Boss hung dữ - Ông xã kết hôn đi - Chương 332: Em là người phụ nữ của tôi, tôi vui khi đối tốt với em
Thanh Hương | Chat Online | |
28/02/2019 21:58:11 | |
Truyện ngôn tình | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
205 lượt xem
- * Boss hung dữ - Ông xã kết hôn đi - Chương 333: Thanh Ti nhà tôi quá xinh đẹp (Truyện ngôn tình)
- * Boss hung dữ - Ông xã kết hôn đi - Chương 334: Tình địch của con đến rồi, tự mình tranh đi (Truyện ngôn tình)
- * Boss hung dữ - Ông xã kết hôn đi - Chương 331: Xin anh, đừng đối xử với tôi tốt như thế nữa (Truyện ngôn tình)
- * Hai chữ duyên phận (Truyện ngôn tình)
Kết quả là, anh thuận lợi bước vào nhà cô, trèo lên giường cô, để cô trở thành nghệ sĩ của tập đoàn Nhạc thị, có thể nói, thực tế Nhạc Thính Phong đã nắm tất cả mọi thứ của Yến Thanh Ti trong tay, nhưng anh vẫn không thoả mãn.
Trước đây, Nhạc Thính Phong luôn cảm thấy rằng, anh suốt ngày chịu thiệt trước mặt Yến Thanh Ti, nhưng mãi cho đến khi trở về Lạc Thành, một câu nói của Nhạc phu nhân đã khiến anh hoàn toàn tỉnh ngộ, trong cuộc chiến giữa anh và Yến Thanh Ti, khi anh quay đầu lại đằng sau anh vẫn là một con đường rộng mở phía trước, mà đằng sau lưng Yến Thanh Ti chỉ có một vách núi sừng sững hiểm trở.
Nhạc Thính Phong có tất cả mà cô lại chẳng có gì hết, không có chỗ dựa, không có một điểm tựa nào cả, cô chỉ có một trái tim lạnh lẽo cứng rắn của chính mình, cô trông coi nó chặt chẽ kĩ càng, biến mình thành mình đồng da sắt, cố gắng sinh tồn trong cái xã hội cá lớn nuốt cá bé này, ngăn cản mọi sự lạnh lẽo cắt da cắt thịt của cái thế giới này.
Cô không chịu tiếp nhận có lẽ không phải là vì cô không muốn mà là cô không dám.
Yến Thanh Ti kiên trì giữ vững điểm mấu chốt của mình, một mình bước đi trên con đường báo thù, cô không thể để bất kì ai liên lụy vào chuyện này.
Hôm đó Nhạc phu nhân còn nói: Nếu như không thể đi cùng với con gái nhà người ta đến cuối cùng thì đừng có đi trêu chọc con bé nữa.
Trước đây Nhạc Thính Phong cho rằng anh rất hiểu Yến Thanh Ti, nhưng giờ anh mới phát hiện ra anh còn không hiểu cô bằng Nhạc phu nhân - người mới chỉ tiếp xúc với cô trong một thời gian ngắn.
Trong lòng Nhạc Thính Phong rất khó chịu, người con gái này, càng hiểu cô anh lại càng đau lòng cô hơn.
Khoé môi Nhạc Thính Phong vẫn là nụ cười vô lại như cũ, anh nắm lấy cằm Yến Thanh Ti: “Em là người phụ nữ của tôi, tôi muốn đối xử tốt với em, em quản được tôi à? Ngoan, đừng nói những câu khiến tôi không vui, dù sao thì em có nói gì cũng không thể thay đổi quyết định của tôi được.”
Thanh Ti muốn mở miệng phản bác, nhưng lại không biết nên nói gì. Cô cầm tập tài liệu thất thần, qua một lúc lâu sau cô ngẩng lên nhìn Nhạc Thính Phong.
Lúc anh làm việc thái độ rất nghiêm túc, đôi môi mím chặt, mày kiếm sắc bén, thật ra lúc anh không cười đúng là một người đàn ông lạnh lùng, bạc tình.
Nhạc Thính Phong không ngẩng đầu, cầm bút máy kí tên mình lên vị trí kí tên cuối văn bản: “Nhìn cái gì? Có phải đang cảm thấy tôi rất đẹp trai đúng không?”
Yến Thanh Ti nhướng mày: “Đúng thế!”
