LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Bởi vì thanh xuân ấy có cậu!

103 lượt xem
Vì tính bất cẩn của mình nên đăng nhầm vào truyện ngắn. Cho nên nếu bạn nào muốn tiếp tục theo dõi của mình thì chọn mục truyện dài mà mình cập nhật lên đó nhé!
Lời cuối cùng, thực sự rất rất xin lỗi mọi người.
Lời tựa:
Bởi vì thanh xuân ấy có cậu! Tháng ngày trôi qua như xuân sang, như bông hoa nở rộ, như trang giấy trắng, toát lên muôn vàn hồi ức tươi đẹp của tuổi trẻ thời cuồng nhiệt!
Bởi vì thanh xuân ấy có cậu! Tớ hy vọng khoảng thời gian kia, có thể quay trở lại!
Vì cậu chính là cả một bầu trời thanh xuân đối với tớ!
Chương 1: Gặp nhau
Khi ánh chiều tà dần dần buông xuống khuất sau phía chân trời, là lúc khung cảnh hoàng hôn thơ mộng bên bờ hồ Tây lại bắt đầu hiện ra. Tôi rảo bước dắt chiếc xe đạp màu xanh lam đã cũ kĩ, tồi tàn, lẳng lặng đi trên con phố đông người. Phía sau yên xe chứa cái rổ to đùng chất đầy đống bánh ú nóng hổi ngùn ngụt. Kèm theo tiếng rao đơn thuần mà ngoại tôi dạy, đến nỗi tôi thuộc làu làu luôn trong bụng.
"Bánh ú đâyyy! Bánh ú nóng hổi vừa thổi vừa ăn đâyyy! Mấy anh chị cô bác gần xa ăn vào là căng luôn cái bụng đâyyy!"
Ai chẳng ngỡ ngàng khi đang ở miền đất Bắc lại xuất hiện giọng nói trong trẻo của cô gái miền Nam. Liền tụm năm tụm bảy xúm vào mua liên hồi, phút chốc thoáng qua, chỉ sơ sót vài ba cái trong rổ.
Mọi người lắc đầu tấm tắc khen ngon, còn vừa được ngắm nhìn người con gái miền Nam mười lăm tuổi trông cực kì dễ thương, duyên dáng. Nào là gương mặt hình trái xoan, da dẻ trắng mịn, đôi mắt to tròn đen láy ngân ngấn nước, mái tóc bồng bềnh thướt tha hòa vào gió chiều nhè nhẹ cũng đủ khiến lòng người mê mẩn.
Ngày hôm đấy trời đổ mưa đột ngột, tôi vội vàng chạy một mạch đến mái hiên gần đó để trú tạm, lát sau nhiều tốp người ùa vào chật ních cả hiên.
Mưa rơi tựa hạt bụi, rơi mãi, rơi mãi, khiến tâm hồn con người trở nên âm u, lạnh lẽo. Nó làm tôi nhớ đến hồi ức của những chuỗi ngày dài cô độc ấy, và bây giờ trời mưa cơ hồ như nỗi ghét cay ghét đắng đối với tôi.
Năm tôi bảy tuổi, tôi nhớ rất rõ ngày đó, cái hôm trời mưa tầm tã cuối đông, sấm sét thay phiên nhau liên tục chớp nháy, cơn gió mạnh rì rào quật vào những tán cây ven đường như muốn chiếm đoạt lấy tất cả những gì xung quanh nó. Khí trời trở nên lạnh giá tận thấu xương, đám mây đen kìn kịt kéo đến lấp đầy những phiến mây trắng mỏng manh trên không trung.
Mọi khi, tôi núp mình vào chiếc chăn dày cộm, chỉ để đợi họ về rồi họ tặng tôi nụ hôn, cái bẹo má, vỗ vỗ đỉnh đầu tôi, hay mắng nhiếc tôi vài câu chán ghét chứa đầy yêu thương. Trong mắt tôi, hành động đó thể hiện sự cưng chiều của họ dành cho tôi mỗi khi họ về nhà.
