Cận vệ của bóng tối (Chương 3)

66 lượt xem

Sáng hôm sau, Yuki đến lớp với tâm trạng đầy căng thẳng. Sota không xuất hiện, nhưng Ayumi vẫn ngồi ở chỗ quen thuộc, im lặng một cách bất thường. Ánh sáng từ cửa sổ phản chiếu lên khuôn mặt cô, nhưng đôi mắt lại chứa đựng sự lạnh lẽo đáng sợ.

Yuki quyết định đối mặt. Cô bước đến chỗ Ayumi và hỏi thẳng:
“Ayumi, rốt cuộc cậu là ai? Tại sao cậu lại biết về bóng tối mà tôi đang thấy?”

Ayumi ngẩng lên nhìn Yuki, đôi mắt đỏ rực thoáng hiện ra trong tích tắc trước khi trở lại bình thường. Cô khẽ thở dài, ánh nhìn như đang cân nhắc điều gì đó.

“Yuki, cậu không nên hỏi những câu như thế,” Ayumi nói, giọng cô trầm xuống, vang vọng như một tiếng thì thầm từ nơi xa. “Nhưng nếu cậu đã muốn biết... thì hãy chuẩn bị đối mặt với sự thật.”

Cả lớp bất chợt chìm vào một không gian lạ lẫm. Tường, bàn ghế, và tất cả mọi thứ biến mất, nhường chỗ cho một căn phòng tối tăm, chỉ có ánh sáng từ đôi mắt đỏ của Ayumi chiếu rọi.

“Cậu đã thấy bóng tối, Yuki. Và giờ cậu không thể quay lại được nữa,” Ayumi nói, giọng cô lạnh lùng nhưng không giấu được một sự đau khổ.

Ayumi kể về sự thật:

“Tôi không phải người thường, Yuki. Tôi là một trong những Người mang ánh sáng đỏ – những kẻ bị bóng tối chiếm đoạt linh hồn. Chúng tôi không chết, nhưng cũng không sống đúng nghĩa. Mỗi ngày là một cuộc chiến chống lại những thực thể trong bóng tối, và mỗi lần thua, tôi càng mất đi một phần nhân tính của mình.”

Yuki bàng hoàng, không thể tin vào tai mình. “Vậy... tại sao cậu lại kéo tôi vào chuyện này? Tôi không muốn dính dáng gì đến bóng tối cả!”

Ayumi cười buồn. “Tôi không kéo cậu vào. Bóng tối đã chọn cậu, Yuki. Và một khi nó đã chọn, cậu không thể thoát ra được nữa. Nhưng tôi có thể giúp cậu... nếu cậu tin tôi.”

Khi Ayumi vừa dứt lời, một giọng nói trầm vang lên từ trong bóng tối:
“Ayumi, em vẫn chưa học được cách giữ mồm miệng của mình à?”

Từ trong bóng tối, một người xuất hiện – Kuro Hasegawa. Chiếc áo khoác đen dài quét đất của anh khiến anh như hòa lẫn với màn đêm. Đôi mắt đỏ của anh sáng lên, nhưng không phải ánh sáng rực lửa như của Ayumi mà là một ánh sáng lạnh lùng, đầy uy lực.

“Kuro!” Ayumi lùi lại, ánh mắt lóe lên sự sợ hãi hiếm hoi. “Anh... làm gì ở đây?”

“Ta được cử đến để xử lý những kẻ vượt giới hạn,” Kuro nói, giọng anh điềm tĩnh nhưng mang theo sự đe dọa rõ ràng. “Và em, Ayumi, đã vượt giới hạn.”

Kuro quay sang Yuki. “Cô là người mới, đúng không? Đáng tiếc. Nếu cô liên quan đến Ayumi, cô cũng không còn lối thoát.”

Ayumi chắn trước Yuki, đôi mắt đỏ của cô sáng rực lên, đối đầu với ánh mắt lạnh lùng của Kuro. “Cô ấy không liên quan, Kuro! Nếu anh muốn trừng phạt, hãy trừng phạt tôi!”

Kuro nhếch môi cười. “Em thật can đảm, nhưng cũng thật ngu ngốc. Em nghĩ em có thể bảo vệ cô ấy khỏi bóng tối à? Ngay cả em còn không thể bảo vệ chính mình.”

Ayumi không trả lời, nhưng cơ thể cô bừng sáng với một luồng ánh sáng đỏ, tạo thành một lớp phòng ngự quanh Yuki.

“Tôi không để anh làm hại cô ấy.”

Cuộc đối đầu bị gián đoạn bởi một âm thanh kỳ lạ. Căn phòng tối tăm bắt đầu rung chuyển, và từ những góc tối, các thực thể quái dị với đôi mắt đỏ lấp lánh xuất hiện.

Kuro rút ra một thanh kiếm dài, ánh sáng lạnh tỏa ra từ lưỡi kiếm. Anh nói với Ayumi:
“Em thấy không? Đây là cái giá cho sự yếu đuối của em. Bóng tối sẽ không dừng lại cho đến khi nó nuốt chửng tất cả.”

Kuro lao vào những thực thể quái dị, di chuyển nhanh như một cơn gió, thanh kiếm của anh tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, tiêu diệt từng thực thể một. Trong khi đó, Ayumi cố gắng giữ vững lớp bảo vệ cho Yuki.

“Yuki, chạy đi!” Ayumi hét lên, nhưng Yuki không thể rời mắt khỏi những gì đang diễn ra.

Khi mọi thứ yên tĩnh trở lại, Kuro nhìn thẳng vào Yuki và nói:
“Cô nghĩ mình chỉ là một kẻ vô tình bị kéo vào chuyện này sao? Cô sai rồi. Cô là một phần của nó, từ lâu hơn cô nghĩ. Nếu muốn sống sót, cô nên học cách chiến đấu.”

Yuki không hiểu lời của Kuro, nhưng trong lòng cô tràn ngập nỗi sợ hãi và băn khoăn.

Ayumi nhìn Yuki, ánh mắt đầy đau khổ:. “Xin lỗi, Yuki... nhưng anh ta nói đúng. Cậu không còn lựa chọn nào khác.”

Lúc này, cô quay đầu về phía tấm gương để sẵn dưới góc lớp, nhìn lại bản thân trong gương với đôi mắt đỏ ma mị mà thầm oán trách:

"Tại sao... chứ?"

Ayumi ngồi cạnh Yuki, nhìn cô ấy mà cũng lắc đầu ngao ngán, quay sang Kuro....

(Ơ...?)

Bất chợt, Ayumi thấy một nét mặt của Kuro mà từ trước đến nay cô chưa bao giờ được thấy, anh ta đang nhìn Yuki với ánh mắt đồng cảm, tựa như anh ấy đang nhìn bản thân.
Và lúc này, một giọng nói từ từ và chậm rãi vang lên từ Kuro:

"Nếu em thấy không thể chiến đấu, anh sẽ là người bảo vệ em... mãi mãi."

0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×