ đừng đánh thức bạn ấy, ngày mai cháu lại tới."
Thứ tình cảm âm thầm này của anh tựa như một bữa tiệc trà chiều êm đềm của những năm tháng thanh xuân. Từ lúc rung động cho tới khi hạ màn, từ đầu đến cuối cô không hề hay biết.
Mỗi sáng thích được nhìn thấy dáng vẻ hớt hải của cậu mỗi khi đến muộn.
Thích nhìn thấy biểu cảm cậu chăm chú nhìn tôi.
Thích cái tên cậu vô ý viết lên trên giấy nháp.
Thích biệt danh ' đại thần ' cậu đặt cho riêng tôi.
Thích dáng vẻ cậu lẽo đẽo theo sau tôi mỗi khi có cơ hội.
Nhưng cậu rất ngốc, người ta tặng cậu nhiều đồ như vậy cũng không biết từ chối còn chạy tới khoe tôi... đồ ngốc.
Ngốc như vậy nên tôi lúc nào cũng phải để ý.
Là tôi, đã từng len lén nhìn trộm cậu từ rất lâu, rất lâu.
Có lần em ngồi trong thư viện cùng tôi đeo tai nghe mà ngủ gật, tôi thử gọi tên em nhưng em một chút phản ứng cũng không có. Vậy nên tôi nhỏ giọng mang hết những lời trong lòng mình nói ra, toàn bộ nói với em.
" Tiểu Di, sao em cứ khiến tôi để ý hoài vậy?... Đừng có ngốc nữa, ngốc tới nỗi khiến tôi tức chết... nếu bây giờ tôi thích em liệu có ổn không?"
Tôi lúc đó chính là sợ hai chữ thanh xuân nó không đủ vững trãi để tôi đặt chữ yêu lên trên, ngoài sự bồng bột của tuổi trẻ tôi chẳng thể hứa với em điều gì.
Mấy ngày nay tôi tìm em mãi. Mấy ngày nay tôi nhìn em mệt mỏi, đau đớn mà không cách nào ở bên. Tôi muốn được ôm em một lần... nhưng cả việc ấy tôi cũng không làm được vì tôi sợ, sợ mình lưu luyến.
Ngoài kia trời tối rồi, tôi lại nhớ em rồi. Tôi vô thức gọi điện cho em. May quá, em bắt máy.
" Tôi... tôi có chuyện muốn nói với cậu."
" Cậu nói đi."
Giọng em rất yếu, rất nhỏ không giống ngày thường hoạt bát như vậy, tôi đau lòng.
" Ngày mai, đợi sang ngày mai tôi nói cho em biết."
" Được."
Vậy mà em đành thất hứa với tôi sao?
Ngày hôm nay tới rồi, tôi có thể nói cho em nghe rồi. Em đợi tôi, nhất định phải nghe tôi nói...
Tôi cứ thế chạy qua rất nhiều con đường, bản thân vô thức mà rơi lệ. Lần đầu tiên tôi thấy bất lực tới vậy. Cho tới khi mọi thứ trong đầu tôi trống rỗng, ngoài tiếng xe phanh gấp cùng còi xe kêu ing ỏi vì bị va đập tôi mới nhận ra bản thân không cách nào đến bên em nữa:" Không được, em còn đợi tôi... tôi còn chưa kịp nói với em..."
Lúc sảy ra sự cố, cô vẫn trong phòng bệnh đợi anh, nhắn cho anh rất nhiều tin điên cuồng mà gửi tới cho anh. Anh khiến cô mong chờ rồi bắt cô chờ đợi. Cô không còn nhiều thời gian nữa anh biết không? Cô bật khóc, cô sợ anh không tới kịp, sợ không nghe được điều anh muốn nói, sợ bỏ lại anh mà đi, không kịp nói lời tạm biệt.
" Mẹ, Lộc Minh có tới không mẹ?"
" Con yên tâm nó nhất định sẽ tới mà chỉ cần con phẫu thuật xo g nhất định sẽ gặp được nó mà."
Cô nghe lời vào phòng phẫu thuật nhưng không hiểu sao nước mắt vẫn cứ chảy dài giống như bản thân vừa mất đi thứ gì đó rất quan trọng.