Ba mẹ tôi đều làm ở công xưởng, xí nghiệp nhỏ, số tiền ít ỏi, cỏn con vừa đủ để trả chi phí cho căn trọ xập xệ, xuống cấp trầm trọng, vừa đủ để mưu sinh, bươn chải cuộc sống.
Tiếng đồng hồ điểm đúng mười hai giờ đêm, thông thường họ sẽ trở về lúc tám giờ hơn, đã bốn tiếng trôi qua, tôi không biết mình chờ thêm những bao lâu, tôi nhớ rằng khoảng thời gian ấy thậm chí rất chậm, thật chậm. Tôi không tài nào ngủ được, bẽn lẽn ngồi im re trên chiếc ghế đẩu cạnh chỗ đựng điện thoại bàn, hy vọng một cuộc gọi tới và họ nói rằng sẽ về trễ nhưng mang theo quà.
Thế là cái hôm đêm khuya sương mờ dài dằng dẳng ấy, đáp lại tôi không ngoài dãy điện thoại xa lạ từ bệnh viện, họ bảo cha mẹ tôi bị tai nạn và tắt thở ngay sau khi họ nói câu "Cha (mẹ) yêu con".
Trái tim nhỏ bé, mong manh của tôi như nứt ra thành từng mảnh vụn, tôi tự hỏi đây không phải sự thật đúng không!? Ai đó hãy nói cho tôi biết rằng, tôi bị ba mẹ mình trêu đùa không!?
KHÔNG!? Thời gian chứng minh điều đó đã đúng!
Tôi sau khi nghe tin dữ, ốm suốt mấy tuần liền, mỗi khi tỉnh dậy, cơn khủng hoảng như ăn vào trí não, tôi cũng từng hỏi ông trời, tại sao lại nhẫn tâm đoạt lấy người tôi yêu thương nhất, đoạt lấy tình cảm của họ dành cho tôi suốt bao nhiêu năm liền chỉ trong phút chốc.
Ngoại tôi biết sự, bà sốt sắng bắt chuyến xe lửa ngay đêm đó, khổ cực vượt từ vùng quê xa xôi hẻo lánh, về đến mảnh đất thành thị để nhận quyền nuôi tôi.
Tôi không biết mình trải qua khoảng thời gian kinh hoàng ấy bao lâu, đơn giản hiểu rằng nó rất ghê rợn và đau khổ, kể từ đấy tôi bỗng hóa thân thành một con tự kỉ cuộc đời, nhiều lần lầm tưởng rằng tôi đã về với cái chết, nhưng chúng đều thất bại. Suốt buổi tôi ngồi khóc, ba hồi nói nhảm linh tinh đủ thứ, trí não mơ hồ không thể ý thức nổi, thời gian trôi qua từng ngày, từng ngày vô vọng. Rồi ngoại khóc, lần đó ngoại khóc rất nhiều, khuyên bảo cũng nhiều điều, tôi nhớ mang máng vài câu rồi mới thức tỉnh thực sự. Ngoại càng trở nên già yếu, bất chợt tôi nhận ra, mặc dù ba mẹ về với phương trời xa xôi, giờ còn mỗi ngoại, nếu ngoại rời khỏi phàm trần để bỏ tôi thì tôi cũng chẳng thể sống nổi.
Nghị lực vươn lên mới chính là phép màu mà ba mẹ tin tưởng và kì vọng vào tôi.
Thiên thời địa lợi nhân hòa, tôi bắt đầu cuộc đời mới đầy muôn màu, muôn vẻ một cách ngoạn mục...
Miệt mài suy nghĩ nhưng nào trời vẫn cứ rơi hạt mưa lắp bắp, mọi người vây quanh lúc nãy bây giờ tản đi mỗi người một nơi. Chí ít tôi loáng thoáng thấy bóng dáng chàng trai trẻ mặc đồ Vest sang trọng, gương mặt bởi vì sương lạnh mà trở nên trắng bệch. Người con gái đơn thuần như tôi trổi dậy lòng tham, bẽn lẽn nhích đôi chân cụt ngủn lại gần, đôi môi anh đào nở ra nụ cười dịu dàng hiếm thấy. Đơn giản là vì hi vọng người ta mủi lòng thương rồi cho thêm tí đồng về chăm ngoại bởi ngoại tôi mắc khối u não nghiêm trọng.