Nhạc Thính Phong còn tưởng cô sẽ khinh bỉ anh không ngờ cô lại thẳng thắn như thế, đúng là hiếm thấy.
“Chậc, sao hôm nay lại dễ tính thế?”
“Vừa nãy…anh ra ngoài làm gì vậy?” Trong đầu Yến Thanh Ti vẫn cứ suy nghĩ mãi chuyện này.
Nhạc Thính Phong nháy mắt với Yến Thanh Ti: “Em không cần phải hỏi, tôi sẽ không nói cho em biết đâu, chỉ có thể nói cách này so với cách của em tốt hơn nhiều, em không cần nhúng tay vào đâu.”
Trước khi chuyện này được giải quyết ổn thỏa, anh không định nói cho cô biết.
Yến Thanh Ti nâng cằm lên nhìn anh: “Sao trước đây không phát hiện ra anh lại thông minh đến thế nhỉ?”
Nhạc Thính Phong liếc cô một cái: “Trước đây em có cho tôi cơ hội để biểu hiện không? Xem ra sau này phải tranh thủ thêm vài cơ hội nữa để thể hiện cho em xem.”
Yến Thanh Ti cười cười không nói gì.
Cũng gần đến giờ rồi, Nhạc Thính Phong đứng dậy: “Đi thôi, đến Đức Nhàn Cư nào.”
Ôm Yến Thanh Ti ra cửa, Nhạc Thính Phong thuận tiện hỏi một câu: “Lúc nãy quên không hỏi em, em làm thế nào để lên đây thế, chẳng lẽ giờ em có thể ra vào Nhạc thị như ở chốn không người rồi à?”
“Không phải nha, anh trai tôi đưa tôi lên.”
“Em có anh trai từ lúc nào thế?”
Yến Thanh Ti hất hất cằm: “Vừa nhận xong, đấy, kia kìa.”
Khúc Kính đang đứng phía trước vẫy tay với anh: “Sếp hôm nay em làm việc cực khổ thế, không mời em đi ăn bữa cơm à?”
Nhạc Thính Phong cười ha ha, vỗ vai Khúc Kính: “Nào, anh trai tâm sự với em chuyện cuộc sống nào!”
----------
Yến thổ hào: Mẹ, mai con đưa người về cho mẹ, mẹ yêu thương cô ấy nhiều vào nhé!
Trước đây, Nhạc Thính Phong luôn cảm thấy rằng, anh suốt ngày chịu thiệt trước mặt Yến Thanh Ti, nhưng mãi cho đến khi trở về Lạc Thành, một câu nói của Nhạc phu nhân đã khiến anh hoàn toàn tỉnh ngộ, trong cuộc chiến giữa anh và Yến Thanh Ti, khi anh quay đầu lại đằng sau anh vẫn là một con đường rộng mở phía trước, mà đằng sau lưng Yến Thanh Ti chỉ có một vách núi sừng sững hiểm trở.
Nhạc Thính Phong có tất cả mà cô lại chẳng có gì hết, không có chỗ dựa, không có một điểm tựa nào cả, cô chỉ có một trái tim lạnh lẽo cứng rắn của chính mình, cô trông coi nó chặt chẽ kĩ càng, biến mình thành mình đồng da sắt, cố gắng sinh tồn trong cái xã hội cá lớn nuốt cá bé này, ngăn cản mọi sự lạnh lẽo cắt da cắt thịt của cái thế giới này.
Cô không chịu tiếp nhận có lẽ không phải là vì cô không muốn mà là cô không dám.
Yến Thanh Ti kiên trì giữ vững điểm mấu chốt của mình, một mình bước đi trên con đường báo thù, cô không thể để bất kì ai liên lụy vào chuyện này.
Hôm đó Nhạc phu nhân còn nói: Nếu như không thể đi cùng với con gái nhà người ta đến cuối cùng thì đừng có đi trêu chọc con bé nữa.
Trước đây Nhạc Thính Phong cho rằng anh rất hiểu Yến Thanh Ti, nhưng giờ anh mới phát hiện ra anh còn không hiểu cô bằng Nhạc phu nhân - người mới chỉ tiếp xúc với cô trong một thời gian ngắn.
Trong lòng Nhạc Thính Phong rất khó chịu, người con gái này, càng hiểu cô anh lại càng đau lòng cô hơn.