Lúc cô tỉnh lại, anh không tới. Xem tin cô gửi, anh không đọc. Gọi anh cũng không nghe.
Lúc cô xuất viện cũng không thấy anh.
Cô hỏi bạn bè họ nói anh đi rồi. Cô khóc, cô không tin. Sao có thể chứ?
Họ gửi cho cô tin anh bị tai nạn, là ngày cô phẫu thuật.
Ngày hôm ấy trước mặt bao nhiêu người, cô khóc rất thảm cho dù có gọi hàng trăm hàng ngàn lần tên anh, anh cũng không thể nghe thấy nữa.
Ngày cô trở về trường, trong mắt cô cánh cổng kia sao rộng lớn quá. Bởi vì kể từ hôm nay sẽ chẳng còn ai đợi cô trước cổng chỉ để ghi tên cô, chẳng ai còn đủ kiên nhẫn giảng bài cho cô, chẳng còn ai để cô lẽo đẽo theo cả ngày, chẳng còn ai để mỗi khi ngủ gật mở mắt ra sẽ có thể nhìn thấy,...
Không, không còn gì cả. Kể từ hôm nay cô chẳng thể thấy anh nữa...
Cô mãi mãi không thể biết được lời anh muốn nói khi đó
" Tiểu Di, tôi yêu em... Tha thứ cho tôi không đủ can đảm, tha thứ cho tôi vì đã dùng sai cách để yêu em."
Tác giả: Vũ Nguyệt Thiên Cầm
Người ta nói tình đầu là thứ dễ mất đi, tuy rất đẹp nhưng càng đẹp thì lại càng đau khổ. Cũng đúng, lúc đó cô còn cho rằng ở cái tuổi 17 mọi thứ đều rất mung lung, bản thân mỗi người lại không đủ dũng khí, không đủ chín chắn, rất nhiều thứ không đủ. Khi ngưòi khác nói họ thích cô, cô đều từ chối. Sau đó còn tự nhắc nhở bản thân là họ chưa đủ yêu mình sâu sắc. Bảo vệ bản thân tốt như thế, vậy mà chính cô cũng không ngờ vẫn không tránh nổi cảm xúc ấy. Không ngờ chính cô lại là người điên cuồng mà theo đuổi nó.
Thòi niên thiếu thích một người thức sự rất đơn giản. Chính là đột nhiên có một ngày khi ngủ gật trong tiết học cô lơ mơ mở mắt, hình ảnh đầu tiên cô nhìn thấy là anh. Anh đang nhìn cô chằm chằm không hiểu sao thế là rung động. Rung động chính là sự bối rối mơ hồ của những năm tháng thanh xuân. Là trên đường đi học mỗi ngày anh sẽ vì cô mà đứng trước cổng trường đợi chỉ để nói câu:" Cậu tới muộn 2 phút." Sau đó ghi tên cô vào sổ, chữ anh rất đẹp bằng cách nào đó cô lại thích được như vậy không chừng lại được anh đặc biệt chú ý tới. Và hậu quả của việc hơn bảy lần đi muộn là mời phụ huynh tới trường, nhưng không sao tất cả chưa dừng lại. Rung động là khi anh giúp cô giải đề tuy có chút bạo lực nhưng thấy gương mặt chăm chú ấy lại không kìm được mà lạc đi một nhịp. Là khi ngốc nghếch ngồi viết hết tâm tư của mình vào lá thư để thổ lộ cho dù lần nào anh cũng cự tuyệt ném đi như rác. Cô có chút buồn đã từng có ý định từ bỏ cơ mà mỗi lần hạ quyết tâm cô lại thấy anh đứng đó được ánh nắng bao trùm vô thức mà tỏa sáng, cô lại không nỡ.
" Lộc Minh, tôi thích cậu."
" Nhưng tôi không thích cậu."
Lần thứ n thất bại.
Không hiểu lúc đó cô nghĩ gì mà vẫn chưa chịu dừng lại.
" Lộc Minh, đề này mình không hiểu... cậu giảng giúp mình với."
Từ khi nào chuyện hỏi đề đã trở thành thói quen để cô ở gần anh.
" Đề này cậu hỏi tôi ba lần rồi."