"Xin chào chàng trai trẻ! Chẳng hay có hứng thú với món bánh ú không? Nếm thử một cái không?"
Tôi quên mất ánh mắt lườm nguýt của hắn, vẩn vơ lấy chiếc bánh ú nóng hổi từ trong rổ, đưa đôi bàn tay mảnh khảnh như dân bảo vật quý hiếm.
Hắn nhìn, bỗng dưng bắt lấy rồi lột vỏ, ăn ngấu nghiến, bộ dạng không hề phù hợp với trang phục xa hoa mà hắn khoát lên người. Tôi hoảng tột độ, nhanh chóng lấy chai nước suối vắt bên cạnh hông đưa cho hắn, sợ ngộ nhỡ hắn ăn bánh của chính bản thân tôi nên nghẹn chết thì cũng...tội.
Đôi mắt hắn to tròn, hàng lông mày kiếm đen rậm, đôi môi mỏng quyến rũ chết người, mái tóc nâu bóng lưỡng, thân hình vạm vỡ của thiếu niên thời trẻ cuồng nhiệt, bây giờ nhìn kĩ thì không khỏi thốt lên: "Thật đẹp!"
Chờ hắn ăn xong rồi uống, xong rồi lại ăn, hại hết ba cái bánh thân yêu của tôi đắm chìm trong dạ dày tên trước mặt. Loay hoay dọn dẹp, rồi xoay lại định tính tiền. Đột ngột từ đâu xuất hiện năm sáu người đàn ông cường tráng vọt từ xa, mặc Vest đen, đeo kính đen, miệng lẩm bẩm, tựa như trong phim ngôn tình, ẩn chứa tình tiết lãng mạn như nữ chính bị bắt cóc, nam chính anh dũng cứu lấy mỹ nhân xinh đẹp với ánh mắt đầy ngưỡng mộ của người đi đường.
Trời ạ!!!
Chúng chạy hướng về chúng tôi thật. Miệng la hét:
"Cậu chủ! Đứng lại! Ông chủ bảo nhất định phải tìm được người về."
Hắn xoay người hỏi tôi:
"Cô tên gì?"
Giọng nói gấp gáp, tôi hiểu hắn cũng chẳng còn thời gian đâu đôi co với tôi, tôi bèn trả lời qua loa:
"Dương Khả Nhi!"
Hắn nghe thấy, vẻ mặt thất thần hướng về phương xa, vừa chạy vừa ngoảnh lại nhìn tôi với vẻ trìu mến, thân thương.
Tôi ngạc nhiên, trước giờ tôi chưa từng bắt gặp ánh mắt lay động lòng người đến như vậy, trái tim bỗng đập lệch nhịp, cảm giác xốn xang trổi dậy, tôi ngẩn đầu hồi lâu rồi bình tĩnh dọn dẹp tiếp, trí não xuất hiện câu nói của ác quỷ: "Mày ngu con ạ! Tiền bánh còn chưa trả?!".
Ơ...ơ hay! lòng từ bi hỉ xả mất luôn ba cái bánh ú mới toanh một cách trắng trợn đầy tính chất bá đạo.
Đành thôi vậy, hôm nay lỗ vốn vì trai, mà công nhận trai đẹp, cũng có thể là con Việt lai Tây? Tôi hồ hởi, không khỏi kiềm nén xúc cảm, vui vẻ dắt chiếc xe đạp về nhà.
Con phố bắt đầu lên đèn, ánh sáng vàng rực chiếu rọi quanh bờ hồ Tây, phẳng lặng hiện lên hình ảnh động lòng người bởi bóng dáng cô gái xinh đẹp với cặp mắt lóe lên ý cười ngọt ngào đang khuất dần sau cơn mưa...
