Anh đã từng yêu tôi?

123 lượt xem
Tôi ở đây kể bạn một câu chuyện về tình yêu có được không?
Chuyện kể về anh và cậu, cả hai người chẳng phải thanh mai trúc mã hay nhất kiến chung tình gì cả, cả hai đến với nhau chẳng qua là một đoạn nghiệt duyên.
Anh cùng cậu cùng học chung một giảng đường Đại học nhưng khác lớp, duyên cơ nào đó họ tình cờ học cùng nhau một lớp. Cậu với vẻ ngoài nhỏ nhắn lại sạch sẽ ưa nhìn nên có không ít người theo đuổi, nhưng cậu có quan tâm đến điều đó hay sao? Cậu cao ngạo là vậy nhưng chỉ vì để che giấu vết thương lòng còn chảy máu kia.
Anh một nam sinh tư chất không tồi, nhưng khá lười, vẻ ngoài lãnh đạm khiến bao trái tim nam thanh nữ tú vì anh mà tan nát.
Một cao ngạo một lạnh lùng bạn hỏi làm sao họ có thể cùng một chỗ có phải không?
" Tôi giúp cậu là chuyện nên làm, không cần cảm ơn." Anh lười nhác gục xuống bàn nhìn cậu cười nói
" Dù sao cũng cám ơn cậu."
Họ quen biết nhau từ ngày ấy, cứ thế anh từng bước từng bước một thân cận với cậu, từ từ lột bỏ lớp ngoài đầy gai nhọn ấy.
" Tôi phải đi du học rồi." Cậu nước mắt lưng tròng gõ tin nhắn
Rất nhanh nhận được hồi âm phía đối phương :" Cậu muốn đi không?"
" Tôi cũng chẳng biết."
" Vậy thì đừng đi."
Cậu ở lại, cậu và anh thân hơn tán gẫu cũng nhiều hơn. Anh từng bước từng bước chăm sóc cậu, vết thương chảy máu cũng dần khép lại, cũng không còn đau âm ỉ khi cậu nhớ đến.
" Thật lòng với tôi, xin lỗi tôi chẳng có gì để đáp lại đâu."
" Tôi không quản quá khứ em ra sao, em như thế nào, nhưng tôi biết hiện tại tôi thật tâm yêu thích em muốn cùng em một chỗ. Em muốn làm loạn bao nhiêu làm loạn với tôi là đủ rồi, tôi sẽ hết mực cưng chiều em."
" Hôm nay ngày mấy?"
" Ngày xx tháng yy "
" Nhớ kĩ, ngày này tháng sau là ngày kỉ niệm."
****
Cậu nói với tôi rằng cậu vẫn chưa thật sự tin cậu bước vào một mối quan hệ mới, và cậu cũng không biết gì về người mà cậu gọi là " bạn trai" . Cậu vốn quen một thân một mình đã lâu, cậu chẳng cần ai quản cậu chẳng cần ai chăm cậu, với cậu tự do mới là điều khiến cậu dễ chịu. Nhưng với anh thì lại không. Anh luôn dành sự ôn nhu lo lắng đến một mình cậu, điều đó khiến cậu không vui.
Tính cách hai người trái ngược nhau tựa hồ hai thái cực. Cậu không phải người dễ buông tay nên cố gắng thay đổi bản tính để cùng người kia hòa hợp, anh cũng vậy dần dần từ bỏ những nguyên tắc kia vì cậu.
Có thể nói khoảng thời gian hai người bên nhau rất êm ấm, vấp phải sự phản đối gay gắt nhưng cậu vẫn bên anh.
Hương vị ngọt ngào của những nụ hôn đầu tiên, sự ngại ngùng xen lẫn ngọt ngào mà anh mang lại khiến cậu dần dà từ bỏ sự kiêu ngạo, nguyện ý bước vào khuông khổ nguyên tắc của anh.
" Anh cưng chiều em như vậy em sẽ làm loạn cho xem."
" Em loạn với anh mà. Ngoan, anh sẽ không để em chịu thiệt nữa."
Rồi những cuộc cải vả xảy ra, cậu đúng thật là được anh cưng chiều đến hư rồi, mỗi lần cãi nhau cậu lại làm loạn bát quái một hồi mới nhận ra lỗi của mình. Nhưng anh lại ôn nhu ôm cậu và xin lỗi, bảo với cậu " Đã qua cả rồi, ngoan anh thương."
Có lần tôi vô tình gặp hai người trên đường, anh ôn nhu xoa đầu cậu cười nhẹ, cậu tuy miệng nói không biết sẽ quen anh bao lâu nhưng trong khoảnh khắc ấy tôi nhìn thấy trong ánh mắt cậu thật sự ngập tràn hạnh phúc.
" Anh không cần quản em, em tự biết lo cho bản thân mình. Anh quản em nhiều như vậy khiến anh mệt hơn thôi." Cậu tức giận hốc mắt đỏ hồng hét lên.
" Anh đúng là cưng em đến hư rồi đúng không? Điều không nên nói điều nên nói em phải biết chứ."
" Em không nên nói gì chứ? Em lại sai đúng không? Trong mắt anh em là người như vậy?"
" Em... Anh không nói nữa, em bình tĩnh rồi nói."