" Hả? Vậy... vậy để tôi tìm đề khác rồi tới hỏi cậu."
...
" Lộc Minh, cậu muốn uống gì để mình lấy."
" Không khát."
...
" Lộc Minh, cậu muốn trả sách sao? Để mình giúp cậu trả."
" Không cần."
...
" Lộc Minh, cậu nhìn này, oppa trưởng cho tớ nhiều kẹo chưa này, cậu ăn vị nào?"
" Cậu không thấy phiền à?"
...
" Lộc Minh, hôm nay tôi mệt lắm không muốn đi học nữa."
" Tôi muốn đi."
Thế là cô lại lẽo đẽo đi học theo cậu...
Cứ cho là cô vì anh mà cố gắng học tập chỉ chờ đến ngày báo điểm cuối kỳ có thể khoe với anh sự nỗ lực của cô vậy mà hôm báo điểm anh cũng không tới, còn cô thì chẳng thể đợi anh thêm nữa...
Cô lại nhập viện, bác sĩ nói lần này cô không thể xuất viện nữa. Cô đã khóc rất lớn, sau này cô không thể lẽo đẽo theo sau anh nữa, không thể gặp anh mỗi sáng nữa. Trái tim cô chắc đã dùng hết sức lực để rung động vì anh rồi.
Những ngày trong bệnh viện thực sự rất nhàm chán, cô vừa mệt mỏi vừa đau đớn, vừa nhớ anh, nhớ giọng nói ấm áp mỗi khi giảng bài, nhớ thói quen phơi nắng của anh mỗi khi đến giờ ra chơi,...
Tối nào cô cũng chờ điện thoại của anh còn cho rằng anh sẽ tò mò vì sao cô mất tích lâu như vậy mà gọi điện tìm cô. Cô lên mạng thấy nick anh sáng nhưng chỉ dám đọc lại những tin nhắn cũ, không dám nhắn cho anh vì sợ anh lại cự tuyệt. Cô muốn nói với anh rằng cô sợ... cô mệt, cô muốn từ bỏ rồi..." Lộc Minh, mình muốn buông tay rồi."
Cô không biết ngoài cửa luôn có một nam sinh âm thầm đứng nhìn cô từ bên ngoài lặng lẽ đau lòng.
" Lộc Minh, cháu không vào thăm bạn sao?"
" Dạ thôi, muộn rồi. Bác để bạn nghỉ đừng đánh thức bạn ấy, ngày mai cháu lại tới."
Thứ tình cảm âm thầm này của anh tựa như một bữa tiệc trà chiều êm đềm của những năm tháng thanh xuân. Từ lúc rung động cho tới khi hạ màn, từ đầu đến cuối cô không hề hay biết.
Mỗi sáng thích được nhìn thấy dáng vẻ hớt hải của cậu mỗi khi đến muộn.
Thích nhìn thấy biểu cảm cậu chăm chú nhìn tôi.
Thích cái tên cậu vô ý viết lên trên giấy nháp.
Thích biệt danh ' đại thần ' cậu đặt cho riêng tôi.
Thích dáng vẻ cậu lẽo đẽo theo sau tôi mỗi khi có cơ hội.
Nhưng cậu rất ngốc, người ta tặng cậu nhiều đồ như vậy cũng không biết từ chối còn chạy tới khoe tôi... đồ ngốc.
Ngốc như vậy nên tôi lúc nào cũng phải để ý.
Là tôi, đã từng len lén nhìn trộm cậu từ rất lâu, rất lâu.
Có lần em ngồi trong thư viện cùng tôi đeo tai nghe mà ngủ gật, tôi thử gọi tên em nhưng em một chút phản ứng cũng không có. Vậy nên tôi nhỏ giọng mang hết những lời trong lòng mình nói ra, toàn bộ nói với em.
" Tiểu Di, sao em cứ khiến tôi để ý hoài vậy?... Đừng có ngốc nữa, ngốc tới nỗi khiến tôi tức chết... nếu bây giờ tôi thích em liệu có ổn không?"
Tôi lúc đó chính là sợ hai chữ thanh xuân nó không đủ vững trãi để tôi đặt chữ yêu lên trên, ngoài sự bồng bột của tuổi trẻ tôi chẳng thể hứa với em điều gì.