Chương 2: Nhập học
Sáu giờ hơn, tôi hì hục với chiếc xe đạp tồi tàn chạy như con điên phăng phăng trên đường phố. Đêm qua thức tới khuya làm bánh ú, sau đó nhờ cô dì buổi sáng bán giúp nên tôi mới bị muộn như thế này. Vả lại chiếc xe độc ác của tôi nó cứ đứt dây sên hoài, gắn đi gắn lại đến bù đầu bù cổ, áo dài nhem nhuốc không khác gì con lợn hậu đậu. Thế đấy! ngày đầu tiên đi học của tôi cũng chẳng mấy suôn sẻ gì.
Khi mùa hoa phượng nở rộ trôi qua, ánh nắng rạo rực của mùa hè lại kết thúc, là khoảnh khắc tôi bước vào năm học lớp 10 của trường phổ thông S. Tôi nhớ ngày đầu tiên bước vào trường, cảm giác lạ lẫm lại xốn xang trong lòng, nhưng lạ lẫm thì đáng gì đâu? Cái tôi tích cực muốn đạt được là mình nhất định phải học thật giỏi trong trường mới, lớp mới. Nhất định phải mang học bổng về khoe bà, hi vọng bệnh tình của bà ngày càng thuyên giảm.
Bước chân của tôi cứ chầm chậm vì con đường vào lớp rất dài, cặp mắt láo liên ngắm nghía khung cảnh xung quanh, không khí bình dị và giản đơn khiến tôi không thể không thoải mái, trong thời khắc tôi tham lam hưởng thụ thì hình như có biết bao ánh nhìn đổ dồn sau lưng tôi. Mấy bạn nữ sinh gần đó hét toáng cả lên, nam sinh chen vào tấp nập, ai nấy đều háo hức trông ngóng. Gì vậy? Phát hiện ra sinh vật lạ sao? Tôi theo bản năng hiếu kỳ xoay người một trăm tám mươi độ đến mức trẹo lưng.
Chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen bóng loáng, toát ra vẻ sang trọng và quý phái như đại diện cho những người có quyền lực trong tay. Đặc biệt, tất cả mọi ánh nhìn của học sinh đều không tập trung vào con siêu xe kia, cả ngàn con mắt chỉ dí vào người ngồi phía sau thôi.
Qua lớp cửa kính lờ mờ, tôi nhận thức rằng người ngồi đằng sau rất quen, bóng lưng thẳng tắp, chiếc áo sơ mi trắng rung động lòng người, gương mặt vô cùng điển trai. Bạn học tôi từng bảo rằng, nếu một anh chàng thân hình cực chuẩn mặc áo sơ mi trắng đứng trước mặt nó thì không cần tỏ tình đâu! Bởi nó nhất quyết tự mình say nắng anh ấy như điếu đổ. Còn nếu chuyện đó xảy ra với tôi thật thì...Nói tới đây thôi tôi đã nổi hết da gà, ngay cả nghĩ cũng chẳng dám nghĩ tới, vì con người tôi không có khái niệm với thứ gọi là tình yêu tuổi học trò. Tình yêu ấy có thể giữ vững được bao lâu? Khoảng khắc ta nhất thời rung động trước một người nào đó bao giờ cũng có thể bắt gặp, rồi thời gian sẽ phai mòn cuộc tình gần như trong sáng lại mỏng manh ấy theo năm tháng. Và, khi nhắc đến hồi ức muôn thuở kia, chúng ta chỉ ngượng cười rồi đáp bằng một câu cực kì quen thuộc: "Hồi đấy tớ trẻ trâu quá!"
Đám người bu quanh kín mít cả xe kèm theo tiếng la hét ồ ạt khiến tôi quay về hiện thực. Tôi nhún vai rồi vô tư bước vào lớp. Trống trường điểm đến hồi thứ hai, bọn nó mới lủi thủi đi vào với vẻ buồn kinh khủng. Ai ai ở khối mười này đều trông ngóng cậu ta bước từng bước chân đến nỗi muốn nghẹt thở, hi vọng là học sinh mới của lớp mình. Các dãy khối 11, 12 im phăng phắc, chỉ riêng dãy khối 10 năm nay là nhộn nhịp hẳn lên mặc dù đã trải qua đợt làm quen của hai ngày trực nhật và thông báo.