Sau đó anh nhận điện thoại rồi tức tốc chạy đi vài ngày sau không trở về cũng không có 1 cuộc gọi hay tin nhắn nào cho cậu. Cậu hụt hẫng, hối hận, lo lắng điên cuồng gọi cho anh. Thật lâu sau anh mới nhận điện thoại.
" Em ngủ trước đi, anh có việc. Ngoan, phải biết tự chăm sóc bản thân."
Cậu đờ đẫn gục đầu xuống gối khóc thật nhiều. Những ngày sau đó anh cũng chẳng về, anh tránh né cậu, cậu ở đâu anh như tránh cậu ở đó. Càng ngày cậu càng không hiểu, cậu cũng không muốn tìm hiểu làm gì nữa. Cậu mệt rồi.
Tôi hẹn cậu ở quán cafe nơi tôi làm thêm, muốn cậu khuây khỏa một chút nhưng thật không ngờ hôm đó lại khiến cậu vỡ vụn.
"Anh thật sự yêu cậu ấy? "
" Anh cũng không biết." Anh nhắm mắt xoay tách cafe trong tay.
" Em biết anh cùng một chỗ với cậu ấy đều vì em. Em xin lỗi lúc ấy đã quá bồng bột không nghĩ kĩ mà buông tay anh,em sai rồi, mấy ngày qua anh chăm sóc em chứng tỏ anh vẫn còn yêu em đúng không? "
" Đúng là anh không thể quên được em, nhưng Lâm Nhiên em ấy..."
Thiếu niên kia mỉm cười, gương mặt hao hao giống cậu khi cười lên lại càng giống. Gương mặt cậu trắng bệch, môi khô khốc , nắm chặt vào quần cậu nở nụ cười chán ghét kia đến chói mắt tiến đến chào hỏi.
" Em tìm anh mấy ngày nay, thì ra anh ở đây."
Thiếu niên kia mỉm cười :" Em đã hiểu tại sao anh lại cùng một chỗ với cậu ta rồi. Thật giống em."
" Lâm Nhiên nghe anh nói, không phải vậy đâu." anh gọi tên cậu gần như bất lực
" Em có việc về trước." cậu xoay người che giấu giọt nước mắt kia.
Lâm Nhiên từng nói với tôi rằng, trên thế giới này mọi người đều nghĩ cậu chẳng biết buồn ưu là gì cả, cậu có thể cười nói mỗi ngày, ồn ào náo nhiệt mọi lúc mọi nơi, chỉ cần đưa cậu một món ăn ngon, cậu sẽ cười tít mắt vui cả ngày. Cậu hỏi tôi có cảm nhận thế không, tôi chỉ cười.
Lâm Nhiên cười rất đẹp nhưng cậu có bao nhiêu nụ cười là thật tâm thật ý? Bạn có thể thấy cậu ấy vui vẻ đùa giỡn vô ưu nhưng đằng sau lớp mặt nạ kia có biết bao thống khổ chẳng ai thấu cả.
Từ ngày hôm đó tôi gặp cậu trên lớp, vẫn nụ cười ấy nhưng cậu đã gầy đi không ít, cậu mỉm cười nhìn tôi
" Tôi cảm thấy chán ghét bản thân lẫn nụ cười này, cậu biết không anh ấy nói từ khi bắt đầu chỉ vì tôi nhìn giống cậu ấy, Có buồn không kia chứ? Cậu nói xem tôi giống ở đâu? "
Tôi đau xót ôm cậu vào lòng an ủi, vai cậu run bần bật, tôi biết lần này thật sự cậu tổn thương rồi.
Cậu nói anh nhập viện rồi, cậu không thăm anh, cũng chẳng gọi cho anh có phải quá đáng hay không?
Cậu nói anh nhắn tin trách cậu tại sao không tìm anh, trách cậu không nghe anh nói hết,
Cậu nói từ hôm ấy cậu cũng bệnh rồi, chẳng ai cạnh cậu.
Cậu nói cậu phải về nhà một thời gian, cậu đợi anh ra viện ổn thỏa sẽ đi.
Cậu nói.....
" Em ấy còn nói gì nữa không?" Hàm Ngôn kẹp điếu thuốc ở tay vẩy vẩy
" Cậu ấy nói rất nhiều điều, nhưng quanh quẩn đều nói về anh."
Hàm Ngôn lặng lẽ cúi đầu nhìn cậu, từ ngày anh ra viện đến giờ cũng đã sáu tháng , sáu tháng này cậu lặng lẽ ở đây đợi anh, chậm rãi kể chuyện của anh và cậu cho tôi nghe.
" Cậu ấy nhờ tôi hỏi anh một câu."
Hàm Ngôn nghiêng đầu, tôi không lạnh không nhạt như cậu năm đó hỏi :" Nếu như em không giống cậu ấy, anh liệu có để mắt đến em và cùng một chỗ với em?"
Đôi mắt đen sâu thẫm kia chăm chú nhìn Lâm Nhiên tựa như ngủ trên giường bệnh, anh nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, khẽ nói :
" Tất nhiên"
-------------------
Đây là câu chuyện có thật từ bạn mị, mấy nay mị tâm trạng như đeo chì...!!!
Cuối cùng, Hạnh phúc mà không biết trân trọng sẽ bị trời phạt...
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×