Mấy ngày nay tôi tìm em mãi. Mấy ngày nay tôi nhìn em mệt mỏi, đau đớn mà không cách nào ở bên. Tôi muốn được ôm em một lần... nhưng cả việc ấy tôi cũng không làm được vì tôi sợ, sợ mình lưu luyến.
Ngoài kia trời tối rồi, tôi lại nhớ em rồi. Tôi vô thức gọi điện cho em. May quá, em bắt máy.
" Tôi... tôi có chuyện muốn nói với cậu."
" Cậu nói đi."
Giọng em rất yếu, rất nhỏ không giống ngày thường hoạt bát như vậy, tôi đau lòng.
" Ngày mai, đợi sang ngày mai tôi nói cho em biết."
" Được."
Vậy mà em đành thất hứa với tôi sao?
Ngày hôm nay tới rồi, tôi có thể nói cho em nghe rồi. Em đợi tôi, nhất định phải nghe tôi nói...
Tôi cứ thế chạy qua rất nhiều con đường, bản thân vô thức mà rơi lệ. Lần đầu tiên tôi thấy bất lực tới vậy. Cho tới khi mọi thứ trong đầu tôi trống rỗng, ngoài tiếng xe phanh gấp cùng còi xe kêu ing ỏi vì bị va đập tôi mới nhận ra bản thân không cách nào đến bên em nữa:" Không được, em còn đợi tôi... tôi còn chưa kịp nói với em..."
Lúc sảy ra sự cố, cô vẫn trong phòng bệnh đợi anh, nhắn cho anh rất nhiều tin điên cuồng mà gửi tới cho anh. Anh khiến cô mong chờ rồi bắt cô chờ đợi. Cô không còn nhiều thời gian nữa anh biết không? Cô bật khóc, cô sợ anh không tới kịp, sợ không nghe được điều anh muốn nói, sợ bỏ lại anh mà đi, không kịp nói lời tạm biệt.
" Mẹ, Lộc Minh có tới không mẹ?"
" Con yên tâm nó nhất định sẽ tới mà chỉ cần con phẫu thuật xo g nhất định sẽ gặp được nó mà."
Cô nghe lời vào phòng phẫu thuật nhưng không hiểu sao nước mắt vẫn cứ chảy dài giống như bản thân vừa mất đi thứ gì đó rất quan trọng.
Lúc cô tỉnh lại, anh không tới. Xem tin cô gửi, anh không đọc. Gọi anh cũng không nghe.
Lúc cô xuất viện cũng không thấy anh.
Cô hỏi bạn bè họ nói anh đi rồi. Cô khóc, cô không tin. Sao có thể chứ?
Họ gửi cho cô tin anh bị tai nạn, là ngày cô phẫu thuật.
Ngày hôm ấy trước mặt bao nhiêu người, cô khóc rất thảm cho dù có gọi hàng trăm hàng ngàn lần tên anh, anh cũng không thể nghe thấy nữa.
Ngày cô trở về trường, trong mắt cô cánh cổng kia sao rộng lớn quá. Bởi vì kể từ hôm nay sẽ chẳng còn ai đợi cô trước cổng chỉ để ghi tên cô, chẳng ai còn đủ kiên nhẫn giảng bài cho cô, chẳng còn ai để cô lẽo đẽo theo cả ngày, chẳng còn ai để mỗi khi ngủ gật mở mắt ra sẽ có thể nhìn thấy,...
Không, không còn gì cả. Kể từ hôm nay cô chẳng thể thấy anh nữa...
Cô mãi mãi không thể biết được lời anh muốn nói khi đó
" Tiểu Di, tôi yêu em... Tha thứ cho tôi không đủ can đảm, tha thứ cho tôi vì đã dùng sai cách để yêu em."
Tác giả: Vũ Nguyệt Thiên Cầm
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Cận vệ của bóng tối (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (giới thiệu) (Truyện xuyên không)
- Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Trà xanh max level xuyên vào tiểu thuyết kinh dị (4/4) (Truyện xuyên không)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Tags: Xin lỗi,tôi yêu em sai cách rồi,Mùa hè của nhiều năm trước,khoảng thời gian mà tôi muốn quay trở lại nhất ấy
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!