Lớp tôi là lớp khối A1 chuyên về Toán, phải thừa nhận rằng nghỉ hè năm ấy tôi đã học vất vả lắm mới được vào đây. Tôi nhanh chóng ngồi vào chỗ, chăm chú lấy sách vở.
Tiếng nói dõng dạc vang lên, xin nhắc lại đích thực là Chị Tám lớp tôi? Vì sao ư? Vì đây là đứa con trai chuyên truyền thông tin cho lớp, tốc độ và kết quả đưa tin chuẩn đến từng milimet.
"Ê ê bây biết người ta là ai không?" Bạn Minh thủ thỉ, giọng điệu õng ẹo.
Nhiều người dân trong lớp háo hức chờ đợi kết quả, la hét ỉ ôi một mực đòi kể cho bằng được. Chị tám Minh thấy thế sự nhộn nhịp, lập tức hắng giọng đường hoàng:
"Người ta là con trai của hãng điện tử đứng nhất nhì trong nước, gia thế khủng chưa từng có. Còn nữa, cậu ta tên...Tên gì nhỉ? À ừ, cậu ta tên là..."
Chị Minh đang lí nhí, bỗng dưng đứa nào la lên:
"GIÁO VIÊN VÔ!"
Cả lớp nghe vậy, chạy toán loạn như chạy giặc, đúng là đám quỷ tinh ranh!
Cô Nhung vừa vào vừa tươi cười, chờ cho không gian yên tĩnh hơn thì mới bắt giọng:
"Hôm nay, cô xin giới thiệu một bạn học mới vừa vào lớp, xin mời bạn!"
Lớp vỗ tay như pháo, giòn giã tận các dãy lớp mười. Thế là lớp chúng nó vinh hạnh được đón tiếp trai đẹp, các lớp còn lại nghe ngóng được, não nề từ bỏ hi vọng. À mà cô khỏi cần thông báo có học sinh mới chi cho mệt? Chúng nó biết từ đời nào rồi cô ạ!
Cô vừa nói xong, một bóng dáng cao to bước vào. Áo trắng, quần tây, kèm theo gương mặt hút hồn người...Khoan, sao quen thế? Không biết là vô duyên hay hữu duyên lại bắt gặp cái thằng cha ôn dịch quỵt tôi ba cái bánh ú đấy mấy bác ạ! Tôi mải miết nhìn hắn đăm chiêu, nỗi tức giận cũng vì chuyện xưa nghĩa cũ mà suýt tuôn trào ra như núi lửa, phải thừa nhận rằng bây giờ tôi cũng chỉ muốn lao vào đánh vỡ mồm thằng đó ra để nó biết thế nào là quỵt tiền chị, hắn cũng nhìn tôi, bốn mắt giao nhau trong không trung. Người ta nói, giữa đàn ông và phụ nữ nếu nhìn thẳng vào mắt nhau quá bảy giây, điều đó nói lên rằng họ đã trúng tiếng sét ái tình. Mười giây, mười một giây, mười hai giây,.. đến nỗi tôi ý thức được cả lớp cũng đang nhìn mình thì tôi mới bỗng cúi gầm mặt. Ngại quá!
Cô nhận thức tình hình lớp hơi căng thẳng nên cười khẽ:
"Em hãy giới thiệu về bản thân mình đi nào?"
Cậu ta nhếch môi nhạt nhẽo:
"Mình tên là Vũ Huy Khánh."
Song, cô nhìn một lượt xung quanh lớp, chỗ còn trống thì có tới tận hai chỗ. Một là kế Hotgirl Hạ Mỹ, hai là kế chỗ ngồi của...tôi. Tôi thầm nghĩ, tất nhiên là hắn sẽ chọn ngồi kế Hotgirl rồi, nàng ta vừa học giỏi, vừa xinh, tài năng các kiểu, ai thèm để ý đến con mọt sách như tôi.