Khoé môi Nhạc Thính Phong vẫn là nụ cười vô lại như cũ, anh nắm lấy cằm Yến Thanh Ti: “Em là người phụ nữ của tôi, tôi muốn đối xử tốt với em, em quản được tôi à? Ngoan, đừng nói những câu khiến tôi không vui, dù sao thì em có nói gì cũng không thể thay đổi quyết định của tôi được.”
Thanh Ti muốn mở miệng phản bác, nhưng lại không biết nên nói gì. Cô cầm tập tài liệu thất thần, qua một lúc lâu sau cô ngẩng lên nhìn Nhạc Thính Phong.
Lúc anh làm việc thái độ rất nghiêm túc, đôi môi mím chặt, mày kiếm sắc bén, thật ra lúc anh không cười đúng là một người đàn ông lạnh lùng, bạc tình.
Nhạc Thính Phong không ngẩng đầu, cầm bút máy kí tên mình lên vị trí kí tên cuối văn bản: “Nhìn cái gì? Có phải đang cảm thấy tôi rất đẹp trai đúng không?”
Yến Thanh Ti nhướng mày: “Đúng thế!”
Nhạc Thính Phong còn tưởng cô sẽ khinh bỉ anh không ngờ cô lại thẳng thắn như thế, đúng là hiếm thấy.
“Chậc, sao hôm nay lại dễ tính thế?”
“Vừa nãy…anh ra ngoài làm gì vậy?” Trong đầu Yến Thanh Ti vẫn cứ suy nghĩ mãi chuyện này.
Nhạc Thính Phong nháy mắt với Yến Thanh Ti: “Em không cần phải hỏi, tôi sẽ không nói cho em biết đâu, chỉ có thể nói cách này so với cách của em tốt hơn nhiều, em không cần nhúng tay vào đâu.”
Trước khi chuyện này được giải quyết ổn thỏa, anh không định nói cho cô biết.
Yến Thanh Ti nâng cằm lên nhìn anh: “Sao trước đây không phát hiện ra anh lại thông minh đến thế nhỉ?”
Nhạc Thính Phong liếc cô một cái: “Trước đây em có cho tôi cơ hội để biểu hiện không? Xem ra sau này phải tranh thủ thêm vài cơ hội nữa để thể hiện cho em xem.”
Yến Thanh Ti cười cười không nói gì.
Cũng gần đến giờ rồi, Nhạc Thính Phong đứng dậy: “Đi thôi, đến Đức Nhàn Cư nào.”
Ôm Yến Thanh Ti ra cửa, Nhạc Thính Phong thuận tiện hỏi một câu: “Lúc nãy quên không hỏi em, em làm thế nào để lên đây thế, chẳng lẽ giờ em có thể ra vào Nhạc thị như ở chốn không người rồi à?”
“Không phải nha, anh trai tôi đưa tôi lên.”
“Em có anh trai từ lúc nào thế?”
Yến Thanh Ti hất hất cằm: “Vừa nhận xong, đấy, kia kìa.”
Khúc Kính đang đứng phía trước vẫy tay với anh: “Sếp hôm nay em làm việc cực khổ thế, không mời em đi ăn bữa cơm à?”
Nhạc Thính Phong cười ha ha, vỗ vai Khúc Kính: “Nào, anh trai tâm sự với em chuyện cuộc sống nào!”
----------
Yến thổ hào: Mẹ, mai con đưa người về cho mẹ, mẹ yêu thương cô ấy nhiều vào nhé!
Truyện mới nhất:
- Cận vệ của bóng tối (Chương 3) (Truyện tổng hợp)
- Bản nhạc hóa đá (Truyện ngôn tình)
- Ánh sáng và bóng tối (Truyện ngôn tình)
- Màu của tình yêu (Truyện ngắn)
- Cận vệ của bóng tối (Chương 2) (Truyện tổng hợp)
- Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế (chap 1) (Truyện xuyên không)
- Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư (giới thiệu) (Truyện Đam mỹ)
- Định Mệnh Sắp Đặt (chap 1) (Truyện ngôn tình)
- Cảm Xúc Chưa Lời (Truyện ngôn tình)
- Ba Con Đường, Một Trái Tim (chap2) (Truyện ngôn tình)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Tags: Boss hung dữ - Ông xã kết hôn đi - Chương 332: Em là người phụ nữ của tôi tôi vui khi đối tốt với em,Boss hung dữ - Ông xã kết hôn đi,Chương 332: Em là người phụ nữ của tôi tôi vui khi đối tốt với em
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!