Thấy Hotgirl ngại đến đỏ mặt, không hề phản đối. Mấy bạn trong lớp hiểu ý, bèn nháy mắt với cậu ta, ý bảo nên ngồi kế Hạ Mỹ, người gì đâu, chậc, đúng là thanh mai trúc mã, đều xinh đẹp như nhau.
"Còn hai chỗ trống, em muốn ngồi chỗ nào?"
Tôi cứ ngỡ cậu ta sẽ chạy phăng đến chỗ kia, nào ngờ cậu ta chỉ thẳng vào chỗ ngồi kế tôi, quay sang nói với cô giáo.
"Em muốn ngồi chỗ đấy!"
ẶC, nghe xong muốn lộn phèo hết ra ngoài. Gì vậy chứ? Lẽ nào hắn cũng nhận ra tôi sao? Tính ra chuyện đó đã trôi qua hơn hai tuần rồi cơ mà?
Hotgirl được phen hú vía, mặt tức giận đến nỗi đỏ như gấc, lườm nguýt tôi không thương tiếc.
Thôi rồi, thôi rồi. Lớp tôi là cái dạng chia theo phe, phần lớn số đông đều thuộc nhóm bạn của Hạ Mỹ, phần còn lại là mấy bạn không thích bè phái, trong số đó có tôi. Tôi không hề biết sau này phải đối mặt với bọn họ thế nào đây!
Cậu ta ung dung ngồi vào chỗ không để ý đến biết bao ánh mắt ghen tị, à không? ghen ghét mới phải, mà hầu như tất cả cơn hỉ nộ ái ố đều nhắm thẳng vào tôi.
Và từ đó, trên trang cá nhân của trường và fanclub của cậu ấy đều bàn tán về tôi qua lời kể của nhỏ bạn. Tất nhiên, tôi từ một đứa ngoan ngoãn trong lớp giờ phút này liền trở thành "Tiểu tam" vì dám ngồi gần chồng của bọn nó. Cơ hồ tôi cũng lọt top đấy chứ, cái gì mà...mà "Top những đứa gặp nên tránh xa", rồi thành tiêu điểm tuyệt đối trong mắt bọn nó. Tôi thầm nghĩ, từ lần gặp đầu tiên là hắn đã mang lại cho tôi muôn vàng điều xui xẻo. Lúc đó tôi chỉ muốn bóp chết hắn, phanh thây hắn, mổ xẻ hắn ra làm đôi. Thử hỏi xem, cậu ta hot xình xịch thì liên quan gì đến tôi chứ?
Chương 3: Buổi học đầu tiên
Tiết một và tiết hai đều học hóa, ôi giời nhắc đến cái môn cấm kị của cuộc đời tôi. Một đứa dốt đặc cán không hề có chí tiến thủ trong học tập như tôi thì chỉ có mà ngồi ngu ngơ không hiểu lấy một từ. Lời cô giáo sao thánh thót, ngân nga khiến tôi mơ mơ màng màng chìm vào mộng mị, đầu óc có phần hơi nhức, chân tay mỏi nhừ. Đêm qua thức khuya làm bánh lại còn chạy đáo để gấp gáp đến trường. Bây giờ mồ hôi mẹ sinh ra mồ hôi con thi nhau lăn xuống ướt nhẵn làn da. Nhưng nếu mồ hôi vả ra có thể làm giảm béo mỡ thì tốt quá nhỉ?
Đang phân tâm tưởng tượng cái cảnh tôi ốm gầy tong teo, bỗng cô Nhung gọi tên:
"Khả Nhi! Em hãy cho biết số khối A bằng gì?"
Thú thật, tôi chả hiểu cái quái gì cả? Đang gãi gãi đầu thì bàn tay của đứa kế bên khẽ đẩy tôi. Cậu ấy chuyền cho tôi mảnh giấy nhỏ nhắn, khẽ đưa tránh để cô phát hiện. Tôi gặp kết quả, mừng quýnh lên, vội hắng giọng và đọc to cho cả lớp nghe rõ mồn một.
"Thưa cô, số khối A bằng số Z (proton) cộng với số N (nơtron)."
Cô ngất, nãy giờ nó có chú ý gì đâu, sau đọc vanh vách hết thế? Nhưng dù sao nó trả lời đúng là được rồi. Cô cười nói:
"Tốt lắm! Nhưng lần sau trò ráng chú ý bài vào nhé!"
Phù! làm hết cả hồn, tôi nhanh nhảu ngồi xuống. Ráng đưa cặp mắt định thần vào khoảng hư không của bảng, chả hiểu gì sất như vẫn chú ý lắng nghe.
Có đứa ngồi chăm chú nghe giảng bài, có đứa tức muốn phụt máu. Tôi lại quên mất phải nói cảm ơn vì sự việc lúc nãy, nhưng não cá vàng vẫn là não cái vàng thôi, hay quên suốt. Tôi thấy cậu Khánh cứ hậm hực, lườm lườm hoài, nhưng cô đang giảng bài nên tôi cũng chẳng muốn hỏi.
Trống trường điểm, bọn nó nhốn nháo đi chơi. Tôi thì cứ ngồi lì ra đấy, người đang mệt lả ra nên chẳng có tí tẹo sức lực đâu nữa ra ngoài tám chuyện cùng bạn. Cậu Khánh thì vẫn ngồi chăm chú ôn bài cho tiết tiếp theo, huống hồ gì con người như cậu vừa đẹp trai vừa học giỏi, bởi vậy, hễ ra chơi là tụi con gái lớp bên đứng trân trân trước cửa lớp, hí ha hí hửng nhìn cậu cười ngọt ngào. Hotgirl Hạ Mỹ mang vài cuốn bài tập tới gần cậu Khánh, nài nỉ cậu hướng dẫn bài tập giúp, nhưng bạn ấy chưa hẳn mở lời thì cậu Khánh chỉ bài luôn rồi, cơ mà chỉ bài thì đã làm sao? con mắt của Hotgirl vẫn cứ chăm chăm vào tôi đấy thôi! Nếu nói đôi mắt của bạn ấy và tôi liếc xéo nhau, ắt hẳn tôi chính là người tử trận ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng có lẽ tôi cũng chẳng thích bạn ấy cho lắm.
Hạ Mỹ xin ngồi gần cậu, và rồi con người tôi bị vùi lấp, áp sát vào mép bàn. Tôi chả biết gì hơn nằm phủ phục vào bàn, ngạo nghễ ương cái bản mặt chứa đầy mồ hôi.
Hình như sau lưng tôi có ai đó khều khều, tôi xoay người, bắt gặp ánh mắt nơm nớp lo sợ của thằng bàn dưới.
"Khả Nhi này, người ngợm sao ra nhiều mồ hôi thế, mệt lắm sao?"
Thấy người khác lo lắng như vậy, tôi cũng chẳng muốn cậu ấy quản, bèn trả lời đại.
"Chẳng sao cả, lúc nãy học hơi mệt thôi!"
Cậu ấy hình như tên Triệu Ngô Tuấn, hotboy mới nổi của trường, học rất giỏi và đầy tài năng, đặc biệt là hát, nhưng không hề thua kém gì Vũ Huy Khánh. Nghe đám bạn cũ nói cậu ta có hẳn đám fanclub hùng hậu, số lượng đông đúc dữ dội. Tôi tự hỏi, kiếp trước ăn phải bã đậu hay sao mà kiếp này ngồi gần toàn mấy nhân vật hô phong hoán vũ như thế này?
Ngô Tuấn khăng khăng hỏi, tôi lỡ thốt ra câu nói mình không muốn nói nhất:
"Tớ chỉ nhức đầu."
Ôi cái giọng của tôi bộ nó lớn lắm hay sao ấy? Khiến cho gần nửa lớp nhìn tôi như sinh vật lạ. Cả Huy Khánh và Hạ Mỹ ngồi bên cạnh cũng vậy.
Nói rồi tôi quay phắt lên trên nằm cho đỡ quê.
Năm phút sau, ai đó điệu bộ đẩy đẩy người tôi. Ngô Tuấn áp ly nước lạnh ngắt vào mặt, lạnh đến mức tôi bật ngồi dậy.
"Tớ đem cho cậu viên Panadol Extra kèm ly nước này, mau uống vào đi."
Đám nữ sinh gần đó chứng kiến cảnh tượng này hét toáng cả lên. Huy Khánh cũng ngừng giảng bài, ánh mắt sâu thẳm kia nhìn một dọc xung quanh người Ngô Tuấn.
Nhận đồ người khác kì thực rất ái ngại, vả lại, tôi có quen biết gì cậu ta đâu. Nhưng cậu ta cứ lia lia ly nước kèm viên thuốc nhìn mà tội lắm. Nếu không nhận thì người ta nói tôi tự ti, bày đặc làm tịch làm bộ. Thầm nghĩ, sau này trả lại là được.
"Cảm ơn."
Tôi cười khách sáo, để ly nước trên bàn và bóc vỏ viên thuốc, nhưng chưa kịp uống vào thì Huy Khánh vội đứng dậy, rõ khổ cái bàn nó nghiêng nghiêng theo, thành ra nước cũng từ đấy đổ ào vào người tôi khiến tôi ướt sũng, cơn lạnh thấu xương ùa về, tôi chợt nhớ những kí ức mà tôi muốn quên đi nhất, nhưng chẳng thể sao lãng được, tựa như đêm mưa phùn năm ấy. Ngô Tuấn thấy vậy, bủa vây giúp tôi, nhanh chóng xin vài tờ khăn giấy của các bạn nữ. Cậu hét:
"Này, cậu làm vậy là có ý gì?"
Tôi thấy Huy Khánh giật mình, thế rồi cậu bình tĩnh lấy lại hơi sức.
"Tôi chỉ là rơi bút, vô tình muốn nhặt. Vốn dĩ nhà trường không cho phép học sinh mang đồ ăn hay thức uống vào lớp, cậu rõ ràng trái quy định, còn đứng đây lên giọng hay sao?"
"Cậu..." Ngô Tuấn căm phẫn.
Lần đầu tiên tôi thấy có người làm đổ nước nhưng mặt vẫn vênh váo như vậy, rõ hâm! Cơn mệt cứ kéo dài, tôi mệt đến nỗi chỉ có thể trừng mắt cậu ấy.
"Thôi! để tớ đi mượn cô lao công cây lao, xíu cô vào lại trách thì khốn." Tôi giải hòa, chí ít đừng nên cho hai người bọn họ trở nên xung đột. Tôi cười với Ngô Tuấn.
"Khả Nhi cứ ngồi đấy, để Tuấn đi lấy giúp cho." Tôi chưa kịp phản bác, cậu ta hùng hồn đi lấy.
Lau xong những vệt nước còn sót lại trên chiếc áo dài quý báo, tôi vội mặc áo khoác mỏng tanh vào người, đúng là lạnh thật. Còn cậu ấy, nhìn tôi một hồi, miệng mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng khi thấy Ngô Tuấn đi tới, cậu ấy mới lãng sang chỗ khác.
Tôi và Ngô Tuấn cứ thế lau sàn nhà, thi thoảng cậu ấy còn chọc cười tôi nữa, vả lại cả hai chúng tôi đều quên béng những chuyện không vui lúc nãy. Con người này, quả thật rất tốt bụng, vừa đẹp trai kinh điển, vừa biết chăm sóc người khác,... nào giống ai kia. Buổi học đầu tiên của tôi, tất cả như chứa đầy sự việc oái âm khi có Huy Khánh.
VŨ! HUY! KHÁNH! Cậu cứ đợi đấy!
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư